Tương phùng - Tiểu kịch trường 7
Dòng thời gian: Sau khi trở về tiểu viện Đào Viên, Tiểu Linh Đang khoảng một tuổi.
Năm mới sắp đến, trong thành Thiên Đô, nhà nhà treo đèn kết hoa, không khí vui mừng tràn ngập khắp nơi. Trước cửa Tập Yêu Ty, Anh Lỗi và Bạch Cửu đang bận rộn dán câu đối. Bạch Cửu chống eo, tay kia chỉ huy.
"Ê! Lệch rồi, lệch rồi! Dịch sang phải chút đi!"
Anh Lỗi nhích góc câu đối sang phải, ngoảnh lại hỏi: "Thế này được chưa?"
Bạch Cửu nheo mắt ngắm nghía một hồi.
"Hình như vẫn hơi lệch... Ừm, dịch sang trái một chút xíu nữa." Nói rồi, cậu dùng hai ngón tay làm động tác "một chút xíu".
Lúc này, cả nhà ba người nhà Triệu—Trác vừa đi đến cửa.
Triệu Viễn Chu ôm Tiểu Linh Đang trong lòng. Hôm nay, nhóc con mặc một bộ áo lông chồn trắng, trên nền gấm đỏ thêu chỉ vàng. Trên đầu còn cột hai búi tóc nhỏ bằng dây đỏ, bàn tay mũm mĩm đang cầm một xiên kẹo hồ lô, mắt sáng long lanh, cười tít mắt chia sẻ với Trác Dực Thần.
"Cha ơi, hồ lô ngon lắm! Cha ăn đi~"
Trác Dực Thần nhìn nhóc con đáng yêu hiểu chuyện, trái tim lập tức mềm nhũn. Y cúi xuống cắn một viên sơn tra đỏ mọng trên xiên kẹo mà Tiểu Linh Đang đưa đến. Vị chua ngọt giòn tan lan tỏa nơi đầu lưỡi, thực sự rất ngon. Trác Dực Thần nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Linh Đang, ánh mắt dịu dàng đáp lại mong đợi của nhóc.
"Ngon lắm, cảm ơn Tiểu Linh Đang."
Nghe cha khen, Tiểu Linh Đang vui vẻ đến mức "khanh khách" cười giòn, vừa cười vừa chơi trò "đầu nhỏ đội đầu to" với Trác Dực Thần
Lúc này, Triệu Viễn Châu hệt như một khuân vác culi. Một tay hắn ôm con, một tay xách quà Tết, mà vợ con thì lại đang vui vẻ chơi đùa đến quên mất sự tồn tại của hắn! Bản tính "diễn sâu" nổi lên, hắn bĩu môi dài đến mức có thể treo một con lừa, ánh mắt đầy oán trách, vẻ mặt tủi thân:
"Con khỉ này từ bé đã không thích ăn sơn tra, giờ thì hay rồi, đến lượt ta không xứng ăn luôn hả—"
Giọng điệu kéo dài đầy ai oán, lập tức khiến hai cha con đang chơi đùa cũng phải chú ý đến chú khỉ uất ức nào đó.
Tiểu Linh Đang nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn hắn.
"Cha khỉ, hồ lô ngọt lắm mà, sao cha không thích ăn?"
Nói rồi, nhóc lại chìa xiên kẹo đến trước miệng hắn. Triệu Viễn Chu cố nhịn cười, thuận theo cơ hội mà nhóc con trao cho, há miệng cắn một viên sơn tra.
Lúc này, Trác Dực Thần bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
"Dám hỏi Khỉ Đại Ngọc, khẩu vị thế nào?"
Nói xong, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn hắn hệt như đang trêu khỉ vậy. Trong lòng y hiểu rõ những trò làm bộ làm tịch của Triệu Viễn Chu hơn ai hết. Triệu Viễn Chu là ai chứ? Da mặt hắn mà dày thứ hai, thì không ai dám xưng thứ nhất!
Hắn nhấm nháp thật kỹ, sau đó tấm tắc khen ngợi.
"Ừm~ Vị chua ngọt tinh tế, dư vị kéo dài, ngon hệt như—"
Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn Trác Dực Thần, ánh mắt như thể đang nhìn một món mỹ vị trân quý. Trác Dực Thần bị ánh nhìn kia làm sống lưng lạnh buốt, nhíu mày cảnh giác.
"Giống cái gì?"
Triệu Viễn Chu ghé sát tai y, giọng khàn khàn: "Ngon như làn da phu nhân vậy~ Mịn, mềm, ngọt, thơm~.
Trác Dực Thần từ trước đến nay da mặt vốn mỏng, bị hắn trêu chọc một câu liền lập tức mặt đỏ bừng, đưa tay đẩy hắn ra:
"Đồ không biết xấu hổ, hừ!"
Nói rồi, bỏ đi thật nhanh vào Tập Yêu Ty, thậm chí ngay cả Bạch Cửu chào hỏi cũng chẳng buồn dừng lại.
Lúc này, Triệu Viễn Chu không nhịn được nữa, bật cười. Hắn xốc Tiểu Linh Đang trong lòng, nhàn nhạt nói với nhóc con đang ngơ ngác.
"Cha con đó, da mặt mỏng lắm."
Nhóc con tuy nhỏ, nhưng bộ não thì hoạt động hết công suất để tiêu hóa chuỗi thông tin phức tạp này. Một loạt dấu chấm hỏi treo lơ lửng trên đầu.
"Da mặt là gì? Có ăn được không? Ngon không cha?"
Triệu Viễn Chu nhếch môi, cười xấu xa.
"Da mặt chính là cái má nhỏ này của con đó, a~~"
Nói rồi, hắn giả vờ cắn nhẹ vào má phúng phính của nhóc.
Trên người Tiểu Linh Đang vẫn còn hương sữa con nít, da mặt thì mềm mại, bị cha cắn nhẹ khiến nhóc cười khanh khách, hai tay nhỏ bé ra sức đẩy mặt hắn ra, miệng la hét.
"Không cần! Không cần!"
Cha con họ vừa trêu đùa vừa đi vào cửa Tập Yêu Ty. Lúc này, Bạch Cửu chống eo, nhướn mày chất vấn.
"Triệu Viễn Chu, có phải ngươi lại bắt nạt Tiểu Trác ca rồi không?"
Triệu Viễn Chu rũ mắt, giọng bình thản.
"Lại nữa sao? Trời đất chứng giám, Tiểu Trác là tâm can bảo bối của ta, sao có chuyện bắt nạt được?"
Bạch Cửu tất nhiên không tin lời của con yêu quái lắm mưu nhiều kế này. Cậu bĩu môi, hừ lạnh.
"Vậy tại sao Tiểu Trác ca lại tức giận bỏ đi, đến chào ta cũng không thèm?"
Triệu Viễn Chu ngữ khí mang theo vài phần nhẹ nhõm khó diễn tả, khẽ cười nói: "Đó là tình thú vợ chồng, trẻ con không nên tò mò quá nhiều."
"Ngươi, ngươi, ngươi—" Bạch Cửu tức giận đến mức dậm chân liên tục.
"Ngươi— các ngươi dán câu đối sao mà chậm thế?" Triệu Viễn Chu trực tiếp phớt lờ Bạch Cửu đang sắp nhảy lên đánh người, ánh mắt liếc về phía Anh Lỗi vẫn đang điều chỉnh vị trí, trêu chọc nói. "Động đậy chút đi." Hắn thậm chí còn tốt bụng giúp họ dán câu đối chỉ bằng một chiêu chữ "Nhất".
Ngọn lửa giận trong lòng Bạch Cửu suýt nữa bốc lên tận đỉnh đầu.
"Triệu! Viễn...!"
Chưa kịp nói hết câu, trong lòng đột nhiên bị nhét vào một viên "bánh gạo nếp" đang ăn kẹo hồ lô. Tiểu oa nhi cười tít mắt, chìa kẹo hồ lô ra, ngọt ngào nói: "Ca ca, ăn đi~"
Cơn giận tức khắc tan biến mất ba phần, giọng nói cũng vô thức trở nên dịu dàng: "Được~" Ăn xong còn không quên khen ngợi: "Thật ngọt~"
Bên kia, Anh Lỗi vừa từ trên thang xuống, chân còn chưa đứng vững, lần đầu tiên trong đời cảm thấy cửa của Tập Yêu Ty quá cao. Đột nhiên trước mắt tối sầm, trên người chồng chất thêm sức nặng gấp đôi – một đống lễ vật xuất hiện trong vòng tay.
Triệu Viễn Chu giao xong đứa nhỏ và lễ vật, liền thoăn thoắt chạy đi tìm Trác Dực Thần.
Trác Dực Thần không đi đâu xa, mà trở về phòng ngủ cũ của y.
Trong phòng sạch sẽ, trên án kỷ còn đốt một nén hương, xem ra Văn Tiêu đã biết bọn họ trở về nên cố ý dặn dò người chuẩn bị. Trác Dực Thần bước vào, giày chạm vào ván gỗ phát ra âm thanh trầm đục. Hương thơm nhàn nhạt vương vấn bên mũi, thanh tao mà dễ chịu, là loại hương an thần mà y thường đốt. "Cộp cộp", lại vài tiếng vang lên từ ván gỗ. Y tiếp tục đi vào trong, vòng qua giả sơn trong phòng, dừng chân trước hai bài vị, châm hương bái lạy – đó là bài vị của cha và huynh trưởng y.
Phòng ngủ của Trác Dực Thần rất giản dị, ngoài giả sơn và dòng nước nhỏ thêm vào để tăng thêm vẻ thanh nhã, chỉ còn lại một chiếc giường, một cái bàn, một án kỷ, cùng bài vị của phụ huynh y. Khi bước vào phòng, mọi cảnh vật đều thu vào tầm mắt, nhìn kỹ hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn. Y lạy ba cái, sau đó đứng yên nhìn bài vị của cha và huynh trưởng, không nói lời nào, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Khi Triệu Viễn Chu tìm đến, liền trông thấy cảnh tượng này. Hắn nhìn bài vị đặt trên kệ thờ, sắc mặt không khỏi thoáng trầm xuống. Từ khi trùng sinh đến nay, đây là lần đầu tiên hắn chính diện đối mặt với bài vị của cha con Trác gia. Một luồng khí nghẹn trong lồng ngực. Triệu Viễn Chu dừng lại một chút, định châm hương cúng bái, nhưng Trác Dực Thần đã xoay người lại, bình thản nói.
"Ngày mai là đêm giao thừa, chúng ta cùng đi thăm cha và huynh trưởng đi."
Triệu Viễn Chu chậm rãi buông tay, nhẹ giọng đáp: "Được..."
Vào đêm giao thừa, hiếm khi trời ở Thiên Đô bị mây phủ kín. Tuy không đến mức u ám, nhưng cũng chẳng rực rỡ ấm áp như ngày thường. Trên phố người qua lại không nhiều, hôm nay là ngày cuối năm, phần lớn thương nhân và lữ khách đều sớm trở về nhà đoàn tụ với gia đình. Chỉ còn lác đác vài kẻ tha hương vội vàng bước nhanh về phía mái ấm.
Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần sóng vai đi trên con đường dẫn đến phần mộ Trác gia. Bình thường, hai người hoặc là cãi vả, hoặc là khỉ trêu rồng, vui đùa ồn ào, tuyệt đối không có sự trầm mặc lặng lẽ như hôm nay.
Hôm nay, Triệu Viễn Chu dành gấp đôi thời gian so với bình thường để ăn diện, từ búi tóc đến giày vớ, hắn tỉ mỉ chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần, vẫn luôn cảm thấy không vừa ý. Hắn nghĩ hoặc là quá nghiêm túc trang trọng, hoặc lại chưa đủ trưởng thành ổn trọng. Đối diện với cả tủ quần áo và trang sức, hắn vậy mà không chọn được bộ nào hoàn toàn hài lòng.
Hôm nay đi bái tế cha con Trác gia, chẳng khác nào diện kiến trưởng bối trong nhà. Trong lòng hắn bốc lên một ngọn lửa nhỏ, thiêu đốt tâm trí bứt rứt khó chịu. Hắn không khỏi nhớ đến một câu tục ngữ nhân gian: "Cô dâu vụng về ra mắt cha mẹ chồng, sớm muộn gì cũng phải đối mặt."
Lúc ấy, Trác Dực Thần chờ ngoài cửa hồi lâu, trái đợi phải đợi không thấy người, liền thúc giục: "Triệu Viễn Chu, ngươi có đi không! Ta đi trước đây!"
Triệu Viễn Chu không dám chậm trễ, vội vã lao ra khỏi cửa: "Đi đi đi, ta tới đây!"
Trác Dực Thần là người hiểu rõ Triệu Viễn Chu nhất. Giờ phút này, đối phương lại bày ra dáng vẻ chính nhân quân tử, thỉnh thoảng chỉnh sửa vạt áo, ngay cả lời cũng không nói, bộ dáng nhã nhặn lịch sự. Người khác có thể bị vẻ ngoài này lừa gạt, nhưng Trác Dực Thần thì không. Y sớm nhận ra trong hơi thở của Triệu Viễn Chu tràn ngập căng thẳng và hoảng loạn. Nhìn thấy khỉ con không ngừng chỉnh trang y phục, y bất giác cảm thấy bộ dáng đối phương có chút ngốc nghếch đáng yêu. Trác Dực Thần cố nén cười, khẽ ho nhẹ một tiếng.
"Khụ khụ, đến rồi."
Triệu Viễn Chu bị cắt ngang dòng suy nghĩ, đưa mắt nhìn lên, trước mặt chính là phần mộ của cha và huynh trưởng Trác gia.
Hai người bắt đầu bày biện các lễ vật mang theo để cúng tế.
Triệu Viễn Chu từng thấy nhiều lăng mộ của các gia tộc danh giá ở nhân gian, thường mang vẻ trang nghiêm và uy nghi. Nhưng khi nhìn ngôi mộ của hai cha con Trác gia , ngoài tấm bia ghi danh, không hề có bất kỳ đồ trang trí nào thể hiện thân phận hay địa vị.
Trác Dực Thần không nhìn hắn, nhưng vẫn biết hắn đang muốn hỏi gì. Y hướng mắt về hai tấm bia đá khắc dòng chữ "Mộ tiên phụ Trác Lẫm" và "Mộ tiên huynh Trác Dực Hiên", giọng nói phẳng lặng như nước, "Nơi này vốn là khu vườn mẫu thân ta từng trồng hoa. Sau khi người qua đời, vườn hoa dần tàn lụi. Phụ thân từng nói với ta và ca ca rằng, nếu sau này ông không còn nữa, ông muốn được an táng ở đây, gần bên mẫu thân."
Yêu tộc khi mất đi sẽ hóa thành tro bụi, phiêu tán trong nhân gian, chẳng để lại lăng mộ hay dấu tích gì để người đời tưởng niệm. Nhưng giờ đây, khi đối diện với Trác Dực Thần đang hoài niệm về quá khứ, Triệu Viễn Chu bỗng cảm thấy mọi ngôn từ đều trở nên vô nghĩa.
Trác Dực Thần lặng lẽ nói chuyện với bia mộ, như thể hai người thân vẫn còn bên cạnh y, cùng nhau ôn chuyện gia đình.
"Phụ thân, ca ca, hai người ở bên đó vẫn ổn chứ?"
"Ca ca, bây giờ ta không còn gặp ác mộng nữa, huynh đừng lo lắng nhé!"
"Đại Hoang và nhân gian đã khôi phục sự yên bình, Văn Tiêu đã kế nhiệm chức thần nữ. Giờ đây, nàng ngày càng ra dáng một người trưởng thành, còn luôn bắt ta gọi nàng là tiểu cô cô..."
"Tập Yêu Ty dưới sự dẫn dắt của Bùi đại nhân ngày càng phát triển, năng lực hành sự vượt xa lúc ta còn ở đó. Tốt quá..."
"Ta đã học được cách sử dụng thực sự của Vân Quang kiếm. Có lợi hại không?"
"Vân Quang kiếm từng bị vỡ một lần, nhưng không sao, đã được sửa lại rồi, nhờ có bằng hữu của ta giúp đỡ..."
"Vào cuối hạ năm nay, Tập Yêu Ty đã được tu sửa, trước cửa còn trồng thêm vài cây hồng. Đông này đã kết quả rồi, ngọt giòn lắm. Ta mang đến đây vài quả, hai người nhớ nếm thử nhé..."
Trác Dực Thần khi nói thì lúc nhanh lúc chậm, có khi lại như trẻ con, mong được người thân khen ngợi.
Triệu Viễn Chu đứng cách y nửa bước, trong mắt phản chiếu bóng dáng lam nhạt đang dần run lên. Hắn không khỏi nghĩ, nếu kiếp này hắn không thể quay trở về nhân gian, thì Trác Dực Thần sẽ phải trải qua quãng đời còn lại như thế nào... Trong đầu hắn bỗng hiện lên một cảnh tượng: một vùng hoang mạc khô cằn, hoàng hôn ảm đạm, một bóng hình đơn độc với mái tóc bạc và đôi mắt xanh thẳm, chỉ còn lại thanh kiếm lẻ loi làm bạn bên cạnh...
Triệu Viễn Chu bước đến gần, ôm lấy bóng hình lam nhạt kia từ phía sau, nhẹ nhàng vỗ về an ủi. Trác Dực Thần cảm nhận được hơi ấm từ sau lưng, y siết chặt bàn tay to lớn ấm áp của Triệu Viễn Chu. Hai người cùng nhau quỳ xuống trước mộ phần của cha và huynh trưởng Trác Dực Thần.
"Phụ thân, ca ca, còn một tin vui nữa muốn báo cho hai người." Trác Dực Thần siết chặt tay Triệu Viễn Chu, trong mắt tràn đầy hạnh phúc, trước mắt là người mà y yêu thương nhất. "Triệu Viễn Chu, người ta yêu."
Triệu Viễn Chu từng vô số lần đi khắp nhân gian để tìm kiếm cảm giác làm người. Hắn chứng kiến người đến rồi đi, sinh lão bệnh tử, nhưng hắn luôn cảm thấy mình chỉ là một làn khói xanh, một hạt bụi, nhìn đời như một vở kịch bóng đã được định sẵn hồi kết. Hắn là kẻ đứng ngoài quan sát, là người thưởng thức, nhưng chưa bao giờ là người trong cuộc.
Cho đến khoảnh khắc này, bên cạnh hắn, giọng nói kiên định và tràn đầy hạnh phúc của Trác Dực Thần vang lên, khắc sâu vào tâm khảm hắn. Khoảng không trống rỗng trong tim hắn bỗng chốc hóa thành một vùng đất vững chắc, chú chim nhỏ phiêu bạt bao lâu nay cuối cùng cũng tìm được nơi đáp xuống... Hóa ra, cuộc đời mà hắn từng khao khát bấy lâu, lại đơn giản đến vậy...
Triệu Viễn Chu đặt tay chồng lên tay Trác Dực Thần, thành kính và kiên định nói với cha và huynh trưởng y.
"Phụ thân, ca ca, đời này của Chu còn rất dài, nhưng trong tim chỉ có duy nhất một mình Trác Dực Thần. Nếu phụ tình lời thề này, ắt sẽ không có kết cục tốt!"
Trác Dực Thần sững sờ nhìn người đang thề nguyện trước mắt. Hôm nay y đưa Triệu Viễn Chu đến đây, chỉ muốn nói với cha và ca ca rằng y đang sống rất tốt, có người yêu, có bạn bè, có một mái nhà, không còn là cánh chim đơn độc ngày nào. Không ngờ Triệu Viễn Chu lại lập một lời thề độc như vậy.
Y hiểu rõ, cả hai đã sớm trở thành toàn bộ thế giới của nhau. Nhưng khi nghe được lời thề này, tim y vẫn run lên một chút. Hơn cả bất ngờ là cảm giác mãn nguyện. Y biết, mình không yêu nhầm người. Niềm hạnh phúc cuộn trào như sóng lớn.
Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu sóng vai đứng cạnh nhau, hai tay đan chặt, cùng nhau dập đầu ba lần trước bia mộ của cha và ca ca.
Xong lễ bái, Triệu Viễn Chu đỡ Trác Dực Thần đứng dậy. Một cơn gió đông lướt qua má y. Đột nhiên, y cảm nhận được một sự ẩm ướt mơ hồ trên gò má. Chưa kịp xác nhận đó là gì, một mảnh trắng muốt đã rơi xuống trước mắt, nhẹ nhàng đáp vào lòng bàn tay ấm áp của y. Khi chạm vào làn da, nó tan ngay lập tức.
"Triệu Viễn Chu..."
"Ta đây."
"Tuyết rơi rồi."
Y tựa vào lồng ngực rộng lớn phía sau. Từ nơi ấy, một giọng nói vững chãi và trầm ấm vang lên, khiến y cảm thấy yên lòng hơn bao giờ hết.
"Tiểu Trác, ta vẫn luôn ở đây."
END.
Lời người dịch: Tương phùng kết thúc ở đây. Nhiều fic khác vẫn đang chờ phía sau. Hẹn gặp lại vào thứ 7.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro