Cạp 3: Thiết bị dẫn dụ chim

Editor: Quyên Cát

___

Ngôi nhà do tổ chương trình sắp xếp quả nhiên ở bên hồ, là một căn nhà gỗ nhỏ độc lập. Nhìn từ bên ngoài còn tạm được, nhưng thực tế chỉ rộng hơn chục mét vuông.

Thương Vãn Thạc vừa vào nhà đã đụng đầu vào trần.

Anh đau đớn ôm đầu, hơi cúi người xuống quan sát nội thất trong nhà.

Tuy không lớn lắm nhưng có hai tầng. Tin tốt là phòng tắm, phòng bếp, phòng ngủ cái gì cũng có, tin xấu là chỉ có một phòng ngủ. Ánh sáng tính ra cũng sáng sủa, nhưng nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ chật chội, ở lâu cứ có cảm giác nghèn nghẹn như có cục đá đè nặng lên tim.

Nhưng Thời Du thì lại thích nghi rất tốt, lập tức chạy lên lầu nhào lên giường, không nhịn được lăn qua lăn lại: "Woa, cái giường này mềm ghê."

Thương Vãn Thạc thử ấn ấn xuống giường, đúng là mềm thật.

Nhân viên tổ chương trình tiến lên nói: "Hôm nay các vị khách mời đã vất vả rồi, thu dọn đồ đạc xong các anh có thể nghỉ ngơi một lát. Buổi tối chúng tôi sẽ mang cơm chiều đến đây, cũng như thông báo nhiệm vụ cho tuần sau luôn."

Thương Vãn Thạc nói: "Không tệ, có thể nghe thấy các anh lo liệu cơm tối là tôi yên tâm rồi."

Nhân viên công tác nghe vậy, trên mặt nở ra một nụ cười thần bí.

Thương Vãn Thạc: ...... Chết mợ, có linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên, hai tấm thẻ nhiệm vụ được gửi đến cùng với bữa tối.

Thương Vãn Thạc và Thời Du cùng ngồi trước bàn, đối diện với một chiếc máy quay.

Nhân viên công tác: "Để hai vị khách mời có cảm giác ngon miệng hơn trước khi ăn, chúng tôi chuẩn bị công bố nhiệm vụ tuần sau ngay vào lúc này, bây giờ mời thầy Thương đọc thẻ nhiệm vụ ở trước mặt anh."

Thương Vãn Thạc mở ra liếc mắt nhìn một cái: "Chim non, đây là nhiệm vụ chụp ảnh tuần sau?"

Nhân viên công tác gật gật đầu.

Đề tài này có thể phóng tác lên được, Thương Vãn Thạc nghĩ.

Anh có thể đi chụp mấy con bồ nông non, cũng có thể chụp một con bồ nông nhỏ vừa mới nở còn trụi lông, thậm chí có thể chụp đại một quả trứng bồ nông, dựa vào miệng lưỡi bịa đặt tào lao cho xong việc.

Nhưng mà, bây giờ anh đã có đồng đội.

Vì Thời Du mà suy nghĩ, tuần tới ít nhất cũng phải nghiêm túc đối phó, không thể buông xuôi quá lố được.

"Để tăng thêm phần thú vị cho chương trình, chúng tôi còn sắp xếp nhiệm vụ phụ cho các vị khách quý, người thắng cuộc sẽ nhận được một phần thưởng lớn bí ẩn đấy!"

Nghe nhân viên công tác nói vậy, Thương Vãn Thạc có hơi tò mò ngó qua nhiệm vụ này một cái.

Căn cứ vào kết quả thực hiện nhiệm vụ lần trước, số tiền mà tổ chương trình phân phối cho các nhóm khách mời không ngang bằng, đến cuối tuần này sẽ tổng kết lại, nhóm khách mời nào còn dư nhiều tiền nhất sẽ nhận được phần thưởng lớn bí ẩn.

Thương Vãn Thạc từ từ đặt thẻ nhiệm vụ xuống.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần sau ê-kíp mấy anh có thể nói rõ hơn được không?"

Đụ má, chương trình này được thiết kế đặc biệt chuyên trị mấy đứa ung thư lười giai đoạn cuối hả?!

Ai mà đoán được nhiệm vụ đầu tiên lại liên quan đến việc phân phòng còn có vụ phân chia tiền bạc chứ?

Thời Du đã sờ vào túi gấm dán ở mặt sau thẻ nhiệm vụ, sau khi mở ra thì thấy số tiền bên trong, cậu khẽ "Ah" một tiếng: "Số tiền trong này không đủ mua ba con cá."

Trái tim vỡ vụn của Thương Vãn Thạc lại bị nghiền nát.

Chỉ có 50 tệ.

Nhân viên công tác đắc ý vì kế hoạch ma quỷ đã thành công, còn rất tốt bụng thông báo số tiền của các khách mời khác: "Số tiền của Thẩm Tri là 200 tệ, của Từ Uy là 150 tệ, và Diệp Kiểu Nguyệt là 100 tệ."

Thương Vãn Thạc lạnh nhạt nói: "Các anh thật tốt bụng quá mà, rõ ràng có thể bỏ mặc chúng tôi chết đói, còn phải bố thí cho chúng tôi 50 tệ."

Nhân viên công tác không quan tâm đến ý trào phúng trong lời Thương Vãn Thạc, còn cười trên nỗi đau của người ta mà nói: "Cố lên nhé thầy Thương, bắt đầu chinh phục thử thách của mấy quỷ nghèo các anh đi!"

Thương Vãn Thạc: .

Sau khi tổ chương trình quay xong tư liệu, cả đoàn rút lui, Thương Vãn Thạc nhìn bữa tối thịnh soạn cuối cùng, rưng rưng nước mắt ăn sạch.

Hôm nay quả thực có hơi mệt mỏi, sau khi tắm rửa xong, Thương Vãn Thạc liền nằm liệt ra giường.

Một cơ thể còn hơi ẩm ướt tiến đến gần, Thời Du thật cẩn thận vòng qua Thương Vãn Thạc, nằm xuống phía trong, ngoan ngoãn đắp chăn đoàng hoàng.

"Thầy Thương, chúng ta tiêu 50 tệ này như thế nào đây?"

Thương Vãn Thạc ngáp một cái: "Đừng nghĩ đến chuyện tiêu như thế nào, hãy nghĩ cách kiếm như thế nào."

Thời Du nhìn anh không hiểu.

"Với 50 tệ chắc chắn chúng ta không đấu lại được người ta, chỉ có thể dựa vào kiếm tiền mới chuyển bại thành thắng được." Thương Vãn Thạc dừng một chút, "Nhưng bây giờ tôi cũng chưa nghĩ ra cách kiếm tiền, để mai nói tiếp."

Nếu ráng tiết kiệm 50 tệ, anh và Thời Du mỗi ngày chỉ ăn một chút đồ duy trì sinh mệnh cực kỳ tàn ác thì cũng có thể sống sót.

Tuy nhiên, nhiệm vụ chính Ngắm chim tiêu hao thể lực rất lớn. Nếu thực sự làm như vậy, ngày thứ hai bọn họ phải vào viện hết.

Thời Du đã rất buồn ngủ, giọng nói cũng trở nên nhỏ xíu: "Vâng, nghe theo anh hết."

Cậu chàng gục đầu ngủ luôn.

Thương Vãn Thạc cũng tắt đèn, nằm thẳng ngay ngắn trên giường.

Đây là lần đầu tiên anh nằm chung giường với một người chưa quen biết được bao lâu, bên tai là tiếng hít thở đều đặn của Thời Du.

Hơi ấm mơ hồ truyền qua lớp chăn ngăn cách giữa hai người.

Điều hòa phát ra âm thanh trầm đục.

Anh nằm với tư thế khoan thai nhất, còn Thời Du lại vô cùng thả lỏng, đang ôm chăn ngủ ngon lành.

Thương Vãn Thạc cứ nằm như thế hết hai tiếng đồng hồ.

Đang lúc mơ màng sắp ngủ thì anh đột nhiên mơ một giấc mơ.

Một con chim bồ nông Ngư Ngư phóng đại gấp vô số lần từ xa chạy đến, bụi bặm trên mặt đất chấn động tung bay mù mịt.

Ngư Ngư dừng lại trước mặt anh, tò mò quan sát người đàn ông này.

Sau đó, thừa dịp Thương Vãn Thạc chưa kịp đề phòng, lại kẹp anh vào trong miệng, hoàn toàn không thể thoát ra được.

Thương Vãn Thạc giật mình tỉnh giấc, xong phát hiện ra mình cũng không thể động đậy giống như trong mơ.

Thời Du không biết từ lúc nào đã thò qua đây, tay chân đều ôm chặt lấy anh.

Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng đến mức suýt chút nữa đốt cháy Thương Vãn Thạc.

Cậu vùi đầu vào hõm cổ Thương Vãn Thạc, cảm giác ngứa ngáy từ hơi thở cậu phả ra khiến anh khó có thể đi vào giấc ngủ.

Thương Vãn Thạc cố gắng giãy giụa, tuy người Thời Du nho nhỏ, sức lực lại cực kỳ lớn.

Chẳng bao lâu sau, anh đành từ bỏ, tuyệt vọng nằm trên giường.

Ah!

Cuộc sống bị kẹp! Ngày đêm! Của tôi!

······

Ngày hôm sau, Thời Du tỉnh dậy từ trong giấc ngủ. Mơ mơ màng màng thấy Thương Vãn Thạc đang ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh bên hồ.

Nghe thấy động tĩnh, anh quay đầu lại, dưới mắt là quầng thâm đen xì, cả người như mất đi ánh hào quang lấp lánh.

Thời Du hoảng loạn nói: "Thầy Thương, anh không ngủ cả đêm sao?"

Thương Vãn Thạc đánh giá cậu, đáy mắt tràn đầy ai oán thầm kín: "Ngủ không được."

Hai người rời giường rửa mặt, Thương Vãn Thạc cùng cậu đến nhà hàng của Thế giới Thủy Cầm gọi hai bát mì thịt bò, tài chính chỉ còn sót lại 22 tệ.

Thời Du hơi ngỡ ngàng ngơ ngác: "Chúng ta không tiết kiệm sao?"

Thương Vãn Thạc đã nhanh nhẹn thanh toán, "Yên tâm, một tuần tới sẽ không bỏ đói cậu đâu, tôi biết nên kiếm tiền thế nào rồi, bây giờ quan trọng nhất vẫn là nghĩ cách chụp chim non."

Thời Du nhớ đến kỹ thuật chụp ảnh khó tả của Thương Vãn Thạc: "Quan trọng nhất là học cách lấy nét trước đã."

Sao lại có người tự chụp cũng chụp mờ mờ nhòe nhòe được nhỉ.

"Hôm qua tôi chỉ sơ sẩy chút thôi." Anh chàng chột dạ nói: "Ngày thường kỹ thuật chụp ảnh của tôi vẫn khá tốt đó."

Mặt Thời Du lộ rõ vẻ không tin.

"Thôi được rồi cứ vậy đi." Thương Vãn Thạc nói: "Kiếm tiền nghe tôi, Ngắm chim nghe cậu, chúng ta cố gắng tuần này không đứng bét nữa!"

Hai người ăn uống no nê, cùng nhau rời khỏi nhà hàng, từ xa đã thấy nhóm của Từ Uy và nhóm của Diệp Kiểu Nguyệt vừa đi mua sắm từ siêu thị về.

Diệp Kiểu Nguyệt chào hỏi anh, chỉ chỉ về phía nhà hàng nói: "Các anh vẫn đi ăn ở nhà ăn hả? Không sợ không đủ tiền sao?"

Thương Vãn Thạc cười cười, bất đắc dĩ nhún vai: "Tổ chương trình chỉ cho chúng tôi 50 tệ, muốn tiết kiệm cũng vô ích thôi, chuẩn bị đi làm tình nguyện viên cho sở thú, ít ra còn có chút thu nhập."

Lúc này Diệp Kiểu Nguyệt và Từ Uy mới nhận ra, hướng tư duy của mình chệch đường rồi.

Tổ chương trình nói sẽ cho mỗi người một khoản tài chính ban đầu, đến cuối tuần ai còn dư nhiều tiền nhất sẽ nhận được phần thưởng lớn bí ẩn, vì thế mọi người đều nghĩ cách tiết kiệm mà không nghĩ đến việc đi kiếm tiền.

Từ Uy dò hỏi anh: "Làm tình nguyện viên ở sở thú là làm gì vậy?"

"Không biết nữa." Thương Vãn Thạc không chút đề phòng: "Hình như là duy trì trật tự tại chỗ, ngăn cản các hành vi không đúng của du khách, làm việc dưới cái nắng hơi mệt một chút, nhưng chí ít cũng được cung cấp ba bữa một ngày đấy."

Nghe nói được cung cấp ba bữa một ngày, Diệp Kiểu Nguyệt và Từ Uy có chút động lòng.

Thương Vãn Thạc tiếp tục nói: "À, nhưng mà vị trí còn ít lắm, sáng nay tôi có đi hỏi thì chỉ còn một vị trí, nên bây giờ phải chạy qua đó lẹ lẹ thôi."

Lúc này hai người họ không còn tâm trí nói chuyện phiếm với Thương Vãn Thạc nữa.

Diệp Kiểu Nguyệt vẫy tay chào tạm biệt Thương Vãn Thạc trước một bước: "Được rồi, thầy Thương, tôi chúc anh thành công! Vậy tôi đi trước đây."

Nói xong, cô và nhiếp ảnh gia của mình vội vàng chạy nhanh nhanh rời khỏi hiện trường.

Từ Uy cũng chẳng nói gì, nhanh chóng theo sát phía sau.

Thương Vãn Thạc từ từ mỉm cười, nói với Thời Du: "Đi thôi, chúng ta quay về Công viên Bồ Nông."

Thời Du chỉ chỉ vào bóng lưng của hai người vừa rời đi: "Chúng ta không tranh suất tình nguyện viên à?"

"Làm tình nguyện có gì hay." Thương Vãn Thạc thần thái sáng láng nói: "Nhiệm vụ chính của chúng ta là Ngắm chim."

Làm tình nguyện cả một ngày cũng chỉ kiếm được hai ba chục, tuy nói được bao cơm ba bữa, nhưng sẽ không còn nhiều thời gian để Ngắm chim.

Anh nói với Thời Du: "Sáng nay tôi đã quan sát qua cửa sổ, có người câu cá ở cái hồ trong Công viên Bồ Nông."

Thời Du tựa hồ hiểu biết rất rõ, gật gật đầu: "Hàng năm sở thú đều định kỳ thả cá con xuống hồ, nhưng dù sao số lượng bồ nông trong sở thú không nhiều, nên cá dễ bùng nổ số lượng. Thường thì lúc này có thể xuống nước bắt cá, rồi bán lại cho nhà ăn để tăng thu nhập."

Nói nói một hồi, cậu bỗng phản ứng lại, thậm chí còn có chút nóng lòng muốn thử: "Vậy bây giờ chúng ta đi bắt cá sao?"

"Đi!"

Thương Vãn Thạc nhanh chóng mượn Tiểu Lý hai cây lao bắt cá, trong lúc mặc áo phao, anh nhìn về phía đàn bồ nông trắng tinh ở nơi xa, bỗng nhiên hỏi: "Ấy, sao hôm nay không thấy Ngư Ngư?"

Cả người Thời Du đột ngột cứng đờ.

Biểu cảm Tiểu Lý có chút quái dị liếc mắt nhìn Thời Du một cái, vội vàng nói: "Đại minh tinh bồ nông cũng cần được nghỉ ngơi."

Thương Vãn Thạc có chút thất vọng "Ò" một tiếng, giải thích với Thời Du: "Ngư Ngư là một con bồ nông rất đẹp ở đây. Nếu cậu có thời gian thì nên chụp vài bức ảnh về nó."

"Thật sự rất đẹp sao?" Hai má Thời Du hơi phiếm hồng, "Thầy Thương, cảm ơn anh."

Thương Vãn Thạc: ?

Cảm ơn anh làm gì, thật kỳ quái.

Thương Vãn Thạc cởi quần áo chống nắng đang mặc, đội nón cói cho mình và cả Thời Du, anh liếc mắt qua nhìn PD đang cầm máy quay, hỏi: "Cái máy này của anh chắc đắt lắm đúng không?"

PD gật gật đầu.

"Vậy đừng xuống nước." Thương Vãn Thạc nói: "Hiện giờ cả người hai chúng tôi chỉ có 22 tệ, bán thân cũng không đền nổi một cái máy đâu."

Thương Vãn Thạc nhất quyết không cho nhân viên tổ chương trình theo anh xuống nước, nên bọn họ phải gắn máy quay cá nhân lên người anh.

Thời Du đã xuống nước trước, ống quần vén cao tới đầu gối, lộ ra cẳng chân vừa thanh mảnh vừa trắng nõn, Thương Vãn Thạc cũng cầm cây lao xuống nước theo.

Những con bồ nông ở phía bên kia dường như cũng chú ý tới động tĩnh bên này, rề rà tụ tập lại đây.

Thương Vãn Thạc cười nói: "Đàn bồ nông này không sợ người chút nào sao?"

Chỉ thấy một con bồ nông từ từ tiến đến gần hai người, vì vẫn còn ám ảnh tâm lý bởi vụ bị Ngư Ngư kẹp, Thương Vãn Thạc không nhịn được lùi lại vài bước về sau.

Con bồ nông này dừng lại trước một tảng đá lớn.

Nó nghiêng đầu, tựa lên tảng đá, há to cái mỏ, một nửa cái miệng ngâm dưới nước.

Thương Vãn Thạc: "? Nó đang làm gì vậy?"

Thời Du cau mày, cúi người xuống nhỏ giọng dạy dỗ nói: "Trần Khương, tôi không đút cá cho cậu đâu."

Con bồ nông kia ngồi thẳng người dậy, ai oán trừng mắt nhìn cậu.

Thời Du mím môi, vẫn đang cò kè mặc cả với nó: "Muốn ăn cá thì tự mình bắt đi, không thể không làm mà đòi có ăn."

Thương Vãn Thạc đến giờ mới muộn màng nhận ra Thời Du đang nói chuyện với bồ nông.

Nhưng con bồ nông tên "Trần Khương" này dường như thực sự hiểu được tiếng người, còn há to miệng làm bộ muốn cắn Thời Du, sau khi nhận được ánh mắt cảnh cáo của Thời Du thì nó lại chạy đi chỗ khác.

Im lặng một lúc lâu sau, Thương Vãn Thạc mới hỏi: "Con bồ nông này tên Trần Khương?"

"Ừ." Thời Du đáp: "Nó được mấy người tốt bụng cứu sống, nói rằng lấy tên người đặt cho nó để kiếp sau nó có thể thoát khỏi con đường súc sinh, chuyển thế thành người."

Thương Vãn Thạc rầu rầu nói: "Làm người có gì tốt chứ, mấy người này độc ác quá đi......"

Thời Du: ......

Anh còn chưa kịp hỏi làm sao Thời Du quen biết con bồ nông này, thì thấy dưới tảng đá mà Trần Khương vừa dựa đang đè nặng một tấm lưới đánh cá.

Đám bồ nông kia không phải vì bọn họ mới thò qua đây, mà là vì những con cá trong lưới đánh cá.

Thương Vãn Thạc: "Đây là cái gì? Thế giới Thủy Cầm đặc biệt đặt ở đây để bắt cá sao?"

Thời Du vừa nhìn thoáng qua một cái, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

"Không phải, đây là thiết bị dẫn dụ chim không biết do ai để lại."

___

Cát muốn nói: Quên nói việc chữ "Du" và chữ "Ngư" đều phát âm là "yú". Du nghĩa là vui vẻ, còn Ngư là cá.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro