Chương 17: Thay nhóc con xả giận, trùm bao bố đánh một trận
Tần Thiệu tiễn Lâm An xong cũng không vội về nhà ngay. Hắn tựa vào xe, châm một điếu thuốc, chẳng mấy chốc mấy chiếc siêu xe từ cuối con đường lao đến, ánh đèn chói mắt chiếu lên bóng dáng Tần Thiệu.
Một cái đầu tóc xanh thò ra từ cửa sổ chiếc xe đen đi đầu, vừa thấy Tần Thiệu liền lớn giọng: "Anh Tần! Em hỏi thăm rồi, thằng đó bây giờ đang chơi với đám bạn ở quán bar phía nam thành phố. Giờ mà đi luôn thì chắc chắn tóm được!"
Tần Thiệu lười biếng nâng mắt, ánh nhìn dừng lại trên mái tóc xanh rực rỡ của người kia, khóe miệng giật giật. Hắn đứng dậy, bước đến bên chiếc xe sang màu đen, thầm thở phào vì hôm nay đối phương không lái chiếc siêu xe màu hồng chói mắt thường ngày.
Chìa khóa bị ném thẳng vào người gã tóc xanh, Tần Thiệu hất cằm: "Xuống, mày lái xe anh đi."
Gã tóc xanh bắt lấy chìa khóa, vô thức liếc ra sau Tần Thiệu, trông thấy chiếc Kawasaki đen bóng. Gã "ò" một tiếng, vừa xuống xe vừa đánh giá bộ trang phục hôm nay của Tần Thiệu: áo sơ mi đen, quần tây, giày da, rồi ngập ngừng hỏi:
"Anh Tần, lâu rồi anh không cưỡi mô tô à, ai lại mặc thế này đi hóng gió chứ?"
Gã nhớ lại dáng vẻ Tần Thiệu dựa vào xe lúc nãy, tặc lưỡi vài tiếng: "Mà phải nói, trông cũng ngầu đấy, hôm nào em cũng phải thử mới được."
"..."
Tần Thiệu chẳng buồn đáp lại, thẳng thừng leo lên xe.
...
Tại khu phía Nam thành phố, rạng sáng cũng là thời điểm quán bar náo nhiệt nhất.
Toàn thân Hứa Khải nồng nặc mùi rượu, cùng hai người bạn hôm nay đã chế nhạo Lâm An bước ra từ quán bar, loạng choạng đi về phía trước. Hôm nay cậu ta uống không ít, khuôn mặt vốn khá anh tuấn giờ đỏ bừng, vẻ u ám giữa chân mày khiến những người qua đường khác phải tránh xa.
Thằng cao kều bên trái thấy người qua đường tránh xa mình, lại còn tỏ vẻ tự mãn, nấc một cái đầy mùi rượu, líu lưỡi: "Cái thằng đó, cái thằng mặt trắng bệch đó, hừ! Nó thật sự dám báo cảnh sát sao?"
Tên bên phải khinh khỉnh bĩu môi: "Báo, báo cảnh sát thì làm được gì. Chậc, nhìn cái dáng vẻ ẻo lả của nó là tao thấy phát tởm rồi. Mày nói xem mấy đứa con gái trong trường nghĩ gì chứ, còn bảo là dễ thương? Thật sự làm mất mặt đàn ông chúng ta mà."
Hứa Khải cười lạnh một tiếng, không nói gì, nhưng trong lòng đang nghĩ cách xử lý Lâm An sau khi chuyện này lắng xuống. Thằng ẻo lả đó dám mắng mình? Tốt nhất là lôi nó vào nhà vệ sinh, tụt quần nó xuống cho mọi người xem có dương vật không mà đếch khác gì đàn bà.
Bọn họ vừa nói vừa đi về phía trước, đúng lúc một nhóm khác cũng đang cười đùa tiến tới. Trong đó có một tên nhuộm cả đầu tóc xanh, dáng vẻ bất cần, còn mấy người đi cùng thì cao to vạm vỡ, trông như dân tập võ, rõ ràng không phải dạng dễ dây vào.
Dù ba người của Hứa Khải có thái độ ngông cuồng đến đâu vẫn phải biết điều, bọn chúng giảm âm lượng xuống rồi đi sang vỉa hè bên cạnh. Tuy nhiên, khi hai bên giao nhau, tên tóc xanh đột ngột quẹo vào và va chạm với Hứa Khải.
Hứa Khải bị va chạm mạnh vào vai một cái đau điếng, theo phản xạ thốt lên một tiếng "mẹ kiếp." Nhóm người kia vẫn còn ngoái lại nhìn, vừa nghe thấy câu nói đó lập tức nổi giận.
Tóc xanh cũng lớn lên trong khu quân đội, mặc dù mỗi lần huấn luyện đều xếp cuối, nhưng sức mạnh của gã không phải là thứ mà thằng thận yếu như Hứa Khải có thể so sánh được. Gã dùng vai hích mạnh vào Hứa Khải khiến cậu ta phải lùi về sau, khuôn mặt giận dữ quát lớn: "Mày chửi lại câu nữa tao nghe xem nào?"
Hứa Khải lùi lại mấy bước, sắc mặt khó coi. Cậu ta biết mình không thể đấu lại người này, vả lại đàn ông thì không chấp nhặt mấy chuyện cỏn con, cậu ta cắn chặt răng, kiềm chế cơn tức giận:
"Anh bạn, có lý lẽ không vậy? Chính anh là người đâm vào tôi trước mà."
"Bày đặt làm thân, ai là bạn mày? Mày nghĩ mày xứng à?" Một tên trong nhóm khinh bỉ nhổ một bãi.
Tên tóc xanh cũng cười lạnh, tiếp tục hích cậu ta như muốn sỉ nhục: "Làm sao? Bố mày ở đây tao còn dám đánh nữa là mày."
Câu này giống như một tín hiệu, hai người cao gầy bên cạnh Hứa Khải còn chưa kịp phản ứng thì đã bị mấy người đàn ông xung quanh túm lấy cổ áo, kéo vào một con hẻm, đè xuống đất và đánh cho một trận tơi tả.
Tay đấm, chân đá, trong cơn hỗn loạn không biết là ai túm tóc kéo chúng nó lại rồi tát mấy cái, chúng muốn phản kháng nhưng không thể, mấy người này không hiểu ăn gì mà mạnh kinh hồn, những cú đấm chắc nịch đánh lên người bọn chúng như bao cát, đau đến mức không thể kêu lên nổi.
Đang yên đang lành đi trên đường bỗng dưng bị người ta đánh cho một trận, ba người ôm đầu, vừa tủi thân vừa uất ức, nước mũi nước mắt chảy đầy mặt. Lúc đầu còn cứng miệng chửi bới dọa nạt, nhưng về sau chỉ có thể co rúm lại, lớn tiếng kêu cứu.
Chỉ khi người qua đường nghe thấy động tĩnh trong hẻm, báo cảnh sát, đám người kia mới chịu dừng tay.
Hứa Khải miệng đầy máu, mặt mũi bầm dập đến mức chẳng nhìn ra hình dạng ban đầu. Gã tóc xanh thản nhiên giẫm một chân lên mặt cậu ta, chậm rãi nghiến mạnh xuống, cười lạnh: "Hôm nay xem như mấy đứa bọn mày xui xẻo, cha sinh mẹ đẻ ra cái bộ mặt vừa nhìn đã làm bọn tao ngứa mắt."
Đám người phía sau gã không thèm nể mặt mà cười phá lên.
"Mẹ kiếp, đúng thế, xấu thế này lát nữa tao không nuốt nổi rượu mất."
"Một thằng béo thì như gấu đen, một thằng gầy như khỉ, còn thằng kia trông cũng ngầu phết đấy? Cuối cùng cũng chỉ biết kêu cứu mạng, đồ nhát chết."
Thằng gầy nhom ban nãy còn chế giễu Lâm An làm mất mặt đàn ông, giờ nghe đám người kia cười sỉ nhục mình thì lòng tự trọng như bị giẫm đạp đến nát bấy. Nó nghẹn ngào khóc rống bằng cái miệng đầy máu:
"Tao... Tao sẽ báo cảnh sát... Tao... Tao sẽ báo cảnh sát..."
Hứa Khải và thằng cao to trông cũng chẳng cam tâm chịu nhục, đặc biệt là Hứa Khải. Mặt nó bị đế giày của gã tóc xanh đạp chặt xuống, uất ức đến mức tim như muốn nổ tung, miệng lầm bầm buông lời đe dọa:
"Chúng mày... chúng mày đợi đấy, tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày... đợi mà xem..."
Nhóm người đó không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn cười khinh bỉ. Thái độ này khiến cho Hứa Khải và đám bạn càng cảm thấy xấu hổ hơn.
"Báo cảnh sát ấy à? Ha ha, đi lẹ đi!"
Gã tóc xanh đạp lên mặt của Hứa Khải hơi cúi người, cười khảy: "Nhớ kỹ này, bố mày tên là Đoạn Hồng Viễn, đừng có để tao thoát nhé, thằng rác rưởi."
Nói rồi, nhóm người kiêu ngạo bỏ đi đến quán bar uống rượu.
...
Tại phòng VIP quán bar.
Tần Thiệu ngồi trên sofa, mắt cúi xuống nhìn vào màn hình máy tính trên bàn uống rượu, khuỷu tay lười biếng tựa vào tay vịn của chiếc ghế sofa đơn, cầm ly rượu nhàn nhã nhấp một ngụm.
Cửa phòng riêng bị đẩy mạnh, gã tóc xanh bước vào với một đám đàn em theo sau. Gã tháo camera mini ném cho Tần Thiệu, màn hình trên máy tính lập tức tối đen.
"Xong rồi, anh Tần. Ai da, mệt chết mất, thằng đó da dày thịt béo, đánh mà tay bố đau luôn."
"Mỗi một thằng mà đã thế rồi à? Anh thấy mày hơi yếu rồi đấy."
"Cút đi, anh mới yếu ấy."
Một nhóm người vừa cười vừa mắng nhau, vào phòng rồi tự tìm chỗ ngồi, không khí ngay lập tức trở nên sôi động. Tần Thiệu đặt camera lên bàn, tải video gửi cho Lâm An, chăm chú đến mức không cả ngẩng đầu lên.
"Muốn uống gì thì gọi tự do, hôm nay tao mời."
"Chu choa, cảm ơn Tần ca!"
Mọi người đồng thanh reo hò.
...
Đêm khuya, trong một căn phòng không bật đèn tối om với rèm cửa kéo kín mít, đến ánh trăng cũng không lọt vào được chút nào.
"Ting——"
Điện thoại bên gối rung lên một tiếng, màn hình bỗng phát sáng. Lâm An như cảm nhận được ánh sáng mà mở mắt ra, trong đôi mắt đen không chút buồn ngủ, cậu với tay lấy điện thoại.
Tần: [video]
Lâm An nhìn màn hình, do dự một lúc rồi chỉnh âm lượng xuống thấp nhất, vén chăn lên chui vào trong, bấm mở video.
Tiếng mắng chửi ầm ĩ và tiếng cầu xin thảm thiết từ màn hình phát ra, khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Lâm An đã tỉnh hẳn, xem đi xem lại video này mấy lần mới chắc chắn rằng những gì Tần Thiệu nói về việc tìm người trùm bao bố Hứa Khải thật sự không phải đùa cho vui...
Tần: Đã ngủ chưa.
Đoạn phim phát xong, hộp thoại đột nhiên bật lên, Lâm An thoát ra khỏi video và ngoan ngoãn trả lời.
Lâm: Chưa...
Tần: Tại sao còn chưa ngủ? Không ngủ được à?
Lâm An rúc trong chăn đánh chữ.
Lâm: Ừm, Hứa Khải...
Tần: Hả giận không?
Trong chăn nóng bức quá, mặt Lâm An đỏ bừng, thò đầu ra ngoài, dè dặt đáp lại hắn.
Lâm: Cũng hơi hơi.
Tần Thiệu gửi cho cậu tin thoại, Lâm An mở ra nghe, đó là một tiếng cười khiến sống lưng cậu tê rần.
Lâm An hơi bối rối, chuyển sang chủ đề khác.
Lâm An: Anh đang làm gì vậy?
Tần Thiệu gửi cho cậu một bức ảnh.
"Anh Tần ——, anh không đến đây chơi mà trốn một góc nói chuyện với ai vậy?"
Trong quán bar, Đoạn Hồng Viễn từ đám đông vươn dài cổ, nhìn thấy Tần Thiệuđang chụp một bức ảnh ly rượu trên bàn, không biết đã gửi cho ai, rồi cúi đầu gõ chữ, gã ngạc nhiên gọi lớn.
Điện thoại rung lên một tiếng.
Lâm An tò mò hỏi: "Cái này... uống ngon không?"
Tần Thiệu tựa vào sofa, đầu không ngẩng lên, gõ vài chữ rồi gửi đi, nhếch miệng lười biếng trả lời gã: "Mày đoán xem."
Tần: Ngon, lần sau anh sẽ đưa em đến thử.
Tần Thiệu đang nhắn tin thì nghĩ đến điều gì đó, hắn bật cười, tiếp tục gõ chữ.
Tần: Đm, sao hắn lại giống thằng du côn đang dụ dỗ học sinh ngoan làm việc xấu thế này.
Đoạn Hồng Viễn thật sự không thể nhìn nổi cảnh này, gã thu ánh mắt lại, tiếp tục chơi game, lẩm bẩm nhỏ: "Hí hí, cười kiểu này chắc chắn là có chuyện rồi."
Tần Thiệu không biết thằng đàn em của mình đang nghĩ cái gì, vẫn cúi đầu nhắn tin cho Lâm An.
Lâm An và Tần Thiệu trò chuyện đủ thứ, không biết từ lúc nào mà đã nói chuyện lâu như vậy, tâm trạng cũng tốt lên nhiều, mí mắt ngày càng nặng, tốc độ trả lời tin nhắn cho Tần Thiệu cũng chậm lại.
Điện thoại trong tay Lâm An rung lên một cái, cậu rúc nửa khuôn mặt vào chăn, cố gắng mở mắt ra.
Tần: Ngủ đi, ngủ ngon.
Lời của hắn giống như câu thần chú, cơn buồn ngủ ập đến, lan tỏa khắp mọi dây thần kinh. Lâm An cố gắng đánh nhiều chữ, nhưng cuối cùng lại do dự xóa đi, nói lời cảm ơn với Tần Thiệu, đặt điện thoại bên gối và yên tâm nhắm mắt. Chẳng mấy chốc, cậu đã ngủ say.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: [Bao bố: hắn không xứng có được tuiii]
Editor có lời muốn nói: Nhân dịp Tết 2025, chúc các độc giả một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý, sức khỏe dồi dào, phát tài phát lộc và đặc biệt là tìm được một người iu luôn chiều chuộng bảo vệ mình dù chuyện gì xảy ra giống như anh Thiệu của em An nhaa. Cảm ơn mọi người vì đã đến và ủng hộ nhà Thanh Linh 💕
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro