Trăm năm tu luyện mới được cùng thuyền (Dược thạch vong hiệu phiên ngoại)
Nguồn: https://haogouerwuxixi.lofter.com/post/84d16bf6_2be0a2b75
Phiên ngoại của Dược Thạch Vong Hiệu, có thể đọc riêng, toàn văn hơn 9000 chữ, một chương hoàn.
Những năm đầu đời truân chuyên, về sau vì một người mà bôn ba khắp chốn, để rồi lưu lại đầy người bệnh tật.
Y giờ đây đã có ngàn năm tu vi, đáng lý ra phải là lúc thịnh niên, đạo hạnh cao thâm trong yêu tộc. Thế nhưng từ khi Triệu Viễn Chu phục sinh trở về, y lại như bị rút cạn sinh khí, ngày ngày đắm chìm trong cơn mệt mỏi triền miên.
Trác Dực Thần chống trán, gục trên bàn giả vờ chợp mắt. Gió đêm lạnh lẽo, bóng nến chập chờn, ý thức y chập chờn như sắp trôi dạt đến chín tầng mây. Y không thể tự chủ, chỉ cảm thấy có ai đó bước đến bên cạnh, sau đó toàn thân liền được hơi ấm vây lấy, xua đi cơn giá lạnh.
"Viễn Chu..."
Trong cơn mơ màng, y lầm bầm gọi một cái tên, nhưng cũng chẳng có ý định mở mắt. Đại yêu chỉ thở dài một hơi, kéo chặt chiếc chăn mỏng trên tay, rồi cẩn thận ôm người vào lòng.
Bị thay đổi tư thế đột ngột, Trác Dực Thần có chút không quen, khẽ nhíu mày, hơi thở cũng nặng nề hơn. Lúc này, một giọng nói khe khẽ vang lên bên tai, nhẹ nhàng dỗ dành: "Khuya rồi, Tiểu Trác, ta đưa ngươi lên giường ngủ nhé?"
Dĩ nhiên y sẽ không từ chối. Trên thực tế, chỉ cần giọng nói này không nói lời từ biệt, Trác Dực Thần sẽ để mặc người kia muốn làm gì thì làm.
Nghĩ kỹ lại, cả đời này y dường như chưa từng có được giấc ngủ ngon lành nào. Chỉ trong những ngày gần đây, y như quay về thuở sơ sinh, lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ, hơn nữa còn thường xuyên mơ thấy những giấc mộng kỳ quái.
Triệu Viễn Chu bế người lên giường, còn chưa kịp kéo chăn lên, đã bị một cái ôm quấn quýt giữ lại, lòng hắn lập tức trở nên mềm mại. Hắn bật cười, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ người trong lòng, khẽ hỏi: "Ngươi lại mơ thấy chuyện gì vui vậy?"
Đáp lại hắn chỉ là tiếng hô hấp đều đặn, Trác Dực Thần đã ngủ say. Triệu Viễn Chu thấy vậy, liền thuận tay vén những sợi tóc mai vương trên trán y. Dưới ánh nến vàng vọt, mấy sợi tóc bạc nổi bật đến mức khiến người ta không thể không chú ý.
Sáng nay, khi giúp y chải tóc, Triệu Viễn Chu từng ngắm nghía mấy sợi bạc này hồi lâu. Lúc ấy, Tiểu Trác chỉ khẽ cười, hỏi hắn: "Ngươi từng nói yêu quái có mái tóc trắng dài đến chấm đất thì rất đẹp, nhưng liệu có hợp với ta không?"
"Không đâu," hắn đối diện với ánh mắt trong gương, khóe môi khẽ nhếch, "Tiểu Trác đại nhân vốn xinh đẹp bẩm sinh, thế nào cũng đẹp."
Quả nhiên, lời nói ấy khiến Trác Dực Thần bối rối, vội vàng dời mắt đi, chỉ buông một câu "lưu manh" trách móc.
Triệu Viễn Chu tất nhiên không bỏ qua sắc đỏ nhàn nhạt lan trên gò má kia, nhưng hắn vờ như không phát hiện, tránh chọc giận người ta đến mức bị đuổi khỏi phòng.
Kể từ đó, những sợi tóc bạc này đã được yêu lực che giấu đi. Triệu Viễn Chu nhìn thấu nhưng không vạch trần. Hắn biết Tiểu Trác mềm lòng, không muốn hắn canh cánh trong lòng, nên mới lặng lẽ giấu đi vết thương năm tháng đã để lại.
"Tiểu Trác à..."
Đại yêu có thể làm mọi thứ, nhưng mỗi khi đối diện với sự trân trọng của người trong lòng, hắn lại chẳng biết làm sao. Lúc này, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
"Ngươi thật sự khiến ta mê mẩn."
Hắn nâng một lọn tóc bạc vừa lộ ra khi yêu lực tản đi lúc ngủ, những sợi bạc dài như suối, len qua từng kẽ tay hắn rồi buông xuống. Triệu Viễn Chu nhìn thật lâu, sau đó cúi người, đặt lên đó một nụ hôn.
Mấy ngàn năm ở Đại Hoang chỉ như thoáng chốc, còn trăm năm nhân gian đã đủ để vạn vật đổi dời.
Triều đại nối tiếp triều đại, cải cách liên tục diễn ra. Vị đế vương đương thời là bậc minh quân, trí dũng song toàn. Kể từ khi lên ngôi, người đã trị quốc tận tụy, đổi lại một thời thái bình thịnh thế, ngay cả quan hệ giữa nhân tộc và yêu tộc cũng được xoa dịu nhờ những điều luật mới được ban hành.
Dù không thể sánh với kinh đô Thiên Đô, quận Thái An vẫn là một vùng đất giàu có, phồn vinh.
Trên những con phố rộng lớn, cửa tiệm san sát, các quán trà, nhà hát cũng nối tiếp nhau không dứt. Những tòa lầu cao đều có mái cong vút lên như cánh chim, các quầy hàng bày bán toàn những món tinh xảo, hiếm lạ. Ngựa xe tấp nập, người qua kẻ lại đông đúc, khói bếp quấn quýt trong không khí nhộn nhịp.
Triệu Viễn Chu vốn là kẻ không chịu ngồi yên. Suốt tám năm ẩn cư trong tiểu viện Đào Nguyên, nay được ra ngoài, hắn như cá gặp nước, hết dạo phố lại ghé chợ, chỗ nào cũng muốn khám phá, cái gì cũng muốn nhìn.
Trên đường, hắn gặp một tiểu đồng bán hoa lanh lợi miệng ngọt, chỉ vài câu đã dụ được đại yêu ngàn năm bỏ tiền mua cả giỏ hoa. Cậu bé cười nói, bảo hắn mang tặng người trong lòng để đổi lấy một nụ cười. Triệu Viễn Chu cảm thấy rất có lý, thế là quay người nhét cả giỏ hoa vào tay Trác Dực Thần, còn kèm theo một ánh mắt thâm tình.
Trác Dực Thần chỉ đành bất đắc dĩ theo hắn. Ban đầu y nghĩ sẽ sớm chán kiểu sống phiêu bạt này, nhưng không ngờ có một tên "ngụy quân tử" kề cận, mọi thứ lại trở thành một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt. Dù thân thể và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng chỉ cần hắn còn ở đây, thì mọi thứ đều ổn cả. Nghĩ vậy, Trác Dực Thần lại nhìn chùm hoa trong tay, ánh mắt ngoài vui vẻ còn thoáng chút chờ mong.
Hai người cứ thế tay trong tay, như thể có thể cùng nhau đi đến tận trời cuối đất.
Đáng tiếc là gió đêm thổi mạnh, Triệu Viễn Chu thấy y ho khẽ hai tiếng liền mất hứng dạo chợ đêm, bèn tìm một khách điếm thanh nhã bên sông nghỉ trọ, rồi không ra ngoài nữa.
Chưa qua ba khắc, mưa lớn như trút nước. Cả thế gian chỉ còn lại những âm thanh tí tách nặng nề, xóa nhòa ánh đèn rực rỡ dưới lầu.
Trong căn phòng yên tĩnh, chiếc giỏ trúc bên đầu giường tỏa ra hương thơm dìu dịu.
Trác Dực Thần nằm trên giường, tay chân lạnh buốt, trằn trọc khó ngủ. Triệu Viễn Chu liền ôm lấy y vào lòng, không còn trêu chọc, chỉ như mọi lần, nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng y, giọng trầm thấp kể những câu chuyện cũ rích nhàm chán. Nhưng không hiểu sao, những chuyện từ miệng hắn thốt ra luôn có sức hấp dẫn lạ kỳ. Cứ thế, những bất an trong lòng cũng dần tan biến theo cơn buồn ngủ.
Cả đêm mộng mị, Trác Dực Thần quá mệt mỏi, trong vô thức muốn với tay tìm kiếm chút hơi ấm thực tại, nhưng đầu ngón tay chỉ chạm phải một mảng lạnh lẽo. Bên cạnh đã sớm mất đi nguồn nhiệt.
Y mở mắt, trời vừa tờ mờ sáng, chắc hẳn đã đến giờ Mão.
Trong phòng vắng lặng, dùng yêu lực tìm kiếm cũng không thấy gì. Trác Dực Thần cầm lấy Vân Quang kiếm, mở cửa bước xuống lầu.
Cơn mưa đêm qua vẫn chưa dứt, không khí ẩm ướt đến khó chịu. Y thở ra một hơi, cảm giác như có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc mục nát nơi góc tối. Lồng ngực nặng nề, tâm trạng cũng trở nên bực bội.
Trong lúc xuống lầu, y lướt mắt nhìn khắp khách điếm, nhưng không thấy bóng dáng con vượn trắng trốn đi đâu mất. Không do dự, y trực tiếp bước ra ngoài. Đến hiên nhà, bước chân Trác Dực Thần chợt khựng lại.
Trên đường, người đi lại vội vã, giữa màn mưa lất phất, chỉ có một bóng dáng che ô, chầm chậm bước đến từ cõi trần ai mờ ảo. Từng bước, từng bước, cho đến khi trong mắt Trác Dực Thần chỉ còn lại hắn. Đến những thời điểm như thế này, Trác Dực Thần mới chợt nhận ra điều gì đó, mới thầm than rằng, yêu quái này quả thực có một diện mạo câu hồn đoạt phách.
"Sao dậy sớm vậy? Không ngủ thêm một chút à?"
Trác Dực Thần nhìn hắn một lát, rồi bình thản dời ánh mắt.
"Tỉnh rồi."
Thấy y không nói nhiều, Triệu Viễn Chu chỉ gật đầu, rồi như dâng báu vật, giơ chiếc hộp trong tay lên.
"Vậy cũng tốt, ăn chút gì đi."
Trước bàn, Triệu Viễn Chu cẩn thận bày bát đũa, bát canh cá phủ yêu lực vẫn còn bốc hơi nghi ngút, trông vô cùng hấp dẫn.
"Canh cá chép ngọc trai, đặc sản nổi danh của Ngũ Bảo Các, được xem là trấn điếm chi bảo, hương bay mười dặm." Hắn tỉ mỉ nhặt hết xương cá ra, ân cần dọn bữa cho y. "Ta dậy sớm xếp hàng mua đấy, nếm thử xem."
Nhìn bát canh nóng hổi trước mặt, Trác Dực Thần chợt sững lại. Dường như đã rất lâu rồi y không ăn một món cầu kỳ như vậy, suýt nữa đã quên, giờ đây y có đủ thời gian và tâm trạng để tận hưởng. Y hơi dao động, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ lặng lẽ cầm thìa lên ăn.
Nhưng chưa ăn được bao lâu, y đã bị ánh mắt nóng rực bên cạnh nhìn đến mức cả người không tự nhiên. Trác Dực Thần nhẹ ho một tiếng, đặt đũa xuống, nở nụ cười mà bản thân cho là thân thiện.
"Nhìn cái gì? Đói thì ăn đi."
Lời vừa dứt, Triệu Viễn Chu lập tức nghiêng người về phía trước, hệt như chỉ chờ câu này, vội vàng đến mức không thể chờ thêm. Chỉ tiếc là, nhanh đến đâu, cũng vẫn bị y đoán trúng trước một bước.
Giọng nói lạnh lùng vang lên: "Tự mình múc."
Triệu Viễn Chu ra vẻ nghiêm túc gật đầu, nhưng lại lập tức hất tay người kia ra khỏi môi mình.
"Không nghe."
Kết quả là người vừa mới tỉnh giấc không bao lâu lại bị kéo xuống giường lần nữa, ngủ thêm một giấc trưa.
Những ngày tiếp theo, phần lớn thời gian họ đều ra ngoài du ngoạn, còn lại thì nằm dài trên giường nghỉ ngơi. Trác Dực Thần cảm thấy bản thân có lẽ thực sự là một kẻ nhàm chán, nếu không sao có thể làm ra những chuyện phá hứng như vậy. Nhưng những lời tự trách ấy chẳng mấy chốc đã tan biến như cánh hoa bay trong gió, chìm vào hư vô cùng những ý thức rời rạc.
Ngay khoảnh khắc chạm mặt Chu Công, Trác Dực Thần âm thầm suy nghĩ, không biết chứng mê ngủ này đến bao giờ mới khá lên.
...
Thời gian trong mộng như quay ngược. Ánh nến lờ mờ, cố nhân quây quần.
"Vảy rồng cho ngươi, có thể dùng để sửa chữa Vân Quang Kiếm."
Giọng nói mơ hồ vang lên. Nhìn chiếc hộp được đưa đến trước mặt, Trác Dực Thần theo bản năng vươn tay nhận lấy. Không ngờ lại bị yêu quái bên cạnh đoạt trước.
"Đừng vội, vảy rồng chỉ có một chiếc, hơn nữa chúng ta cũng không biết sửa kiếm. Tốt nhất vẫn nên đợi Bạch Nhan đại nhân trở về." Giọng Triệu Viễn Chu vang vọng như tiếng hô vào thung lũng, lượn lờ trong không trung.
Trác Dực Thần nheo mắt, hình ảnh trước mặt vẫn chao đảo như bóng nước in trên mặt hồ. Là mộng. Không ngờ lại mơ về ngày lấy được vảy rồng. Bên tai vẫn còn văng vẳng giọng Anh Lỗi xung phong nhận nhiệm vụ, vậy mà Triệu Viễn Chu bên kia đã nhanh tay ra chiêu trước.
"Để đảm bảo an toàn, ta đã dùng pháp lực phong ấn, không ai có thể mở ra."
Nhìn khuôn mặt đang tỏ vẻ nghiêm túc kia, Trác Dực Thần chợt cảm thấy bực bội vô cớ. Y nhíu mày, khép mắt lại, đến khi mở ra, cảnh tượng trước mặt đã thay đổi.
Y cầm kiếm chĩa về phía hắn, bên cạnh Bùi Tư Tịnh cất giọng nghi hoặc. Văn Tiêu thì dò xét, thăm dò động cơ của y, sau đó các nàng thận trọng lùi một bước.
"Hắn không phải là Ngạo Nhân, hắn chính là Triệu Viễn Chu, nhưng hắn đang giấu chúng ta điều gì đó."
Trác Dực Thần nghe thấy giọng nói của chính mình, dường như đã lờ mờ đoán được lý do bản thân lại mơ về quá khứ.
Triệu Viễn Chu vẫn cố tình tỏ vẻ ngây ngô: "Tiểu Trác đại nhân sao lại nói vậy?"
"Vảy rồng thực sự đã bị Ngạo Nhân lấy đi sao?"
"Tường trắng chữ vàng, chứng cứ rành rành."
Hoàn toàn là lời dối trá!
"Đó là vì Anh Lỗi tin ngươi, hắn không ngờ ngươi sẽ lừa hắn."
Văn Tiêu khó hiểu: "Tiểu Trác rốt cuộc là sao vậy?"
"Hắn đã đưa cho Anh Lỗi một chiếc hộp rỗng." Y đem toàn bộ những gì mình thấy nói ra không sót một chữ.
Thế nên, Triệu Viễn Chu cũng thẳng thắn thừa nhận: "Đúng là ta đã lấy vảy rồng đi."
Văn Tiêu sững sờ thốt lên: "Ngươi vậy mà lại hy sinh Anh Lỗi để thu hút sự chú ý của Ly Luân và Ngạo Nhân?"
Trác Dực Thần thấy hắn bị hiểu lầm, nhịn không được mở miệng giải vây: "Cũng không đến mức đó."
Đối mặt với sự nghi vấn của đồng đội, Triệu Viễn Chu vẫn không chịu tiết lộ nguyên do: "Ta có mục đích của riêng mình, chỉ là bây giờ chưa thể nói với các ngươi."
Không thể nói với chúng ta? Có chuyện gì đến mức không thể nói? Thậm chí không tiếc lừa dối y, lợi dụng y?
Người kia lướt qua y mà đi, dứt khoát không quay đầu lại. Trác Dực Thần quay người nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa, trong lòng tràn ngập những cảm xúc lộn xộn, khiến y nghẹn lại không thở nổi.
Y có chút tức giận, nhưng lại không hiểu rốt cuộc mình đang giận điều gì. Chỉ là khi nhìn Triệu Viễn Chu tự ý bỏ đi, y bỗng cảm thấy hoang mang. Giống như thuở bé, khi cha và huynh trưởng xuất môn tróc yêu, y chỉ có thể bị bỏ lại trong ngôi nhà trống vắng, không làm được gì cả. Y muốn phát tiết, nhưng rồi lại nhanh chóng nhận ra mọi chuyện đều có nguyên do, thế là, y một lần nữa chọn im lặng, nuốt mọi cảm xúc ngang ngược trở lại, để mặc chúng mục rữa bên trong.
Độc được bôi lên sáo trúc, không màu không mùi, khó lòng phát hiện. Mỗi lần Văn Tiêu sử dụng Bạch Trạch Lệnh để thổi sáo, độc sẽ lặng lẽ thấm vào cơ thể. Mà giờ đây, độc đã lan đến tâm mạch.
"Vậy nên ngươi mới trộm vảy rồng?" Y nhìn chằm chằm Triệu Viễn Chu, muốn có một lời giải thích.
Văn Tiêu không thể chết. Không chỉ Triệu Viễn Chu không chấp nhận được, mà ngay cả Trác Dực Thần cũng tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra! Triệu Viễn Chu hẳn là biết rõ, sao có thể không biết chứ? Vậy tại sao hắn vẫn giấu y? Y không hiểu.
"Sao lại rơi nước mắt rồi? Tiểu Trác đại nhân gặp ác mộng à?" Giọng trêu chọc kéo y trở về thực tại.
Trác Dực Thần nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi bên mép giường, đang cúi xuống lau nước mắt cho mình. Triệu Viễn Chu cũng nhìn lại y, ánh mắt dịu dàng như nước.
"Triệu Viễn Chu, ta không phải đứa trẻ không cầm nổi kiếm."
Lời này khiến Triệu Viễn Chu thoáng sững sờ, nhưng rồi lập tức tươi cười trêu ghẹo. So với hắn - một đại yêu ngàn năm - Trác Dực Thần chẳng phải vẫn là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa sao?
Nói đến đây, hắn cảm thấy bản thân có chút giống như "trâu già gặm cỏ non", bèn lập tức dừng lại, lái câu chuyện sang hướng khác, vô tình bỏ lỡ ánh mắt thoáng ảm đạm của Trác Dực Thần.
Bên ngoài, tiếng người dần trở nên náo nhiệt, những chiếc đèn lồng nhỏ xinh cũng theo đó mà bay lên. Trác Dực Thần nhìn qua cửa sổ, khung cảnh trước mắt rực rỡ vô cùng. Hỏi thăm tiểu nhị dưới lầu mới biết, đây là Lễ hội Đăng Kỳ độc nhất của quận Thái An. Tương truyền, nơi này có một vị Thần Mẫu che chở cho dân chúng, ban phước lành, xua đuổi bệnh tật. Hằng năm vào ngày này, người dân đều thắp đèn cầu nguyện, mong thần linh ban cho họ bình an.
Nghe xong, Triệu Viễn Chu chỉ cười cười, ánh mắt thâm sâu khó lường. Hắn quay sang bên cạnh đề nghị nhập gia tùy tục, rồi nửa kéo nửa dụ lừa Trác Dực Thần ra ngoài.
Trời đã tối hẳn, hàng vạn chiếc đèn chậm rãi bay lên không trung, còn sáng hơn cả những vì sao.
Buông tay, đèn trời đong đưa, từ từ bay xa, kiêu hãnh vươn lên cao hơn, cao mãi, hòa vào biển ánh sáng mênh mông, đến mức không thể phân biệt đâu là đèn của mình nữa, Trác Dực Thần mới thu lại ánh nhìn. Bên cạnh y, đại yêu kia vẫn ngẩng đầu ngắm nhìn, nét mặt tràn đầy vui sướng, dường như cả người đang đắm chìm trong một niềm hạnh phúc khó gọi tên.
Trác Dực Thần chợt bước lên trước, nhẹ nhàng nhặt thứ gì đó từ tóc hắn. Triệu Viễn Chu khó hiểu nhìn y, chỉ thấy trên tay Trác Dực Thần có thêm một chiếc lá rụng. Hai người nhìn nhau, như có thần giao cách cảm, cùng mỉm cười, đồng thanh nói: "Nơi tâm an chính là nhà."
Tám năm trước, không lâu sau khi Triệu Viễn Chu phục sinh, hai người họ đã cùng đi viếng cố nhân. Khi đó, đại yêu đứng trước bia mộ của Văn Tiêu, đưa tay quét sạch đám lá úa chồng chất.
Sau khi trở về, hắn tặng cho Trác Dực Thần một cây trâm ngọc Phi Diệp do chính tay mình khắc. Kể từ đó, nó luôn cài trên búi tóc y, giống như chiếc chuông nhỏ của Tiểu Cửu.
Những nghi vấn y từng theo đuổi, rốt cuộc cũng sẽ có câu trả lời. Trác Dực Thần, người vì giấc mơ mà lòng đầy phiền muộn, lúc này dường như đã cảm thấy an tâm hơn một chút.
Bàn tay bị nắm chặt truyền đến hơi ấm của đối phương, lòng y bỗng dậy lên một chút rung động.
Nhưng ngay khi y còn chưa kịp chìm vào xúc cảm ấy, người kia đã ghé sát bên tai, gọi khẽ một tiếng "Tiểu Thần", rồi hạ giọng nói: "Trong bếp còn đang hầm canh."
Tất cả những cảm xúc mà Trác Dực Thần dày công chuẩn bị lập tức tan thành mây khói. Y thầm nghiến răng: Tên khốn này tuyệt đối là cố ý!
Ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, Trác Dực Thần đã nghĩ sẵn cách phản kích. Y liếc Triệu Viễn Chu một cái, hừ lạnh đầy vẻ khinh thường.
"Không ngờ khỉ cũng thích uống canh cá. Ta nghe nói chưởng quầy của Ngũ Bảo Các là một mỹ nhân khuynh thành, xem ra ngươi ngày nào cũng chạy đến đó, chẳng qua cũng chỉ là có ý khác mà thôi."
Lời vừa dứt, Triệu Viễn Chu lập tức nhào lên vai y kêu oan, miệng liên tục thanh minh mình chỉ đến bái sư học nghệ, còn lập tức bày tỏ lòng trung thành. Trác Dực Thần vốn chỉ muốn hù dọa hắn một chút, thấy người nọ hợp tác quá mức, khóe môi không nhịn được hơi nhếch lên. Đại yêu luôn âm thầm quan sát y thấy thế, vốn định buông tha, nhưng nhìn nét mặt kia quả thực quá thú vị, nên lại nổi hứng trêu chọc.
"Vậy chúng ta quay về xem lửa thế nào?"
"Triệu Viễn Chu!"
...
Lễ hội Đăng Kỳ nhanh chóng qua đi, nhường chỗ cho những cơn mưa rả rích. Là yêu, trời xấu chẳng ảnh hưởng gì đến họ, nhưng vào những ngày mưa, bệnh cũ của Trác Dực Thần thường tái phát, khiến y mệt mỏi, rã rời. Triệu Viễn Chu đương nhiên cũng mất hứng ra ngoài.
Mãi đến khi nghe nói tửu lâu lớn nhất Tây Thị đang công diễn một vở tuồng mới, kể lại chuyện xưa năm đó, hắn mới phấn chấn trở lại.
Nhẩm tính một chút, ngày mai còn là ngày hiếm hoi có nắng, đại yêu lập tức hào hứng, nhất định phải đi xem náo nhiệt, còn kéo bằng được Trác Dực Thần đi cùng, nói là muốn xem thế gian đồn thổi về bọn họ thế nào. Trác Dực Thần không tự luyến như hắn, nhưng lại không thắng nổi sự dây dưa, cuối cùng đành đồng ý.
Ai ngờ ngay lúc chuẩn bị xuất phát, chưởng bếp của quán lại tìm đến, tố cáo Triệu Viễn Chu không chỉ chiếm dụng bếp của hắn, mà còn làm mất cả công thức nước sốt gia truyền. Hai bên giằng co một hồi, cuối cùng Triệu Viễn Chu đành nhận thua.
Kịch hay không chờ người, đến nước này, hắn chỉ còn cách giục Trác Dực Thần đi trước chiếm chỗ, còn mình thì ở lại giải quyết rắc rối. Nhìn bóng lưng hắn bị mấy tên bếp phụ và người bị hại "hộ tống" vào bếp, Trác Dực Thần bỗng nhiên thấy có chút hối hận. Dù sao... từ ngày người này quay lại, y đã không còn quen với việc độc hành nữa rồi.
Đấu tranh hồi lâu Trác Dực Thần thở dài một hơi, quay người rời đi.
Các cửa hàng ven đường giăng đèn đón khách, dân chúng tấp nập như dòng nước chảy, náo nhiệt vô cùng. Trác Dực Thần toàn thân khí chất xuất chúng, dáng người cao ráo như ngọc, sải bước nhẹ nhàng trên con đường lát đá xanh, phong thái tựa én lượn rồng bay. Chiếc áo dài gấm màu lam thẫm buông rủ tự nhiên, nhưng vì di chuyển mà cùng với mái tóc dài đen nhánh mềm mại bay phấp phới theo gió, lập tức khiến nam nữ già trẻ hai bên đường đều phải ngoái nhìn.
Vốn trước đó có Triệu Viễn Chu ở bên, chẳng ai dám đến gần gây chuyện, nhưng giờ y vừa đi chưa đầy một dặm, đã bị mấy cô nương mạnh dạn nhét cho mấy cái túi thơm. Tài ứng phó với đào hoa bao năm nay vẫn chẳng khá lên chút nào, trước kia luôn trốn được thì trốn, bây giờ cũng chẳng thay đổi gì.
Mãi đến khi tìm được một nơi vắng người để thở phào, Trác Dực Thần mới bắt đầu trách Triệu Viễn Chu. Nếu không phải con khỉ trắng chết tiệt kia hôm nay cố tình chải chuốt y lộng lẫy như thế, thì đâu đến nỗi phải ba bước thành một, chạy trối chết như vậy.
Trác Dực Thần móc ra mấy chiếc túi thơm tinh xảo từ trong tay áo, nhìn một lúc rồi bỗng nhớ đến tính cách của Triệu Viễn Chu, lập tức thấy chúng nóng bỏng tay. Đang định nghĩ cách xử lý thì phát hiện một bé gái thắt hai búi tóc đang nhảy nhót từ trên cầu xuống. Chính là cô bé bán hoa hôm đó đã đưa hoa cho Triệu Viễn Chu.
Y liếc mắt nhìn rồi chẳng để tâm, xoay người định rời đi, nhưng tiếng cười trong trẻo như chuông vàng vang lên, kéo theo lời từ chối: "Không được đâu, chủ nhân nói những bông hoa này không thể tùy tiện bán đi."
Tên công tử nhà giàu dắt theo người trong lòng, hiển nhiên cảm thấy mất mặt, lập tức ra giá cao hơn. Nhưng bé gái chỉ bĩu môi hai cái, không thèm để ý nữa, xoay người ôm giỏ hoa tung tăng bỏ đi.
Trong tiếng chửi rủa của công tử nhà giàu, tiểu hoa đồng ngày càng đi xa, sắp biến mất giữa biển người thì một bóng dáng áo lam lặng lẽ theo sau.
Mắt như thu thủy, cốt như mai, rõ ràng chỉ là một tiểu yêu hoa ngây thơ đáng yêu, vậy mà giờ đây, trong mắt Trác Dực Thần lại đáng sợ hơn cả Ôn Tông Du khi hóa yêu.
Tiểu yêu quái vừa ngâm nga vừa thay những cành hoa đã héo rũ ở khắp nơi bằng hoa mới. Nhưng mỗi lần cô bé đặt một nhành hoa xuống, lòng Trác Dực Thần lại thêm phần bồn chồn lo lắng. Đến khi theo dõi một đoạn dài, y thậm chí cảm thấy toàn thân lạnh toát như rơi vào hầm băng, sống lưng tê rần.
Nếu không phải năm đó để hồi sinh Triệu Viễn Chu, y từng nghiên cứu rất nhiều trận pháp cổ xưa, thì có lẽ giờ vẫn chưa nhận ra— tất cả sinh môn đều bị phong tỏa, đây là một trận tuyệt sát! Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy, tại sao đúng lúc bọn họ vừa đến đây, lại có người bày ra cục diện tử vong này!
Có thể đây không phải nhắm vào họ? Trác Dực Thần tự an ủi mình một cách tự dối lòng, nhưng trực giác mách bảo y rằng chuyện không hề đơn giản. Ai là kẻ đứng sau? Hắn muốn làm gì? Trác Dực Thần cố gắng giữ cho đầu óc bình tĩnh, nhưng suy nghĩ lại không ngừng lao về hướng tồi tệ nhất.
Cả quận Thái An đều nằm trong trận pháp này. Người có thể làm được đến mức này, hoặc là đã ẩn nhẫn suốt nhiều năm, hoặc là có quyền lực ngút trời. Nếu muốn phá trận bằng cách hủy những linh hoa làm vật dẫn, e là cũng vô ích, vì trận pháp này có vẻ đã hoàn thành từ lâu. Chết tiệt! Chết tiệt!
Máu tươi từ lòng bàn tay siết chặt vô thức nhỏ xuống.
Trác Dực Thần mặt mày tái nhợt đứng dưới một đóa linh hoa tại góc trận, vịn vào bức tường bên cạnh, lục lọi ký ức với tốc độ chóng mặt. Những chi tiết bị bỏ qua nay đột nhiên hiện rõ trong cơn căng thẳng tột độ.
Khúc ca dao cổ sót lại trong bài hát của tiểu hoa đồng. Thần linh bảo hộ quận Thái An. Vị chưởng quầy bí ẩn tuyệt sắc của Ngũ Bảo Các. Trận pháp diệt trừ tà khí và linh hoa được nuôi dưỡng tinh tế bên giường. Mọi thứ đan xen như mạng nhện, cuối cùng cũng sáng tỏ. Khi tất cả những dấu hiệu lờ mờ trở nên rõ ràng, kẻ bị vây trong trận đã quá hiển nhiên.
Trác Dực Thần đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy kinh hãi. Y còn nhớ, ngay khi vừa đặt chân đến đây, đã thoáng cảm nhận được một ánh mắt mơ hồ dõi theo. Khi đó y tưởng mình nhạy cảm quá mức, nhưng giờ nghĩ lại, hóa ra ngay từ đầu họ đã lọt vào tầm ngắm. Nhưng nếu y mới là mục tiêu, lẽ ra đã có phản ứng. Thế mà suốt dọc đường không có chuyện gì xảy ra, điều này chứng tỏ kẻ mà "thần bảo hộ" này muốn trừ khử— thực chất là người đó.
Giữa phố phường phồn hoa, một bóng dài vút qua nhanh như cơn gió, những viên ngói trên mái nhà còn chưa kịp vang lên tiếng động, người đã lao đi xa.
Ánh trăng hiếm hoi mới chịu lộ diện, dường như cũng cảm nhận được điều gì, lại vội vã trốn vào tầng mây, tự mình giữ mình. Đêm tối, bao trùm trong một màu đen đặc quánh. Gió lồng lộng bên tai cũng trở nên câm lặng, Trác Dực Thần gần như không còn nghe thấy gì nữa.
Từ xa, y nhìn thấy cửa sổ mở rộng cùng hai bóng người đối diện trong phòng, bất giác ngẩn ngơ trong giây lát.
Y vốn nghĩ rằng mình sẽ điên cuồng lao vào, bất chấp tất cả mà vung kiếm Vân Quang, giết sạch đám thần hay yêu nào không biết điều, khiến chúng không còn đường trốn chạy, chỉ có thể chờ chết. Nhưng y chỉ đứng trên mái nhà nhìn xuống, rồi cay đắng cong môi, bởi vì cảnh tượng trong phòng hoàn toàn trái ngược với những lo lắng dọc đường của y. Chợt nhận ra rằng, hóa ra bản thân lại một lần nữa sai rồi.
Sau khi thấy Triệu Viễn Chu vươn tay nhận lấy thứ gì đó từ người phụ nữ bịt mặt, Trác Dực Thần nhẹ nhàng di chuyển, lặng lẽ đáp xuống bên trong căn phòng.
Mũi giày khẽ chạm đất, thu hút ánh mắt của cả hai. Trác Dực Thần cứ thế đứng lặng bên cửa sổ, quan sát phản ứng khác nhau của họ. Triệu Viễn Chu hé môi như muốn nói gì đó nhưng lại nuốt xuống, sau đó quay đầu nhìn về phía người phụ nữ xa lạ kia.
Đôi mắt đẹp thoáng chuyển động, người phụ nữ lập tức hiểu ý, không nói hai lời mà muốn rời đi ngay. Trước khi khép cửa, cô ta thoáng nhìn lại, chỉ thấy gân xanh trên trán Trác Dực Thần nổi lên đáng sợ, nhưng đôi mắt lại rơi xuống những giọt nước mắt lớn trước khi cô ta kịp biến mất khỏi tầm nhìn.
Những giọt lệ ấy chưa kịp chạm đất đã bị một bàn tay thương tiếc lau đi.
"Không sao rồi, Tiểu Thần, ta ở đây."
Lời an ủi lọt vào tâm trí hỗn loạn, theo sau là tiếng huyên náo quen thuộc của nhân gian, tràn ngập bên tai. Tâm trí Trác Dực Thần dần tỉnh táo theo giọng nói quen thuộc ấy. Y ngẩng lên, đối diện với gương mặt yêu dã mà vô khuyết của Triệu Viễn Chu, trên đó chất chứa vô số lo lắng. Vậy mà, khoảnh khắc ấy, Trác Dực Thần bỗng nhiên bùng nổ, siết chặt lấy cổ áo trước mặt, đôi mắt đỏ ngầu.
"Triệu Viễn Chu, mạng của ngươi là của ta! Ngươi cũng là của ta!"
"Ta không cho phép..."
Câu nói dừng lại đột ngột, như bị cắt ngang bởi một lưỡi dao sắc bén ngay trong cổ họng, chỉ còn lại nghẹn ngào. Y không dám nghĩ sâu, không dám nói bừa, dù chỉ là một giả thiết, y cũng không thể chịu đựng nổi dù chỉ một phần nhỏ của khả năng ấy.
Đôi mắt xanh lam đã vô hồn suốt bao năm, giờ đây run rẩy không kiểm soát, hệt như mặt hồ bị băng vỡ, gợn sóng lan rộng, phản chiếu bóng hình của đại yêu bị cắt vụn đến méo mó. Rõ ràng là sự cố chấp đáng sợ, vậy mà từ tận sâu trong đồng tử ấy, lại có thể thấy được nỗi tuyệt vọng cùng cực. Có được đạo hạnh ngàn năm, nhưng lại chẳng bằng một con người hai mươi năm tuổi đời, đáy lòng chỉ có mờ mịt và sợ hãi, mọi thứ đều kiêng dè.
"Tiểu Thần, Tiểu Thần..."
Đại yêu đau nhói trong lòng ngực, chỉ có thể nâng gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của người yêu lên, không ngừng gọi tên y.
May mắn thay, tiếng gọi ấy tựa như một liều thuốc an thần, dần dần xoa dịu trái tim đang run rẩy vì sợ hãi của Trác Dực Thần. Chỉ là thân thể y vẫn còn dư âm của hoảng loạn, nhẹ nhàng run rẩy. Thấy vậy, Triệu Viễn Chu liền ôm người vào lòng mà dỗ dành.
Mãi lâu sau, khi lý trí hoàn toàn trở lại, Trác Dực Thần mới miễn cưỡng kiềm chế cơn đau trong lục phủ ngũ tạng, run rẩy lông mi, giọng khàn khàn truy hỏi ngọn nguồn. Y muốn biết lần này lại vì lý do gì.
Triệu Viễn Chu tràn đầy thương tiếc mà nới lỏng vòng tay, đưa y ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng dùng tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Sau đó, hắn nghiêm túc quỳ một gối trước mặt Trác Dực Thần. Nhưng lúc này, hắn lại phát hiện lòng bàn tay Trác Dực Thần vương đầy vết máu, không khỏi kinh ngạc. Hắn lập tức phủ tay lên vết thương, vận yêu lực chữa lành.
Đợi ba nhịp thở, Triệu Viễn Chu mới ngẩng đầu, chậm rãi giải thích.
"Chuyện đêm nay ta không cố ý giấu ngươi. Ta có chút giao tình với con hồ ly kia, lần này đến Thái An quận, quả thực là vì tìm cô ta."
Trác Dực Thần không nổi giận, vẫn lặng lẽ nhìn hắn, không đáp lời.
Triệu Viễn Chu lại nắm lấy bàn tay trái của y đặt trên đầu gối, sau đó không biết từ đâu lấy ra một chiếc đuôi lông trắng như tuyết. Xem ra đây chính là thứ hắn lấy được từ nữ nhân kia.
"Đây là một phần đuôi của Bạch Ngọc Linh Hồ."
Bạch Ngọc Linh Hồ là thần thú thượng cổ, sở hữu sức mạnh thanh tẩy tất cả tà khí và ô uế. Dù truyền thuyết khó tin, nhưng năng lực thanh tẩy của tộc này chắc chắn là có thật.
Trong lời kể của Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần đã hiểu được toàn bộ sự việc. Yêu nữ kia chính là chưởng quầy của Ngũ Bảo Các, năm xưa từng được đại yêu cứu mạng, lần này hắn đến là để cầu nàng giúp đỡ.
Vậy ra ngay từ đầu, đây là kế hoạch của cả hai người.
Phải rồi, Trác Dực Thần hiểu rõ những việc mình đã làm trong quá khứ dẫn đến hậu quả bị sát khí quấn thân, nhưng vì nó không ảnh hưởng đến căn cơ, nên y chưa bao giờ để tâm. Vậy mà hôm nay lại xảy ra chuyện vì nó!
Y đáng lẽ phải giận, giận Triệu Viễn Chu không nói gì, để mình bị che mắt mà quay vòng vòng. Nhưng y lại không thể giận. Bởi vì hiện tại, người không có tư cách nhất chính là y.
Hắn còn nói, những con cá mà dạo gần đây y ăn đều do người ta dùng thực vật tinh luyện mà nuôi dưỡng, có tác dụng rất tốt đối với tâm thần u uất.
Dạ dày Trác Dực Thần lập tức thắt lại, cố nhịn rồi lại nhịn mới không ói ra ngay tại chỗ. Làm sao y có thể không thấy hổ thẹn đây? Nhận ân huệ của người khác mà không biết cảm kích, lại còn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Y nhắm mắt, lòng dạ cuộn trào.
Cẩn thận hồi tưởng lại, những ngày vui chơi ở Thái An quận vừa qua, mọi chuyện Triệu Viễn Chu làm dường như đều ẩn chứa thâm ý...
Tối nay đẩy y đi nơi khác cũng là để lấy bảo vật, một lần diệt trừ căn bệnh cứng đầu, không ngờ lại bị y hiểu lầm, suýt chút nữa gây ra một trận hiểu lầm lớn.
"Ta cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, ngươi vừa ra ngoài đã chạm mặt tiểu yêu đồng của con hồ ly kia." Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ nói.
Trác Dực Thần im lặng một lúc, mở mắt như muốn xác nhận điều gì: "Vậy sát trận..."
Triệu Viễn Chu mỉm cười: "Sớm đã đổi thành trận pháp thanh tẩy thông thường rồi."
Quả nhiên là vậy, quả nhiên là vậy. Trác Dực Thần không nhịn được mà tự giễu cười khẽ.
Đến lúc này, Triệu Viễn Chu sao có thể không nhận ra điều bất ổn, lập tức thu lại dáng vẻ ung dung, lo lắng hỏi y có ổn không. Trác Dực Thần lại phớt lờ hắn, như chìm vào một loại cố chấp.
"Vậy ngay từ đầu, ngươi đã xúi giục ta đến đây, cho đến việc ở quán trọ nào, ăn thứ gì... tất cả đều đã được tính toán sẵn rồi phải không?"
Triệu Viễn Chu chột dạ dời ánh mắt đi nơi khác.
Trác Dực Thần khẽ cười lạnh: "Đúng rồi, ngươi làm gì cũng có lý do, ngươi vĩnh viễn không bao giờ sai."
Nghe ra ẩn ý trong lời nói đó, Triệu Viễn Chu dường như cũng chìm vào một đoạn ký ức nào đó.
Nhưng Trác Dực Thần chỉ thất vọng mở miệng: "Ta tưởng rằng chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, bây giờ ngươi sẽ nói cho ta biết."
"Ta không hiểu, ngươi lúc nào cũng như vậy, lúc nào cũng như vậy..."
Nghe thấy sự hoang mang và uất ức tràn đầy trong giọng nói ấy, Triệu Viễn Chu biết lần này hắn thực sự đã chọc giận người kia. Trác Dực Thần rõ ràng đã tức giận, nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc, chỉ có đôi mắt ngập nước kia đang gào thét sự không cam lòng.
Tim Triệu Viễn Chu đột nhiên trĩu nặng, đúng là hắn đã làm sai. Hắn không muốn để người kia bận lòng lo nghĩ, lại tự cho mình quá cao, nghĩ rằng chuyện này mình có thể giải quyết một cách hoàn hảo. Từ đó mà bỏ quên điều quan trọng nhất—Trác Dực Thần chưa bao giờ là một mảnh lưu ly dễ vỡ cần hắn nâng niu cẩn thận, bọn họ luôn là những người cùng kề vai chiến đấu.
Những gì hắn âm thầm làm thật ra chỉ là để thỏa mãn tư tâm của chính mình mà thôi. Cái kiểu tự cho là đúng này, thật nực cười biết bao, cứ như thể chỉ cần lặng lẽ làm gì đó cho Trác Dực Thần, thì có thể bù đắp lại ngàn năm giày vò, để đêm khuya thanh vắng, trái tim không còn đau nhói. Nhưng hắn sai rồi, sai một cách nực cười. Dù có bao nhiêu lý do đầy đủ, cũng chỉ là cái cớ cho sự tổn thương mà thôi.
Chờ đợi rất lâu, sắc mặt Trác Dực Thần vẫn cực kỳ kém, Triệu Viễn Chu nhìn mà đau lòng, hối hận không kịp.
"Đợi ngươi khỏe lại—Không, từ bây giờ trở đi, ta nhất định sẽ không giấu ngươi bất cứ chuyện gì!"
"Nhưng ngươi là kẻ dối trá, ta không tin những lời đảm bảo của ngươi." Trác Dực Thần nhìn thẳng vào mắt hắn, thẳng thừng cắt đứt bất kỳ lời thề son sắt nào còn chưa kịp nói ra.
Niềm tin một khi sụp đổ thì rất khó xây dựng lại, huống hồ hắn là người đã có tiền án. Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng biết thế nào là tự làm tự chịu.
Hắn thở dài một hơi thật dài, đột nhiên nói: "Tiểu Thần, nếu ngươi đã nhận định ta bản tính khó đổi, vậy có thể vì ta mà mở lòng một lần không?"
Trác Dực Thần chần chừ một lúc, không hiểu tại sao tên này đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhưng nhìn dáng vẻ chân thành kia, y vẫn thỏa hiệp.
Linh lực vận hành chu thiên, trong khoảnh khắc có ý thức cảm nhận, cuối cùng y cũng phát hiện ra một điểm bất thường tinh tế trong cơ thể mình.
"Khi nào?" Trác Dực Thần mở mắt, lộ vẻ khó hiểu.
Triệu Viễn Chu đan chặt tay vào ngón tay y.
"Ngay từ đầu, ngay từ đầu."
"Đây là sinh khế, kết hạ khế ước này tức là tuyên cáo với trời đất hợp hai thành một, đời đời kiếp kiếp, không chết không ngừng. Từ nay về sau, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, giữa chúng ta không còn phân biệt, tự nhiên cũng sẽ không có lừa dối. Đồng thời, ta vĩnh viễn không rời khỏi ngươi, cho dù có một ngày ngươi ghét ta, bỏ rơi ta, thì cũng phải cùng ta dây dưa, như nước hòa vào mực, không thể tách rời."
Nghe vậy, Trác Dực Thần khó tin nhìn chằm chằm Triệu Viễn Chu hồi lâu, lắp bắp nói: "Ngươi đúng là điên rồi."
Nhưng Triệu Viễn Chu vẫn nhìn y chăm chú.
"Ta thấy Tiểu Trác đại nhân cũng chẳng kém là bao."
"Ý ngươi là gì?"
Lần này, Triệu Viễn Chu lại có chút kiêu ngạo đắc ý.
"Khắc ấn ký lên thần hồn không phải chuyện dễ dàng, nếu không phải Tiểu Trác ngươi đồng ý, chỉ với ý chí đơn phương của ta, sao có thể thành công?"
Khí thế bức người này làm Trác Dực Thần khó lòng đối phó, rõ ràng y đang ở thế chủ động, mà bây giờ kẻ bị 'áp đảo' lại là y. Chạm mắt với đôi con ngươi kiên định ấy, chỉ trong chốc lát, Trác Dực Thần đành ủ rũ rũ vai, hồi lâu mới như hạ quyết tâm. Y đưa tay nắm lấy cằm Triệu Viễn Chu.
"Đây là chính ngươi tự chọn, đời đời kiếp kiếp bị trói buộc với ta, vĩnh viễn chỉ có thể ở bên cạnh ta."
Sắc mặt nghiêm túc của Triệu Viễn Chu giãn ra vài phần.
"Ta cam tâm tình nguyện."
"Vậy đừng—đừng để ta chỉ có thể nhìn theo bóng lưng ngươi nữa."
"Tất nhiên."
Nói rồi, hắn khẽ nâng người hôn lên khóe môi Trác Dực Thần.
"Tiểu Thần có hiểu lòng ta không? Tiểu Thần có nguyện thương ta không?"
Trác Dực Thần không kìm được rung động, lao vào vòng tay người phía dưới.
"Ngươi từ khi nào lại không hiểu phong tình thế này?"
Tiếng cười khe khẽ như những cọng cỏ đuôi chó trong ký ức thuở bé mọc lên bừa bãi, khiến y từ vành tai ngứa đến tận đáy lòng. Rất nhanh, cảm giác ngứa ngáy ấy lan ra toàn thân, vừa dày đặc vừa nóng bỏng, khiến y chìm trong cảm giác kỳ lạ này mà đôi mắt dần phủ một tầng sương ướt át.
Tên yêu quái được lợi lại giở thói nũng nịu: "Tiểu Trác đại nhân thật đa tình, rõ ràng vừa mới cùng người ta kết sinh tử khế ước."
Ý thức của Trác Dực Thần mơ hồ, khó mà hiểu được hàm ý, chỉ có thể khẽ hừ một tiếng đầy nghi vấn. Kẻ này lập tức nghiến răng nghiến lợi mà ghen tuông vô cớ.
"Nhiều túi hương như vậy, xem ra mộng đẹp của các tiểu cô nương trên đời vẫn không giảm sút chút nào so với năm xưa nhỉ?"
Túi hương?!
Trác Dực Thần cuối cùng cũng nhớ ra mình đã quên mất chuyện gì, liền bật cười bất đắc dĩ, nhưng những lời trêu chọc năm xưa ngay sau đó lại khiến gương mặt vốn đã đỏ bừng của y càng thêm nóng rực. Trớ trêu thay, thời điểm này lại chẳng thích hợp để tức giận, đành phải nghiêm giọng quát: "Còn lắm lời nữa thì cút xuống đi!"
Thế là kẻ biết thời thế làm trang tuấn kiệt kia lập tức học được cách im lặng đúng lúc.
So với đường bộ, đường thủy êm ái hơn đôi chút, giảm được không ít xóc nảy. Trên bến thuyền, gió thổi làm áo bào tung bay phần phật. Trác Dực Thần nhìn về dòng sông rộng lớn khói sương mịt mờ, hiếm khi thất thần.
Danh bất hư truyền, linh hồ chi vĩ quả nhiên thần kỳ. Sau khi chữa khỏi bệnh cũ, tinh thần của y cũng khá hơn nhiều, không còn cả ngày chìm trong cơn uể oải, thỉnh thoảng còn có thể ngủ trọn một giấc đến sáng mà không mộng mị.
Thế nên vào một buổi sáng bình thường, Trác Dực Thần đột nhiên thay đổi ý định ở lại đây thêm vài ngày, mà quyết định lên đường xuôi về phương nam, để thưởng ngoạn khu rừng trúc tím kéo dài hàng chục dặm. Dẫu sao thì, có một con đại yêu nào đó vẫn luôn mong chờ điều này.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Triệu Viễn Chu bước tới khoác lên vai y một chiếc áo choàng dày.
Người kia vẫn lạnh lùng nhìn xa xăm, không rõ đang nhìn gì: "Có lẽ là đang nghĩ... chúng ta vẫn chưa kịp xem vở kịch đó."
Nghe vậy, đôi mày của Triệu Viễn Chu chợt dịu dàng hơn: "Có gì đáng xem đâu—chẳng phải ngươi và ta vẫn đang ở đây sao?"
Ánh mắt lạnh nhạt kia khẽ xao động gợn sóng, trái tim Trác Dực Thần bỗng đập mạnh, cảm giác sống động đã lâu không thấy lại một lần nữa trào dâng trong cơ thể y. Y quay đầu, định nói gì đó, thì chiếc thuyền nhỏ đã cập bờ.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro