Giấc mộng trầm luân
Nguồn:https://weibo.com/6004773225/5142433444924792
Nếu Triệu Viễn Chu tách ra một luồng thần thức để xâm nhập vào giấc mơ của Tiểu Trác và cứu y, chuyện gì sẽ xảy ra?
Dự định thay đổi đại kết cục, hướng đi đoàn tụ cho đội Tập Yêu Ty.
✅ Chu Thần HE (happy ending)
✅ Chu Thần song phương thầm mến
Góc nhìn chính: Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần
[Lời mở đầu]
Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần mang theo Ôn Tông Du, dùng Sơn Hải Thốn Cảnh, trong chớp mắt đã đến Côn Luân Sơn.
Cả hai giao chiến ác liệt với Ôn Tông Du. Nhưng lão ta giở trò, giấu Trầm Luân Chi Độc vào đòn tấn công. Khi ngọn lửa tắt, chất độc hòa vào làn khói bốc lên, lan tỏa trong không khí.
Triệu Viễn Chu lập tức nhận ra điểm bất thường, dùng Nhất Tự Quyết để phong bế cảm giác. Nhưng hắn không ngờ rằng Trác Dực Thần lại miễn nhiễm với Nhất Tự Quyết. Kết quả, Trác Dực Thần hít phải độc khí và ngay lập tức chìm vào giấc mộng.
Câu chuyện bắt đầu từ đây...
[Chính văn]
Khi Trác Dực Thần tỉnh lại, chiếc xích đu bên cạnh không gió mà tự lay động. Y chống tay lên ván xích đu, đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh—mọi thứ quen thuộc đến mức khiến y bối rối.
Tiểu viện Đào Nguyên.
Đây là biệt viện của Triệu Viễn Chu tại Thiên Đô. Sao y lại ở đây? Rõ ràng y nhớ mình còn đang giao đấu với Ôn Tông Du cùng Triệu Viễn Chu.
Không gian xung quanh yên tĩnh lạ thường. Trác Dực Thần nhìn xuống tay mình đang nắm lấy dây xích đu, nhíu mày không hiểu nổi. Một suy nghĩ mơ hồ chợt lóe lên. Theo bản năng, y ngồi xuống. Nắm lấy dây xích đu, dùng chân đạp đất, bắt đầu đong đưa. Trong thoáng chốc, tâm trí y trở nên mơ hồ. Một số ký ức như dần dần tan biến...
Tại sao y lại ở đây?
Trước đó y đang làm gì?
Sao nơi này chỉ có một mình y?
Triệu Viễn Chu đâu? Văn Tiêu, Bùi đại nhân, Tiểu Cửu và Anh Lỗi đâu?
Ngoài giấc mộng.
Triệu Viễn Chu đỡ lấy Trác Dực Thần, chỉ thấy y hai mắt trống rỗng, độc tính đã xâm nhập rất sâu. Hắn gọi to, cố đánh thức Trác Dực Thần: "Tiểu Trác, tỉnh lại đi! Tiểu Trác, mau tỉnh lại!"
Lúc này, Ôn Tông Du ngưng tụ pháp lực lần nữa, cười nhạt:
"Vô ích thôi. Hắn đã trúng Trầm Luân Chi Độc, không thuốc nào cứu được. Vậy nên, ta sẽ tốt bụng tiễn các ngươi một đoạn đường."
Triệu Viễn Chu nghiến răng, tách ra một luồng thần thức xâm nhập vào giấc mộng của Trác Dực Thần, đồng thời vận yêu lực duy trì kết giới.
...
Bên trong giấc mộng.
Triệu Viễn Chu mở mắt. Trước mặt hắn là phòng trong tiểu viện Đào Nguyên. Hắn đẩy cửa bước ra—liền nhìn thấy Trác Dực Thần ngồi trên xích đu.
Sững người trong giây lát, hắn lại nhìn quanh lần nữa. Sau đó, hắn chậm rãi bước đến sau lưng Trác Dực Thần. Hắn không ngờ giấc mơ của Tiểu Trác lại là tiểu viện Đào Nguyên... lại là xích đu này... Chưa từng nghĩ y lại chấp niệm sâu đến thế.
Hắn giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên lưng Trác Dực Thần, dùng lực đẩy một cái. Xích đu vút lên cao.
Một bàn tay.
Một hơi thở.
Một người đứng phía sau.
Trác Dực Thần lập tức tỉnh táo lại. Y quay đầu, kinh ngạc thốt lên: "Triệu Viễn Chu?"
Sau đó, y cúi xuống nhìn chính mình—bản thân đang đu trên xích đu, cảm thấy quá mức nực cười, lại có chút xấu hổ. Ngay lập tức, y kìm lại đà xích đu, linh hoạt đáp xuống đất, đối diện Triệu Viễn Chu.
Y mở miệng: "Ngươi sao lại ở đây? Không đúng, chúng ta sao lại ở đây?"
Y lắc đầu, cảm thấy đầu đau nhói, như thể quên mất điều gì đó quan trọng. Triệu Viễn Chu định giải thích, nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên: "Triệu Viễn Chu! Triệu Viễn Chu, tân cư này của ngươi không tệ, sao không sớm mời chúng ta đến?"
"Gặp lại cố nhân, không uống một ly sao?"
Hắn ngây người, nhìn về phía phát ra giọng nói—là Triệu Uyển Nhi và Ly Luân, hai người đáng lẽ đã chết từ lâu. Hắn khiếp sợ, rồi ngay lập tức trở nên nghi hoặc. Sao có thể thế này? Hắn chỉ là người ngoài cuộc, mà giấc mộng này được chi phối bởi Trác Dực Thần. Nhưng tại sao lại xuất hiện Triệu Uyển Nhi và Ly Luân?
Trong lòng đầy hoài nghi, hắn quay lại tìm Trác Dực Thần, muốn giải thích—nhưng y đã biến mất. Sững người trong giây lát, hắn nghe thấy tiếng cười nói ở cuối hành lang. Hắn lần theo âm thanh ấy, và nhìn thấy Trác Dực Thần ngồi giữa Anh Lỗi và Tiểu Cửu, đang uống rượu vui vẻ.
Lúc này, Triệu Uyển Nhi trong đình viện cũng lên tiếng: "Triệu Viễn Chu, huynh sao thế? Sao còn chưa qua đây?"
Triệu Viễn Chu trăm mối tơ vò, nhưng cuối cùng vẫn quyết định cho Tiểu Trác một cơ hội—một cơ hội để đoàn tụ cùng cố nhân. Hắn chậm rãi bước vào đình viện, nhìn thấy Triệu Uyển Nhi và Ly Luân vận bạch y. Quả nhiên... đây chỉ là một giấc mơ. Nhưng tại sao Tiểu Trác lại mơ thấy họ?
Hắn ngồi xuống, nhận lấy chén rượu Triệu Uyển Nhi đưa, ngước nhìn những cố nhân đã khuất. Tất cả những gì trước mắt đều là giả dối, hư ảo. Với tư cách một người ngoài, hắn không thể hòa vào giấc mộng này, nên những cố nhân kia cũng trở nên mờ nhạt. Nhưng hắn vẫn mỉm cười uống cạn chén rượu, vì khoảnh khắc hiếm hoi này.
Đột nhiên, một mũi tên lao đến từ phía sau. Triệu Viễn Chu quay đầu lại—là Bùi Tư Tịnh và Bùi Tư Hằng, họ đang luyện tên. Ngay lúc đó, hắn bắt gặp ánh mắt của Trác Dực Thần. Chỉ một giây đối diện, hắn đã hiểu. Tiểu Trác chưa từng thật sự trầm luân. Y biết tất cả chỉ là mộng. Chỉ là y tham luyến, không nỡ rời đi.
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng Văn Tiêu: "Đại yêu, sao còn chưa đến đẩy xích đu cho ta?"
Xích đu.
Đẩy Văn Tiêu trên xích đu. Cố nhân đoàn tụ. Anh Lỗi vẫn còn sống. Tiểu Cửu ăn được món sữa hạnh nhân của Anh Lỗi. Bùi Tư Tịnh dạy Bùi Tư Hằng bắn cung. Đây là giấc mơ đẹp nhất trong lòng Tiểu Trác sao? Là kết cục mà y mong muốn ư?
"Triệu Viễn Chu, ngươi không qua đó sao?" Trác Dực Thần bước đến bên cạnh Triệu Viễn Chu, chăm chú nhìn về chiếc xích đu ở cuối hành lang.
Triệu Viễn Chu thở dài, nghiêng đầu nói với Trác Dực Thần: "Tiểu Trác, tất cả đều là giả. Ly Luân và Triệu Uyển Như đã chết, Anh Lỗi cũng chết rồi. Ta cũng không thích đẩy xích đu cho ai cả."
Vậy nên hãy tỉnh táo lại đi, Tiểu Trác. Đã biết đây là mộng, thì đừng chìm đắm trong đó nữa.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tiếng chuông ngân vang, gió lặng, xích đu ngừng đong đưa. Tất cả bóng người tan biến, chỉ còn lại khung cảnh xung quanh tiểu viện Đào Nguyên.
"Vừa rồi chúng ta đang giao đấu với Ôn Tông Du, ngươi hít phải làn khói độc nên đã trúng độc. Tất cả những gì diễn ra ở đây chỉ là giấc mộng thay đổi theo tâm niệm của ngươi. Bọn họ đều không có thật!"
Triệu Viễn Chu nói ra toàn bộ sự thật. Dù hắn không biết cách giải Trầm Luân Chi Độc, nhưng ít nhất vẫn còn tỉnh táo, không để bản thân lạc lối trong đó vẫn tốt hơn.
"Giả! Ta biết mà!" Trác Dực Thần hạ mắt xuống, y làm sao có thể không biết chứ?
Ngay sau đó, y nâng Vân Quang Kiếm lên, kề vào cổ Triệu Viễn Chu, lạnh lùng nói: "Bọn họ là giả, vậy ngươi thì là thật sao?"
"Triệu Viễn Chu không thích đẩy xích đu, vậy tại sao ngươi lại đẩy xích đu cho ta mà không phải cho Văn Tiêu? Triệu Viễn Chu thích Văn Tiêu, nên ngươi cũng là giả."
Y lạnh lùng giải thích, rồi vung kiếm lên định ra tay tiêu diệt "ảo ảnh" trước mắt, nhưng Triệu Viễn Chu tránh được, xoay người phản kích.
Triệu Viễn Chu nhất thời bị nghi ngờ, có chút khó hiểu, nhưng khi nghe thấy lời giải thích, hắn cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Hắn thích Văn Tiêu? Kết luận này từ đâu mà ra? Chỉ vì hắn từng đẩy xích đu cho Văn Tiêu sao?
Vừa né tránh kiếm khí sắc bén, Triệu Viễn Chu vừa lên tiếng giải thích: "Tiểu Trác, ta là thật, chỉ là một phần thần thức của ta tiến vào đây thôi. Ta chưa bao giờ nói ta thích Văn Tiêu. Trước đây ta giúp Văn Tiêu đẩy xích đu là dùng Nhất Tự Quyết, nhưng vừa rồi, ta đã tự tay đẩy cho ngươi."
Trác Dực Thần lạnh lùng cười nhạt, đây cũng là giả sao? Triệu Viễn Chu lại có thể nói rằng hắn không thích Văn Tiêu ư? Đúng là do y tưởng tượng ra, lại còn vọng tưởng điều gì chứ?
"Giả cuối cùng cũng chỉ là giả, biến mất đi." Y lập tức vận chuyển Băng Di Kiếm, ngưng kết băng linh, vung kiếm chém tới.
Triệu Viễn Chu thực sự đau đầu, may mà đây là mộng cảnh, yêu lực của hắn vẫn còn, hơn nữa còn nhờ vào ý niệm của Tiểu Trác mà khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Nhưng rốt cuộc phải chứng minh thế nào đây?
Tiểu Trác luôn cho rằng hắn thích Văn Tiêu, nhưng hắn lại thấy trêu chọc Tiểu Trác khá thú vị nên không giải thích, cuối cùng lại thành chuyện không đúng. Huống hồ Tiểu Trác luôn dành tình cảm cho Văn Tiêu, hắn không vừa mắt, nhưng cũng tự biết số phận mình mệnh yểu, không dám nói ra tình cảm với Tiểu Trác. Giờ muốn giải thích cũng khó thật...
Hắn hồi tưởng lại chuyện cũ, xem thử có gì có thể chứng minh được không. Đột nhiên trong đầu lóe lên một ý tưởng, hắn liền mở miệng nói: "Khi trước, trong vụ án Thừa Hoàng, lúc ngươi phát giác điều bất thường, ngươi xoay người rời đi, tốc độ nhanh như gió, tóc của ngươi quét qua, ta ngửi thấy hương hoa."
Sau đó, hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy Vân Quang Kiếm đang chém tới, mỉm cười trêu chọc.
"Thật đúng là rung động lòng người, làm dậy sóng lòng ta, khiến người ta khắc cốt ghi tâm."
Trác Dực Thần ngay lập tức nhớ lại, sau đó nghe được lời trêu đùa tiếp theo, y lập tức tức giận, hất tay Triệu Viễn Chu ra, lớn tiếng quát.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, lão lưu manh!"
Y thu kiếm về, vừa thẹn vừa giận, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất, đây thực sự là Triệu Viễn Chu. Không ngờ lại là thật, nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Y nhanh chóng quay lại vấn đề chính, hỏi: "Vậy, chúng ta ra ngoài thế nào? Bên ngoài tình hình ra sao?"
Triệu Viễn Chu rốt cuộc cũng giải trừ được hiểu lầm, lại còn trêu ghẹo được Tiểu Trác một phen, tâm trạng thoải mái vô cùng. Hắn nhắm mắt lại, thử kết nối với thần thức chính thể của mình.
Bên ngoài, Triệu Viễn Chu đang yếu thế trước Ôn Tông Du, Ly Luân cảm nhận được nguy hiểm, đột nhiên cưỡng ép xuất hiện để đỡ đòn tấn công, tình thế hết sức nguy cấp.
Ngay khi Triệu Viễn Chu kết nối được với thân thể, Trác Dực Thần chỉ chớp mắt một cái, đã quay trở về Côn Luân Sơn. Trước mặt y là Triệu Viễn Chu, phía sau là kẻ địch Ôn Tông Du.
"Chúng ta ra ngoài rồi?" Trác Dực Thần nghi hoặc hỏi.
Lúc này, Ôn Tông Du ngưng tụ một quả cầu lửa, phóng thẳng về phía họ, lạnh lùng cười.
"Tỉnh lại thì sao chứ? Cũng chỉ có con đường chết mà thôi."
"Cẩn thận!"
Triệu Viễn Chu lập tức kéo Trác Dực Thần ra sau, vận khởi yêu lực, dùng Thiên Cơ Tán chắn đòn tấn công, sau đó đánh tan quả cầu lửa. Dưới tác động của phản lực, Triệu Viễn Chu bị tổn hao yêu lực, máu tươi phun ra. Trác Dực Thần kinh hãi, vội đỡ lấy hắn.
"Triệu Viễn Chu, ngươi thế nào rồi?"
"Nực cười, chẳng khác nào con thiêu thân lao đầu vào cây cổ thụ, hay con bọ ngựa giơ càng chặn xe." Ôn Tông Du cười nhạo, lần nữa thi triển một đòn tấn công mạnh mẽ hơn.
Trác Dực Thần giận dữ nhìn về phía trước, nâng tay trái lên, tay phải nắm chặt Vân Quang Kiếm, chắn trước yêu quái trọng thương phía sau mình. Y vung kiếm, dẫn động tuyết tan trên Côn Luân Sơn hóa thành nước, sau đó ngưng kết thành băng, mượn thời thế để tấn công Ôn Tông Du.
Nhưng không ngờ, Ôn Tông Du lại thi triển Bất Tẫn Mộc Chi Hỏa, hai nguồn sức mạnh tương khắc triệt tiêu nhau, khiến lực công kích trước mắt càng thêm dữ dội, kiếm Vân Quang không chịu nổi, bắt đầu nứt vỡ, chớp mắt đã phá tan kết giới.
Trác Dực Thần bị chấn bay ra ngoài, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Triệu Viễn Chu xoay người, đối mặt với hắn, nở nụ cười rồi chắn lại đòn tấn công còn sót lại.
Y mở to hai mắt, không thể tin nổi, gào lên: "Triệu Viễn Chu!"
Sau đó, cả hai người đều bị chấn động văng ra xa. Triệu Viễn Chu ôm chặt lấy Trác Dực Thần, dốc hết sức lực đổi vị trí, rồi rơi mạnh xuống đất.
Trác Dực Thần cũng bị phản lực đánh trúng, phun ra một ngụm máu. Y vội vã gượng dậy, đỡ lấy Triệu Viễn Chu.
"Sao lại như vậy? Người đáng lẽ phải chịu đòn này là ta!"
"Tiểu Trác ca! Đại yêu!" Lúc này, Bạch Cửu chạy đến từ phía sau. Trác Dực Thần hoảng hốt quay đầu lại, hét lớn: "Đừng qua đây! Tiểu Cửu, đừng lại gần, mau chạy đi!"
"Đến đúng lúc lắm! Đồ đệ ngoan của ta, phản bội ta thì phải chuẩn bị tâm lý để chết đi!" Ôn Tông Du cười lạnh, từ xa dùng yêu lực bóp chặt cổ Bạch Cửu, siết mạnh ngay trước mắt Trác Dực Thần.
Trác Dực Thần buông Triệu Viễn Chu ra, cầm lấy Vân Quang Kiếm, lảo đảo đứng dậy: "Đừng động vào nó! Buông Tiểu Cửu ra! Nhắm vào ta đây này!"
Không đúng, Tiểu Cửu không nên xuất hiện ở đây! Nhất định có điều gì đó sai sót! Trác Dực Thần hoảng loạn nghĩ ngợi.
Ôn Tông Du liếc nhìn Trác Dực Thần rồi cúi đầu quan sát Bạch Cửu. Cổ cậu gầy yếu đến mức chỉ cần dùng thêm chút sức là có thể bẻ gãy ngay lập tức. Một tiếng "rắc" vang lên, rồi Ôn Tông Du ném thi thể Bạch Cửu xuống ngay trước mặt Trác Dực Thần.
"Xong rồi, bây giờ chỉ còn lại ngươi thôi, Trác Dực Thần. Đã nghĩ ra cách chết chưa?" Lão từ trên cao hạ xuống, chậm rãi bước tới.
Đầu óc Trác Dực Thần trống rỗng trong giây lát, khuôn mặt y tràn đầy vẻ mờ mịt. Không thể nào... chuyện này không thể là thật...
Y chống Vân Quang Kiếm, ngã quỵ xuống bên Bạch Cửu, run rẩy đưa tay kiểm tra hơi thở của cậu. Sau đó, y nhanh chóng thu tay lại: "Giả... tất cả đều là giả! Đây là mộng cảnh! Đúng rồi, Trầm Luân Chi Độc! Ta vẫn còn ở trong mộng!"
"Thật sao? Ngươi dám đánh cược không? Quay đầu lại xem ai đang nằm phía sau đi! Ngươi có chắc đây là mộng cảnh không?"
Ôn Tông Du cười đắc ý, từng bước tiến gần về phía Trác Dực Thần.
"Giả! Đều là giả! Mộng cảnh sẽ thay đổi theo ý nghĩ của ta, tất cả đều là giả!" Trác Dực Thần lẩm bẩm, nhưng vẫn không kìm được mà quay đầu lại. Trước mắt y, Văn Tiêu đang bất tỉnh trên mặt đất, còn Bùi Tư Tịnh thì mở mắt nhìn y chằm chằm.
"Ngươi không thể phân biệt thật giả. Ngươi nghĩ rằng với chút yêu lực còn sót lại của Chu Yếm và thực lực khi vừa mới yêu hóa, ngươi có thể đánh bại ta sao? Ta là kẻ bất tử! Đây mới là thực tế!" Ôn Tông Du cười lớn.
Khoảnh khắc tiếp theo, Trác Dực Thần loạng choạng đứng dậy, nắm chặt Vân Quang Kiếm chỉ thẳng vào Ôn Tông Du, ánh mắt kiên định.
"Không đúng! Tất cả đều không đúng! Đây là nỗi sợ hãi trong lòng ta! Là ảo giác! Chỉ cần phá bỏ nơi này là được!"
Sau đó, y đưa kiếm lên cổ mình, mạnh mẽ cứa xuống. Nhưng một luồng lực vô hình đã ngăn lại. Trác Dực Thần sững sờ, quay đầu nhìn xung quanh. Trong vùng tuyết trắng trống trải, một bóng dáng quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn hiện ra.
"Tiểu Trác, ngươi trúng Trầm Luân Chi Độc, không phải pháp thuật của Nhiễm Di. Nếu tự sát trong mộng, cơ thể ngươi ngoài đời thực cũng sẽ chết." Triệu Viễn Chu siết chặt Vân Quang Kiếm, máu chảy dọc theo thân kiếm.
Hắn chỉ vừa kịp nhập vào thân xác một khoảnh khắc, vừa mở mắt đã thấy Tiểu Trác định tự sát, làm hắn hoảng hốt đến mức tim như ngừng đập. Hắn vội vàng giữ lấy Vân Quang Kiếm để ngăn cản, vội vã giải thích. Nếu đến trễ một chút, Tiểu Trác có lẽ đã không còn nữa.
"Triệu Viễn Chu? Tay ngươi chảy máu rồi!" Nhìn thấy người quen thuộc, Trác Dực Thần buông lỏng Vân Quang Kiếm, thoáng ngây người trong chốc lát.
Phải rồi... y luôn có cảm giác như mình đã quên mất điều gì đó. Hóa ra là thiếu Triệu Viễn Chu. Vì quá lo lắng tình hình bên ngoài, tâm trí y bất ổn, lại một lần nữa tạo ra mộng cảnh. Nhận ra điều này, Trác Dực Thần lập tức thu liễm tâm thần, không dám nghĩ ngợi thêm điều gì khác. Y tập trung vào người trước mặt, tập hợp tinh thần, không cho phép bản thân lơ là.
Triệu Viễn Chu vẫy nhẹ tay, vết thương nhanh chóng lành lại. Hắn sợ Tiểu Trác lo lắng, nên lên tiếng giải thích.
"Đừng lo, bản thể bên ngoài đang nghĩ cách rồi. Với tình trạng cơ thể của ngươi bây giờ, nhất định phải giải độc, mộng cảnh sẽ tự sụp đổ."
Hắn không nói thêm một lời thừa thãi nào. Tình hình bên ngoài rất tệ, bản thể của hắn gần như cạn kiệt yêu lực. May mà Ly Luân cưỡng ép hóa thân có thể cầm cự tạm thời.
Nếu không nhầm, bản thể của hắn vẫn còn vật mà Thanh Canh để lại. Nếu triệu hồi được Thanh Canh, độc này có thể giải. Lúc này, chỉ cần giữ cho Tiểu Trác tỉnh táo, không để y suy nghĩ lung tung là đủ rồi.
Trác Dực Thần cố gắng làm trống rỗng đầu óc, không nghĩ ngợi bừa bãi. Nhưng khi nhìn thấy người trước mặt, ký ức từ tầng mộng trước lại ùa về—một màn rồi lại một màn. Triệu Viễn Chu đã nói hắn không thích Văn Tiêu, Triệu Viễn Chu đã nói sẽ đẩy xích đu cho hắn... làm sao có thể? Triệu Viễn Chu sao có thể không thích Triệu Viễn Chu?
Nhìn người trước mắt, lại trúng độc sâu như vậy, vẫn bị vây trong Trầm Luân Chi Độc, Trác Dực Thần đã cố gắng không nghĩ ngợi nữa. Nhưng cảnh tượng tiếp theo thay đổi nói cho y biết, tất cả nỗ lực đều là vô ích.
Chỉ trong nháy mắt, y đã đến Tập Yêu Ty, tay cầm Vân Quang Kiếm, trên thân kiếm tỏa ra ánh sáng xanh mờ nhạt. Trước mặt y là Văn Tiêu, tóc búi cao, mặc y phục như một phụ nhân.
"Tiểu Trác, lại định đi xa sao? Lần này muốn đi đâu? Nhân gian hay Đại Hoang?" Văn Tiêu khoanh tay cười hỏi.
Trác Dực Thần nhìn Văn Tiêu trước mắt, lòng rối như tơ vò. Đây là tầng mộng thứ ba. Chỉ một suy nghĩ lóe lên, mộng cảnh đã lập tức phản ánh ra trước mặt y.
Nếu y dự đoán chính xác, Triệu Viễn Chu sẽ xuất hiện tiếp theo.
"Nương thân, Thần ca ca!" Một giọng nói mềm mại, đáng yêu vang lên, Trác Dực Thần ngẩng đầu nhìn về phía sau Văn Tiêu.
Triệu Viễn Chu ôm một bé gái bước đến, mỉm cười nói: "Tiểu Trác đại nhân vất vả nửa đời người, giờ chịu ra ngoài đi dạo một chút, đó là chuyện tốt."
Sau đó, hắn quay sang Văn Tiêu nói: "Đừng mãi quản hắn nữa, lo nghĩ nhiều đến mức nếp nhăn cũng xuất hiện rồi, con gái còn chưa đủ để nàng lo sao?"
Văn Tiêu mỉm cười, giẫm một cái lên chân Triệu Viễn Chu, rồi đưa tay ôm lấy con gái: "Còn trẻ hơn con yêu quái già vạn năm như chàng nhiều!"
Trác Dực Thần đứng bên cạnh, không nói một lời. Cảnh tượng hạnh phúc chói mắt này là tưởng tượng của y, hay là nỗi sợ hãi của y?
Y không phân biệt được, nhưng y biết rõ rằng tất cả những điều này đều là giả dối, xuất phát từ những tâm tư rối ren trong lòng. Y từng nghĩ Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu yêu nhau, rằng họ sẽ có một tương lai thuộc về nhau. Chỉ có y là kẻ qua đường. Niềm hạnh phúc chói mắt ấy không thuộc về y. Y có tội, vì đã yêu kẻ thù.
Khoảnh khắc y nhận ra mình không muốn Triệu Viễn Chu chết, khoảnh khắc y thấy lòng nhói đau khi nhìn Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu đùa giỡn thân mật, y không còn cách nào trốn tránh sự thật. Nhưng càng không thể thốt ra thành lời, ngày ngày sống trong kẽ hở giữa tình yêu và nỗi đau, cầu mà không được, muốn thoát cũng không xong.
Khi y nghe Triệu Viễn Chu nói không thích Văn Tiêu, y cảm thấy nực cười. Triệu Viễn Chu làm sao có thể không thích Văn Tiêu? Họ phải yêu nhau. Trác Dực Thần cũng không nên thích Triệu Viễn Chu, càng không nên sinh lòng tham luyến và hy vọng.
Triệu Viễn Chu đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn ba người một nhà do ảo tưởng tạo thành, rồi lại nhìn Trác Dực Thần đang chìm trong đau khổ, hắn mới nhận ra lời mình nói trong tầng mộng đầu tiên—rằng hắn không thích Văn Tiêu—đã gây cho Trác Dực Thần bao nhiêu phiền não. Điều này hắn chưa từng nghĩ tới. Hóa ra, từ trước đến nay, người mà Tiểu Trác thích không phải Văn Tiêu... mà là hắn sao?
Triệu Viễn Chu cười khổ. Hắn đáng lẽ phải vui mừng, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Trác, hắn làm sao có thể vui nổi? Tiểu Trác à, Tiểu Trác, xin lỗi!
Trác Dực Thần nhắm mắt, nhìn đủ sự hoang đường này, liền xóa bỏ tạp niệm, thu hồi tâm trí, ánh mắt rơi vào thanh Vân Quang kiếm trong tay.
"Tại sao Vân Quang kiếm lại liên tục lóe sáng? Đây là mộng cảnh, Vân Quang kiếm lẽ ra cũng chỉ là tưởng tượng của ta, nhưng nó lại không giống giả. Cứ có cảm giác như đang chỉ dẫn ta điều gì đó?" Y khẽ vuốt kiếm, lẩm bẩm.
Ở phía bên kia, khi thấy ảo ảnh biến mất, Triệu Viễn Chu thu lại cảm xúc, bước tới: "Tiểu Trác, chuẩn bị đi, bản thể ta đã gọi Thanh Canh đến, Trầm Luân Chi Độc có thể giải rồi."
Nghe giọng nói quen thuộc, Trác Dực Thần ngẩng đầu, một ý nghĩ đáng sợ lóe lên—Triệu Viễn Chu đã đứng đó bao lâu rồi? Hắn có nhìn thấy không? Hắn có biết không? Lần đầu tiên, khi đối diện với Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần hoảng loạn đến không biết phải làm gì. Bí mật sâu thẳm trong lòng y không nên bị ai khác ngoài chính y biết được.
"Sao lại nhìn ta như vậy? Cuối cùng cũng thấy bản đại yêu tuấn mỹ vô song rồi sao?" Triệu Viễn Chu cười trêu chọc, không để lộ chút cảm xúc nào dư thừa.
Nhìn thấy Triệu Viễn Chu vẫn có thể cười đùa như vậy, Trác Dực Thần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tức giận đáp: "Xem thử Đại Hoang làm sao lại có một con yêu quái không biết xấu hổ như ngươi?"
Đột nhiên, một quả cầu ánh sáng xanh biếc xuất hiện trước mặt Trác Dực Thần. Yêu khí quen thuộc khiến y vô thức đưa tay chạm vào. Ánh sáng xanh lóe lên dữ dội, Trác Dực Thần nhắm chặt mắt, không để ý đến Vân Quang kiếm trong tay cũng đang phát sáng.
Triệu Viễn Chu lập tức nhận ra điều bất thường, bởi ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi Trác Dực Thần. Nhưng hắn còn chưa kịp nhắc nhở thì đã quá muộn. Sợi ý thức phân ra của hắn bị một luồng khí tức băng lạnh thấu xương đánh bật khỏi cơ thể Tiểu Trác, quay về bản thể.
Bên ngoài, Thanh Canh dùng nội đan của mình để giải độc cho Trác Dực Thần. Giải xong, nàng thở phào nhẹ nhõm, kiệt sức ngã xuống, vừa cười vừa rơi nước mắt: "Ta... cuối cùng cũng có thể mãi mãi ở bên hắn rồi."
Triệu Viễn Chu không kịp lo cho Thanh Canh đang hấp hối bên cạnh, kéo Bạch Cửu nhanh chóng lùi ra xa. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một luồng yêu lực băng lam khổng lồ bùng nổ. Thậm chí còn lan đến cả Ly Luân đang chống đỡ đòn tấn công phía trước và Ôn Tông Du đang thi triển pháp thuật. Áp lực mạnh mẽ cuốn tới khiến tất cả người và yêu đều không thở nổi.
'Trác Dực Thần' nắm chặt Vân Quang kiếm, đứng dậy, khẽ vuốt qua thân kiếm, phát ra tiếng vang cộng hưởng. Y chậm rãi nói, như thể hoài niệm: "Lâu rồi không gặp, Vân Quang."
Sau đó, y siết chặt Vân Quang kiếm, nhìn về phía trước, chớp mắt lao đi. Gió tuyết cuộn trào, yêu lực hùng mạnh, hàn băng cực hạn—trực tiếp nghiền ép Ôn Tông Du, kẻ không phải người cũng chẳng phải yêu.
Dù có Bất Tẫn Mộc và Phượng Đan hộ thân, Ôn Tông Du cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ đòn tấn công của 'Trác Dực Thần'.
"Đây... đây... đây là Tiểu Trác ca sao?" Bạch Cửu kinh ngạc đến không thể tin nổi. Khí thế này, áp lực này, yêu lực này... Sau đó, cậu vui sướng reo lên: "Tuyệt quá, tuyệt quá! Tiểu Trác ca vạn tuế!"
Triệu Viễn Chu tràn đầy nghiêm trọng, không hề có chút vui mừng. Ánh mắt, áp lực, khí tức trên người Tiểu Trác không đúng, đó căn bản không phải là Tiểu Trác. Là vấn đề của Vân Quang Kiếm. Khi hắn thu hồi ý thức, liền nhận ra thanh kiếm này trong mộng và ngoài hiện thực đều rất đặc biệt.
Một bên, Ly Luân cũng thở phào nhẹ nhõm. Yêu lực của gã đang tiêu tán, nếu không nhanh chóng thì sẽ không chống đỡ nổi nữa. Sau đó, gã tiến đến bên cạnh Triệu Viễn Chu.
"Chu Yếm, Phá Huyễn Chân Nhãn trả lại ngươi, mọi chuyện đã kết thúc rồi."
Nói xong, gã thành thạo kết thủ ấn, trả lại thứ đã dùng rất lâu về cho chủ cũ. Đến tay không, đi cũng nên như thế.
Bạch Cửu thấy Ly Luân đến gần, theo bản năng muốn lùi lại, nhưng nghĩ đến việc đại yêu đã mất yêu lực, liền bước lên vài bước, đưa tay chắn trước mặt.
"Ngươi... ngươi... đừng có qua đây, Tiểu Trác ca của ta bây giờ rất lợi hại đó!"
Triệu Viễn Chu vẫn chú ý đến Trác Dực Thần và Ôn Tông Du bên kia. Chưa kịp cảm thán thì đã bị mấy câu của Bạch Cửu phá tan mất. Hắn bất giác mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai Bạch Cửu, tiếp nhận Phá Huyễn Chân Nhãn. Nhưng cảm giác quen thuộc mà xa lạ từ nó lại khiến hắn dâng lên nỗi buồn. Cuối cùng, hắn vẫn không thể giữ được mạng cố hữu của mình. Chung quy vẫn là vì cứu hắn mà hy sinh.
Ly Luân buông tay, lảo đảo lùi lại vài bước, liếc nhìn Bạch Cửu bên cạnh, rồi cười với Triệu Viễn Chu.
"Ngươi trưng cái bộ mặt đưa đám đó làm gì? Cũng đâu phải lần đầu chết, thế này chẳng giống Chu Yếm chút nào."
Bên kia, 'Trác Dực Thần' nắm chặt Vân Quang Kiếm, chân vừa xoay, một pháp trận cổ xưa kỳ lạ liền hiện lên. Nếu đã không giết được Ôn Tông Du, vậy y sẽ trực tiếp dùng yêu lực mạnh mẽ trấn áp phong ấn. Y không có nhiều thời gian để lãng phí, vẫn còn nhiều chuyện phải dặn dò, xử lý.
Triệu Viễn Chu im lặng, không biết nên nói gì, hồi lâu mới cất lời: "Thay ta gửi lời hỏi thăm tới Anh Chiêu, nói rằng ta xin lỗi, cũng cảm ơn ông ấy." Rồi hắn lại bổ sung: "Còn nữa, hãy thay ta nhận lỗi với Anh Lỗi, Tề tiểu thư và Nhiễm Di, Thanh Canh và Phỉ, nhớ nói chuyện nhẹ nhàng."
Ly Luân á khẩu, vậy là hắn sắp chết rồi mà còn bảo mình xuống dưới để xin lỗi người ta tử tế? Sau đó, gã chỉ lắc đầu cười, giơ tay lên.
"Xuống muộn chút đi, không còn chỗ cho ngươi đâu."
Lúc này, 'Trác Dực Thần' vừa kết thúc trận chiến liền bước đến trước mặt họ. Y nhìn thoáng qua Ly Luân sắp tiêu tán, không chút bận tâm, rồi đưa mắt về phía đại yêu Chu Yếm.
"Ngươi là Chu Yếm – kẻ gánh chịu lệ khí của đời này? Không nói nhiều, hãy ghi nhớ pháp trận ta truyền cho ngươi. Đây là cơ hội sống sót duy nhất của ngươi. Ngoài ra, trên người ngươi lệ khí quá nặng, tội nghiệt quấn thân. Nếu muốn tiêu trừ, chỉ có làm nhiều việc thiện mới có thể thoát khỏi."
Nói xong, 'Trác Dực Thần' giơ tay chạm vào mi tâm của Triệu Viễn Chu, truyền vào đầu hắn trận pháp thanh tẩy lệ khí mà cả đời y nghiên cứu.
Lại tiếp tục nói: "Đây là bản chưa hoàn thiện, thời gian của ta không đủ. Đứa trẻ Trác Dực Thần kia có thể giúp ngươi."
Triệu Viễn Chu nhắm mắt tiếp nhận toàn bộ tin tức, mở mắt ra liền thấy Ly Luân cười nhẹ, nghiêng đầu vẫy tay chào tạm biệt, rồi hóa thành lưu quang hoàn toàn tiêu tán. Hắn ngẩn người, trong lòng bỗng trống rỗng. Cố nhân của hắn lại mất đi một người nữa, vẫn là vì hắn mà chết.
'Trác Dực Thần' nhíu mày, giơ Vân Quang Kiếm gõ vào đầu hắn.
"Ngươi đã nhớ lời ta nói chưa? Chưa từng có người hay yêu nào dám thất thần khi ta đang nói chuyện."
Nghe thấy giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ, Triệu Viễn Chu hoàn hồn, dò hỏi: "Dám hỏi tiền bối có phải là Băng Long Băng Di từ thời thượng cổ?"
'Trác Dực Thần', hay có thể nói là Băng Di, đứng ở rìa cầu cảng, đưa mắt nhìn xa xăm, thần sắc sâu lắng.
"Tuyết phủ Côn Luân, vạn năm không đổi. Chỉ có chốn nhỏ bé này, mới khiến ta – kẻ đã chết – cảm thấy quen thuộc."
"Ứng Long... đã đi rồi. Chung quy cũng là hữu duyên vô phận, không thể gặp lại, đó là lỗi của ta. Vậy nên, các ngươi đừng tiếp tục bỏ lỡ nữa."
Băng Di mỉm cười dịu dàng, như băng tuyết tan chảy, xuân về hoa nở. Khi nhắc đến Ứng Long, ánh mắt y chứa đầy sự dịu dàng, đau thương và bất lực.
Đến đây, y đã dặn dò xong mọi thứ, không hổ thẹn khi xuất hiện một lần với tàn hồn còn sót lại. Sau đó, Băng Di khép mắt, không còn lưu luyến. Gió xung quanh ngừng lại, ánh sáng xanh nhạt lấp lánh, bay lên bầu trời.
Trác Dực Thần ngã xuống, Triệu Viễn Chu kịp thời đỡ lấy y, bế chặt vào lòng, ngước nhìn trời. Trong khoảnh khắc mơ hồ, hắn dường như thấy Ứng Long đang vươn tay về phía Băng Di, hai người tay trong tay, cùng trở về tinh tú.
"Tiểu Trác ca! Tiểu Trác ca, dọa chết ta rồi."
Bạch Cửu thấy Trác Dực Thần ngất xỉu, lập tức chạy tới. Mọi chuyện vừa rồi khiến cậu vẫn chưa hoàn hồn.
"Vậy nên... vừa nãy người đại sát tứ phương không phải là Tiểu Trác ca, mà là tổ tiên của Tiểu Trác ca? Vậy là bị nhập thân? Nhưng lời tổ tiên vừa nói có ý gì vậy?"
Bạch Cửu lách ca lách cách tuôn ra một tràng dài câu hỏi, chớp mắt nhìn Triệu Viễn Chu.
Triệu Viễn Chu còn chưa kịp cảm thán về tất cả những gì vừa xảy ra, đã bị con thỏ nhỏ này phá vỡ bầu không khí. Hắn bất đắc dĩ gõ nhẹ vào đầu Bạch Cửu, sau đó bế Trác Dực Thần lên rời đi.
"Đi thôi, về Tập Yêu Ty trước để xử lý hậu sự, những chuyện còn lại để sau hẵng nói."
Bạch Cửu đứng dậy, đi theo một bên, xoa đầu, nhăn răng bất mãn.
"Đại yêu ngươi không có lương tâm, dù sao ta vừa rồi cũng xả thân giúp ngươi đỡ đòn, thế mà ngươi chẳng những không cảm kích còn lấy oán báo ơn."
"... Tiểu bạch thỏ à, ngươi vẫn nên lo bảo vệ bản thân trước đi." Giọng nói của Triệu Viễn Chu truyền đến từ phía xa.
Sau đó, Trác Dực Thần bị nhập thân liền rơi vào giấc ngủ sâu, yêu lực trong cơ thể thỉnh thoảng bộc phát. Vốn dĩ yêu lực trong y rất yếu ớt, nhưng qua nhiều lần bộc phát lại ngày càng gia tăng mạnh mẽ.
Tại Tập Yêu Ty, nhờ vào trận pháp truyền thừa của Băng Di, Triệu Viễn Chu đã giải quyết được vấn đề lệ khí trong người. Ngay cả những yêu hóa nhân ở Thiên Đô Thành cũng có thể lợi dụng thiên thời, địa lợi, nhân hòa, kết hợp trận pháp cùng với Bạch Trạch thần lực của Văn Tiêu để thanh tẩy.
Sau khi kết thúc loạn thế Thiên Đô, Triệu Viễn Chu cảm nhận được một luồng ấm áp dâng lên trong lòng, cả người cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Điều này khiến hắn nhớ đến lời của Băng Di trước khi rời đi, hai bên tương tác, xem như là sự chuộc tội.
Tái thiết sau thảm họa, khôi phục dân sinh, Triệu Viễn Chu từ bỏ sự lười nhác thường ngày, bắt đầu chăm chỉ làm việc. Ban ngày hắn cùng mọi người truy bắt yêu quái bỏ trốn, ban đêm lại túc trực bên Trác Dực Thần.
Tiểu Trác chìm trong giấc ngủ, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đành phải gánh vác trách nhiệm, bận rộn đến mức không kịp chạm chân xuống đất. Bạch Cửu thậm chí còn bận hơn, mỗi ngày đều xem bệnh, kê thuốc, cung không đủ cầu. Nửa đêm lật xem y thư, thường xuyên ngủ gục, rồi lại giật mình tỉnh dậy, tiếp tục đọc.
Trác Dực Thần ngủ hết năm này qua năm khác, nhân gian dần trở lại yên bình. Triệu Viễn Chu ở lại Tập Yêu Ty, tạm thời đảm nhận chức thống lĩnh. Văn Tiêu cùng Bùi Tư Tịnh cầm Bạch Trạch Lệnh quay về Đại Hoang, tiếp tục trấn thủ.
Bạch Cửu rảnh rỗi liền nghiên cứu các loại dược kỳ quái, vừa chữa bệnh cứu người, vừa điều chế độc dược, bổ dược, còn có cả thuốc để trêu chọc người khác.
Cho đến một ngày, khi Bạch Cửu mang thuốc đến Đại Hoang cho Văn Tiêu, ngang qua núi Côn Luân, bất ngờ nhìn thấy một con hổ con. Cậu cảm thấy con hổ này rất quen thuộc, nước mắt giàn giụa, không kìm lòng được mà ôm lấy nó khóc lớn.
Sau đó, sơn thần tới giải thích, đó là nhờ vào công đức mà Anh Chiêu tích lũy được, bảo hộ huyết mạch truyền thừa duy nhất của ông, giúp Anh Lỗi có thể tụ hồn chuyển sinh. Chỉ là cần phải tu luyện mấy trăm năm mới có thể khai mở linh trí và hóa hình. Về ký ức kiếp trước, có thể nhớ, cũng có thể không nhớ, tất cả đều phụ thuộc vào thời gian.
Vậy là Bạch Cửu ôm lấy Anh Lỗi chuyển sinh thành hổ con, yêu thích không buông tay, ôm theo ăn uống, ngủ nghỉ, xem bệnh, kê đơn, đi chơi, thậm chí còn dành ít thời gian cho Tiểu Trác hơn trước.
Mọi người đều cảm thấy vui mừng, ít nhất vẫn còn sống, ít nhất vẫn còn cơ hội, xem như một cái kết trọn vẹn. Chỉ còn đợi mỗi người đang ngủ say – Tiểu Trác.
Thời gian thấm thoát trôi qua, ba năm sau, vào một buổi sáng bình thường, hàng mi của Trác Dực Thần khẽ run, đôi mắt chậm rãi mở ra, mang theo sự mơ hồ không thể xua tan, như vừa tỉnh khỏi một giấc mộng dài.
Y đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong mộng, Tiểu Cửu vì ngăn chặn Ôn Tông Du hồi sinh mà chết, Triệu Viễn Chu vì cứu bách tính Thiên Đô mà bỏ mạng. Còn y thì không biết từ khi nào tóc mai đã điểm sương, cầm theo Vân Quang Kiếm, rong ruổi khắp hai mươi tám ngọn núi của Đại Hoang, đi qua nhân gian, vượt qua sông biển.
Cuối cùng, bên bờ sông, y đón lấy một tờ khế ước bay từ trời xuống. Trên đó có một tia thần thức còn sót lại của Triệu Viễn Chu. Y ôm hy vọng lên đường, đi rất lâu, bái phỏng vô số đại yêu, cố gắng tái tạo thân thể và linh hồn cho Triệu Viễn Chu. Thế nhưng lần nào cũng thất vọng. Cuối cùng, y chỉ có thể ôm lấy chút thần thức còn sót lại không thể giao tiếp của Triệu Viễn Chu, chìm đắm trong tuyệt vọng và bi thương.
Cho đến khi ánh nắng ấm áp chiếu lên người, trong một khoảnh khắc hoảng hốt, ánh sáng trắng lóe lên, giấc mộng vỡ tan, Trác Dực Thần mới chậm rãi mở mắt.
Y vén chăn ngồi dậy, nhưng không có sức, liền ngã xuống giường. Sau đó vận chuyển yêu lực, mới có thể đứng lên.
Nhìn xung quanh, đây là phòng của y trong Tập Yêu Ty, nhưng lại có chút khác biệt. Có thêm rất nhiều thứ mới, một bình ngọc đặt bên cạnh, đào mà Triệu Viễn Chu thích ăn, bình hoa bên cạnh còn cắm nhành đào mới. Trên bàn, cuộn văn thư còn đang mở, giá treo quần áo bên cạnh có các loại trường bào, màu sắc và hoa văn đều mang phong cách của Triệu Viễn Chu.
Những thứ vừa lạ lẫm vừa quen thuộc này khiến Trác Dực Thần kinh ngạc. Y cử động thân thể, chậm rãi đi đến giá treo áo gần nhất, chạm tay lên vải, sau đó lại đến bàn trà, rót một chén trà nóng hổi.
Y cảm thấy như mình vẫn còn đang mơ. Một gian phòng ấm áp như vậy, dấu vết của Triệu Viễn Chu vẫn còn lưu lại, sao có thể xuất hiện trong phòng y? Rốt cuộc y đã ngủ bao lâu? Đây là mơ hay thực?
Mang theo đầy nghi hoặc, Trác Dực Thần lại bước đến bàn, lật xem văn thư, phát hiện từ lúc bọn họ đại chiến đến nay đã qua ba năm. Trên giấy quả thực là bút tích của Triệu Viễn Chu. Vậy là y thực sự không nằm mơ? Trác Dực Thần kinh ngạc không biết làm sao, sau đó cảm thấy nhức đầu, đưa tay day trán.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Triệu Viễn Chu bước vào, nghiêng đầu nhìn, liền thấy Trác Dực Thần mặc áo ngủ trắng, đứng cạnh bàn.
"Tiểu Trác, ngươi tỉnh rồi!" Triệu Viễn Chu bước nhanh tới, đỡ lấy y, trên mặt không che giấu được sự vui mừng.
Trác Dực Thần nhíu mày, đẩy Triệu Viễn Chu ra một chút, tự mình đi đến một bên ngồi xuống, sắc mặt nghiêm túc.
"Ngươi sao lại ở trong phòng ta? Còn nữa, ta không nhớ quan hệ giữa chúng ta tốt đến mức sống chung một phòng."
Bị đẩy ra, nhưng Triệu Viễn Chu cũng không để ý, ít nhất Tiểu Trác đã tỉnh lại là tốt rồi. Hắn rót một chén trà đưa qua.
"Tiểu Trác đại nhân thật vô lương tâm, ngủ suốt ba năm, chuyện ăn ở đều do bản đại yêu hầu hạ, giờ tỉnh lại còn quay ra chất vấn ta."
Hắn thở dài, vẻ mặt u sầu, đôi mắt cụp xuống.
Trác Dực Thần im lặng một lúc, không tự nhiên nhận lấy chén trà, quay mặt sang chỗ khác, định nói gì đó nhưng lại cảm thấy bản thân có chút đuối lý, nên tiếp tục giữ im lặng. Bên cạnh, Triệu Viễn Chu đảo mắt, ánh lên ý cười—Tiểu Trác của hắn vẫn mềm lòng như thế.
Cuối cùng, hắn lấy áo choàng khoác lên vai Trác Dực Thần, cẩn thận nói: "Mới tỉnh dậy, thân thể còn yếu, đừng để bị lạnh."
Trác Dực Thần vô thức ngả đầu ra sau, kéo giãn khoảng cách, thực sự có chút không quen, cảm thấy bối rối. Sau đó, y lên tiếng để chuyển sự chú ý.
"Vậy rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì? Ta mất đi ý thức trong giấc mộng, sau đó lại mơ rất lâu."
"Ôn Tông Du đâu? Đám người hóa yêu thì sao? Tập Yêu Ty thế nào rồi? Tiểu Cửu, Văn Tiêu và Bùi đại nhân ở đâu? Họ thế nào rồi?"
Nói đến đây, y không khỏi nhớ lại giấc mộng kia—một cơn ác mộng kinh hoàng, kẻ chết thì đã chết, kẻ bị thương thì bị thương, đội ngũ Tập Yêu Ty tan tác. Ánh mắt Trác Dực Thần dần trở nên ảm đạm.
Triệu Viễn Chu giơ tay gõ nhẹ vào đầu y.
"Sao mà bi thương vậy chứ? Ôn Tông Du chết rồi, hắn bị tàn hồn của Băng Di chiếm cứ, bản thân hắn vốn yếu ớt, chẳng thể chống cự. Sau đó chúng ta thiêu hủy tro hương của Bất Tận Mộc, Ôn Tông Du hoàn toàn tan thành tro bụi. Ly Luân cũng... chết rồi. Nhưng Tiểu Bạch Thỏ, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh vẫn sống, thậm chí ngay cả Anh Lỗi cũng còn sống."
Nói đến đây, hắn không khỏi mỉm cười vui vẻ—Anh Lỗi không đáng chết, may mắn là công đức cả đời của Anh Chiêu đã không uổng phí, cứu được mạng cậu.
"Đều... còn sống sao? Băng Di chiếm xác?" Trác Dực Thần lẩm bẩm, vẻ mặt tràn ngập hoang mang và khó tin, "Ngay cả Anh Lỗi cũng còn sống?"
Cảnh tượng này càng ngày càng giống một giấc mơ đẹp, chẳng lẽ y vẫn chưa tỉnh? Nhưng Anh Lỗi... chính mắt y đã thấy Anh Lỗi chết trước mặt mình, sao có thể còn sống?
Triệu Viễn Chu hiểu được tâm trạng khó tin của Tiểu Trác khi mới tỉnh lại, liền tiếp tục nhẹ giọng giải thích: "Là công đức tích lũy của Anh Chiêu, ông ấy đã trấn giữ núi Côn Luân cả đời, nhờ đó mà đổi lấy cơ hội tụ hồn chuyển sinh cho Anh Lỗi."
"Nhưng Anh Lỗi đã thoái hóa thành thời kỳ ấu niên, muốn khôi phục linh trí, hóa thành hình người, vẫn cần hàng trăm năm tu luyện. Hiện tại Tiểu Bạch Thỏ luôn chăm sóc hắn, không rời nửa bước."
Nghe lời giải thích này, Trác Dực Thần cảm thấy hợp lý, cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi, gông xiềng trong lòng cuối cùng cũng được tháo bỏ. Thật hay giả có quan trọng không? Ta nguyện coi đây là thật, cho dù là giả, ta cũng bằng lòng dùng tất cả để duy trì tất cả những gì đang có—Trác Dực Thần nghĩ như vậy.
Sau khi đã xác định rõ ràng, hương hoa đào thoang thoảng tràn ngập khắp căn phòng, khiến y không thể không nhớ đến Triệu Viễn Chu. Đối với tên yêu này, y thực sự rất đau đầu—hoặc phải nói là y tự mình rối rắm, nhưng lại chẳng biết mở miệng ra sao.
Triệu Viễn Chu cầm chén trà, cũng đang đắn đo suy nghĩ. Tiểu Trác vừa mới tỉnh, liệu có nên thổ lộ không? Nếu không nói, tối nay chẳng phải lại không thể ôm Tiểu Trác ngủ sao? Nhưng phải nói thế nào mới thích hợp đây? Giờ hắn không muốn rời xa Tiểu Trác chút nào.
Bầu không khí ngượng ngùng này bị một tiếng gõ cửa bất chợt phá vỡ. Triệu Viễn Chu theo phản xạ đứng dậy, mở cửa.
"Triệu đại nhân, đây là công văn hôm nay cần phê duyệt, mong ngài xem qua." Người đến là đội trưởng một trong những tiểu đội của Tập Yêu Ty.
Sau trận chiến ba năm trước, Tập Yêu Ty được trọng dụng, quy mô mở rộng. Vì Văn Tiêu đang bàn bạc chuyện thông thương giữa nhân tộc và yêu tộc, nên Tập Yêu Ty đã thành lập thêm nhiều tiểu đội mới. Do Trác Dực Thần vẫn còn đang ngủ say, nên mọi chuyện đều do Triệu Viễn Chu tiếp quản.
Triệu Viễn Chu thuần thục lật xem công văn, đọc qua mấy quyển tấu chương khác, sau đó trả lại một số cuốn, số còn lại thì nhận lấy.
Đội trưởng tiểu đội của Tập Yêu Ty nhìn những quyển bị trả về, lập tức hiểu ý, sau đó cáo từ rời đi.
Trác Dực Thần ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình—thì ra lúc y hôn mê, Triệu Viễn Chu vẫn luôn quản lý Tập Yêu Ty sao? Triệu Viễn Chu mà cũng có thể nghiêm túc xử lý công vụ phức tạp thế này? Hoàn toàn không giống với hắn chút nào.
Nhìn Triệu Viễn Chu đang đứng sống động trước mặt, lại nghĩ đến mọi thứ trong giấc mơ—vô vọng và sợ hãi tràn ngập. Cuối cùng, nút thắt trong lòng y cũng được cởi bỏ. Y không muốn trải qua những chuyện trong giấc mơ đó nữa—không muốn đuổi theo một tia thần thức mỏng manh, không muốn phải hối hận và thương nhớ suốt những ngày dài đằng đẵng.
"Triệu Viễn Chu!" Trác Dực Thần nhìn bóng dáng quay lại của Triệu Viễn Chu, nhẹ giọng nói: "Hoa rất đẹp! Sau này tất cả giao cho ngươi đấy."
Triệu Viễn Chu quay đầu lại, sững sờ một lúc, hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
Trác Dực Thần mỉm cười, xoay người đi về phía giường. Nói ra rồi, bỗng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, nhưng cũng hơi mệt mỏi, cuối cùng y cũng có thể ngủ một giấc thật yên bình mà không lo bị ác mộng quấy rầy.
Mãi đến khi Trác Dực Thần nằm xuống, Triệu Viễn Chu mới chậm rãi hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó. Hắn kích động muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Tiểu Trác đã an giấc trên giường, bèn nhẹ nhàng đặt công văn xuống.
Hắn nằm xuống bên cạnh Trác Dực Thần, chống tay nhìn gương mặt khi ngủ của y, khẽ mỉm cười. Không vội, không vội, vẫn còn quãng thời gian dài phía trước để cùng nhau đồng hành.
Giờ hắn nên suy nghĩ xem về sau nên tặng hoa gì, có nên mua thêm một biệt viện để trồng hoa hay không. Nghĩ đến đây, trong lòng lại thấy vui vẻ.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro