Chập 20 : Sự cố
Tại Đại Sảnh Đường, sáng hôm nay không khí có chút kỳ lạ.
Từ bàn ăn của ba nhà, ánh mắt tò mò không ngừng liếc về phía bàn giáo sư, nơi có sự hiện diện của những vị khách đặc biệt. Nhưng điều kỳ lạ hơn cả chính là trạng thái của các học sinh trong bốn nhà.
Slytherin hôm nay ăn mặc trang trọng hơn hẳn, như thể đang tham dự một sự kiện quan trọng. Gryffindor thường ngày luôn ồn ào, hôm nay lại có phần dè dặt, bớt đi vẻ lỗ mãng thường thấy. Ravenclaw thì có vẻ… lạ lẫm theo một cách khác—bình thường, nhiều người vừa ăn vừa đọc sách, nhưng hôm nay họ lại hiếm khi mở sách ra.
Còn Hufflepuff thì sao?
Hufflepuff hoàn toàn đi ngược lại với tất cả.
Trên dãy bàn của họ, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng ngáp kéo dài. Một số học sinh thậm chí còn… gục hẳn xuống bàn mà ngủ ngay tại chỗ. Đồng phục thì có phần xộc xệch, tóc tai rối bù, rõ ràng chẳng ai có tâm trạng để chỉn chu. Đến mức từ xa, trông họ như đang tỏa ra một làn khí đen u ám.
Điều này khiến học sinh của ba nhà còn lại bắt đầu suy đoán.
Hufflepuff đã xảy ra chuyện gì sao?
Thực ra, không có gì nghiêm trọng cả. Họ chỉ đơn giản là thiếu ngủ trầm trọng mà thôi.
Harry đảo mắt nhìn quanh, sau đó quay sang Even.
" Anh Even, rốt cuộc mọi người đã chọn vở kịch gì vậy? " Cậu hỏi, trong lòng thầm đoán chắc hẳn sẽ là một vở có nhiều cảnh hành động.
" Ừm… cái gì mà Alice lạc vào đâu đó ấy " Even bình thản gắp rau vào dĩa của Harry, giọng có phần lờ đờ vì thiếu ngủ.
Harry chớp mắt.
" Hửm? Em tưởng mọi người sẽ chọn thứ gì đó thiên về hành động chứ? " Giọng cậu có chút kinh ngạc.
Lần này, Sofia là người trả lời. Cô nàng uống cạn một ly bơ dâu, rồi thản nhiên nói.
" Lúc đầu tính chọn một vở kiểu công chúa cơ. Nhưng nghĩ lại thấy sến quá, thế là đổi qua cái gì đó vừa có nhân vật nữ, vừa có chút hành động. Hơn nữa! Vở này có nhiều vai, ai cũng có thể tham gia nên bọn chị mới quyết định chọn Alice gì đó "
Harry gật gù tán thành.
" Vậy đã chọn được ai đóng vai gì chưa? " Cậu thắc mắc.
" Chưa, nhưng mọi người đã định hình sẵn rồi. Hôm nay ai cũng chỉ có một buổi học thôi, nên tan học sẽ tập trung ở phòng sinh hoạt chung để bàn bạc và phân vai luôn " Sofia gắp một miếng thịt đặt vào dĩa của Harry rồi tiếp tục ăn.
" Vậy à… " Harry trầm ngâm.
Hôm nay hình như là tiết Độc dược. Cậu còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì một đàn cú bất ngờ bay vào Đại Sảnh Đường, mang theo thư từ và bưu kiện.
Harry theo phản xạ hơi nghiêng đầu né, nhưng rồi thở phào khi nhớ ra cậu đã uống loại độc dược xua cú từ trước.
Đàn cú đáp xuống, phân phát thư từ cho học sinh. Trong số đó, có một con cú trắng đặc biệt nổi bật giữa những con cú khác. Nó hạ cánh trước mặt Harry, để xuống bàn một bọc lớn, rồi không chút do dự… bay lên đầu cậu và ngồi xuống.
Toàn Đại Sảnh Đường thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng.
Đám học sinh và cả các vị khách mời—những người vốn đã để mắt đến cậu từ trước—đồng loạt giật giật khóe miệng.
Một con cú… cứ thế tự nhiên ngồi chễm chệ trên đầu chủ nhân?
Harry thản nhiên như không, chỉ đưa tay lên vỗ nhẹ đầu con cú, tiếp tục ăn sáng.
Đây là chuyện quá bình thường với cậu. Nhưng với những người lần đầu chứng kiến, cảnh tượng này lại kỳ lạ đến mức… không biết nên phản ứng thế nào.
Như thường lệ, Harry bẻ một mẩu bánh nhỏ đưa lên cho con cú trắng vẫn đang yên vị trên đầu mình. Nó kêu khẽ một tiếng, nhấm nháp phần bánh một cách hài lòng.
Sau khi dỗ dành con cú xong, Harry chuyển sự chú ý về phía bàn ăn.
Hai bức thư.
Một bức mang dấu niêm phong quen thuộc của gia đình Weasley. Bức còn lại… hoàn toàn khác biệt.
Bì thư màu trắng thuần khiết, trên đó gắn một bông hoa ly ly bằng thạch anh lấp lánh dưới ánh sáng Đại Sảnh Đường.
Harry khẽ nhíu mày.
Cậu không có nhiều người quen để gửi thư kiểu này. Ai lại cẩn thận đến mức dùng thạch anh trang trí phong thư?
Dù có chút nghi hoặc, cậu vẫn cẩn thận thu nhỏ túi vải bên cạnh, nhét nó vào trong áo sau đó mới cầm cả hai bức thư lên xem xét.
Bức thư từ gia đình Weasley vẫn như mọi khi—đầy ắp sự quan tâm.
Từ khi phát hiện ra hàng loạt vấn đề sức khỏe của cậu, nhà Weasley cứ như thể hận không thể gửi thư cho cậu mỗi ngày. Molly không ngừng hỏi han về tình trạng của cậu, kèm theo những lời nhắc nhở quen thuộc. Fred và George thì gửi thêm vài câu bông đùa, trong khi bác Arthur vẫn chưa có tin tức gì về Leo.
Điều này khiến Harry không khỏi phiền não.
Leo… rốt cuộc đã đi đâu?
Còn bức thư trắng gắn hoa ly ly?
Harry cầm nó trên tay, ngần ngại trong giây lát. Không có tên người gửi, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nó đến từ ai.
Một linh cảm kỳ lạ dâng lên trong lòng cậu.
Sau vài giây do dự, cậu quyết định không mở nó ngay. Tốt nhất cứ giữ lại đã. Nghĩ vậy, cậu cất bức thư cùng với túi vải thu nhỏ vào trong áo.
Bữa sáng nhanh chóng kết thúc.
Harry ngước mắt nhìn con cú vẫn đang đậu trên đầu mình, nhẹ giọng nói.
" Bay đi nào "
Con cú ngoan ngoãn dang cánh rời khỏi đầu cậu, hòa vào đàn cú đang bay về phía cửa sổ.
Lúc này Harry mới xoay người, dẫn nhóm học sinh năm nhất rời khỏi Đại Sảnh Đường, tiến về phía hầm Độc Dược.
Mặc dù đám nhóc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ít nhất chúng cũng không còn đụng vào nhau như lúc sáng. Một số đứa còn lẩm bẩm gì đó về chuyện buổi diễn kịch sắp tới, nhưng rõ ràng vẫn còn ngái ngủ.
.
.
Ngay khi vừa bước vào hầm Độc Dược, một mùi hương nồng đậm lập tức bao trùm lấy Harry.
Mùi độc dược thuần túy.
Nhưng… không phải của giáo sư Snape.
Harry thoáng dừng lại, trong lòng dâng lên một chút mất mát khó hiểu.
Ngay khi đám nhỏ nhà Hufflepuff vừa yên vị thì cánh cửa hầm mở ra, các Slytherin cũng bước vào.
Genma và Glenda nhanh chóng tìm đến chỗ Harry, mỉm cười chào cậu.
" Nghe nói hôm nay sẽ có khách quan sát tiết học Độc Dược của chúng ta đấy, Harry " Glenda thấp giọng nói.
Harry chỉ cười nhẹ, không đáp.
Ngay khi đồng hồ điểm giờ học, cánh cửa một lần nữa mở ra.
Giáo sư Eliseo sải bước vào lớp với phong thái đĩnh đạc thường thấy. Nhưng lần này có chút đặc biệt...
Ngay sau lưng ông là một bóng dáng cao lớn khoác áo chùng đen.
Không khí trong lớp bỗng chốc trầm xuống, ai nấy đều nín thở quan sát vị khách mới.
Giáo sư Eliseo bước lên bục giảng, khẽ gật đầu với học trò, sau đó mới trịnh trọng giới thiệu.
" Hôm nay, chúng ta rất vinh dự khi có bậc thầy Độc Dược đến quan sát tiết học này "
Cả lớp vỗ tay—một cách có phần căng thẳng.
Riêng Harry, cả người cậu theo phản xạ căng cứng.
Vị khách ấy… vừa ngồi xuống ngay bên cạnh cậu. Chỉ cách nhau một con mèo mập đang ngủ ngon lành trên bàn.
Tiết học bắt đầu
Trên bảng phép hiện ra chủ đề của buổi học: "Thuốc Mọc Tóc."
Giáo sư Eliseo tóm tắt công dụng, hướng dẫn cách điều chế và cuối cùng chia nhóm thực hành.
Harry, Genma và Glenda được xếp chung nhóm. Họ cẩn thận lựa chọn nguyên liệu, mỗi bước làm đều cực kỳ tỉ mỉ.
Nhìn vào rổ nguyên liệu, Harry khẽ nhíu mày. Hình như hơi dư thì phải?
Bên kia lớp học, hai bóng áo choàng đen di chuyển qua lại. Một là giáo sư Eliseo, một là vị khách áo đen.
Dù gã không nói gì, bầu không khí xung quanh vẫn tỏa ra áp lực vô hình, khiến các học sinh nhỏ run rẩy như đàn thỏ con.
Hỗn loạn xảy ra
Khi Harry đang khuấy vạc ngược chiều kim đồng hồ, giọng của giáo sư Eliseo vang lên gấp gáp.
" Đừng bỏ cỏ—! "
Nhưng đã quá muộn.
Học sinh gần đó đã ném nguyên liệu vào nồi.
Lập tức—
" Tránh ra! "
Lần này là tiếng quát trầm thấp đầy uy quyền của Snape.
Harry quay đầu lại, đúng lúc thấy vạc thuốc của nhóm kia bắt đầu sôi sùng sục. Hai học sinh nhà Slytherin hoảng loạn đứng ngay bên cạnh.
Không kịp nghĩ nhiều, Harry rút đũa phép, phóng ra một bùa chắn.
—ẦM!
Vạc nổ tung. Hơi nóng cùng đám độc dược bắn tung tóe.
Nhưng điều Harry không ngờ đến là một ít độc dược từ vụ nổ rơi vào vạc của nhóm cậu.
Lần này—
Vạc của Harry cũng bắt đầu sôi lên dữ dội.
ẦM!
Lại một vụ nổ khác vang lên, mạnh hơn cả lần trước. Genma và Glenda phản ứng cực nhanh, dựng ngay một lớp phòng vệ để bảo vệ nhóm.
Còn Harry—
Vừa thu hồi đũa phép, cậu chỉ kịp dựng lên một nửa bùa chắn…
—ẦM!
Độc dược nóng bỏng hất thẳng vào người cậu.
Cơn đau cực hạn ập đến. Giống như toàn bộ cơ thể bị thiêu cháy từ trong ra ngoài.
Harry rên lên một tiếng đau đớn, hai chân khuỵu xuống.
" HARRY! " Tiếng thét của Glenda và Genma vang lên chói tai.
Những phút sau đó trở thành một mớ hỗn loạn. Giáo sư Eliseo lập tức lao đến, nhưng chưa kịp chạm vào cậu thì một bóng áo đen đã nhanh hơn.
Snape không nói một lời, gã bế Harry lên sải bước về phía cửa.
" Eliseo, lo dọn dẹp đống hỗn độn này đi. Đám nhóc đầu óc toàn cỏ lác của anh sắp phá luôn cái lớp học rồi " Câu nói sắc bén vang lên, để lại một hầm Độc Dược bàng hoàng trong im lặng.
Ngay sau đó, bóng áo đen vội vã rời đi. Phía sau, một con mèo mập hớt hải chạy theo.
.
.
Phòng y tế
" Ôi Merlin! " Bà Poppy hốt hoảng khi thấy Snape bế một đứa trẻ, trên người vẫn còn dính đầy độc dược.
" Trời ơi, Harry! Trò lại làm sao nữa đây? "
" Chế giúp tôi một lọ Ổn Định Linh Hồn, một lọ Ổn Định Pháp Thuật, một lọ Trị Vết Bỏng và một lọ Ổn Định Tinh Thần! " Không đợi Snape trả lời, phu nhân với tư cách là một lương y lập tức chỉ đạo.
Snape, người vốn không thuộc biên chế Hogwarts thoáng ngẩn ra.
" Nhưng tôi— " Chưa kịp nói hết câu, một ánh mắt sắc bén quét tới.
Pomfrey trừng gã.
Snape im lặng.
Cuối cùng, chỉ có thể xoay người, lặng lẽ đi về phía tủ dược liệu.
---------------------------------------
T/g: ...... Quên rồi (● ̄(工) ̄●)
Lupin sắp xuất hiện . (*'∇`*)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro