Chập 25: Vỡ kịch và thỏ con 2

V-Vì...vì sao mọi người lại nhìn mình với ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống thế này?!

Harry bất giác rùng mình trước những ánh mắt quá mức mãnh liệt từ những người xung quanh. 

Even vội ho khan một tiếng, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh.

" Khụ... Harry, em mặc trang phục này lên trông rất đẹp " Even đỏ mặt nói. 

" Mình không phải kẻ có sở thích kỳ lạ, nhưng cảm giác phạm tội này là sao thế?! " Even âm thầm gào thét trong lòng. 

Không đợi cậu phản ứng, một bóng dáng quen thuộc liền vèo một cái, ôm chặt lấy Harry. 

" Harry à, em đáng yêu quá ~~ " 

" Chị Sofia! Em... em không thở được! " Harry cố gắng giãy giụa, nhưng cái ôm của Sofia siết quá chặt, hận không thể hòa cậu vào trong lòng luôn! 

" Haha! Xin lỗi em, nhưng em thật sự rất đáng yêu mà! " Sofia không chút áy náy, thậm chí còn hạnh phúc dụi mặt vào má cậu. 

--- 

Sau đó, cả nhóm cùng nhau đọc lại kịch bản một lần. 

Nhà Gryffindor đã diễn xong, đến lượt Hufflepuff chuẩn bị. Nhưng khi vừa bước vào sân khấu, Alida—một thành viên của nhóm—lại lao thẳng về phía cậu! 

" Harry à, sao trên đời lại có sinh vật đáng yêu như em chứ! " Nói rồi, cô nàng bắt chước Sofia, tiếp tục ăn đậu hũ của cậu. 

" ... " Harry.

< ...Đây là vở kịch chứ không phải cuộc săn bắt thỏ đâu nha?! > Harry muốn bùng nổ

" … Sắp tới cảnh của em rồi, mọi người mau thả em ra đi! " Cậu dùng hết sức lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ mới thoát khỏi vòng tay của hai cô nàng. 

Chỉ có thể nói là, Harry ơi cố gắng lên.
.
.
Vào cảnh diễn

Harry nhanh chóng đeo chiếc kính một tròng, chạy ngang qua Alice 'bé nhỏ'.

" Trễ rồi, sắp trễ rồi! " Cậu vừa chạy vừa hoảng hốt nhìn đồng hồ, đôi tai thỏ trên đầu cũng phối hợp cụp xuống, run run. 

Alice 'bé nhỏ' hoang mang nhìn cậu, ánh mắt có chút… đen tối?! 

" Xin hỏi ngài thỏ, đây là đâu vậy? "

Harry không để ý, chỉ tiếp tục run rẩy nói.

" Trễ rồi, trễ rồi, ta phải đi gặp Nữ hoàng! "

Cậu luống cuống bỏ chạy vào hậu trường, đúng như kịch bản. 

Sau cảnh diễn, Sofia vỗ vai cậu đầy hài lòng. 

" Làm tốt lắm, Harry! " cô không tiếc lời cho cậu. 

Harry gật đầu cười nhẹ, chưa kịp nghỉ ngơi thì đột nhiên— Một bóng dáng cao lớn che mất ánh sáng trước mặt cậu.

Cậu ngẩng đầu nhìn.

" ...Ặc, sao mọi người dẫn con Som tới đây sớm thế? " Cậu đưa tay vuốt ve cổ nó, không khỏi cảm thán. 

" Thật ra… nó tự kéo bọn anh chạy tới đây đấy " Một đàn anh năm trên bất đắc dĩ trả lời. 

Harry dở khóc dở cười, tiếp tục vuốt ve con 'rồng', tán gẫu với mọi người. 

Đến cảnh tiếp theo, Harry nhanh chóng quay lại sân khấu. 

" Ngài Thỏ, thì ra anh ở đây! " Alice 'bé nhỏ' hớn hở gọi. 

" Xin chào quý cô " Cậu lịch sự cúi đầu, đôi tai thỏ lại bất giác run lên. 

Đến đoạn tiệc trà, mọi người vui vẻ trò chuyện trên bàn ăn. Khi tới lúc phải rời đi theo kịch bản thì cậu ngồi dậy. 

" A! Trễ rồi, trễ rồi! Tôi phải đi, phải đi! " Harry nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ, hoảng hốt bật dậy, vội vã chạy về phía cánh gà. 

Cậu đang chạy được nửa đường thì— 

" Áaaaaaa! " Tiếng hét thất thanh vang lên dưới sân khấu, khiến tất cả mọi người giật mình. 

Tầm mắt khán giả lập tức bị thu hút về nơi phát ra âm thanh. 

Một nữ sinh sắc mặt trắng bệch, tay run run chỉ về phía xa trên sân khấu… 

Mọi người đồng loạt nhìn theo.

Khi nhận ra đó là gì, các giáo sư và học sinh xung quanh đều tái mặt.  

" Huynh trưởng các nhà, lập tức đưa học sinh về phòng sinh hoạt chung! Các giáo sư, chuẩn bị đũa phép! " Không còn vẻ hiền hòa thường thấy, cụ Dumbledore nghiêm nghị hạ lệnh, giọng nói vang vọng khắp khán đài.

Bầu không khí vốn náo nhiệt bỗng chốc trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Các huynh trưởng nhanh chóng tập hợp học sinh, đẩy họ đi theo hướng an toàn. 

Harry cũng thấy được chúng. 

Rất nhiều, rất nhiều Giám Ngục… 

Chúng đang lướt đến từ bóng tối, tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo và tuyệt vọng, tựa như bóng đêm đang nuốt chửng mọi thứ. 

Siết chặt đũa phép trong tay, Harry theo sát học sinh nhà Hufflepuff, mắt không rời khỏi những bóng đen đang ngày một tiến gần. Nhưng rồi đột nhiên—

" AAAAAA! " Một tiếng hét thất thanh từ phía trước khiến tim cậu thắt lại. 

Harry quay đầu ra sau, hơn hai mươi Giám Ngục đã chặn lối ra.

Chúng lướt lặng lẽ giữa không trung, những chiếc áo choàng rách nát phấp phới, bàn tay xám ngoét vươn ra chộp lấy học sinh. Một số học trò đã bị giữ chặt, cơ thể run rẩy khi linh hồn họ bị hút dần ra khỏi cơ thể. 

Những người còn lại sợ hãi lùi về phía sau, nhưng không có đường thoát. Các huynh trưởng cố gắng triệu hồi Thần Hộ Mệnh, nhưng chỉ có vài ánh sáng yếu ớt lóe lên rồi vụt tắt. 

Không kịp suy nghĩ nhiều, Harry lao tới.

" EXPECTO PATRONUM! "

Một luồng sáng trắng bùng nổ từ đầu đũa phép, rọi sáng cả góc tối của khán đài. 

Một con nai bạc tinh khiết xuất hiện.

Nó lao thẳng vào bọn Giám Ngục, đôi sừng rực sáng quét ngang, xua đuổi chúng. Những học sinh bị bắt rơi xuống đất, hơi thở yếu ớt nhưng vẫn còn sống. 

Harry xoay người, giọng nói vang vọng đầy uy lực. 

" Mọi người! Lập tức rút về phía các giáo sư, nhưng giữ khoảng cách an toàn! Huynh trưởng và học sinh năm trên, cố gắng duy trì Thần Hộ Mệnh để bảo vệ học sinh nhỏ hơn! " 

Không ai dám chần chừ, vội vã dìu những người bất tỉnh chạy về phía giáo sư. 

Harry vừa lùi theo họ, vừa ngoái nhìn phía sau. 

Con nai của cậu vẫn đang xua đuổi lũ Giám Ngục, nhưng chúng quá nhiều. Một số tên đã lẩn qua được và đuổi theo bọn họ!

Khi vừa chạy đến khu vực của các giáo sư, Harry mới nhận ra tình hình ở đây cũng không khá hơn. 

Dù có gần hai mươi giáo sư, nhưng chỉ một nửa trong số họ có thể gọi ra Thần Hộ Mệnh. Những người khác đang dốc hết sức cản trở bọn Giám Ngục, nhưng rõ ràng họ đang bị áp đảo. 

" DỪNG LẠI! "

Harry hét lên khi thấy nhóm học sinh gần như chạy thẳng vào giữa cuộc chiến. Cậu vội chỉ một học sinh nhanh nhẹn nhất.

" Mau chạy đến báo cáo với giáo sư, nói rằng Giám Ngục đã chặn lối ra! "

Trong khi đó, cậu triệu hồi Thần Hộ Mệnh của mình trở lại, để nó bảo vệ học sinh ở đây. 

" Bình tĩnh lại! " Cậu lớn giọng " Hãy nghĩ về điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời các cậu! Giữ nó trong đầu—cảm nhận niềm vui ấy, rồi hô lớn 'EXPECTO PATRONUM'! "

Bóng đêm của Giám Ngục đang ngày càng siết chặt. 

Nỗi sợ hãi tràn ngập. 

Dù đã cố gắng làm theo lời Harry, nhưng hầu hết học sinh chỉ có thể tạo ra những ánh sáng yếu ớt từ đũa phép. Không ai đủ bình tĩnh để triệu hồi một Thần Hộ Mệnh hoàn chỉnh.

Giám Ngục vẫn lởn vởn xung quanh, khí lạnh từ chúng len lỏi vào từng ngóc ngách, thấm sâu vào da thịt, khiến ai nấy run rẩy. 

" Harry! Mọi người có sao không?! " Giọng của Hermione vang lên, theo sau là các giáo sư đang vội vã chạy đến.

Khi họ tới nơi, cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng kinh hoàng— 

Harry đứng đó, bao quanh bởi một nhóm học sinh hoảng loạn, còn trước mặt họ, hàng chục Giám Ngục đang chậm rãi lượn lờ. Chúng không dám tiến lại gần, bị ánh sáng bạc từ con nai Thần Hộ Mệnh của cậu ngăn chặn. 

Harry không quay đầu lại, giọng nói trầm thấp cất lên.

" Hermione, đã liên lạc được với Bộ Pháp Thuật và các Thần Sáng chưa? " Cậu vẫn giữ ánh mắt chằm chằm vào lũ Giám Ngục, trong đôi mắt xanh không còn chút ánh sáng thường ngày. 

Hermione thoáng khựng lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô cảm giác như đang nhìn thấy một người khác—một bóng dáng không thuộc về một thiếu niên chỉ mới mười một tuổi. 

" …Chưa. Có thứ gì đó đã ngăn cản hoàn toàn các con cú, cả Khóa Cảng lẫn Gương Hai Mặt đều không thể sử dụng. Cách duy nhất bây giờ là di chuyển bằng Lò Sưởi trong văn phòng thầy Dumbledore " Cô nuốt khan, rồi trả lời.

Harry trầm mặc một giây, rồi dứt khoát nói.

" Chúng ta phải lập tức cử một nhóm đến văn phòng hiệu trưởng. Trong nhóm ít nhất phải có một người có thể gọi ra Thần Hộ Mệnh hoàn chỉnh "

Sau đó, cậu quay lại nhìn các huynh trưởng và học sinh năm trên, giọng nói sắc bén vang lên: 

" Còn những người ở đây—các cậu không có lựa chọn nào khác. Phải nhanh chóng triệu hồi Thần Hộ Mệnh của mình. Nếu không thể bảo vệ bản thân, thì ít nhất cũng phải bảo vệ những người nhỏ tuổi hơn " 

Dáng vẻ lười biếng, vô tư hằng ngày của cậu đã biến mất hoàn toàn. 

Giờ đây, Harry đứng đó—không còn là một cậu nhóc ngây thơ của nhà Hufflepuff nữa, mà là một người đã bước qua sinh tử. 

Không ai có thời gian để thắc mắc về điều đó. Nhưng trong một góc, một số người đã bắt đầu nhận ra—cậu bé này không hề đơn giản.

---------------------------------------

T/g: kẻ thù mới xuất hiện nhưng không phải là boss cuối =)

P/s: Bữa giờ lục đục đi khám sức khỏe các kiểu nên chưa Beta tiếp được. 

              

  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro