chap 6
Trái tim Peter nặng trĩu khi cậu cau mày nhìn mình trong gương sau khi tắm. Cậu trôi qua những chuyển động, đầu óc trống rỗng. Cậu hiểu rằng hôm nay cậu sẽ nói lời tạm biệt cuối cùng với May. Nhưng nó dường như không thật đối với cậu.
Tony không thân thiết lắm với May Parker, và chưa từng gặp cô nhiều lần, nhưng sự mất mát của cô cũng đã ảnh hưởng đến hắn. Hắn ta biết Peter đã lấy tinh thần của cậu từ đâu.
Tony hy vọng cuộc gọi hôm nay sẽ giúp cậu dễ dàng hơn một chút.
Cậu ghét đám tang từ rất lâu rồi. Không quan trọng họ có liên quan đến cậu hay không. Tất nhiên là cậu đã tham gia quá nhiều rồi. Cậu ít nhất còn có Ned, MJ và Tony. Cậu không thể tưởng tượng việc trải qua điều này mà không có họ.
Cậu đã hy vọng những người còn lại trong nhóm sẽ có mặt ở đây, nhưng hiện tại tất cả bọn họ đều đang ở trong tình thế khó khăn. Hầu như cậu không giúp được gì khi chiến đấu với họ. Cậu ghét nó. Cậu rất hối hận và cậu biết rằng Tony cũng vậy. Mọi người đều bị tổn thương sau sự việc đó, cho dù họ có chọn đội nào đi nữa.
Vì vậy, cậu đã không yêu cầu bất cứ ai khác đến. Cậu không muốn làm tình hình trở nên áp lực hơn.
Cậu đã mặc xong bộ quần áo mới mà Tony đã mua cho cậu. Đột nhiên có tiếng gõ nhẹ vào cửa phòng cậu, đầu của Tony thò vào trong phòng. "Này Petey? Nhóc đã sẵn sàng chưa?"
Hôm nay, sự hiện diện của hắn khiến cậu thấy mọi chuyện tốt hơn một chút.
Cậu thở dài, lắc đầu rồi ngồi tựa vào mép giường, kéo cà vạt quanh cổ. "Cháu không thể chỉnh được chiếc cà vạt này."
Hắn mỉm cười dịu dàng. "Đây, để ta giúp cậu." Hắn bước đến trước mặt cậu, tập trung vào chiếc cà vạt của cậu.
Cậu tận dụng cơ hội này để quan sát nét mặt của hắn một lúc. Không, cảm giác của cậu không biến mất. Cậu cũng hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi vani, quế và một chút gì đó có mùi gỗ trên người hắn. Dù bằng cách nào, cậu đã say mùi hương của hắn mất rồi. Và nó rất hợp với hắn.
"Xong." Hắn lại mỉm cười, ngước lên. Cậu quay mặt đi, giấu đi hơi nóng đang dâng lên trên mặt.
"Cố lên."
Cậu đẩy giường ra, nhìn về phía gương. Cà vạt đã được buộc lại đàng hoàng và cậu đã sẵn sàng rời đi. Nhưng cậu chưa thực sự sẵn sàng. Một phần nào đó trong cậu vẫn nói rằng cô ấy sẽ gọi cho cậu sau khi ca làm việc của cô ấy kết thúc vào tối nay và hỏi xem cậu có muốn đi ăn đồ ăn Thái hay không.
Hoặc sáng mai cậu thức dậy, trở lại căn hộ nhỏ của họ. Và như mọi khi cậu vẫn đi học trễ. Cô ấy sẽ pha cho cậu một tách cà phê khi cậu lê bước về phía cửa và hét lên rằng cô ấy yêu cậu trên đường ra ngoài.
Cậu cảm thấy cổ họng mình bỏng rát khi cố gắng kìm lại tiếng kêu của mình. Cậu sụt sịt, cố gắng ngừng khóc.
Tony lê bước về phía cậu và cậu bị cuốn vào vòng tay của hắn. Hắn không nói gì mà chỉ ôm cậu chặt hơn để nước mắt cậu cứ thế mà tuôn rơi.
"Dì ấy xứng đáng được tốt hơn nhiều." Cậu thút thít.
"Cô ấy đã như thế, Pete. Cô ấy đã làm vậy." Tony thì thầm, và cậu cảm thấy hắn luồn những ngón tay vào tóc mình.
Cậu ôm hắn một lúc, hít hà mùi hương êm dịu của hắn trước khi đưa tay lên lau mắt. Sau đó cậu đứng dậy, ôm lấy Tony.
"Cháu đã sẵn sàng rồi."
Hắn khẽ gật đầu rồi đề cậu rời khỏi phòng trước. Họ bước ra khỏi cửa, vào gara, và lên một trong những chiếc xe của Tony, một chiếc ít gây chú ý nhất.
Họ cùng nhau lái xe đến nhà tang lễ trong im lặng. Khi họ đến nơi, cậu từ từ bước ra khỏi xe. Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa một lúc trước khi hít một hơi dài. Tony quàng tay qua vai cậu và họ cùng nhau bước vào trong nhà tang lễ.
Nó gần giống như một giấc mơ. Lúc này cậu đang có nhiều cảm xúc khác nhau, nhưng khi nhìn thấy quan tài của cô ấy, toàn bộ giác quan của cậu lại hoạt động trở lại.
Cậu chưa thể tự mình đi được nên cậu đi đến ngồi ở hàng ghế đầu, nhường chỗ cho Ned và MJ.
Vài phút sau họ bước vào, nói vài lời rồi ôm cậu thật chặt. Cậu nói với họ rằng cảm ơn vì đã đến và quay mặt về phía trước căn phòng. Cậu không thể yêu cầu hai người bạn thân của mình làm điều gì tốt hơn.
Cậu nhìn quanh phòng, nhận thấy tất cả sự sắp xếp đã được đặt sẵn. Bức ảnh của May nằm trên giá. Đó là hình ảnh cậu thích nhất của cô ấy. Nhìn cô ấy trông rất hạnh phúc, và đó là cách mà cô ấy muốn được nhớ đến.
Hoa cúc vàng, lan tím, cẩm tú cầu màu hồng bao quanh bức tranh và chiếc quan tài. Dó là tất cả những thứ cô ấy yêu thích.
Một chiếc tivi ở góc có trình chiếu một số hình ảnh và video về cậu và May. Nó đang phát I Cross My Heart, bởi George Strait, ở chế độ nền.
Nó thật đẹp. Nhiều hơn những gì cậu có thể cho cô ấy. Cậu tự đầu vào Tony, và hắn vòng tay qua vai cậu.
"Nó thật đẹp."
"Fri đã làm rất tốt." Hắn thì thầm, những ngón tay hắn đặt lên một bên đầu cậu. Và đó là cách họ ngồi đó.
Sau một khoản thời gian ngồi trong nhà tang lễ, Tony lấy cho cậu một hộp khăn giấy. Không biết có ai đã từng thấy cậu khóc nhiều như vậy hay chưa.
Sau đó, cậu đứng cùng MJ, Ned và Tony, trong khi một vài người bạn của May đến gặp cậu và nói 'Tôi xin lỗi vì sự mất mát của bạn' hoặc 'Tôi hy vọng bạn vẫn ổn, hãy cho tôi biết nếu bạn cần bất cứ điều gì.' Cậu rất cảm kích tất cả họ vì đã đến. Đối với cậu, việc họ ở đây có ý nghĩa rất lớn với cậu.
Sau vài phút, mọi người dần giải tán. Cậu nhìn xuống, cảm thấy nước mắt lại trào ra. Cậu sẽ phải nói lời tạm biệt với dì của mình sớm thôi...
Qua tầm nhìn mờ ảo của bản thân mình, cậu thấy đôi bốt dừng lại trước mặt mình. Cậu nhìn lên và thấy anh ta. Steve Rogers.
Cơn sốc chạy khắp người cậu, miệng cậu há hốc. "Chú...chú ở đây sao?"
Steve ôm cậu thật chặt. "Ta sẽ không bỏ lỡ nó vì bất cứ điều gì Pete à."
Anh di chuyển sang một bên để cậu thấy những người còn lại . Bucky, Sam, Clint, họ đều ở đây.
Cậu mỉm cười với Tony và hắn cũng mỉm cười đáp lại. Hắn đã làm điều này cho cậu. Cậu thầm cảm ơn hắn, còn hắn thì gửi cho cậu một cái nháy mắt.
Cậu ôm tất cả họ. "Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đến." Cậu nói mà cảm thấy nước mắt lại trào ra. "Việc mọi người có mặt ở đây thực sự có ý nghĩa rất lớn đối với cháu. Cháu thật sự rất thích mọi người." Cậu bước tới chỗ Tony, lao mình vào dưới cánh tay của hắn.
"Được rồi, mọi người đã rời đi rồi. Tất cả chúng ta sẽ quay về chỗ của ta để ăn trưa." Tony tuyên bố với nụ cười rạng rỡ.
Tất cả họ đều đồng ý, tiến ra xe của mình. MJ và Ned sẽ đi cùng cậu và hắn.
"Chú đã làm điều đó cho cháu?" Cậu thở dài.
"Tất nhiên rồi Pete. Cháu yêu họ và họ cũng vậy. Những gì họ nghĩ về ta thì nên gác lại sang một bên. Ta muốn đây là một cách hay để tưởng nhớ lời tạm biệt của May"
Cậu gật đầu. "Cháu có thể tất cả những điều này xảy ra với dì ấy. chá không thể nói lời cảm ơn đủ cho chú, chú Stark." Cậu lau đi hàng nước mắt trên mặt mình.
"Đi ăn thôi." Hắn thì thầm.
Cậu gật đầu. "Cháu sẽ ra ngoài sớm. Cháu chỉ cần thêm một phút nữa thôi."
Hắn lướt ngón tay cái lên má cậu trong giây lát trước khi gật đầu.
Hắn ra hiệu cho MJ và Ned đi theo mình. Và Ned sau đó lảm nhảm về việc bản thân mình cảm thấy thật tuyệt vời khi được đi xe cùng 'Tony Stark – Iron man!'
Cậu mỉm cười nhìn họ trong khi đang đi về phía quan tài của May.
May trông ổn. Giống như cô ấy hằng ngày, nhưng bình yên hơn.
"Chào dì May." Cậu nghẹn ngào. "Cháu nhớ dì nhiều lắm. Rất nhiều. Cháu có vài điều muốn nói. Cháu nghĩ chuyện này sẽ tốt thôi. Cháu rất tiếc vì những gì đã xảy ra. Cháu biết dì sẽ không muốn cháu đổ lỗi cho bản thân mình, nên cháu sẽ cố gắng không làm vậy. Nhưng dì xứng đáng nhiều hơn thế này." Cậu khóc nức nở.
"Cháu biết dì sẽ luôn ở bên cháu về mặt tinh thần, nhưng Chúa ơi, cháu ước dì ở đây." Cậu hít một hơi thật sâu, lau đi hàng nước mắt. "Đừng lo lắng cho cháu. Tony và cháu sẽ ổn thôi. Và cháu còn có Ned và MJ nữa. Vì vậy, cháu sẽ ổn thôi. Cảm ơn dì đã biến cháu thành người đàn ông như ngày hôm nay, và cảm ơn dì đã yêu cháu." Cậu cúi đầu xuống, những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra.
"Cháu sẽ sớm đến thăm dì. Cháu yêu dì nhiều lắm, May." Cậu hôn hai ngón tay và chạm vào thành quan tài của cô ấy rồi đóng nắp lại.
Cậu quay mặt ra cửa trước và run rẩy hít một hơi, cậu có thể sẽ phát điên lên, nhưng cậu cảm thấy có một chút lo lắng khi cậu đang chậm rãi bước ra cửa rồi bước vào xe của Tony.
"Cháu ổn chứ, Pete?" Tony hỏi, nhìn cậu cười một cách buồn bã.
Cậu gật đầu, mỉm cười lại với hắn.
'Cháu sẽ ổn thôi miễn là chú sẽ ở bên cháu.' Cậu nghĩ khi cả hai đang trên đường về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro