28

Cánh cửa kim loại khép lại phía sau, phát ra tiếng "cạch" nặng nề, cách ly hoàn toàn Cao Đồ với thế giới bên ngoài. Cậu bị đưa về căn cứ tiền tuyến, bị giam vào một phòng cách ly ngột ngạt hơn trước. Bốn bức tường là hợp kim bóng loáng không kẽ hở, chỉ có một cửa sổ nhỏ không thể mở lọt vào chút ánh sáng yếu ớt. Một chiếc giường kim loại cố định, một phòng vệ sinh độc lập chật hẹp, ngoài ra không có gì khác.

Cổ tay cậu bị cưỡng chế đeo thiết bị định vị điện tử, lính canh mặt vô cảm thông báo cậu không được phép bước ra khỏi phòng nửa bước nếu chưa có sự cho phép.

Quả nhiên, Thẩm Văn Lang đã giam cầm cậu. Những lời lẽ lạnh lùng của Thẩm Văn Lang đêm hôm đó trong con hẻm, trước mặt Thẩm Ngọc, đã khiến Cao Đồ nhận thức rõ tình cảnh của mình. Cậu cuộn tròn ở góc giường lạnh lẽo, hai tay siết chặt bụng dưới hơi nhô lên. Lạc Lạc dường như cũng cảm nhận được sự bất an của mẹ, khẽ cựa quậy trong bụng cậu. Thẩm Văn Lang muốn làm gì? Thẩm Ngọc có đến nữa không? Cậu và đứa bé sẽ phải đối mặt với điều gì? Nỗi sợ hãi vô hình gặm nhấm thần kinh cậu.

Những ngày đầu, cậu gần như không thể ngủ yên, bất kỳ tiếng động nhỏ xíu nào cũng có thể khiến cậu giật mình ngồi bật dậy. Đồ ăn được đưa đến, cậu cũng phải kiểm tra đi kiểm tra lại mới dám ăn một chút.

Cho đến hôm đó, cửa phòng lại lần nữa được mở. Cao Đồ giật mình như con thỏ bị kinh hãi, thun lại vào góc giường trong cùng, toàn thân căng cứng, ánh mắt tràn ngập sự kinh hoàng, nhìn chằm chằm vào cửa.

Bước vào là một Beta nữ vẻ ngoài hiền hậu, phía sau là một trợ lý cầm hộp y tế. Sự xuất hiện của bác sĩ ngay lập tức gợi lại những ký ức đáng xấu hổ nhất của Cao Đồ.

"Đừng căng thẳng" Nữ bác sĩ dừng lại, giữ khoảng cách với cậu, giọng nói cố ý rất nhẹ nhàng, khác hẳn với cảm giác về những bác sĩ do Thẩm Ngọc sắp xếp trong ký ức của Cao Đồ: "Tôi là Lâm Na, bác sĩ thuộc bộ phận y tế của căn cứ. Thẩm Trung tướng bảo tôi đến kiểm tra sức khỏe cho cậu, đảm bảo cậu và thai nhi khỏe mạnh, không phải để làm hại cậu."

Cô kiên nhẫn giải thích, giọng điệu ôn hòa: "Chỉ là kiểm tra thông thường nhất, nghe tim thai, tìm hiểu tình hình của em bé, rồi lấy một chút máu xem tình trạng dinh dưỡng của cậu thôi." Cô ra hiệu cho trợ lý đặt hộp ở cửa, còn mình tay không, cố gắng truyền tải tín hiệu vô hại.

Cao Đồ vẫn chưa thả lỏng, môi mím chặt trắng bệch, bàn tay che bụng vì dùng sức mà khớp ngón trắng ra, nhìn chằm chằm vào mọi hành động của bác sĩ Lâm Na. Nhưng bác sĩ Lâm luôn giữ khoảng cách và sự kiên nhẫn, trong mắt không có sự săm soi hay lạnh lùng, chỉ có sự bình tĩnh chuyên nghiệp.

Sau một hồi rất lâu, thần kinh căng thẳng của Cao Đồ mới từ từ giãn ra một chút. Cậu từng chút một nhích đến mép giường, cứng nhắc nằm xuống, cơ thể vẫn căng cứng, sẵn sàng phản kháng bất cứ lúc nào.

Trong quá trình kiểm tra, động tác của bác sĩ Lâm nhẹ nhàng hết mức có thể. Khi ống nghe lạnh lẽo chạm vào da thịt, Cao Đồ vẫn không nhịn được mà rùng mình. Bác sĩ Lâm ngay lập tức dừng lại, đợi cậu thích nghi một chút mới tiếp tục. Khi nghe tiếng tim thai, cô nghiêng tai lắng nghe, trên mặt thoáng hiện một nụ cười nhạt, nói với Cao Đồ: "Tim em bé rất khỏe, là một cậu bé kiên cường đấy."

Cao Đồ thẫn thờ nhìn trần nhà.

"Cậu quá gầy, tình trạng suy dinh dưỡng khá nghiêm trọng," Bác sĩ Lâm khẽ cau mày: "Điều này sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi, cậu cần tăng cường dinh dưỡng." Cô thu ống nghe, giả vờ vô tình nói nhỏ thêm một câu: "Hãy yên tâm, ở đây, ít nhất sự an toàn cơ bản của cậu và đứa bé được đảm bảo."

Tim Cao Đồ chợt đập mạnh, cậu ngước mắt nhìn bác sĩ Lâm, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu vết giả tạo nào trên khuôn mặt cô. Nhưng bác sĩ Lâm đã cúi đầu bắt đầu chuẩn bị dụng cụ lấy máu, như thể câu nói vừa rồi chỉ là lời an ủi bâng quơ.

Sau lần kiểm tra này, bác sĩ Lâm cách vài ngày lại đến thăm. Thái độ của cô luôn ôn hòa, việc kiểm tra cũng chỉ giới hạn ở những hạng mục cơ bản. Thế nhưng Thẩm Văn Lang vẫn không xuất hiện. Theo thời gian, bụng Cao Đồ dần dần có độ cong rõ ràng hơn, tuổi thai thực sự của Lạc Lạc sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện. Cậu nhớ đến sự chăm sóc ẩn ý của bác sĩ Lâm, nhớ đến hành động giam cậu lại nhưng không lập tức làm hại cậu của Thẩm Văn Lang, một ý nghĩ táo bạo và tuyệt vọng dần hình thành. Cậu phải chủ động hành động, vì Lạc Lạc, cũng vì em gái Cao Tình, cậu quyết định đánh cược tia hy vọng cuối cùng, dù phải vứt bỏ chút phẩm giá còn sót lại, đánh cược rằng Thẩm Văn Lang có lẽ sẽ có một chút quan tâm đến con của họ.

Khi một lần kiểm tra nữa kết thúc, Cao Đồ lấy hết can đảm, vào khoảnh khắc bác sĩ Lâm thu dọn dụng cụ chuẩn bị rời đi, cậu nói nhỏ: "Bác sĩ Lâm... xin chờ một chút."

Bác sĩ Lâm dừng động tác, nhìn cậu.

"Giúp tôi... giúp tôi nhắn lời đến Thẩm Trung tướng, được không?" Cậu thấy vẻ khó xử trên mặt bác sĩ Lâm, tim chợt chùng xuống, vội vàng bổ sung: "Tôi biết điều này làm khó cô... nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác... Đứa bé....đứa bé là của Thẩm Trung tướng, đã gần sáu tháng rồi, tôi có thể hợp tác làm xét nghiệm ADN chứng minh. Tôi thật sự không có Alpha nào khác, tôi vẫn còn... sạch sẽ."

Hai từ "sạch sẽ" khó khăn thốt ra, cậu cảm thấy một trận xấu hổ như lửa đốt, má tức thì nóng bừng, nhưng cậu ép mình nói tiếp, giọng càng lúc càng nhỏ: "Nếu anh ấy muốn dùng tôi... tôi có thể như trước đây... sẵn sàng khi được gọi... chỉ cần cho tôi sinh Lạc Lạc an toàn, chỉ cần đừng làm hại em gái tôi."

Cậu cúi gằm mặt, không dám nhìn vào mắt bác sĩ Lâm, đôi vai gầy gò không thể kiểm soát được sự run rẩy nhẹ. Vì Lạc Lạc, vì Cao Tình, cậu sẵn lòng dâng hiến cơ thể mà ngay cả bản thân cậu cũng khinh ghét này, như vật trao đổi để đổi lấy sự sống.

Bác sĩ Lâm nhìn bộ dạng cậu, trong lòng thương xót. Cô im lặng một lát, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài: "Lời, tôi sẽ mang đến, bây giờ điều quan trọng nhất với cậu là tập trung điều dưỡng cơ thể cho tốt." Cô không thể đưa ra bất kỳ lời hứa nào, cầm hộp y tế lên, hối hả rời khỏi căn phòng như chạy trốn.

Cao Đồ như bị rút hết xương cốt, khụy xuống mép giường, sự nhục nhã và hy vọng cuộn xoáy điên cuồng, gần như xé nát cậu.

--

Bác sĩ Lâm lại đến văn phòng Thẩm Văn Lang, vẻ mặt cô nghiêm trọng hơn bất kỳ lần nào trước đây.

"Trung tướng, tình trạng sức khỏe của Cao Đồ tiên sinh đã cải thiện đôi chút sau khi được bổ sung dinh dưỡng, nhưng áp lực tinh thần rất lớn, cảnh giác rất cao." Cô báo cáo xong dữ liệu cơ bản theo thông lệ, ngừng một chút, giọng hạ thấp hơn: "Cậu ấy... hôm nay khi kiểm tra xong, đã khẩn cầu tôi nhắn lời đến ngài."

Thẩm Văn Lang ngước mắt khỏi tập tài liệu, ánh mắt ra hiệu cô tiếp tục.

Bác sĩ Lâm thuật lại nguyên văn lời Cao Đồ. Khi nghe đến câu "Đứa bé là của Thẩm Trung tướng, đã gần sáu tháng rồi", sự bình tĩnh trên mặt Thẩm Văn Lang lập tức tan vỡ, đột ngột đứng phắt dậy khỏi ghế.

"Cô nói gì?" Thẩm Văn Lang không thể tin nổi: "Sáu tháng?!"

Bác sĩ Lâm khẳng định gật đầu, ánh mắt phức tạp: "Cậu ấy nói như vậy, và chủ động đề nghị sẵn lòng làm xét nghiệm ADN để chứng minh sự trong sạch. Cậu ấy còn lặp đi lặp lại việc cậu ấy không có Alpha nào khác."

Thẩm Văn Lang chôn chân tại chỗ, đại não hoàn toàn trống rỗng trong vài giây. Đứa bé là của anh? Đã gần sáu tháng rồi sao? Anh luôn nghĩ, đứa bé trong bụng Cao Đồ tối đa là bốn tháng, là sau khi về khu ổ chuột mới... Anh thậm chí đã tự dày vò vì tên Alpha tưởng tượng đó, nhưng vì không nỡ ép buộc Cao Đồ nên chỉ sắp xếp việc kiểm tra cơ bản nhất, để đảm bảo tình hình sức khỏe cơ bản của Cao Đồ.

Trong đầu anh lướt qua hình ảnh cơ thể Cao Đồ gầy guộc quá mức, dù đã được đưa về căn cứ chăm sóc cẩn thận một thời gian, độ nhô lên của bụng vẫn không rõ ràng bằng thai nhi sáu tháng bình thường.

Mắt Thẩm Văn Lang không kìm được mà đỏ lên, Cao Đồ của anh, mang thai con của anh, khi anh không hề hay biết đã một mình cố gắng sống sót qua gần sáu tháng ở nơi như luyện ngục là khu ổ chuột bằng cách nào? Suy dinh dưỡng đến mức ngay cả việc mang thai cũng gần như không thể nhìn ra, cậu rốt cuộc đã phải trải qua bao nhiêu đói rét và sợ hãi?

Và chính anh, vì sự hiểu lầm lố bịch, không phát hiện ra sự thật ngay từ đầu, thậm chí còn từng dày vò nội tâm vì những suy đoán vô căn cứ đó, buông lời lạnh nhạt với cậu.

Ngực Thẩm Văn Lang phập phồng dữ dội, anh nhắm mắt, cưỡng chế đè nén sự ẩm ướt đang trào dâng không kiểm soát trong mắt.

"Em ấy còn nói gì nữa?"

"Cậu ấy chủ yếu lo lắng việc tuổi thai lớn sẽ bị phát hiện, và sự an toàn của em gái cậu ấy ở khu ổ chuột." Bác sĩ Lâm thận trọng trả lời, giọng nói mang theo sự không đành lòng.

Thẩm Văn Lang hít sâu một hơi, nhưng không thể dập tắt được cảm giác cháy bỏng trong tim. Anh đã hiểu, sự thành thật của Cao Đồ chỉ là sợ hãi mất đi đứa bé mà cậu đã cố gắng hết sức để giữ lại, sợ hãi liên lụy đến người thân duy nhất trên đời này.

"Bác sĩ Lâm, tiếp tục chăm sóc em ấy theo kế hoạch đã định, tuyệt đối phải đảm bảo sự an toàn của em ấy và thai nhi. Lời của em ấy..." Thẩm Văn Lang ngừng lại: "Tôi đã biết."

Anh không nói sẽ làm gì, cũng không hứa sẽ đi gặp Cao Đồ.

--

Sau khi bác sĩ Lâm rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Văn Lang. Bầu trời sao sâu thẳm trải ra trước mặt anh, lạnh lẽo và bao la. Trái tim anh như bị một bàn tay vô hình siết chặt, vừa xót vừa đau. Anh muốn lao tới ngay lập tức, ôm chặt Cao Đồ vào lòng, nói cho cậu biết tất cả sự thật, nói cho cậu biết cậu không cần sợ hãi nữa, nói cho cậu biết anh sẽ dùng sinh mạng để bảo vệ cậu, đứa bé và cả cô em gái mà cậu lo lắng.

Nhưng anh không thể. Tai mắt của Thẩm Ngọc như rắn độc trong bóng tối, có mặt khắp nơi. Bất kỳ sự quan tâm không đúng lúc nào lúc này cũng có thể đẩy Cao Đồ và đứa bé trong bụng cậu vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Anh phải bình tĩnh hơn bao giờ hết, thận trọng hơn bao giờ hết.

"Chờ thêm một chút nữa, chờ thêm cho tôi một chút thời gian, Cao Đồ. Đợi tôi đủ mạnh mẽ, đợi tôi quét sạch mọi chướng ngại vật, tôi thề, tuyệt đối sẽ không để em và con chịu thêm một chút uất ức hay tổn thương nào nữa."

Quyền lực mà anh dốc hết mọi thứ để có được, phải đủ mạnh để xây dựng một pháo đài an toàn, để bảo vệ bảo vật mà anh tìm lại được sau khi đã đánh mất.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro