Chương 23: Giống như một đứa trẻ chẳng được ai thương

Một chiếc xe thể thao màu đen lái vào khu biệt thự, vững vàng dừng lại trước cửa của căn hộ châu Âu sang trọng mà lãng mạn.

Hiện giờ đang là cuối thu, hai bên con đường từ cổng chính dẫn vào vẫn xanh mướt với những hàng cây và hoa cỏ. Cả khu vườn trồng đầy bông quỳnh trắng, vào buổi tối khi dạo bước qua đây, nếu may mắn còn có thể nhìn thấy những đóa hoa nở rộ. Từng góc nhỏ đều toát lên vẻ thơ mộng và gu thẩm mỹ tinh tế của chủ nhân ngôi nhà.

Tần Thiệu bước ra khỏi xe, hôm nay hắn được nghỉ phép nên chỉ mặc thường phục, trông thoải mái hơn mọi ngày. Hắn vừa cúi đầu gõ tin nhắn vừa bước đi về phía trước, chẳng biết là đang nhắn tin cho ai.

[Tần Thiệu]: Anh đã bỏ một bình giữ nhiệt đựng nước gừng trong cặp sách của em, đừng quên uống.

[Tần Thiệu]: Nghe lời. Mẹ gọi cho anh tận hai cuộc bảo về ăn cơm, hơn một tháng rồi anh chưa về nhà, nghe bà trách mắng chắc cũng phải vài tiếng. Trưa nay anh không thể dẫn em đi ăn được, đừng mải vẽ quá mà bỏ qua bữa trưa luôn nhé.

[Tần Thiệu]: Tự giác một chút đi bạn nhỏ, đừng để anh phải đến tận nơi ép em ăn.

Điện thoại di động "ting" một tiếng.

[Lâm An]: Nhớ rồi.

Thời tiết mùa thu ngày càng lạnh hơn, sáng nay Lâm An thức dậy đã bắt đầu hắt hơi, người cũng thiếu sức sống.

Tần Thiệu sờ trán của Lâm An, thấy cũng ổn, không sốt, có lẽ chỉ bị cảm nhẹ. Lẽ ra Tần Thiệu định bảo cậu xin nghỉ một ngày để ở nhà dưỡng sức, nhưng Lâm An nhất quyết không đồng ý, ngại ngùng nói rằng mình còn phải bắt kịp chương trình chính khóa và lớp học thêm. Tần Thiệu bực bội nhưng không thể cưỡng ép, đành phải mặc cho cậu mấy lớp áo dày cộp, biến cậu thành củ cải trắng mập mạp tròn vo, đưa cậu đến tận cổng trường rồi mới yên tâm quay về nhà.

Nhìn thấy tin nhắn Lâm An gửi đến, Tần Thiệu mỉm cười bỏ điện thoại vào túi. Vừa bước vào nhà, hắn đã phát hiện có khách đến thăm.

Trong bình hoa ở phòng khách có vài bông hồng đỏ rực, trên bàn trà đặt hai cốc cà phê tỏa mùi thơm phức. Hắn nghe thấy tiếng mẹ mình trước tiên.

"Chuyến này em về có ở lại lâu không?"

Một giọng nữ lạ lẫm mà dịu dàng vang lên: "Một tuần thôi, chị Mạn Tinh, em còn một buổi triển lãm tranh chưa tổ chức, phải đến mùa đông mới về lâu được."

Mẹ hắn đang nói chuyện với một người phụ nữ ngồi trên ghế sofa đơn, cử chỉ và thái độ cực kỳ tao nhã. Nghe thấy tiếng động, bà ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn đứng ở cửa thì ngạc nhiên mỉm cười, vẫy tay gọi hắn.

"Tần Thiệu, vào đây con, chào dì Trúc đi."

Tần Thiệu nghe thấy xưng hô quen thuộc này thì đã nhận ra, lịch sự đáp: "Chào dì Trúc ạ." Nói rồi hắn ngồi xuống ghế sofa bên cạnh mẹ mình.

Tần Thiệu vốn là người ăn nói khéo léo, luôn có thể làm người lớn vui vẻ, khác hẳn với Lâm An, bé chim nhỏ này mỗi khi căng thẳng lại bắt đầu lắp bắp. Hắn mỉm cười tiếp chuyện:

"Cháu nghe mẹ nhắc đến dì Trúc nhiều rồi, bà bảo dì Trúc nấu đồ ăn ngon nhất cả khu, ai ngửi thấy mùi thơm cũng muốn sang nhà dì ăn ké, lại còn là một họa sĩ xuất chúng nữa chứ."

Úc Mạn Tinh mỉm cười, quay đầu giới thiệu với người phụ nữ tao nhã ăn mặc sang trọng kia:

"Đây là con trai của chị, Tần Thiệu."

Trúc Thi Liễu đặt chiếc túi xách ngọc trai lên đùi, đôi mắt bà dịu dàng nhìn về phía Tần Thiệu, mỉm cười khen ngợi:

"Thằng bé trưởng thành rồi, thay đổi nhiều quá, nhưng mà vẫn khéo ăn khéo nói, ngoan ngoãn như ngày xưa."

Đương nhiên Úc Mạn Tinh biết rõ tính cách xấu xa của thằng con trai nhà mình, dở khóc dở cười: "Nó mà ngoan cái gì? Chỉ cần thằng nhóc này bằng được một nửa con trai em thôi là chị đã mãn nguyện lắm rồi."

"Nhắc mới nhớ... Nghe em kể đứa bé nhà em tự thi đỗ vào học viện mỹ thuật, chưa tốt nghiệp mà đã tham gia mấy cuộc thi hội họa và đều giành giải nhất phải không?"

Úc Mạn Tinh nhớ lại: "Hình như tên là..."

Người giúp việc lặng lẽ mang một tách trà từ trong bếp ra, đặt trước mặt Tần Thiệu, phục vụ xong lại lui về chỗ cũ.

Sáng nay Tần Thiệu bận đến mức không có thời gian uống nước, thực sự khát lắm rồi, hắn vừa nghe họ nói chuyện vừa cầm tách trà lên và uống một ngụm.

"À đúng rồi, đứa bé đó tên là Lâm An phải không?" Mẹ hắn bất chợt nhớ ra.

"Phụt —— "

Tần Thiệu nghiêng đầu phun một ngụm nước.

Úc Mạn Tinh lập tức hoảng hốt, vội vàng đứng dậy: "Ai da, xem con kìa, uống vội vàng như vậy làm gì?"

Tần Thiệu vươn tay lấy vài tờ giấy trên bàn trà, che miệng ho khan, lặng lẽ điều chỉnh lại tư thế ngồi, đôi mắt màu hổ phách thường hay vui vẻ trêu chọc cậu sinh viên giờ đây lại tràn đầy sự mờ mịt, hắn liếc nhìn người phụ nữ đối diện đang kinh ngạc, cảm thấy hơi xấu hổ, khóe môi cong lên một nụ cười gượng gạo.

"Không sao đâu mẹ, đừng lo cho con, mẹ và dì Trúc lâu rồi chưa gặp, cứ thoải mái nói chuyện với nhau đi."

Cậu Tần bên ngoài là một tên lưu manh không sợ trời không sợ đất, ai làm hắn khó chịu hắn sẽ trả lại gấp mười lần, người trong quân khu từng đánh nhau với hắn đều tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng lúc này, tên lưu manh ấy lại nghiêm túc ngồi thẳng lưng, dáng vẻ lịch sự ân cần đến mức mấy thằng bạn chơi chung mà thấy có khi còn cho rằng hắn bị đoạt xác: "Để con đi pha cà phê cho mẹ và dì."

Úc Mạn Tinh: "? ? ?"

Đây là con trai bà thật hả?

Tuy nhiên, điều khiến Úc Mạn Tinh không dám tin nhất là thằng nhóc Tần Thiệu tính cách xấu xa này pha cà phê xong còn ngồi tiếp chuyện dì Trúc, vừa dí dỏm vừa lễ phép vừa khéo léo khiến người phụ nữ kia bật cười vui vẻ liên tục, cuối cùng còn tìm cớ lên phòng để chừa không gian cho hai bà mẹ nói chuyện riêng, cực kỳ hiểu chuyện. Bà yên lặng uống cà phê, không biết nghĩ đến gì mà vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Khi xe đưa Trúc Thị Liễu rời đi, Úc Mạn Tinh cầm tách cà phê lên lầu, do dự đứng trước cửa phòng của Tần Thiệu, chưa kịp gõ thì cửa bỗng nhiên mở ra từ bên trong. Con trai bà sốt ruột bước ra, môi mím lại.

"Mẹ, dì Trúc đi chưa?"

"... ." Úc Mạn Tinh cầm tách cà phê đã nguội, trái tim bà cũng theo đó mà lạnh dần đi. Bà ngẩng đầu nhìn đứa con trai vừa vội vàng vừa lo lắng, im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới thở dài bảo: "Thằng nhóc, nói thật với mẹ đi, con có tình cảm với dì Trúc phải không?"

Tần Thiệu: "? ? ?"

Hắn nhíu mày, tặc lưỡi một tiếng: "Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy?" Đó là mẹ vợ tương lai của hắn mà.

Cái này thật sự quá trùng hợp, người bạn thân mà mẹ của hắn luôn nhắc đến lại chính là mẹ của Lâm An.

Úc Mạn Tinh nhìn chằm chằm Tần Thiệu một hồi lâu, chắc chắn rằng hắn không có tư tưởng này mới thở phào nhẹ nhõm, than phiền: "Tại hôm nay con tự dưng cư xử kì lạ quá làm mẹ sợ... Haizz, cả tháng trời mới về nhà một lần, thôi không nói chuyện này nữa, con trai, con muốn ăn gì?"

Bây giờ Tần Thiệu nào có tâm trạng ăn uống nữa, tim hắn sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi: "Mẹ, đứa bé nhà dì Trúc..."

"Con nói về An An hả? Đứa trẻ đó từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, trắng trắng mềm mềm trông như một viên bánh gạo nếp, con còn từng bế em nó nữa đấy, chẳng lẽ con không nhớ gì sao?" Người phụ nữ cười tươi, ánh mắt sáng lên đầy vẻ tinh nghịch.

Tần Thiệu kinh ngạc: "Con á?"

Úc Mạn Tinh khoác một chiếc áo choàng nhỏ trên vai, tóc dài buộc lên, khuôn mặt rạng rỡ: "Đúng vậy, hôm đó con tan học đến thăm mẹ, tình cờ gặp dì Trúc dẫn An An đến chơi. Mẹ và dì Trúc đang thảo luận về món điểm tâm trong bếp, nhờ con chơi cùng An An, con quên rồi sao?"

Úc Mạn Tinh và bố của Tần Thiệu đã li hôn trong hòa bình từ lâu, Tần Thiệu cứ ở quân khu một thời gian rồi lại đến nhà Úc Mạn Tinh vài ngày.

Người phụ nữ nhớ lại những kỷ niệm xưa cũ, ánh mắt vô cùng dịu dàng: "Lúc đó An An còn nhỏ xíu, khi chúng ta nói chuyện nó không hề làm ồn, ngoan ngoãn ngồi chơi xếp hình trên thảm, con ngồi bên cạnh trông em, em còn chia sẻ mấy miếng xếp hình cho con nữa đấy. Sau đó... mẹ và dì Trúc lén lút nhìn từ bếp ra, thấy An An ngủ trên vai con, con thì vừa ôm em vừa nhíu mày nói khẽ với đám bạn qua tin nhắn thoại, bảo rằng mình bị một cái bánh bao nhỏ dính vào, phải một lúc nữa mới đi chơi bóng được."

Giọng nói nhẹ nhàng của bà tạo nên một bức tranh sống động, cũng gợi lại ký ức mơ hồ của Tần Thiệu. Trái tim hắn mềm nhũn như muốn tan ra, vô thức nhớ lại khuôn mặt của Lâm An lúc nhỏ, tiếc là thời gian trôi qua lâu quá, dù hắn có cố mấy cũng chỉ còn sót lại vài hình ảnh mập mờ.

Úc Mạn Tinh không phát hiện ra ánh mắt mềm mại của hắn, bà đắm chìm vào hồi ức, không khỏi thở dài: "Nhưng mà... Sau này chắc con cũng nghe qua rồi, An An mất bố trong một vụ tai nạn, công ty của nhà họ vốn đamg có một đơn hàng giá trị cực lớn, cuối cùng tất cả đều thất bại, phải bán gần hết gia sản để bồi thường và trả nợ ngân hàng, chỉ còn lại một căn nhà nhỏ cho mẹ con dì Trúc sống tạm."

"Dì Trúc của con..."

Nói đến đây, Úc Mạn Tinh dừng lại một chút, có vẻ như cảm thấy không thích hợp khi nói về điểm xấu của người lớn trước mặt con cái, nhưng vừa rồi khi nhắc đến Lâm An với Trúc Thi Liễu, bà không thể không nhận ra sự kiểm soát vượt mức trong giọng nói của bà ấy, điều này khiến Úc Mạn Tinh lo lắng không thôi, không biết đứa trẻ bây giờ sống có tốt không.

Bà im lặng một lúc lâu, nhẹ nhàng mở lời: "Sau khi chồng mất, mọi thứ đều tan thành mây khói. Dì ấy... con cũng biết nghệ sĩ thường có niềm kiêu hãnh riêng, có lẽ dì ấy không thể chấp nhận được sự thay đổi long trời lở đất này nên đã bán nhà, cầm tiền và đưa Lâm An rời đi. Mẹ đã gọi cho dì ấy vài lần để đề nghị giúp đỡ, nhưng dì ấy đều từ chối cả."

"Trước khi kết hôn, dì ấy đã là một họa sĩ nổi tiếng, hoàn toàn có thể nuôi sống Lâm An mà không thiếu thốn thứ gì, nhưng tính cách kiểm soát và sự cố chấp của dì..."

Úc Mạn Tinh thở dài một hơi.

Trái tim của Tần Thiệu vốn đang vì những tưởng tượng về gương mặt mềm mại thuở nhỏ của Lâm An mà cháy bỏng, giờ đây như rơi xuống hầm băng, hắn nhớ lại những chi tiết trong quãng thời gian hai người bên nhau mà không khỏi đau xót.

Tại sao Lâm An lại sợ hắn gọi cho phụ huynh, tại sao lại lo bị trễ giờ học bổ túc, tại sao lại sẵn sàng chấp nhận những yêu cầu quá đáng của hắn, tại sao mỗi lần làm tình xong, dù ngáp ngắn ngáp dài, dụi mắt mệt mỏi, vẫn phải nằm trên giường và làm bài tập tiếng Pháp?

Hắn cuối cùng cũng hiểu ra lí do mà một cậu ấm không thiếu thốn chút gì về mặt vật chất lại ngây thơ khi bước vào đời, lại sống như một đứa trẻ tội nghiệp không được yêu thương.

Bởi vì đã lâu lắm rồi cậu nhóc ấy chưa được ai quan tâm thương xót cả.

Tần Thiệu không biết liệu sự cố chấp và kiểm soát của mẹ có phải nguyên nhân khiến cho cậu bé Lâm An - người vừa trải qua cái chết của bố, bị buộc phải trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện từ rất sớm hay không.

Giống như một con rối gỗ đứng trên sân khấu lớn của thế giới, chỉ biết mang "sự hoàn hảo" của mình ra để mọi người chiêm ngưỡng và nhận lấy những tràng pháo tay.

Mỗi tấm giấy khen, mỗi chứng chỉ xuất sắc, tất cả đều là bằng chứng cho sự hoàn hảo của cậu, cậu thường mang chúng ra để đổi lấy những lời khen ngợi.

Vậy những lúc cậu chưa đạt đến sự hoàn hảo thì sao?

Tim của Tần Thiệu đau đến mức không thể thở nổi, hắn hoàn toàn mất kiểm soát với mớ suy nghĩ trong đầu mình.

Liệu sẽ có ai xoa đầu cậu, nói với cậu rằng không sao đâu, cậu đã làm rất tốt rồi không?

Hắn cúi đầu nuốt nước bọt ở cổ họng khô khốc, lấy điện thoại ra, cúi đầu gửi một tin nhắn cho bố trong ánh mắt nghi hoặc của mẹ.

[Tần Thiệu]: Ông già, hôm nay mẹ nấu sườn xào chua ngọt đấy, bố có đến ăn không?

Tin nhắn vừa được gửi đi, không lâu sau, điện thoại của Tần Thiệu rung lên một cái, hắn mở ra thì thấy bố đã phản hồi.

[Đến.]

Tần Thiệu nhướn mày, thừa biết bố chỉ đợi hắn gửi tin nhắn để tạo cơ hội qua đây với mẹ, hắn nhìn Úc Mạn Tinh với nụ cười tươi:

"Mẹ, một lát nữa ông bố già của con qua ăn cơm, con không làm phiền thế giới hai người của bố mẹ nữa đâu, con có việc phải đi trước, hôm khác sẽ dẫn bạn đến thăm mẹ."

Khuôn mặt Úc Mạn Tinh đỏ lên, kéo lại chiếc áo choàng, cùng Tần Thiệu đi xuống lầu: "Ông ấy đến làm gì? Bố mẹ đã ly hôn mấy năm rồi, còn có cái gì gọi là 'thế giới của hai người' nữa."

Dù lời nói có vẻ lạnh lùng, nhưng mãi cho đến khi Tần Thiệu lên xe và vẫy tay chào tạm biệt, Úc Mạn Tinh mới nói một câu tỏ vẻ như muốn giữ con trai ở lại.

Tần Thiệu tặc lưỡi một tiếng. Cặp vợ chồng này đã giận hờn nhau suốt mười mấy năm, mỗi lần hắn về ăn cơm, mẹ lại nấu mấy món mà bố thích, và bố thì lúc nào cũng dán mắt vào điện thoại chờ hắn gửi tin nhắn rủ qua ăn chung, nếu hắn không có động thái gì, bố còn chủ động nhắn một tin ám chỉ nữa. Lần nào Tần Thiệu cũng phải phối hợp với cặp vợ chồng này, xem họ đóng vai "bất đắc dĩ lắm" mới gặp nhau để duy trì mối quan hệ kì lạ.

Hắn xoay tay lái một cái, nghĩ thầm có gì to tát đâu chứ, bây giờ hắn cũng sẽ đi tìm người yêu của mình để ăn cơm chung!

...

Vào buổi trưa, học sinh lần lượt ra về. Sau một sáng học tập vất vả, phòng vẽ trở nên hỗn độn với bẫy họa cụ vương vãi khắp nơi. Những chiếc xô rửa chứa đầy cọ vẽ, sàn gạch dính vài vết sơn màu, mùi dầu thông nồng nặc trong không khí khiến người ta cảm thấy khó chịu khi ngửi lâu.

"Khụ khụ..."

Lâm An ho khẽ một tiếng, trông cậu uể oải như một cây non héo úa, mặt dính chút sơn, chiếc tạp dề cũng bẩn thỉu. Cậu cầm cọ tiếp tục vẽ trên bức tranh với đôi tay đầy màu lấm lem, chiếc cốc giữ nhiệt trên sàn đã hết sạch nước gừng.

Cộc cộc hai tiếng, cửa phòng vẽ đột nhiên bị gõ vang.

Lâm An ngẩn người đặt cọ xuống, thò đầu ra từ sau giá vẽ, vừa nhìn thấy Tần Thiệu ở cửa là đôi mắt cậu đã sáng lên, tháo chiếc tạp dề bẩn, bước nhanh về phía hắn.

Lâm An nói với chút âm mũi, nghe có vẻ hơi nghèn nghẹn nhưng lại rất dễ thương: "Không phải anh nói hôm nay sẽ đi vắng sao?"

Tần Thiệu vừa bước tới gần đã vươn tay ôm lấy mèo con nhem nhuốc như vừa lăn lộn trong chậu sơn vào lòng, không chút do dự hôn cậu mấy cái, mỉm cười trêu chọc:

"Bắt được một bạn nhỏ không chịu ăn cơm trưa, mọi người đã tan học hết rồi mà An An vẫn còn ở lớp làm gì thế? Hửm? Có phải đang đợi anh đến đón về nhà không?"

Lâm An như con gấu koala treo trên người anh, nghe vậy mặt đỏ lên, nhỏ giọng phản bác: "Không... không phải vậy đâu."

"Ừ ừ ừ, bé cưng nói không phải thì là không phải. Đi thôi, An An, chúng ta về nhà nào."

Tần Thiệu chiều chuộng dỗ dành cậu.

Tất cả mọi người đều đi nghỉ trưa, gió thổi qua cửa sổ mở toang xua đi mùi dầu thông nồng nặc, người đàn ông ôm cậu bước về phía cầu thang, nhẹ nhàng dụi mặt vào mái tóc mềm mại của cậu, khẽ hỏi:

"Hôm nay bé cưng đi học có mệt không?"

Cậu trai dán dính trên người hắn, mặt vùi vào hõm cổ hắn, khẽ lắc đầu, giọng nói hơi khàn khàn vì cảm cúm:

"Không mệt."

------------------------------

Editor có lời muốn nói: Cuối cùng cũng có người đến để sưởi ấm bé An An tội nghiệp rùi 😭

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro