19-20-21
19.
Việc Thẩm Văn Lang đến công ty Quách Thành Vũ thực chất không phải chỉ để làm những công việc phái cử đơn giản. HS, với tư cách là một trong những tập đoàn lớn ở Giang Hỗ, có thể cung cấp rất nhiều sự hỗ trợ cho Quách Thành Vũ. Mặc dù bề ngoài Quách Thành Vũ luôn chơi khăm hắn, chọc ghẹo vài câu cho vui, nhưng công việc chính thống lại không hề bị chậm trễ.
Lô sản phẩm mới nhất ra mắt phản hồi rất tốt, những lão già ngày đêm ra lệnh liên miên với Quách Thành Vũ cuối cùng cũng im lặng hết. Gã đột nhiên trở nên rảnh rỗi, số bệnh nhân đến khám tháng này giảm đi nhiều, tình hình của Cao Đồ cũng đã ổn định. Quách Thành Vũ dứt khoát chấp nhận lời mời đến trụ sở chính HS đàm phán, xúi giục Khương Tiểu Soái cũng tự cho mình nghỉ phép để về thăm cha mẹ.
Thực ra Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái đã ở bên nhau gần hai năm, cha mẹ hai bên đều biết sự tồn tại của đối phương. Cha mẹ Quách nhắm mắt làm ngơ trước chuyện của Quách Thành Vũ; sau cùng, có thằng con nghịch tửTrì Sính làm nền, Quách Thành Vũ lại là người chung thủy với một người, thậm chí ngoan ngoãn làm việc vì Omega của mình nên gã có vẻ rất ngoan ngoãn rồi. Còn về phía Khương Tiểu Soái, vì công việc của cả hai quá bận rộn, họ quả thực chưa chính thức giới thiệu Quách Thành Vũ với gia đình, nên nhân cơ hội này bổ sung luôn.
Quách Thành Vũ đưa Khương Tiểu Soái về nhà trước, sau đó lái xe đến HS. Nội bộ HS ngăn nắp hơn gã nghĩ. Thẩm Văn Lang bỏ đi và để lại một bãi chiến trường lớn như vậy mà cấp dưới lại không hề rối loạn, cho thấy hệ thống quản lý hằng ngày được xây dựng đủ vững chắc.
Thường Tự trẻ hơn Quách Thành Vũ tưởng, khoảng trên dưới ba mươi tuổi, trông thậm chí có phần nhã nhặn nhưng đôi mắt lại sắc bén, điềm tĩnh, toát lên sự từng trải và thận trọng không phù hợp với tuổi. Thấy Quách Thành Vũ đến, Thường Tự đứng dậy đón, lực bắt tay vừa phải, không thể chê vào đâu được.
"Thẩm tổng tạm thời có việc riêng cần xử lý, giai đoạn này tôi tạm quyền xử lý các công việc liên quan. Quý vị có thể trực tiếp thảo luận với tôi về các vấn đề hợp tác."
Quách Thành Vũ cười chân thành hơn cả anh ta, như thể thực sự cảm thấy vinh dự khi được đối ứng với anh ta: "Thư ký Thường khách sáo quá. Có ngài Thường trấn giữ HS, Thẩm tổng đương nhiên có thể kê cao gối mà ngủ."
Hai người ngồi xuống, chủ đề bắt đầu từ những lời hỏi thăm không đau không ngứa, dần dần đi vào trọng tâm. Dữ liệu phản hồi thị trường của lô sản phẩm hợp tác phát triển mới nhất cực kỳ tốt, đặt nền móng cho sự hợp tác sâu rộng hơn sau này. Thường Tự nói chuyện rõ ràng, mạch lạc, nắm bắt chính xác chi tiết dự án và xu hướng ngành. Khi đàm phán, anh ta không hề hung hăng nhưng cũng không nhượng bộ một tấc.
Bề ngoài Quách Thành Vũ nói cười vui vẻ nhưng sự tò mò khám phá trong lòng lại ngày càng đậm nét.
Quyền hạn quyết định của vị Thư ký Thường này lớn đến kinh ngạc. Nhiều việc cần Thẩm Văn Lang tự mình quyết đoán, anh ta lại có thể quyết định trực tiếp, hơn nữa, tư duy rõ ràng, tầm nhìn sắc sảo, hiểu rõ mạng lưới lợi ích phức tạp của HS và toàn bộ giới kinh doanh Giang Hỗ, khiến gã phải nhìn bằng con mắt khác.
Trong lúc trò chuyện, Quách Thành Vũ giả vờ vô tình lái chủ đề sang vài dự án nghiên cứu y sinh học tiên tiến mà công ty gã đang thúc đẩy. Một số hướng công nghệ đỉnh cao và tiềm năng ứng dụng tiềm ẩn trong đó, ngay cả những người có kinh nghiệm lâu năm trong ngành cũng chưa chắc đã nhận ra giá trị ngay lập tức.
Nhưng Thường Tự lại lắng nghe cực kỳ chăm chú, đầu ngón tay vô thức gõ nhẹ trên mặt bàn gỗ gụ bóng loáng. Đợi Quách Thành Vũ dứt lời, anh ta trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi mở lời: "Quách tổng tầm nhìn sắc sảo. Thật không giấu gì ngài, Thịnh Phóng Sinh Vật dường như cũng đang tiến hành thăm dò trong lĩnh vực tương tự. Hướng kỹ thuật mà họ đề cập có những điểm tương đồng kỳ diệu với điều ngài vừa nói."
Lòng Quách Thành Vũ rung động, vẻ mặt gã lộ ra sự ngạc nhiên và hứng thú vừa phải: "Ồ... Thịnh Phóng Sinh Vật? Là bên Tổng giám đốc Thịnh Thiếu Du?"
"Vâng." Thường Tự khẽ cười "Thịnh tổng luôn có khứu giác nhạy bén với công nghệ đổi mới, và sự đầu tư cũng rất táo bạo. Nếu Quách tổng có hứng thú, có lẽ tôi có thể giúp làm cầu nối, mọi người ngồi lại nói chuyện. Dù sao, ý tưởng và công nghệ xuất sắc chỉ có thể tạo ra giá trị lớn hơn khi có sự va chạm."
Điều Quách Thành Vũ cần chính là câu này. Gã lập tức thuận nước đẩy thuyền, nụ cười càng thêm chân thành: "Vậy thì cầu còn không được."
Một giao dịch đôi bên cùng có lợi âm thầm được hoàn thành trong tiếng cười nói. Chi tiết dự án được chốt, trời đã gần tối. Quách Thành Vũ từ chối lời mời ăn tối của Thường Tự, tâm trạng khá tốt đứng dậy cáo từ.
--
Trên đường lái xe về nhà cha mẹ Khương Tiểu Soái, dòng xe giờ cao điểm có phần ùn tắc nhưng Quách Thành Vũ không hề bực bội. Cửa sổ xe hạ xuống, gió ấm áp buổi chiều tà ùa vào, mang theo hơi thở ồn ào đặc trưng của thành phố. Các đầu ngón tay gã nhẹ nhàng gõ nhịp trên vô lăng, xe rẽ vào một khu chung cư yên tĩnh đã có tuổi. Từ xa, gã đã nhìn thấy bóng người ngồi xổm bên bồn hoa.
Khương Tiểu Soái mặc chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jean, ôm một chiếc lá lớn không biết hái ở đâu để che nắng, đầu gật gù ngủ gật, giống như một con vật nhỏ đang canh tổ. Ánh hoàng hôn rực rỡ phủ lên mái tóc mềm mại và khuôn mặt hơi chu ra của cậu, mạ lên một quầng sáng mềm như lông tơ.
Trái tim Quách Thành Vũ như bị vật gì đó khẽ va chạm. Tất cả sự tính toán và tinh ranh đều thoái lui như thủy triều, chỉ còn lại sự mềm mại gần như tràn đầy trong lòng. Gã lặng lẽ đậu xe cách đó không xa, rón rén bước tới.
Một bóng râm bao phủ. Khương Tiểu Soái mơ màng ngẩng đầu, thấy là gã, mắt cậu sáng lên tức thì, toe toét cười một nụ cười không chút đề phòng: "Quách Tử, anh về rồi!"
Quách Thành Vũ không nói gì, chỉ cúi người vươn tay, một tay nhấc bổng cậu từ dưới đất lên, ôm chặt vào lòng. Gã cúi đầu vùi mặt vào đỉnh tóc thoang thoảng mùi nắng của cậu, hít sâu một hơi. Cơ thể trong vòng tay ấm áp và chân thật, xua tan mọi sự giả dối và mệt mỏi từ những cuộc xã giao.
"Ừm" Gã in một nụ hôn lên mái tóc mềm mại, giọng nói trầm ấm và thỏa mãn "Anh về rồi."
--
Gia đình họ Khương là một gia đình học thuật điển hình, nhà cửa được trang trí ấm cúng và tao nhã. Cha Khương là một học giả trung niên có khí chất nhã nhặn, mẹ Khương thì hiền lành, nhân hậu. Thấy Quách Thành Vũ, trên mặt họ đều mang nụ cười chân thành.
Quách Thành Vũ, một người tinh quái, một khi đã cất đi sự sắc bén trên thương trường, muốn lấy lòng ai thì gần như dễ như trở bàn tay. Gã cùng cha Khương trò chuyện về thời sự, cũng có thể tiếp lời mẹ Khương về chủ đề trồng hoa nuôi cỏ. Trong lời nói không hề khoe khoang, lại vừa vặn bộc lộ sự tôn trọng và sự trân trọng đối với Khương Tiểu Soái. Trên bàn ăn, gã còn chủ động gắp thức ăn và thêm canh, hạ thấp tư thế hết mức, dỗ mẹ Khương cười toe toét, liên tục gắp thức ăn cho gã.
Ăn xong, Quách Thành Vũ giành phần dọn bát đũa, chen vào căn bếp không rộng rãi, đeo tạp dề hoa văn li ti, thao tác nhanh nhẹn rửa bát. Tiếng nước chảy róc rách, xen lẫn với tiếng trò chuyện sảng khoái của gã và cha Khương vọng ra từ bếp.
Mẹ Khương và Khương Tiểu Soái ngồi trên sofa phòng khách, nhìn bóng lưng hài hòa của một già một trẻ hai Alpha trong bếp, vành mắt mẹ Khương bỗng đỏ hoe. Bà lặng lẽ quay mặt đi, dùng mu bàn tay lau khóe mắt.
Khương Tiểu Soái nhận ra ngay, vội vàng xích lại gần, âu yếm nép vào lòng mẹ như hồi nhỏ, giọng nói mềm mại: "Mẹ, mẹ sao vậy ạ?"
"Không sao, mẹ chỉ là vui thôi." Mẹ Khương ôm con trai, giọng nói hơi nghẹn lại, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười "Chỉ là nhìn Soái Soái của mẹ cũng đã lớn, bên cạnh cũng có một người hiểu được lạnh nóng, đáng tin cậy như vậy, lòng mẹ... lòng mẹ vui."
Bà nhẹ nhàng vỗ lưng Khương Tiểu Soái như vỗ em bé trong tã lót: "Một ngày tốt lành như thế này, sao mẹ lại khóc chứ... Nhưng cứ nghĩ đến Soái Soái của mẹ, cũng đang được người khác kiên định yêu thương như vậy, lòng mẹ ấy à, lại vừa chua xót vừa nghẹn lại, không kìm được nước mắt."
Khương Tiểu Soái mũi cay xè, vùi sâu mặt vào hõm cổ mẹ thoang thoảng hương thơm quen thuộc, thì thầm: "Chúng con rất tốt, mẹ, mẹ yên tâm."
--
Buổi tối, Quách Thành Vũ nằm trên chiếc giường đơn mà Khương Tiểu Soái đã ngủ từ bé đến lớn. Chiếc giường nhỏ hơi chật chội nhưng lại mang đến cho gã một cảm giác an tâm kỳ lạ. Trong tay gã đang giở cuốn album cũ mà mẹ Khương vừa đưa, xem say sưa.
Cuốn album ghi lại mọi khoảnh khắc trưởng thành của Khương Tiểu Soái: đội mũ sinh nhật thổi nến, tốt nghiệp tiểu học đeo khăn quàng đỏ, thời trung học mặc đồng phục ngây ngô, rụt rè... Đầu ngón tay Quách Thành Vũ lướt quanhững bức ảnh ố vàng, ánh mắt mềm mại đến khó tin.
"Ôi chao, anh đừng xem nữa!"
Khương Tiểu Soái tắm xong bước ra, nhìn thấy cảnh này mặt đỏ bừng, nhào tới giật lấy cuốn album "Toàn là lịch sử đen thôi! Có gì đẹp mà xem!"
Quách Thành Vũ cười tránh đi, dựa vào lợi thế chiều cao và sải tay dài, gã dễ dàng ôm ngang eo cậu, ghì chặt vào lòng. Khương Tiểu Soái giãy giụa hai cái, không thoát ra được, đành đỏ mặt bị gã ấn vào ngực.
"Dễ thương quá" Cằm Quách Thành Vũ cọ vào đỉnh đầu còn ướt của cậu, giọng nói trầm ấm mang theo tiếng cười "Soái Soái thời niên thiếu ngây ngô, những khoảnh khắc mà anh không kịp tham gia, dáng vẻ nào cũng đẹp."
Gã ngừng lại một chút, giọng điệu nhuốm một chút tiếc nuối gần như khó nhận ra: "Bây giờ điều duy nhất anh hối hận chính là đã không thể gặp em sớm hơn, không thể tham gia vào cuộc đời em sớm hơn, để thu thập trọn vẹn mọi dáng vẻ của em."
Trong phòng ngủ chỉ bật một chiếc đèn đầu giường vàng ấm, ánh sáng dịu nhẹ bao trùm hai người đang ôm nhau, đổ bóng thân mật hòa quyện trên tường. Bên ngoài cửa sổ là màn đêm tĩnh mịch, thỉnh thoảng có tiếng xe cộ yếu ớt từ xa chạy qua, càng làm nổi bật sự yên bình, ấm áp của không gian này.
Khương Tiểu Soái yên lặng cuộn mình trong vòng tay gã, lắng nghe nhịp tim ổn định của gã, cảm nhận hơi ấm truyền qua lớp đồ ngủ mỏng. Mãi một lúc sau, cậu mới ngẩng đầu lên khỏi lòng Quách Thành Vũ, đôi mắt long lanh như có vì sao rơi vào. Cậu vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt có vẻ hơi buồn bã của Quách Thành Vũ.
"Không sao mà" Giọng cậu rất nhẹ, như gió đêm lướt qua dây đàn "Trước đây không có cơ hội, vậy thì còn có sau này mà."
Cậu ngẩng mặt, dưới ánh mắt hơi sững sờ của Quách Thành Vũ, nở một nụ cười rạng rỡ và ấm áp.
"Mỗi năm sau này, cuộc sống của em, đều sẽ có anh."
Mọi sự tiếc nuối và buồn bã nhỏ bé đều được gột rửa sạch sẽ. Quách Thành Vũ siết chặt vòng tay, ôm sâu người trong lòng hơn nữa. Khi cất tiếng nói lại, giọng gã khàn đặc nhưng quả quyết:
"Được."
20.
Hiệu suất làm việc của Thường Tự cao đến đáng kinh ngạc. Quách Thành Vũ đến Giang Hỗ chưa đầy ba ngày, một thiệp mời dự tiệc đã được gửi đến bàn làm việc của gã. Địa điểm được chọn là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất Giang Hỗ, danh nghĩa là để ăn mừng thành công giai đoạn của một dự án hợp tác giữa HS và Thịnh Phóng Sinh Vật. Nhưng những người tinh ý đều biết, đây là dấu hiệu chính thức cho sự kết nối mà Thường Tự đã tạo ra giữa Quách Thành Vũ và Thịnh Thiếu Du.
Quách Thành Vũ nhếch mép nhìn tấm thiệp mời, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bề mặt giấy bóng loáng. Đây không phải lần đầu tiên gã gặp Thịnh Thiếu Du. Trước đây gã đã có vài lần tiếp xúc ngắn ngủi tại các bữa tiệc kinh doanh. Ấn tượng của gã là một Alpha cực kỳ trẻ và cực kỳ tinh ranh, bề ngoài dễ gần nhưng thực chất giới hạn rất rõ ràng, thủ đoạn sắc bén, có thể đưa Thịnh Phóng Sinh Vật trở thành ngôi sao mới trong ngành chỉ trong vài năm, chắc chắn không phải người tầm thường.
Tối hôm đó, gã mặc bộ vest tối màu được cắt may hoàn hảo, ung dung bước vào hội trường, lập tức thu hút nhiều ánh nhìn. Thường Tự đang nói chuyện với một người khác, thấy gã đến, nâng ly chào từ xa, ánh mắt mang ý nghĩa ngầm hiểu.
Thịnh Thiếu Du quả nhiên cũng có mặt, được vài người vây quanh, tay lắc lư ly champagne, trên mặt nở nụ cười xã giao hoàn hảo.
"Tổng giám đốc Thiếu Du, hân hạnh."
Thịnh Thiếu Du cười và bắt tay với gã, lực đạo không nhẹ không nặng vừa phải.
Cả hai đều là những người tinh anh trên thương trường, lời xã giao không hề có sơ hở. Sau vài vòng rượu, những lời nói lịch sự đã được trao đổi hàng trăm lần, ranh giới thăm dò của nhau cũng nắm bắt được kha khá. Quách Thành Vũ cảm nhận được, Thịnh Thiếu Du rất hứng thú với vài hướng hợp tác mà gã đưa ra, và lợi thế của Thịnh Phóng Sinh Vật trong các phòng thí nghiệm tiên tiến cũng chính là điều Quách Thành Vũ đang cần gấp. Một sự hợp tác làm hài lòng cả hai bên đã dần phác họa ra một hình dáng rõ ràng trong quá trình nâng ly.
Đến khi bữa tiệc gần kết thúc, Quách Thành Vũ đã chắc chắn đến tám, chín phần. Cồn bay lên mang lại cảm giác chóng mặt nhẹ, nhưng đầu óc gã vẫn tỉnh táo, chỉ là bước chân nặng hơn bình thường một chút.
Lý Vượng đã lái xe đến gara ngầm chờ sẵn. Đúng lúc gã đang đi về phía xe của mình, một bóng người bên cạnh chiếc Bentley màu đen ở phía đối diện thu hút sự chú ý của gã.
Đó là Thịnh Thiếu Du.
Anh ta dường như cũng vừa xuống, đang hơi cúi người, nói gì đó với người bên trong xe. Một bàn tay vươn ra từ trong xe, nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc cà vạt hơi lệch cho anh ta. Bàn tay đó xương xẩu rõ ràng, trắng nõn, thon dài, lực rất nhẹ nhưng động tác lại mang sự thân mật tự nhiên.
Tiếp theo, một Omega mặc áo len màu nhạt thò đầu ra khỏi ghế lái. Anh ta trông cực kỳ trẻ, thậm chí có phần quá mềm mại, mày mắt rũ xuống, mang một vẻ ngoan ngoãn gần như nhút nhát.
Lời nói của Cao Đồ và khuôn mặt của người trước mắt trùng khớp nhau. Quách Thành Vũ dừng bước, nhìn thấy Omega đó vòng tay ôm Thịnh Thiếu Du, người gần như nửa dựa vào anh ta, thành thạo đẩy anh ta vào ghế phụ lái.
Quách Thành Vũ nheo mắt, vô thức nhìn thêm vài lần. Gã luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Thân hình Thịnh Thiếu Du không nhỏ, là một Alpha cực kỳ áp chế nhưng lúc này lại gần như hoàn toàn bị kiểm soát hành động bởi Omega có vẻ ngoài mảnh khảnh kia.
Ánh mắt gã rơi vào Hoa Vịnh. Hoa Vịnh đang cúi người thắt dây an toàn cho Thịnh Thiếu Du, động tác khựng lạigần như không thể nhận ra.
Sau đó anh ta từ từ quay đầu lại, nhìn về phía Quách Thành Vũ.
Đó là một đôi mắt cực kỳ đẹp, đuôi mắt hơi rũ xuống, lẽ ra phải trông ngây thơ và dịu dàng. Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt đối diện, Quách Thành Vũ cảm thấy một cảm giác đe dọa bất ngờ chạy dọc xương sống, khiến gã dựng lên mọi sự phòng vệ.
Ánh mắt đó không hề có sự thù địch hay cảnh báo rõ ràng nào, thậm chí không có cảm xúc gì, chỉ là một cái liếc rất nhạt. Đó không phải là sự áp chế cấp độ do pheromone Alpha mang lại mà giống như một bóng đen khổng lồ lướt qua trong đáy biển sâu, chỉ cần bị nó liếc nhìn, mọi thứ xung quanh đã đủ để đông cứng.
Cơn say của Quách Thành Vũ tỉnh hẳn hơn một nửa ngay lập tức. Gã lập tức thu lại mọi ánh mắt tò mò, pheromone Brandy rục rịch như muốn cảnh cáo người đã mạo hiểm xâm nhập vào lãnh thổ của mình. Nhưng người đó chỉ nhìn gã một cái rồi chui vào trong xe, không hề để lại thêm một ánh mắt nào.
Quách Thành Vũ nhìn bóng lưng gã, vô cảm kéo cửa xe, nhanh chóng ngồi vào trong xe mình.
"Đại ca?"
Lý Vượng nhận ra sự căng thẳng thoáng qua của gã, hỏi nhỏ.
"Không sao." Quách Thành Vũ tựa vào lưng ghế, nhắm mắt, giọng nói hơi trầm xuống "Lái xe."
--
Về đến nhà, Khương Tiểu Soái đang cuộn mình trên sofa đọc tài liệu y học. Nghe tiếng mở cửa, cậu chạy bằng chân trần đến. Cậu ghé sát vào gã như một chú chó nhỏ để ngửi, lập tức nhăn mũi: "Anh lại uống nhiều rượu rồi."
Quách Thành Vũ một tay ôm cậu vào lòng, tựa cằm lên đỉnh tóc cậu, hít sâu một hơi hương tre xanh thanh mát mới cảm thấy sự khó chịu vô cớ trong lòng tan đi được một chút.
"Tạm ổn, bên Thịnh Thiếu Du không có vấn đề lớn." Gã ngừng lại, ôm Khương Tiểu Soái ngồi xuống sofa, giọng điệu trở nên nghiêm trọng hơn "Soái Soái, anh gặp một chuyện hơi tà môn."
Khương Tiểu Soái thấy vẻ mặt gã không đúng cũng trở nên nghiêm túc, quỳ gối bên cạnh gã. Quách Thành Vũ kể lại chi tiết việc nhìn thấy Hoa Vịnh trong gara ngầm và cái cảm giác kỳ lạ ngay lúc đó.
"Cảm giác này anh chưa bao giờ có. Hoa Vịnh này tuyệt đối không chỉ là một Omega bình thường đơn giản như vậy."
Khương Tiểu Soái nghe mà mắt mở to, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm trọng. Cậu là bác sĩ, hiểu biết về cơ thể người và sự phân hóa giới tính sâu sắc hơn người thường nhiều. Quách Thành Vũ là Alpha hạng S, kháng thể pheromone và tinh thần đều cực kỳ mạnh. Ngoài Trì Sính ra, cậu chưa từng thấy Alpha nào có thể đối chọi với gã.
"Ngay cả anh cũng cảm thấy bồn chồn sao?"
Khương Tiểu Soái lẩm bẩm. Cậu chợt nhớ ra điều gì đó, quay người lấy chiếc máy tính bảng của mình từ đầu kia sofa, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, mở vài tài liệu mật mã đã được mã hóa.
"Quách Tử, anh còn nhớ em từng nhắc với anh về vài thứ rất ít người biết mà em tra được khi nghiên cứu pheromone không?"
Quách Thành Vũ nghiêng người nhìn, trên màn hình là những thuật ngữ sinh học khó hiểu và các mô hình dữ liệu phức tạp: "Ngoài ba giới tính phổ biến được công nhận là Alpha, Beta, Omega, trong một số tài liệu chưa được công bố còn mơ hồ đề cập đến một khả năng phân hóa giới tính khác, hiếm gặp và đặc biệt hơn..."
Giọng Khương Tiểu Soái hạ thấp xuống một chút.
"Họ tạm thời đặt tên cho nó là—Enigma."
"Enigma?" Quách Thành Vũ nhíu mày.
"Đúng vậy." Khương Tiểu Soái chỉ vào đoạn văn trong tài liệu "Nghe nói những cá thể này cực kỳ hiếm, cấu trúc pheromone, chức năng sinh lý, thậm chí là tính xã hội của họ có thể khác biệt so với giới tính thông thường. Thậm chí có thể sở hữu một số năng lực mà chúng ta khó có thể hiểu được. Ví dụ như có một mức độ ảnh hưởng bẩm sinh nào đó đối với các giới tính khác, đặc biệt là Alpha."
Khương Tiểu Soái ngẩng đầu nhìn Quách Thành Vũ:
"Cao Đồ trước đây từng nói, Thẩm Văn Lang đã xảy ra xung đột với Hoa Vịnh và Thịnh Thiếu Du, thậm chí đánh nhau! Nhưng theo mô tả của Cao Đồ, người như Thẩm Văn Lang, cực kỳ ghét Omega và tự phụ đến mức bệnh hoạn, làm sao có thể mất kiểm soát đến mức đó chỉ vì một 'Omega bình thường'? Trừ khi..."
Cả hai chìm vào im lặng một lúc. Nếu Hoa Vịnh thực sự là Enigma thì logic căn bản đằng sau những hành vi điên cuồng, cố chấp của Thẩm Văn Lang có lẽ phức tạp hơn họ tưởng rất nhiều.
Cậu vò đầu bứt tai, khó hiểu, vô thức gặm móng tay.
Quách Thành Vũ nhìn vẻ lo lắng này của cậu, đột nhiên vươn tay, bóp vào má cậu mềm mềm, kéo nhẹ ra ngoài, ngắt dòng suy nghĩ của cậu.
"Ưm... anh làm gì vậy?" Khương Tiểu Soái lắp bắp phản đối, đánh tay gã ra.
"Gỡ chuông cần người buộc chuông."
Giọng Quách Thành Vũ trở lại vẻ lười biếng và sự tính toán khó nhận ra thường ngày. Gã véo má Khương Tiểu Soái nhưng ánh mắt lại nhìn ra màn đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ: "Chúng ta ở đây đoán già đoán non, ngoài việc thêm phiền muộn cũng không có tác dụng thực tế nào."
Gã cúi đầu, áp trán vào trán Khương Tiểu Soái, giọng nói rất nhỏ:
"Chi bằng để người gieo nhân, tự mình gặt quả. Còn chúng ta..."
Khóe miệng Quách Thành Vũ từ từ nhếch lên một đường cong gian xảo.
"Chỉ cần đứng bên cạnh, 'thúc đẩy' thêm một chút là được rồi."
21.
Cuộc sống trôi đi như tờ giấy xuyến chỉ bị ngấm nước, chậm rãi loang ra rồi nhòe thành một màu xám xịt hỗn độn nhưng yên bình. Còn Cao Đồ và Thẩm Văn Lang, họ rơi vào một trạng thái bế tắc kỳ lạ.
Cú đột nhập trong đêm mưa bão cùng cái ôm rung trời chuyển đất đó dường như đều trở thành những ký ức bị cố tình phong ấn. Cao Đồ không còn tránh né Thẩm Văn Lang như chim sợ cành cong nữa, thậm chí còn ngầm cho phép hắn coi căn nhà thuê chật hẹp này là nửa cái tổ của mình. Một tấm thảm dày cộp được trải ở góc phòng khách, mềm mại và im lặng chấp nhận hình bóng Thẩm Văn Lang ngủ dưới sàn mỗi đêm. Tủ lạnh luôn chứa đầy nguyên liệu tươi, và ở lối vào cũng có thêm một đôi dép lê của Thẩm Văn Lang.
Mọi thứ có vẻ đang chuyển biến tốt, nhưng lại rõ ràng bị ngăn cách bởi một lớp màng vô hình.
Cao Đồ sẽ bình tĩnh nhận lấy nước ấm Thẩm Văn Lang đưa, ăn bữa sáng vụng về do hắn nấu có hương vị khó tả, và vào lúc nửa đêm thức dậy, tiện tay kéo lại chiếc chăn bị trượt xuống đắp lại cho Thẩm Văn Lang.
Nhưng anh không bao giờ chủ động nói chuyện, ánh mắt luôn lướt nhẹ qua Thẩm Văn Lang, hướng về một điểm nào đó trong hư vô. Mỗi khi Thẩm Văn Lang cố gắng tiếp cận, dù chỉ là khoảng cách đầu ngón tay suýt chạm, Cao Đồ sẽ như bị điện giật, khéo léo nghiêng người, hoặc lấy một vật gì đó bên tay, dùng một thái độ ôn hòa nhưng không thể nghi ngờ để âm thầm hóa giải sự thân mật vượt rào đó.
Thẩm Văn Lang không thể hiểu được.
Hắn nhìn thấy Cao Đồ, chạm vào Cao Đồ, thậm chí ngửi được hương vị pheromone ngày càng hòa quyện trong không khí, nhưng hắn không thể nắm bắt được anh.
Cao Đồ ngay trong tầm tay hắn, nhưng lại như cách biệt qua một tầng trăng soi đáy nước không thể phá vỡ.
May mắn thay, may mắn thay, điều hắn không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn.
Sau khi tái đắc thủ, dường như chỉ cần có thể nhìn thấy Cao Đồ như thế này, có thể cảm nhận luồng hương xô thơm thanh lãnh quấn quanh chóp mũi thì... cũng không phải là không thể chịu đựng được.
--
Cho đến khi Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái trở về từ Giang Hỗ.
Mẹ Khương đã nhồi nhét Khương Tiểu Soái đầy mấy thùng đồ lớn, cứ như muốn chuyển nửa cái nhà đi vậy. Khương Tiểu Soái nhìn đống "tình mẫu tử" chất thành núi mà dở khóc dở cười, dứt khoát gọi điện rủ Cao Đồ qua ăn cơm, tiện thể chia sẻ bớt một chút.
Khương Tiểu Soái không hề mời Thẩm Văn Lang, nhưng khi Cao Đồ xách đồ nhấn chuông cửa, Khương Tiểu Soái mở cửa ra, liếc mắt một cái đã thấy bóng người cao lớn đang đứng im lặng như bóng ma cách Cao Đồ vài bước chân.
Khương Tiểu Soái trợn mắt một cái thật lớn, bĩu môi, nhưng rốt cuộc không nói lời khó nghe nào, chỉ nghiêng người cho hai người vào.
Cả bữa ăn Thẩm Văn Lang ăn uống không tập trung, phần lớn thời gian ánh mắt dán chặt vào Cao Đồ, nhìn đôi mắt anh hơi cong lên vì một câu chuyện cười của Khương Tiểu Soái, lòng vô cớ cảm thấy khó chịu. Ăn uống no say, Khương Tiểu Soái kéo Cao Đồ cuộn tròn trên sofa tiếp tục trò chuyện, chỉ vào mấy thùng đồ lớn cho Cao Đồ tùy ý chọn.
Quách Thành Vũ đứng dậy, bắt đầu chậm rãi thu dọn bát đũa. Thẩm Văn Lang gần như lập tức cũng đứng dậytheo, gượng gạo giúp đỡ.
Tiếng nước chảy róc rách, rửa trôi vết dầu mỡ trên bát đĩa sứ trắng. Chỉ còn lại hai người họ trong bếp.
Ngoài công việc, họ dường như thực sự không có gì để nói. Quách Thành Vũ đặt đĩa đã rửa sạch lên giá ráo nước, giả vờ vô tình mở lời, giọng nói rõ ràng lọt vào tai Thẩm Văn Lang: "Hai hôm trước tôi đến Giang Hỗ, có gặp mặt Tổng giám đốc Thiếu Du của Thịnh Phóng Sinh Vật."
Tay Thẩm Văn Lang đặt bát xuống khựng lại gần như không thể nhận ra, không tiếp lời.
Quách Thành Vũ dường như cũng không cần hắn đáp lời, tiếp tục nói một mình, giọng điệu bình thản: "Nghe nói cậu ta sắp kết hôn rồi, làm khá lớn." Gã nghiêng đầu, liếc nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Thẩm Văn Lang "Xem ra anh đã biết rồi?"
Thẩm Văn Lang "Ừm" một tiếng, cầm một chiếc bát khác lên rửa, nước chảy qua những ngón tay thon dài của hắn.
"Vậy đối với đối tượng kết hôn của cậu ta" Quách Thành Vũ tắt vòi nước, lấy chiếc khăn lau bát sạch sẽ, từ tốn lau mép bát, nhưng ánh mắt lại hướng về phía phòng khách, dường như để xác nhận hai người kia không chú ý đến đây "Anh không có gì muốn nói sao?"
Thẩm Văn Lang nhíu mày, cuối cùng quay đầu nhìn Quách Thành Vũ, ánh mắt mang theo sự thắc mắc chân thật: "Tôi thì có gì để nói?"
Hoa Vịnh kết hôn liên quan gì đến hắn. Hắn thậm chí còn mong hai người đó dính chặt lấy nhau, đỡ làm phiền hắn. Hắn chỉ cảm thấy câu hỏi của Quách Thành Vũ vô lý một cách khó hiểu.
Quách Thành Vũ đặt chiếc bát cuối cùng đã được lau sáng bóng vào tủ, phát ra tiếng va chạm nhẹ. Gã quay người lại, đứng đối diện với Thẩm Văn Lang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không có hơi ấm, hất đầu về phía cửa kính thông ra ban công nhỏ: "Nói chuyện chút chứ?"
Thẩm Văn Lang nhìn chằm chằm vào gã hai giây, đặt đồ trên tay xuống, đi theo Quách Thành Vũ ra ban công.
Gió đêm mang theo cái nóng nhẹ của đầu hè thổi tới. Ánh đèn neon của thành phố xa xa nhòe thành một quầng sáng muôn màu. Quách Thành Vũ móc bao thuốc ra khỏi túi, rút một điếu châm lửa. Đốm lửa đỏ rực lúc sáng lúc tắt trong màn đêm. Gã hút một hơi, chậm rãi nhả ra làn khói trắng xám, nhìn Thẩm Văn Lang đang cau mày qua làn khói.
Đột nhiên, gã cười lớn mà không có báo trước, nụ cười tràn đầy sự chế giễu không hề che giấu.
"Người ngoài luôn nói Tổng giám đốc Văn Lang mưu lược vẹn toàn, thủ đoạn tàn nhẫn, có thể mở ra một con đường máu ở Giang Hỗ, là một nhân vật lợi hại." Giọng Quách Thành Vũ khàn nhẹ vì khói thuốc, ngữ điệu bình thản nhưng từng chữ như kim châm "Nhưng khi đối diện với chuyện của chính mình thì quả thực là... ngu xuẩn không thể cứu vãn."
Sắc mặt Thẩm Văn Lang trầm xuống ngay lập tức, hàm dưới căng cứng. Hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu trước sự ác ý và đánh giá đột ngột này của Quách Thành Vũ.
"Quách Thành Vũ, anh có ý gì?"
"Tôi có ý gì ư?" Quách Thành Vũ lại cười một tiếng, gạt tàn thuốc, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Văn Lang.
"Không có ý gì cả, chỉ thấy hơi buồn cười, anh theo đuổi Cao Đồ lâu như vậy, tự biến mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, ngay cả HS cũng suýt nữa không cần, vậy mà lại không hiểu được rốt cuộc cậu ấy vì sao ra đi, vì sao không chịu thật lòng chấp nhận anh."
Lời nói này như một cú búa tạ, khiến hơi thở hắn nghẹn lại đột ngột.
Quách Thành Vũ thưởng thức sự thay đổi trên khuôn mặt hắn. Cảm giác khó chịu tích tụ vì bị gián đoạn thế giới riêng của hai người cuối cùng cũng tan đi một chút. Gã dập tắt đầu thuốc sắp cháy hết trên lan can ban công.
"Đáng lẽ tôi lười nói với anh những chuyện rắc rối này" Quách Thành Vũ quay người, chuẩn bị quay lại phòng khách, giọng nói trở nên lạnh nhạt, mang theo một cảm giác ban ơn kẻ cả "Nhưng Soái Soái xem Cao Đồ là bạn, thấy cậu ấy buồn trong lòng cũng không dễ chịu. Vì nể mặt Cao Đồ, tôi cũng đành miễn cưỡng nhắc nhở anh lần này."
Tay gã đã đặt lên tay nắm cửa ban công, nhưng lại như nhớ ra điều gì đó bèn dừng lại động tác, quay đầu nhìn Thẩm Văn Lang lần cuối.
Màn đêm phác họa đường nét gã có chút mơ hồ, chỉ có đôi mắt kia, sắc bén đến kinh người, mang theo lực xuyên thấu không chút nương tay.
"Thẩm Văn Lang" Giọng Quách Thành Vũ rất nhẹ, nhưng như ngâm trong băng giá "Mối quan hệ giữa anh và Hoa Vịnh kia, không ai rõ hơn chính bản thân anh."
"Trong cái ván cờ sát phạt cá nhân mà hai người tự tạo ra này, rốt cuộc Cao Đồ, người vô tội bị cuốn vào, đã bị buộc phải đóng vai trò gì."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro