Chập 7: Tam giác vàng tập hợp và Hang sóc
Rời khỏi cửa tiệm của ông Ollivander, Harry vẫn chưa hết bàng hoàng về chiếc đũa phép bí ẩn của mình. Nhưng trước khi cậu kịp suy nghĩ thêm, Hermione đã nhanh chóng nắm tay lôi cậu đi.
" Đi thôi! Còn phải mua thú cưng nữa! " Hermione phấn khích nói
" C-chờ đã " Harry vừa nói vừa hụt hơi, nhưng Hermione dường như không hề nghe thấy.
Khi vừa bước vào tiệm thú cưng, Harry chợt hiểu ra lý do khiến Hermione trở nên phấn khích như vậy.
...Cô ấy là một con nghiện động vật chính hiệu.
Chỉ trong vòng vài phút, tiệm thú cưng hoàn toàn náo loạn.
Hermione dí ngón tay vào chuồng thỏ, khiến chúng hoảng loạn dạt vào một góc. Cô nàng không ngừng cho mèo ăn, đến mức có một con đã lăn ra ngủ vì quá no.
Chủ tiệm – một ông chú trung niên – chỉ biết nhún vai, vẻ mặt như đã quen với cảnh này lắm rồi.
Harry nhìn mà hắc tuyến đầy đầu, không biết nên khóc hay cười với cảnh này nữa.
Trong khi Hermione 'yêu thương' động vật một cách quá mức, thì Harry lại bị động vật 'yêu thương' đến khổ sở.
Một con rắn nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt ánh lên tia thèm thuồng như thể cậu là bữa ăn.
Một đám mèo đồng loạt cào quần cậu bằng đệm thịt mềm mềm, rồi còn phát ra âm thanh gru gru như bị chơi thuốc.
Một con cú bám trên đầu cậu đập cánh, khiến tóc cậu rối tung lên.
Mấy con sóc thi nhau cọ cọ vào cổ cậu, khiến cậu nhột đến mức suýt hét lên.
Tiệm thú cưng hôm nay thật sự quá đặc biệt...
Giữa lúc Harry đang vật lộn với bầy thú cưng 'nhiệt tình', cánh cửa tiệm bỗng mở ra.
" Leng keng... "
Harry quay đầu lại, vừa nhìn thấy mái tóc đỏ và khuôn mặt đầy tàn nhang, cậu đã biết ngay đó là một Weasley. Và không ai khác chính là Ron Weasley – đồng đội tốt của cậu.
Mặc dù lần này cả hai đều sống trong một thế giới khác, nhưng gần 10 năm 'chung sống' ở thế giới cũ khiến Harry không thể nào nhận nhầm được.
" Hermione! Bồ ở đây à? Mình tìm mãi! " Ron bước vào, đi thẳng về phía Hermione.
Hermione tạm dừng việc hành hạ động vật, quay sang nhìn Ron bằng ánh mắt lạnh lùng.
" Bồ tìm mình có chuyện gì không, Ron? Tốt nhất là chuyện quan trọng "
Harry nhìn thấy đám động vật bị bỏ rơi đang...thở phào nhẹ nhõm.
Ron nuốt nước bọt trước ánh nhìn của Hermione, rồi nói:
" À... chuyện này cũng không quan trọng lắm... nhưng mẹ mình mời bồ đến ăn cơm "
Không khí trở nên im lặng một lúc, Harry thấy cả giọt mồ hôi trên trán Ron đang chảy xuống, không biết vì trời nóng hay gì nữa...
" Được rồi, chút nữa mình sẽ tới. Bây giờ tớ phải dẫn trò William mua đồ đã " Cuối cùng cô cũng gật đầu.
Hermione nói xong liếc qua Harry, hoặc... Liếc qua đám động vật đang bám đầy người Harry.
Ron cũng quay sang nhìn cậu, rồi bật cười.
" Vậy thôi, mình đi với bồ luôn. Đang rảnh mà " Ron hứng thú nói.
.
.
Sau một hồi bị đàn thú cưng 'bám yêu thương', cuối cùng Harry cũng chọn được một con cú trắng thuần khiết, con vật 'yên tĩnh' nhất trong cửa hàng.
Cậu nhẹ nhàng đặt người bạn mới vào lồng, ánh mắt vô thức trở nên xa xăm. Cậu nhớ đến cô gái nhỏ đã từng đồng hành cùng mình suốt một thời gian dài…
Rời khỏi tiệm thú cưng, Harry thoáng quay đầu nhìn lại.
Đám động vật trong cửa hàng đồng loạt rơi nước mắt, ánh mắt trông theo cậu đầy lưu luyến. Ông chủ tiệm nhìn cậu với vẻ mặt hắc tuyến, như thể vừa trải qua một ngày làm việc mệt mỏi nhất trong đời.
Hermione vỗ tay phủi bụi, quay sang định dẫn cậu về lại nhà. Nhưng...
" Giáo sư... " Harry bỗng nhiên lên tiếng.
" Em có thể... không về cô nhi viện được không? "
Lời nói của cậu khiến Hermione và Ron khựng lại.
" Nơi đó không còn là 'nhà' của em nữa " Trước khi Hermione kịp lên tiếng, Harry đã tiếp tục " Em sẽ thuê một khách sạn gần đây và ở tạm. Em hứa với giáo sư là em chỉ ở trong phòng cho đến ngày khai giảng "
Dứt lời, cậu ngước đôi mắt cún con lên nhìn Hermione. Dù mái tóc lộn xộn che gần đến hết mũi, nhưng ánh mắt ấy lại mang theo một sự kiên quyết xen lẫn nỗi cô đơn.
" Không được! Trò William! Giới phù thủy bây giờ đang rất nguy hiểm, trò không thể ở lại khách sạn một mình được " Hermione khẽ nhíu mày, giọng điệu trở nên nghiêm túc.
Cô biết rõ tình hình hiện tại. Để một đứa trẻ như cậu một thân một mình giữa thời điểm này...chẳng khác gì đẩy cậu vào nguy hiểm.
Harry cúi đầu, giọng nói nhỏ dần:
" Nhưng... em không có 'nhà'... "
Khoảnh khắc ấy, một sự im lặng bao trùm. Hermione định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng, Ron đã lên tiếng trước.
Ron khẽ cúi thấp người xuống, để gương mặt mình ngang bằng với cậu bé nhỏ xíu trước mắt.
" William, em nên nghe lời giáo sư của mình. Ở khách sạn phù thủy bây giờ không an toàn chút nào... nhưng em có thể đến nhà anh ở đấy " Ron nói với thái độ thân thiện.
Harry ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
" Nhưng như vậy sẽ làm phiền anh... " Cậu có chút lo lắng.
Cậu biết gia đình Weasley không khá giả, nếu thêm cậu chẳng khác nào thêm một gánh nặng.
" Không sao cả, chỉ cần em ngoan ngoãn là được rồi " Ron bật cười, xoa đầu cậu một cách tự nhiên.
Harry mím môi, vẫn muốn từ chối.
" Nhưng— " " Trò William " Lần này, Hermione là người cắt ngang.
" Đôi khi, trò nên học cách chấp nhận lòng tốt của người khác " Cô chống hông nói.
Harry lặng lẽ nhìn Hermione và Ron. Trong ánh mắt họ không có sự thương hại, chỉ đơn giản là chân thành và quan tâm.
Cậu cúi đầu, nhỏ giọng nói:
" Em cảm ơn mọi người rất nhiều "
Ron và Hermione nhìn nhau cười.
.
.
Hang sóc.
Vừa độn thổ đến Hang Sóc, Harry phải cố gắng nín nhịn để không nôn ngay tại chỗ.
Thật sự cậu không thích độn thổ một chút nào!
Nhưng ngay khi nhìn thấy căn nhà quen thuộc, những ký ức về những ngày tháng sống tại Hang Sóc bỗng chốc ùa về.
Bên trái cậu Ron nắm chặt một tay, bên phải Hermione cũng siết nhẹ tay cậu, như thể cả hai đang dẫn một đứa trẻ bước vào nhà lần đầu tiên.
( Tác giả: Nhìn cứ như một gia đình nhỏ vậy =)) )
Vừa bước vào cửa, Harry liền nghe thấy một giọng nói đầy uy lực.
" FRED VÀ GEORGE! Hai con mà còn ăn vụng nữa là mẹ sẽ xử cả hai đấy! " Giọng bác Molly vang khắp căn nhà, nhưng thay vì sợ hãi Harry lại cảm thấy một sự ấm áp lạ thường.
Là bác Molly… Vẫn là người mẹ đầy nghiêm khắc nhưng tràn ngập yêu thương đó…
Cậu cố gắng không để nước mắt rơi, nhưng vai cậu lại khẽ run lên vì xúc động.
Thế nhưng…
Ron và Hermione lại hiểu sai hoàn toàn!
Nhìn thấy cậu bé nhỏ trước mặt run rẩy, hai người hoảng hốt tưởng rằng Harry đang sợ hãi trước sự giận dữ của bác Molly.
Vậy nên… Ron nhanh chóng cúi xuống an ủi.
" William à, đừng khóc! Mẹ anh chỉ dữ với hai anh trai anh thôi, chứ thật ra mẹ hiền lắm. Bà ấy rất yêu trẻ con đấy! " Ron trấn an cậu.
" Đúng đúng! Bác Molly thật ra rất tốt bụng! " Hermione ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa.
Trận an ủi nhầm đối tượng này ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả nhà Weasley.
Từ trong bếp, Fred và George bước ra. Thấy Ron và Hermione đang ân cần dỗ dành một đứa bé lạ mặt, cả hai lập tức nổi máu trêu chọc.
" Oa~~ em trai yêu quý của bọn anh! " Fred khoanh tay, nheo mắt đầy nguy hiểm.
" Cùng Hermione~~ " George chống cằm, giả bộ suy nghĩ.
Cả hai nhìn nhau, rồi đồng thanh cất giọng đầy kịch tính:
" BỌN EM CÓ CON RỒI SAO KHÔNG NÓI CHO BỌN ANH BIẾT?! "
" KHÔNG PHẢI! ĐÓ LÀ HỌC TRÒ CỦA HERMIONE! Hai anh đừng có hiểu lầm! " Ron đỏ bừng mặt, lập tức phản bác.
Fred và George liếc nhìn nhau đầy ngụ ý, rồi đồng loạt chớp mắt.
" Ồ~~ chỉ là học trò thôi sao? "
" Chắc chứ? "
Hermione bất lực xoa thái dương, dõng dạc tuyên bố:
" Phải! Đứa bé này là học trò của em! "
.
.
Harry cũng không rõ bằng cách nào, mà mình đã ngồi xuống ghế sofa giữa phòng khách.
Trước mặt cậu là gia đình Weasley gần như đông đủ thành viên, ai nấy cũng đều đổ dồn ánh mắt về phía cậu.
Trong đó… có cả Ginny.
Khi nhìn thấy bạn gái cũ của mình, Harry hơi căng thẳng một chút.
" Vậy… đứa bé này sẽ sống tạm thời với chúng ta à? " Bác Arthur nhướn mày hỏi.
" Không sao! Càng đông càng vui! Nào nào cậu bé, hãy giới thiệu bản thân đi! " Bác Molly tươi cười rạng rỡ, vỗ tay đầy hào hứng.
Harry nuốt nước bọt, hơi khựng lại một chút rồi chậm rãi mở miệng:
" Cháu… Cháu tên là Harry William. Mong được mọi người giúp đỡ sau này "
Ngay khi câu nói vừa dứt… Cả căn phòng bỗng chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.
Không một ai lên tiếng.
Bác Arthur khựng lại, Fred và George ngừng cười, còn Ginny thì đột nhiên nắm chặt tay lại.
Harry chớp mắt.
Mình… đã nói gì sai sao?
---------------------------------------
T/g: buồn ngủ quá, ráng thức làm chương này cho xong
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro