16
Ngày hẹn đi thủy cung, cả hai người hiếm hoi đều ngủ nướng.
Giang Hành bận đến tận rạng sáng hôm đó mới về nhà, Lý Phái Ân thì đã ngủ mê man. Khi cậu ôm gối mở cửa phòng Lý Phái Ân, rón rén chui vào chăn, đưa tay ôm người vào lòng, Lý Phái Ân cũng không tỉnh giấc. Anh đã quen với hành vi quấy rối lúc nửa đêm của Giang Hành. Mí mắt cũng không động đậy, cho đến khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau phát hiện bên cạnh có thêm một người mới nhận ra nụ hôn mơ hồ tối qua có lẽ không phải là mơ.
Giang Hành chưa tỉnh, anh cũng theo đó nằm yên không động đậy. Chuyện tốt có thể ngủ thêm mười phút Lý Phái Ân sẽ không bỏ lỡ. Anh lật người, khuôn mặt không chút phòng bị của Giang Hành in vào mắt anh. Người này khi không trang điểm đã giảm đi rất nhiều tính công kích, ngay cả vết sẹo dưới xương mày cũng trở nên mềm mại hơn.
Tim Lý Phái Ân không nghe lời, lệch khỏi đường cong đập bình tĩnh ban đầu. Chẳng biết từ đâu một chiếc lông chim nhỏ cứ cào vào lồng ngực anh ngứa ngáy, chóp mũi cũng ngứa ngáy. Anh không kiểm soát được hừ hừ hai tiếng. Giang Hành giật mình tỉnh giấc, nửa nheo mắt nhìn anh, rõ ràng vẫn còn vẻ hoàn toàn chưa tỉnh ngủ, nhưng vẫn thì thầm một câu Chào buổi sáng.
Đối diện với sắc đẹp, cơ thể và tâm lý đang chịu đựng sự cám dỗ cực lớn, Lý Phái Ân từ từ nhắm mắt lại, giọng nói hơi tuyệt vọng nói một câu Buổi sáng không tốt (*)
(*) "Chào buổi sáng" trong tiếng Trung là zaoshang hao, thế nên LPA muốn trêu GH mới đáp là zaoshang buhao, tức là Buổi sáng không tốt =)) Ai biết tiếng Trung sơ sơ chắc cũng sẽ hiểu, nhưng t cứ giải thích cho chắc ăn vậy :3
Giang Hành cười khẽ thành tiếng, bàn tay ôm anh trượt xuống vỗ vào mông anh. Động tác tuy nhẹ nhàng, nhưng miệng tiết lộ bí mật lại không hề nhẹ.
"Vợ à, mới sáng sớm đã sung sức thế này à..."
"Đây là hiện tượng sinh lý bình thường."
"Ừm ừm ừm... đúng rồi, đúng rồi..."
Bị cơn cương cứng buổi sáng đã lâu không gặp làm cho mặt đỏ bừng, Lý Phái Ân cố gắng giả chết. Trong đầu bắt đầu lẩm bẩm các điều luật để tự trấn tĩnh, nhưng pheromone của Giang Hành lại len lỏi khắp nơi quyến rũ anh. Đạo tâm tan vỡ, Lý Phái Ân mở mắt nhìn Giang Hành đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Vui không?"
"Hơi hơi."
Lý Phái Ân không thể chịu thua. Mặc dù hành động kẹp chân vào giữa khe hở chân người ta chỉ được coi là tổn thương kẻ địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm, nhưng anh vẫn kiên quyết làm. Không chỉ làm mà còn rất cố ý cọ xát, Giang Hành bị vẻ mặt nghiêm túc một cách khó hiểu của anh chọc cười. Dục vọng ngủ và dục vọng tình dục chuyển đổi thuận lợi, cậu cắn ngay vào cổ Lý Phái Ân một cái, người bị cắn đau quả nhiên không động đậy nữa. Giang Hành rất hài lòng hôn lên vết cắn mình vừa để lại, quay đầu nhìn vợ thì thấy đối phương sắc mặt không tốt.
"Cắn đau à?" Cậu hơi lo lắng.
"Cứng đến đau." Vợ cậu cười như không cười.
Giang Hành phát ra một tiếng hừ hừ kỳ lạ từ cổ họng. Vì quá thích nên không biết phải làm sao, đầu cậu rất tự nhiên vùi vào cổ Lý Phái Ân. Tay cũng không nhàn rỗi, luồn lách chui vào trong quần ngủ rộng thùng thình. Mục tiêu rất rõ ràng, dễ dàng cậy mở khe mông của vợ cậu.
Lý Phái Ân liên tục ngăn cản, bảo cậu làm phía trước đừng làm phía sau. Anh không muốn lát nữa phải đi vẹo môngđến thủy cung, như vậy quá mất thuần phong mỹ tục.
Giang Hành nghe lệnh, chuyển chiến tuyến. Lòng bàn tay cậu rộng, ngón tay cũng dài, một tay có thể bao trọn dương vật Lý Phái Ân. Kích thước của Omega quả thực nhỏ nhắn hơn Alpha rất nhiều, cũng mong manh hơn. Giang Hành chỉ cần dùng sức một chút, hơi thở Lý Phái Ân đã bắt đầu nặng hơn. Lý Phái Ân có lẽ quen lên đỉnh bằng phía sau hơn. Đôi khi họ làm tình, Lý Phái Ân cũng cố ý tránh vuốt ve dương vật mình. Anh thích tận hưởng cực khoái khô — đã nói thói quen làm tình của anh thật là tệ, nhưng đối với Giang Hành lại là cái tệ thật tốt.
Lòng bàn tay áp sát vào gốc, vuốt ve chậm rãi, va chạm vào xương mu của Lý Phái Ân sau mỗi lần rồi khẽ lướt qua đỉnh dương vật. Anh không thể điều chỉnh hơi thở của mình, cánh tay khoác trên vai Giang Hành run rẩy đan xen vào nhau. Bụng dưới không ngừng phập phồng, đầu lưỡi chống vào vòm họng cũng không thể kìm nén tiếng hút hơi của anh.
Giang Hành thì thầm bảo anh hít thở, nhưng tình hình chỉ càng tồi tệ hơn. Chất dịch dính nhớp đã từng chút một nhỏ giọt xuống bụng dưới anh. Giang Hành cúi xuống hôn đôi mắt đỏ hoe của anh, cạy mở môi răng anh, để những tiếng rên rỉ bị kìm nén thoát ra khỏi cổ họng.
Tốc độ tay cậu tăng lên một chút, Lý Phái Ân như không chịu nổi mà rơi lệ, cong eo thì thầm cầu xin. Quy đầu đỏ bừng, chẳng mấy chốc tinh dịch màu trắng đã phun ra trong lòng bàn tay cậu. Giang Hành không buông tay, làm chậm động tác giúp anh bắn ra thêm một chút nữa. Lý Phái Ân bị cậu hôn đến mức khó thở, quay đầu sang một bên khó khăn hít thở. Sau khi lấy lại được thần trí mới chép chép miệng.
"Thoải mái không? Lâm Lâm?"
"...Không bằng dùng phía sau... Ưm....Thoải mái."
Lý Phái Ân đưa ra đánh giá quan trọng. Giang Hành muốn tại chỗ thi hành án, tiếc rằng đồng hồ báo thức như lưỡi dao đồ tể chém xuống. Hai người đành hẹn tối nói sau, rất có tinh thần hợp đồng đứng dậy chuẩn bị đi thủy cung.
--
Thủy cung vào ngày thường không quá đông đúc. Không bị ánh nắng mặt trời vây hãm quá lâu, hai người đã quét véxong.
Vừa đi được vài bước đã đến cửa hàng lưu niệm. Không cần nói nhiều, giống như logic vận hành tầng dưới của con người, có cửa hàng là họ cùng nhau bước vào. Lý Phái Ân thì không có gì đặc biệt muốn mua. Anh nhìn chằm chằm vào một đống sứa đất sét rất lâu, trong đầu ngoài ý nghĩ muốn ăn gỏi sứa ra thì không còn ý tưởng nào khác. Đợi đến khi anh cuối cùng xem xong đám sứa, Giang Hành mới xuất hiện từ phía sau, tay cầm một chiếc mũ bạch tuộc lông xù.
Những chiếc xúc tu dài, màu cam đỏ, mọc ra từ khắp bốn phía của chiếc mũ. Lý Phái Ân theo bản năng né tránh, từ chối để Giang Hành đặt thứ quái dị này lên đầu mình.
"Thử đi mà... Phía trước có máy chụp ảnh lấy liền, chúng ta cùng chụp đi." Giang Hành nắm tay anh lắc lư, làm nũng vô cùng tự nhiên. Lý Phái Ân còn chưa kịp phản kháng thêm hai tiếng đã bị cậu đẩy vào trong máy chụp ảnh.
Anh chưa từng tiếp xúc với thứ này, hiểu biết duy nhất là thời học sinh thấy các cô gái thường tụ tập lại trang trí những bức ảnh vừa chụp. Vì vậy, đứng trước máy ảnh, anh khó tránh khỏi gò bó. Do thói quen nghề nghiệp, Giang Hành có vẻ thành thạo hơn nhiều. Cậu nhanh tay lẹ mắt đội chiếc mũ bạch tuộc lên đầu Lý Phái Ân, tiện tay chỉnh lại mái tóc lòa xòa trước trán anh. Lý Phái Ân tuy nhíu mày nhưng phần lớn là mơ hồ, chỉ có thể cứng đờ mặc Giang Hành sắp đặt, nhưng vẫn không được nghe lời cho lắm.
Bảo anh giơ tay làm trái tim, anh giơ ngón cái. Bảo anh cười một chút, anh mím môi dưới lườm Giang Hành một cái. Những bức ảnh chụp ra kỳ quái, lại vì người chụp xen lẫn tư tâm, nên ngoài vài bức đầu tiên còn được coi là nghiêm chỉnh, những bức sau đã biến thành chiến dịch hôn má. Giang Hành sau khi trải qua bị bịt mặt, bị cùi chỏ thúc, bị túm cổ áo mắng, cuối cùng cũng đổi lại được một bức ảnh hôn nhau.
Khi đi ra khỏi cửa hàng lưu niệm, cả hai đều có chút hỗn loạn ở các mức độ khác nhau. Mua hai chai nước ở máy bán hàng tự động, họ mới chính thức bước vào thủy cung.
"Anh đã từng đến đây chưa?" Giang Hành hỏi.
"Hồi còn nhỏ đến với bố mẹ rồi." Lý Phái Ân trả lời "Nhưng quên gần hết rồi, chỉ nhớ là từng xem cá heo đội bóng, ngồi quá gần nên bị phun nước ướt hết người."
Giang Hành khó có thể tin được bộ dạng Lý Phái Ân hồi nhỏ, cũng không biết anh là một đứa trẻ hoạt bát hay yên tĩnh, nhưng có thể khẳng định là không phải đứa trẻ quá ngoan ngoãn.
Trong thủy cung, màu xanh lam là bầu trời, là nước, cũng là không khí. Dường như mọi thứ đều bị xé vụn, biến thành màu xanh với nhiều sắc độ khác nhau: tươi sáng, u ám, màu xanh khiến người ta cảm thấy nhỏ bé và cô đơn.
Giang Hành trầm lặng hơn thường lệ, Lý Phái Ân chủ động nắm lấy tay cậu. Cậu nghiêng đầu cười, hạ giọng nói cá lớn quá, như thể đang bay trên trời.
Lý Phái Ân bị vẻ ngây ngô hiếm hoi của cậu chọc cười. Hai người đi theo sau con cá đuối đang bơi rất nhanh một đoạn đường. Không theo kịp đàn cá nhanh nhẹn, đi một lúc thấy hơi mệt, bèn tìm một góc ngồi xuống.
Tay vẫn đan xen nắm chặt lấy nhau, Lý Phái Ân cúi mắt véo ngón tay đối phương. Chiếc nhẫn giống nhau của hai người ngoan ngoãn nằm trong ngón tay Giang Hành, bị hơi ấm cơ thể cậu truyền sang, bóp vào cũng thấy ấm áp.
"Anh có loài cá yêu thích nào không?" Giang Hành đột nhiên hỏi.
"Nhất thiết phải là cá sao?" Lý Phái Ân theo bản năng lảng tránh "Thực ra tôi thích sứa hơn."
Giang Hành ngẩng đầu nhìn bể sứa cách đó không xa. Ánh đèn màu xanh xám khiến chúng trông như những cây nấm trong suốt, bơi lượn nhấp nháy, không hiểu sao quả thực giống như món đồ nhỏ Lý Phái Ân sẽ thích.
"Cậu biết sứa đèn lồng có thể trường sinh bất tử không?" Lý Phái Ân quay đầu nhìn cậu, tay múa may trong không khí, cố gắng giải thích cho Giang Hành biết mình đang nói gì "Trong suốt, giữa có màu đỏ, có nhiều xúc tu."
"Tại sao lại thích? Anh cũng muốn trường sinh sao?"
"Không, sống một đời đã đủ mệt rồi."
Anh vừa trả lời vừa rúc vào bên cạnh Giang Hành. Điều hòa trong thủy cung quá lạnh, Lý Phái Ân mặc ít, chỉ có thể dựa vào đối phương, cố gắng hấp thụ chút hơi ấm.
"Phái Ân của chúng ta thấy rất mệt sao?"
Giang Hành đưa tay ôm lấy vai anh, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay anh, như an ủi một đứa trẻ đang buồn bã.
"Trước đây hơi mệt, gặp cậu rồi thì không mệt nữa."
Lý Phái Ân dường như cũng sững người vài giây vì chính lời nói của mình. Thực ra anh vừa nãy lẽ ra không định trả lời như vậy. Theo logic hành vi của anh, anh có khả năng cao hơn là chuyển chủ đề và bắt đầu nói về gỏi sứa. Nhưng bộ não đã đưa ra quyết định nhanh hơn anh. Đây là lần đầu tiên một chân tâm mà ngay cả anh cũng không kiểm soát được thoát ra khỏi cơ thể anh.
Giang Hành lại sắp kéo anh làm nũng, Lý Phái Ân cảm thấy dáng vẻ cậu dang rộng vòng tay không khác gì cá đuối. Bị cậu ôm trọn vào lòng cũng có một cảm giác ướt át khó tả, như thể thực sự bị kéo vào đại dương.
Nước biển mùi bạc hà, mát lạnh, trong suốt, từng giọt từng giọt thấm vào cơ thể anh, khiến đàn sứa đang cuộn trào trong lồng ngực anh chạy tán loạn. Lý Phái Ân nghiêng mặt hôn lên má Giang Hành, môi răng tràn ngập tình yêu. Giang Hành yêu anh theo cách này đó.
Tối nay có thể ăn rất nhiều gỏi sứa rồi haha.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro