Phần 3


Sự hiểu ngầm và những biến cố bất ngờ trong cuộc sống chung của họ được hé lộ, khoảnh khắc ngọt ngào ôm nhau trong đêm mưa như bị đóng băng.

08. Cuộc sống chung ngọt ngào

Cuối cùng, Lưu Hiên Thừa chuyển đến ký túc xá của Triển Hiên.

Quá trình này diễn ra suôn sẻ hơn dự kiến, chủ yếu là do Triển Hiên gần như đã lo liệu hết mọi việc, để Lưu Hiên Thừa phụ trách sắp xếp đồ đạc. Khi chiếc vali cuối cùng được xách lên đến nơi, Triển Hiên nhìn quanh căn phòng mới được tân trang với vẻ tự hào:

"Nhìn xem, không gian được tận dụng tốt thật đấy. Bàn làm việc của em nằm cạnh cửa sổ, nên đón được nhiều ánh sáng nhất. Bảng vẽ của anh nằm ở góc phòng, nên không cản trở đi lại. Em có thể trải thảm ở giữa để ngồi làm việc trên sàn..."

Lưu Hiên Thừa thấy Triển Hiên hào hứng sắp xếp không gian riêng tư của mình, trong lòng cảm thấy ấm áp. Em chưa từng chia sẻ không gian riêng tư như vậy với bất kỳ ai, nhưng kỳ lạ thay, em lại không hề cảm thấy bất tiện.

Cuộc sống chung hòa thuận hơn mong đợi. Triển Hiên đã giữ lời hứa, cố gắng không làm phiền Lưu Hiên Thừa khi em làm việc. Nhưng định nghĩa "cố gắng hết sức" lại rất linh hoạt.

Ví dụ như lúc này, Lưu Hiên Thừa đang tập trung sửa lỗi một đoạn code thì đột nhiên cảm thấy cổ mình nặng thêm. Triển Hiên vòng tay ôm lấy em từ phía sau, cằm tựa vào vai em: "Em vẫn chưa xong à?"

"Gần xong rồi." Lưu Hiên Thừa đáp ngắn gọn, nhưng ngón tay vẫn không dừng lại.

Triển Hiên lặng lẽ nhìn màn hình một lúc, rồi đột nhiên nói nhỏ: "Đến đây, vòng lặp thứ ba có thể được tối ưu hóa, nếu không sẽ có tính toán thừa."

Lưu Hiên Thừa kinh ngạc quay đầu lại: "Tại sao..."

"Song bằng cũng không phải chuyện đùa." Triển Hiên cười đắc ý, nhân cơ hội này hôn trộm lên khóe môi em. "Có thưởng không?"

Lưu Hiên Thừa lắc đầu bất lực, nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười: "Chờ em viết xong đoạn code này đã."

"Được rồi." Triển Hiên miễn cưỡng buông tay, nhưng cũng không rời đi, mà cuộn tròn trên ghế sofa bên cạnh, vẽ vời. Một lát sau, Lưu Hiên Thừa cảm thấy chân mình lún xuống—Triển Hiên lại nằm thẳng xuống, gối đầu lên đùi em.

"Triển Hiên. . . " Lưu Hiên Thừa bất đắc dĩ kêu lên.

"Em viết code phần em, anh vẽ phần anh." Triển Hiên tự tin giơ cuốn sổ phác thảo lên. "Góc độ này vô cùng thích hợp để vẽ em."

Lưu Hiên Thừa thở dài, nhưng không đẩy anh ra. Dần dần, em quen với sức nặng trên chân, thậm chí còn cảm thấy sự ấm áp ấy thật khiến em an lòng. Từng dòng code cứ thế tuôn ra, chỉ còn lại tiếng lách cách của bàn phím và tiếng bút chì sột soạt trên giấy.

Thời gian cứ dần trôi, Lưu Hiên Thừa cũng đã hoàn thành phần mã cuối cùng và nhìn xuống để tìm Triển Hiên, anh đã ngủ thiếp đi. Cuốn sổ phác thảo rơi xuống bên cạnh, đầy những hình vẽ từ góc nghiêng của em—nghiêm túc, mỉm cười, cau mày...

Em nhẹ nhàng rút cây bút chì khỏi tay Triển Hiên, đầu ngón tay vô tình chạm vào má anh. Triển Hiên mơ màng xoa xoa ngón tay, như một chú mèo được cưng chiều.

Khoảnh khắc ấy, Lưu Hiên Thừa đột nhiên hiểu được cảm giác thuộc về là gì. Nó giống như một đoạn mã hoạt động hoàn hảo, không cần ngôn từ hoa mỹ, chỉ cần sự phù hợp hoàn hảo.

09. Bất ngờ come out

Ban đầu họ không có ý định công khai mối quan hệ sớm như vậy, nhưng sự cố luôn xảy ra bất ngờ.

Một buổi sáng cuối tuần, Lưu Hiên Thừa đến phòng thí nghiệm lấy tài liệu, tình cờ gặp mấy bạn cùng khoa. Trên đường về ký túc xá, cả bọn cùng nhau đi xuống tầng dưới của tòa nhà ký túc xá.

"Hiên Thừa, nghe nói cậu chuyển đến ký túc xá mới? Tầng mấy?" Một bạn học hỏi theo kiểu hờ hững.

Lúc này, giọng nói của Triển Hiên từ trên lầu truyền xuống: "Hiên Thừa! Điện thoại của anh không hoạt động."

"Này, có người gọi cậu kìa."

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, thấy Triển Hiên mặc đồ ngủ, tay cầm điện thoại, đang dựa vào lan can tầng ba. Giọng nói tự nhiên, thân mật của anh khiến mọi người đều liếc nhìn hai người.

Tai của Lưu Hiên Thừa đột nhiên đỏ lên, em gần như có thể cảm nhận được những ánh mắt tò mò đó.

Càng ngượng ngùng hơn là, lúc em vội vã lên lầu, Triển Hiên lại vòng tay qua eo em trước mặt mọi người: "Mọi người chưa ăn sáng sao? Tôi làm đấy. Đây là cháo yến mạch mà em ấy thích nhất..."

Một tràng cười gượng gạo vang lên. Lưu Hiên Thừa vội vàng kéo Triển Hiên vào phòng, đóng cửa lại, không nhịn được trừng mắt nhìn anh: "Anh cố ý hả?"

Triển Hiên chớp mắt vô tội: "Anh thật sự không cố ý làm thế đâu." Nhưng nụ cười trên khóe miệng anh đã phản bội anh.

Lưu Hiên Thừa thở dài bất lực, nhưng Triển Hiên đột nhiên nghiêm túc: "Em giận hả? Hay là anh xuống dưới giải thích nhé..."

"Không cần." Lưu Hiên Thừa ngắt lời anh, "Sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết thôi."

Lần này đến lượt Triển Hiên ngạc nhiên: "Em không ngại sao?"

Lưu Hiên Thừa không trả lời trực tiếp, mà đi đến bên cửa sổ, nhìn đám đông đã tản đi dưới lầu, khẽ nói: "Chỉ là cần thời gian để thích nghi thôi."

Triển Hiên ôm em từ phía sau, nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu anh: "Vậy thì từ từ mà làm quen đi. Em còn cả một đời."

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, dát vàng lên vòng tay hai người. Lưu Hiên Thừa thoải mái trong vòng tay Triển Hiên, đột nhiên cảm thấy có lẽ việc thân mật ở nơi công cộng cũng không còn đáng sợ nữa.

10. Ôm nhau vào đêm mưa

Tuần thi cuối kỳ đã đến, cả hai đều bận rộn. Một đêm mưa tầm tã, sáng sớm hôm sau, Lưu Hiên Thừa từ phòng thí nghiệm trở về, phát hiện Triển Hiên vẫn còn thức.

"Đang đợi em nè." Triển Hiên đặt bút vẽ xuống, đứng dậy, đun nóng cốc sữa đưa cho em.

"Em bị dính mưa à?"

"Một chút." Lưu Hiên Thừa cầm lấy chén trà, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến tận tim.

Triển Hiên cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau tóc cho em, động tác nhẹ nhàng đến mức khiến tim em đập thình thịch. Lưu Hiên Thừa nhắm mắt lại, cảm nhận sự yên bình hiếm có này.

"Hiên Thừa," Triển Hiên đột nhiên nói nhỏ, "Cảm ơn."

"Cảm ơn vì điều gì?"

"Cảm ơn em đã chịu đựng sự ngang bướng của anh, cảm ơn em đã bước vào cuộc đời anh..." Giọng nói của Triển Hiên đặc biệt nhẹ nhàng giữa tiếng mưa rơi. "Đôi khi anh sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ."

Lưu Hiên Thừa quay lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Triển Hiên. "Em không giỏi diễn đạt, nhưng em biết, mỗi ngày ở bên anh, cuộc sống của em lại càng... trọn vẹn hơn."

Em nhẹ nhàng nắm tay Triển Hiên rồi nói tiếp: "Giống như một đoạn mã chỉ có thể xuất ra số 0 và số 1, nhưng đột nhiên lại học được cách cảm nhận màu sắc."

Mắt Triển Hiên hơi mở to, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng: "Đây là lời tỏ tình đặc biệt nhất mà anh từng nghe."

"Chỉ là nói sự thật thôi." Lưu Hiên Thừa hơi quay mặt đi, nhưng vành tai lại đỏ lên.

Triển Hiên mỉm cười, hôn lên trán em, rồi lên chóp mũi, cuối cùng nhẹ nhàng áp môi lên môi em. Tiếng mưa rơi tí tách, tựa như một giai điệu tự nhiên hòa quyện cùng nụ hôn này.

"Anh yêu em, Hiên Thừa." Triển Hiên thì thầm giữa hai môi.

Lưu Hiên Thừa không trả lời, nhưng cái siết chặt tay và nụ hôn đáp lại của em đã nói lên tất cả. Có những mật mã không cần lời nói, chúng hoạt động hoàn hảo.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng to, trong phòng ấm áp như mùa xuân. Đêm mưa này, hai con đường đời vốn song song cuối cùng cũng hội tụ thành một vòng tròn hoàn chỉnh.

Và câu chuyện của họ mới chỉ bắt đầu viết nên chương ngọt ngào nhất.

HOÀN.


Vài lời của editor: Úi dòi oi bắt sinh viên ngành khác edit ngôn ngữ của IT cũng làm khó tui qué ròi đấy ;-; nếu có chỗ nào tui dùng từ chưa phù hợp thì nhắc tui với nhéeeee

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro