11

Năm nay không thể về Giang Hỗ ăn Tết, điều Cao Đồ lo lắng nhất chính là Cao Tình. Trước đây Cao Tình đáng thương phải nhập viện ngay cả trong dịp Tết Nguyên Đán, Cao Đồ chỉ có thể ở bệnh viện cùng em ăn một bữa cơm tất niên "phiên bản dinh dưỡng". Giờ Cao Tình đã xuất viện rồi nhưng Tết năm nay, với tư cách là anh trai, Cao Đồ lại không thể ở bên em, anh cảm thấy vô cùng tội lỗi.

May mắn thay ở đầu dây video bên kia, Cao Tình trông không hề buồn bã, cô đã xin ở lại trường nghỉ đông. Mặc dù hầu hết bạn bè đều về nhà nhưng nhà trường đã chuẩn bị bữa cơm tất niên và tiệc liên hoan cho các học sinh ở lại. Một nhóm người cùng lứa đến từ mọi miền đất nước tụ họp lại, cũng có thể tạo nên không khí sum họp đoàn viên ngày Tết.

"Anh, anh đón Tết với ai vậy?" Giọng Cao Tình nói rất to, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng hát hò ồn ào bên đó, khiến bên Cao Đồ trở nên đặc biệt yên tĩnh.

Anh và Thẩm Văn Lang ngồi đối diện nhau bên bàn ăn nhìn nhau. Thẩm Văn Lang càng thêm căng thẳng, giả vờ gắp thức ăn trong đĩa, không dám mong đợi sự chấp nhận từ gia đình Cao Đồ nhưng lại cũng rất tò mò phản ứng của cậu.

Mặc dù họ đã ở bên nhau được vài tháng nhưng trước đây Cao Đồ chưa từng thừa nhận mối quan hệ của họ với Cao Tình.

Cao Đồ suy nghĩ một chút, ghé sát mặt vào bên cạnh Thẩm Văn Lang, đầu tựa đầu, đưa Thẩm Văn Lang vào khung hình camera.

"Thẩm tổng?"

Thẩm Văn Lang cứng đờ, không dám cử động, chào hỏi Cao Tình: "Cao Tình, Chúc..... Chúc mừng năm mới!"

Biểu cảm của Cao Tình lập tức thay đổi, lúc nghiêm túc cô vẫn có khí chất riêng: "Anh, anh và anh ấy đã ở bên nhau rồi sao?"

Cao Đồ nắm tay Thẩm Văn Lang, mười ngón đan chặt, nụ cười của anh ôn hòa nhưng đầy kiên định và mạnh mẽ: "Đúng vậy."

Cao Tình hiểu rõ anh trai mình. Cao Đồ tuy trông hiền lành không cáu gắt, nhưng một khi đã bướng lên thì không ai cãi lại được. Rõ ràng trước đây thà mang con bỏ trốn chứ không chịu thẳng thắn với Thẩm Văn Lang, giờ lại quấn quýtbên người ta. Xem ra lần này Cao Đồ đã quyết tâm sắt đá, không thấy quan tài không đổ lệ.

Theo yêu cầu mãnh liệt của Cao Tình, Cao Đồ đưa điện thoại cho Thẩm Văn Lang, hai người họ đã có một cuộc trò chuyện bí mật ngoài ban công.

Khi quay lại, Thẩm Văn Lang như một chú chó lớn ướt át úp mặt lên vai Cao Đồ, dùng cằm cọ vào hõm vai anh. Giọng hắn nghèn nghẹn, nói rằng em gái anh đã mắng hắn một trận tơi bời.

"Tội nghiệp quá" Cao Đồ dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con rất khoa trương: "Em ấy mắng anh cái gì vậy?"

Điều này lại khiến Thẩm Văn Lang cảm thấy ngại ngùng.

"Không có gì, dù sao cũng là tôi xứng đáng bị mắng." Thẩm Văn Lang nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

"Cao Đồ, chúng ta chụp một tấm ảnh gia đình đi." Hắn không biết tìm đâu ra một chiếc máy ảnh lấy liền, cứ thế giơ trước mặt Cao Đồ. Đèn flash lóe lên, tư thế tựa sát thân mật của Thẩm Văn Lang và Cao Đồ được ghi lại trên tấm ảnh.

"Tấm ảnh này có em, có tôi, và có cả Lạc Lạc" Ánh mắt Thẩm Văn Lang dịu dàng như nước: "Tết năm sau chúng ta sẽ chụp thêm một tấm nữa, lúc đó sẽ có Lạc Lạc đã chào đời, và cả Tình Tình nữa."

Cao Đồ ngạc nhiên nhìn hắn, Thẩm Văn Lang gật đầu.

"Tình Tình đồng ý rồi, năm sau sẽ đón Tết cùng chúng ta."

Điều này có nghĩa là Cao Tình đã chấp nhận chuyện tình cảm của anh trai, và cũng chấp nhận Thẩm Văn Lang.

Cao Đồ mừng đến phát khóc. Trong thai kỳ, anh luôn dễ khóc, cảm xúc dễ dàng bùng nổ, giống như một quả bóng nước chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.

Anh biết mình thực ra có chút ích kỷ và cứng đầu. Ban đầu một mình lén lút muốn sinh con, giờ lại bất chấp mọi thứ quay lại làm lành với Thẩm Văn Lang. Trong khoảng thời gian xa cách đó, Cao Tình bên kia nhất định đã lo lắng và nhớ nhung lắm nhưng cô không bao giờ nói ra, không bao giờ muốn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho Cao Đồ. Dù Cao Đồ đưa ra quyết định gì, em gái luôn vô điều kiện ủng hộ anh.

Thẩm Văn Lang dịu dàng lau đi nước mắt cho anh. Trong ký ức, Cao Đồ là một người rất mạnh mẽ, anh hiếm khi khóc, luôn một mình gánh vác mọi thứ, cũng hiếm khi để lộ sự yếu đuối trước mặt người khác. Nhưng lần mang thai này của Cao Đồ, có lẽ vì ảnh hưởng của hormone nên Thẩm Văn Lang mới có thể thấy một mặt khác của Cao Đồ: đa cảm, nhạy cảm, mong manh và hay khóc.

Thẩm Văn Lang không thấy Cao Đồ như vậy có gì không tốt, chỉ là thấy lúc Cao Đồ khóc, hắn rất dễ đau lòng.

"Đừng khóc nữa, ngoan," Thẩm Văn Lang an ủi gượng gạo: "Tình Tình nói, em ấy có một người anh trai tốt nhất trên thế giới đấy."

Cao Đồ nghe xong khóc còn dữ dội hơn.

--

Bữa cơm tất niên lớn mà Thẩm Văn Lang làm cuối cùng vẫn không ăn hết. Mặc dù tài nấu nướng của Thẩm Văn Lang bây giờ đã tiến bộ rất nhiều nhưng dù sao họ cũng chỉ có hai người. Cao Đồ nói, giá mà có Quách Thành Vũ và Tiểu Soái ở đây, bốn người có thể ăn được nhiều hơn.

Anh chỉ đơn thuần là tiếc nuối vì lãng phí thức ăn, nhưng Thẩm Văn Lang lại hiểu sai thành Cao Đồ đang nhớ đến người khác vào đêm Giao Thừa.

Cao Đồ đỡ trán. Không biết ai mới là người dễ xúc động, Thẩm Văn Lang gần đây cũng rất khó chiều, động một chút là ghen tuông, giở trò, suýt nữa thì ăn vạ lăn lộn.

Thực ra, gây chuyện cũng chỉ là muốn đòi chút phúc lợi vào buổi tối.

Kể từ lần đầu tiên cả hai chính thức khai thông chuyện chăn gối, Thẩm Văn Lang hoàn toàn không thể kiểm soát được. Một Alpha đã nhịn gần mười năm lần đầu nếm mùi thịt, giống như một con sói đói tham lam, luôn không biết thế nào là đủ.

Nhưng Cao Đồ luôn lo lắng cho Lạc Lạc trong bụng. Tận sâu trong xương tủy anh vẫn là người cố chấp, cảm thấy phơi bày dục vọng với chiếc bụng to và tiếng ca hoan lạc đêm khuya thực sự bất lợi cho thai giáo. Vì vậy từ tháng trước, Cao Đồ đã giới hạn mỗi đêm chỉ được tối đa một lần.

Điều này dẫn đến việc Thẩm Văn Lang mặc dù phải ngoan ngoãn chỉ làm một lần nhưng hắn luôn giở trò vòi vĩnh, kéo dài lần đó trở nên vô cùng dai dẳng.

Bị cắn xé đầu vú, Cao Đồ nhịn đau nhức nơi ngực, vẫn còn đủ tỉnh táo để lén lút chê bai trong bụng: Đây gọi là số lượng không đủ thì chất lượng bù vào sao?

Cao Đồ nằm thẳng trên giường, bụng nhô cao. Kể từ khi hiển thai, tư thế anh có thể làm trên giường rất hạn chế. Chính anh cũng cảm thấy nhàm chán nhưng Thẩm Văn Lang vẫn say mê không biết mệt.

Thẩm Văn Lang ngậm chặt đầu nhũ trái của cậu, một tay thúc ra rút vào trong huyệt đạo lầy lội. Hắn bây giờ luôn kéo dài màn dạo đầu rất lâu, điều này khiến Cao Đồ rất thoải mái, nhưng... thực sự quá thoải mái.

Chưa vào chủ đề chính mà Cao Đồ đã rưng rưng nước mắt muốn xuất rồi.

"Rút ra..." Tuyến tiền liệt bị hành hạ, Cao Đồ không nhịn được gọi dừng.

Thẩm Văn Lang rất nghe lời rút ngón tay ra. Dưới ánh đèn, các khớp ngón tay rõ ràng của hắn dính đầy chất lỏng trong suốt trơn trượt. Thẩm Văn Lang thoa hết chúng lên núm vú bên phải đã bị ghẻ lạnh của Cao Đồ.

Vú trái bị mút sưng lên, vú phải dính đầy chất lỏng lấp lánh, cũng được nắn bóp đến cương cứng, trông như một hạt lựu trong suốt lóng lánh, đính trên lồng ngực màu lúa mì của Cao Đồ.

Thân hình của Cao Đồ không hề giống Omega mà thiên về kiểu thon gọn và khỏe khoắn như Beta. Mặc dù cơ bụng đã không còn nhưng cơ ngực vẫn giữ được đường cong rất đẹp, khi cơ bắp căng lên trông như hai quả đồi nhỏ.

Ở thời điểm Cao Đồ chưa hiển thai rõ ràng thế này, dương vật to lớn của Alpha từng được ngậm giữa khe ngực anh. Thịt vú mềm mại được gom lại, kẹp lấy dương vật ma sát liên tục. Thẩm Văn Lang từng bắn đầy lên ngực, bụng và má anh. Tinh dịch trắng như sữa chảy ra từ vú, bôi bẩn chú thỏ nhỏ đang chìm đắm trong dục vọng tê liệt.

Cảnh tượng đó, Thẩm Văn Lang chỉ cần nghĩ đến là cương cứng đến đau. Nhưng bây giờ bụng Cao Đồ đã rất lớn, hắn không thể dùng tư thế này nữa.

Thẩm Văn Lang ngứa răng, răng nanh khẽ cắn vào đầu vú trong miệng: "Cao Đồ, đợi Lạc Lạc ra đời, có phải em sẽ có sữa không?"

Da Cao Đồ khẽ run lên, eo vô thức ưỡn cong. Anh trước đây giả làm Beta, không học lớp sinh lý Omega, nhưng anhđã tra cứu tài liệu, thực sự là sẽ có.

Vấn đề là câu này có thể trả lời không?!!

"Lúc đó có thể cho tôi một ngụm không?"

"Anh... anh vô liêm sỉ!" Cao Đồ không nhịn được mắng ra lời, trúng ý Thẩm Văn Lang.

Giữ liêm sỉ có ích gì, liêm sỉ có ăn được không?

"Thế này đã gọi là vô liêm sỉ rồi sao?"

Thẩm Văn Lang lập tức bắt đầu mút vú dù không có sữa. Bàn tay to lớn của hắn phủ lên ngực Cao Đồ, dùng sức bóp, thịt vú màu mật ong tràn ra giữa các ngón tay. Hắn há miệng ngậm chặt đầu vú Cao Đồ, mút mạnh như một đứa trẻ bú sữa.

Hắn dùng hết sức kéo đầu vú Cao Đồ ra ngoài, đầu vú kéo theo thịt ngực bị nhấc cao lên. Tiếng "bộp" một cái, hắn buông lỏng miệng, thịt ngực khẽ lắc lư, tạo ra một làn sóng lăn tăn màu mật ong.

Cao Đồ bị hắn mút đến vừa tê vừa ngứa vừa đau, đôi bầu vú căng tức như thể thực sự có chất lỏng bị tắc bên trong, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy lỗ vú mở ra, đầu vú anh ngoài nước bọt của Alpha ra thì không có gì khác.

Thẩm Văn Lang vẫn chưa thỏa mãn, thậm chí còn giơ tay lên, vỗ nhẹ vào ngực anh một cái.

Lực không lớn, nhưng xấu hổ cực kỳ.

Cao Đồ cắn răng, mặc cho thịt ngực bị vỗ lắc lư, cảm giác đau rát kèm theo tê liệt, như một luồng điện chạy thẳng xuống bụng dưới.

Mặc dù trên giường anh sẵn lòng nghe lời Thẩm Văn Lang, sẵn lòng phối hợp hắn làm một số tư thế, nhưng bị đánhvào bộ phận riêng tư như thế này... giống như một loại bạo dâm vậy, mà anh lại vẫn có thể đạt được khoái cảm từ sự lạm dụng thô bạo này. Cao Đồ cảm thấy vô cùng nhục nhã, nước mắt vô cớ tuôn rơi.

Thẩm Văn Lang vùi mặt vào ngực cậu, hệt như quỷ đói đầu thai, hút lấy sữa rõ ràng là không có, tiếng "chùn chụt" khiến Cao Đồ càng thêm xấu hổ. Khi hắn ngẩng đầu lên, đập vào mắt là đôi mắt đẫm lệ của Cao Đồ.

Thẩm Văn Lang hoảng loạn ngay lập tức: "Tôi đánh đau em sao?" Hắn vội vàng kiểm tra lồng ngực Cao Đồ hơi ửng đỏ vì bị đánh, cẩn thận xoa nắn thịt vú hơi sưng.

Cao Đồ làm sao dám nói, không phải bị đánh đau, mà là bị đánh sướng.

Anh ngượng ngùng quay mặt đi, vết nước mắt trên thái dương càng rõ ràng hơn trong mắt Thẩm Văn Lang. Thẩm Văn Lang hôn đi nước mắt anh. Những nụ hôn dày đặc là sự an ủi, cũng là lời tỏ tình, từ khóe mắt, lông mày đến sống mũi, khóe môi, cho đến khi rơi xuống đôi môi đỏ mọng đó.

Thẩm Văn Lang nhẹ nhàng hôn hít cánh môi Cao Đồ, đầu lưỡi đẩy mở kẽ răng, dịu dàng và vỗ về cuốn lấy lưỡi Cao Đồ cùng khiêu vũ. Tiếng nước "chùn chụt" ám muội phát ra khi hôn, Cao Đồ há miệng, vô thức phát ra tiếng "ừm ừm", nghe Thẩm Văn Lang càng thêm hưng phấn, hận không thể nuốt chửng cả Cao Đồ vào bụng.

Mọi thứ hắn trao, Cao Đồ đều chấp nhận hoàn toàn, phối hợp hết mình.

Sao có thể ngoan ngoãn đến vậy?

Tình yêu theo dục vọng bành trướng, Thẩm Văn Lang hận không thể nâng Cao Đồ trong lòng bàn tay, muốn làm anhhạnh phúc hơn, thoải mái hơn nữa.

Hắn vỗ về xoa bụng Cao Đồ, cúi người vùi vào giữa hai chân anh.

Chiếc bụng cao ngất che khuất tầm nhìn của Cao Đồ, anh cúi đầu xuống, không nhìn thấy hành động của Thẩm Văn Lang, cho đến khi dương vật đã cương cứng được ngậm vào một khoang miệng ấm áp.

"Văn Lang..."

Sự phản kháng của Cao Đồ giống như mèo cào ngứa, huống chi khoái cảm truyền đến từ phía dưới làm sự phản kháng của anh tan biến hết. Xương chậu bị Thẩm Văn Lang ấn chặt, phía dưới bị ngậm lấy thúc ra nuốt vào, mút lấy mút để, Cao Đồ chỉ cảm thấy mình đang ở trong một suối nước nóng ấm áp. Dòng nước kích động, vuốt ve từng tấc da thịt anh, khoái cảm thấm vào xương tủy lan từ đùi trong ra toàn thân, thoải mái đến mức cả lỗ chân lông cũng mở ra.

Thẩm Văn Lang ngậm quy đầu anh, đầu lưỡi chống vào lỗ tiểu nhạy cảm chọc liên tục. Nhân lúc Cao Đồ thả lỏng, hắn lại đưa ba ngón tay vào hậu huyệt anh, thúc ra rút vào giữa thịt dâm mềm mại.

Lưỡi di chuyển nhanh bao nhiêu, ngón tay Thẩm Văn Lang chọc nhanh bấy nhiêu. Cao Đồ bị kẹp giữa trước và sau, khoái cảm ngày càng tích tụ, mông căng cứng, hậu huyệt co rút siết chặt ngón tay Thẩm Văn Lang. Cảm giác chật chội, trơn trượt càng thêm khích lệ Thẩm Văn Lang. Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy vào điểm nhạy cảm nhô lên sâu trong ruột, như ý muốn nghe thấy tiếng rên rỉ của Cao Đồ.

"Ưm a... Văn Lang, đừng......"

Cao Đồ vặn mông muốn trốn nhưng lại vô tình thúc dương vật vào sâu hơn trong cổ họng Thẩm Văn Lang. Thẩm Văn Lang chấp nhận hết, thả lỏng cổ họng, sụn mềm chật hẹp siết lấy quy đầu Cao Đồ, cuối cùng vắt ra từng luồng tinh dịch.

Thẩm Văn Lang nhả dương vật của Cao Đồ ra, đầu ngón tay của bàn tay kia vô cùng khéo léo gõ nhịp nhàng vào hai túi dái của Cao Đồ để kéo dài khoái cảm cho anh. Cao Đồ bị cơn cực khoái bất ngờ này buộc phải kêu lên, dương vật run rẩy, bắn từng luồng tinh dịch lên bụng mình. Hậu huyệt cũng co giật siết chặt, chất lỏng phun ra làm ướt ga trải giường, toàn bộ vùng giữa hai chân đẫm dịch, dâm loạn không thể tả.

Thẩm Văn Lang vỗ về hôn lên bụng Cao Đồ, xoa đều tinh dịch lên bụng anh rồi chấm một chút dịch trắng bôi lên hai nụ anh đào đỏ.

Thẩm Văn Lang ngậm lấy điểm đỏ đó, liếm sạch chất lỏng màu trắng bám trên. Mùi tanh nhẹ hòa lẫn hương xô thơm, không đến nỗi khó ngửi.

"Nếu là sữa của em, chắc chắn sẽ ngon hơn."

Môi lưỡi nóng bỏng, mút mát tham lam, Thẩm Văn Lang vùi vào ngực Cao Đồ, vẫn tham lam vô độ hút lấy sữa không tồn tại đó, xấu hổ đến mức Cao Đồ lại run rẩy bắn ra một luồng tinh dịch nữa.

Cao Đồ lần này đã hoàn toàn thỏa mãn, toàn thân mỏi nhừ, cơ thể mềm nhũn không còn chút sức lực. Anh buồn ngủ rã rời, nhưng giây phút trước khi nhắm mắt lại nhìn thấy một khối lớn nhô lên trong quần ngủ của Thẩm Văn Lang. Cao Đồ giật mình, cơ thể quen mùi nhớ lại khoái cảm bị dương vật đó chiếm hữu sâu sắc, vừa sợ hãi vừa mong đợi.

"Văn Lang, anh... anh vào đi." Cao Đồ quá buồn ngủ, mí mắt không mở nổi nhưng vẫn không đành lòng để Thẩm Văn Lang mãi không được giải tỏa.

Ngoan quá.

Thẩm Văn Lang vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Cao Đồ, đỡ dương vật của mình, dựa vào dâm dịch của Cao Đồ vô cùng trơn tru trượt vào huyệt đạo. Thịt ruột bên trong quấn lấy theo từng nhịp thở của Cao Đồ, trơn ướt và mềm mại.

"Em ngủ đi, tôi sẽ nhẹ nhàng." Thẩm Văn Lang kiềm chế thúc ra rút vào, cũng có một loại khoái cảm từ từ, nhỏ giọt. Cao Đồ nằm trong vòng tay hắn, khoái cảm đang ngủ yên trong cơ thể cũng dần được đánh thức.

Làm sao có thể ngủ được chứ.

Cao Đồ lấy lại tinh thần, đắm mình vào cuộc hoan ái mới. Anh hôn nhẹ lên môi Thẩm Văn Lang, hai người cứ thế quấn quýt triền miên, thủ thỉ bên tai, mặc cho khoái cảm từ nơi thân thể giao hòa chảy qua toàn thân một cách dịu dàng.

Hòa quyện vào nhau, có anh trong em, có em trong anh.

Thẩm Văn Lang muốn kết thúc nhanh chóng, tốc độ thúc ra rút vào dần tăng lên, mồ hôi rịn ra trên trán hắn. Hương diên vĩ say đắm của Alpha bao trùm lấy người bên dưới. Cao Đồ trong cơn say tình mơ màng đưa tay lên, dịu dàng lau đi mồ hôi trên trán Alpha. Anh mềm nhũn người, cố gắng nâng mông lên đáp lại, để Thẩm Văn Lang tiến vào thoải mái hơn.

Trong tiếng giao hợp chát chúa, pháo hoa nở rộ ngoài cửa sổ từng đóa, ánh sáng rực rỡ phản chiếu lên khuôn mặt hai người đang chìm đắm trong dục vọng.

"Chúc mừng năm mới, Cao Đồ."

Thẩm Văn Lang gầm nhẹ một tiếng, xuyên sâu vào, phóng tinh dịch vào trong ruột Cao Đồ đang co giật không ngừng vì cực khoái. Hắn không rút ra ngay mà dừng lại bên trong, cảm nhận hơi thở và sự run rẩy của Cao Đồ.

Lúc này, hơi thở và nhịp tim của họ đều đồng điệu. Đây là năm mới đầu tiên gia đình ba người họ đón cùng nhau. Suốt quãng đời còn lại, họ sẽ luôn đồng hành cùng nhau, cùng nhau đón thêm một năm mới nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro