Chương 5
"Chuyện gì vậy?"
Một giọng nói trầm thấp, bình ổn, chẳng mang lấy nửa điểm cảm xúc hỉ nộ, chợt vang lên từ phía sau. Thanh âm không lớn, nhưng lại như mang theo sức xuyên thấu kỳ lạ, trong khoảnh khắc đã phá vỡ toàn bộ bầu không khí đặc quánh trong điện.
Lưu Hiên Thừa giật mình quay phắt lại.
Cánh cửa chẳng rõ tự khi nào đã mở toang. Triển Hiên đứng nơi đó, vận thường phục màu huyền, khiến thân hình vốn cao ráo lại càng thêm cô lãnh. Rõ ràng hắn vừa từ bên ngoài trở về, trên người vẫn còn phảng phất chút nóng nực mùa hạ chưa tan. Ánh mắt hắn không dừng lại nơi Lưu Hiên Thừa đầu tiên, mà trầm trầm quét qua tiểu cung nữ đang run rẩy quỳ dưới đất, lướt qua những mảnh ngọc vỡ tung tóe và bánh điểm tâm lấm bụi rơi rớt khắp nơi, sau cùng mới dừng ở cánh tay còn giơ lưng chừng chưa kịp thu lại của Lưu Hiên Thừa, và cuốn Nội Huấn bìa vải xanh đang vương họa sát bên chân y.
Ánh nhìn hắn dừng lại thoáng chốc nơi cuốn sách dính mấy giọt sâm nâu nhàn nhạt, rồi chậm rãi nâng lên, chạm thẳng vào ánh mắt Lưu Hiên Thừa.
Bốn mắt giao nhau.
Đôi mắt ấy, vẫn y như giếng cổ không gợn sóng, đồng tử màu hổ phách soi rõ dáng vẻ có phần chật vật của Lưu Hiên Thừa lúc này. Không có cơn giận như tưởng tượng, cũng không hề trách cứ, chỉ là một ánh nhìn tĩnh lặng đến đáng sợ, như thể muốn xuyên qua lớp da thịt, thấu đến tận cốt tủy người tên "Lưu Hiên Thừa" này rốt cuộc còn ẩn chứa bao nhiêu thứ khiến người ta đau đầu.
Nhất là khi nốt ruồi lệ màu mực nơi đuôi mắt hắn, dưới ánh sáng xiên nghiêng từ ngoài cửa sổ, hòa cùng lớp bụi mịn lơ lửng trong không khí, theo từng chuyển động cực nhỏ trong ánh nhìn của hắn mà khi ẩn khi hiện thì ánh mắt ấy lại bất chợt mang thêm một tầng xuyên thấu tâm can, tựa hồ có thể nhìn thấu mọi điều.
Tựa như những ấm ức không nơi phát tiết, những khiêu khích cố tình bày ra của Lưu Hiên Thừa, dưới ánh mắt kia, thoắt cái lại thành trò trẻ con vụng về, chẳng thể giấu giếm điều chi.
Ánh nhìn trầm lặng ấy, so với bất kỳ lời quở trách nghiêm khắc nào, lại càng khiến người ta khó xử.
Lưu Hiên Thừa như bị ánh mắt ấy làm bỏng một cái, vội thu tay về, gồng cứng cổ, cố chấp dời tầm nhìn đi nơi khác, không còn dám đối diện. Tầm mắt dừng lại ở chậu lan kiếm trắng nơi góc tường, cành lá vươn dài như chẳng chút quan tâm thế sự. Song nơi cổ họng lại khô khốc đến khó chịu, những lời chống chế vốn đã nghĩ sẵn, giờ đây chẳng thốt nổi lấy một chữ. Sự bừa bộn và lặng lẽ trong phòng, như đang lặng lẽ chế nhạo cơn bốc đồng và non nớt của y vậy.
Hắn không lập tức nổi giận. Sự im lặng, tựa như thể chất, bắt đầu lan ra giữa những mảnh ngọc vỡ nát và sâm thang vung vãi trên sàn.
Chốc lát sau, thanh âm trầm thấp kia mới lại vang lên, vẫn đều đặn không gợn, nhưng lại mang theo áp lực chẳng thể kháng cự:
"Dọn sạch."
Lời ấy là nói với tiểu cung nữ đang quỳ rạp dưới đất cùng bọn nội thị bên ngoài vừa nghe tiếng mà chạy tới.
"Ngươi," ánh mắt hắn cuối cùng lại rơi về phía Lưu Hiên Thừa, ánh nhìn nặng nề như hai ngọn núi vô hình, "theo cô."
Chỉ để lại ba chữ ngắn gọn, hắn chẳng nhìn Lưu Hiên Thừa thêm lấy một lần, xoay người bỏ đi. Tà áo huyền sắc quét qua ngưỡng cửa, mang theo một cơn gió rất khẽ, gần như không thể nhận ra.
Lưu Hiên Thừa đứng tại chỗ, lặng nhìn bóng lưng quả quyết ấy rời đi, rồi cúi đầu liếc thoáng qua cuốn Nội Huấn dính bẩn đang nằm nơi chân, cơn tức nghẹn trong lòng từ lâu đã tắt sạch, chỉ còn sót lại một thứ cảm giác "đá phải thiết bản", lẫn lộn giữa khó chịu, tiếc hận, cùng một tia mơ hồ chẳng rõ tên gọi, trĩu nặng rơi xuống đáy lòng.
A Cát đứng bên cạnh, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả Lưu Hiên Thừa, trong mắt đầy ắp lo lắng. Lưu Hiên Thừa cắn chặt răng, cuối cùng vẫn cất bước đuổi theo bóng lưng khoác áo huyền sắc kia. Mặt gạch lát vàng dưới chân lạnh buốt, mỗi bước chân như giẫm lên bừa bộn nơi đất và chính sự bẽ bàng của mình.
Nơi hắn đưa y đến là thư phòng của Đông cung.
Thư phòng cực kỳ rộng lớn, bốn phía là những giá sách bằng gỗ tử đàn cao chạm trần, tầng tầng lớp lớp chất đầy sách quyển, tựa như đội quân binh sĩ lặng im đứng canh. Trong không khí phảng phất mùi mực đậm đặc, quyện cùng hương giấy cũ và trầm hương, dày nặng, nghiêm trang.
Một chiếc án thư khổng lồ bằng gỗ tử đàn nằm sừng sững giữa phòng, phía trên chất cao những bản tấu chương như núi, bút mực giấy nghiên đặt ngay ngắn, chỉnh tề như binh khí xếp hàng ra trận.
Triển Hiên đã ngồi sau án thư rộng lớn ấy. Hắn không nhìn đến Lưu Hiên Thừa, chỉ thản nhiên cầm bút chấm mực, cúi đầu phê duyệt bản tấu trải rộng trước mặt. Nét bút vững vàng, chữ tiểu khải viết bằng chu sa hạ xuống từng hàng ngay ngắn mạnh mẽ. Ánh sáng buổi trưa xuyên qua khung cửa dán giấy cao ly, lọc thành một vầng sáng mờ đục dịu dàng, bao phủ lấy hắn. Những đường nét nơi sườn mặt hắn, trong sáng tối giao thoa, lại càng thêm cứng cáp lạnh lùng. Nốt ruồi lệ màu mực nơi đuôi mắt ấy, lúc này đang yên tĩnh nằm bên rìa ánh sáng, giống như một vì sao cô tịch đóng băng trong thời gian, trầm mặc, mang theo một vẻ cô độc tách biệt nhân gian.
Thư phòng yên tĩnh đến cực điểm, chỉ còn lại tiếng bút lướt trên giấy sàn sạt khe khẽ, cùng tiếng ve vọng lại mơ hồ từ ngoài cửa sổ.
Lưu Hiên Thừa đứng cách án thư không xa, như một pho tượng đất đột nhiên xông vào thế giới này. Nỗi bẽ mặt và ấm ức khi nãy, giữa bầu không khí ngột ngạt và mùi mực dày đặc ấy, lại dần dần lắng xuống, thay vào đó là một cảm giác gò bó sâu sắc hơn nữa. Hắn chẳng nói gì, chẳng nhìn y, chỉ chuyên chú phê duyệt tấu chương, như thể Lưu Hiên Thừa hoàn toàn không tồn tại. Sự phớt lờ có chủ đích ấy, so với mắng mỏ giận dữ, lại càng khiến người ta như ngồi trên đống lửa.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mỗi khoảnh khắc đều dài lê thê. Không biết từ lúc nào, mồ hôi đã thấm ướt cổ áo bên trong, dính bết vào da thịt. Âm thanh sàn sạt nơi đầu bút, như hàng trăm con côn trùng gặm nhấm từng dây thần kinh. Lưu Hiên Thừa nhìn chằm chằm vào bàn tay hắn đang cầm bút, ngón tay thon dài hữu lực, cổ tay ổn định vững vàng. Tầm mắt lại không kìm được mà dời sang hàng mi rũ xuống của hắn, rồi dừng lại nơi nốt ruồi lệ nổi bật hơn bao giờ hết dưới ánh sáng dịu mờ ấy.
Không rõ đã bao lâu trôi qua, lâu đến mức Lưu Hiên Thừa gần như cho rằng hắn đã quên mất sự hiện diện của y. Cuối cùng, hắn đặt bút xuống.
Chiếc bút lông tử hào thượng hạng được nhẹ nhàng đặt lên giá bút bằng ngọc xanh, phát ra một tiếng vang rất khẽ, nhưng trong không gian tĩnh lặng này lại tựa sấm động giữa trời quang.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt cuối cùng cũng rơi trên gương mặt Lưu Hiên Thừa. Đôi mắt như hổ phách kia sâu không thấy đáy, bình thản không gợn sóng, vẻ dò xét như thấu rõ mọi điều trong Viện Hương Tụ ban nãy dường như đã được thu lại.
"Cấm túc ba ngày trong Viện Hương Tụ," hắn cất giọng, âm thanh không lớn, nhưng mang theo mệnh lệnh không thể cãi, tựa như lời vàng miệng ngọc, "chép ba lần thiên 'Khúc Lễ' trong Lễ Ký. Chép xong, sẽ giải cấm."
Giọng nói bình thản như đang tường thuật tiết trời. Không trách mắng, không hỏi lý do, thậm chí không cho Lưu Hiên Thừa một cơ hội nào để biện giải. Hình phạt được ném xuống, trực tiếp mà lạnh lùng.
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên sống lưng. Cấm túc? Chép sách? Thật quá đáng! Y — kẻ được mệnh danh là tiểu bá vương đất Giang Nam — từ khi nào phải chịu nỗi nhục thế này? Từng bị phạt kiểu này bao giờ chưa?
Lưu Hiên Thừa ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt trực diện với cái nhìn của Triển Hiên. Trong đôi mắt trầm lặng ấy, nơi sâu nhất dường như có một tia mỏi mệt nhàn nhạt thoáng lướt qua, nhanh đến mức khó nắm bắt. Nhưng mệnh lệnh ấy thì lại lạnh lẽo và kiên định như thép rèn.
"Dựa vào đâu..." Ba chữ ấy gần như đã thoát khỏi miệng, mang theo sự kiêu ngạo và bất phục trong tận xương tủy của Lưu Hiên Thừa. Thế nhưng đến khi lời sắp thành tiếng, lại đụng phải đôi mắt sâu thẳm ấy, thấy rõ nốt ruồi lệ dưới ánh sáng kia nổi bật đến lạ lùng, tất thảy oán giận cùng bất bình, lại như bị một bàn tay vô hình mạnh mẽ bóp nghẹn nơi cổ họng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro