Chương 22: Ánh Sáng Trên Đỉnh Tháp


       Chuẩn Bị Cuối Cùng

Selaginella và Félix đứng trước bản đồ lần cuối, ánh sáng từ điểm đánh dấu tại Tháp Ravenclaw lập lòe một cách kỳ lạ, như muốn báo hiệu một thử thách không thể đoán trước. Bên ngoài, cơn bão ngày càng dữ dội, sấm sét như những tiếng gào thét vang vọng khắp lâu đài Hogwarts.

“Tôi không chắc thử thách cuối cùng sẽ là gì” Félix lên tiếng, ánh mắt xanh lạnh lùng nhưng không giấu được sự căng thẳng.

“Rowena Ravenclaw luôn đề cao trí tuệ, nhưng bà cũng biết cách kiểm tra lòng trung thành và sự hy sinh. Điều này sẽ không dễ dàng” Selaginella đáp, tay cô siết chặt cây đũa phép.

Cả hai đều biết, lần này không chỉ là trí tuệ hay sức mạnh. Họ đã trải qua đủ thử thách để hiểu rằng mảnh chìa khóa cuối cùng sẽ đẩy họ đến giới hạn cuối cùng.

“Đi thôi” Selaginella nói, và cả hai bước ra hành lang tối tăm, nơi ánh sáng duy nhất đến từ những tia sét rạch ngang bầu trời.

---

  Hành Trình Lên Đỉnh Tháp

Lối lên Tháp Ravenclaw không giống như những nơi khác. Khi họ đến chân tháp, bậc thang xoắn ốc bằng đá bất ngờ xuất hiện, nhưng ngay khi bước lên, một luồng ma thuật kỳ lạ quét qua cơ thể họ.

“Cảm thấy gì không?” Félix hỏi, dừng lại để cảm nhận.

“Phép thuật bảo vệ” Selaginella trả lời, nhìn quanh. “Những bước chân sai lầm có thể khiến chúng ta mắc kẹt mãi mãi.”

Félix trầm ngâm, quan sát kỹ từng bậc thang. Trên mỗi bậc, có những biểu tượng được khắc chìm, không rõ ràng trong ánh sáng yếu ớt.

“Biểu tượng của các nguyên tố” anh nhận ra. “Nước, lửa, đất, và không khí.”

Selaginella gật đầu. “Nhưng không phải tất cả đều an toàn. Chúng ta phải bước theo một trình tự nhất định.”

Họ cùng nghiên cứu, sử dụng trí thông minh và sự cẩn thận để xác định từng bước đi chính xác. Những bậc thang rung lên mỗi khi họ chọn đúng biểu tượng, và cuối cùng, họ đến được một cánh cửa khổng lồ bằng gỗ tối màu.

---

Câu Đố Của Tháp Ravenclaw

Trên cánh cửa là biểu tượng của một con đại bàng với đôi cánh dang rộng. Khi họ đến gần, giọng nói nhẹ nhàng nhưng uy quyền của Rowena Ravenclaw vang lên:

“Kẻ tìm kiếm trí tuệ, hãy trả lời câu hỏi của ta: Một thứ không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, nhưng luôn ở đó, định hình vận mệnh của mọi sinh vật. Đó là gì?”

Selaginella và Félix nhìn nhau, cả hai đồng loạt nói: “Thời gian.”

Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một căn phòng trống trơn, ngoại trừ một chiếc gương lớn đứng ở trung tâm.

---

Chiếc Gương Của Lòng Sự Thật

Chiếc gương cao lớn, với viền bạc khắc những chữ rune cổ, phát ra ánh sáng mờ ảo. Khi họ đến gần, bóng hình của cả hai xuất hiện trong gương, nhưng không phải là chính họ trong hiện tại.

Félix nhìn thấy mình trong gương, đứng giữa một ngôi nhà ấm cúng, bao quanh bởi gia đình và bạn bè. Đôi mắt anh dịu dàng hơn, và nụ cười mà anh không nhớ mình từng có hiện lên rõ ràng.

“Đây… là thứ tôi chưa từng nghĩ đến” Félix thì thầm, không thể rời mắt.

Selaginella, đứng bên cạnh, nhìn thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác. Cô thấy chính mình, nhưng không cô đơn. Cô đứng cạnh một nhóm người—những người bạn thực sự, không phải chỉ là đồng minh. Và trong ánh mắt của cô trong gương, không còn sự lạnh lùng hay vô cảm, mà là sự bình yên.

“Đó là gì?” cô thì thầm.

Một giọng nói vang lên từ chiếc gương: “Những gì các ngươi thấy là trái tim thật sự của mình. Nhưng để bước tiếp, một trong hai ngươi phải từ bỏ ước mơ này. Người ấy sẽ không bao giờ có được thứ mà mình vừa nhìn thấy.”

Căn phòng lạnh buốt.

---

   Sự Lựa Chọn Định Mệnh

“Ý nghĩa là gì?” Félix hỏi, đôi mắt anh hiện rõ sự giận dữ.

“Đó là thử thách của Rowena” Selaginella đáp, giọng lạnh lùng nhưng không che giấu được nỗi sợ hãi bên trong. “Bà ta muốn kiểm tra lòng hy sinh của chúng ta.”

Giọng nói lại vang lên: “Người từ bỏ sẽ tiến một bước gần hơn đến sự thật, nhưng sẽ phải sống cả đời với sự thiếu vắng những gì trái tim họ khao khát.”

Félix nhìn Selaginella. “Tôi sẽ làm.”

“Không” Selaginella ngắt lời, đôi mắt đỏ thẫm nhìn thẳng vào anh. “Cậu đã chịu đủ từ gia tộc và thế giới. Để tôi.”

“Selaginella…” Félix định phản đối, nhưng ánh mắt cô không cho phép.

Cô bước tới trước gương, đặt tay lên khung bạc lạnh lẽo. “Tôi từ bỏ.”

Chiếc gương rung lên, và hình ảnh bên trong cô tan biến, để lại một bóng tối trống rỗng.

“Selaginella!” Félix hét lên khi cô khuỵu xuống, nhưng cô nhanh chóng đứng dậy.

“Tôi ổn” cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định. “Tiếp tục thôi.”

---

     Mảnh Ghép Cuối Cùng

Ngay khi Selaginella hy sinh giấc mơ của mình, chiếc gương biến mất, để lại một chiếc vương miện lấp lánh trên bệ đá.

“Vương miện của Ravenclaw” Félix thì thầm, cảm nhận được sức mạnh phát ra từ nó.

Selaginella cầm lấy vương miện, và nó tách ra thành một mảnh chìa khóa vàng, sáng rực như hai mảnh trước đó.

“Ba mảnh chìa khóa” cô nói, bàn tay run lên khi chạm vào. “Giờ chúng ta đã sẵn sàng.”

---

       Định Mệnh Đang Chờ

Trên đường rời khỏi tháp, không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Bản đồ giờ không còn hiển thị bất kỳ điểm sáng nào, chỉ còn một dòng chữ hiện lên:

“Hầm Cấm Địa.”

“Hắn đang chờ chúng ta ở đó” Félix nói.

Selaginella gật đầu, lòng cô nặng trĩu. Cô biết rằng thử thách cuối cùng sẽ không chỉ là về sức mạnh hay trí tuệ, mà còn là về chính định mệnh của họ.

Họ không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ bước đi, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng—trận chiến không chỉ quyết định số phận của dòng thời gian, mà cả chính cuộc sống của họ.

(Còn tiếp...)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #fanfic