Cùng người mãi ở bên nhau (4)

7.

Nhưng Trác Dực Thần cũng không quên mục đích lần này đưa Tiểu Cửu tới đây. Ăn xong y dẫn Tiểu Cửu đến giữa hồ, Anh Lỗi nhanh chóng đi tới đưa cho Trác Dực Thần một gốc cây. Đây là gốc rễ của Thần Mộc, trông không đẹp mắt. Nhưng để trồng được một cây không phải là điều dễ dàng.

Trong cổ thư thượng cổ có ghi chép: "Có một loài cây, hình dáng như trâu, kéo ra có vỏ, như mũ sợi và rắn vàng. Lá như lưới, quả như loài cây lồng đèn, thân cây như cỏ năn." Tên nó là Kiến Mộc.

Anh Lỗi nhìn Trác Dực Thần, nghiêm túc nói: "Đây chính là nó, nhưng một khi hòa nhập vào Tiểu Cửu, đồng nghĩa với việc..."

Trác Dực Thần nhận lấy, ánh mắt phức tạp, bất lực trả lời: "Không còn cách nào khác, chúng ta bắt đầu thôi."

Anh Lỗi gật đầu rồi bước ra xa.

Triệu Viễn Chu cũng nhanh chóng đứng dậy. Trác Dực Thần nhìn Tiểu Cửu, trầm giọng nói: "Tiểu Cửu, chuẩn bị sẵn sàng."

Tiểu Cửu ngồi xếp bằng và nhìn Trác Dực Thần bằng ánh mắt kiên định. Triệu Viễn Chu vận dụng sức mạnh sáng thế, Trác Dực Thần dùng Băng Di chi lực để làm rễ cây nảy mầm, sau đó từ từ đưa vào cơ thể Tiểu Cửu.

Người nào đó trong dòng dõi Kiến Mộc phải kế vị, và Tiểu Cửu là người kế vị. Huyết thống Kiến Mộc trong cơ thể cậu bé đã thức tỉnh, giờ cậu chỉ có thể dung hợp rễ cây, làm chủ yêu lực và biến thành yêu quái. Nếu không thì dù họ có đưa vào bao nhiêu yêu lực cũng sẽ không có tác dụng.

Vì thế, đây là việc mà Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu đang làm. Anh Lỗi hộ pháp, rễ Kiến Mộc giúp Tiểu Cửu thức tỉnh, dùng sức mạnh sáng thế ngưng tụ nội đan, và Băng Di chi lực giúp cậu tu thành pháp tướng.

Sau mấy ngày đêm, Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần đều kiệt sức.

Một cái cây cao chót vót nhanh chóng mọc lên từ mặt nước, cuối cùng, ánh sáng trắng tiêu tán và bóng dáng của Tiểu Cửu xuất hiện. Nhìn thấy cảnh tượng này, Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn hai người bên cạnh, Triệu Viễn Chu xua tay nói: "Mau đỡ bọn ta lên."

Trác Dực Thần khinh thường liếc nhìn Triệu Viễn Chu rồi chậm rãi đứng dậy. Triệu Viễn Chu đành phải đứng dậy.

"Mau tới đây." Trác Dực Thần nhẹ nhàng nói.

Tiểu Cửu nhanh chóng đi tới và Trác Dực Thần kiểm tra. Y hài lòng nói: "Nền tảng rất vững chắc, về sau Tiểu Cửu chăm chỉ tu luyện, tương lai có thể trở thành một yêu quái cực mạnh."

Tiểu Cửu nhìn sắc mặt tái nhợt của Trác Dực Thần, lo lắng hỏi: "Tiểu Trác ca, huynh..."

"Ta không sao, Tiểu Cửu..." Trác Dực Thần an ủi.

Triệu Viễn Chu cũng không khá hơn là bao,nhưng vẫn chen vào giữa Tiểu Cửu, ôm Trác Dực Thần nói: "Tiểu bạch thỏ, cứ luyện tập cho tốt, ta và Tiểu Trác đi nghỉ ngơi trước, đừng làm phiền bọn ta."

Nhìn thấy hai người biến mất, Bạch Cửu lập tức quay người nhìn về phía tòa nhà nhỏ. Quả nhiên, trên tòa nhà nhỏ xuất hiện một tầng kết giới.

Anh Lỗi nhìn ra suy nghĩ của Tiểu Cửu, lập tức nói: "Tiểu Cửu, đừng đi. Đại yêu và Tiểu Trác đại nhân hiện tại đều yếu, yêu lực bổ trợ cho nhau, tốt nhất đừng quấy rầy bọn họ."

Tiểu Cửu đành phải bỏ cuộc và cùng Anh Lỗi quay lại tòa nhà nhỏ kia.

Tiểu Cửu trầm mặc một lát, sau đó khoanh chân ngồi dậy, bắt đầu yên lặng luyện tập.

Sau khi trở về phòng, Trác Dực Thần trực tiếp ngã xuống. Triệu Viễn Chu cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng hắn đã nhanh chóng đỡ Trác Dực Thần đứng dậy, bế y lên giường.

Hai người ngồi xếp bằng, tay đan vào nhau. Yêu lực của Triệu Viễn Chu lập tức truyền qua lòng bàn tay về phía Trác Dực Thần, và Trác Dực Thần cũng nhanh chóng phản ứng, bắt đầu vận công.

Vài ngày sau, hai người tách nhau ra, tình trạng của họ rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.

Khi Triệu Viễn Chu nhìn thấy Trác Dực Thần hồi phục, hắn đã nói đùa: "Tại sao Tiểu Trác đại nhân lại vội vàng hồi phục như vậy?"

Trác Dực Thần ánh mắt thoáng u ám, nhìn Triệu Viễn Chu, áy náy nói: "Thực xin lỗi..."

Triệu Viễn Chu nói với vẻ nghiêm túc hiếm có: "Đừng bao giờ nói những lời khách sáo như xin lỗi hay cảm ơn ta..."

Trác Dực Thần sửng sốt, quay mặt đi, tai đỏ bừng, ngượng ngùng trả lời: "Ai khách sáo với ngươi..."

Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần ngượng ngùng, kéo y lại, nhìn vào mắt y nói: "Tiểu Trác, Trác Dực Thần, ngươi không biết từ trước đến giờ ta có ý gì với ngươi sao?"

Triệu Viễn Chu mặc dù không muốn thúc ép y quá mạnh, nhưng lúc này, hắn nhẹ nhàng nói: "Ta yêu ngươi, Trác Dực Thần. Đời yêu quái rất dài, nhưng ta nghĩ nếu như ta ở cùng ngươi..."

Trác Dực Thần có chút hoảng hốt, cảm giác được Triệu Viễn Chu đang đến gần, vô thức lùi lại. Nhìn Trác Dực Thần kháng cự, Triệu Viễn Chu có chút thất vọng, xung quanh hai người là một sự im lặng chết chóc bao trùm. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi rời khỏi giường, đặt thứ gì đó lên bàn rồi đi ra ngoài.

Trác Dực Thần có chút lo lắng, muốn ngăn cản hắn, nhưng hiện tại tâm trí y hỗn loạn đến mức chỉ nhìn Triệu Viễn Chu rời đi. Y buồn bã nhìn lại và bị thu hút bởi món đồ trên bàn. Đó là một chiếc bình nước, rất đơn giản, trên đó có chạm khắc tinh xảo hình một con khỉ trắng đang ngồi trên một tảng đá nhìn lên và một con rồng xanh đang bay.

Rồng xanh, vượn trắng.

Đây không phải là hai người họ sao? Hóa ra hắn đã nhìn thấy chân thân của y.

Trác Dực Thần từ từ rời khỏi giường và đến bàn. Y chậm rãi bước đến bàn, cầm lấy chiếc bình. Trọng lượng của nó khiến y bất ngờ. Khi mở nắp bình và nhấp một ngụm, y cảm thấy tinh thần tỉnh táo, yêu lực trong cơ thể cũng dần hồi phục. Trác Dực Thần cảm thấy ngổn ngang trong lòng.

Khoảng thời gian còn lại giữa hai người có chút khó xử. Ngoại trừ một số thời điểm tu luyện cần thiết, cả hai đều giữ khoảng cách rất xa.

Tiểu Cửu nhìn thấy đôi mắt u buồn của Trác Dực Thần mỗi khi nhìn thấy Triệu Viễn Chu rời đi, vì vậy cậu bé đã tìm thời cơ để ngăn cản Triệu Viễn Chu.

Nhìn Bạch Cửu tức giận, Triệu Viễn Chu chọc cậu một cái, sau đó cười nói: "Tiểu Bạch Thỏ, sao vậy? Hiện tại ngươi đánh không lại ta."

Bạch Cửu trở nên lo lắng và vô thức kích hoạt yêu lực của mình. Cây dây leo giữ chặt Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu nhìn một chút, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu bạch thỏ có thiên phú, hiện tại có thể thuần thục sử dụng yêu lực. Nhưng đối với hắn, điều này vẫn chưa đủ nên hắn đã nhẹ nhàng giải trừ và tiếp tục đi.

Lần này, Tiểu Cửu thật sự hoảng loạn, lớn tiếng hét: "Ngươi đã làm gì Tiểu Trác ca rồi? Gần đây Tiểu Trác ca cứ buồn bã mỗi lần thấy ngươi rời đi!"

Nghe vậy, Triệu Viễn Chu lập tức xuất hiện trước mặt Tiểu Cửu, vội hỏi: "Thật sao? Gần đây hắn vẫn luôn như vậy à?"

Tiểu Cửu tức giận, liền nói hết mọi chuyện: "Tiểu Trác ca gần đây ngoài việc tu luyện với ta, chỉ ở trong phòng, cầm một cái bình nước rồi thất thần nhìn chằm chằm."

Triệu Viễn Chu vui mừng khôn xiết, sau đó vui vẻ ôm Tiểu Cửu lên và nói: "Cảm ơn tiểu bạch thỏ."

Sau đó hắn trực tiếp thả Bạch Cửu xuống rồi biến mất.

Bạch Cửu bối rối liếc nhìn Anh Lỗi.

Anh Lỗi thở dài và nghĩ thầm: Ngươi đúng là đem bán Tiểu Trác ca của mình sạch sẽ rồi.

....

8.

Lúc này, Trác Dực Thần đang ngồi trên xích đu. Trước đây y đã tạo ra nó, nhưng sau khi Triệu Viễn Chu tỉnh lại, y sợ Triệu Viễn Chu cười nhạo nên đã giấu chiếc xích đu đi.

Trong lúc y đang mơ màng, một câu chú quen thuộc vang lên: "Động!" Nhưng xích đu không có phản ứng gì, chỉ khiến Trác Dực Thần lập tức tỉnh táo.

Trác Dực Thần vội đứng dậy, tức giận nhìn Triệu Viễn Chu. Nhưng khi thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt hắn, ánh mắt y bỗng dao động, liền quay mặt đi.

Triệu Viễn Chu đẩy Trác Dực Thần trở lại xích đu và nhẹ nhàng đẩy nó.

Sau đó hắn chậm rãi nói: "Tiểu Trác không thành thật, xem ra vẫn thích ngồi xích đu."

Trác Dực Thần tác dụng một lực nhẹ và xích đu dừng lại. Triệu Viễn Chu biết ngay mình gây họa rồi, quả nhiên, quay lại đã thấy Trác Dực Thần vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

Nhìn thấy Triệu Viễn Chu đi tới trước mặt, Trác Dực Thần nhìn hắn giả vờ như không có chuyện gì, nhưng tim lại đập thình thịch.

Triệu Viễn Chu nhìn y, nhẹ giọng nói: "Tiểu Trác, lần trước ta còn chưa nói xong, bây giờ ngươi có sẵn lòng nghe tiếp không?"

Trác Dực Thần không nhúc nhích, chỉ tránh ánh mắt Triệu Viễn Chu.

"Vẫn còn ngượng ngùng, thật đáng yêu." Triệu Viễn Chu thầm nghĩ.

Hắn lại nói tiếp: "Tiểu Trác, ta đã sống hơn ba vạn năm rồi, ta đã từng không dám yêu ai. Nhưng ta vẫn không khống chế được mà yêu ngươi. Ta vẫn nhớ lần đầu tiên gặp ngươi. Ta nhìn thấy ngươi, ngươi tức giận lao đến muốn giết ta, nhưng ta vẫn là bị ngươi hấp dẫn."

Cơ thể của Trác Dực Thần khẽ run lên.

Triệu Viễn Chu nhìn y với ánh mắt hoài niệm, tiếp tục nói: "Chúng ta cùng nhau điều tra vụ án. Thấy ngươi bị ác mộng quấy nhiễu, vì ta mà bất tỉnh. Sau khi trở thành yêu quái, ngươi bị hàng ngàn người bỏ rơi vì ta."

Trác Dực Thần quay người lại phản bác: "Những chuyện này không phải là điều ngươi muốn, không cần phải ..."

Nhưng Triệu Viễn Chu lại nhẹ nhàng đặt tay lên môi y, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Ta biết ngươi sẽ không quan tâm, nhưng ta thì có. Cuối cùng, ta nhìn ngươi khôi phục từng chút một, nhìn ngươi biến thành yêu quái. Ta nghĩ thực sự có chút may mắn khi ngươi có thể sống mãi. Ta đã nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu ngươi có thể tiếp tục như thế."

Triệu Viễn Chu dừng một chút, giọng điệu có chút buồn bã, nói tiếp: "Nhưng đời không như ý. Ta nhìn ngươi kiên quyết đâm Vân Quang kiếm vào ngực ta. Sau khi dặn dò Văn Tiêu xong, ta nhìn ngươi rơi nước mắt. Chỉ tiếc rằng ta không thể ở bên ngươi và cùng nhau tồn tại."

Nước mắt Trác Dực Thần trào ra. Y nào có hối hận ít hơn hắn, mang trên mình tội lỗi giết chết người mình yêu, cuộc sống của y cũng chẳng dễ dàng gì. Tại đây, mỗi ngày, mỗi giây phút y tu luyện, y sẽ nhớ lại vô số lần đã giết chết Triệu Viễn Chu. Nỗi đau thấu tim thật khó quên.

Triệu Viễn Chu nhìn thẳng Trác Dực Thần, cười nói: "Nhưng Tiểu Trác, hiện tại ta không phải Chu Yếm, cũng không còn là kẻ vô tình chứa đựng lệ khí nữa. Vậy sau này ngươi có bằng lòng đi cùng ta không?"

Trác Dực Thần gật đầu, hung hăng ôm lấy Triệu Viễn Chu, nước mắt lại không thể khống chế được rơi xuống: "Triệu Viễn Chu, ta đã cứu ngươi về. Ngươi phải mãi... mãi ở bên ta..."

Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần đang ôm chặt cổ hắn, hôn y không chút do dự. Trác Dực Thần mặc dù rất ngạc nhiên nhưng vẫn không từ chối mà chỉ đáp lại hắn một cách vụng về.

Một lúc lâu sau, cả hai mới tách ra. Trác Dực Thần quay đi, mặt đỏ bừng, đôi mắt xanh như băng phảng phất cảm xúc khác lạ. Trong mắt Triệu Viễn Chu vẫn tràn đầy dịu dàng, nhưng trong hơi thở lại có chút chiếm hữu.

Trác Dực Thần bị hôn hai chân mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào Triệu Viễn Chu , thầm khinh thường mình bị con khỉ trắng hôn thành như thế này.

Triệu Viễn Chu cười trộm, sau đó chậm rãi cúi xuống, ôm eo y đi về phía phòng của bọn họ. Trác Dực Thần đột nhiên bị nhấc lên, có chút ngơ ngác nhìn Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu hiểu ý, nhưng không trả lời y.

Sau khi vào phòng, Triệu Viễn Chu đặt Trác Dực Thần lên giường rồi đè y lên đó.

Trác Dực Thần dù có chậm đến mấy, đại khái cũng đoán được Triệu Viễn Chu muốn làm gì, sau đó dùng sức đẩy hắn ra, lo lắng nói: "Làm càn!" Sắc mặt y đỏ bừng, tựa hồ có vẻ tức giận, nhưng Triệu Viễn Chu lại cảm thấy có chút ngại ngùng.

Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng nắm lấy tay y, ánh mắt dịu dàng, cười nói: "Tiểu Trác..."

Trác Dực Thần nghe vậy, hoàn toàn lùi ra, chỉnh lại y phục, nghiêng người, giả vờ tức giận nói: "Ngươi cũng chỉnh tề lại đi, bộ dạng này còn ra thể thống gì..."

Triệu Viễn Chu nhìn y phục xộc xệch của hắn, lại nhìn dái tai đỏ bừng của Trác Dực Thần, hắn hiểu ra gì đó.

Hắn nhẹ nhàng kéo Trác Dực Thần lại, ôm y vào lòng rồi nói: "Tiểu Trác, ngươi không muốn sao? Nếu Tiểu Trác không muốn thì thôi, nhưng ít nhất hãy cho ta một lý do. "

"Chúng ta còn chưa thành thân, sao có thể vô lễ như vậy." Trác Dực Thần hoảng hốt, viện cớ, tìm cách né tránh.

Nhưng y không ngờ rằng Triệu Viễn Chu đã có chuẩn bị, nhẹ nhàng che mắt Trác Dực Thần, sau đó thấp giọng nói: "Đừng dùng Phá Huyễn Chân Nhãn."

Một lúc sau, trong phòng lập tức thay đổi, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đồ trang trí màu đỏ tươi, trên bàn còn có rượu Hợp Cẩn. Trác Dực Thần cũng thay đổi. Một bộ áo cưới màu đỏ tươi vừa vặn xuất hiện trên người y. Triệu Viễn Chu cũng thay quần áo, kéo Trác Dực Thần ngồi vào bàn.

Sau khi rót rượu, hắn nói đùa: "Vốn tưởng rằng bộ đồ này phải rất lâu sau mới có thể dùng đến, nhưng hóa ra ta và Tiểu Trác tâm ý tương thông."

Trác Dực Thần nghe vậy, có chút bất mãn, chua chát nói: "Trước đây không phải ngươi cũng tâm ý tương thông với tiểu cô cô của ta sao?"

Nói xong, Trác Dực Thần nhận ra mình đã lỡ lời, cả người lại đỏ bừng.

Triệu Viễn Chu nén cười nói: "Xem ra Tiểu Trác cũng biết ghen nhỉ. Bạch Trạch Lệnh là thăm dò xem hai người có đồng tâm bảo vệ Đại Hoang hay không, khác hẳn với ngươi và ta."

Sắc mặt Trác Dực Thần càng đỏ hơn.

Triệu Viễn Chu vẻ mặt nghiêm túc, bưng chén rượu lên, dùng ánh mắt ấm áp nhìn Trác Dực Thần nói: "Ta Triệu Viễn Chu bằng lòng hiến dâng cả cuộc đời còn lại cho ngươi, để ngươi điều khiển ta. Ta chỉ hy vọng rằng ta có thể ở bên ngươi đến hết cuộc đời."

Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu, trước vẻ mặt nghiêm túc của hắn rơi nước mắt, nhưng nhanh chóng lau đi.

Sau đó y cầm chén rượu lên, ngang ngược đáp: "Ngươi được ta cứu, ngươi là của ta."

Cả hai uống hết trong một ngụm.

Triệu Viễn Chu hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta là phu thê phải không?"

Trác Dực Thần ngượng ngùng, gật đầu. Triệu Viễn Chu trực tiếp dịch chuyển đến phía sau Trác Dực Thần, bế y lên, đi tới bên giường đè xuống.

Giọng điệu của hắn đầy khí thế: "Đã đến lúc Tiểu Trác phải hoàn thành nghĩa vụ thê tử của mình."

Trác Dực Thần giãy dụa, bị Triệu Viễn Chu phong ấn bằng một nụ hôn. Tiếng thở gấp và những âm thanh mơ hồ vang lên trong không gian ấm áp của màn giường..

Sau đó, nhìn Trác Dực Thần đã ngủ say. Triệu Viễn Chu mới hơi yên tâm. Từ khi tỉnh lại, hắn đã nhận ra Trác Dực Thần chưa từng có một giấc ngủ ngon. Y luôn trong trạng thái căng thẳng.

Trước khi tỉnh lại, hắn không biết y đã sống sót qua những năm dài đằng đẵng đó như thế nào. Nhưng hắn nhìn thoáng qua cũng có thể biết, thần trí y đã mỏi mệt, chỉ dựa vào ý chí mà chống đỡ. Sau khi tỉnh dậy, hắn đã thử mọi cách nhưng đều vô ích cho đến khi về phòng vào đêm hôm đó. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy y, nhìn y cảm nhận được hơi thở của mình, lông mày cũng dần giãn ra.

Sau đó, hắn cùng y đi khắp thành Thiên Đô và giải quyết nhiều chuyện, nhưng y không hề mỉm cười. Đến tối, hắn lặng lẽ tìm cây Cam Mộc, cẩn thận đẽo gọt và muốn tặng cho y.

Trở lại cấm địa, hắn nhìn gánh nặng trong lòng y dần dần biến mất, nhưng y vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng.

Cho đến bây giờ, nhìn vào đôi mày thư thái của y. Hắn từ từ nằm xuống bên cạnh, ôm y vào lòng rồi ngủ thiếp đi. Gần đây hắn đang tìm ngọc, muốn giúp Thỏ Trắng tu luyện, nhưng cũng mệt mỏi. Bây giờ là lúc để ôm lấy tình yêu của đời mình và tận hưởng những điều tốt đẹp.

Từ đây về sau, trong bụi mưa kinh thành, một người cầm ô, hai người cùng nhau bước đi.

...

Vài ngày sau, họ bước ra khỏi tòa nhà.

Trác Dực Thần nhìn thấy Triệu Viễn Chu đến gần mình, liền trừng mắt nhìn hắn, sau đó thấp giọng chửi: "Đồ súc sinh."

Triệu Viễn Chu ôm lấy hắn, mặt không biết xấu hổ đáp: "Ngươi nói thế nào cũng được, đừng tức giận, lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn."

Trác Dực Thần tiếp tục trừng mắt. Bọn họ đều là đại yêu, chuyện này đương nhiên sẽ không khiến bọn họ khó chịu, nhưng Triệu Viễn Chu, một con khỉ trắng, đã cố ý cắn ra một vài dấu vết... rất rõ ràng... Nó khiến y phải che giấu khi ra ngoài.

Bạch Cửu nhìn Trác ca, cảm thấy Trác ca đã khác trước, trở nên ôn hòa hơn? Tiểu Trác ca lần đầu tiên gặp cậu cũng chính trực và vị tha như cậu tưởng tượng. Sau đó, trong khi giải quyết vụ án, cậu nhìn thấy Tiểu Trác ca đã bảo vệ mình bằng sức mạnh to lớn, đồng thời cũng nhìn thấy khía cạnh mong manh của huynh ấy sau khi Tiểu Trác ca bị thương.

Sau này, sau khi được mẹ cứu, cậu lại rơi vào khủng hoảng, cho dù có hôn mê, cậu vẫn cảm nhận được yêu lực vững chắc Tiểu Trác ca. Nhưng khi tỉnh dậy, Tiểu Trác ca mà cậu nhìn thấy hoàn toàn khác với Tiểu Trác ca lần đầu gặp.

Dù đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng không cách nào xóa bỏ được nỗi cô đơn đã hình thành theo năm tháng cùng nỗi tuyệt vọng đã khắc sâu vào xương tủy.

Dù rất ghét đại yêu nhưng cậu vẫn cảm thấy Tiểu Trác ca cảm thấy an tâm khi có đại yêu ở bên.

Hôm nay, cậu phát hiện Tiểu Trác ca không còn những gánh nặng đó nữa, trở nên hiền lành, giống như một hồ nước xuân sau mùa đông lạnh giá, băng tan, tuyết chảy, tạo thành những gợn sóng nhỏ. Cũng giống như một người đã đáp xuống mặt đất, cuối cùng không còn phải lo lắng về khoảng trống dưới chân mình và sự bối rối trong lòng.

Chẳng bao lâu nữa, kỳ hạn một tháng đã đến, cũng là lúc Tiểu Cửu phải rời đi. 

Anh Lỗi chia tay họ ở núi Côn Luân, cậu sắp hòa nhập hoàn toàn vào ngọn núi thiêng, kiểm soát sức mạnh thần thánh và kế vị sơn thần. Từ nay về sau, chúng ta không thể gọi cậu là Tiểu Sơn Thần nữa, mà thực sự phải gọi là Anh Lỗi Sơn Thần.

Anh Lỗi ôm chặt Tiểu Cửu rồi nhìn họ rời đi.

Họ đưa Tiểu Cửu đến nhà Tư Đồ.

Trong sân của Tập Yêu Ty, Trác Dực Thần cảm thấy có chút buồn bã.

Triệu Viễn Chu nhìn thấy, hỏi: "Sao không nói cho Tiểu Cửu?"

"Hãy để Bạch Nhan đại nhân nói với Tiểu Cửu điều này." Trác Dực Thần dừng lại.

Triệu Viễn Chu thở dài: "Đúng vậy, nhưng phu thê Tư Đồ không biết có thể đợi đến ngày Tiểu Cửu lớn lên hay không..."

Trác Dực Thần bình tĩnh trả lời: "Những điều này Bạch Nhan đại nhân đương nhiên sẽ nói cho Tiểu Cửu biết, Tiểu Cửu nhất định phải tiếp nhận với tư cách là một hậu duệ của tộc Kiến Mộc, có trách nhiệm bảo vệ chúng sinh trong tương lai. Còn thời gian này, hãy để Tiểu Cửu ở bên họ thật tốt."

Văn Tiêu nhìn bọn họ mà rơi nước mắt.

Trác Dực Thần nhẹ nhàng an ủi nàng: "Chúng ta chỉ ra ngoài một chuyến thôi, cũng không phải là không quay lại. Còn cô cô, người đã nghĩ kỹ chưa?"

Văn Tiêu nhìn bọn họ, thả lỏng tâm tình, gật đầu đáp: "Ta đã tìm được người kế vị, không hề hối hận. Không có Bùi tỷ, dù sống bao lâu cũng đều vô nghĩa."

Sau đó nàng nhìn vào trong phòng, nơi Bùi Tư Tịnh đang cẩn thận xử lý văn kiện. Nhìn thấy ánh mắt của Văn Tiêu, cô mỉm cười.

Triệu Viễn Chu ôm Trác Dực Thần, trêu chọc nói: "Cô cô, nhanh chóng đóng ấn Bạch Trạch đi thôi."

"Ai cho phép ngươi gọi ta là cô cô!"

"Bọn ta đã thành thân rồi, đương nhiên sẽ gọi ngươi là cô cô."

"Ngươi đã ba vạn tuổi rồi, trâu già gặm cỏ non không xấu hổ sao?"

"Không xấu hổ."

"Đồ con khỉ trắng không biết xấu hổ!"

"Vượn trắng, vượn trắng."

Cuối cùng, Bùi Tư Tịnh và Trác Dực Thần đã hành động, mỗi người tự giữ người của mình và chấm dứt cuộc cãi vã. Tai của Trác Dực Thần đã đỏ bừng.

Cuối cùng, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh tức giận đi đến cổng Tập Yêu Ty để từ biệt hai người.

Đến cổng thành, hai người mỗi người cưỡi ngựa.

Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần, mỉm cười hiểu ý, sau đó nói: "Vậy tiếp theo chúng ta nên đi đâu?"

"Đi Giang Nam?"

"Được rồi."

"Đi tới biên giới à?"

"Được rồi."

"Sa mạc?"

"Được, ta có thể đi bất cứ đâu, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta là được."

"Mồm mép, khỉ trắng."

"Vượn trắng...Vượn trắng..."

"Khỉ trắng..."

"Vượn trắng..."

Tiếng vó ngựa xa dần, tiếng cười nói cũng ngày càng nhỏ, bóng dáng họ dần dần biến mất ở nơi chân trời.

...

9.

Nhân giới, năm mươi năm sau.

Trong nhà Tư Đồ, Tiểu Cửu quỳ trước linh cữu. Nằm trong quan tài là phu thê Tư Đồ, trong nhà chật kín quan khách. Phu thê Tư Đồ lần lượt qua đời. Dù y thuật của Tiểu Cửu có giỏi đến đâu thì sinh, lão, bệnh, tử đều là bản chất của con người.

Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần nép sang một bên, nhìn Tiểu Cửu lo liệu mọi việc chu toàn.

Mỗi vị khách đến sẽ được an ủi trước, còn Tư Đồ Cửu trông như một ông già sẽ rót trà ở bên cạnh.

Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đều đã già, cùng nhìn về một hướng, mỉm cười với nhau rồi bắt đầu giúp đỡ.

Hai ngày sau, khi quan tài được đặt vào ngôi mộ đã chuẩn bị sẵn ban đầu, Tiểu Cửu không kìm được nước mắt.

Sau khi tiễn mọi người đi, họ đã lộ diện. Vỏ bọc của Tiểu Cửu vừa được gỡ bỏ, cậu bé vừa mới trưởng thành nhưng lại phải trải qua cảnh sinh ly tử biệt.

Văn Tiêu đã trao lệnh bài Bạch Trạch cho đồ đệ của mình, giờ nàng chỉ là một phàm nhân bình thường.

Văn Tiêu nhìn hai người không có chút thay đổi nào, chậm rãi nói: "Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, hẹn gặp lại."

Bùi Tư Tịnh không nói nhiều, cô chỉ chăm chú đỡ Văn Tiêu. Sau khi nghe nàng nói, cả hai đỡ ​​nhau rồi cùng nhau rời đi.

Trác Dực Thần chỉ ngồi cùng Tiểu Cửu, Triệu Viễn Chu cũng trầm mặc.

Vài ngày sau, lại có tin "Tư Đồ thần y" nổi danh ở Thiên Đô đã qua đời vì quá đau buồn. Như những lần trước, nhiều người đã đến và cùng nhau chôn cất "Tư Đồ thần y". Trong một thời gian sau đó, mọi người đều tiếc thương cho cái chết của một thần y, nhưng dần dần, không ai nhắc đến chuyện đó nữa.

Từ đó trở đi, vị trí bảo vệ lệnh bài Bạch Trạch cũng đã có người đảm nhiệm.

Tiểu Cửu đến Đại Hoang và sống ở nơi ở cũ của mẹ cậu, và hai ngôi mộ cũng lặng lẽ xuất hiện. Trác Dực Thần nhìn cảnh tượng này, có cảm giác quen thuộc.

Triệu Viễn Chu chậm rãi ôm lấy y, lòng đầy nặng nề nói: "Thực xin lỗi, về cha cùng ca ca của ngươi..."

Trác Dực Thần ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu đáp: "Ta đã từng hận ngươi, nhưng đó là do sự uất hận ta, ta không trách ngươi. Cha và ca ca ta đều đã đầu thai, chúng ta đi thăm họ đi. Hãy để Tiểu Cửu yên tĩnh một chút, nó sẽ hiểu ra thôi.

Triệu Viễn Chu gật đầu. Trác Dực Thần đưa tay ra, nắm lấy Triệu Viễn Chu, hai người cùng rời đi.

Hai người ẩn thân, nhìn hai cha con trong một gia đình, họ nhìn thấy "Trác Dực Hiên" đã kết hôn và "Trác phụ" đã già.

Nhìn cảnh tượng người cha hiền con hiếu, Trác Dực Thần lặng lẽ lau nước mắt. Triệu Viễn Chu ôm Trác Dực Thần, phải rất lâu Trác Dực Thần mới bình phục.

Xoay người muốn rời đi, Triệu Viễn Chu hỏi: "Ngươi không đi vào sao?"

"Không."

"Hả?"

"Bây giờ họ sống rất tốt, thế là đủ."

"Ừ, bây giờ ngươi đã có ta rồi."

"Biến đi!"

Ở nhân giới, đã là ba mươi, bốn mươi năm sau.

Trong Tập Yêu Ty, đâu đâu cũng là sắc trắng của khăn tang.

Anh Lỗi và Bạch Cửu xuất hiện cùng nhau. Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần tối hôm qua đã tới.

Văn Tiêu đã yếu đi nhiều và bệnh nặng cách đây vài năm. Họ đã tìm nhiều loại thuốc tốt nhưng đều vô ích.

Họ và Bùi Tư Tịnh đứng trước giường Văn Tiêu. Văn Tiêu hôn mê mấy ngày, cuối cùng khi tỉnh lại, nàng nở nụ cười khó khăn nhìn Triệu Viễn Châu và Trác Dực Thần.

Đầu tiên nàng gọi tân thần nữ Bạch Trạch vào, hỏi: "Con còn nhớ những lời cuối cùng ta nói không?"

Đồ đệ của nàng nghẹn ngào nức nở: "Bảo vệ Đại Hoang và nhân giới, đồng thời chôn cất người và Bùi đại nhân."

"Được rồi, con ra ngoài đi."

Dù đồ đệ của nàng có buồn đến đâu thì cô vẫn nhường không gian cho họ, có lẽ đây là lần cuối cùng của sư phụ cô.

Nàng nhìn Trác Dực Thần nói: "Tiểu Trác, ta phải đi rồi. Con khỉ trắng này quả thực rất đáng ghét, nhưng hắn cũng là kẻ có lòng tốt, đáng để giao phó. Từ nay về sau, Đại Hoang và nhân giới giao lại cho các ngươi."

Sau đó, nàng nhìn Bùi Tư Tịnh với vẻ lưu luyến. Triệu Viễn Chu nhận thấy điều đó và kéo Trác Dực Thần ra ngoài.

Văn Tiêu muốn ngồi dậy, nhưng Bùi Tư Tịnh lại vội vàng bước đến, để Văn Tiêu dựa vào trong ngực của mình.

Văn Tiêu yếu ớt nói: "Bùi tỷ tỷ, ta... mãn nguyện... và không hối hận... hãy sống tốt..."

Sau đó, tay nàng buông xuống và hơi thở cũng ngừng.

Nhìn thấy người trong ngực mình dần dần mất đi hơi ấm, Bùi Tư Tịnh vốn đã khóc rất lâu mới nhẹ nhàng đặt Văn Tiêu lại.

Sờ mặt nàng, cô nhẹ nhàng nói: "Ta không ngốc, sao không biết lựa chọn của muội. Đường xuống Hoàng Tuyền không dễ đi, ta sẽ đi cùng muội."

Lập tức, một đạo ánh sáng lạnh lóe lên.

Ngày hôm sau, quan tài của Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu được đặt cạnh nhau. Văn Tiêu kỳ thực có thể sống rất lâu dựa vào Bạch Trạch Lệnh, nhưng nàng vẫn từ bỏ. Nàng đã chọn già đi cùng Bùi Tư Tịnh. Họ đã cùng nhau trải qua giá rét và cũng nên cùng nhau già đi.

Bốn người họ quỳ xuống trước linh cữu và đưa tiễn đoạn đường cuối cùng.

Buổi tối, Trác Dực Thần nằm trên quan tài Văn Tiêu nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tiểu cô... tiểu cô..."

Triệu Viễn Chu ở với y cả đêm.

Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu trong suốt cuộc đời của họ đã giải quyết những vụ án như thần thánh, bắt giữ vô số ác yêu và giải cứu vô số yêu quái bị mất tự do vì lòng tham của con người. Họ tồn tại giống như thần thánh ở nhân giới và Đại Hoang nên có rất nhiều người đến viếng.

Nữ thần Bạch Trạch mới lo liệu mọi việc chu đáo mặc dù mắt cô đỏ hoe và sưng tấy vì khóc.

Tang lễ kết thúc, Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần lặng lẽ đưa thi thể của họ đi chôn cất trên núi Côn Luân.

Trác Dực Thần nhìn ngôi mộ chung của họ, dựa vào vai Triệu Viễn Chu, hỏi: "Bùi tỷ tỷ và tiểu cô cô có trách chúng ta không?"

"Không đâu."

"Nhưng......"

"Tin ta đi, chúng ta cũng đã làm theo mong muốn cuối cùng của họ mà phải không?"

"Được rồi......"

Anh Lỗi đã trưởng thành có chút buồn bực, hỏi: "Vì sao Văn tỷ từ bỏ trường sinh..."

Triệu Viễn Chu đáp: "Có lẽ đối với họ, ở bên người yêu tốt hơn là sống vô định".

Trác Dực Thần cũng trả lời: "Với họ mà nói, thế gian muôn vàn pháp lý, không sánh bằng một câu cam nguyện."

Anh Lỗi nhìn họ và không nói gì. Nhưng cậu nhạy bén phát hiện ra rằng Tiểu Trác đại nhân và Đại Yêu ngày càng giống nhau. Không chỉ hành động mà còn cả lời nói nữa. Đây có phải là thứ nhân gian gọi là "tướng phu thê" không?

Tiểu Cửu dù sao vẫn còn nhỏ, mấy ngày nay mắt đã sưng lên vì khóc. Ba người họ ở lại với cậu bé cho đến tận bình minh.

Sau khi Tiểu Cửu hồi phục. Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần trở lại cấm địa Băng Di.

Nhìn về nơi quen thuộc, Trác Dực Thần ngồi trên xích đu. Triệu Viễn Chu ở phía sau, dùng tay nhẹ nhàng đẩy, sợi dây xích đu đong đưa

Trác Dực Thần quay đầu nhìn Triệu Viễn Chu, bắt gặp ánh mắt của hắn. Triệu Viễn Chu ánh mắt sáng ngời, không có một tia địch ý, chỉ có đầy ắp sự quyến luyến và vô tận dịu dàng yêu thương.

Triệu Viễn Chu cũng thấy rõ, không đúng, thực ra từ lâu đã thấy rõ, từ ngày hắn bước vào Tập Yêu Ty, từ lần đầu hắn nhìn thấy Trác Dực Thần, vận mệnh của họ đã định sẵn. Bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Trác Dực Thần, hắn đã tự nguyện rơi vào lưới tình.

Thế gian muôn vàn pháp lý, không sánh bằng một câu cam nguyện...

"Đừng dừng lại, tiếp tục đi."

"Được rồi."

"Ngươi viết gì trên những tờ giấy đó?"

"Tên của ngươi."

"Xấu quá."

"Vậy chúng ta vào trong luyện chữ đi..."

"Hừ, trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì, ngươi tưởng ta không biết sao."

"Tiếp tục đẩy."

"Được rồi."

END.

Nếu bạn nghĩ tới lúc tỏ tình rồi sẽ không ngược nhau nữa, thì để Chu Thần chứng minh là bạn đã nhầm. Quải với hai khứa này thiệt sự :)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro