Tương phùng (1)

Nguồn: https://quzhongrenbusan70736.lofter.com/post/312a72cf_2bd2d0a4c?incantation=rz4erzLpja5a

Giới thiệu của tác giả:

- Có thiết lập riêng, Tiểu Trác có thể sinh con, có em bé nhé.

- Xin lỗi nếu nhân vật bị OOC, có một số tình tiết từ kịch bản gốc.

- Dòng thời gian: Sau khi Triệu Viễn Chu qua đời, Trác Dực Thần đi khắp tứ hải, hai mươi tám ngọn núi Đại Hoang để tìm kiếm...

- Ý muốn ban đầu là mong có cái kết đoàn viên, mọi người đều còn sống.


...


Con phố nhỏ, quán trà và nhà hàng tỏa khói xanh, người và yêu quái qua lại ẩn hiện trong đó. Tiếng rao bán của người bán hàng, tiếng hỏi han của khách đến từ phương xa, tiếng cười đùa của trẻ nhỏ hòa quyện không ngớt, tất cả đều thể hiện sự phồn hoa và an định của hiện tại.

Trác Dực Thần ngồi ở chỗ khách trong quán trà, nhìn khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài qua khung cửa sổ, trong lòng thoáng dâng lên một cảm giác trống vắng. Bỗng nhiên, một bông tuyết nhẹ nhàng như lông vũ bay vào qua cửa sổ. Trác Dực Thần đưa tay ra, bông tuyết rơi vào lòng bàn tay rồi tan chảy ngay lập tức. Đôi môi y khẽ động, không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt thoáng qua một tia u sầu. "Triệu Viễn Chu, tuyết rơi rồi..." Giọng nói y nhẹ tựa bông tuyết vừa bay vào, thoáng qua rồi tan biến, như một lời thương nhớ hay một lời tâm sự...

Khi Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đến nơi, Trác Dực Thần đang đắm chìm trong cảnh tuyết bên ngoài. Mãi đến khi hai người ngồi xuống bàn, Trác Dực Thần mới bừng tỉnh.

"Hai người tới rồi."

Văn Tiêu nhìn mái tóc hai bên đã bạc trắng của y, trong lòng không khỏi xót xa. Cuộc chia ly đó rốt cuộc đã mang đi một Trác đại nhân hăng hái và đầy phong độ. Trước mắt nàng là một Trác Dực Thần tan vỡ, bi thương, thậm chí nụ cười cũng ẩn chứa sự u buồn. Nàng cầm lấy ấm trà, rót hai chén, một chén đẩy về phía Bùi Tư Tịnh bên cạnh.

"Đúng vậy," nàng nói, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi cảnh tượng nhộn nhịp hiện ra. "Đại yêu không chết oan. Bây giờ, người và yêu quái có thể chung sống hòa bình, đều nhờ vào sự hy sinh của hắn."

Không xa vang lên giọng kể chuyện của một người kể, nội dung đang nói về Chu Yếm, kể hắn đã làm thế nào hy sinh vì cứu vớt muôn dân thiên hạ... Nghe những điều đó, Trác Dực Thần cười nhạt, ánh mắt hiện lên sự đau thương vụn vỡ.

"... Hắn là một người như vậy... Ha... Muốn quên đi, thật khó mà..."

Bùi Tư Tịnh nhìn Trác Dực Thần trước mặt, lên tiếng: "Vẫn chưa có tin tức gì về hắn sao?"

Trác Dực Thần lắc đầu, đôi mắt cụp xuống.

"Ta vào khoảnh khắc cuối cùng đã dùng cách học được trong ảo cảnh Băng Di, tách ra một mảnh nguyên thần, giữ lại một tia sinh cơ cho hắn. Nhưng đã nhiều tháng trôi qua, ta đã tìm kiếm rất nhiều nơi, vẫn không thấy tung tích của mảnh thần thức ấy..." Nói đến đây, giọng y lộ rõ sự bất lực.

Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu không đành lòng, an ủi: "Nếu có thể giữ lại một tia nguyên thần, chắc chắn vẫn tồn tại trên thế gian. Vẫn còn hy vọng sống, ngươi cũng phải phấn chấn lên, Tiểu Trác à."

Trác Dực Thần nhìn hai người đối diện, nở một nụ cười nhẹ: "Ta sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ tìm được hắn."

Nghe câu trả lời của y, hai nữ nhân mới yên lòng đôi chút.

Trác Dực Thần nhấp một ngụm trà, tiếp tục: "Đừng nói về ta nữa, nói về hai người đi. Vài tháng không gặp, Tập Yêu Ty dạo này vẫn ổn chứ?"

Nghe vậy, Bùi Tư Tịnh khẽ nhíu mày, ngược lại Văn Tiêu lên tiếng trước: "Chúng ta đều ổn. Chỉ là, gần đây Tập Yêu Ty nhận được báo án, một tiều phu ở trấn Kiều Cốc phía nam thành lên núi chặt củi thì bị một trận sương mù lớn cuốn đi. Khi sương tan, chỉ còn lại một bộ xương trắng. Sau đó, lại xảy ra liên tiếp mấy vụ sương mù ăn người, đều ở trên núi đó tại trấn Kiều Cốc."

Trác Dực Thần nghiêm túc hỏi: "Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?"

"Hơn một tháng, đến nay vẫn không có manh mối. Những người bị hại khi được phát hiện đều chỉ còn lại một bộ xương sạch sẽ, không có bất kỳ dấu vết nào..." Bùi Tư Tịnh vừa nói vừa thở dài, bổ sung: "Văn Tiêu đã tra cứu điển tịch nhưng không tìm thấy yêu quái nào sử dụng kỹ thuật sương mù ăn người. Ta nhiều lần dẫn người đi tìm kiếm ngọn núi đó, nhưng vẫn không thu được gì..."

Trác Dực Thần không chần chừ: "Mấy ngày tới ta ở lại Thiên Đô, chi bằng để ta đi điều tra thử."


...


Đêm đó, tại núi Kiều Cốc ở phía nam thành. Trác Dực Thần nắm chặt kiếm Vân Quang, ánh mắt cảnh giác quan sát tình hình xung quanh.

Bỗng nhiên, phía sau y sương mù dày đặc nổi lên. Vân Quang kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ, Trác Dực Thần siết chặt chuôi kiếm. Một vài nhánh cây lớn lao ra từ trong màn sương, quấn lấy y. Chỉ thấy kiếm quang lóe sáng, Trác Dực Thần thực hiện một chuỗi động tác kiếm điêu luyện, chém những nhánh cây thành từng mảnh vụn.

"Thứ gì đây, giở trò quỷ quyệt, mau ra đây!"

Y lớn tiếng quát. Đối phương nhìn thấy Trác Dực Thần thân thủ bất phàm, trong tay lại có Vân Quang kiếm, liền biết rằng không dễ đối phó. Ngay sau đó, một giọng nữ đầy ma mị vang lên.

"Kẻ nào dám chặt đứt cành của ta! Đừng nghĩ rằng cầm kiếm Vân Quang là có thể đối kháng với ta. Hôm nay nếu ta ăn được ngươi – một kẻ tu vi cao thế này – chắc chắn công lực của ta sẽ tăng lên gấp bội!"

Trác Dực Thần cười nhạt, khinh bỉ: "Hừ! Chỉ bằng ngươi mà cũng dám mài thử lưỡi kiếm của ta sao!"

Lời này rõ ràng khiến đối phương tức giận. Màn sương trước mặt tản ra, một yêu quái có hình dạng giống người xuất hiện. Quan sát kỹ, Trác Dực Thần phát hiện yêu quái này có thân người nhưng ngoài phần đầu, tay chân đều là những cành cây. Những nhánh cây ở chân giống như rắn, đang bò đến gần y.

Trác Dực Thần không nhịn được mà buông lời châm biếm: "Xấu thật."

Chợt y nhớ lại cảnh cùng Triệu Viễn Chu điều tra vụ án thủy quái cướp tân nương... Khi đó, y nhìn con yêu quái đang khoe khoang về thẩm mỹ của giới yêu, rồi thản nhiên nhận xét: "Đã là yêu thì đều xấu." Con yêu quái với vẻ mặt "Ngươi thì biết gì" lại tiếp tục tự hào về trang phục của mình. Trác Dực Thần chỉ toàn vẻ khinh thường, cố tình dẫm lên mái tóc dài chạm đất của con yêu quái, giả vờ hờ hững nói: "Nói tiếp đi chứ..."

Đột nhiên, bên cạnh y vang lên một tiếng "bụp", kéo y ra khỏi dòng suy nghĩ. Một vài nhánh cây từ đâu thò ra.

Nhìn tình hình hiện tại, y đoán rằng hang ổ của yêu quái này không nằm ở đây. Trác Dực Thần nảy ra ý định giả vờ bị bắt để tìm đến hang ổ. Y kháng cự vài lần một cách lấy lệ, rồi để mình bị nhánh cây quấn chặt. Yêu quái thấy y bị bắt, cười nhạo.

"Tưởng rằng ngươi khó đối phó, hóa ra cũng chỉ đến thế."

Trác Dực Thần không trả lời, chỉ khẽ buông lời: "Ghê tởm."

Yêu quái tức giận, ngực phập phồng dữ dội: "Chết đến nơi mà còn dám cứng đầu!"

Nói rồi, những nhánh cây trên người Trác Dực Thần bắt đầu siết chặt, khiến y khó thở. Nhưng tại sao bụng dưới của y lại âm ỉ đau... 

Yêu quái mang Trác Dực Thần về hang ổ, đó là một cây đại thụ trăm năm tuổi, thân cây to bằng bốn người ôm, trên vỏ cây đầy những rãnh sâu nông đan xen. Tứ chi của yêu quái gắn liền với cây này. Yêu quái nhẹ nhàng nhả ra yêu đan, định hút hết công lực của Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần chớp lấy thời cơ, đôi mắt chuyển sang màu xanh, lập tức làm đông cứng và phá vỡ toàn bộ những nhánh cây quanh người. Y tạo kiếm quyết, chém yêu đan thành hai nửa. Yêu quái gào thét thảm thiết rồi tan biến, cây đại thụ trước mặt cũng ngay lập tức héo rũ và mục nát.

Sau khi giải quyết xong, Trác Dực Thần quay người định rời đi, nhưng lại thấy từ thân cây phát ra một nhánh cây nhỏ ánh lên màu xanh lục nhạt.

"Đây là... nhánh cây của cây dâu thần trên Thần Sơn," y lẩm bẩm.

Nguồn gốc của Đế Nữ Tang chính là cây dâu thần trên Thần Sơn. Trác Dực Thần suy nghĩ một lát, lòng vừa gấp gáp vừa vui mừng.

"Tiểu Cửu!"


...


Tại Tập Yêu Ty.

Văn Tiêu nhìn nhánh cây trong tay, xoa cằm suy nghĩ.

"Đế Nữ Tang vốn là một cây dâu trên Thần Sơn. Sau này, vì Ái nữ của Viêm Đế hóa thành bạch tước đậu trên cây không rời, Viêm Đế đã đốt cây, từ đó có Đế Nữ Tang."

"Yêu quái trên núi Kiều Cốc không biết bằng cách nào có được nhánh cây của cây dâu thần trên Thần Sơn, rồi hóa hình, tác oai tác quái, hại người." Bùi Tư Tịnh nhìn nhánh cây trong tay Văn Tiêu, giải thích nguồn gốc yêu quái.

Trác Dực Thần gật đầu, "Có lẽ là vậy."

Ngừng lại một lúc, y quay sang Văn Tiêu, tiếp tục nói: "Nhánh cây thần dâu từ Thần Sơn này và Đế Nữ Tang có cùng nguồn gốc, liệu có thể giúp Tiểu Cửu hóa hình không?"

Văn Tiêu cũng không chắc chắn. "Tiểu Cửu vốn là một nửa người, nửa thần, nửa yêu. Khác với yêu quái bẩm sinh, thằng bé không có hình thể nguyên bản. Khi đó, để cứu nó, chúng ta chỉ có thể đưa thần thức còn sót lại vào hình thể của Đế Nữ Tang để phục hồi. Trong vài tháng gần đây, nhờ sức mạnh từ nguồn gốc này, thần thức của đã phục hồi khá nhiều, nhưng liệu có thể nhờ nhánh cây thần này để hóa hình hay không, ta không dám chắc..."

Nhìn thấy hai người chau mày trầm tư, Bùi Tư Tịnh an ủi: "Có còn hơn không, thử xem sao. Biết đâu sẽ có kết quả tốt."

Trải qua bao chuyện, Bùi Tư Tịnh giờ đây đã không còn lạnh lùng, ít nói như trước. Nhận ra cảm xúc trầm lặng của Văn Tiêu và Trác Dực Thần, cô nhẹ nhàng khích lệ. Trác Dực Thần đồng tình với lời của Bùi Tư Tịnh.

"Bùi đại nhân nói đúng, chúng ta nên thử."

Văn Tiêu cũng gật đầu, mỉm cười: "Vậy ngày mai chúng ta đến nhà Tư Đồ đại nhân."

"Được."


...


Tại phòng của Trác Dực Thần trong Tập Yêu Ty.

Sau một đêm trải qua nhiều sự việc, cuối cùng cũng được yên ổn. Trác Dực Thần nằm nghiêng trên giường, toàn thân mệt mỏi, chuẩn bị ngủ. Đột nhiên, ở bụng dưới xuất hiện một cảm giác khác lạ, đau nhói và tê dại. Y vội ngồi dậy, nhắm mắt điều tức, cuối cùng cũng nhận ra điều không ổn... Sao lại thế này? Tại sao trong cơ thể y lại có một luồng khí tức không thể nhầm lẫn thuộc về Triệu Viễn Chu? Trác Dực Thần mở mắt, ngồi ngẩn người nhìn giường trước mặt...

Từ đêm rời khỏi cấm địa của tộc Băng Di, y và Triệu Viễn Chu đã từng quay lại tiểu viện Đào Nguyên. Đó là nơi mà Triệu Viễn Chu đã lén sử dụng Sơn Hải Thốn Cảnh để đưa y đến.

Tối hôm đó, đội của Tập Yêu Ty vừa trở về ai nấy đều mệt mỏi. Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đã sớm về phòng nghỉ ngơi. Nhân lúc đó, Triệu Viễn Chu từ trong tay áo rộng lấy ra Sơn Hải Thốn Cảnh, vận pháp thuật. Trác Dực Thần chưa kịp phản ứng, cảnh trước mắt đã biến thành tiểu viện Đào Nguyên.

"Triệu..."

Trác Dực Thần vừa định hỏi Triệu Viễn Chu định làm gì thì đã bị hắn nắm tay kéo đi đến chiếc đình nhỏ bên cây đào trong sân. Triệu Viễn Chu ra hiệu bảo Trác Dực Thần ngồi xuống. Hắn vận pháp thuật làm nóng lò trà bên cạnh, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ pha trà mà không nói lời nào. Trác Dực Thần nghi hoặc.

"Triệu Viễn Chu, nửa đêm không nghỉ ngơi mà đến đây làm gì?"

Triệu Viễn Chu vẫn không trả lời. Hắn bỏ lá trà vào ấm, rót nước sôi, rồi dùng nước nóng tráng qua các dụng cụ pha trà. Trác Dực Thần nhìn động tác thuần thục như mây trôi nước chảy của hắn.

"Bình thường không phải ngươi hay uống Ngọc Hóa Cao sao? Không ngờ lại giỏi pha trà thế này."

Nghe vậy, Triệu Viễn Chu bật cười khẽ: "Tiểu Trác đại nhân đang khen ta sao?" Cuối cùng, ánh mắt hắn hướng về phía Trác Dực Thần, giọng điệu không giấu được sự kiêu ngạo: "Bản đại yêu đây là một yêu quái toàn năng, chuyện nhỏ như pha trà làm sao làm khó được ta."

Nói rồi, hắn đẩy chén trà đã pha đến trước mặt Trác Dực Thần, dùng ánh mắt ra hiệu bảo y nếm thử. Trác Dực Thần đã quen với thói tự luyến và khoe khoang của hắn, cầm chén trà lên, nhấp một ngụm. Trà ban đầu có vị hơi đắng, nhưng sau lại ngọt dịu, quả thật rất ngon.

Y đặt chén trà xuống, liếc mắt thấy ánh nhìn đầy mong chờ kèm theo nét mặt đắc ý của Triệu Viễn Chu, như muốn nói: "Hương vị chắc chắn không tệ." Trác Dực Thần không thèm nhìn lên cũng biết bản tính của hắn. Y đưa mắt nhìn ra ngoài đình trúc, hắng giọng hai tiếng, nhanh chóng chớp mắt vài lần.

"Cũng... tạm được thôi."

Từ lúc Trác Dực Thần cầm chén trà lên uống thử, Triệu Viễn Chu đã không rời mắt khỏi y... Ánh mắt không thể phớt lờ ấy khiến Trác Dực Thần có chút không thoải mái. Cụ thể là không thoải mái ở đâu, y cũng không rõ, chỉ cảm thấy lúng túng. Mọi cử động nhỏ nhặt của y đều không thoát khỏi ánh mắt của Triệu Viễn Chu, người mang theo một chút đắc ý và trêu chọc.

"Tiểu Trác đại nhân, nói dối thì mũi sẽ dài ra đấy." 

Hắn mím môi cười. Quả nhiên, Trác Dực Thần ngay giây tiếp theo đã nổi đóa. Trác Dực Thần đập bàn, đứng phắt dậy. 

"Đủ rồi, Triệu Viễn Chu! Ngươi bị bệnh à? Nửa đêm không ngủ còn kéo tôi đến đây chỉ để thưởng trà sao?"

Triệu Viễn Chu làm bộ mặt vô tội, như thể bị oan: "Tất nhiên là không."

Hắn bước đến bên cạnh Trác Dực Thần, nhẹ nhàng vỗ vai y, "Sao lại gấp thế, tiểu Trác đại nhân của ta? Ngồi xuống nào..."

Nghe thấy câu "tiểu Trác đại nhân của ta," Trác Dực Thần không khỏi đỏ mặt, ánh mắt cũng không biết phải nhìn đi đâu. Theo bản năng, y muốn đứng dậy rời khỏi chỗ này. Triệu Viễn Chu biết y dễ ngượng nên không trêu chọc nữa. Hắn đặt hai tay lên vai Trác Dực Thần, ép y ngồi xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt y, nghiêm túc nói:

"Đừng đi. Ở lại với ta một lúc..."

Trong đôi mắt xanh lam của Trác Dực Thần phản chiếu khuôn mặt của Triệu Viễn Chu, mang theo chút bi thương và khẩn cầu. Trác Dực Thần cảm giác như bản thân vừa bị yểm "định thân chú." Nếu không, tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt Triệu Viễn Chu mỉm cười, đôi mắt sáng rực lên nói "Đừng đi. Ở lại với ta," cơ thể, suy nghĩ, thậm chí cả trái tim y đều bị đóng băng, không thể kháng cự? Triệu Viễn Chu thuận thế ngồi xuống bên cạnh y, nhẹ nhàng nói:

"Ở thần miếu núi Côn Luân, ngươi từng nói với ta rằng đừng nghĩ đến chuyện dùng cái chết để chuộc mọi tội lỗi, hãy sống tốt và làm những việc thật sự có ích để bù đắp..."

Y nhớ lại, nhìn lên mặt trăng trên trời, hôm nay là đêm trăng tròn. Trác Dực Thần nhìn người bên cạnh đang chìm trong hồi ức. Trong ánh mắt hắn, có nước mắt, có hy vọng, có cay đắng, có ngọt ngào, có đau đớn, có hân hoan... Quá phức tạp. Những giọt nước mắt chất chứa nhiều cảm xúc đan xen mà Trác Dực Thần không hiểu nổi. Nhưng có một điều y biết rất rõ: Trái tim y đau. Y... y đang đau lòng vì Triệu Viễn Chu.

"Lời ta nói, 'Hãy sống tốt, đừng chết,' câu này, bất kể lúc nào cũng đều có hiệu lực. Giống như... khả năng miễn nhiễm của ta đối với Nhất Tự Quyết của ngươi vậy. Thời hạn hiệu lực là—"

"Vĩnh viễn." Một tiếng "vĩnh viễn" kiên định như ánh sáng chiếu rọi vào trái tim tăm tối cả đời của Triệu Viễn Chu. Nghe những lời này, Triệu Viễn Chu vui mừng mỉm cười, nước mắt lăn dài trên gò má.

"Tiểu Trác, ngươi biết không, câu nói này của ngươi có sức công phá lớn đến mức nào với ta..."

Sự đau buồn đột ngột bị phá vỡ. Trác Dực Thần không hiểu ý, nghiêng đầu nhẹ, đôi mắt tròn xoe, ngơ ngác như chú chim nhỏ đầy bối rối. Triệu Viễn Chu nhìn dáng vẻ ngây ngô trước mặt, trong lòng thở dài, siết chặt tay Trác Dực Thần.

"Còn hơn cả kiếm Vân Quang đâm thẳng vào tim."

Nghe thấy vậy, Trác Dực Thần quên cả việc rút tay ra khỏi tay Triệu Viễn Chu. Y nghiêm mặt.

"Ngươi nói cái gì vậy! Ta bảo ngươi đừng chết, ngươi không hiểu sao?"

Triệu Viễn Chu liền an ủi: "Ta chỉ đang ví von thôi, đừng căng thẳng."

Vừa nói, hắn vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay "chú chim nhỏ" của Trác Dực Thần, trấn an y. Trác Dực Thần bớt nóng nảy, lẩm bẩm:

"Dù vậy cũng không được nói như thế."

"Được, được, được," Triệu Viễn Chu lập tức đồng ý.

Trác Dực Thần nhìn bàn tay mình đang bị nắm chặt. Bất chợt, y muốn đan mười ngón tay vào tay Triệu Viễn Chu. Nghĩ vậy liền làm vậy. Tiểu Trác đại nhân võ nghệ cao cường, thông minh xuất chúng. Y không phải kẻ ngốc, làm sao không nhận ra những cảm xúc khác lạ của mình dành cho Triệu Viễn Chu? Chỉ là giữa họ có quá nhiều rào cản, y không dám thừa nhận, không dám đối diện...

Triệu Viễn Chu tiếp tục nói: "Hôm nay, ta đã nhìn thấy tương lai trong ảo cảnh của Ứng Long..."

Hắn thở dài, không nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của Trác Dực Thần.

"Lúc ngươi bị yêu hóa ở Côn Luân, bị hắn vu oan giết người, chính tại nơi này, ngươi nói rằng cuối cùng ngươi đã hiểu được sự bất lực của ta. Hiểu được sự tuyệt vọng, hoang mang, và sợ hãi khi vô tình giết người trong lúc mất kiểm soát rồi tỉnh lại. Khi đó, chúng ta đồng cảm với nhau. Lẽ ra ta nên vui mừng vì ngươi đã hiểu thấu đáo về ta, hiểu được nỗi đau và sự giằng xé của ta. Nhưng cảm xúc duy nhất ta cảm nhận được lại là từng đợt đau lòng..."

Dòng suy nghĩ của Trác Dực Thần bị kéo về bởi lời nói của Triệu Viễn Chu.

"Ngươi buông xõa một nửa mái tóc, ngồi đối diện ta, giọng nói hiếm khi dịu dàng như vậy. Ngươi thu lại mọi sự hiểu lầm và định kiến dành cho ta, phân tích tất cả những gì đã cảm nhận được cho ta. Nhưng ta lại không thể nhìn thấy hình ảnh của tiểu Trác đại nhân ngày đầu tiên gặp mặt nữa. Vì vậy, ta đau lòng... đau lòng vì con người của ngày xưa không còn, đau lòng vì ngươi bị cuốn vào biết bao nguy hiểm vì ta, đau lòng vì ngươi không thể quên ta sau khi ta rời đi..."

Trác Dực Thần cảm thấy mắt mình cay xè, thứ gì đó phản chiếu ánh sáng của mặt trăng rơi xuống đôi tay đang đan chặt vào nhau của hai người.

Lúc này, tình yêu mãnh liệt đã phá vỡ rào cản của lý trí. Trác Dực Thần nhìn thẳng vào đôi mắt Triệu Viễn Chu, ánh mắt kiên định. Y đưa tay ôm lấy khuôn mặt của người đối diện.

"Tại sao lại phải quên chứ? Ta nhất quyết sẽ nhớ. Dù là đời đời kiếp kiếp, ta cũng muốn nhớ gương mặt này,"

"Gương mặt... khiến ta ghét cay ghét đắng, nhưng cũng khiến ta..."

Triệu Viễn Chu truy hỏi: "Khiến ngươi làm sao?"

"Khiến ta yêu đến không chịu nổi..."

Câu nói chưa dứt đã bị nụ hôn của Triệu Viễn Chu chặn lại. Hai người trao nhau hơi thở, hòa quyện vào nhau... Đêm nay, hãy để chúng ta buông bỏ mọi thứ, phóng túng một lần...

Cơn đau âm ỉ nơi bụng dưới cuối cùng cũng được xoa dịu. Dòng suy nghĩ của Trác Dực Thần cũng dần trở lại hiện thực khi cơn đau biến mất. Chẳng lẽ... Ngày mai y cần đến thần miếu trên núi một chuyến. Y cần xác nhận xem kết quả có phải như y nghĩ không...

Lưu ý:

Tùy chỉnh: Thời gian em bé yêu trong bụng dài hơn một chút. Đừng tranh luận với tôi. Nếu tranh luận, bạn đúng. (đây là lời tác giả, không phải lời người dịch)





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro