Chương 17: Phía Bên Kia Ánh Sáng

Khi ánh sáng từ Cơ Quan Dòng Chảy dịu đi, Selaginella và Félix nhận ra mình đang trôi dạt giữa một không gian kỳ lạ. Đó không phải là Hogwarts, cũng không phải bất kỳ nơi nào họ từng biết. Thế giới xung quanh họ giống như một dòng sông rộng lớn, nơi mọi thứ—kể cả thời gian—đều chuyển động không ngừng.

“Chúng ta đang ở đâu?” Félix hỏi, giọng anh có phần nặng nề. Dù luôn tỏ ra bình tĩnh, rõ ràng anh cũng cảm nhận được sức ép của không gian này.

Selaginella lặng lẽ quan sát. Đôi mắt đỏ thẫm của cô phản chiếu hàng triệu ánh sáng lấp lánh như những ngôi sao. “Tôi nghĩ... đây là trung tâm thực sự của dòng chảy thời gian. Nơi tất cả các sự kiện giao thoa và hòa quyện.”

“Còn cỗ máy đâu rồi?” Félix nhìn xung quanh. “Nó có đưa chúng ta trở lại thời đại của mình không?”

Selaginella cau mày. Cô cảm nhận được một sức mạnh mơ hồ đang chờ họ phía trước, như một ngọn hải đăng dẫn lối. “Không, chúng ta chưa trở về. Chúng ta vẫn đang trên hành trình. Và nếu không cẩn thận, chúng ta có thể bị mắc kẹt ở đây mãi mãi.”

---

   Người Gác Cổng Cuối Cùng

Một giọng nói vang lên, làm không gian quanh họ rung chuyển.

“Các ngươi đã vượt qua thử thách đầu tiên, nhưng con đường phía trước vẫn còn dài.”

Selaginella và Félix quay lại, và trước mặt họ là một thực thể khổng lồ. Đó không phải là một con người mà là một hình thái ánh sáng chuyển động liên tục, thay đổi màu sắc và hình dạng mỗi giây.

“Ngươi là ai?” Selaginella hỏi, giữ chắc đũa phép trong tay.

“Ta là Người Gác Cổng Cuối Cùng. Ta không phải một cá nhân, mà là ý chí của dòng chảy thời gian. Các ngươi đã chạm tới trung tâm của sự thật, nhưng để sửa chữa những gì đã hỏng, các ngươi cần phải đối mặt với chính mình.”

“Đối mặt với chính mình?” Félix nhíu mày. “Điều đó nghĩa là gì?”

Thực thể ánh sáng thay đổi, tạo thành hai hình ảnh khác biệt. Selaginella nhận ra hình ảnh đầu tiên: đó là chính cô, nhưng trẻ hơn và yếu đuối hơn, với đôi mắt đầy sợ hãi. Félix cũng thấy chính mình, nhưng là một phiên bản mà anh không muốn nhìn lại—một cậu bé đầy tổn thương, luôn sống dưới cái bóng áp bức của gia tộc Christophe.

“Đây là con người thật của các ngươi” Người Gác Cổng nói. “Những vết thương, những nỗi sợ hãi mà các ngươi đã cố che giấu. Để tiến về phía trước, các ngươi phải chấp nhận và hòa giải với chính mình.”

---

Selaginella: Bóng Tối Của Tuổi Thơ

Selaginella bước lên trước. Cô nhìn chằm chằm vào bản sao trẻ hơn của mình, người đang run rẩy và nhìn cô với đôi mắt sợ hãi.

“Ngươi là gì?” Selaginella hỏi, giọng cô lạnh lùng nhưng có chút dao động.

“Ta là ngươi” phiên bản nhỏ hơn nói, giọng thì thầm. “Ta là nỗi sợ mà ngươi luôn giấu kín. Ta là đứa trẻ đã bị ép buộc phải hoàn hảo, phải mạnh mẽ, vì gia đình không cho phép ngươi yếu đuối.”

Selaginella siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh. “Ta không yếu đuối. Ta đã vượt qua mọi thứ.”

“Ngươi nghĩ vậy sao?” Bản sao trẻ hơn tiến lại gần hơn. “Ngươi không vượt qua, ngươi chỉ chôn vùi. Nhưng nỗi đau không bao giờ biến mất. Nó chỉ nằm đó, chờ ngày bùng lên.”

Selaginella cảm thấy như bị xé toạc. Cô nhìn sâu vào đôi mắt của bản sao mình và nhận ra sự thật: từ lâu, cô đã không cho phép mình cảm nhận bất kỳ điều gì, vì sợ rằng nỗi đau sẽ nuốt chửng cô. Nhưng giờ đây, cô không thể chạy trốn nữa.

“Tôi sợ” Selaginella nói, giọng cô thấp dần. “Nhưng tôi sẽ không để nỗi sợ kiểm soát tôi. Tôi là tôi, cả sức mạnh và yếu đuối đều là một phần của tôi.”

Phiên bản nhỏ hơn mỉm cười, rồi tan biến thành ánh sáng.

---

Félix: Xiềng Xích Của Gia Tộc

Félix đối mặt với bản sao của mình, người đang nhìn anh với ánh mắt trách móc.

“Ngươi nghĩ rằng mình mạnh mẽ hơn bây giờ à?” phiên bản trẻ hơn của Félix nói. “Ngươi chỉ là một kẻ yếu đuối, luôn trốn chạy khỏi gia đình và trách nhiệm.”

“Không phải vậy” Félix đáp, giọng anh trầm và lạnh. “Ta không trốn chạy. Ta chỉ chọn không để mình bị điều khiển bởi họ.”

“Ngươi thực sự tin rằng mình tự do?” Bản sao trẻ hơn cười khẩy. “Ngươi vẫn bị xiềng xích bởi nỗi sợ—sợ rằng ngươi sẽ trở thành một phần của gia đình đó. Ngươi đang chiến đấu với chính máu thịt của mình.”

Félix im lặng. Những lời đó khiến anh cảm thấy như bị phơi bày hoàn toàn. Nhưng thay vì lùi bước, anh gật đầu.

“Đúng, ta sợ. Nhưng sợ hãi không khiến ta yếu đuối. Nó nhắc nhở ta phải mạnh mẽ hơn, để bảo vệ những gì ta tin tưởng. Gia đình không định nghĩa được ta—ta sẽ định nghĩa chính mình.”

Bản sao trẻ hơn nhìn anh, nụ cười dịu lại trước khi biến mất.

---

        Kết Nối Mạnh Mẽ

Khi cả hai quay lại, Người Gác Cổng Cuối Cùng phát sáng rực rỡ hơn.

“Các ngươi đã đối mặt với bản ngã của mình. Giờ đây, các ngươi đã sẵn sàng để thực hiện bước cuối cùng.”

“Chúng tôi phải làm gì?” Selaginella hỏi, giọng cô bình tĩnh hơn bao giờ hết.

“Hy sinh điều quý giá nhất của mình để sửa chữa dòng chảy thời gian. Hãy nhớ, điều quý giá không phải luôn là vật chất. Nó có thể là một ký ức, một cảm xúc, hay thậm chí là chính con người mà các ngươi yêu thương.”

Selaginella và Félix nhìn nhau, trái tim họ như bị siết chặt. Cả hai đều hiểu rằng điều sắp tới sẽ không dễ dàng.

“Chúng tôi sẽ làm điều đó” Félix nói.

“Dù cái giá là gì” Selaginella tiếp lời.

Ánh sáng từ Người Gác Cổng bùng lên, cuốn lấy họ, đưa họ đến bước cuối cùng trên hành trình sửa chữa dòng chảy thời gian.

(Còn tiếp...)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #fanfic