Chương 65: Phối hợp

Edit + Beta: Hiron

Bình luận lập tức nổ tung.

"Tiểu Vu! Tiểu Vu a a a a con còn nhỏ, mama không cho phép con có crush a a a a!!"

"Khoan đã, chỉ có mình tôi không nhìn rõ hình đại diện của tuyển thủ này thôi à? Mờ 360 độ – xót Tiểu Vu nhà tôi quá, đây không phải là nhìn mặt bắt người, mà là bắn tỉa mù đấy chứ!!!"

Ứng Tương Tương lại không hề bất ngờ: "Số lượng người tối đa của phó bản lá bài Người yêu là 14 người, Tá Y đã bị quy tắc chặn ở ngoài cửa. Nhìn từ tình hình trên sân đấu, tuyển thủ này là lựa chọn duy nhất của Tiểu Vu. Vậy thì chúng ta hãy cùng tìm hiểu thông tin của tuyển thủ mới –"

Cô đột nhiên khựng lại.

Họ tên: Vệ Thời.

Giới tính: Nam.

Cấp bậc thực tập sinh: C.

Hình đại diện được làm mờ rất có tâm, người chụp hình như đang cố tình tạo hiệu ứng mosaic thủ công. Chỉ có thể thấy tuyển thủ Vệ này có đường nét khuôn mặt sắc sảo, những thứ khác hoàn toàn không rõ.

Chiều cao chưa điền, cân nặng chưa điền, sở thích chưa điền, xu hướng tính dục chưa điền... Thông tin công ty trống trơn, chỉ có dòng chữ "thực tập sinh tự do" ở cuối trang.

May mà Ứng Tương Tương phản ứng nhanh, lập tức chuyển chủ đề: "Vậy thì tính đến vòng loại thứ ba, thống kê cho thấy, trong chương trình Crowson chỉ còn lại 3 thực tập sinh tự do..."

Vừa nói vừa ra hiệu dưới gầm bàn, bảo ban tổ chức cập nhật thông tin.

––––––––––

Hậu trường.

Đạo diễn chương trình Crowson vẻ mặt ngơ ngác: "Chương trình chúng ta có người này à?"

Biên kịch nhỏ cũng đơ luôn, chỉ có thực tập sinh đang theo dõi camera giám sát là mở lại video: "Tuyển thủ Vệ ở phó bản lá Phán xét vòng đầu tiên, vòng hai đổi bài thành Chiến xa, vòng ba chặn tay súng bắn tỉa của Bạch Nguyệt Quang để vào phó bản."

Đạo diễn gật đầu lia lịa: "Thực lực không tồi, sao trước đây không có cảnh quay?"

Biên kịch nhỏ ấp úng: "Anh ta lên từ hạng D, nhiều tuyển thủ nhét tiền quá, hạng D trở xuống không có cảnh quay – "

Đạo diễn hiểu ý: "Vậy thì không còn cách nào khác, chúng ta phải ưu tiên nịnh bợ nhà tài trợ. Thấy chưa, cho dù không nhét tiền, có thể trụ lại đến vòng ba, là vàng thì cũng phải phát sáng... sáng..."

Ánh mắt đạo diễn chương trình đang dán vào màn hình bỗng khựng lại, sau đó anh ta vỗ đùi cái đét, hận không thể túm lấy tai cấp dưới mà gào lên: "Gương mặt này, cậu nhìn gương mặt này đi! Lẽ ra phải cho lên hình ngay từ tập đầu tiên rồi, còn có thể kiếm thêm tiền quảng cáo hai tập nữa! Haizz, tôi nói mấy người sao lại nhìn người kiểu gì thế hả, bỏ qua một Vương Chiêu Quân không quay, định lừa khán giả là Hán Nguyên Đế đấy à? Hả?"

––––––––––

Chương trình Crowson, phó bản lá bài Người yêu.

Cột sáng bừng lên, tuyển thủ từ khu vực chuẩn bị hạ xuống. Khi góc máy lướt qua Vệ Thời, bên ngoài im lặng trong giây lát, sau đó bình luận nhanh chóng bùng nổ –

"Khoan đã, anh đẹp trai này cũng được đấy." "Mẹ kiếp, đây là ai?? Sao vừa rồi không thấy trong danh sách tuyển thủ?" "Đây là người mới vào đó!" "Người mới, bạn đồng hành của... của Tiểu Vu á?? Bỗng nhiên thấy phấn khích!!"

Chính giữa màn hình, người đàn ông với ngũ quan lạnh lùng, thân hình cường tráng rắn rỏi, từ trên xuống dưới trang bị đầy đủ: kính bảo hộ, súng bắn tỉa, súng shotgun, áo chống đạn và dao găm. Dưới kính bảo hộ, sống mũi cao thẳng hắt xuống đổ bóng sắc nét, đường nét khuôn mặt góc cạnh cứng rắn khi nhìn vào ống kính, đôi mắt màu nâu trà ẩn sau cặp kính râm sâu thẳm không chút ánh sáng, chỉ đứng đó thôi đã toát ra khí thế uy nghiêm áp bức.

Đây là kiểu quyến rũ hoàn toàn trái ngược với Vu Cẩn, phô bày sự xâm lược đến cực hạn.

Phòng livestream lập tức nóng lên, khi ống kính chuyển động, bầu không khí càng thêm sôi sục.

Vu Cẩn hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Vệ Thời.

Lúc này, trong phó bản lá Người yêu, bao gồm cả hai center của Tỉnh Nghi, tất cả tuyển thủ đều đã tập hợp với đồng đội dưới sự điều phối của chương trình. Những người quen biết thì động viên lẫn nhau, những người không quen thì vội vàng tự giới thiệu.

Lại nhìn Vu Cẩn, khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, đồng tử màu hổ phách lóe sáng, phản chiếu hành động rút súng không chút do dự của người đàn ông –

Khán giả, MC, đạo diễn chương trình hít một hơi lạnh: ... Mẹ kiếp! Plot twist gì thế này!

Ngay khi tất cả mọi người đều tưởng rằng Vệ Thời sắp "bạo hành người yêu", hạ gục Vu Cẩn để kiếm điểm, thì thiếu niên lại nhanh chóng đưa tay ra – vui vẻ nhận lấy khẩu shotgun mà đại ca ném cho, nhanh nhẹn thay thế súng tiểu liên.

––––––––––

Trong phòng phát sóng, Ứng Tương Tương suýt chút nữa thì đơ luôn, một giây sau mới hoàn hồn. Huyết Cáp bên cạnh lập tức giải vây: "Chắc hẳn mọi người đều biết, trong phó bản rộng 100 mét, một khi đấu cận chiến với kẻ địch, shotgun mới là lựa chọn hàng đầu cho vũ khí chính, bây giờ nhìn từ bố trí đội hình của các đội..."

Cùng lúc đó, bình luận đã nổ tung.

"Không phải rút súng? Là đưa súng á? Tôi không nhìn nhầm chứ?"

"Biểu cảm lạnh lùng quá – nếu tôi là Tiểu Vu, chắc chắn đã chạy mất dép, à không, phản kháng rồi! Khoan đã, sao Tiểu Vu biết là đưa súng? Cậu ấy còn không thèm né?"

"Không biết... Hai người họ vừa giao tiếp bằng cách nào vậy? Sóng não à?"

––––––––––

Trên màn hình, Vu Cẩn lắp súng xong, ngẩng đầu lên nhìn đại ca, khẽ dừng lại.

Một đám camera đang rầm rập kéo đến từ bốn phương tám hướng.

Mật độ camera trong phó bản Người yêu rõ ràng cao hơn các phó bản khác, ban tổ chức đã chuẩn bị kỹ càng – có vẻ như dù là một nghìn năm sau, thị hiếu xem phim của khán giả đại chúng vẫn dễ đoán như vậy.

Vu Cẩn lập tức trở nên thận trọng, cho dù cậu rất muốn quẩy banh nóc, nhưng lý trí nhắc nhở cậu phải kiềm chế, không được gây thêm phiền phức cho đại ca.

Một người ở tòa tháp Nam, một người ở tòa tháp Bắc, hoàn toàn không có tương tác nào trong chương trình. Mọi sự thân thiết quá mức đều sẽ khơi dậy trí tò mò và khả năng đào bới mạnh mẽ của các fan.

Vu Cẩn ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe phản chiếu trong cặp kính bảo hộ màu nâu trà. Kính râm lột bỏ sắc thái u tối trong mắt người đàn ông, như có ánh sáng ấm áp nhảy nhót.

Bên tai họ, cặp tuyển thủ gần nhất vẫn đang làm quen, nói tên, giới thiệu, đạt thành thỏa thuận.

Trong ống kính, Vu Cẩn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói thiếu niên trong trẻo, do thận trọng mà thêm vài phần đẹp trai còn sót lại do đấu súng lúc nãy, nhưng lại không thể nào nghiêm túc hoàn toàn được.

Thiếu niên ngẩng khuôn mặt tròn nhỏ nhắn lên, đưa tay phải ra: "Chào anh, em tên là Vu Cẩn."

Đường nét cứng rắn trên mặt người đàn ông hơi dịu lại: "Vệ Thời."

Bắt tay là nghi thức xã giao bắt nguồn từ thời kỳ khai hoang, người lạ để đối phương chạm vào lòng bàn tay mình, thể hiện trong tay không có vũ khí.

Bàn tay phải khô ráo, nóng bỏng, đầy vết chai súng đưa về phía Vu Cẩn, mái tóc xoăn khẽ lay động theo gió khi hai người chạm vào nhau.

Như thể đột nhiên được nhét một viên kẹo sữa, rõ ràng là vui vẻ muốn chết mà còn phải giả vờ không quen biết. Vu Cẩn như muốn cười, khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn lập tức nghiêm nghị, lại nhếch lên, rồi lại nghiêm nghị.

Vui vẻ tràn trề, cố gắng thế nào cũng không dập tắt được. Giống như đang chất những quả bóng thỏ lên đống cỏ mềm mại mùa xuân, một con, hai con, ba con, chất không hết lại lăn ra ngoài.

Vệ Thời liếc nhìn Vu Cẩn đang vui vẻ một cách ngốc nghếch, xoa nhẹ lòng bàn tay mềm mại của thiếu niên, rồi dứt khoát thu tay lại.

Ống kính vừa vặn quay được cảnh hai người gặp gỡ đầy thân thiện, ngoài một số cô nàng soi hint tinh tường ra, những người khác vẫn đang mải mê bàn tán về chuyện nổ súng hay đưa súng.

Thiên thần trên không của phó bản mỉm cười dịu dàng, bảng điểm từ từ hiện ra trong không trung – phó bản Người yêu bắt đầu!

––––––––––

Lúc này, Úy Lam Thâm Không, Phù Không.

A Tuấn đang đánh nhau với mèo đen bỗng nhiên ngẩn người, nhìn màn hình chiếu ảo: "Anh... anh... anh Vệ?!"

Mèo đen giành được lợi thế, thu móng vuốt lại, cào loạn xạ lên mặt anh ta, bỗng nhiên bị A Tuấn húc đầu vào ghế sô pha.

Trong căn phòng rộng rãi tập trung hai vị Quan chấp pháp, nghiên cứu viên chính, boss mèo và boss chuột lang cao quý nhất thành phố. Livestream chương trình Crowson hai tuần một lần là chương trình giải trí mà mấy người họ trung thành theo dõi.

A Tuấn vừa đè mèo vừa la hét hồi lâu, mới phát hiện mình là người duy nhất trong phòng bị dọa sợ.

Ở đầu kia ghế sô pha, nghiên cứu viên Tống, trưởng phòng thí nghiệm của Phù Không nhấp một ngụm trà, ánh mắt đầy an ủi: "Dù sao cũng phải ra mắt, lên hình sớm là chuyện tốt."

"Lúc khuyên anh Vệ tham gia chương trình Crowson, mục đích ban đầu là để anh ấy học cách hòa nhập với thân phận mới, giao tiếp, thể hiện cảm xúc bình thường trong môi trường tập thể, tiện thể lấy hai suất ra mắt về lập đội tuyển, thúc đẩy kinh tế... Không ngờ người này lại toàn trốn học với bắn camera."

Nghiên cứu viên Tống lại nhìn màn hình: "Nhưng bây giờ thì khác rồi. Tích cực lên hình là biểu hiện cho thấy phương án điều trị có hiệu quả, là thành quả nghiên cứu của cả viện nghiên cứu dưới sự dẫn dắt của kẻ hèn này."

A Tuấn: "... Đây mà gọi là tích cực lên hình á, rõ ràng là anh Vệ vì Tiểu Vu mới chịu lộ mặt, cái đó gọi là gì nhỉ, tuyên bố chủ quyền – "

Mèo đen nhảy nhót lung tung, sắp đâm vào ống bóng bàn của chuột lang, Quan chấp pháp Mao Đông Thanh đột nhiên đưa tay ra, mặt không cảm xúc ném mèo đen về phía A Tuấn.

––––––––––

Trên màn hình ảo, điểm giao tranh đầu tiên vừa mới bùng nổ.

Trong phó bản, tình hình giống với dự đoán của Vu Cẩn, hai center của Tỉnh Nghi quả nhiên hành động trước. Có thể coi Người yêu là lá bài tẩy của đội, rõ ràng Tỉnh Nghi đã hiểu rõ luật chơi của phó bản này.

Sau chỗ ẩn nấp, Vu Cẩn nheo mắt, chăm chú quan sát hành động của Tỉnh Nghi phía đối diện – so với suy luận logic phức tạp trước đây, lúc này, cách cậu giải mã luật chơi lại đơn giản, thô bạo. Tỉnh Nghi làm gì, cậu sẽ làm theo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bảng điểm trên phó bản.

Trong Vườn Địa Đàng, rắn bò dưới chân, những quả táo vàng đung đưa trên cành cây, phía xa có lửa cháy rừng rực, nhưng dòng sông vẫn chảy xiết không sợ hãi.

Trong hai center của Tỉnh Nghi, Tả Bạc Đường cảnh giác cao độ, thỉnh thoảng lại bắn tỉa rắn như đang đi săn, Minh Nghiêu thì mở ống ngắm khóa những quả táo đang đung đưa.

Sáu phút sau khi bắt đầu, hai center của Tỉnh Nghi 26 điểm, ngoài ra, đội có điểm cao nhất trên sân đấu chỉ có 12 điểm.

Vu Cẩn vẫn đang âm thầm quan sát sau chỗ nấp, Vệ Thời lười biếng dắt thỏ, thỉnh thoảng lại bị thỏ dắt, chỉ giơ tay lên vào khoảnh khắc phải nổ súng – con rắn nhỏ biến thành khoang cứu hộ lộc cộc lăn đi.

Lửa trời rơi xuống từ đỉnh phó bản, không rơi đều trên đầu mỗi đội. Vu Cẩn bị lửa trời ưu ái hơn cả, bụi cỏ nơi hai người đứng nhanh chóng biến thành than, Vu Cẩn lại đổi chỗ để âm thầm quan sát.

Trên bảng điểm, hai người chỉ có 2 điểm do bắn rắn, cùng đội sổ với một đội khác.

Hồi lâu sau, Vu Cẩn cuối cùng cũng hít một hơi thật sâu, khi quay đầu lại, ánh mắt cậu sáng rực, rõ ràng là đã nắm rõ luật chơi: "Bắn trúng táo vàng để đổi lấy điểm, có thể giảm tỷ lệ bị thiên thạch rơi trúng..."

Vệ Thời nhướng mày: "Đi?"

Vu Cẩn gật đầu.

Vệ Thời: "Táo hay Tỉnh Nghi?"

Vu Cẩn vui vẻ: "Tỉnh Nghi! Chơi chết họ!"

Người đàn ông ừ một tiếng, ngón tay khẽ động cò súng, đi theo sau Vu Cẩn.

Dưới chân là dòng sông chảy xiết, bên cạnh là đạn bay vèo vèo và lửa cháy rừng rực. Tỉnh Nghi chiếm giữ địa hình gần như hoàn hảo nhất, hai tay súng bắn tỉa phối hợp ăn ý, công thủ toàn diện.

Tả Bạc Đường kiên quyết bảo vệ Minh Nghiêu, vật tư mà hai người cướp được trong phó bản trước chất thành núi. Hai người dùng ống ngắm và góc nhìn rộng để trinh sát, đồng thời tạo thành mạng lưới hỏa lực dày đặc.

Từ chỗ Vu Cẩn và Vệ Thời cho đến tuyến phòng thủ đầu tiên của Tả Bạc Đường nguy hiểm nơi nơi, khó khăn trùng trùng. Nếu không có đại ca làm đồng đội, Vu Cẩn chỉ có chưa đến 50% chắc chắn với chiến lược này.

Thiếu niên hơi nghiêng người. Người đàn ông nhướng cằm, ra hiệu mình đang ở phía sau cậu. Vu Cẩn ném khẩu shotgun ra sau lưng, đổi lại súng tiểu liên, lúc quay đầu lại, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên.

––––––––––

Phòng phát sóng chương trình Crowson.

Ứng Tương Tương vừa mới giải thích xong luật chơi của phó bản: "Trong Cựu Ước, Vườn Địa Đàng có bốn con sông, tên là Pishon, Gihon, Hiddekel và Phirat. Lửa trong lá bài đại diện cho ham muốn và sự trừng phạt của thiên đàng, rơi ngẫu nhiên xuống chỗ ẩn nấp của tuyển thủ, lan rộng theo hình chữ thập, gặp sông mới dừng lại."

"Điểm tích lũy được khi bắn trúng táo vàng, chính là tấm vé chuộc tội của tuyển thủ. Điểm càng cao, xác suất gặp phải trừng phạt càng nhỏ. Tất nhiên, ngoài ra còn có rắn đại diện cho quỷ Satan, liên tục quấy rối tuyển thủ trong bụi cỏ."

Huyết Cáp tiếp lời: "Đây là một phó bản được thiết kế riêng cho tay súng bắn tỉa. Bắn trúng táo trong môi trường khắc nghiệt, từ đó tích lũy lợi thế, dễ dàng loại bỏ đối thủ. Đội hình được đề xuất cho bản đồ này là bắn tỉa cận chiến hoặc là hai bắn tỉa, hơn nữa hai bắn tỉa sẽ có lợi thế hơn."

"Từ lúc Tả Bạc Đường rút được lá bài này, cho đến khi đồng đội của anh ta lọt vào phó bản Người yêu và nắm rõ quy tắc –"

"Lá bài này chính là lá bài định mệnh của Tỉnh Nghi."

Ứng Tương Tương cười tủm tỉm: "Nhưng tôi nghĩ Tiểu Vu cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu. Đạo diễn, làm phiền cho xin một góc quay, đội của tuyển thủ Vu và tuyển thủ Vệ rất thú vị, nè, vừa vào trận đã trao kiếm cho mỹ nhân, hai người ăn ý quá! Ơ, họ đang bao vây từ hai bên kìa."

Huyết Cáp nhìn với vẻ thích thú: "Chẳng lẽ họ muốn thách thức sự ăn ý của Tỉnh Nghi?"

Trong ống kính, Vu Cẩn ra hiệu với Vệ Thời.

Súng tiểu liên vang lên dữ dội, Vu Cẩn nhảy vọt ra, mở ra tuyến hỏa lực đầu tiên, tranh thủ từng giây chạy về phía Minh Nghiêu.

Tả Bạc Đường nhíu mày, không hề nao núng, thay súng máy định bắn lui đối phương.

Mà cùng lúc đó, sau lưng Vu Cẩn, tuyến hỏa lực thứ hai nặng nề khai hỏa.

Trong Vườn Địa Đàng tràn ngập ánh sáng thần thánh, Vệ Thời trung thành bảo vệ phía sau tay súng đột kích nhỏ bé của anh. Nòng súng shotgun lóe sáng, bốn phát súng bắn tỉa từ xa cùng Vu Cẩn tạo thành thế gọng kìm, áp chế không gian sống của Minh Nghiêu, dồn ép cậu ta phải di chuyển về phía góc bắn của Vu Cẩn.

Huyết Cáp há hốc mồm kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn Vệ Thời trên màn hình.

Nhưng phần lớn khán giả không nhận ra chi tiết này, nhìn từ góc quay nghiệp dư của đạo diễn, cứ như thể Minh Nghiêu tự đâm đầu vào nòng súng của Vu Cẩn.

May mà Tả Bạc Đường bố trí chu đáo, giơ súng máy hạng nhẹ lên yểm trợ cho đồng đội. Lúc này, Tỉnh Nghi và Vu Cẩn đang kìm kẹp lẫn nhau, Minh Nghiêu bị vây hãm, đồng thời cũng khiến Vệ Thời lộ diện, ngay khi Tả Bạc Đường xông lên –

Vệ Thời và Vu Cẩn đồng thời chuyển hướng hỏa lực!

Tả Bạc Đường không kịp đề phòng, đối mặt với súng tiểu liên của Vu Cẩn, và súng shotgun được Vệ Thời sử dụng như súng máy.

Đội trưởng Tỉnh Nghi gặp nguy hiểm.

Phòng phát sóng Crowson, sau một thoáng im lặng, Ứng Tương Tương đột nhiên thốt lên: "Họ chuyển hướng hỏa lực cùng lúc à?"

Huyết Cáp: "Đúng vậy, nhưng – "

Ứng Tương Tương: "Họ đếm nhịp à?!"

Huyết Cáp: "Không, nhưng – "

Ứng Tương Tương: "Họ mở liên lạc rồi?" Sau đó nhanh chóng phản bác: "Không đúng, Tiểu Vu chỉ có kênh liên lạc của đội Bạch Nguyệt Quang thôi. Chỉ là phối hợp ăn ý thôi á?!"

Huyết Cáp cuối cùng cũng chen vào được: "Đúng vậy, phối hợp rất ăn ý. Nhưng mà hiện tại phe đột kích đang có một bất lợi. Điểm tích lũy của Tỉnh Nghi đã lên đến 79 điểm rồi, còn Tiểu Vu và đồng đội vẫn chỉ có 2 điểm. Theo quy tắc phó bản, "Thần phạt" sắp bắt đầu rồi."

Trên màn hình, Tả Bạc Đường bị kẹp giữa hai người, liên tục lùi về phía sau. Súng bắn tỉa của Minh Nghiêu gần như không có tác dụng trong cận chiến, cậu ta đành phải nghiến răng, nhân lúc đội trưởng câu giờ để kéo dài khoảng cách với ba người.

Đúng lúc này, Minh Nghiêu vui mừng.

Lửa cháy rừng rực từ trên trời rơi xuống, lao về phía Vu Cẩn.

Thiếu niên lăn người né tránh, Thần phạt rơi trúng ngay chỗ cậu vừa đứng, Tả Bạc Đường nắm bắt cơ hội định bắn thêm, nhưng lại bị một viên đạn lạc bắn bật ra. Khi Vu Cẩn bò dậy, cậu đã đổi sang vũ khí sát thủ số một trong cận chiến, súng shotgun AA17.

Phía xa, đạn bắn tỉa của Minh Nghiêu bay tới vun vút, nhưng bị Vu Cẩn dễ dàng né tránh.

Trong phòng phát sóng, Ứng Tương Tương có chút khó tin: "... Không nên, Minh Nghiêu mắc sai lầm rồi."

Nhưng Huyết Cáp lại nhanh chóng cắt ngang: "Không phải sai lầm."

Ứng Tương Tương ngẩn người.

Huyết Cáp: "Là do lửa. Tốc độ gió, nhiệt độ, tốc độ cháy đều sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của tay súng bắn tỉa. Minh Nghiêu thiếu kinh nghiệm, chỉ cần có lửa trời xuất hiện, đường đạn sẽ bị lệch trong môi trường khắc nghiệt."

"Tuyển thủ Vu và tuyển thủ Vệ vẫn luôn ém điểm chính vì chiến thuật này, ngay từ đầu họ đã chờ đợi lửa trời giáng xuống. Mục tiêu của họ là hạ gục Tả Bạc Đường, nhưng họ không tấn công Tả Bạc Đường, mà là Minh Nghiêu – nhắm vào điểm yếu là một tay súng bắn tỉa thiếu kinh nghiệm, không thể yểm trợ cho đồng đội."

Trong phó bản, sau khi đường đạn của Minh Nghiêu bị lệch, Vu Cẩn cuối cùng cũng chĩa súng vào Tả Bạc Đường, không chút do dự bóp cò – 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro