Chương 1: Con mẹ nó, ẻm dám bảo tôi ăn hiếp ẻm!!!!


Chương 1: Con mẹ nó, ẻm dám bảo tôi ăn hiếp ẻm!!!!
Edit: Charon_1332
_______

[ tác giả có lời muốn nói: ]

Một câu chuyện ngắn, không có mìn, có điều thụ hơi đần.

Đẹp mà ngu ×

Đẹp mà khờ ✓

________

Hôm nay là lễ tốt nghiệp, Quan Hàng nhìn bé vợ đáng yêu của mình, không khỏi cong môi cười.

Đáng yêu ghê, còn dễ khóc nữa, không biết lúc bú cặc hắn có thể vừa khóc vừa nấc không.

“Anh Hàng, tối nay bọn nó đi thuê phòng riêng, anh đi uống rượu không?”

“Úi úi úi, sao mày không tinh tế gì hết vậy? Tối hôm nay quan trọng biết bao, anh Hàng có việc phải làm cùng anh dâu rồi!’’

“Ò ~~!!!!"

Người bị nhắc bỗng ngộ ra, đêm nay là ngày trọng đại, anh Hàng nhà bọn họ  phải ứ ừ với anh dâu!!!

Quan Hàng hừ một tiếng, ngưng cười, không để ý đến bọn họ.

Hắn thò tay vào trong túi, vân vê cái thẻ phòng cưng cứng, thầm nghĩ làm sao để nhắc đến chuyện này.

Nhưng sau đó hắn lại nghĩ, Vu Lộc thích hắn như thế, có khi hắn còn chưa kịp nhắc em đã túm lấy vạt áo hắn, khóc thút thít bảo: “Anh ơi địt em đi….”

Địt… Hắn cứng rồi, không được cứng!

Mẹ nó vợ yêu ngọt nước vãi, đã thế còn trắng với xinh nữa.

Em đứng ở hàng trước, một ít thịt cổ trắng ngần lộ ra, mái tóc mềm mượt dán vào sau cổ, độ cong ấy tưởng chừng như chọc trúng đầu quả tim của hắn.

Quan Hàng liếm khớp hàm, lòng ngọt ngấy.

______________

Vu Lộc vừa đi vừa ngó*, tìm kiếm bóng hình của Quan Hàng trong hàng, em muốn lấy hết can đảm để nói với hắn về việc “chia tay”.

        *Gốc là Nhất bộ tam hồi đầu [一步三回头]: nghĩa là đi một bước ngoái đầu lại ba lần.Ý nói không muốn chia xa hoặc không chịu nổi sự chia ly, cũng ẩn dụ cho lập trường không vững, thái độ không kiên quyết.

Bảo chia tay là vậy chứ em chưa từng cho rằng hai người đang yêu nhau, là do mấy thằng đệ của Quan Hàng hết, chả hiểu sao cứ gọi em là anh dâu anh dâu, sau đó còn đi loan tin khắp nơi nữa, thế là tự nhiên* Vu Lộc lại thành người yêu của Quan Hàng.

           *Gốc là 莫名其妙 (mạc danh kỳ diệu) có nghĩa là chả hiểu ra làm sao cả, không sao mà nói rõ được, không thể tả được, mơ hồ, chả rõ ràng gì, quái lạ, ù ù cạc cạc; tức khó có thể nói rõ được sự sâu sắc, bí ẩn về một điều gì đó. Về cơ bản, nó có nghĩa là một cái gì đó đang gây ra sự khó hiểu.

Nhưng Quan Hàng cứ ức hiếp em hoài, em giống anh dâu của bọn họ chỗ nào?

Vu Lộc kiễng chân nhìn về phía cuối hàng, lập tức trông thấy anh chồng “thượng đẳng hơn người*” của mình.

             *Gốc là 高人一等 theo baidu thì đây là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là cao hơn người khác một bậc, xuất chúng hơn người bình thường.

“Úi chà chà, anh Hàng, anh dâu kiếm anh kìa!’’ 

Quan Hàng đã thấy từ lâu rồi, lúc này giả bộ như không có gì cả, hờ hững nói: “Hừ, hết cách, ẻm dính tao lắm, xa tý là nhớ rồi.”

Đám con trai bắt đầu ồn ào xuýt xoa, bảo hắn truyền dạy ít kinh nghiệm.  

Vu Lộc thấy đám đông nhốn nháo, còn có ngươi quay qua chỉ chỉ trỏ trỏ em, tủi thân cúi đầu.

Nhất định là đang nói xấu sau lưng em rồi, khéo có khi tối nay còn kéo em ra ngoài tẩn cho một trận.

Quan Hàng ghét em đến mức này rồi ư, vốn tưởng rằng sau khi tốt nghiệp xong thì mọi chuyện sẽ kết thúc, ai ngờ vẫn bị ăn đánh.

Haizzz...... Vu Lộc thở dài,  không thì đợi lát nữa em xin lỗi Quan Hàng vậy.

______

Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, Vu Lộc đơn thương độc mã gọi Quan Hàng ra, hai người đứng trong vườn hoa nhỏ của trường, mặt em cúi gằm.

Em chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt Quan Hàng, cứ cảm thấy ánh mắt của hắn cứ đáng sợ sao ý, nhìn xong là thấy lạnh sống lưng.  

“Em có gì muốn nói với tôi à?” Thấy em cứ im lìm, Quan Hàng đành nói trước.

Vu Lộc hơi ngẩng đầu nhưng vẫn không dám nhìn Quan Hàng, nhỏ giọng nói: “Em…”

Em hít sâu một hơi, lấy hết can đảm muốn nói, vừa ngẩng đầu đã trông thấy đôi lông mày đang nhíu chặt của Quan Hàng, dũng khí lập tức xìu xuống như quả bóng cao su bị xẹp. 

“Hả?” Quan Hàng nhíu mày càng chặt, không hiểu Vu Lộc đang muốn nói gì.

Nhưng nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của em, hắn đút tay vào túi quần, cảm thấy có lẽ là do Vu Lộc đang ngượng, mấy chuyện kiểu này vẫn là để người chồng như hắn nói thì tốt hơn.

“Ừm, Vu Lộc, nếu em ngại nói thì…”

“Quan Hàng, anh đừng bắt nạt em nữa được không….”

Hai người đồng thanh nói, họ ngơ ngác nhìn nhau, kinh ngạc hỏi nhau: Em/ Anh nói gì cơ?

Bầu không khí bỗng trở nên lúng túng, đôi mắt sáng như gương của Vu Lộc trợn tròn, khiến Quan Hàng không thể nào bực nổi.

Hắn nén giận, cố ôn hòa nói: “Em nghĩ tôi là loại đấy à?”

Tới rồi… Vu Lộc nắm chặt ống quần, vội cúi đầu không dám hó hé tiếng nào, thôi kệ đi, để hắn đánh một trận là xong.

“Tôi bắt nạt em lúc nào?” Quan Hàng tức đến đau cả họng, yết hầu hắn lăn lăn, cảm thấy chắc chắn là do thái độ của hắn sai nên dành nén giọng, cố tỏ ra dịu dàng nói “Nếu em có yêu cầu gì thứ cứ nói cho tôi nghe!”

Xong rồi xong rồi… Trái tim Vu Lộc đập thình thịch, chắc chắn là em đã chọc giận Quan Hàng rồi, em lén liếc hắn, trông vẻ miệng thơn thớt dạ ớt ngâm* của hắn, tóc gáy lập tức dựng đứng.

                  *Gốc là Bì tiếu nhục bất tiếu – 皮笑肉不笑  da cười thịt không cười, tóm lại là giả vờ ngoài mặt tươi cười.

Thấy em nhìn lén mình, Quan Hàng tiến lên muốn ôm lấy em, vợ là để thương, không được cáu với vợ.

Nhưng hắn mới bước được nửa bước, vừa giơ tay lên, Vu Lộc tức khắc rụt cổ trốn về sau, lấy hết can đảm hét lên: “Đừng đánh em mà!!”  

“Ai?’’ Quan Hàng ngó quanh “Thằng nào muốn đánh em?”

Vu Lộc sợ hãi mở to mắt, nhìn hắn.

‘’Tôi?” Quan Hàng khẽ cười. “Sao tôi phải đánh em?”

Hắn tức giận lắc đầu, tay chống nạnh. Quan Hàng thở dài, đỡ trán bảo: “Vu Lộc à, em…. em nghĩ tôi như thế à?” 

Quan Hàng nghiến răng, bực đến nỗi nhức hết cả gáy.

Ngày nào hai người cũng ôm ấp hôn hít nhau thế mà trong mắt Vu Lộc lại là đang bắt nạt?

Tôi tưởng em là mối tình đầu của tôi, em lại xem tôi như cỏ rác.

Được, được lắm.

____________

Vu Lộc bị Quan Hàng lôi sềnh sệch vô khách sạn.

Rõ ràng là hai người cùng tuổi mà sao người này lại khỏe vậy cơ chứ, hắn túm cổ tay em làm Vu Lộc không tài nào giãy ra nổi. 

Mặt Quan Hàng lạnh như băng, giống như có thể nổi đóa bất cứ lúc nào. Hắn chìa thẻ phòng ra, gõ gõ mặt bàn cẩm thạch rồi liếc nhìn Vu Lộc: “Chứng minh thư.”

Sau khi đăng kí xong, em bị hắn lôi lên lầu, cổ tay em đau đớn vô cùng nhưng không dám kêu ca gì, nhịn đến mức nước mắt lưng tròng.

Quan Hàng thô bạo kéo em vào phòng rồi buông lỏng tay. Vu Lộc khóc nấc lên vì đau, em xoa xoa cổ tay sưng đỏ, thổi thổi cho bớt đau.

Sau khi khoá kỹ cửa, Quan Hàng hơi hơi nguôi giận, hắn quay đầu, đang muốn tính sổ với em thì trông thấy Vu Lộc khóc.

“Em….” Quan Hàng cắn đầu lưỡi, nuốt lời quan tâm lại vào lòng, hắn liếm khớp hàm, lạnh nhạt nói: “Em khóc cái gì? Tôi còn chưa động vào em!”

Hắn gào lên khiến Vu Lộc càng khóc to hơn, khuôn mặt nhỏ xinh to bằng bàn tay vương đầy nước mắt, sợ hãi nhìn hắn.

Quan Hàng gãi gãi đầu, quay người rút khăn giấy đưa cho em: “Đừng khóc nữa, trông xấu gần chết!”

“Anh đừng mắng em mà…” Vu Lộc càng khóc càng hăng, em vẫn luôn rất sợ Quan Hàng, đối phương mà nổi giận một cái là em sẽ không cầm được nước mắt. 

“Tôi…” Quan Hàng thốt lên được một chữ, nghẹn cục tức lại. 

Nhìn mặt Vu Lộc đỏ bừng lên vì khóc, giống như là đang bị hắn ép bán dâm. Con mẹ nó, ẻm dám bảo tôi ăn hiếp ẻm!

“Em mà còn khóc nữa là tôi tét mông em đấy!” Quan Hàng đe dọa.

Hắn nén giận, vừa nhìn thấy mặt Vu Lộc cái là hắn lại nứng, nhưng cứ nghĩ đến việc em tưởng chuyện tình của hai người là bắt nạt là hắn lại tức anh ách đến nỗi không muốn dỗ em, địt mẹ…

Nước mắt Vu Lộc rơi tý tách, em sợ hãi nhích lại gần kéo kéo tay Quan Hàng. “Anh đừng hung dữ với em như thế mà…” 

Khuôn mặt nhỏ xinh, đôi mắt đẫm nước long lanh nhìn hắn, ánh mắt rụt rè sợ hãi, Quan Hàng tằng hắng, hết giận ngay tức thì.

Hắn hơi nheo mắt lại, thấp giọng dụ dỗ Vu Lộc. “Làm lại mấy chuyện mà em hay làm với tôi lúc ở trường đi.”

______

Vừa edit mà vừa ngại dùm, con sông quê quá tr Hàng ơi.
Đoán xem ai là người tự ảo tưởng xong bị quê thì tự ái nào 🤡

Nhưng mà em thụ khờ thiệt nha 🤡

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro