Đại yêu sau khi sống lại cuối cùng cũng nhận ra lòng mình (3)
3.
Triệu Viễn Chu nghiêng đầu, vô tình chạm môi lên má Trác Dực Thần. Cả người Trác Dực Thần cứng đờ, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, theo phản xạ thốt lên.
"Ngươi làm gì vậy?"
"Tiểu Trác đại nhân có hiểu lòng ta không?" Triệu Viễn Chu bình thản nói, mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp.
Nhưng với Trác Dực Thần, câu nói ấy chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang. Y run rẩy không thể tin nổi, giọng nói cũng trở nên lạc đi.
"Triệu Viễn Chu, ngươi hồ đồ rồi sao? Ta là Trác Dực Thần, không phải Văn Tiêu. Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Triệu Viễn Chu là của Văn Tiêu, bọn họ yêu nhau—đây là điều Trác Dực Thần luôn tin tưởng. Không chỉ y mà cả Văn Tiêu và tất cả thành viên trong Tập Yêu Ty đều nghĩ như vậy. Thậm chí, khắp nhân gian còn lưu truyền câu chuyện tình yêu giữa đại yêu Chu Yếm và nữ thần Bạch Trạch.
Đúng vậy, Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu mới là một đôi. Đừng suy nghĩ nhiều, đừng suy nghĩ nhiều—Triệu Viễn Chu nhất định là do ngủ quá lâu, đầu óc nhất thời chưa tỉnh táo hoàn toàn. Trác Dực Thần không ngừng tự nhủ với bản thân, y cần tìm ra một lời giải thích hợp lý.
Triệu Viễn Chu thấy y trầm mặc, hai mắt đỏ hoe, cả người như mất hồn.
"Tiểu Trác, ta rất tỉnh táo. Người ta muốn... là ngươi."
"Chát!"
Trác Dực Thần không kìm được, giáng một cái tát lên mặt Triệu Viễn Chu, suýt chút nữa đã đánh hắn ngã xuống giường. Triệu Viễn Chu chỉ khựng lại một chút rồi lập tức ôm chặt Trác Dực Thần vào lòng.
"Ngươi quên Văn Tiêu rồi sao? Ngươi sao có thể quên Văn Tiêu? Triệu Viễn Chu, ngươi không thể như vậy."
"Không, là chúng ta không thể như vậy. Nếu không thì Văn Tiêu phải làm sao?"
Trác Dực Thần hoảng loạn, nói năng lộn xộn. Y thuần khiết, thiện lương, đối với chuyện tình cảm lại càng ngây ngô. Tình cảm dành cho Triệu Viễn Chu cũng phải đến sau khi hắn chết, y mới dần nhận ra rằng, người mà y thích thật sự là hắn. Cái gọi là "tình yêu" với Văn Tiêu, chẳng qua chỉ là sự gắn bó từ thuở nhỏ, khiến y ngộ nhận đó là tình cảm nam nữ.
Trước kia, mỗi khi thấy Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu thân thiết, y lại không vui, nghĩ rằng bản thân thích Văn Tiêu, ghen tị với Triệu Viễn Chu. Nhưng sau khi ngẫm lại, y mới nhận ra là ngược lại—y đang ghen với Văn Tiêu. Triệu Viễn Chu ở bên Văn Tiêu, y khó chịu. Những chuyện cũ giữa Triệu Viễn Chu và Ly Luân càng khiến y để tâm. Người có thể dễ dàng khuấy động lòng y... chỉ có một mình Triệu Viễn Chu mà thôi.
Nhưng những điều này, chỉ cần y chôn giấu trong lòng là đủ. Văn Tiêu thích Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu cũng yêu Văn Tiêu. Y không thể chen ngang vào giữa hai người.
Trác Dực Thần sững sờ, cả người như hóa đá. Triệu Viễn Chu ôm chặt lấy y, không buông.
"Tiểu Trác, sau khi chết đi sống lại, ta mới nhìn rõ lòng mình. Người ta yêu, người ta vương vấn... chính là ngươi."
"Người mà ta ngày đêm mong nhớ, không thể buông bỏ... chính là ngươi."
Triệu Viễn Chu cũng chỉ đến khi cận kề cái chết mới nhận ra rằng, người hắn không yên lòng nhất không phải Văn Tiêu, mà là Trác Dực Thần. Khoảnh khắc hắn gục ngã, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là khuôn mặt đẫm nước mắt của Trác Dực Thần. Khi ấy, tim hắn đau nhói.
Lúc đó, hắn cứ nghĩ mình có thể thanh thản đón nhận cái chết. Nhưng khi nhìn thấy Trác Dực Thần, hắn đột nhiên không muốn chết nữa. Hắn không muốn Trác Dực Thần đau lòng, không muốn để lại y một mình trên cõi đời này. Giây phút nhắm mắt lại, trong lòng hắn chỉ có một người—Trác Dực Thần, không còn ai khác.
Cũng vào khoảnh khắc ấy, hắn mới hoàn toàn hiểu ra. Những lần vô cớ ghen tuông trước đây không phải vì Văn Tiêu, mà là vì Trác Dực Thần. Hắn là một đại yêu ích kỷ. Ban đầu, hắn chỉ vì thấy Trác Dực Thần quan tâm Văn Tiêu quá mức mà không kiềm được lòng, chủ động tiếp cận y. Hắn chỉ đơn giản là muốn kéo giãn khoảng cách giữa Trác Dực Thần và Văn Tiêu.
"Tiểu Trác à... Chúng ta đã bỏ lỡ nhau quá nhiều rồi."
"Nhưng... Văn Tiêu vẫn đang đợi ngươi."
Trác Dực Thần lẩm bẩm. Y không thể cứ thế mà đến với Triệu Viễn Chu. Y không thể có lỗi với Văn Tiêu, không thể trở thành kẻ chen ngang vào tình cảm của bọn họ.
Triệu Viễn Chu hiểu được khúc mắc trong lòng Trác Dực Thần. Hắn hiểu con người của y—chân thành và ngay thẳng, tuyệt đối sẽ không làm điều gì trái với đạo nghĩa. Cho nên chuyện này, hắn không thể vội vàng.
Triệu Viễn Chu nâng mặt Trác Dực Thần lên, giọng khẽ khàng mà chân thành.
"Tiểu Trác, ta chỉ hỏi ngươi một câu. Ngươi có thích ta không?"
Hắn chỉ cần biết đáp án. Dù trong lòng hắn đã rõ, nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng Trác Dực Thần nói ra.
Trác Dực Thần giật mình như chim sợ cành cong, vội vàng đẩy Triệu Viễn Chu ra.
"Ta... ta không biết."
Y lựa chọn trốn tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro