⟮115⟯
_.|¦𝕮𝖍𝖚̛𝖔̛𝖓𝖌 115¦ - Cứu vãn|._
¦08 • 03 • 2025¦
Nếu hỏi vì sao Quý Phong Quốc lại cảm thấy hứng thú với Tiêu Huyền Xử Nữ ngay từ đầu, vậy quá đơn giản.
Hứng thú của anh ta với Tiêu Huyền Xử Nữ cũng không khác hứng thú của nam sinh với nữ sinh, người đẹp luôn thu hút ánh mắt, huống chi Tiêu Huyền Xử Nữ xinh đẹp nổi bật như vậy, còn là kiểu người anh thích nhất.
Nhưng từ cái nhìn đầu tiên có ấn tượng là một chuyện, ngoại trừ xinh đẹp Tiêu Huyền Xử Nữ còn có những mặt khác. Quý Phong Quốc rất nhớ rõ, lúc trước có một anh chàng không hề che giấu hứng thú hỏi cô cùng ai tới báo danh, lại còn muốn đưa cô đến ký túc xá mượn cơ hội đến gần cô, Tiêu Huyền Xử Nữ lễ phép cười nói một câu đã cắt đứt ý đồ của đàn anh đó.
Cô nói mình và bạn trai cùng đến báo danh.
Trước khi rời đi Quý Phong Quốc liếc nhìn tên của cô.
Tiêu Huyền Xử Nữ, tên rất bình thường, nhưng vẻ ngoài lại rất xinh đẹp, chữ viết cũng xinh đẹp như cô vậy.
Một ngày trước huấn luyện quân sự dành cho tân sinh viên, trong buổi họp tân sinh viên đông đúc và nhốn nháo, ở một lớp chuyên ngành mà tỉ lệ số lượng nữ sinh áp đảo số lượng nam sinh. Quý Phong Quốc biết bản thân rất thu hút sự chú ý, nhưng khi Quý Phong Quốc thoáng nhìn về phía Tiêu Huyền Xử Nữ, tân sinh viên duy nhất làm anh ta nhớ kỹ tên lại cúi đầu nhìn di động, chờ tan họp, Quý Phong Quốc cùng mấy người khác đi ngang qua khu dạy học số 3, thấy Tiêu Huyền Xử Nữ cùng một nam sinh tay trong tay đi ra.
"Người đó là Đàm Vĩnh Thiên Yết hả."
Nữ sinh bên cạnh hỏi, nói xong còn trêu chọc Quý Phong Quốc.
"Chính là người đoạt danh hiệu hotboy của cậu đấy, không ngờ lại là bạn trai của Tiêu Huyền Xử Nữ."
"Trai tài gái sắc, không đúng, phải là soái nam mỹ nữ, thật xứng đôi."
Xứng sao, nhìn qua đúng thật là rất xứng, đúngt là một cặp tiểu tình nhân đẹp đôi.
Nhưng người đẹp trên đời này rất nhiều, đổi thành một người đẹp khác đi cùng, người ngoài nhìn vào cũng thấy cảnh đẹp ý vui mà khen rất xứng đôi thôi.
Quan hệ của Tiêu Huyền Xử Nữ và Đàm Vĩnh Thiên Yết rất tốt, mấy nam sinh lúc trước từng có ý với Tiêu Huyền Xử Nữ đều từ bỏ, nhưng Quý Phong Quốc lại càng để bụng đến Tiêu Huyền Xử Nữ.
Vì để bụng đến Tiêu Huyền Xử Nữ, Quý Phong Quốc cố ý lúc huấn luyện quân sự của tân sinh viên đến nhiều thêm vài lần, lại cố ý vào lúc tân sinh viên tham gia đăng ký vào xã đoàn đến đó một chuyến, một là vì gặp Tiêu Huyền Xử Nữ, hai là thêm chút động tác nhỏ.
Nếu năng lực của Tiêu Huyền Xử Nữ không đủ vào xã đoàn, vậy anh để cho cô vào; nếu năng lực của Tiêu Huyền Xử Nữ không có vấn đề gì để chấm đậu, vậy thuận tiện lại kéo vào thêm một người dùng để che mắt Tiêu Huyền Xử Nữ.
Dù sao vào ngày đầu tiên báo danh Tiêu Huyền Xử Nữ đã nói cho mọi người mình có bạn trai, đối mặt những người khác phái cự tuyệt rất quyết đoán, rất rõ ràng.
Quý Phong Quốc tự mình quan sát Tiêu Huyền Xử Nữ phỏng vấn, nói chuyện logic rõ ràng, hoàn toàn khác với sự khẩn trương của tân sinh viên khác, hài hước làm người phỏng vấn có cảm tình, nhưng để cho Quý Phong Quốc giật mình là một câu nói của Tiêu Huyền Xử Nữ.
Người phỏng vấn hỏi Tiêu Huyền Xử Nữ vì sao chọn tâm lý học, Tiêu Huyền Xử Nữ nói là vì một người.
Một người quan trọng nhất.
Quý Phong Quốc có chút hoảng hốt, anh ta nhớ tới thời điểm mình vừa thi xong đại học, mẹ cuối cùng cũng ly hôn với cha.
Cùng người chồng không khác gì kẻ điên sinh sống gần hai mươi năm, cuối cùng dùng tự sát đổi lấy tự do, sau khi cứu được mẹ, cha cuối cùng cũng đồng ý ly hôn.
Quý Phong Quốc cho rằng mọi thứ hết thảy cứ như vậy mà kết thúc, nhưng mẹ anh ra được cứu lại điên rồi.
"Điên rồi" cái từ này có thể khái quát quá nhiều loại tình huống, tựa như cha của anh, có thuật ngữ chuyên nghiệp hình dung bệnh của cha anh cả đời cũng không khỏi được, nhưng anh đã quen với việc xem cha mình là một kẻ điên, mà hiện tại mẹ anh cũng điên rồi, bà tìm kiếm mọi cơ hội tự sát, bệnh trầm cảm nghiêm trọng đến mức thậm chí có đôi khi làm bà nhận không ra người con trai bà yêu thương mười mấy năm.
Có đôi khi Quý Phong Quốc hận không thể giết chết cha anh, nhưng mọi người lại nói không phải ông ấy sai, là vì bệnh của ông ấy cũng không thể khống chế.
Nếu bệnh không thể khống chế, vậy không cần vì bệnh của mình mà làm liên lụy một người khác, điều này chẳng lẽ không thể khống chế? Nếu sớm đã biết mình là người điên, vậy vì sao còn muốn lấy vợ, bởi vì yêu sao?
Đây là yêu sao?
Đây là ích kỷ.
Quý Phong Quốc lừa các đàn em nói mình học tâm lý học là bởi vì muốn làm Profiler [1], chuyện này là giả, nhưng cũng có những lời là thật, ví dụ như ngay từ đầu anh ta muốn vào học trường quân đội.
[1] Profiler: chuyên viên giải các vụ án bằng tâm lý học.
Chẳng qua vì xảy ra biến cố, cuối cùng lựa chọn tâm lý học.
Anh ta cũng là vì một người lựa chọn chuyên ngành này, vì một người rất quan trọng, không, vì người quan trọng nhất mà lựa chọn một cuộc đời khác.
Có thể lựa chọn vì người khác, Quý Phong Quốc tin rằng trong quá khứ của Tiêu Huyền Xử Nữ nhất định cũng xảy ra chuyện xưa không muốn nhiều người biết, cũng giống như anh có tâm trạng mà người khác không thể hiểu được.
Ngay tại giây phút này, Quý Phong Quốc nảy ra sự đồng cảm mãnh liệt đối với Tiêu Huyền Xử Nữ, tựa như mình và Tiêu Huyền Xử Nữ có cùng chung một bí mật mà những người khác đều không biết.
Điều này làm cho Quý Phong Quốc cảm thấy Tiêu Huyền Xử Nữ thực gần gũi, mà theo lý thường, cô hẳn sẽ càng thêm thân mật với anh.
Quý Phong Quốc đơn phương đưa Tiêu Huyền Xử Nữ vào trong cuộc sống của mình.
Bối Vãn Thư nói với anh không nên xằng bậy, phá hỏng tình cảm của những người khác đây là đạo đức có vấn đề.
Phá hỏng cảm tình những người khác đúng là đạo đức có vấn đề, nhưng cái này không phù hợp với Tiêu Huyền Xử Nữ và Đàm Vĩnh Thiên Yết, sống lâu trong một gia đình không bình thường, Quý Phong Quốc không cần sức cũng đã có thể nhìn ra Đàm Vĩnh Thiên Yết không giống người thường.
Tiêu Huyền Xử Nữ nói mình vì một người mà chọn học tâm lý học, người này mười thì tám chín phần chính là Đàm Vĩnh Thiên Yết, anh ta nhịn không được mà ghen ghét Tiêu Huyền Xử Nữ vì Đàm Vĩnh Thiên Yết có thể làm đến như vậy, nhưng cũng vì biết Đàm Vĩnh Thiên Yết "không giống người thường" mà tâm trạng rất tốt.
Có thể Tiêu Huyền Xử Nữ vì cậu ta mà học tâm lý học, Quý Phong Quốc dám cam đoan bệnh trạng của Đàm Vĩnh Thiên Yết cũng không đơn giản.
Cho nên hành vi của anh ta sao có thể gọi là phá hỏng cảm tình của người khác, rõ ràng là anh ta đang cứu vớt Tiêu Huyền Xử Nữ.
Loại người có bệnh tâm lý này, căn bản không nên có được tình yêu, không, bọn họ căn bản không hiểu tình yêu là gì.
Không cho phép một nửa kia có cuộc sống của riêng mình, không cho phép một nửa kia cùng bất cứ ai ngoài mình nói chuyện, thậm chí là con trai của chính mình.
Thật quá đáng sợ, người như vậy vốn không xứng đáng có được tình yêu, anh ta là vì tốt cho Tiêu Huyền Xử Nữ mới thận trọng từng bước đoạt lấy cô. Tiêu Huyền Xử Nữ là vì tuổi quá trẻ nên chưa hiểu được nhiều, chờ qua vài năm sau cô nhất định sẽ hối hận.
Bởi vì hiện tại Tiêu Huyền Xử Nữ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, không muốn Tiêu Huyền Xử Nữ thấy phản cảm với anh, cho nên Quý Phong Quốc mới cẩn thận lại hao tổn nhiều tâm huyết như vậy.
Rõ ràng anh là vì tốt cho Tiêu Huyền Xử Nữ, nhưng Tiêu Huyền Xử Nữ lại luôn gia tăng khó khăn cho anh, tựa như hiện tại, Tiêu Huyền Xử Nữ không nói một tiếng dọn ra ngoài ở.
Nếu ở trường học thì hết thảy đều dễ làm đều tiện việc, nhưng ở bên ngoài, sẽ có rất nhiều khó khăn.
Tâm trạng Quý Phong Quốc rõ ràng là rất kém.
Tâm trạng Quý Phong Quốc kém nhưng tâm trạng Đàm Vĩnh Thiên Yết lại tốt đến mức xưa nay chưa từng có.
Cùng Tiêu Huyền Xử Nữ mua các loại đồ dùng mới, vật dung, sofa linh tinh, còn chưa có mua các món đồ dành cho sinh hoạt hằng ngày, cậu đã lôi kéo bạn gái mình dùng thử bồn tắm siêu lớn mà cậu thích.
Da thịt cô gái tinh tế dưới dòng nước thoạt nhìn càng thêm quyến rũ, Đàm Vĩnh Thiên Yết mê muội hôn từ bả vai xuống phía dưới, một tấc một tấc hôn xuống.
......
Nước dần dần có chút lạnh, Tiêu Huyền Xử Nữ run rẩy có chút chịu không nổi, Đàm Vĩnh Thiên Yết dùng cánh tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, ngực dán trên lưng Tiêu Huyền Xử Nữ, cố ý thủ thỉ bên tai cô.
"Run cái gì?"
Tiêu Huyền Xử Nữ vừa tức vừa thẹn, hận không thể đạp một cước lên khuôn mặt dày như tường thành của người nào đó, đáng tiếc dù muốn động cũng không động được, Đàm Vĩnh Thiên Yết ở phía sau đem cô giữ chặt, hai đầu gối cô quỳ xuống bồn tắm chỉ có đôi tay bám vào thành bồn, môi cắn chặt cố gắng nhịn, một chút thanh âm tràn ra càng làm Đàm Vĩnh Thiên Yết không biết nặng nhẹ.
Đàm Vĩnh Thiên Yết không nghe được thanh âm nên không hài lòng, nắm cằm Tiêu Huyền Xử Nữ quay mặt cô lại, cắn lấy đôi môi của cô, vừa lòng lại lần nữa nghe thấy thanh âm rên rỉ không đè nén được.
Giọng Tiêu Huyền Xử Nữ mềm như là mèo kêu, Đàm Vĩnh Thiên Yết nghiêng người về phía trước mới nghe thấy Tiêu Huyền Xử Nữ nói đau.
Đau?
Đàm Vĩnh Thiên Yết hôn má cô.
"Chỗ nào?"
Tiêu Huyền Xử Nữ muốn rơi nước mắt, này muốn cô nói sao đây.
Cô lại hối hận, để cho Đàm Vĩnh Thiên Yết buông thả thật sự là muốn mạng.
Tiêu Huyền Xử Nữ dù sao cũng cần mặt mũi, bị hỏi chỉ có thể nhỏ giọng nói đầu gối đau, Đàm Vĩnh Thiên Yết sửng sốt dừng động tác lại, vội đem người trong lòng ngực lật lại, cúi đầu nhìn xuống, đầu gối trắng nõn mượt mà đã hơi hồng lên.
Đàm Vĩnh Thiên Yết đau lòng.
Đem người ôm vào trong ngực liên tục nói xin lỗi, bộ dáng dũng mãnh vừa rồi trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu, giống như con chó nhỏ nhẹ nhàng hôn một cái lại một cái lên đầu gối Tiêu Huyền Xử Nữ. Cảm giác được nước đã lạnh, cậu ôm cô ra, quấn kỹ khăn tắm ôm xuống dưới lầu.
Đến khi được đặt lên trên giường, Tiêu Huyền Xử Nữ đã ngủ.
Đàm Vĩnh Thiên Yết ghé vào bên cạnh mép giường, nhìn chằm chằm gương mặt Tiêu Huyền Xử Nữ khi ngủ một lúc mới đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài đóng cửa lại, một lần nữa quay lại dọn dẹp phòng tắm lung tung rối loạn.
Còn một mình yên tĩnh, lúc này tâm trạng cậu mới chậm rãi lắng đọng lại, hưởng thụ bản thân hiện tại vui vẻ biết bao.
Mỗi ngày trở về đều có thể ôm Tiêu Huyền Xử Nữ cùng đi vào giấc ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại ánh mắt đầu tiên có thể nhìn thấy cô, nếu có tiết vậy cùng nghe đồng hồ báo thức cùng nhau rời giường, không có tiết thì có thể ăn vạ trên giường nói chuyện ngán ngấy.
Dọn dẹp xong mọi thứ, Đàm Vĩnh Thiên Yết quay về phòng ngủ, kéo chăn ra nằm vào, đem mặt Tiêu Huyền Xử Nữ đang quay sang chỗ khác xoay lại, Tiêu Huyền Xử Nữ mơ màng mở to đôi mắt, lại tìm vị trí thoải mái trong ngực Đàm Vĩnh Thiên Yết mà ngủ mất, Đàm Vĩnh Thiên Yết ôm chặt lấy cô, cằm cọ cọ lên đỉnh đầu Tiêu Huyền Xử Nữ, cảm thấy mỹ mãn rồi cũng ngủ mất.
Lại qua một tuần sau, bác Hách và dì Hách cuối cùng cũng tới, một nhà bốn người cùng nhau vui vẻ ăn cơm chiều, sau đó lại cùng nhau ai về nhà nấy.
Bác Hách và dì Hách cũng mới chuyển nhà, cho nên bận việc mất vài ngày, những đồ nội thất lớn Tiêu Huyền Xử Nữ và Đàm Vĩnh Thiên Yết đã mua đủ, chỉ thiếu các loại vật dụng hàng ngày, còn có sách.
Hai phòng ngủ rất lớn, vì Đàm Vĩnh Thiên Yết kiên quyết chỉ mua một cái giường, cho nên một gian phòng khác biến thành thư phòng, Tiêu Huyền Xử Nữ và Đàm Vĩnh Thiên Yết mua một cái giá sách rất lớn, bên trong tạm thời còn để trống.
Cuối tuần hai người tiếp tục đi ra ngoài mua sắm, đi hiệu sách một chuyến, mua rất nhiều rất nhiều sách trở về, sách Tiêu Huyền Xử Nữ thích, Đàm Vĩnh Thiên Yết thích.
Buổi tối đi đến chỗ bác Hách và dì Hách ăn cơm, cơm nước xong trở về luyện tập một lát, rồi trốn trong thư phòng cùng nhau đọc sách.
Trong thư phòng ngoại trừ giá sách, còn đặt một tấm thảm tatami, ngồi nằm, nằm bò đều được, xem sách một hồi lâu, Tiêu Huyền Xử Nữ vô ý thức xoa xoa cổ, Đàm Vĩnh Thiên Yết vừa liếc mắt đã thấy.
Nhìn quyển sách trong tay, cậu thầm nghĩ hôm nào lại mua một cái máy dạy mát xa về, cậu và Tiêu Huyền Xử Nữ đều có thể học tập thoải mái hơn.
Dì Hách cắt trái cây đưa lên phòng cho đôi trẻ, gõ cửa cũng không ai mở, đành dùng chìa khóa mở cửa, cuối cùng tìm được hai người đang đọc sách ở trong thư phòng, Tiêu Huyền Xử Nữ ngồi, Đàm Vĩnh Thiên Yết nằm gối lên đầu gối Tiêu Huyền Xử Nữ đọc sách.
Dì Hách cười tủm tỉm.
Đọc sách cũng phải dính lấy nhau mới được, anh dựa vào em, em dựa vào anh, ngay cả có người gõ cửa cũng nghe không thấy.
Dì Hách không nỡ quấy rầy hai người, đem trái cây đặt trên bàn trà, lặng lẽ tới lại lặng lẽ đi, lúc rời đi còn dùng di động nhắn tin cho Tiêu Huyền Xử Nữ, để bọn họ đừng quên ăn trái cây.
Trước khi gặp được đứa nhỏ Tiêu Huyền Xử Nữ này, dì Hách chưa từng nghĩ tới Yết Yết cũng sẽ có một ngày có thể sinh hoạt vui vẻ giống như người bình thường, bây giờ nhìn cậu sống vui vẻ hạnh phúc như vậy dì Hách cũng thấy vui mừng.
Dì Hách cảm thấy vạn phần may mắn, còn may gặp được Tiêu Huyền Xử Nữ.
————❧⌁ʚდɞ⌁☙————
𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓷𝓱𝓸̉ 𝓬𝓾̀𝓷𝓰 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:
𝓒𝓱𝓮𝓻𝓻𝔂🍒: Cảm ơn chị ấy đã đến cứu rỗi anh ấy!!! (✿◠‿◠)
⟮𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖈𝖍𝖚̛𝖔̛𝖓𝖌 115⟯
Ͳ𝖔 𝖇𝖊 𝖈𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊𝖉....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro