106. TÔI ƯỚC RẰNG CON TRAI MÌNH ĐỪNG BAO GIỜ ĐẾN THIÊN ĐÀNG
7 hôm trước, khi tôi đang chở đứa con trai Zach của mình từ trường về nhà thì một tên tài xế say rượu đâm thẳng vào hông xe chúng tôi. Những người cứu trợ cố gắng để lôi chúng tôi ra khỏi chiếc ô tô bị lật. Vừa tỉnh dậy, tôi nhìn xung quanh căn phòng để tìm thằng bé. Tôi cố để bước khỏi giường nhưng một cậu y tá chạy vào và can tôi lại. Cậu ta nhìn tôi một vài giây trước khi nói, “Con trai anh hiện đang trong tình trạng nguy cấp, anh cần phải nằm yên trên giường bệnh ít nhất thêm một ngày nữa trước khi chúng tôi có thể cho anh rời khỏi phòng”. Tôi cố để cãi lại, nhưng miệng không nói ra được lời nào. Cậu y tá rời đi.
Thời gian còn lại của hôm đó, tôi ngồi trên giường bệnh buộc mình phải kiên cường vì con trai. Tôi biết tôi không thể nhìn thấy thằng bé ngay lúc này, nhưng tôi là tất cả những gì thằng bé có sau khi vợ tôi được phát hiện nằm trước bãi đậu xe của Wal-Mart, bị đâm tổng cộng 12 nhát cùng chiếc ví trống không, vẫn chưa tìm ra được thủ phạm. Việc xảy ra cũng chỉ mới được 2 năm. Lúc đó Zach mới 6 tuổi. Ngày đám tang cô ấy cũng là ngày kinh khủng nhất trong đời tôi. Tôi phải giãi bày rằng mẹ của thằng bé đã đi rồi. Nó không hề khóc, mà chỉ gật đầu và nhìn sang bãi đất suốt khoảng thời gian còn lại trong ngày. Phải mất hơn một năm thì mọi thứ mới có thể trở lại bình thường.
Ý nghĩ rằng Zach chết lãng vãng trong đầu tôi rất nhiều lần, nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ chúng đi để giữ hy vọng. Bác sĩ bước vào phòng tôi vào khoảng 7 giờ tối để làm vài cuộc kiểm tra. Tôi cố để biết thêm tình trạng thằng bé từ ông ta, nhưng ông ta chỉ cho tôi một cái nhìn đầy nhiệt tình trước khi nói tôi rằng mọi thứ đều khá là ổn, bên cạnh vài vết trầy xước và bầm tím. Tôi hỏi rằng mình có thể vào thăm nó không, ông ta nói với một cái thở dài, “Harold. Hiện giờ anh chẳng thể làm được gì nhiều đâu. Anh có thể gặp thằng bé vào ngày mai khi chúng tôi cho anh ra, nhưng hãy hiểu rằng nó bị nặng hơn anh nhiều. Có khả năng sẽ không thể qua khỏi, nhưng chúng tôi đang cố gắng hết sức. Hãy nghĩ ngơi và chắc rằng anh đã chuẩn bị tinh thần để gặp nó ngày mai.” ông ta gật đầu buồn bã và rời phòng.
Đêm ấy tôi không ngủ được. Thay vào đó, tôi ngồi đấy và nghĩ về từng kỷ niệm một mà tôi có với đứa con trai Zach yêu quý của mình. Tôi nhớ về những lần chúng tôi ngồi trên bàn nhà bếp vừa ăn tối vừa cười đùa, tôi nhớ những lần vợ tôi, Zach và tôi ngồi trên sofa xem phim, và tôi nhớ về khoảng thời gian mà chúng tôi cùng khóc vì sự ra đi của vợ tôi. Đó là đêm mà nụ cười hòa lẫn với nước mắt.
Lúc 9 giờ, y tá bước vào phòng gật đầu trước khi gỡ đi hết những thứ đã gắn trên cơ thể tôi. 30 phút sau, tôi theo sau y tá đến nơi của Zach. Chúng tôi dừng lại ở phòng 437. Tôi hít một hơi thật sâu trước khi bước qua cánh cửa và nhìn thấy cơ thể gần như không còn sức sống của thằng bé trên giường bệnh. Cứ mỗi bước đến gần thằng bé thì càng ngày càng thấy hiện rõ từng vết thương trên cơ thể nhỏ bé mỏng manh của nó. Tay phải của nó bị cọ xát đến rứa máu, mắt trái của nó mở nhẹ ra từ một vết lõm trên khuôn mặt, và những cái chi còn lại vằn vện với những vết khâu. Căn phòng bắt đầu xoay vòng và bước đi tôi khập khiễng, nhưng một bác sĩ kéo tôi từ đằng sau và đặt tôi ngồi xuống ghế. Anh ta đưa tôi một cốc nước và nói, “Cậu bé bây giờ đã ổn hơn một chút, nhưng 2 ngày tiếp theo sẽ cực kỳ khó khăn cho nó. Chúng tôi sẽ cho bác sĩ túc trực bên cậu bé mọi lúc, và nếu có bất kỳ báo động nào chúng tôi sẽ sẵn sàng có mặt. Nếu muốn, anh có thể ở cùng con.” tôi gật đầu và nói với anh ta tôi sẽ ngồi đấy cho đến khi thằng bé tỉnh dậy. Anh ta đặt tay lên vai tôi và rời khỏi phòng.
Hơn một ngày rưỡi trôi qua và không có gì cả. Các bác sĩ và y tá thỉnh thoảng ghé qua, nhưng họ rời ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ. 9:37 đêm đó, tim con trai tôi ngừng đập và cùng lúc đó thế giới như ngừng quay với tôi. Tôi thấy bác sĩ và y tá chạy vào phòng, nhưng tôi như thể bị kẹt không rời được chiếc ghế. Phải đến khi lấy lại được suy nghĩ tôi mới có thể rời khỏi ghế và chạy đến bên con trai mình, nhưng một bác sĩ ngăn tôi lại. Tôi hét, đẩy, và khóc nức nở suốt 18 giây con trai tôi ngừng thở.
2 ngày tiếp theo, tôi đứng cạnh con trai mình. Không ngủ hay ăn uống gì cả. Tôi muốn cho thằng bé bằng cách nào đó biết rằng tôi luôn bên cạnh nó. Tôi muốn bằng cách nào đó có thể kéo thằng bé khỏi cơn hôn mê để sà vào vòng tay mình. Vào 11:14 đêm thằng bé cuối cùng đã mở mắt và nhìn tôi. Mất khoảng 4 ngày rưỡi để nó thoát khỏi tình trạng hôn mê, điều duy nhất mà tôi muốn là ôm chặt nó và khóc.
Thằng bé cười nhẹ một cái trước khi nó nhìn lên và nhăn mặt. Trước khi tôi kịp làm gì đó, Zach rơi vào trạng thái không kiểm soát được, nó bắt đầu phát ra một tràng những tiếng hét. Những tiến thét cực kỳ đau đớn. Nó cố gắn tháo IV và tất cả những thứ gì kết nối trên cơ thể nó, nhưng tôi ghìm tay nó xuống một cách cẩn trọng nhất có thể trước khi gọi cho bác sĩ. Phải mất 3 giờ hơn để Zach bình tĩnh. Lúc đó là 2 giờ sáng, và tôi đã hoàn toàn kiệt sức, nhưng tôi bước tới ngồi cạnh và cẩn thận nắm lấy bàn tay nó.
Tôi thiếp đi vào khoảng 5 giờ sáng.
Tôi thức dậy vì tiếng của Zach. Khi nhìn lên, tôi thấy y tá đang cho thằng bé ăn. Nó đang kể cô y tá nghe về những lần chúng tôi đến công viên mỗi thứ bảy, và bắt đầu hỏi cô ta liệu nó có thể đi cùng tôi thứ bảy này hay không. Cô ta cười và nói, “Được thôi, nếu con ăn nhiều và nghe lời bác sĩ thì con có thể được đi sớm đấy. Cô phải đi rồi Zach, sao con không nói chuyện với bố con? Có vẻ như ông ấy thức rồi kìa!” Zach quay nhanh về phía tôi và cười trước khi nói về việc bác sĩ nói rằng nó đang bắt đầu khỏe hơn nhiều và nó đáng được thưởng đồ chơi mới. Tôi cười và nói với thằng nhóc một khi chúng tôi được xuất viên tôi sẽ mua cho nó bất cứ thứ đồ chơi nào nó muốn.
Con trai tôi bị chấn thương về thể xác, nhưng có lẽ nó đang dần đỡ hơn. Vài ngày trôi qua một cách mờ nhạt. Suốt ngày tôi trò chuyện cùng nó, đọc cho nó vài quyển sách được tặng bởi vị bác sĩ tốt bụng, và xem vài chương trình tv mà nó thích. Tôi cảm thấy trên cả may mắn. Tôi vẫn còn con trai mình. Lý do để tôi tiếp tục sống.
Đêm qua, con trai tôi bắt đầu kể về những trải nghiệm của nó và tôi thực sự cũng không biết nó đã trải qua cái quái gì, tôi đang đọc cho nó nghe và nó năm tay tôi lên nói, "Mọi thứ lúc đó trở nên cực kỳ tối và con nghĩ là con đang nằm mơ.” Trước khi tôi có thể đáp lại điều gì thì nó bắt đầu thở dài và nói, "Con mơ về lúc mà mẹ còn ở đây. Chúng ta đang ăn tối, nhưng mọi thứ quá im ắng. Bố và mẹ đang nói với nhau nhưng con không thể nghe được. Con cố để nói gì đó nhưng, con không thể nghe điều mình đang nói. Con bắt đầu thét lên và mọi thứ tối sầm trở lại.” Tôi nắm bàn tay nó và cố để bình tĩnh nó lại rằng mọi thứ đã ổn rồi, nó đẩy tay tôi ra và nhìn tôi với ánh mắt đầy đau khổ. Đôi môi thằng bé run lên trước khi nó tiếp tục.
“Rồi một vầng ánh sáng bao quanh con, con bắt đầu cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Thực sự hạnh phúc như khi mẹ còn ở đây. Con cố để di chuyển, nhưng lúc đó con đang lơ lửng, nên con cứ giữ yên vậy trong lúc lơ lửng đến nơi mà con sẽ đến. Vì quá sáng nên con nhắm mắt cho đến khi dừng lại. Và khi con mở mắt lại con phải nhắm lần nữa vì còn thấy một thứ ánh sáng chói chang chưa từng thấy. Nó nói với con rằng con đã chết. Nó nói rằng còn phải ở lại đây một chút trước khi nó gửi con về với bố, con cố kêu nó đưa con về ngay nhưng nó bảo con cần phải ở lại đây.”
Thằng bé thở một hơi sâu rồi vài giọt lệ lăn trên khuôn mặt nó trước khi nó tiếp tục, “Con bắt đầu lơ lửng tiếp và được đưa đến một căn phòng khác, nhưng lần này nó nhỏ hơn. Con đợi ở đó rất lâu, nhưng rồi mẹ bước vào phòng. Mẹ đã rất hạnh phúc và ôm con một cái, rồi bà ấy bắt đầu thét lên. Con cố để nhìn vào mẹ, nhưng một cây dao cứ tiến vào sâu trong cơ thể mẹ. Mẹ bắt đầu chảy máu khắp người mà sợ hãi. Con nhắm mắt lại và nhìn chỗ khác. Mẹ ngừng hét và con bắt đầu nhìn về phía bà ấy. Bà ấy đang dần chết và nói rằng mẹ rất yêu con và sẽ gặp lại con, nhưng mẹ nói có thể sẽ rất lâu.”
Tôi cười và nói rằng mẹ nó đang đợi chúng tôi ở một nơi đặc biệt. Lúc đó Zach quay sang và nói với tôi, “Không phải cả hai chúng ta. Chỉ mỗi con thôi. Vì con đã thấy người cầm con dao. Đó là bố. Mẹ nói rằng bố sẽ đến một nơi khác. Con xin lỗi bố, nhưng mẹ không hề đợi bố. Mẹ nói rằng bố đã cực kỳ thông minh khi trốn được tội mưu sát mẹ nhưng bố sẽ không thoát khỏi cái chết đâu. Tất cả mọi người đều sẽ chết và bố cũng vậy.”
Tôi không biết phải nói gì với thằng bé.
Tôi yêu vợ và con trai mình, nhưng tôi không thể chịu được cái cách mà tôi trở thành kẻ thứ ba. Tôi biết mình không thể đánh bại mối liên kết giữa người mẹ và đứa con, tôi chỉ làm điều duy nhất trong khả năng khiến con trai tôi thừa nhận mình nhiều nhất có thể.
Sáng nay, tôi về nhà lấy laptop và giờ tôi trở về với con trai, đang viết câu chuyện này ra cho mọi người. Có ai trong mọi người có bằng chứng của kiếp sau không? Dường như đây không phải là trùng hợp vì thằng bé có thể buộc tội tôi, khi mà cảnh sát thậm chí chẳng thể nào truy ra được.
--------------------------------------------------------------------------------
Cảm ơn bạn Giai An đã bỏ ra 2 tiếng cực khổ dịch và đánh máy <3 Bài đã được [Chan] biên tập lại.
Link bài viết trong group Reddit VN: https://www.facebook.com/groups/redditvietnam/permalink/383857322011676/
Link bài gốc trên Reddit: https://redd.it/6f1r0m
Nguồn: Reddit Việt Nam
Sea
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro