Chương 10: Ngưỡng Cửa Hy Sinh

Ánh sáng từ cánh cửa khổng lồ lan tỏa khắp căn phòng, bao phủ Selaginella và Félix trong một luồng khí kỳ lạ. Giọng nói lạnh lùng vẫn vang lên, như một tiếng vọng từ nơi xa xôi:

"Chỉ có một người có thể bước qua ngưỡng cửa này. Hãy chọn đi, trước khi thời gian của các ngươi cạn kiệt."

Cả hai đứng im lặng, ánh mắt giao nhau đầy mâu thuẫn. Selaginella cảm nhận được sự căng thẳng bao trùm không gian, như thể mỗi giây trôi qua là một phần trong số phận họ đang bị rút ngắn.

Còn Félix thì trái lại, cố giữ bình tĩnh, mặc dù trong lòng anh cũng đang giằng xé không kém.

"Không thể chỉ có một người" Félix nói, giọng anh vang lên giữa sự tĩnh lặng. "Nếu chúng tôi làm điều này cùng nhau, thì chẳng phải cánh cửa sẽ phải mở ra sao?"

Giọng nói kia cười khẽ, nhưng không có chút vui vẻ nào trong đó. "Ngươi không hiểu sao, phù thủy trẻ? Sức mạnh nằm ở sự lựa chọn. Chỉ người có ý chí mạnh mẽ nhất, sẵn sàng hy sinh tất cả, mới có thể vượt qua cánh cửa này. Nếu các ngươi không chọn, thì cả hai sẽ bị hủy diệt."

Selaginella nắm chặt tay, đôi mắt đỏ thẫm của cô ánh lên sự quyết tâm. "Nếu đó là cách duy nhất... thì tôi sẽ đi."

"Không!" Félix lập tức phản đối, bước lên trước cô. "Không đời nào tôi để cô làm điều đó một mình. Gia tộc của chúng ta đều bị ràng buộc trong việc này. Nếu ai đó phải bước qua, thì đó phải là tôi."

Cô quay lại nhìn anh, đôi mắt lạnh lùng của cô giờ đây dịu đi đôi chút. "Félix, đây không phải là lúc để thể hiện lòng dũng cảm. Chúng ta cần phải giữ một cái đầu lạnh và đưa ra quyết định đúng đắn. Tôi là người đã tìm thấy cánh cửa này, và tôi sẽ đối mặt với nó."

        Quyết Định Đau Đớn

Félix đứng yên một lúc lâu, sự giằng xé hiện rõ trên khuôn mặt anh. Nhưng anh biết rằng, dù thế nào đi nữa, Selaginella sẽ không thay đổi quyết định của mình.

"Được" anh thì thầm, giọng anh trầm xuống. "Nhưng nếu cô không quay lại... tôi sẽ không tha thứ cho bản thân mình."

Selaginella gật đầu, một nụ cười nhẹ thoáng qua môi cô. "Tôi sẽ quay lại. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi hứa."

Cô bước tới gần cánh cửa, lòng đầy quyết tâm. Mỗi bước chân của cô vang lên giữa không gian im lặng, như thể chính cô đang khắc sâu vào dòng thời gian những bước đi cuối cùng của mình. Khi cô đặt tay lên cánh cửa, một luồng ánh sáng mạnh mẽ bùng lên, bao trùm lấy cơ thể cô.

"Selaginella!" Félix hét lên, nhưng anh không thể làm gì ngoài đứng nhìn. Ánh sáng quá mạnh khiến anh phải nheo mắt, và khi mọi thứ trở lại bình thường, cô đã biến mất.

Thử Thách Trong Bóng Tối

Selaginella cảm thấy mình như rơi tự do qua một không gian vô tận. Xung quanh cô chỉ là bóng tối, nhưng cô vẫn cảm nhận được một sức mạnh to lớn đang ép chặt lấy cơ thể mình. Khi cô đáp xuống một bề mặt cứng, cô nhìn quanh và nhận ra rằng mình đang ở một nơi hoàn toàn khác.

Trước mặt cô là một căn phòng rộng lớn, với những bức tường phủ đầy những ký tự kỳ lạ. Ở trung tâm căn phòng là một chiếc bệ đá, trên đó đặt một quả cầu sáng rực — cổ vật mà cô và Félix đã tìm kiếm bấy lâu nay.

Nhưng ngay khi cô tiến tới gần, một giọng nói vang lên, sâu thẳm và uy quyền hơn cả giọng nói trước đó.

"Ngươi nghĩ rằng mình đủ xứng đáng để chạm vào sức mạnh này sao, Selaginella Cassandra Gomez-Laur? Trước khi ngươi có thể lấy được nó, ngươi phải đối mặt với chính bóng tối trong lòng mình."

Một hình bóng bước ra từ bóng tối. Đó là Selaginella, nhưng không phải cô của hiện tại. Đó là phiên bản của cô, với đôi mắt đen tối và nụ cười lạnh lùng đầy khinh miệt.

"Ngươi nghĩ rằng ngươi khác biệt sao?" Bóng hình kia nói, giọng nói như xoáy sâu vào tâm trí Selaginella. "Ngươi cũng giống như tất cả những người khác trong gia tộc. Lạnh lùng, vô cảm, và sẵn sàng hy sinh bất kỳ ai để đạt được mục đích của mình. Ngươi đang làm tất cả điều này vì ai? Vì Félix? Vì gia tộc của ngươi? Hay vì chính ngươi?"

Selaginella không trả lời ngay lập tức. Cô biết rằng đây không chỉ là một thử thách, mà còn là một sự thật mà cô buộc phải đối mặt. Cô đã dành cả cuộc đời để che giấu cảm xúc của mình, để trở nên mạnh mẽ, nhưng giờ đây, tất cả những gì cô che giấu đang được phơi bày trước mặt.

"Ngươi sai rồi" cô nói, giọng cô kiên quyết. "Tôi không làm điều này vì tôi. Tôi làm điều này vì thế giới mà chúng tôi đã bỏ lại. Tôi không hoàn hảo, nhưng tôi sẽ không để nỗi sợ hãi hay bóng tối trong lòng mình ngăn cản tôi."

Bóng hình kia mỉm cười, nhưng nụ cười của nó không còn vẻ khinh miệt nữa. Thay vào đó, đó là một sự chấp nhận.

"Tốt. Ngươi đã sẵn sàng."

        Quay Lại Hiện Thực

Selaginella cảm thấy một luồng ánh sáng bao quanh lấy cơ thể mình, và khi cô mở mắt, cô đã đứng trước cánh cửa ban đầu. Félix đang đứng đó, ánh mắt đầy lo lắng.

"Selaginella!" Anh chạy tới, gần như không tin rằng cô đã trở lại. "Cô ổn chứ? Cô tìm thấy gì bên trong?"

Cô không trả lời ngay lập tức, thay vào đó cô mở tay ra, để lộ quả cầu sáng rực mà cô đã lấy được. Félix nhìn nó, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt anh.

"Đây là cổ vật mà chúng ta cần" Selaginella nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. "Nhưng để sử dụng nó, chúng ta cần phải cùng nhau chiến đấu. Một mình tôi không thể làm được."

Félix gật đầu, ánh mắt anh sáng lên với sự đồng lòng. "Vậy thì chúng ta sẽ làm điều này cùng nhau."

            Sóng Gió Sắp Đến

Họ không nhận ra rằng, trong bóng tối phía xa, giọng nói lạnh lẽo kia vẫn dõi theo họ. Kẻ thù thực sự vẫn đang chờ đợi, và những gì họ đã đạt được chỉ là khởi đầu cho một trận chiến lớn hơn.

"Để xem" giọng nói đó thì thầm, như một lời nguyền, "Liệu hai ngươi có đủ sức để phá vỡ những gì đã được định đoạt."

Chương tiếp theo sẽ đưa Selaginella và Félix trở lại hiện tại, nơi họ phải đối mặt với hậu quả của việc sở hữu quả cầu. Những mối nguy hiểm ngày càng lớn dần, và họ phải đối diện với kẻ thù thật sự đứng sau tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #fanfic