Chương 23: Hầm Cấm Địa


---

Hành Trình Xuống Lòng Đất

Selaginella và Félix đứng trước lối vào Hầm Cấm Địa, nơi ánh sáng từ những mảnh chìa khóa vàng trong tay họ phát ra thứ ánh sáng ma quái, soi rọi những tảng đá lạnh lẽo và rêu phong bao phủ cánh cửa.

Lối vào Hầm Cấm Địa là một vòm đá khổng lồ được khắc những hình thù kỳ dị. Trên đỉnh vòm, ba lỗ tròn vừa vặn với hình dạng của ba mảnh chìa khóa. Selaginella nhìn Félix.

“Chúng ta chỉ có một cơ hội. Nếu lỡ tay…”

“Tôi biết” Félix đáp, ánh mắt kiên định.

Họ đồng thời đặt các mảnh chìa khóa vào vòm. Ngay khi mảnh cuối cùng vào đúng vị trí, một tiếng rền vang kéo dài vang lên, như thể toàn bộ lòng đất đang thức giấc. Cánh cửa đá mở ra, để lộ một cầu thang xoắn ốc chìm sâu vào bóng tối vô tận.

“Tôi ghét cảm giác này” Félix nói nhỏ.

“Không ai thích nó cả” Selaginella đáp, giọng trầm như vang lại từ chính bóng tối.

Cả hai bước vào, và cánh cửa đóng sập lại sau lưng họ, khiến bóng tối hoàn toàn bao trùm.

---

     Linh Hồn Trong Hầm

Cầu thang dường như kéo dài mãi mãi, dẫn họ xuống sâu hơn, nơi không khí trở nên ngột ngạt và lạnh lẽo. Đôi khi, họ nghe thấy những tiếng thì thầm vọng lại từ bức tường, như hàng trăm linh hồn bị giam cầm đang cố gắng giao tiếp.

“Selaginella… Félix…”

Cả hai đồng loạt quay đầu, nhưng không thấy gì.

“Ảo giác” Félix nói, cố trấn an cả hai.

“Không. Đây là những ký ức của dòng thời gian” Selaginella đáp, đôi mắt đỏ ánh lên trong bóng tối. “Chúng đang thử thách chúng ta.”

Lối đi cuối cùng mở ra một căn phòng lớn, với bốn bức tường được khắc đầy những ký tự rune cổ. Ở trung tâm phòng là một hồ nước đen sâu thẳm, phẳng lặng đến đáng sợ.

Phía trên hồ nước, một kẻ mặc áo choàng đen đang đứng. Hắn quay lại khi thấy họ, đôi mắt vàng rực lên như hai ngọn lửa trong bóng tối.

“Các ngươi đã đến” hắn nói, giọng khàn khàn nhưng mang theo sự uy quyền.

---

Kẻ Thù Cuối Cùng: Người Canh Giữ Thời Gian

“Ngươi là ai?” Félix hỏi, giọng anh đầy thách thức.

“Ta không phải ai cả” hắn đáp, bước tới gần hơn. “Ta là kẻ được giao nhiệm vụ bảo vệ dòng thời gian. Nhưng chính các ngươi, bằng sự ngu ngốc của mình, đã làm đảo lộn mọi thứ.”

“Ngươi là kẻ đã giam giữ chúng ta trong quá khứ” Selaginella nói, đôi mắt lạnh lẽo.

“Phải. Nhưng các ngươi không hiểu, ta chỉ làm điều cần thiết để bảo vệ cân bằng.”

Hắn giơ tay, và dòng nước trong hồ bắt đầu xoáy động, tạo thành một cơn lốc nhỏ.

“Ta sẽ lấy lại ba mảnh chìa khóa và sửa chữa sai lầm các ngươi đã gây ra.”

“Chúng ta sẽ không để ngươi làm vậy” Félix hét lên, giơ đũa phép.

Selaginella bước tới, giọng cô như dao cắt qua không gian. “Nếu ngươi thực sự bảo vệ dòng thời gian, tại sao lại muốn phá hủy nó? Ngươi chỉ muốn quyền kiểm soát.”

Hắn bật cười, một âm thanh lạnh lẽo và trống rỗng. “Ngươi nghĩ mình có thể hiểu được ý nghĩa của thời gian sao, Selaginella Gomez-Laur? Ngươi chẳng là gì ngoài một quân cờ trong tay ta.”

---

Trận Chiến Với Người Canh Giữ

Không còn lời nào nữa. Kẻ lạ mặt vung tay, và mặt đất dưới chân họ nứt toác, phóng ra những luồng ma thuật đen tối tấn công cả hai.

“Protego Maxima!” Félix gào lên, tạo ra một lá chắn bảo vệ họ. Nhưng sức mạnh của kẻ lạ mặt quá lớn, khiến lá chắn của anh rung chuyển dữ dội.

Selaginella không chần chừ. Cô vung đũa phép, nhắm thẳng vào kẻ lạ mặt. “Expulso!”

Luồng sáng đỏ phóng ra, nhưng hắn chỉ khẽ phẩy tay, hóa giải nó dễ dàng.

“Yếu đuối” hắn nói, giọng tràn đầy khinh thường.

“Chúng ta không thắng được nếu cứ tấn công trực diện” Félix nói, ánh mắt lướt nhanh khắp căn phòng.

Selaginella gật đầu. “Cần phải làm gì đó với hồ nước. Nó là nguồn sức mạnh của hắn.”

Trong lúc Félix giữ chân kẻ lạ mặt, Selaginella lao về phía hồ nước. Nhưng ngay khi cô đến gần, những bàn tay đen ngòm từ lòng hồ thò lên, cố kéo cô xuống.

“Incendio!” cô hét, tạo ra một luồng lửa mạnh mẽ đốt cháy những bàn tay, nhưng chúng không ngừng xuất hiện.

“Tôi cần thời gian!” cô hét lên với Félix.

Félix xoay người, tập trung toàn bộ năng lượng vào một luồng sáng xanh, bắn thẳng về phía kẻ lạ mặt. “Stupefy!”

Lần này, kẻ lạ mặt lùi lại, nhưng không hoàn toàn bị đánh bại.

“Các ngươi thực sự nghĩ mình có thể thắng ta sao?” hắn gào lên, và từ lòng hồ, một con quái vật khổng lồ trồi lên, mang hình dáng của một con rắn đen với đôi mắt vàng.

---

     Sự Hy Sinh Cần Thiết

“Chúng ta không thể giữ lâu hơn” Félix hét lên, cố gắng chống lại con quái vật.

Selaginella nhìn hồ nước, nơi ba mảnh chìa khóa dường như đang phát sáng mạnh hơn bao giờ hết. Cô nhận ra điều gì đó.

“Hồ nước này… Nó không phải chỉ là nguồn sức mạnh của hắn. Nó là trái tim của dòng thời gian!”

Cô quay lại nhìn Félix, giọng cô trầm nhưng dứt khoát. “Một trong chúng ta phải nhảy vào. Chỉ có cách đó mới phá vỡ quyền kiểm soát của hắn.”

“Không đời nào!” Félix hét. “Chúng ta sẽ tìm cách khác!”

“Không còn thời gian” Selaginella nói, ánh mắt cô đầy sự bình thản. “Cậu đã hy sinh quá nhiều. Để tôi.”

Trước khi Félix kịp ngăn cản, Selaginella lao xuống hồ nước.

---

     Kết Thúc Hoặc Bắt Đầu

Ngay khi Selaginella chìm vào lòng hồ, ánh sáng bùng lên, mạnh mẽ đến mức Félix phải nhắm chặt mắt. Tiếng gào thét của kẻ lạ mặt vang lên, nhưng nhanh chóng bị cơn lốc ánh sáng nuốt chửng.

Khi Félix mở mắt, mọi thứ đã thay đổi. Hồ nước biến mất, kẻ lạ mặt cũng không còn. Nhưng Selaginella...

“Selaginella!” Félix gào lên, chạy đến nơi cô đã đứng, nhưng chỉ có một khoảng trống lặng im.

Anh đứng lặng một lúc lâu, cho đến khi nhận ra chiếc vương miện của Ravenclaw nằm dưới chân mình.

---

     Một Dòng Thời Gian Mới

Bầu trời Hogwarts trong xanh trở lại, như chưa từng có cơn bão nào. Nhưng Félix biết rằng cái giá của hòa bình này quá lớn.

Anh cầm chiếc vương miện, ánh mắt đầy nỗi đau. “Tôi sẽ không để sự hy sinh của cô vô ích, Selaginella.”

Và với lời thề đó, anh bước ra khỏi Hầm Cấm Địa, mang theo ký ức về một người đã thay đổi tất cả.

(Còn tiếp...)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #fanfic