Trọng lai bất trọng lai
Nguồn: https://zheergen911.lofter.com/post/1f766248_2be065b7c?incantation=rzXwhr7E9u3c
Thiết lập riêng: Không có chuyện Lưu Vân dẫn độ thần thức.
Triệu Viễn Chu có một bí mật không thể nói ra... Hắn là người đã trải qua luân hồi.
Khi chứng kiến Trác Dực Thần, sau khi giết chết mình, lại lựa chọn đi theo, thiên đạo đã cho hắn một cơ hội. Sau khi trở về quá khứ, hắn cố gắng nói cho mọi người biết sự thật này, nhưng phát hiện rằng mình bị cưỡng chế im lặng, tất cả dấu vết đều bị xóa sạch.
Lần đầu tiên, hắn thử thay đổi từng chi tiết nhỏ, mong phá vỡ xiềng xích của số phận, nhưng thay đổi quá ít ỏi, kết cục vẫn giống như trước.
Lần thứ hai, hắn cố gắng không tiếp xúc với những người kia, một mình tìm kiếm cách thoát khỏi vòng lặp. Nhưng số mệnh đã định, họ vẫn tụ họp lại với nhau. Nhưng lần này... người chết không phải là hắn, mà Trác Dực Thần lại ngã vào vòng tay hắn.
Lần thứ ba... chính là bây giờ.
"Thế nào? Khó chịu lắm sao? Ngươi không giết được ta đâu."
Triệu Viễn Chu đối diện với Trác Dực Thần, lời nói còn cay độc hơn lần trước, nụ cười ngạo nghễ đầy khiêu khích.
Nhìn người trước mặt rơi nước mắt đầy nhục nhã và không cam lòng, hắn lại bật cười, vừa thương xót vừa hài lòng.
Dáng vẻ điên cuồng ấy khiến ngay cả Phạm Anh đứng bên cạnh cũng không kìm được mà phẫn nộ chửi thẳng: "Đồ điên!"
Đạt được mục đích, hắn tùy ý ngồi xuống trong đại lao, hồi tưởng xem mình đã bỏ sót chi tiết nào trong những lần trước hay không.
Tất cả các điểm mấu chốt đều không thể thay đổi, vậy thì nên bắt đầu từ đâu? Nếu... thiên mệnh không thể nghịch chuyển, vậy ít nhất... phải để Tiểu Trác bình an vô sự... Tận mắt nhìn người mình yêu chết trước mặt, thật quá tàn nhẫn.
Khẽ thở dài, cố tình làm tổn thương và đẩy người yêu ra xa, cũng chẳng khác nào lăng trì chính trái tim mình.
Tiếng xích sắt va chạm...
"Sao rồi? Trác đại nhân đã suy nghĩ xong chưa?"
Ngay cả cách gọi đầy yêu thương, hắn cũng phải giấu kín.
"Trác đại nhân?" Giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên sau lưng.
Triệu Viễn Chu kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy Văn Tiêu và Phạm Anh đứng ngoài ngục, nhưng không có bóng dáng quen thuộc kia.
Nhận ra ánh mắt tìm kiếm của hắn, Văn Tiêu lạnh lùng mở miệng.
"Tìm gì? Tiểu Trác sao? Nó bị ngươi làm tức đến mức thổ huyết ngất xỉu rồi, ngươi hài lòng chưa?"
Đôi mắt thần nữ giờ đây chẳng còn chút từ bi nào.
Triệu Viễn Chu khẽ cười khẩy: "Đúng là yếu ớt."
Bàn tay giấu dưới tay áo đã siết chặt đến trắng bệch, máu tươi thấm qua kẽ tay, nhuộm đỏ lớp vải đen.
...
"Sao rồi?"
Trác Dực Thần tựa vào giường, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng vẫn chưa hồi phục, giọng nói có chút yếu ớt.
Văn Tiêu thuật lại đại khái cuộc đối thoại trong ngục. Trác Dực Thần im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.
Ngực y vẫn còn đau âm ỉ, Vân Quang Kiếm đặt trên bàn cũng theo đó mà khẽ rung lên.
...
Triệu Viễn Chu thành thạo bắt lấy lệnh bài được ném tới, tìm một tư thế thoải mái mà ngồi xuống, ánh mắt dừng trên bóng lưng Trác Dực Thần.
Đó là mái tóc từng vương trên tay hắn khi tình ý tràn đầy, là vòng eo đã được ôm ấp vô số lần...
Cảm nhận được ánh mắt dính chặt lấy mình, Trác Dực Thần thoáng quay đầu, nhíu mày liếc nhìn hắn, sau đó lại quay về tiếp tục bàn bạc với mọi người.
Những điểm mấu chốt vẫn không thể thoát khỏi số mệnh.
Nhìn Trác Dực Thần quấn đầy băng vải, đang được Văn Tiêu đút thuốc, một cảm giác bất lực trào dâng trong lòng hắn. Nhưng hắn chỉ có thể bật ra một câu châm chọc.
"Kiếm pháp của tộc Băng Di, Trác đại nhân lại không biết sao?"
Dĩ nhiên hắn biết lý do. Vì sao ư?
Vì chính hắn...
Văn Tiêu cuối cùng không nhịn được nữa, châm chọc lại: "Chu Yếm... là 'Yếm' nào nhỉ? Chắc là cái 'Yếm' trong 'chướng mắt' ấy?"
Nhưng Triệu Viễn Chu không đáp lại. Quả thật, hắn quá đáng ghét.
"Nhưng ta có thể dạy ngươi, Trác đại nhân có muốn học không?" Giọng nói mang theo chút chờ mong.
Đột nhiên, hắn cảm thấy có chút cảm kích những điểm mấu chốt không thể thay đổi này... Dù cho hắn đã hạ quyết tâm, ít nhất vẫn còn có thể dùng lý do này để chạm vào y. Dù không nhìn thấy vẻ mặt của Trác Dực Thần, hắn vẫn có thể cảm nhận được sự do dự của y.
Bờ lưng thẳng tắp khẽ thả lỏng, giọng nói khẽ khàng, như thể đang kìm nén gì đó.
"Được."
Có lẽ vì bị những lời châm chọc của Triệu Viễn Chu chọc giận, trong suốt buổi luyện tập, Trác Dực Thần không nói lấy một lời.
"Trác đại nhân yếu quá nhỉ? Mới luyện có hai chiêu đã chịu không nổi rồi?"
Lời nói mang theo ý cười, nhưng nghe vào lại đầy cay nghiệt.
Trác Dực Thần không phản bác, chỉ quay đầu không thèm nhìn hắn.
"Tay nâng cao lên."
Triệu Viễn Chu vươn tay, đỡ lấy cánh tay hơi thấp của Trác Dực Thần, nhưng lại không chịu rời đi. Người kia cũng cảm nhận được sự tiếp xúc này, thân thể khẽ run, sau đó mất kiên nhẫn hất ra.
"Đừng chạm vào ta!"
Đó là câu đầu tiên y nói.
Triệu Viễn Chu lặng lẽ thu tay về. Nhưng cũng không sao cả... Chỉ cần có thể nhìn thấy y, thế là đủ rồi.
Đã trải qua ba lần quá khứ, khiến Triệu Viễn Chu có chút hoảng hốt...
Lần này rất thành công, Triệu Viễn Chu đã thành công đẩy xa Trác Dực Thần, nhìn y hòa nhập với mọi người, hắn cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Đứa trẻ kéo chiếc chuông bên hông Trác Dực Thần, ánh mắt mang theo chút ghen tị... Khoảnh khắc đối diện nhau, theo bản năng né tránh.
"Tiểu Trác, sao thế?" Văn Tiêu thấy Trác Dực Thần đờ người nhìn Triệu Viễn Chu, có chút khó hiểu.
"Không có gì... chỉ là cảm thấy, có chút kỳ lạ..." Nói xong, y thu lại ánh mắt, mỉm cười với Văn Tiêu.
Cứ ngỡ có thể duy trì tình trạng này mãi mãi, nhưng khi màn sương trắng bao phủ, hắn vẫn hoảng loạn thốt lên: "Tiểu Trác!"
Bất chấp những người còn lại, hắn đuổi theo vào trong màn sương.
Cỗ quan tài cũng là một điểm mấu chốt... Thiên đạo không cho phép hắn vào trong lúc này.
Bàn tay đập mạnh lên nắp quan tài, tạo ra âm thanh chấn động đến mức khiến những người đuổi theo đều khựng lại. Nhận ra sự thất thố của bản thân, Triệu Viễn Chu nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nhưng bàn tay siết chặt thành nắm đấm vẫn lộ rõ trước mắt mọi người.
Mọi thứ đều quen thuộc đến đáng sợ...
Những con yêu quái quen thuộc, những lời cầu nguyện quen thuộc, và... bóng lưng quen thuộc ấy.
"Tiểu Trác! Mau tỉnh lại!"
Nhìn đôi mắt vô thần của Trác Dực Thần, hắn vứt bỏ lý trí, hoảng loạn đưa tay ra.
Chát!
Bàn tay bị hất ra, đối diện với hắn là ánh mắt lạnh lẽo của Trác Dực Thần. Bất giác lùi lại một bước, hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Không ngờ một người thông minh như Trác đại nhân cũng có lúc trúng loại trò lừa gạt này."
Lời nói như tẩm độc, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người y, hắn lại phải cố kìm nén cơn giận. Vẫn không thoát khỏi số phận sao...?
"Không liên quan đến ngươi." Giọng điệu nhạt nhẽo, kiên nhẫn để Bạch Cửu băng bó vết thương.
Để ăn mừng, cả trấn ngập tràn tiếng ca múa...
Mọi người xúm lại đòi Trác Dực Thần múa kiếm một bài. Triệu Viễn Chu lần này chỉ chọn yên lặng đứng bên cạnh quan sát, thực ra trong lòng cũng có chút mong đợi... nhưng lại gạt đi ngay lập tức. Không ngờ, Trác Dực Thần lại quay đầu nói với hắn.
"Ngươi cũng đến đi."
Dáng vẻ không cho phép từ chối.
"Sao vậy? Trác đại nhân lại muốn cùng kẻ thù của mình múa kiếm sao? Không hợp lẽ đâu nhỉ..."
Triệu Viễn Chu dựa người vào bàn, thẳng thừng từ chối. Nhưng Trác Dực Thần không tức giận, chỉ nhượng bộ gật đầu, sau đó một mình bước ra giữa hồ. Hắn đã cùng y múa ba lần rồi...
Nhìn bóng dáng trong nước, tà áo phất phơ, mái tóc tung bay, dường như vì chỉ có một mình mà kiếm pháp trở nên xa lạ...
Lệ khí đem theo nỗi đau nhức nhối, từ trong ra ngoài, tra tấn lấy thần trí của Triệu Viễn Chu.
Trong cơn mê man, hắn nhìn thấy Trác Dực Thần rút kiếm hướng về phía mình, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười...
Nhưng, vẫn chẳng có gì thay đổi. Sự giãy giụa lặp đi lặp lại cùng nỗi đau bất lực khiến Triệu Viễn Chu dần trở nên tê liệt. Ngồi trên bậc thềm quen thuộc, trong khoảnh khắc, tuyệt vọng tràn ngập toàn thân, thậm chí bắt đầu nghi ngờ sự thật về những gì mình đã trải qua.
"Triệu Viễn Chu..."
Bên tai vang lên giọng nói trong trẻo của Trác Dực Thần, nhẹ nhàng gọi tên hắn...
Tiểu Trác à.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân. Triệu Viễn Chu ép mình ổn định tâm trạng, cất giọng: "Trác đại nhân đến để giết ta sao?"
Y không đáp, chỉ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, mang theo một bình rượu.
"Uống không?"
Trác Dực Thần rõ ràng đang hỏi, nhưng tay đã mở nắp bình. Hắn lặng lẽ nhận lấy ly rượu đưa qua, đầu ngón tay vô thức lướt nhẹ qua tay y, rồi lại luyến tiếc rút về.
Rượu mạnh xuống bụng, nhưng không thể xua tan nỗi u sầu... Một ly nhỏ, làm sao có thể địch lại muôn vàn bi thương? Càng uống, đầu óc lại càng tỉnh táo...
Ánh trăng trải rộng, nhuộm lớp tuyết mới thành sắc bạc, tựa như một tấm gương, phản chiếu rõ ràng nội tâm của Triệu Viễn Chu.
Trên vai truyền đến một sức nặng—là Trác Dực Thần đã say đến bất tỉnh nhân sự. Y lúc say lại ngoan ngoãn đến lạ, không khóc không quậy, chỉ lặng lẽ tựa vào vai Triệu Viễn Chu mà ngủ.
Như thể thương hại, mây đen che kín ánh trăng, không để lại một tia sáng nào. Trong màn đêm, Triệu Viễn Chu mới dám bộc lộ tình cảm của mình. Cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào gò má ửng đỏ của Trác Dực Thần.
Y gầy đi rồi...
Nước mắt không kìm được mà tràn ra, thấm ướt vạt áo.
"Tiểu Trác, sao ngươi lại ngốc như vậy chứ..."
Hình ảnh Trác Dực Thần đổ gục trong lòng hắn vẫn in rõ trong tâm trí, thậm chí hắn còn chưa kịp mở lời, y đã không còn hơi thở...
Triệu Viễn Chu bế Trác Dực Thần lên, đưa y trở về.
Đúng lúc đó, ánh trăng xuyên qua tầng mây, như một sự bố thí, chiếu sáng con đường phía trước.
Đoạn đường không dài, nhưng hắn lại mong mãi không kết thúc. Trong lòng, Trác Dực Thần như cảm nhận được điều gì đó, khẽ rúc vào gần hắn hơn.
...
Hai điểm mấu chốt tàn nhẫn nhất...
Dù là một yêu quái tự phụ tài giỏi như hắn, cũng không thể chịu đựng được nỗi đau của vạn kiếm xuyên tâm.
Lệ khí mang theo hiọng nói mê hoặc, bao trùm bên người
Nỗi giày vò cả thể xác lẫn tinh thần. Nhưng Triệu Viễn Chu chẳng buồn bận tâm—hắn chỉ biết rằng... Tiểu Trác của hắn đang ở bên ngoài, bị Ly Luân tàn nhẫn dày vò trong trận chiến.
"Đủ rồi!"
Lệ khí quanh thân bạo phát, xé nát hóa thân... Nhưng hắn chợt nhận ra điều không ổn! Lần này, hắn không bị khống chế! Ánh mắt lập tức nhìn về vị trí hóa thân vốn dĩ phải tồn tại... nhưng ở đó, chẳng có gì cả.
Sau cơn ngạc nhiên là niềm vui sướng ập đến. Vì quá mức kích động, cơ thể căng cứng bao lâu nay lập tức suy sụp, khiến hắn quỵ ngã xuống đất.
Tiểu Trác!
Khó khăn đứng dậy, hắn muốn chạy đến bên Trác Dực Thần, nhưng lại bị kết giới chặn lại... Thiên đạo trêu ngươi, để Triệu Viễn Chu chìm trong thống khổ. Loại tra tấn khi biết rõ người mình yêu đang bị giày vò ngoài kia, nhưng bản thân lại hoàn toàn bất lực—so với việc vĩnh viễn không thể gặp lại còn tuyệt vọng hơn.
"Ra ngoài! Tất cả đi ra ngoài!"
Lần đầu tiên trước mặt mọi người, Triệu Viễn Chu phát điên. Nhìn Trác Dực Thần nằm bất động trên giường, sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, hắn gào lên. Bàn tay run rẩy nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc lạnh lẽo của Trác Dực Thần. Hắn còn nhớ, chính mình đã từng hứa—tuyệt đối không bao giờ buông tay y.
Tiểu Trác... Xin lỗi...
Hắn vĩnh viễn không thể tha thứ cho sự bất lực của chính mình.
Ngồi bệt bên giường, niềm vui vừa có được lập tức bị đè bẹp bởi nỗi đau đang cuộn trào.
"Ngươi đang giấu chúng ta điều gì đó."
Văn Tiêu vừa bước vào liền nhìn thấy Triệu Viễn Chu, ánh mắt sâu lắng nhìn Trác Dực Thần, giọng điệu quả quyết. Triệu Viễn Chu không đáp, nhưng vẫn ngước lên nhìn Văn Tiêu.
Điều đó khiến Văn Tiêu sững sờ—bởi lẽ, Triệu Viễn Chu trước mặt nàng chẳng còn vẻ hời hợt thường ngày, chỉ còn lại đôi mắt vô hồn, nước mắt giàn giụa, cả người trông vô cùng thảm hại.
"Ngươi lúc nào cũng châm chọc Tiểu Trác..."
Văn Tiêu từ lâu đã nhận ra sự bất thường. Bề ngoài, Triệu Viễn Chu luôn trêu chọc, châm biếm Trác Dực Thần. Nhưng phía sau, hắn lại lặng lẽ dõi theo y với ánh mắt đầy dịu dàng.
Mỗi lần gặp nguy hiểm, Triệu Viễn Chu vĩnh viễn là người đứng sau y. Thái độ mâu thuẫn đến cực đoan, như thể cố tình đẩy Trác Dực Thần ra xa. Và hắn đã thành công—Tiểu Trác quả thực đã xa lánh hắn, thậm chí còn rất ít khi nói chuyện cùng hắn.
"Tại sao?" Văn Tiêu nói ra suy đoán của mình, rồi chất vấn.
"Ngươi thông minh lắm..." Giọng khàn đặc, Triệu Viễn Chu bật cười khẽ.
"Lần nào cũng vậy..."
"Cái gì?" Văn Tiêu nhíu mày, cố gắng hiểu những lời lẽ rời rạc ấy.
"Có thể... giúp ta một việc không?"
Do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn là lời cầu xin.
...
Văn Tiêu đứng ngoài ngục. Bên trong... là Trác Dực Thần đã hóa yêu.
Y mặc y phục mỏng manh, mái tóc có chút rối loạn, cô độc ngồi đó, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào đôi tay của chính mình. Tựa như một món đồ sứ tinh xảo. Từ xa nhìn lại, làn da hắn trắng ngần như ngọc, mềm mại tựa lụa.
Nhưng đến gần mới thấy—trên đó chằng chịt những vết thương sâu hoắm, từng đường nứt chằng chịt, tựa như chỉ cần khẽ chạm, y sẽ ngay lập tức vỡ vụn thành từng mảnh.
"Tiểu Trác..." Văn Tiêu lo lắng cất tiếng.
"Hãy chăm sóc tốt cho Tiểu Trác... Được không?"
Nghe thấy tiếng gọi, Trác Dực Thần ngước lên. Sắc mặt y tái nhợt, nhưng những hoa văn yêu tộc trên cổ lại rực rỡ vô cùng.
"Yên tâm... Ta không sao." Giọng nói có chút yếu ớt, nhưng y vẫn dịu dàng an ủi.
Tiễn Văn Tiêu rời đi, Trác Dực Thần đột nhiên lạnh giọng quát về góc tối.
"Ra ngoài!"
"Ta chỉ đến xem ngươi..."
Triệu Viễn Chu từ bóng tối bước ra, giọng điệu ôn hòa. Trác Dực Thần mím môi, nhìn hắn thật lâu, cuối cùng không kiên nhẫn lên tiếng.
"Ta không cần ngươi thương hại. Cút đi!"
Hai tay siết chặt, như thể đang kìm nén điều gì đó. Chờ đến khi bóng dáng Triệu Viễn Chu biến mất, nước mắt y rốt cuộc cũng rơi xuống. Từng giọt, từng giọt, rơi xuống nền đất lạnh. Y thu người lại, ôm lấy chính mình, lẩm bẩm...
"Phải làm sao đây..."
...
"Ngươi dường như không bất ngờ lắm..." Ứng Long nhìn Triệu Viễn Chu, ánh mắt lộ vẻ thích thú.
"Chuyện gì? Chuyện về quá khứ của các ngươi sao?"
Triệu Viễn Chu bình thản quan sát ký ức của Ứng Long. Trải qua vô số luân hồi, hắn đã chẳng còn dao động nữa.
"Ngươi đã đưa ra lựa chọn đúng đắn..." Ứng Long cất lời, tựa như một lời khen ngợi.
"Lựa chọn đúng đắn?" Lông mày Triệu Viễn Chu giật giật, cảm giác bực bội dâng lên, khiến giọng hắn cao hơn hẳn. Hắn chất vấn: "Rốt cuộc thế nào mới là lựa chọn đúng đắn?!"
"Là chính tay ép người mình yêu phải kết liễu mình sao?"
"Hay là tận mắt chứng kiến hắn chết đi mà bản thân lại bất lực?!"
Mắt đỏ hoe, hắn ngửa mặt lên trời, không biết là đang hỏi Ứng Long, hay là đang chất vấn số phận đầy bất công này.
Ứng Long không trả lời. Triệu Viễn Chu chán nản, đành cố gắng điều chỉnh cảm xúc, như thể người vừa phát điên kia không phải hắn.
"Triệu Viễn Chu..." Giọng nói của Trác Dực Thần vang lên từ phía sau.
Y hẳn đã thấy được tương lai rồi. Triệu Viễn Chu quay lại, nở một nụ cười giả tạo.
"Trác đại nhân... thế nào? Ở tương lai, đại thù đã báo, vui lắm đúng không?"
"...Xin lỗi."
Khi rời khỏi ảo cảnh, bỗng nghe thấy Ứng Long bất thình lình nói một câu. Nhưng nói với ai, không ai hay biết...
Từ đó về sau, hai người không còn nói chuyện với nhau nữa. Chỉ là, Trác Dực Thần bắt đầu miệt mài luyện kiếm, không hề biết mệt mỏi... Triệu Viễn Chu luôn đứng từ xa, lặng lẽ nhìn bóng dáng đang tập kiếm kia, xuất thần.
"Ta vẫn không hiểu."
Văn Tiêu đi đến bên cạnh, cùng hắn nhìn về phía Trác Dực Thần.
"Chuyện gì?" Triệu Viễn Chu không rời mắt.
"Tại sao ngươi lại đẩy nó ra xa?" Văn Tiêu không tài nào hiểu nổi.
Triệu Viễn Chu thà hạ mình cầu xin mình, nhưng lại không chịu tự mình bước tới.
"Bởi vì..."
Bởi vì ta yêu hắn. Nhưng câu nói đó chưa bao giờ được thốt ra.
Văn Tiêu đợi mãi không thấy câu trả lời, nghi hoặc nhìn Triệu Viễn Chu.
"Bởi vì... ta ghét hắn."
Nở nụ cười giả tạo, hắn nói ra một lời dối trá. Nếu có thể, hắn cũng muốn tự lừa dối chính mình.
Tai của yêu tộc rất thính, Trác Dực Thần vừa mới hóa yêu cũng không ngoại lệ. Vô tình nghe được đoạn đối thoại ấy, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm thêm một phần, đường kiếm cũng nhanh hơn một chút.
Sau khi rời khỏi cấm địa, mỗi đêm trong giấc mơ y đều thấy bóng dáng của Băng Di. Trác Dực Thần thử giao tiếp, nhưng chẳng có tác dụng gì. Băng Di chỉ đứng giữa mặt hồ, không ngừng múa kiếm.
Y nhận ra đó là Băng Di kiếm pháp, nhưng có đôi chỗ khác biệt. Cứ như vậy, đêm nào cũng lặp lại... và độ khó ngày càng tăng. Khi chìm vào luyện tập, luôn có một bát nước lặng lẽ đặt bên cạnh y.
Nhưng y chưa từng chạm đến.
...
Thời gian ngày càng gấp rút, nỗi lo trong lòng Triệu Viễn Chu cũng ngày càng lớn. Hắn nhận ra Trác Dực Thần càng lúc càng khắc khổ. Đây vốn dĩ là điều tốt, nhưng nhìn y ngày càng gầy gò, hắn không khỏi lo lắng. Văn Tiêu từng khuyên ngăn, nhưng không có tác dụng... Đêm hôm đó, cuối cùng Triệu Viễn Chu cũng bước ra khỏi vùng an toàn của mình, tìm đến Trác Dực Thần, kẻ vẫn đang luyện kiếm.
"Trác đại nhân thật kiên trì. Muốn giết ta đến vậy sao?"
Triệu Viễn Chu khoanh tay, đánh giá Trác Dực Thần từ trên xuống dưới.
Quần áo đã có phần rộng hơn trước. Mồ hôi chảy dọc theo gò má, môi hơi hé mở thở dốc, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở.
Đây đã là canh ba rồi...
Trác Dực Thần không trả lời. Y chỉ đứng yên đó, nhìn thẳng vào mắt Triệu Viễn Chu, như thể muốn nhìn xuyên thấu hắn. Sau đó, y khẽ thở dài một hơi, buông lỏng toàn thân, quay lưng đi, như ngầm ra lệnh tiễn khách.
"Không ngờ Trác đại nhân lại ghét ta đến vậy..."
Triệu Viễn Chu bĩu môi, nhưng không hề rời đi.
"Hừ, chẳng phải chính ngươi ghét ta trước sao?" Trác Dực Thần bật cười lạnh lẽo, không còn khách sáo nữa. "Cút!"
Chỉ một chữ.
Khi không còn cảm nhận được khí tức của Triệu Viễn Chu nữa, Trác Dực Thần mới ngồi bệt xuống đất, bàn tay lướt nhẹ qua thân kiếm Vân Quang.
"Băng Di..."
Sắp rồi.
Sắp học được rồi.
Bấu chặt vào mặt trong cánh tay, dùng cơn đau để xua tan cơn mệt mỏi, y lại tiếp tục luyện tập theo những gì còn sót lại trong ký ức.
Trác Dực Thần không biết mình ngủ quên từ khi nào. Chỉ biết rằng, lúc mở mắt ra, y đã nằm trên giường của chính mình. Kiếm Vân Quang được đặt ngay ngắn trên bàn.
Trận chiến cuối cùng kết thúc. Tất cả đều đang nghỉ ngơi. Chỉ có Trác Dực Thần, trên người đầy thương tích, vẫn cố chấp tìm đến Triệu Viễn Chu.
"Trác đại nhân gấp gáp vậy sao? Ta có chạy đâu mà sợ."
Triệu Viễn Chu như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, đứng đó, sẵn sàng mặc y định đoạt. Lần này... chắc Tiểu Trác đại nhân sẽ không bao giờ tìm đến mình nữa...
Vẫn còn muốn sống thêm một chút...
Vẫn còn muốn nhìn y thêm một chút...
"Triệu Viễn Chu..." Giọng nói nghẹn ngào.
Đôi mắt Trác Dực Thần ngập tràn nước mắt. Bàn tay cầm kiếm run rẩy. Bộ dạng quen thuộc này khiến Triệu Viễn Chu bỗng dưng cảm thấy bất an.
"Sao vậy? Trác đại nhân định khóc tang cho ta trước à?" Giọng hắn cũng bắt đầu run lên. "Còn chờ gì nữa?"
Triệu Viễn Chu mở rộng hai tay, để lộ vị trí trái tim mà không chút do dự.
Nếu có thể... muốn ôm y một lần nữa...
Muốn khắc y vào tận xương cốt...
Vĩnh viễn không chia lìa...
Cuối cùng... Một cơn đau buốt xuyên thẳng qua lồng ngực. Cả người hắn ngã về phía sau...
Đưa tay chạm vào khuôn mặt Trác Dực Thần... Cuối cùng cũng có thể giúp y lau nước mắt...
Cơn đau nhói vẫn chưa dừng lại. Kiếm Vân Quang phát ra ánh sáng xanh, hòa cùng những giọt nước mắt của Trác Dực Thần bùng lên một luồng sức mạnh...
Khi Triệu Viễn Chu mở mắt lần nữa, cảnh tượng quen thuộc trước mặt khiến hắn chết lặng. Chẳng lẽ... vẫn thất bại rồi sao? Nhưng cơn đau nhói ở lồng ngực lại nhắc nhở hắn rằng—dường như không phải vậy...
Giật mình bật dậy, hắn liền trông thấy Trác Dực Thần đã kiệt sức quỳ ngồi trước mặt mình. Ngực y phập phồng dữ dội, gương mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh thấm đẫm áo, dùng kiếm Vân Quang để chống đỡ cơ thể.
Không đúng! Không đúng!
Tại sao vẫn thế này?!
Cuối cùng, y không còn chút sức lực nào nữa, gục xuống...
"Tiểu Trác!"
Triệu Viễn Chu hoảng hốt đỡ lấy thân thể y, miệng lẩm bẩm không ngừng.
"Sao có thể chứ? Sao có thể như vậy!"
Hắn bất chấp tất cả, dốc hết yêu lực truyền vào cơ thể Trác Dực Thần, nhưng lần này... lệ khí không còn xuất hiện nữa. Vẫn không thoát khỏi sao... Tuyệt vọng dần lan ra, như một con rắn độc siết chặt lấy hắn, cảm giác ngột ngạt càng lúc càng rõ rệt.
Người trong lòng bỗng khẽ rên lên. Mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo Triệu Viễn Chu.
"Ngươi đã canh giữ suốt một tuần rồi..." Văn Tiêu đứng ở cửa, nhắc nhở kẻ vẫn còn ngây ngẩn kia.
Không có hồi đáp.
Chỉ có ánh mắt không rời khỏi Trác Dực Thần, như thể sợ rằng chỉ cần chớp mắt, y sẽ biến mất. Lần này, cuối cùng cũng xoay chuyển được thiên mệnh.
Rõ ràng kết cục viên mãn, nhưng nhìn người vẫn còn hôn mê, không chút huyết sắc, nằm lặng yên trên giường... Nếu không phải lồng ngực vẫn còn phập phồng, e rằng chẳng khác gì người chết. Suốt một tuần qua, Triệu Viễn Chu luôn nắm chặt lấy tay y, chỉ cần cảm thấy có gì không ổn, liền lập tức truyền yêu lực.
Tại sao không phải là ta...
Rõ ràng... Tiểu Trác sợ đau nhất...
Hơn một tháng sau, Trác Dực Thần cuối cùng cũng tỉnh lại.
Vừa mở mắt, liền trông thấy Triệu Viễn Chu ngồi bên giường, trên mặt thoáng hiện vẻ vui mừng. Nhưng ngay sau đó, như nhớ ra điều gì, hắn vội buông tay y ra.
Trác Dực Thần muốn mở miệng, nhưng cổ họng đau rát, chỉ phát ra vài âm thanh khàn đặc. Triệu Viễn Chu luống cuống đi rót nước, bóng lưng có chút bối rối.
Nhìn cảnh tượng đó, Trác Dực Thần bật cười.
"Thấy đỡ hơn chưa?" Giọng điệu cẩn thận hỏi han.
Y nuốt xuống ngụm nước cuối cùng, khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Cả hai lại rơi vào im lặng.
Trác Dực Thần kéo nhẹ tay áo Triệu Viễn Chu, dẫn tay hắn đặt lên tay mình. Không đợi hắn phản ứng, y chủ động nắm lấy. Không ai nói gì, chỉ có đôi tay nắm chặt hơn một chút.
"Xin lỗi..." Cuối cùng, hắn cũng phá vỡ sự tĩnh lặng.
Triệu Viễn Chu như một đứa trẻ, sụt sịt, liên tục lặp lại câu nói ấy. Bàn tay đang nắm lấy bỗng được nâng lên. Tiếp theo là một nụ hôn khẽ trên mu bàn tay.
"Ta cam lòng."
Thế gian có muôn vạn đạo lý, nhưng cũng chẳng thể thắng nổi một câu "cam lòng".
Ta cam lòng.
...
"Lúc đó ngươi đã dùng cách gì?" Triệu Viễn Chu đẩy nhẹ chiếc xích đu, lên tiếng hỏi.
"... Hiến tế."
Trác Dực Thần đáp lại, giọng có chút trầm thấp. Vậy nên, khi đó, mình sống... còn y thì chết.
"Vậy lần này thì sao?" Hắn khó hiểu.
"Sau khi rời khỏi cấm địa, mỗi đêm Băng Di đều xuất hiện trong giấc mơ của ta."
"Kiếm pháp trong mộng hơi khác so với trước, ta đoán đó có thể là một bước ngoặt."
Trác Dực Thần khẽ dùng mũi chân điểm nhẹ xuống đất, tay đặt lên dây xích, trùng hợp chạm vào bàn tay Triệu Viễn Chu.
"Nhưng... ta vốn nghĩ lần này cũng sẽ thất bại..."
"Dù sao, ngươi và lệ khí vốn là một thể."
Chính y cũng rất khó hiểu. Lần này, y vốn đã mang theo quyết tâm sẽ chết mà xuất kiếm.
Điều này khiến Triệu Viễn Chu chợt nhớ lại. khi ở tiểu viện đối đầu với lệ khí... Chẳng lẽ, khi xé nát hóa thân lúc đó, lệ khí cũng đã bị tách rời?
"Không muốn nghĩ nữa..."
"Hiện tại... đã rất tốt rồi."
Giọng nói của Trác Dực Thần kéo Triệu Viễn Chu trở về thực tại. Bây giờ, đã rất tốt rồi...
Triệu Viễn Chu bật cười khẽ.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên cổ Trác Dực Thần, khiến y ngẩng đầu lên. Ánh mắt ngập tràn yêu thương, hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn thật dịu dàng.
Ghi chú của tác giả: Triệu Viễn Chu đã trải qua ba lần luân hồi, Trác Dực Thần hai lần. Ở lần cuối cùng, cả hai đều cố tình giữ khoảng cách để bảo vệ đối phương. Vì vậy, khi Triệu Viễn Chu cố ý kiếm chuyện, Trác Dực Thần chỉ im lặng, không hề phản bác.
Việc dạy kiếm pháp Vân Quang thực chất là do Trác Dực Thần cố tình bị thương. Cảnh múa kiếm trên mặt nước cũng là y chủ động mời đối phương. Bởi vì chỉ có hai thời điểm này, y mới có thể quang minh chính đại được ở riêng với hắn.
Việc bị tức đến thổ huyết thực chất là do quá kích động khi một lần nữa bước vào luân hồi.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro