6
Trong khi thành phố Thượng Hải đang bị cơn bão hành hạ, Lý Phái Ân cũng đang bị cảm cúm hành hạ đây nè. Ban đầu là do anh không thể nắm rõ thời điểm trời mưa, sau đó anh phát hiện cơn mưa này không có bất kỳ dấu hiệu dự đoán nào. Nếu cứ phải nói thì có lẽ là anh vừa bước ra khỏi cửa, mưa đã đổ ngay sau lưng.
Cậu thực tập sinh của anh thì rất thông minh, luôn mang theo ô, nhưng hai người chung một chiếc ô thì hơi mờ ám, lại còn nhỏ, quan trọng hơn là ô luôn bị làm mất. Gần nửa tháng trôi qua, Lý Phái Ân đã từ bỏ kháng cự, điều duy nhất anh có thể làm là uống thêm trà gừng.
Đáng tiếc, thể chất vốn không cường tráng của anh bị công việc bào mòn quanh năm, hễ cảm cúm là bệnh đến như núi đổ. Cơn sốt nhẹ cứ ngắt quãng, tiếng ho thì dồn dập, giấy ăn trên bàn làm việc chất thành núi nhỏ. Cuối cùng, đến cả ông chủ cũng không chịu nổi, sai anh về nhà nghỉ ngơi, đặc cách cho ba ngày nghỉ phép. Thẻ làm việc cũng bị tịch thu, Luật sư Lý đành phải thu dọn đồ đạc về nhà. Trước khi đi, anh giao phó cậu thực tập sinh không có thầy cho ông chủ. Sau khi thầy trò chia tay, Lý Phái Ân về đến nhà liền ngủ thiếp đi trên ghế sofa, lần tỉnh dậy tiếp theo là bị người khác đánh thức.
Kể từ khi Giang Hành nhuộm tóc trắng, Lý Phái Ân nhìn cậu càng lúc càng giống ma nam đẹp trai đến đòi mạng. Bị ma nam gọi tỉnh, anh lơ mơ phát ra hai âm tiết khó chịu, đại khái là Cậu bị điên à, không thấy tôi đang ngủ sao, tắt đèn cho tôi, nhưng ma nam không hiểu ý tứ của anh, chỉ đưa tay đặt lên trán anh rồi dùng mu bàn tay áp vào cổ anh. Một lúc sau, một chiếc nhiệt kế bị nhét vào nách anh. Lý Phái Ân hé mắt một chút, vẻ mặt bất mãn, tiếc là không đủ sức để phản kháng.
"Tôi còn đang nghĩ sao giờ này anh lại có nhà." Giang Hành khoanh chân ngồi trên thảm, không biết tại sao lại phải ngồi gần đến thế, Lý Phái Ân thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm từ hơi thở của cậu.
"... Tránh xa tôi ra." Lý Phái Ân nhắm mắt, rúc sâu vào ghế sofa hơn nữa. Thứ nhất là anh không thích người khác nhìn mình ngủ, thứ hai là lỡ Giang Hành bị lây rồi cả hai cùng lăn ra ốm ở nhà thì gay to.
Giang Hành hiếm khi không nghe lời. Có lẽ vì Lý Phái Ân yếu ớt, không có sức chống trả như vậy rất hiếm thấy, cậu không những không tránh xa mà còn cười hai tiếng, đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán Lý Phái Ân ra sau, nhân tiện chọc chọc vào chóp mũi đỏ bừng vì giấy ăn của Lý Phái Ân. Sau khi bị Lý Phái Ân hừ hai tiếng, cậu mới rụt tay lại, canh chuẩn thời gian rút nhiệt kế ra.
"May quá, nhiệt độ cơ thể bình thường." Giang Hành cất nhiệt kế đi, khẽ dỗ dành anh "Về phòng ngủ đi? Ngủ ở đây không thoải mái đâu."
Lý Phái Ân lười nhúc nhích, bèn vờ như không nghe thấy gì. Giang Hành cũng không nói thêm, cúi xuống ôm người vào lòng rồi ba bước hai bước đưa lên giường, đắp chăn rồi bật máy lọc không khí. Toàn bộ hành động liền mạch đến mức Lý Phái Ân không khỏi muốn chuyển nhượng thẻ thành viên phòng gym của mình cho cậu.
"Tôi đi nấu cháo, anh ngủ đi."
Giang Hành nói khẽ rồi rời đi. Cậu vào bếp thạo đường thạo việc xử lý xong cháo, rồi quay lại phòng khách mới thấy điện thoại của Lý Phái Ân đang rung liên tục trên bàn. Tin nhắn cứ nhảy ra liên tiếp. Không muốn làm phiền Lý Phái Ân đang ngủ, Giang Hành cứ để mặc nó trên bàn.
Nhưng chẳng mấy chốc những tin nhắn đó biến thành những cuộc gọi liên tục. Giang Hành nhìn số điện thoại lạ hiển thị trên màn hình, suy nghĩ không biết Lý Phái Ân bị vướng vào vụ kiện gì khẩn cấp hay thực sự có việc gấp. Cuối cùng, khi số cuộc gọi nhỡ lên đến bảy, Giang Hành đã bắt máy.
"Phái Ân?"
"Tại sao lại không nghe điện thoại của tôi?"
"Cậu đang trốn tôi sao?"
"Lý Phái Ân? Tại sao không nói gì?"
"Alo?"
Giang Hành còn chưa kịp mở lời giải thích thì đã bị một trận công kích dồn dập. Người ở đầu dây bên kia nghe có vẻ tinh thần không ổn định, giọng run rẩy, thở dốc, nghe như quỷ trành vừa được vớt lên từ dưới nước.
"Phái Ân đang nghỉ ngơi, không thể nghe điện thoại." Giang Hành mở lời ngắt lời anh ta "Anh tìm anh ấy có việc gì?"
"Anh là ai?" Giọng đối diện đột nhiên trầm xuống "Tại sao anh lại có điện thoại của Phái Ân?" Giang Hành bị cậu ta gọi "Phái Ân" liên tục làm cho bực mình, giọng điệu có thêm chút thiếu kiên nhẫn "Tôi là chồng anh ấy, có điện thoại của anh ấy là chuyện bình thường."
"... Cậu ấy kết hôn rồi?"
"Đúng vậy, chúng tôi tình sâu nghĩa nặng kết duyên vợ chồng ba kiếp bạc đầu giai lão, tiếc là anh không đến uống rượu mừng được. Xem ra Phái Ân nhà chúng tôi không muốn gặp anh đâu."
Cuộc gọi bị ngắt, Giang Hành nhìn điện thoại đảo mắt một vòng. Những tin nhắn và cuộc gọi phiền phức đó cuối cùng cũng dừng lại. Cậu quay lại bếp xem nồi cháo đang được nấu trên lửa nhỏ, những hạt gạo mềm tỏa ra hương thơm ngũ cốc, sôi lục bục trong nồi đất. Cậu cố gắng kiềm chế không nghĩ quá nhiều về mối quan hệ giữa người này và Lý Phái Ân nhưng lại khó lòng quên đi vết bỏng thuốc lá bên đùi Lý Phái Ân, và cả câu nói của anh: "Cậu không có lý do để biết."
Cậu không nên làm khó người đang bị bệnh, nhưng cái gai này cứ đâm vào khiến cậu không biết phải làm sao. Khi Lý Phái Ân nheo mắt ngồi trước bàn ăn, chậm rãi ăn hết một bát cháo nhỏ bằng thìa, những tin nhắn đó lại kéo đến. Giang Hành liếc nhìn điện thoại đặt bên tay Lý Phái Ân, không nhịn được hỏi ai gửi tới.
Lý Phái Ân ngẩng đầu nhìn cậu một cái, đôi mắt hơi vô hồn vì mệt mỏi trông như phủ một làn sương mờ "Không biết."
"Chắc là tin nhắn rác." Anh nói, nhanh chóng thu lại ánh mắt, nhìn vào chiếc điện thoại vẫn đang rung liên tục "Thỉnh thoảng lại như vậy, không cần bận tâm."
Dù đã lường trước Lý Phái Ân sẽ không nói thật nhưng Giang Hành vẫn cảm thấy thất vọng. Cậu tưởng rằng mình đã bắt đầu trở nên khác biệt trong lòng Lý Phái Ân, nhưng dường như không phải vậy.
"Là bạn trai cũ của anh à?" Cậu không kiềm chế được mà hỏi.
Chiếc thìa trong tay Lý Phái Ân khẽ gõ vào chiếc bát sứ trắng. Anh cười bất lực, thở dài một cách khó nhận ra, không ngước lên nhìn Giang Hành, chỉ nhẹ giọng nói: "Cậu đã biết rồi tại sao còn hỏi?"
"Tôi..."
"Thành thật mà nói, tôi cũng không quan tâm tại sao cậu phải hỏi."
Anh đặt thìa xuống, đứng dậy rồi mới nhìn thẳng vào mắt Giang Hành một lần nữa. Khoảnh khắc này, anh mang vẻ mặt chán ghét mà Giang Hành chưa từng thấy.
"Cháo rất ngon, cảm ơn cậu đã quan tâm. Tôi đi ngủ đây." Anh cầm lấy chiếc điện thoại vẫn còn đang rung, quay lưng rời khỏi bàn ăn, bỏ lại Giang Hành cùng bát cháo còn một nửa, và trái tim đang chao đảo của cậu.
--
Hình như hơi quá đáng rồi.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lý Phái Ân khi tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Anh không cố ý tỏ thái độ khó chịu với Giang Hành, nhưng việc bị bệnh đã làm giảm tối đa sự kiên nhẫn của anh. Việc bị bạn trai cũ liên tục quấy rối ít nhiều anh cũng đã quen rồi, chặn số thì chỉ càng nghiêm trọng hơn. Anh chỉ không thích chuyện này lại bị nhắc đến sau khi đã khó khăn lắm mới thoát khỏi một chút, mà đối tượng nhắc lại còn là chồng mình.
Chút hy vọng mong manh rằng Giang Hành sẽ không nhìn thấy mặt lôi thôi của mình cũng tan tành. Tại sao lại cứ phải muốn biết cơ chứ? Chỉ nhìn thấy mặt tốt của anh không được sao? Giang Hành có muốn anh khóc lóc thảm thiết kể rằng mình thời trẻ gặp người không tốt, bị bạn trai cũ bạo hành thể xác và tinh thần đến mức hơi lãnh cảm không? Nghe kiểu gì cũng không phải là một câu chuyện giúp tăng cường tình cảm, đúng không?
Nhưng anh dường như thực sự đã quá đáng, khuôn mặt tức giận cuối cùng của Giang Hành trông còn không đẹp trai bằng ngày thường.
Với tâm trạng Đã nói sai thì nên xin lỗi, Lý Phái Ân trước hết vái lạy bốn phương Đông Tây Nam Bắc trên giường, cầu xin chư thần phù hộ lát nữa cái miệng của anh đừng nói ra lời nào quá khó nghe. Anh bước xuống giường, lề mề đi ra khỏi phòng. Thấy Giang Hành đang đứng bên quầy bếp, anh không biết là tốt hay xấu. Lòng trốn tránh của anh rục rịch nhưng khao khát giải quyết ổn thỏa chuyện này lại mạnh mẽ hơn. Vì vậy, anh bước đi cứng nhắc đến nhà bếp. Giang Hành nghe tiếng động theo bản năng nhìn về phía anh, sau khi ánh mắt giao nhau ngắn ngủi, Giang Hành lại quay người nhìn về chiếc chảo đang chiên trứng.
Lý Phái Ân hít một hơi, lầm bầm nói chào buổi sáng.
"Khỏe hơn chưa?" Giang Hành hỏi anh, giọng điệu nghe có vẻ bình thường.
"Khỏe hơn nhiều rồi." Lý Phái Ân nhận lấy cốc nước ấm cậu đưa cho, nói cảm ơn rồi cân nhắc giọng điệu nói thêm một câu xin lỗi "Hôm qua tôi không cố ý..."
"Không sao." Giang Hành ngắt lời anh, một bát cháo kê được đặt trước mặt anh "Ăn xong thì uống thuốc đi. Lát nữa tôi có việc, bữa trưa anh phải tự ăn rồi."
Cậu lại quay lưng đi, gần như dán dòng chữ Không muốn nói chuyện với anh lên lưng. Lý Phái Ân biết mình sai, lại hiếm khi có kiến thức dự trữ về việc dỗ dành người khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm vào lưng Giang Hành. Một lúc sau, anh mới phát hiện ra sau gáy Giang Hành đang dán một miếng ức chế ngay ngắn, trong khi bình thường ở nhà cậu hoàn toàn không quan tâm đến việc pheromone bị rò rỉ.
Lý Phái Ân uống một ngụm nước, cẩn thận giải phóng pheromone của mình, cố gắng làm hòa không lành mạnh một chút. Đáng tiếc, có lẽ vì mức độ tương thích quá thấp, Giang Hành không hề thay đổi từ đầu đến cuối. Cả hai cứ thế đối mặt nhau một cách gượng gạo ăn xong bữa sáng. Lý Phái Ân vẫn nán lại bên bàn ăn không chịu đi, uống bốn viên thuốc với khí thế của bốn mươi viên. Mãi đến khi Giang Hành thu dọn xong chuẩn bị ra ngoài, anh mới tìm lại được giọng nói của mình, hỏi đối phương tối nay mấy giờ về.
Giang Hành cúi đầu đi giày, không trả lời câu hỏi của Lý Phái Ân, chỉ sau khi cầm chìa khóa xe trên tủ giày, cậu mới nói: "Anh muốn đi gặp anh ta thì cứ đi, tôi sẽ không ngăn cản anh, nhưng chúng ta đã nói không được dẫn người về nhà."
Sắc mặt Lý Phái Ân chắc chắn không tốt. Anh không biết Giang Hành đã đọc những tin nhắn đó từ lúc nào, nhưng cảm giác khó chịu khi bị xâm phạm riêng tư vẫn khiến anh nhíu mày. Và sự im lặng của anh lại chọc giận Alpha trước mặt.
"Lý Phái Ân, anh hình như không biết bản chất của Alpha là gì." Giang Hành tiến lại hai bước, đèn trần ở hành lang khiến cậu càng thêm áp lực. Cậu lạnh mặt, giọng điệu cũng không còn ôn hòa như thường ngày "Đừng dẫn người về nhà."
Lý Phái Ân, người không hề có ý định dẫn người về nhà, thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến việc gặp lại bạn trai cũ, chỉ cảm thấy không còn gì để nói.
Anh không biết bản chất của Alpha là gì sao? Không, anh quá quen thuộc rồi. Cho dù là gã điên bạn trai cũ, hay Giang Hành luôn giữ thể diện trước mắt này, đối với Alpha, bất cứ thứ gì đã bị pheromone của họ dính vào, đều không được phép để người khác chiếm hữu.
Thật kỳ lạ. Trước khi bị pheromone của Giang Hành xâm chiếm, trước khi bị Giang Hành đánh dấu tạm thời, dù họ đã kết hôn, dù ngồi ăn cơm cùng bố mẹ, Giang Hành cũng chưa bao giờ nhìn anh thêm một lần. Sao bị cắn một miếng lại thay đổi hoàn toàn thế? Chẳng lẽ là chó sao? Mới có sự chiếm hữu bất ngờ đối với những thứ đã đánh dấu.
Cánh cửa lớn đóng sập lại trước mắt anh, không khí trong nhà như bị nén chặt. Lý Phái Ân nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu nâu rất lâu, cơn đau nửa đầu nhắc nhở anh đúng lúc rằng tất cả điều này giống như đi vào vết xe đổ.
Giang Hành hình như cũng không có gì khác biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro