Chập 27: Thần hộ mệnh và kẻ thù mới 2
Bầu trời Hogwarts u ám, không phải vì mây mù mà vì hàng trăm Giám ngục đang lượn lờ, kéo theo luồng khí lạnh chết chóc. Cả khu vực là một bãi chiến trường. Những sinh vật huyền bí—âm thi, quỷ khổng lồ, nhện khổng lồ—gào rú trong màn đêm, tấn công bất cứ ai trong tầm mắt.
Harry vừa chạy vừa nắm chặt đũa phép, mắt cậu quét qua đám học sinh nhỏ bé đang cố gắng chống lại lũ quái vật. Một số đứa trẻ run rẩy nhưng vẫn kiên cường, những ánh sáng xanh bạc lấp lánh lóe lên khi các thần hộ mệnh non trẻ xuất hiện. Nhưng chỉ bấy nhiêu là chưa đủ.
Som, sinh vật khổng lồ trung thành, toàn thân bê bết máu, vẫn đứng vững như một tấm khiên bảo vệ lũ trẻ. Các giáo sư và khách mời cũng bị thương, nhiều người đã kiệt sức.
Sự tức giận dâng lên trong lòng Harry.
Cậu vung đũa phép.
Hai thần hộ mệnh xuất hiện cùng lúc—một con nai và một con rắn khổng lồ, nhưng lần này, chúng không chỉ là những thực thể ánh sáng vô hình. Chúng hiện hữu như những sinh vật sống thực sự, với đôi mắt rực cháy và sức mạnh không tưởng.
" ẦM! "
Con rắn khổng lồ quét qua, nghiền nát một hàng Giám ngục, khiến chúng tan thành bóng tối. Con nai, với đôi sừng lấp lánh, lao vào lũ quái vật, xé tan những sinh vật dám lại gần.
Những đứa trẻ nhìn cảnh tượng trước mắt, nước mắt trào ra. Không phải vì sợ hãi, mà vì có một tia hy vọng.
" Mọi người mau chóng trấn tĩnh! Thần Sáng sắp đến! " Giọng Harry vang lên, mạnh mẽ như một mệnh lệnh.
" Những ai bị thương lùi lại phía sau, tạo rào chắn bảo vệ! Những người có thể chiến đấu, tập hợp lại! Những ai gọi được thần hộ mệnh, đứng vào giữa và xua đuổi Giám ngục! NHANH LÊN! "
Không có thời gian để do dự. Dưới sự dẫn dắt của cậu, mọi người bắt đầu tập hợp lại thành đội hình chiến đấu hiệu quả hơn.
Một con quỷ khổng lồ vung chùy về phía một nhóm học sinh—
" Stupefy! "
Luồng sáng đỏ bắn thẳng vào đầu nó, khiến nó lảo đảo, sau đó Harry vung đũa lần nữa—
" Expulso! " Một vụ nổ vang lên, đẩy con quỷ ngã nhào.
" ẦM! "
Một con nhện khổng lồ đang lao đến chỗ Som—Harry bắn một bùa nổ về phía nó, không khỏi nghĩ thầm.
< Bác Hagrid chắc sẽ đau lòng lắm đây… >
Đột nhiên từ phía sau, một con quỷ khác xuất hiện, giơ cao nắm đấm định đập xuống cậu—
" XOẸT! "
Năm tia sáng hợp lại thành một, đánh bay con quỷ. Harry quay lại—là những đứa nhỏ nhà cậu. Chúng cười và gật đầu với cậu, sau đó tiếp tục chiến đấu.
" Giỏi lắm! " Harry cười khẽ, sau đó quay sang khu vực sân khấu.
Tình hình ở đó còn tệ hơn.
Năm giáo sư bị thương, một người bất tỉnh. Lũ quái vật ở đây đông gấp ba, gấp bốn so với bên kia. Harry siết chặt đũa phép.
" Cụ Dumbledore! Thần Sáng sắp đến! Mọi người chỉ cần cầm cự thêm chút nữa! "
Ngay lúc đó, hai con rồng xuất hiện lao tới các giáo sư.
" MỌI NGƯỜI NHẮM MẮT LẠI! " Harry hét lớn, sau đó vung đũa phép.
" LUMOS MAXIMA! "
Một luồng sáng chói lòa bùng lên, rọi thẳng vào mắt hai con rồng, khiến chúng rống lên đau đớn.
" Đừng tấn công nó! Cùng một lúc, ba bùa choáng sẽ khiến nó sẽ bất tỉnh! "
Harry dẫn đầu, liên tục bắn các luồng sáng đỏ vào con rồng màu đỏ.
" ẦM! " Con rồng gục xuống. Cậu ngay lập tức chuyển hướng sang bọn quỷ khổng lồ.
Con nai lao về phía năm giáo sư đang bị Giám ngục bao vây, ánh sáng từ nó lan ra như một tấm khiên bảo vệ.
Rồi từ xa, một giọng nói vọng lại.
" CÁC THẦN SÁNG ĐÃ ĐẾN! "
Không ai khác ngoài Harry hét lên, nhưng thay vì thả lỏng, cậu vẫn tiếp tục chiến đấu. Những người khác nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng niềm vui không kéo dài lâu—
Lũ quái vật bỗng nhiên phát điên.
Giám ngục, quỷ khổng lồ, âm thi, nhện—tất cả đều tấn công điên cuồng hơn trước.
Chúng bị điều khiển?
Trong lúc đó, Hermione và một nhóm lớn Thần Sáng vừa lao ra từ Lò Sưởi. Trên đường, họ đã gặp nhiều Giám ngục và sinh vật huyền bí, nhưng điều họ không ngờ đến là—
Bọn trẻ con… đang chiến đấu.
Không phải sợ hãi, không phải trốn chạy. Chúng đang thực sự chiến đấu, giữa ánh sáng của hàng chục thần hộ mệnh non trẻ.
Các Thần Sáng sững sờ trong vài giây.
Rồi một giọng nói non nớt nhưng lạnh lẽo vang lên, kéo họ trở lại thực tại.
" CÁC NGÀI ĐỨNG ĐÓ LÀM GÌ? MAU ĐẾN GIÚP ĐI! "
Harry quát lên, giọng mang theo sự bực bội rõ ràng.
Thần Sáng giật mình, rồi vội vàng lao vào trận chiến.
Harry phóng ra một bùa nổ mạnh—
" BOMBARDA MAXIMA! "
" ẦM!!! "
Một vụ nổ khủng khiếp xé toạc đám âm thi, sóng xung kích thổi bay cả một đàn nhện khổng lồ.
Một Thần Sáng nuốt khan.
Ai có thể giải thích cho họ rằng… tại sao một đứa trẻ trông dễ thương như vậy… lại đáng sợ đến thế?
Harry tiếp tục tung ra hàng loạt bùa choáng và năm bùa nổ liên tiếp, từng tia sáng lóe lên giữa màn đêm, nổ tung trên người bọn quỷ khổng lồ và âm thi. Nhưng đột nhiên, ánh mắt cậu sắc lại—phía xa có thứ gì đó bất thường. Không chần chừ, Harry lao thẳng vào giữa đám sinh vật huyền bí.
" HARRY!!! "
Hermione và Ron hét lên hoảng hốt khi thấy cậu lao vào nguy hiểm.
Nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra—khi Harry tiến vào, đám sinh vật huyền bí bất giác tách ra, lùi bước như sợ hãi, mở ra một khoảng trống giữa chiến trường.
Cậu không dừng lại, bật nhảy lên, tung một cú đấm mạnh như sấm sét vào một người đàn ông khoác áo choàng đen.
" RẦM! "
Tên đó bay ngược ra sau, đập mạnh vào thân cây, bất tỉnh tại chỗ. Cùng lúc đó, toàn bộ lũ sinh vật huyền bí gào rú rồi tháo chạy về phía Rừng Cấm, như thể vừa thoát khỏi một nỗi sợ hãi còn kinh hoàng hơn cả cái chết.
Harry đứng đó, bàn tay rỉ máu, nhưng cậu chẳng thèm để ý. Mắt cậu chỉ lạnh lùng nhìn kẻ trước mặt, rồi dứt khoát túm cổ áo hắn, lôi xềnh xệch về phía các giáo sư và Thần Sáng.
" Hắn có thể là kẻ điều khiển bọn sinh vật tấn công chúng ta! Mau trói lại, có thể hắn còn đồng bọn! "
Harry ném mạnh tên áo choàng đen về phía một Thần Sáng gần đó. Các Thần Sáng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, như thể không tin được những gì vừa xảy ra.
Các giáo sư thì đồng loạt giật giật khóe miệng—có lẽ họ nên đánh giá lại 'cậu bé yếu ớt' này một lần nữa.
Thế nhưng, chỉ một lát sau, bọn quỷ khổng lồ, âm thi và Giám ngục đột nhiên dừng lại. Chúng bắt đầu lùi dần, rồi như một mệnh lệnh vô hình, tất cả rút lui vào màn đêm.
Trận chiến kết thúc.
.
.
2 giờ sáng.
Mọi người vỡ òa trong vui mừng. Những đứa trẻ vừa rồi còn kiên cường chiến đấu, giờ bật khóc nức nở vì cuối cùng cũng đã sống sót. Đây là lần đầu tiên chúng thực sự đối mặt với một cuộc chiến có thể lấy đi mạng sống của mình.
Dumbledore lo lắng cho sự an toàn của học sinh, quyết định không để bọn nhỏ quay về ký túc xá mà biến Đại Sảnh Đường thành nơi ngủ tạm thời. Những chiếc bàn dài biến mất, thay vào đó là những tấm nệm mềm mại cùng chăn ấm.
Các học sinh không còn quan tâm đến việc thuộc nhà nào nữa—chúng chỉ đơn giản dựa vào nhau, an ủi nhau, rồi chìm vào giấc ngủ đầy mệt mỏi.
Những người bị thương, bao gồm cả Som được đưa đến bệnh thất, với năm Thần Sáng đi theo hộ tống Madam Pomfrey để đảm bảo an toàn.
Sau khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, đã là 3 giờ sáng.
Harry đứng giữa Đại Sảnh Đường, nhìn những đứa trẻ đã chìm vào giấc ngủ. Một chút nhẹ nhõm len lỏi trong lòng cậu—ít nhất, đêm nay Hogwarts vẫn an toàn.
Nhưng cậu không ngủ.
Harry xoay người, lặng lẽ bước theo các giáo sư, tiến về văn phòng hiệu trưởng.
---------------------------------------
T/g : ôi Đm tác giả lúc nãy đăng thì mất mẹ nữa chương dưới phải viết lại Đăng cho mọi người. Harry tập này ngầu vl (σ≧▽≦)σ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro