Harry nhìn hai anh em sinh đôi trước mặt, chờ đợi một câu trả lời xác nhận linh cảm bất an trong lòng.
Hai người liếc nhau, rồi đồng thanh đáp, giọng điệu vô cùng tự nhiên:
" Thì đó là cha của bọn mình " Nói rồi, cả hai còn mỉm cười một cách đầy tự tin.
Harry chớp mắt. Cậu gật đầu theo phản xạ.
" À, thì ra là cha của các cậu—cái gìiii?! " Cậu suýt nữa nhảy dựng lên, nhưng vẫn cố hạ giọng để không làm kinh động đến giáo sư McGonagall. Tuy nhiên, phản ứng của cậu vẫn đủ để hai anh em song sinh nhướng mày nhìn đầy nghi hoặc.
" Xin lỗi, mình hơi bất ngờ một chút… " Harry vội xua tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
< Được rồi, bình tĩnh nào tôi ơi, bình tĩnh... > Harry tự trấn an
" À! Chắc cậu hiểu nhầm rồi. Dù bọn mình mang họ Malfoy, nhưng thật ra bọn mình được nhận nuôi, không phải con ruột của cha Draco đâu " Glenda bật cười.
Cả hai cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh như thể đang trêu chọc phản ứng hoảng hốt của Harry.
" À... thì ra là vậy " Harry thở phào, nhưng trong lòng vẫn còn chút hoang mang.
Sau đó, cậu vừa luyện tập kiểm soát dòng pháp thuật trong người, vừa trò chuyện nhỏ với cặp song sinh. Dần dần bầu không khí giữa họ trở nên thoải mái hơn, giống như những người bạn mới bắt đầu hiểu nhau.
Khi buổi học kết thúc, Harry tạm biệt hai "rắn nhỏ" trong ánh mắt đầy nghi ngờ của đám Slytherin và ánh mắt sợ hãi của những Hufflepuff xung quanh.
Tiết học Biến Hình kết thúc, tiếp nối là tiết học bay. Khi nhóm học sinh năm nhất di chuyển về phía sân tập, vài người tò mò đến gần Harry với ánh mắt đầy thắc mắc.
" Harry, sao cậu lại quen với hai Slytherin đó vậy? Nghe nói họ là thuộc hạ của 'người đó' đấy! " Một cô bé tóc vàng lên tiếng, giọng nói pha lẫn chút cảnh giác.
" Lyla, bọn họ cũng chỉ là học sinh như chúng ta thôi. Không phải ai trong Slytherin cũng là người xấu, ví dụ như hai người họ " Harry khẽ nhướng mày, chậm rãi đáp.
Một cậu bé da đen đứng cạnh đó nhăn mày.
" Nhưng cha mẹ mình nói, những ai tốt nghiệp từ Slytherin thì không phải ai cũng là người tốt cả " Giọng nói hơi phản đối.
Harry khẽ cười.
" Đó là điều cha mẹ cậu nói, nhưng cách nhìn nhận là của cậu. Mỗi người đều có quan điểm riêng về thế giới này, nếu ngay từ đầu các cậu đã áp đặt suy nghĩ rằng họ là người xấu, họ là thuộc hạ của 'người đó', vậy thì dù họ có tốt đến đâu thì các cậu cũng sẽ không thấy được "
Cậu nhẹ nhàng vuốt ve con mèo trong lòng, ánh mắt chợt trầm xuống.
" Hơn nữa...các cậu có bao giờ nghĩ rằng có những người trong Slytherin cũng không muốn trở thành kẻ xấu không? Nhưng nếu xung quanh họ chỉ toàn những ánh mắt nghi kỵ, những lời dè bỉu, thì dù họ có muốn thay đổi, cũng chẳng có cơ hội nào để làm điều đó "
Những lời nói ấy khiến đám nhỏ rơi vào trầm tư.
" Các cậu có biết muốn kết bạn với những nhà khác thì phải làm gì không? " Nhìn gương mặt các lửng nhỏ lộ rõ vẻ suy nghĩ, Harry tiếp tục.
Cả nhóm ngẩng lên, tò mò nhìn cậu.
" Muốn kết bạn với Ravenclaw, cậu phải chủ động bắt chuyện. Đừng nghĩ họ chỉ biết đến sách vở mà khó gần.... Đôi khi, ngoài những trang sách, họ cũng cần một người bạn để chia sẻ những sở thích khác "
" Muốn kết bạn với Gryffindor, không chỉ cần sự nhiệt tình, mà còn cần sự thật thà. Nếu cậu có thể hết lòng vì họ, họ cũng sẵn sàng hết lòng vì cậu. Đôi khi bọn họ rất ngu ngốc, nhưng họ lại là những người dũng cảm nhất "
Harry hơi dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua đám trẻ.
" Còn muốn kết bạn với Slytherin… "
Cậu nhìn họ chằm chằm, như muốn khắc sâu những lời này vào tâm trí từng người.
" Muốn kết bạn với Slytherin, điều quan trọng nhất chính là sự quan tâm " Cậu chậm rãi giải thích " Slytherin có vẻ ngoài quý tộc, có rất nhiều mối quan hệ, nhưng tình bạn của họ lại rất lỏng lẻo. Vì lợi ích gia tộc, họ có thể sẵn sàng xảo trá kết bạn với ai đó. Nhưng đồng thời, họ cũng là những đứa trẻ khao khát sự quan tâm thật lòng, chỉ là… cách thể hiện của họ có thể khiến người khác khó chịu "
" Nếu các cậu để ý, sẽ thấy ánh mắt của một Slytherin thường rất trống rỗng. Nhưng chỉ cần cậu dành một chút quan tâm, dù là nhỏ nhặt nhất, họ sẽ ghi nhớ nó. Họ có thể tức giận khi ai đó làm hại cậu, có thể vui mừng khi cậu thừa nhận sự tồn tại của họ. Và một khi tình bạn của họ dành cho cậu là thật lòng, họ sẽ trung thành với nó giống như Hufflepuff vậy "
Harry nhìn lũ trẻ, để lại một khoảng lặng cho những lời cậu vừa nói.
Rồi khi đến một ngã rẽ trong hành lang, cậu chậm rãi dừng lại. Quay người đối diện với nhóm học sinh Hufflepuff, cậu nở một nụ cười nhẹ.
" Nhưng để kết bạn với họ… Là một Hufflepuff, trước tiên cậu phải vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình, vượt qua sự áp đặt của người khác lên bản thân cậu "
Nói xong, cậu xoay người rời đi, để lại đám nhỏ đứng sau lưng, ánh mắt đầy suy tư.
.
.
Trên sân tập bay, những chú sư tử con nhà Gryffindor đã có mặt từ trước.
Harry liếc nhìn họ một chút, rồi nhẹ nhàng đặt con mèo của mình dưới tán cây gần đó để nó tiếp tục giấc ngủ. Khi quay lại, cậu phát hiện nhóm nhỏ Hufflepuff đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng mãnh liệt.
Lyla là người đầu tiên bước lên, giọng nói đầy quyết tâm.
" Harry, bọn tớ đã hiểu thông suốt rồi! Mặc dù còn nhiều điều chưa hoàn toàn nắm rõ, nhưng bọn tớ muốn có một tình bạn như cậu nói với tất cả mọi người "
Harry khẽ cười, gật đầu.
< Tốt lắm, có tiến triển rồi >
Cậu trò chuyện với bọn nhỏ một lúc, bầu không khí giữa họ trở nên nhẹ nhàng và thân thiết hơn.
Một lúc sau giáo sư Hooch xuất hiện, ánh mắt sắc bén đảo qua từng học sinh trước khi dừng lại trên người Harry.
" Trò William, cơ thể của trò bây giờ còn rất yếu, nên chỉ cần học lý thuyết là được " Câu nói của bà như tuyên án tử cho cậu.
Harry sững người. Cậu gần như hóa đá tại chỗ.
< Merlin ạ, con là một Tầm Thủ! Sao có thể nhìn người khác bay trong khi ngồi không chứ?! > π_π.
Không cam lòng, Harry lập tức tiến đến trước mặt giáo sư Hooch, giọng nói đầy khẩn thiết.
" Thưa giáo sư, cơ thể em bây giờ rất tốt! Em có thể tập bay cùng mọi người được ạ. Xin người đấy, giáo sư! "
Cậu thậm chí còn dùng ánh mắt cún con cầu xin, khiến giáo sư Hooch hơi do dự.
" Thôi được rồi! Nhưng trò phải bay trong tầm mắt của ta, rõ chưa? " Sau một lúc, bà thở dài đầy bất lực.
" Vâng ạ! " Harry vui sướng đáp lời ngay lập tức.
---
Lên chổi, cậu chỉ bay là là cách mặt đất một mét, tận hưởng cảm giác được lơ lửng trên không trung.
Trong lúc bay, Harry liếc nhìn xuống sân tập và thấy đám nhỏ nhà Hufflepuff đang trò chuyện vui vẻ với Gryffindor. Cậu khẽ gật đầu hài lòng.
< Nhìn xem, tình bạn không hề khó, chỉ là đôi khi chúng ta cần một chút dũng cảm để mở lòng > Harry khá tự hào.
Đang định hạ chổi xuống, bỗng từ xa Harry nhìn thấy hai bóng dáng áo choàng đen đứng ngay mép Hồ Đen. Tim cậu chợt siết chặt.
Ngay sau đó, một học sinh nhà Ravenclaw và một học sinh nhà Slytherin vô tình đi thẳng về phía chúng.
Giám ngục!
< Bọn Giám ngục! Sao chúng dám xuất hiện ở đây?! >
Harry không nghĩ nhiều nữa. Cậu lập tức giữ chặt chổi, tăng tốc lao thẳng về phía đó, bỏ mặc tiếng la hoảng hốt của giáo sư Hooch cùng ánh mắt kinh hoảng của đám nhỏ bên dưới.
Nhưng quá muộn—
Giám ngục đã tóm lấy hai học sinh kia. Một làn khói đen bao trùm, linh hồn của bọn trẻ đang bị hút ra từng chút một.
" KHÔNG! "
Harry phi khỏi chổi, rút đũa phép và nhảy xuống ngay trước mặt Giám ngục.
" EXPECTO PATRONUM! "
Ánh sáng trắng bừng lên mạnh mẽ.
Từ đầu đũa phép của Harry từng tia sáng hội tụ lại, hình thành một con nai đực với cặp sừng lớn. Nó lao thẳng vào đám Giám ngục, xua đuổi chúng bay tán loạn về phía khu rừng. Sau đó con nai quay lại, dụi đầu vào tay Harry như thể chờ đợi lệnh tiếp theo.
" Mày chạy đi! Nói với cụ Dumbledore là Harry cần gặp cụ gấp! " Harry nhẹ nhàng chạm vào nó, giọng nói rõ ràng.
Con nai gật đầu, sau đó nhanh chóng phóng đi.
Khi Giám ngục đã biến mất, Harry vội vàng quỳ xuống bên cạnh hai học sinh bị tấn công. Rút đũa phép, cậu liên tục niệm bùa kiểm tra xác định tình trạng của họ.
Tốt, chỉ bị mất sức và dao động linh hồn một chút. Không có tổn thương nghiêm trọng cả.
Ngay khi cậu vừa kiểm tra xong, một nhóm người vội vã chạy đến. Dẫn đầu là cụ Dumbledore, theo sau là giáo sư Hooch, giáo sư McGonagall, bà Pomfrey… và cả Hermione?!
Harry liếc nhìn con nai hộ mệnh của mình—nó đã hoàn thành nhiệm vụ, dụi nhẹ vào tay cậu lần cuối rồi biến mất thành những tia sáng nhỏ.
" Poppy, kiểm tra cho hai nhóc này " Dumbledore lập tức ra lệnh.
Bà Pomfrey cúi xuống, quét đũa phép một lượt rồi nói.
" Không sao, chỉ là bị mất sức và dao động linh hồn nhẹ, cho uống độc dược là sẽ hồi phục ngay " Nói rồi, bà liếc về phía Harry với ánh mắt sắc bén.
" Còn con thì sao? " Bà hỏi với giọng sắc bén.
Harry vội gượng cười.
" Con không sao đâu, thưa phu nhân Pomfrey "
Cậu không muốn vào bệnh thất chút nào!
Hai học sinh bị Giám ngục tấn công nhanh chóng được đưa đi chữa trị. Trước khi đi, bà Pomfrey còn kiểm tra Harry từ đầu đến chân rồi mới chịu thả cậu ra.
Giáo sư Hooch thì không dễ dàng như vậy, bà thẳng thừng cấm cậu không được đụng đến chổi trong vòng một tuần. Harry muốn phản bác, nhưng dưới ánh mắt nghiêm nghị của bà cậu đành im lặng nhận lỗi.
Hermione đứng cạnh đó, nhìn Harry như có điều muốn nói nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.
Sau khi mọi việc tạm lắng xuống, Harry cùng cụ Dumbledore tiến về văn phòng hiệu trưởng.
Lòng cậu nặng trĩu.
Cậu biết, chuyện Giám ngục xuất hiện ở Hogwarts chắc chắn không phải là ngẫu nhiên…
---------------------------------------
T/g: mai Đi học rồi .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro