Chương 1
Vào đêm mùa đông, một trận tuyết lớn ập xuống, gió lớn làm cho giao thông ngày hôm nay gần như tê liệt , trên đường phố không thấy một bóng người.
Vì thời tiết thật sự là quá tệ, cửa hàng ở hai bên đường phố còn mở cửa cũng thưa thớt, đại đa số đều sớm đóng cửa về nhà.
Thẩm Vân Triết đút tay vào túi áo, bước đi trên con đường vắng vẻ. Cậu hít mũi một cái, trên khăn choàng cổ và tóc đã phủ đầy tuyết trắng. Bình thường chẳng mấy ai ra đường trong thời tiết kiểu này, nhưng Thẩm Vân Triết không còn cách nào khác. Vì không tìm được việc làm, cậu bị đuổi khỏi nhà giữa cái rét cắt da cắt thịt như thế này.
Khoảng cách chính mình bị tiền nhiệm công ty sa thải đã qua đi hai tháng, tiền thuê nhà lập tức liền phải đến kỳ nhưng vẫn tìm không thấy tân công tác, đầu lý lịch sơ lược cũng đá chìm đáy biển, đại đa số công ty phổ biến khuynh hướng mới vừa tốt nghiệp sinh viên, mắt thấy liền phải ở cái này ngày mùa đông đi ra ngoài bày quán.
Từ lúc bị công ty trước sa thải đến giờ đã hơn hai tháng, tiền thuê nhà sắp đến hạn, vậy mà vẫn chưa tìm được công việc mới. Hồ sơ xin việc gửi đi đều như "đá chìm xuống đáy biển". Hầu hết công ty đều ưu tiên sinh viên mới ra trường, có vẻ như cậu sắp phải ra đường bày sạp kiếm sống trong thời tiết giá lạnh như vậy rồi .
Sau đó Thẩm Vân Triết nhận được thông báo phỏng vấn tại nơi này. Chẳng ngại thời gian hẹn là vào buổi tối, Thẩm Vân Triết vẫn cố đến.
Cuối cùng cũng đến nơi, Thẩm Vân Triết phủi tuyết trên người, vừa bước lên cầu thang thì thấy một người trùm kín mít như gấu đứng chờ ở đó.
Nhìn thấy Thẩm Vân Triết, "chú gấu" kia vội vẫy tay ra hiệu, rồi chỉ vào bên trong.
Thẩm Vân Triết tiến lại gần một chút liền nghe được tiếng cãi vã từ bên trong vọng ra.
"Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?" Giọng nữ sinh nghẹn ngào, "Tài khoản này là chúng ta cùng nhau gây dựng, đến giờ vẫn là của cả hai. Vậy mà bỗng nhiên anh mở thông báo tuyển dụng, còn chẳng giữ lại ai hết! Tài khoản gần hai tháng rồi chưa có video mới!"
"Nguyên Nguyên, anh nói rồi, anh chỉ muốn mang đến những video chất lượng hơn cho fan mà thôi."
"Anh nói vậy, nhưng đâu có làm như vậy đâu!"
Giọng nam ấp úng, như đang định giải thích, nhưng nghe kiểu gì cũng chỉ là lấy lệ, khiến cho nữ sinh càng khóc lớn hơn nữa.
" Người anh em cậu cũng đến phỏng vấn à?" Khi bên trong có vẻ tạm yên ổn, "chú gấu" quay sang hỏi Thẩm Vân Triết, hình như lúc này mới nhận ra mình vẫn trùm kín người, hắn vội gỡ mũ xuống, hướng tới Thẩm Vân Triết cười một cái , nhìn qua rất trẻ tuổi, có lẽ mới tốt nghiệp đại học.
"Cậu cảm thấy hấp dẫn sao?" Thẩm Vân Triết cảm thấy vui vẻ khi có người cùng cậu nói chuyện. Từ sau khi bị sa thải, ngoại trừ chủ nhà và người phỏng vấn cậu không còn ai để nói chuyện tử tế , còn rất nhớ, "Bên trong có vẻ đã cãi nhau rất to."
"Nước Có Ga Nguyên Khí " — một cặp đôi nổi tiếng trên mạng với cả triệu fan, tên mạng là Nguyên Nguyên và Khí Cầu. Họ nuôi hai con chó một con mèo, nổi tiếng nhờ vào việc phát sóng trực tiếp ghé thăm các cửa hàng thú cưng, tôi còn nghĩ có thể được quan sát cách một tài khoản nổi tiếng kiếm tiền ra sao." Thanh niên cảm thán: " Xem ra cơ hội không nhiều rồi. Nói xem người anh em đến ứng tuyển vị trí gì?"
Thẩm Vân Triết nghe thấy trên lầu lại ồn ào, một mặt tự hỏi tại sao lại cãi nhau. Tìm được đối tượng xã giao ổn định không dễ, anh vừa trả lời vừa tranh thủ thời gian: "Kế hoạch văn án, còn cậu thì sao?"
"Cắt dựng video." Chàng trai trẻ giơ ngón tay cái lên, "Vận khí không tệ. May mắn là chúng ta không có cạnh tranh."
Chàng trai trẻ tên là Mạnh Tồn Duệ, là một cái tên thực quen thuộc. Anh ta vừa tốt nghiệp đại học, vì hứng thú với ngành công nghiệp mạng xã hội nên hôm qua đã phỏng vấn vị chuyên viên dựng phim cho các influencer này. Thấy cơ hội không lớn, anh ta cũng không lo lắng. Phía trên đang cãi nhau nên họ không tiện làm phiền, đành phải đứng chờ ở đây.
Họ cứ thế đứng mười phút, cánh cửa hành lang "phịch" một tiếng mở ra. Nữ sinh mắt đỏ hoe chạy vụt ra ngoài, không để ý có ai ở đó hay không.
"Nguyên Nguyên!" Người đàn ông đuổi theo, nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn chạm ngay vào Thẩm Vân Triết và Mạnh Tồn Duệ.
Thẩm Vân Triết nhìn thấy hắn nhìn theo hướng "Nguyên Nguyên" rời đi một cách đầy lo lắng, tiếp theo lại nhìn nhìn hai người bọn họ với ánh mắt kì quái. Sau một lúc do dự, hắn miễn cưỡng nở ra một nụ cười:
"Các cậu đến phỏng vấn phải không? Xin lỗi vì để các cậu thấy cảnh vừa rồi. Mau vào đi."
Nói xong anh ta liền xoay người quay trở lại. Mạnh Tồn Duệ nhìn theo với ánh mắt sững sờ, quay sang liếc Thẩm Vân Triết :
"Hắn mặc kệ?" Mạnh Tồn Duệ dùng khẩu hình nói: "Hắn cứ để bạn gái chạy ra ngoài lúc nửa đêm à ? Bên ngoài còn đang có một trận tuyết lớn !"
"Thái độ như vậy, tôi cũng không dám làm việc dưới trướng anh ta." Mạnh Tồn Duệ làm mặt quỷ.
Thẩm Vân Triết nghẫm nghĩ, trong giọng nói mang theo điểm không chắc: "Có lẽ thấy chúng ta chờ lâu quá nên ngại? Hơn nữa biết đâu hai người họ hiểu nhau, không có chuyện gì đâu."
"Ừ, cũng có lý." Mạnh Tồn Duệ miễn cưỡng gật đầu tán đồng.
Hai người cùng nhau lên lầu. Căn phòng khá lộn xộn, hẳn là trong lúc bọn họ cãi nhau còn ném đồ , mảnh sứ vỡ đầy sàn. Anh ta chẳng dọn dẹp gì, chỉ tiện tay dọn một cái bàn, hắn ngồi ở phía sau bàn, ý bảo hai người ngồi ở trước mặt .
Nhìn đến hai người ngồi xuống, hắn trông có vẻ rất sốt ruột , không đợi bọn họ mở miệng liền nhanh chóng nói:
"Xin lỗi, tâm trạng tôi đang rất rối. Hai người có thể bắt đầu làm việc từ ngày mai không? Tài khoản đã hai tháng chưa cập nhật, bạn gái thì thì cũng giận tôi bỏ đi. Nếu được, xem qua hình thức livestream này trước đã."
Nói xong hắn ta nhanh chóng mở điện thoại đẩy đến trước mặt Mạnh Tồn Duệ.
Mạnh Tồn Duệ, người vốn quen thuộc với các loại xã giao, cũng bị thái độ của anh ta làm cho sững sờ. Anh ta nghi hoặc cúi đầu nhìn vào điện thoại, và ngay lập tức sắc mặt chợt thay đổi. Thẩm Vân Triết nhận thấy sắc mặt Mạnh Tồn Duệ có chút đáng sợ, liền theo bản năng cúi đầu xem thứ anh ta đang nhìn.
Trên Màn hình điện thoại tối đen, chỉ có một tia sáng mờ hắt lên trung tâm. Ngay dưới tia sáng mỏng manh đó, có một cái bóng dường như đang lay động. Biên độ đong đưa của cái bóng không lớn, chỉ là mờ mịt không rõ ràng lắm.
Thế nhưng, theo bản năng phán đoán của Thẩm Vân Triết... kia giống như là một người đàn ông treo cổ, mũi chân chúc xuống, lảo đảo đung đưa
Thẩm Vân Triết nghĩ: Có lẽ sắc mặt mình lúc này cũng chẳng khá hơn là bao.
"Thực xin lỗi, tôi bấm nhầm." Anh ta vội vàng thu điện thoại lại, mở giao diện khác, "Phải là cái này mới đúng."
Không đợi bọn họ hỏi , anh ta đưa cho họ mấy video livestream bảo về nhà xem trước, nếu không có vấn đề thì mai bắt đầu làm. Nói xong liền đuổi họ ra ngoài, rồi vội vã đi tìm Nguyên Nguyên.
Trơ mắt nhìn anh ta rời đi, lúc này Mạnh Tồn Duệ mới nhìn về phía Thẩm Vân Triết với sắc mặt trắng bệch.
"Anh... anh có thấy không? Đó có phải là người chết?"
"... Người hiện đại áp lực lớn, xem mấy thứ nặng đô để xả stress cũng bình thường mà ?" Thẩm Vân Triết phán đoán, mặc dù những lời này nghe thế nào cũng giống như đang tự lừa dối. "Hoặc chỉ là phim kinh dị thôi."
"Nhưng đó là livestream mà anh! Có cả bình luận hiện trên màn hình như thể sự việc đang xảy ra thật!" Mạnh Tồn Duệ run lẩy bẩy, "Không được, em phải báo ánh Tồn Duệ run lẩy bẩy, "Không được, em phải báo án."
Nhìn Mạnh Tồn Duệ run run rẩy rẩy lấy điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát, Thẩm Vân Triết thở dài.
Nói thật thì cậu cũng thấy thật đáng tiếc.
Buổi phỏng vấn này coi như hỏng. Nói cách khác: Cơ hội việc làm duy nhất trong gần hai tháng qua... tan biến.
Không biết tháng sau lấy gì đóng tiền thuê nhà, liệu có dính phải vụ kiện tụng gì không nữa.
Bên kia, 'Nước Có Ga', tên thật là Vạn Khởi, đang gọi tên Nguyên Nguyên giữa trận tuyết lớn, cố gắng tìm cô về. Nhưng trên đường chỉ có tuyết trắng xóa, không một bóng người.
"Không sao, mình vẫn còn thời gian." Vạn Khởi đứng trên nền tuyết, đáy mắt từ từ dâng lên một chút sợ hãi. "Hơn nữa, hai người vừa rồi đúng 100 người, không sao đâu, mình còn một ngày nữa, có thể ngày mai tìm Nguyên Nguyên, đúng, mình nhất định sẽ không sao."
Đúng lúc này, một tiếng "leng keng", điện thoại của anh ta có tin nhắn mới.
Vạn Khởi sửng sốt một chút, hắn nuốt một ngụm nước miếng, ấy điện thoại từ trong túi ra. Một tin nhắn nhảy ra màn hình, vừa nhìn thấy tin nhắn đó, hắn đột nhiên mở to mắt.
【Chúc mừng ngài đã vận chuyển thành công, tổng cộng số người vận chuyển: 99. 】
"99?!" Vạn Khởi kinh hoàng kêu lên. "Không đúng! Tôi đã tính rồi, cộng cả hai người vừa rồi đúng 100! Sao lại chỉ có 99?!""
【 Xét thấy số người vận chuyển chưa đạt 100, sau 10 giây sẽ tiến vào thế giới trò chơi. 】
"Không cần, không cần !" Vạn Khởi la lớn, hắn vội vàng mở giao diện phát sóng trực tiếp vừa rồi, ý đồ tìm một người để xem livestream. Đáng tiếc, trong đêm tuyết lớn như thế này căn bản không có ai ở ngoài, hắn chỉ có thể chạy điên cuồng vô ích trong tuyết.
Mười giây sau, con phố trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Ánh đèn lờ mờ chiếu sáng con đường không một bóng người, tuyết lớn lặng lẽ bao phủ dấu chân đột ngột biến mất.
May mắn thay, cuối cùng không có chuyện gì xảy ra. Các cảnh sát đã đến trong trận tuyết lớn, làm ghi chép theo đúng quy định. Nhưng họ căn bản không thể liên lạc được với Vạn Khởi đã rời đi. Trời càng lúc càng tối, cảnh sát bảo họ về nhà trước, có vấn đề sẽ liên hệ. Mạnh Tồn Duệ và Thẩm Vân Triết lúc này mới rời đi.
Tuyết rơi ngày càng lớn, báo hiệu bão tuyết sắp đến. Thẩm Vân Triết khó khăn lắm mới về đến nhà, cảm thấy ngón tay và tai mình đau buốt vì lạnh.
Hà hơi vào lòng bàn tay, Thẩm Vân Triết run rẩy lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa. Vừa cắm chìa khóa vào ổ, anh liền nghe thấy điện thoại mình reo.
Vì lý do tìm việc, Thẩm Vân Triết dạo này dù là số lạ cũng sẽ nghe máy. Anh không nhìn mà trực tiếp nhấn nghe.
"Alo? Xin chào." Thẩm Vân Triết vừa nghe điện thoại vừa dùng tay đông cứng xoay chìa khóa. Giọng anh hơi run rẩy vì quá lạnh.
Điện thoại truyền đến tiếng "tút tút" bận, như thể đầu dây bên kia không có ai. Thẩm Vân Triết hơi nhướng mày, anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, trên đó vẫn hiển thị đang gọi nhưng không có tiếng. Đúng lúc Thẩm Vân Triết định tắt điện thoại thì một đoạn âm thanh hệ thống vang lên.
【Trò chơi 《Bệnh viện Trung tâm Tiêm Bạch thành phố Thanh Thành》 đang tải lại. 】
【 Trò chơi đang tải xuống...】
"Trò chơi tuyên truyền?" Thẩm Vân Triết cảm thán, run run thanh âm mở miệng, "Thời đại nào trò chơi tuyên truyền còn muốn dựa gọi điện thoại."
"Tuyên truyền game ư?" Thẩm Vân Triết cảm thán, giọng run rẩy mở miệng. "Thời đại nào rồi mà tuyên truyền game còn phải dựa vào gọi điện thoại."
"Tôi bây giờ không có thời gian chơi game mới, cũng không có tiền nạp. Anh gọi cho tôi không có ý nghĩa gì đâu."
Thẩm Vân Triết không tắt máy, vừa một tay mở khóa vừa tự mình nói chuyện với đầu dây bên kia. "À mà bên anh có tuyển người không? Tôi rất giỏi trò chuyện với người lạ, đảm bảo thời lượng cuộc gọi nhất định sẽ vượt giờ chuẩn."
"Hoặc là các vị trí khác..."
Một tiếng "tút", cuộc gọi tự động ngắt.
"Cúp rồi ư? Sao mà không kiên nhẫn thế?" Thẩm Vân Triết hơi khó chịu nhét điện thoại lại vào túi. Chìa khóa cuối cùng cũng mở được ổ khóa cũ kỹ thiếu tu sửa. Cậu rút chìa khóa ra, đẩy cửa vào, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến Thẩm Vân Triết gần như ngây người tại chỗ.
Trước mặt anh không phải là nhà của mình, cánh cửa phòng trong tầm tay không biết từ khi nào đã biến mất.
Không có tuyết rơi, cũng không phải ban đêm. Hoàng hôn màu cam hồng chiếu vào bức tường trát vôi trắng. Cây thường xuân xanh mướt bò kín cả tòa nhà lớn, những bức tường cũ kỹ toát lên vẻ mục nát. Anh có thể nhìn thấy tấm biển đèn ở trên mái nhà đã rơi xuống một nửa, trông giống như... Bệnh viện trung tâm Tiêm Bạch thành phố Thanh Thành.
Thẩm Vân Triết nhớ lại cuộc điện thoại vừa rồi, hình như tên trò chơi chính là 《Bệnh viện trung tâm Tiêm Bạch thành phố Thanh Thành》.
Theo bản năng quay đầu lại, Thẩm Vân Triết cũng không nhìn thấy con đường mình đã đi qua. Phía sau cậu là con đường sỏi đá cũ nát, mọc đầy cỏ dại khô vàng, vừa nhìn đã biết đã rất lâu không có người đặt chân tới.
"Mình đang mơ sao?" Thẩm Vân Triết đứng yên tại chỗ không cử động, cậu mở điện thoại chuẩn bị tìm kiếm nhật ký cuộc gọi vừa rồi.
Sắc mặt anh khó coi lầm bầm: "Sẽ không phải là cái vị trí mới nào đó chứ? Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, đừng có chơi tôi kiểu này."
Đáng tiếc, điện thoại của anh ngay khoảnh khắc màn hình sáng lên đã dừng lại ở một giao diện kỳ lạ, trên đó là nền trắng và một thông báo màu đỏ như máu.
【 Trò chơi 《 Bệnh viện trung tâm Tiêm Bạch thành phố Thanh Thành 》 đã tải lại. 】
【 Nội dung trò chơi: Bệnh viện Trung tâm Tiêm Bạch thành phố Thanh Thành từng là bệnh viện tốt nhất thành phố, nhưng lại di dời trong một đêm, để lại một địa điểm cũ không người. Ba năm trôi qua, có người vì tìm hiểu bí mật di dời của bệnh viện đã mở ra cánh cửa phủ bụi ba năm này...】
【Nhiệm vụ chính: Hãy tìm kiếm sự thật về việc bệnh viện di dời. 】
Thẩm Vân Triết hy vọng thực sự chỉ là điện thoại bị virus, anh không ngừng dùng ngón trỏ chạm vào màn hình điện thoại.
Điện thoại không có bất kỳ phản ứng nào. Khi Thẩm Vân Triết định tắt máy khởi động lại, thông báo biến mất, một đồng hồ đếm ngược cực lớn xuất hiện, và chỉ còn 30 giây.
"Đừng đợi, đi mau!"
Một giọng nói xa lạ xuất hiện phía sau Thẩm Vân Triết. Chưa kịp quay đầu lại, cậu đã bị một lực kéo mạnh trực tiếp về phía trước. Lúc này Thẩm Vân Triết mới phát hiện cánh cổng lớn của bệnh viện cách đó không xa không biết từ lúc nào đã mở ra, khe cửa tối om đặc biệt quỷ dị.
Bị kéo mạnh vào bệnh viện, người đó buông cánh tay cậu ra. Cánh cổng bệnh viện phía sau "kẽo kẹt" một tiếng tự động đóng lại.
Thẩm Vân Triết cuối cùng cũng nhìn thấy diện mạo người đó. Trông anh ta như một người trẻ tuổi hơn ba mươi, đeo kính, thắt cà vạt, giống một trí thức. Anh ta lau mồ hôi nhìn đồng hồ đếm ngược trên điện thoại kết thúc, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông dường như nhớ ra Thẩm Vân Triết, vội vàng quay đầu nhìn về phía cậu. "Chào cậu, tôi là Ninh Hiểu, là một giáo viên trung học. Cậu chắc là tân binh lần đầu đến đây phải không?"
"Thực xin lỗi, vừa rồi thật sự quá khẩn cấp. Cậu sẽ không bao giờ muốn biết kết cục khi không vào được địa điểm trò trước khi đếm ngược kết thúc đâu." Ninh Hiểu cười có chút gượng gạo.
Sau một loạt những chuyện không nên xảy ra trong hiện thực, Thẩm Vân Triết lại bất ngờ bình tĩnh hơn rất nhiều. Có những người là vậy, càng đối mặt với tình huống đáng sợ và kích thích lại càng bình tĩnh.
Vì thế, anh có chút tò mò hỏi: "Sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Sẽ chết." Giáo viên trung học Ninh Hiểu nhỏ nhẹ nói.
"Người chơi không vào được địa điểm trò chơi trong thời gian quy định thường sẽ mất tư cách chơi, và mất tư cách chơi có nghĩa là: Biến mất."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro