Canh lê tuyết
01.
"Ngươi uống gì vậy? Cho ta nếm thử một ngụm."
Triệu Viễn Chu nhìn sang Văn Tiêu, thần nữ Bạch Trạch, một người bạn cũ của hắn. Lúc này, nàng đang ngồi thoải mái trên đệm mềm, nhẹ nhàng khuấy bát sứ trắng, tạo nên âm thanh lách cách vui tai, đồng thời hương thơm thanh mát ngọt ngào lan tỏa khắp phòng.
"Ta? Ta đang uống canh lê tuyết."
Văn Tiêu nhấp một ngụm canh, ánh mắt thoáng vẻ tinh nghịch rồi quay sang nhìn Triệu Viễn Chu.
"Tiểu Trác đã nấu một nồi lớn lắm, để ta bảo y múc cho ngươi một bát nhé?"
Nghe vậy, Triệu Viễn Chu vội xua tay:
"Thôi, khỏi đi."
Nói xong, hắn lại cúi đầu nhìn chăm chăm vào chiếc bình nước của mình. Bên trong luôn ngâm ngọc cao vừa đắng vừa chát. Thật lòng mà nói, Triệu Viễn Chu không thích hương vị đó chút nào, nhưng hắn buộc phải uống. Dù biết rằng hiệu quả có lẽ chẳng đáng là bao, nhưng hiện tại, đó là tất cả những gì hắn có thể làm... Triệu Viễn Chu mở nắp bình, uống một ngụm lớn. Quả nhiên vẫn khó uống như mọi khi.
"Muốn thử canh lê tuyết do Tiểu Trác đại nhân tự tay nấu quá..."
Hắn thầm nghĩ.
02.
Văn Tiêu nhìn thấy dáng vẻ đó của Triệu Viễn Chu không khỏi bật cười. Đường đường là một đại yêu mà lại bị một phàm nhân bình thường hai mươi bốn tuổi hoàn toàn chế ngự, ngay cả việc đòi một bát canh lê tuyết cũng không dám.
Nàng liếc mắt nhìn sang phía sau tấm lụa treo cách đó không xa, nơi Trác Dực Thần đang ẩn mình, tay còn xách một hộp thức ăn. Ý nghĩ lóe lên trong đầu, Văn Tiêu liền cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Viễn Chu, bắt đầu bàn chuyện lên núi Côn Lôn. Quả nhiên, Trác Dực Thần không thể giấu mình được nữa, thẳng thừng bước ra:
"Ta sẽ đi cùng các ngươi! Ta không yên tâm khi ngươi và tên yêu quái này ở chung!"
Nói xong, y còn hung hăng liếc nhìn Triệu Viễn Chu đang giả vờ đáng thương. Đại yêu vừa rồi còn mơ tưởng đến canh lê tuyết, giờ thấy Trác Dực Thần bước tới, trên người y thoang thoảng mùi thơm ngọt ngào của lê tuyết. Cúi đầu nhìn, quả nhiên y đang xách một hộp thức ăn trong tay.
"Tiểu Trác đại nhân, ngươi cầm gì trên tay đó?"
Trác Dực Thần vừa ngượng ngùng vì lén nghe lỏm chuyện người khác, gương mặt vẫn còn chút đỏ. Nghe Triệu Viễn Chu hỏi, y ngẩng đầu, làm bộ tự nhiên trả lời:
"Canh lê tuyết."
"Ồ? Văn Tiêu đã uống rồi, vậy phần này là dành cho ta sao?"
Hương lê ngọt ngào khiến lòng Triệu Viễn Chu dâng lên chút hy vọng, dù biết tính cách của Trác Dực Thần, chuyện đó hẳn là...
"Làm sao có thể!"
Quả nhiên, Triệu Viễn Chu thầm nghĩ.
"Ta mang cho chó ăn."
Tiểu Trác đại nhân thật là tàn nhẫn. Đại yêu nào đó không khỏi đau lòng. Mặc dù đã lén mong rằng Trác Dực Thần có thể nấu canh lê tuyết vì mình, nhưng với thái độ của y, chuyện đó rõ ràng không thể xảy ra.
Thôi được, chỉ có hơi thất vọng... một chút. Triệu Viễn Chu lại nhấc bình nước của mình lên, nhưng lần này, ngoài vị đắng và chát quen thuộc, hắn còn cảm nhận thêm chút vị chua xót trong lòng.
03.
Lúc này, đại yêu nào đó đang chìm trong nỗi buồn man mác, dù chỉ có chút thất vọng, nhưng Triệu Viễn Chu vẫn phải diễn vẻ mặt đau khổ đến tận cùng. Diễn nhập tâm đến nỗi hắn không nhận ra phản ứng bối rối của Trác Dực Thần khi thấy vẻ thất vọng của mình.
Đúng là Trác Dực Thần rất ghét Triệu Viễn Chu, nỗi căm hận này bắt nguồn từ mối thù sâu sắc, không dễ gì thay đổi. Nhưng càng tiếp xúc lâu, y càng cảm thấy đại yêu này dường như không tàn ác như y vẫn nghĩ. Triệu Viễn Chu đã từng nắm lấy tay y để trị thương, từng tận tình chỉ dạy cách dùng Vân Quang Kiếm, từng che chắn trước mặt y khi kẻ thù ập đến...
Từ sau cái chết của cha và ca ca, Trác Dực Thần chưa bao giờ sinh lòng ỷ lại vào ai khác. Nhưng với Triệu Viễn Chu, người mà y từng căm ghét, y lại không kìm được cơn giận trẻ con, luôn muốn làm nũng để được hắn bao dung. Biết là không nên, nhưng vẫn làm vậy.
Trải qua chuyện của Nhiễm Di và Thừa Hoàng, Trác Dực Thần ngày càng tin rằng việc năm xưa có lẽ không hoàn toàn là lỗi của Triệu Viễn Chu. Có thể hắn bị ép buộc, hoặc chẳng thể làm khác được.
Nhưng... sai thì vẫn là sai. Những người đã chết chẳng thể sống lại. Vết thương Triệu Viễn Chu gây ra cho y không cách nào bù đắp được. Nhưng...
Trác Dực Thần ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn kẻ "đang buồn đau khôn xiết" kia. Dù biết Triệu Viễn Chu thường hay giả vờ, lần này y lại mơ hồ cảm nhận được chút chân tình thật lòng từ hắn. Chẳng lẽ... lời mình nói vừa rồi thật sự làm hắn buồn sao?
Tay đang cầm hộp canh lê tuyết bỗng trở nên lúng túng, chẳng biết phải làm gì. Tiến lên an ủi cũng không được, lạnh lùng nói thêm vài câu lại càng không ổn. Chưa nghĩ ra cách nào, Trác Dực Thần đành "tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách", ôm hộp canh lê tuyết, đùng đùng bỏ chạy.
Văn Tiêu giơ tay vỗ mạnh vào vai Triệu Viễn Chu, người vẫn còn nhập tâm diễn kịch:
"Đừng diễn nữa, người ta chạy xa hai dặm rồi kìa!"
Triệu Viễn Chu lúc này mới nhận ra mùi thơm của lê tuyết đã biến mất từ lúc nào. Hắn chào tạm biệt Văn Tiêu, rồi lặng lẽ rời đi. Văn Tiêu đứng yên tại chỗ, nhìn về hướng hai người vừa đi, lắc đầu thở dài:
"Một người một yêu... đúng là hai kẻ ngốc."
04.
Triệu Viễn Chu không về phòng mà nương theo ánh trăng, dựa vào một gốc cây cổ thụ cong vẹo trong sân Tập Yêu Ty, miệng gặm một quả đào căng mọng, ngọt nước.
Đào của đại yêu Chu Yếm ắt hẳn là loại đào ngon nhất, nhưng vào lúc này, dù cắn bao nhiêu, hắn vẫn cảm thấy không vừa ý. Trong đầu chỉ lẩn quẩn mùi lê thanh ngọt trên người Trác Dực Thần khi y vừa bước đến ban nãy.
Nghĩ ngợi một hồi, Triệu Viễn Chu lật mình xuống đất, phủi nhẹ lớp bụi không tồn tại trên áo, quyết định đến nhà bếp kiếm chút lê tuyết mà Tiểu Trác đại nhân dùng để nấu canh.
Nghĩ là làm. Dù nói là "trộm" nhưng hắn cũng chẳng hề lén lút. Ví dụ như khi vào bếp, vừa gặp ngay Anh Lỗi đang nghiên cứu công thức món ăn mới, Triệu Viễn Chu đã thoải mái chào hỏi, còn ngang nhiên hỏi xem Tiểu Trác đại nhân để lê ở đâu.
Biết được chỗ, hắn liền đuổi Anh Lỗi ra ngoài, một mình dựa vào bàn vừa gặm lê vừa tận hưởng mùi thơm dịu của canh lê tuyết còn phảng phất trong không khí.
Lê của Tiểu Trác đại nhân đúng là cực phẩm, thịt trắng ngần, mọng nước, ngọt thanh mát lành. Nhưng mùi hương mình ngửi thấy dường như không chỉ như thế. Có khi nào y cho thêm linh đan diệu dược gì đó để mê hoặc lòng yêu không nhỉ?
Nhìn phần thịt lê trắng muốt trong tay, hắn bỗng nhớ đến câu trong cuốn thoại bản mình từng đọc: "Da như tuyết, thịt như ngọc." Câu này hình như không thích hợp để tả trái lê, nhưng nếu dùng để nói về người nấu canh lê tuyết thì... thật sự không còn gì chính xác hơn.
"Triệu Viễn Chu? Khuya thế này sao ngươi còn ở đây?"
Trác Dực Thần vừa đi ngang qua cửa bếp, nghe thấy tiếng "rộp rộp" nhai giòn tan, nghĩ rằng Anh Lỗi vẫn còn bận rộn trong bếp nên định vào khuyên người nghỉ ngơi. Không ngờ lại thấy Triệu Viễn Chu... đang cầm quả lê cắn dở trong tay?
Triệu Viễn Chu ngẩng đầu lên, vừa hay thấy người mình luôn vương vấn xuất hiện ngay trước mắt. Ban đầu định buông vài câu trêu chọc y theo lời thoại trong thoại bản, nhưng nhớ ra mình đang ăn trộm lê lại bị bắt quả tang, đành nửa khép mắt, tỏ vẻ "ngoan ngoãn biết lỗi".
Trác Dực Thần nhìn quả lê cắn dở trong tay Triệu Viễn Chu, lại thấy hắn cúi mắt như thể cực kỳ tủi thân, bỗng không nỡ trách mắng. Chẳng lẽ... từ nãy đến giờ hắn chưa hề về phòng?
"Muộn vậy rồi, sao ngươi còn chưa về nghỉ ngơi?"
Triệu Viễn Chu lại ngẩng lên, lần này mới nhận ra đôi tai đỏ ửng kéo dài đến tận má của người trước mặt. Không biết vừa rồi y đã làm gì mà trông vừa bối rối, vừa ngượng ngùng thế kia.
"Tiểu Trác đại nhân, ta là yêu, không cần ngủ nghỉ. Hơn nữa, thay vì ở một nơi cố định, có lẽ ta thích lang thang đó đây hơn."
Nghe hắn nói vậy, Trác Dực Thần mới nhận ra Triệu Viễn Chu dường như rất ít khi ở trong căn phòng mà Tập Yêu Ty đã chuẩn bị sẵn cho hắn. Không trách được vừa rồi đi ngang qua, phòng hắn vẫn gọn gàng y như mới. Ban đầu còn tưởng đại yêu này ngày nào cũng dọn dẹp cẩn thận...
Nhưng không được! Dù thế nào, hôm nay hắn cũng phải về phòng!
"Mau... cầm lê về phòng mà ăn! Nửa đêm nửa hôm còn lang thang ngoài này, dọa người ta thì sao?"
"Được thôi, vậy ta tìm một gốc cây khác để ngồi..."
"Không được! Trên... trên cây cũng sẽ dọa người! Ngươi mau về phòng!"
Triệu Viễn Chu chỉ tay vào mình, mắt lóe lên tia nghịch ngợm:
"Vậy... ta đi nhé?"
05.
Trác Dực Thần từ bỏ tranh cãi, bước lên trước, nắm chặt cánh tay của Triệu Viễn Chu, lôi hắn ra khỏi bếp mà không nói một lời.
Triệu Viễn Chu nghĩ rằng cuối cùng mình cũng chọc giận Tiểu Trác đại nhân, chắc y định lôi hắn ra khỏi cổng Tập Yêu Ty rồi đuổi đi. Nhưng hành lang quanh co khúc khuỷu, cuối cùng lại dừng ngay trước cửa phòng của hắn.
"Ngươi, vào trong." Khuôn mặt Trác Dực Thần càng đỏ hơn, vừa dứt lời liền quay đầu muốn bỏ chạy.
Triệu Viễn Chu nhanh hơn một bước, nắm lấy tay áo của y.
"Đợi đã, Tiểu Trác đại nhân."
Trác Dực Thần không quay đầu lại, chỉ khó chịu nói:
"Có gì thì nói nhanh."
"Ta chỉ muốn nói rằng, dù ta không cần ngủ, nhưng Tiểu Trác đại nhân vẫn cần. Nghỉ ngơi cho tốt nhé. Chúc ngủ ngon, Tiểu Trác đại nhân."
"Biết rồi... ngươi cũng vậy."
Trác Dực Thần bước nhanh rời đi, chẳng mấy chốc đã biến mất trong hành lang quanh co của Ty Tập yêu.
Nhìn bóng lưng y mỗi lúc một xa với khuôn mặt đỏ ửng, Triệu Viễn Chu cảm thấy quả lê trong tay mình dường như ngọt hơn hẳn. Vừa định đẩy cửa bước vào, hắn lại ngửi thấy mùi hương ngọt dịu thoảng qua.
Khẽ hít mũi ngửi lại quả lê trong tay... không phải mùi này.
Mang theo chút tò mò, hắn bước vào phòng mình.
Trong phòng không có đèn, cửa sổ chỉ khép hờ, ánh trăng bạc dịu dàng tràn vào, chiếu sáng những hạt bụi lơ lửng trong không khí. Trên bàn, một chiếc hộp thức ăn sơn đỏ, viền vàng lấp lánh dưới ánh trăng như những vì sao nhỏ.
Triệu Viễn Chu bước tới. Hương thơm chính là từ đây phát ra. Hắn nhận ra ngay chiếc hộp này chính là thứ mà Trác Dực Thần cầm trong tay lúc trước.
Đột nhiên hắn nhớ lại, nơi hắn trò chuyện cùng Văn Tiêu ban nãy vốn là chỗ vắng vẻ, ngày thường chỉ có mình hắn ngắm trăng ở hồ nước đó. Hôm nay Văn Tiêu cũng là do hắn mời tới... Vậy chiếc hộp này, có lẽ nào... vốn đã được chuẩn bị cho hắn sao?
Tựa như bị chữ "thuộc về" trong suy nghĩ ấy làm cho vui vẻ, hắn phất tay, thắp sáng ngọn đèn dầu trong phòng. Ánh sáng dịu dàng quấn quýt với hương thơm, dệt nên một giấc mơ mềm mại quá đỗi dịu dàng.
Mở hộp ra, bên trong là một chiếc bát sứ men ngọc xanh và một bình sứ trắng ngà tinh xảo.
Triệu Viễn Chu cầm chiếc bát men ngọc lên, nước canh lê vàng nhạt sóng sánh trong đó, viền bát vẫn còn ấm. Hắn nhấp một ngụm, vị ngọt dịu dàng lan tỏa trong cơ thể, chảy qua từng ngóc ngách, cuối cùng ngưng tụ lại nơi mà loài người gọi là "trái tim."
Sau đó, hắn mở chiếc bình sứ trắng ngà còn lại. Ngay khi nắp vừa mở, hắn lập tức nhận ra chất lỏng bên trong: ngọc cao mà hắn cực kỳ quen thuộc. Khẽ lắc bình, chất lỏng trắng đục lăn tăn gợn sóng, một mùi hương ngọt dịu không thuộc về ngọc cao thoảng ra.
Triệu Viễn Chu nhấp thử một ngụm...
Vị ngọc cao... hương lê ngọt thanh.
Tiểu Trác đại nhân đặc chế. Đại yêu Chu Yếm đặc cung.
Vị đắng chát ngày thường giờ được vị ngọt dịu dàng dung hòa, làm chủ vị. Đắng chát dường như chỉ còn là thứ gia vị nhỏ nhoi, không đáng bận tâm.
06.
Một bát làm dịu cổ họng
Hai bát xua tan nỗi cô đơn
Ba bát quét sạch tâm tư khô khan, khơi dậy nỗi niềm thương nhớ
Bốn bát toát mồ hôi nhẹ
Năm bát thanh lọc da thịt xương cốt
Những chuyện xưa cũ, dở dang lỡ làng, đều tan biến trong khoảnh khắc này.
Sáu bát chạm đến tâm linh
Bảy bát không thể uống thêm
Chỉ còn lại tình ý miên man, yêu thương ngập tràn.
Khi bình sứ trắng đã cạn, Triệu Viễn Chu mới mãn nguyện thu dọn bát đũa, cuối cùng cũng nằm lên giường trong phòng. Trước đây, hắn luôn yêu thích mọi thứ ở nhân gian, chỉ trừ việc người ta đêm xuống phải trở về nhà. Hắn là yêu quái. Trong mắt hắn, nhà chẳng qua là nơi hắn sinh ra - một chốn lạnh lẽo không người, về đó chẳng có gì đáng xem, chi bằng rong chơi khắp nơi còn thú vị hơn. Nhưng giờ đây... hóa ra cái gọi là nhà ở nhân gian lại có chút đáng yêu thế này.
Triệu Viễn Chu nhắm mắt lại, hiếm khi muốn chìm vào giấc ngủ sâu. Trong cơn mơ màng, hắn lại nhớ tới gương mặt đỏ ửng của Trác Dực Thần lúc gặp trong bếp hôm nay.
Ừm...
Mai này, khi mọi người đã tập trung đầy đủ, mình sẽ lấy cớ xin thêm chút ngọc cao hương lê ngọt ngào do chính tay Tiểu Trác đại nhân điều chế. Dù sao... khuôn mặt đỏ bừng của y... có vẻ còn ngọt hơn cả canh lê.
End.
Nguồn: https://27032673.lofter.com/post/1ff5df6a_2bd4198c1
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro