Chương 26: Trông chúng ta như một đôi uyên ương xấu số vậy

Khi nghe thấy tiếng mở cửa, Tần Thiệu ngẩng đầu lên. Hắn đang quỳ trong làn tuyết rơi, tuyết phủ đầy trên đầu và vai hắn, khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên tái nhợt. Hắn nhìn về phía trước, rồi mỉm cười dang tay đón lấy chàng trai đang chạy về phía mình, thở phào khom lưng ôm cậu thật chặt.

"Anh... Anh có lạnh không?"

Lâm An khóc rất nhiều, nước mắt rơi xuống như mưa. Cậu ngẩng đầu lên, nghẹn ngào cố gắng khoác chiếc áo nhỏ của mình cho Tần Thiệu, sau đó nắm lấy bàn tay đã bắt đầu tái đi của hắn, dùng sức xoa xoa rồi áp vào mặt mình, những giọt nước mắt rơi ướt bàn tay lạnh lẽo.

Cậu vội lau đi những giọt nước mắt, hốc mắt đỏ bừng nhưng không khóc nữa. Bàn tay mảnh mai của cậu nắm chặt tay hắn, còn cố gắng đưa vào trong áo để sưởi ấm.

Tần Thiệu cảm thấy lòng mình mềm mại vô cùng, nghĩ rằng không uổng công yêu thương đứa nhóc vô lương tâm này. Hắn vội vàng rút bàn tay lạnh buốt ra, nhanh chóng cởi áo khoác trên người và mặc cho cậu, cười bảo: "Khóc cái gì? Em đã đi con đường tràn ngập ánh sáng của mình suốt mười mấy năm, bỗng dưng lại bị anh kéo vào lối mòn gập ghềnh này, anh chịu khổ chút thì đã sao? Đáng đời anh mà."

Hắn lạnh đến mức cơ thể gần như tê liệt, nhưng vẫn cố gắng cười cười nói đùa: "Này, bé cưng, em thấy chúng ta có giống học sinh cấp ba bị phụ huynh phát hiện yêu sớm không? Một người là học sinh giỏi ngồi ở bàn đầu, vừa chăm chỉ vừa biết nghe lời, người kia ngồi ở cuối lớp, học đã dở lại còn hay gây chuyện."

Vừa nghe đã biết cậu Tần đây rất hay xem phim truyền hình: "Lúc bị phát hiện thì trời không mưa tầm tã cũng đổ tuyết lớn, lần nào cũng phải quỳ giữa sân, em xem, chúng ta đúng là một đôi uyên ương số khổ mà."

Lâm An hoàn toàn không thấy buồn cười, vừa tức giận vừa nấc nghẹn: "Đã đến lúc nào rồi mà anh còn... còn đùa được!"

"... Sao em lại khóc nữa rồi?" Giọng nói của Tần Thiệu trở nên mềm yếu, hắn hôn nhẹ lên khuôn mặt đỏ bừng vì bị đánh của Lâm An, sợ cậu lạnh, hắn còn ôm cậu vào lòng che chắn khỏi gió tuyết: "Được rồi, được rồi, là anh sai. Bé cưng có đau không? Đừng lo, anh vẫn ổn, ngoài trời lạnh lắm, em mau vào nhà đi, ngoan."

Lâm An vùi mặt vào lòng tần Thiệu, siết chặt áo anh, cơ thể run lên từng cơn, nước mắt rơi đầy mặt khiến làn da càng thêm tái nhợt. Cậu lắc đầu: "Em không muốn làm đứa trẻ ngoan nữa, em muốn đi cùng anh."

Tần Thiệu cười khẽ, tuyết rơi càng lúc càng lớn, những bông tuyết đọng trên tóc và vai hắn. Hắn ôm chặt chàng trai trong lòng mình, đặt nhẹ cằm lên đỉnh đầu cậu, âu yếm cọ cọ rồi thì thầm:

"Đi cùng anh đồng nghĩa với việc bỏ trốn đấy bé cưng."

Dưới ánh đèn đường, tuyết rơi ngày càng dày, một người mặt mũi lấm lem nước mắt đang gục vào vai người đàn ông, còn người kia chật vật quỳ giữa tuyết ôm chặt thiếu niên trong lòng, cùng dựa vào nhau kiếm tìm hơi ấm.

Lúc này, một chiếc xe với đèn pha sáng chói từ từ tiến lại gần, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường ken két. Chiếc xe màu đen mang biển số quân đội dừng bên cạnh hai người.

Cửa xe mở ra, một người phụ nữ với vẻ ngoài rực rỡ và khí chất trưởng thành bước xuống, bà tức giận tiến thẳng về phía Tần Thiệu.

Không nói một lời tát mạnh vào mặt hắn.

Tiếng "bốp" vang lên nghe có vẻ rất quyết liệt, Tần Thiệu cảm thấy khuôn mặt của mình đã tê cứng nên không đau chút nào, chỉ là móng tay dài đã để lại hai vết xước trên má, nhìn hắn còn chật vật hơn ban nãy nữa. Tần Thiệu thở dài, dùng bàn tay lớn nhẹ nhàng đặt lên đầu Lâm An, giữ chặt cậu trong lòng khiến cậu không còn nhìn thấy gì ngoài bóng tối.

Môi hắn trắng bệch, khàn giọng bảo: "Mẹ, mẹ đừng dọa em ấy."

Úc Mạn Tinh đỏ mắt tức giận quát: "Thằng nhóc ranh này, bảo sao từ nhỏ đến giờ con chưa từng yêu đương! Không lo làm người tử tế lại còn lôi kéo cả An An, đó là con trai duy nhất của dì Trúc! Con còn mặt mũi gọi cho mẹ sao?"

Người đàn ông mặc quân phục bước xuống từ ghế lái, cầm áo khoác của mình đi đến khoác lên vai người phụ nữ. Ông lạnh lùng liếc Tần Thiệu, cười khẩy: "Tiếc ghê, thế mà người ta còn chưa đánh gãy chân mày à?"

Tần Thiệu có vài nét giống bố mình, cả hai đều rất điển trai, nhưng hắn thiếu đi khí thế uy nghiêm bẩm sinh, thay vào đó là vẻ phóng túng lười nhác.

Hắn đưa tay giữ chặt sau gáy thiếu niên, ôm cậu vào lòng che chở. Mái tóc đen vương đầy tuyết trắng, đôi môi tái nhợt không còn màu máu, khẽ cười bằng giọng khàn đặc:

"Hết cách rồi, con chỉ để mắt đến một người này thôi. Những người khác có tự tìm đến tận cửa con cũng chẳng thèm. Biết làm sao đây? Coi như An An xui xẻo mới gặp phải thằng khốn nạn như con."

Cổ họng ngứa rát, hắn không kìm được ho khan mấy tiếng.

Dù gì cũng là đứa con mình mang nặng đẻ đau, thấy con trai thảm hại thế này, Úc Mạn Tinh vừa giận vừa xót. Bà dời mắt sang Lâm An, giọng điệu dịu lại:

"An An, có lẽ con không còn nhớ dì, nhưng dì là bạn thân của bố mẹ con. Trước khi nhà con chuyển đi, con từng đến nhà dì Úc chơi đấy."

Lâm An khẽ cựa mình trong lòng Tần Thiệu. Hắn nhướn mày, do dự nghĩ xem bố mẹ có nói gì quá đáng không, xác định là không mới chịu buông cậu ra.

Lâm An lùi ra khỏi vòng tay Tần Thiệu, cẩn thận nâng khuôn mặt nhỏ dính đầy nước mắt lên, chăm chú nhìn người phụ nữ và người đàn ông lạ mặt. Cậu có đôi mắt tròn xoe, đường nét tinh xảo và trong sáng giống như một con vật ăn cỏ nhút nhát, lại còn bị thương, điều này khiến Úc Mạn Tinh không kìm được mà đau lòng.

"Chào dì Úc ạ!" Cậu ngoan ngoãn mở lời.

Bà xót xa hỏi han: "Mặt con làm sao vậy? Có phải bị mẹ đánh không?"

Lâm An không lên tiếng.

Úc Mạn Tinh thừa biết thằng con trai thối tha nhà mình là loại người gì, nhìn Lâm An thế này bà càng thêm áy náy: "Dì hỏi con một câu, An An, con thật sự thích Tần Thiệu phải không? Không phải thằng nhóc này ép buộc con chứ? Con đừng sợ, nói thật với dì, dì sẽ đứng ra giúp con."

"Nếu nó ép buộc con, dì và chú Tần sẽ đánh gãy chân nó rồi đưa vào quân đội, không để nó ra ngoài nữa."

Lâm An lén nhìn Tần Thiệu, không biết có phải cậu ảo giác hay không mà khi Úc Mạn Tinh nói xong câu đó, cơ thể Tần Thiệu bỗng cứng đờ lại, bàn tay nắm lấy cậu cũng siết chặt hơn.

Thấy cậu nhìn mình, Tần Thiệu khẽ cong môi, đôi mắt màu hổ phách vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên trong tràn ngập sự bất an, thấp giọng gọi cậu:

"Bé cưng à..."

Lâm An dũng cảm nắm chặt tay Tần Thiệu, an ủi cảm giác lo lắng của hắn. Cậu đối diện với Úc Mạn Tinh, đôi mắt sưng đỏ ướt át như trái anh đào, tinh thần còn chưa thoát khỏi sự hoảng loạn, cố gắng run rẩy đáp:

"Dì ơi, con thích anh ấy thật lòng."

Úc Mạn Tinh im lặng nhìn cậu, bà không nói những lời như "ghê tởm" hay "mất mặt", cũng không bảo họ phải sửa sai, chỉ lặng lẽ thở dài.

"Được rồi, dì đã hiểu."

Bà đưa túi xách cho người đàn ông bên cạnh - người vốn đang bận rộn với công việc trong quân đội lại bất ngờ nhận được cuộc gọi gọi đến đây, rồi bước về phía cánh cửa.

Cửa nhà khép hờ, khi Lâm An ra ngoài đã không đóng nó kỹ, Úc Mạn Tinh chỉ cần đẩy nhẹ là nó đã bật mở.

Căn phòng u ám, chỉ có một chiếc đèn mờ nhạt gắng gượng xua đi bóng tối xung quanh. Người phụ nữ cả đời kiêu hãnh bây giờ lại ngồi bơ vơ trên nền đất đầy huy chương và giấy chứng nhận, chẳng còn thấy đâu vẻ thanh lịch như xưa nữa.

Úc Mạn Tinh bước đến, im lặng ngồi xuống bên cạnh bà, cúi đầu nhìn lướt qua.

— xxx Giải nhất cuộc thi tranh sơn dầu, Lâm An.

"Chị Úc."

Một giọng nữ trầm tĩnh vang lên trong căn phòng tối tăm, bà lẩm bẩm:

"An An không ngoan, nó bị người ta dạy hư rồi."

Úc Mạn Tinh rời mắt khỏi xấp giấy khen, đầy áy náy mà mở lời với người phụ nữ: "Xin lỗi, Thi Liễu. Nhưng con cái lớn rồi, phải có cuộc sống riêng của chúng nó. Chúng nó vui vẻ đến với thế giới này, không phải là để trở thành một con rối vô tri vô giác dưới sự kiểm soát của bất kì ai."

Trúc Thi Liễu đã sớm mắc kẹt trong mớ suy nghĩ tiêu cực, không thể nghe lọt những lời này: "Không, không đúng. Em quản lý nó là vì tốt cho nó, trẻ con phải nghe lời bố mẹ mới không bị tổn thương. Chị Úc, chị Úc, chị nhìn đi." Bà chỉ tay vào bằng chứng cho "sự hoàn hảo" mà Lâm An đã phải đánh đổi bằng cả tuổi thơ và thanh xuân, cố kìm nén nước mắt.

"Lần nào thằng bé cũng đạt hạng nhất, tất cả mọi người đều ngưỡng mộ nó, như vậy không tốt sao?"

Úc Mạn Tinh không thể nhìn nổi sự cố chấp của bà, kiềm nén nỗi xót xa hỏi nhỏ: "Thi nhiều như vậy, gắng gượng nhiều như vậy, liệu An An có mệt không?"

Trúc Thi Liễu đột nhiên không nói nên lời, bà nhìn đôi mắt đau khổ và đẫm lệ của Úc Mạn Tinh trong ánh sáng mờ nhạt, không hiểu sao tim bà lại hẫng một nhịp, hoảng sợ quay đầu đi, khăng khăng đáp:

"Trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí, phải quyết tâm từ bỏ những thứ vô dụng thì mới thành công được!"

"Thôi đi, chị Úc, chị không hiểu đâu, chị sẽ không hiểu được đâu," bà Trúc như bị kích động, đứng bật dậy khỏi những chứng cứ tượng trưng cho sự ngoan ngoan và vâng lời của Lâm An từ nhỏ đến lớn. Không biết là vì con trai thích đàn ông hay vì bị con trai chống lại mà bà tức giận đến mất kiểm soát, kích động nói: "An An rất nghe lời em, nó không nên thành ra như vậy... không nên hư hỏng như thế! Đúng, đúng... em sẽ đưa nó đi nước ngoài, nó bị bệnh rồi, phải đi khám bác sĩ."

"Em... em phải..."

Úc Mạn Tinh ngỡ ngàng nhìn Trúc Thi Liễu, không thể tin nổi những lời mình vừa nghe, bà đứng dậy tát mạnh vào khuôn mặt đang phát cuồng của Trúc Thi Liễu. Người phụ nữ không kịp phản ứng, đầu ngả sang một bên, tóc rối bù, che mặt ngã ngồi xuống đất, ngẩn ngơ ngẩng đầu lên.

Úc Mạn Tinh rưng rưng nước mắt, gay gắt mắng:

"Em tỉnh táo lại chưa?"

"Trúc Thi Liễu! Chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, em nhìn lại bản thân xem bây giờ em đã trở thành thứ gì rồi? Một con thiên nga kiêu ngạo sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của con trai để bảo vệ danh dự của chính mình! Em yêu cầu nó làm mọi thứ thật hoàn hảo, phải là người giỏi nhất để ai nghe đến cũng ngẩng đầu ngưỡng mộ. Nhưng những điều ấy là vì Lâm An hay vì chính thói hư vinh của em? Em chỉ đang muốn chứng minh cho tất cả mọi người thấy, dù cho bố đứa trẻ qua đời thì một mình em vẫn có thể nuôi dạy nó xuất sắc mà thôi!"

Trúc Thi Liễu che mặt ngẩn ngơ, định mở miệng phản bác: "Em... em..."

"Em đã chứng minh được rằng bản thân là một họa sĩ tài ba, chưa từng gục ngã trước khó khăn hay sa vào vũng lầy thất bại."

Úc Mạn Tinh không kìm nén nổi những giọt nước mắt, xót xa nói: "Nhưng vì sao còn phải làm khổ An An nữa? Bố đứa trẻ qua đời khi nó còn nhỏ như vậy, trong ngày tang lễ, em đã sụp đổ, đã khóc như điên, vậy mà An An vẫn cố gắng lau nước mắt động viên mẹ đừng khóc, còn có con đây mà. Em đã quên rồi sao? Em phụ lòng đứa con trai hiếu thảo ngoan ngoãn như vậy, khiến nó vừa mất bố đã bị ép phải trưởng thành sớm, trở nên hiểu chuyện khi còn quá non nớt."

"Trúc Thi Liễu, em mất chồng đau khổ đến mức không muốn sống, nhưng An An cũng mất đi người bố của mình, em đã từng an ủi nó chưa?"

"Chưa từng!" Úc Mạn Tinh nhìn thấu mọi chuyện, nhẹ nhàng lắc đầu: "Em đã bị lòng tự trọng cao ngất trời che mất đi bản năng của một người mẹ, em chỉ biết bảo An An phải nghe lời, phải học ngoan, phải đứng nhất."

Nước mắt Trúc Thi Liễu chảy đầy mặt, bà vội vã lắc đầu như thể làm vậy có thể chứng minh những gì Úc Mạn Tinh nói không phải sự thật. Bà muốn nói với Úc Mạn Tinh rằng không đúng, không phải như thế, bà yêu Lâm An, đó là đứa con của bà và người bà yêu thương nhất, là kết tinh tình yêu của bọn họ, làm sao bà có thể độc ác với nó được chứ.

Nhưng khi lời vừa định thốt ra, Trúc Thi Liễu bỗng nhớ lại những điều mà bà chưa bao giờ quan tâm đến, bà há miệng, nước mắt chảy dài.

Đừng lãng phí thời gian vào những thứ vô ích, Lâm An, đừng kết bạn với những người không ra gì, chín giờ rồi sao vẫn chưa về nhà... Lâm An, con không ngoan rồi, Lâm An, sao con lại trở thành người như thế này...

"Trong những năm tháng qua, điều em muốn chứng minh đã chứng minh được rồi. An An đã nghe lời suốt mười chín năm, đã hiểu chuyện suốt mười chín năm, đủ rồi, hãy để nó đi, cuộc đời này có mấy lần mười chín năm, cứ để nó sống cho chính mình một lần, yêu người nào, nam hay nữ đều là sự lựa chọn của riêng chúng." Úc Mạn Tinh nhẹ nhàng an ủi, đôi mắt đỏ hoe chứa đầy nỗi buồn, giọng bà nghẹn lại.

"Đó là những đứa trẻ duy nhất của chúng ta, chẳng lẽ em muốn nhìn chúng nó đau khổ đến chết đi sao?"

Trúc Thi Liễu ôm mặt, gào khóc trong sự tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro