17

Cao Đồ lần đầu tiên có nhận thức đầy đủ về sự kiên nhẫn của Thẩm Văn Lang.

Anh cảm thấy mình như một miếng bọt biển ngâm trong nước, toàn thân ướt đẫm, chỉ cần vắt nhẹ là có thể chảy ra nước, khắp cơ thể đều là mùi hương hoa diên vĩ, đầu óc lướt qua ánh sáng trắng, từng đợt điện lưu chạy khắp người, khiến anh vô thức cuộn tròn cơ thể lại.

Thẩm Văn Lang thở hổn hển thì thầm bên tai anh "Cao Đồ, tôi không vào được."

Không vào được? Nhưng anh ấy mới ra không lâu mà......

Cao Đồ nắm chặt cánh tay Thẩm Văn Lang, muốn bảo hắn dừng lại, một chỗ nhạy cảm nào đó trên cơ thể bị chạm vào khiến anh phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ "Dừng... dừng... lại..."

Nhưng anh không biết vẻ mặt ửng hồng, mặc người xâu xé này càng dễ kích thích dục vọng phá hoại sâu thẳm trong lòng người khác. Thẩm Văn Lang dùng tay giữ cằm anh, theo bản năng, đôi môi và lưỡi nóng ẩm liếm lên ngón tay đang đưa vào, cảm giác có vật thể lạ trong miệng khiến Cao Đồ khó chịu rên lên.

"Em giúp tôi một chút, được không?" Alpha khàn giọng, xoa nắn dái tai của người dưới thân.

Hắn biết Cao Đồ là người mềm lòng nhất.

Bất cứ yêu cầu nào, chỉ cần Thẩm Văn Lang muốn, Cao Đồ đều sẽ đáp ứng.

Thẩm Văn Lang dùng đầu gối đẩy chân Cao Đồ mở rộng hơn, thúc mạnh vào eo. Chỗ chật hẹp gần như khiến hắn không thể tiến lên được.

Hắn ôm Cao Đồ lên, cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy nửa thân trên mềm nhũn của con thỏ, sống mũi cao áp sát yết hầu đang nhô lên của đối phương, ngẩng đầu lên, cơ cổ căng cứng lộ ra đường cong mềm mại, đôi mắt say mê, đắm chìm, ngước nhìn người yêu đã sớm ý thức mơ hồ.

Kìm chặt vòng eo thon gọn, cắn nhẹ vào ngực hơi ửng đỏ, Thẩm Văn Lang cảm nhận rõ ràng sự rụt rè nhẹ nhàng của Cao Đồ, dục vọng càng dâng cao nhưng vẫn từ từ ma sát trên làn da mịn màng của anh.

Cuối cùng tìm được khoảnh khắc để thở dốc, hắn đẩy mạnh vào ruột mềm, tiến thẳng vào, xâm nhập mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Tin tức tố hòa hợp ở mức độ cao, mang đến cho cả hai khoái cảm tột độ. Lý trí bị xung kích mạnh mẽ, chỉ còn lại trải nghiệm tuyệt vời đến tận cùng.

Thẩm Văn Lang không kìm được tăng thêm lực, ôm người trên giường, đi đến phòng thay đồ bên cạnh phòng ngủ.

Đèn ở đó không bật, rèm cửa sổ bằng vải mỏng xuyên qua ánh sáng trắng, ánh sáng mờ ảo chiếu lên cơ thể quấn quýt của hai người, gợi tình và mờ ám.

Hắn nghĩ đến Cao Đồ từng ngoan ngoãn đứng ở đây, tìm đồ ngủ cho hắn, trong căn phòng tối mịt, tất cả ánh sáng dường như tập trung trên khuôn mặt của Omega nghiêm túc, ngoan ngoãn này, khiến tim hắn lỡ mất một nhịp.

Tấm kính cao chạm trần được lắp dọc theo tường chịu một lực xung kích lớn, Cao Đồ chỉ cảm thấy phía dưới lạnh đi, tay chống ra sau thì lại chạm vào lớp vải mềm mại, bên dưới anh là chiếc áo sơ mi cao cấp của Thẩm Văn Lang, mũi anh tràn ngập mùi hương sạch sẽ, thanh khiết đặc trưng của tủ quần áo.

Anh ngước nhìn, không biết từ lúc nào đã ở trong tủ quần áo, tầm nhìn bị những bộ vest được treo là phẳng phiu che khuất, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Văn Lang.

Sau đó khuôn mặt đó cúi xuống hôn anh, không hề dừng lại, ánh mắt tham lam như một con sói săn mồi. Cao Đồ muốn tránh đi nhưng bị hắn đè chặt gáy, buộc phải ngửa cổ chịu đựng tất cả.

Khô nóng, lầy lội, ẩm ướt, hoang đường.

Cao Đồ bị dồn vào góc nhỏ hẹp, co giật không thể kiểm soát, nhíu mày, vẫn cố gắng không làm bẩn những chiếc áo sơ mi đó nhưng bị Thẩm Văn Lang đè lên không thể động đậy.

"...Sẽ làm... bẩn..."

"Ừm, vậy thì vứt đi."

Thẩm Văn Lang tùy tay rút một chiếc cà vạt, nhét vào miệng Cao Đồ, chặn lại những lời lầm bầm của anh.

Cao Đồ có chút tức giận, cơ thể theo bản năng đẩy ra nhưng tinh lực của Alpha cấp S này dường như không bao giờ cạn, không hề lay chuyển mà liên tiếp nhấp nhô trên người anh.

Hắn cong môi, sau đó cắn vào đầu kia của chiếc cà vạt, giải cứu đôi môi bị mắc kẹt của Cao Đồ, kích thích tột độ đột ngột ập đến, ánh mắt Cao Đồ đột ngột tan rã, sau đó rên rỉ thành tiếng.

Cao Đồ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phát ra âm thanh như vậy, khuôn mặt ửng đỏ như lửa đốt, lại bị trêu chọc rằng giọng rên thật dễ nghe.

Cảm giác xấu hổ xen lẫn kích thích dồn dập, anh vùi vào xương quai xanh của Thẩm Văn Lang cắn một cái.

Sự trả thù cơ hội của động vật nhỏ nhưng vẫn sợ cắn quá mạnh nên động tác không đau không ngứa.

Quá mềm lòng, nên sẽ bị lấn tới.

Cao Đồ tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, bị hành hạ không nhẹ.

Anh nhớ rõ ràng, cảnh cuối cùng trong phòng tắm là bị ép uống vài ngụm nước.

Nói là tha cho anh, kết quả Thẩm Văn Lang lại nói mà không giữ lời.

Tai anh đỏ lên đáng xấu hổ, phát hiện mình đã được thay đồ ngủ sạch sẽ.

Rõ ràng bộ đồ ngủ này là của Thẩm Văn Lang.

Và bên ngoài rõ ràng đã là trưa ngày hôm sau.

Anh nhớ là bị Thẩm Văn Lang vác vào biệt thự vào ban ngày hôm qua, hơn nữa là dưới sự chứng kiến của mọi người.

Cao Đồ nghĩ đến việc phải đi ra khỏi biệt thự dưới ánh mắt của những người đó, anh bất lực nhắm mắt lại.

Alpha đã ăn no thỏa mãn bưng bữa sáng đã chuẩn bị sẵn, đưa đến miệng người trên giường.

Nghĩ đến những ký ức hoang đường, Cao Đồ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt Thẩm Văn Lang với vẻ hơi giận dỗi.

"Ăn trước đi," Thẩm Văn Lang luồn ngón tay vào mái tóc mềm mại của Cao Đồ, giúp anh vuốt ve "Ăn no rồi em hẵng mắng tôi."

Mắng gì? Mắng hắn không tiết chế, mắng hắn đòi hỏi hết lần này đến lần khác?

Cao Đồ không thể nói ra lời, nhiệt độ xông thẳng lên má.

"Tôi sai rồi, chỉ là lần đầu tiên được ăn no nên có chút không kiềm chế được."

Hắn nghĩ đến nụ hôn của Cao Đồ với mình, lời tỏ tình trực tiếp và nồng nhiệt, ngọn lửa nóng bỏng đốt cháy trái tim đầy cỏ dại, quá đột ngột nên hắn chỉ có thể xác nhận hết lần này đến lần khác, chiếm hữu lặp đi lặp lại cỡ đó mới cảm thấy chân thật.

Cao Đồ nghĩ đến chuyện anh vẫn luôn muốn giải thích.

"Lạc Lạc là con của em và anh."

Thực ra tối qua Cao Đồ đã nói với Thẩm Văn Lang, nhưng lúc đó Thẩm Văn Lang hoàn toàn không nghe lọt tai, hắn không nghĩ là hắn và Cao Đồ vốn dĩ sẽ có con.

Nghe Cao Đồ nói lại, Thẩm Văn Lang sững sờ, theo bản năng cười nhẹ, sờ trán Cao Đồ "Có phải bị sốt rồi không? Sao còn nói mê sảng thế?"

Tuy Cao Lạc Lạc trông giống hắn, giả làm em trai riêng thì thôi đi, sao lại nghĩ đến việc giả làm con trai hắn chứ?

Cho dù là con trai của hắn đi thì chỉ cần Thẩm Văn Lang nghĩ đến Cao Lạc Lạc luôn gây phiền phức cho hắn thôi thì rút cục kiếp trước hắn đã nợ bao nhiêu oán vậy trời?

"Là thật, nếu không thì tại sao người cha Omega của anh lại phải giúp cậu ấy?"

Thẩm Văn Lang chìm vào suy tư, đúng lúc người hắn phái đi nước P gọi điện đến.

"Thẩm tổng, tôi thực sự không điều tra được gì về Cao Lạc Lạc nhưng X Holdings đã chủ động cung cấp chất thay đổi tin tức tố cho cậu ấy, không liên quan đến việc Cao Lạc Lạc đánh cắp bí mật thương mại."

"Hơn nữa tôi nhận được tin rằng Cao Lạc Lạc hiện đã bị người ta đưa đến nước P rồi."

Cao Lạc Lạc bị người của Thẩm Ngọc đánh thuốc mê đưa đi.

Nhận thấy bài học lần trước, Thẩm Ngọc đã phái lính đánh thuê xuất sắc nhất bên cạnh mình.

Alpha cao lớn này chống cây gậy đen bóng loáng, trông đẹp trai hơn một chút so với trong ký ức của Cao Lạc Lạc, gen của gia đình họ quả thực quá mạnh mẽ, Cao Lạc Lạc có thể nhìn thấy bóng dáng Thẩm Văn Lang trên khuôn mặt Thẩm Ngọc.

Chỉ là khuôn mặt Thẩm Ngọc căng thẳng rất lạnh lùng, khi nhìn người không có chút biểu cảm nào, như đang nhìn một con kiến có thể nghiền chết bất cứ lúc nào, dường như trên thế giới này không có gì đáng để ông ta bận tâm.

Ngoại trừ Ứng Dực.

Cao Lạc Lạc nhớ, ba năm sau khi được tìm về, Thẩm Ngọc cũng chỉ nhìn cậu một cái, ngược lại cho rất nhiều bồi thường vật chất, còn Ứng Dực thì ôm cậu, dạy cậu bắn súng, dạy cậu chiến đấu, sẽ nhéo má gọi cậu là bảo bối.

Vị ông nội này của cậu chỉ biết ghen tuông, đứa cháu trai bất ngờ xuất hiện đã chiếm lấy ánh mắt của Ứng Dực.

"Anh Dực đâu?" Thẩm Ngọc dùng cây gậy gõ xuống đất, nhìn khuôn mặt giống hệt Thẩm Văn Lang trước mặt, trong mắt không có nửa phần cảm xúc.

"Tôi làm sao biết?"

Cao Lạc Lạc bị trói tay ra sau lưng, buộc phải quỳ trên mặt đất, nửa thân trên thẳng đứng, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Thẩm Ngọc.

"Người trẻ tuổi, sự kiên nhẫn của ta không tốt, không có kiên nhẫn nói nhảm với cậu."

Xem đi, ngay cả khi ông ta phát hiện ra mối quan hệ của mình với Thẩm Văn Lang rồi thì đây đối với Thẩm Ngọc cũng chỉ là một người xa lạ. Cao Lạc Lạc nhìn thẳng vào Thẩm Ngọc, giọng nói đanh thép "Ông coi trọng ông ấy như vậy, tại sao lại còn ruồng bỏ con trai ông ấy?"

"Ông có quan tâm đến cha không? Có quản cha không?"

"Ông nội nhờ ông chăm sóc cha, ông đã chăm sóc như thế này sao?"

"Thẩm Ngọc, với tư cách là một người cha, ông thực sự không xứng đáng!"

Hai câu cuối cùng lọt vào tai Thẩm Văn Lang đang vội vã chạy đến, bước chân hắn đột ngột dừng lại, chỉ còn tiếng ù ù bên tai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro