Di châu

"Vẫn chưa có tin tức gì của Trác đại nhân sao?"

Nửa đêm tại Tập Yêu Ty, vạn vật yên tĩnh, đất trời như được phủ một lớp sương mỏng. Ánh trăng tựa bạc rải xuống mặt đất, tạo nên một lớp sáng mờ nhạt. Gió nhẹ thổi qua những tán cây, khiến bóng lá lay động, phát ra tiếng xào xạc như đang thì thầm điều gì đó.

Vị thống lĩnh mới nhậm chức của Tập Yêu Ty và Bạch Trạch thần nữ ngồi trong viện, dường như là vừa thưởng nguyệt, vừa hoài niệm. Hai người đối diện nhau gần nửa đêm, cuối cùng, bầu không khí yên lặng bị phá vỡ bởi câu hỏi của Bùi Tư Tịnh.

"Tiểu Trác vẫn đang tìm kiếm thần thức của Triệu Viễn Chu, chưa có thư, không có tung tích, không có bất kỳ tin tức gì..." Văn Tiêu lắc đầu, như thể mất hết sức lực mà cúi đầu xuống. "Hy vọng thứ này có thể mang Tiểu Trác trở về."

Vừa nói, cả hai người đều đồng loạt quay sang nhìn về phía một cây non trong sân. Không có gì bất ngờ, cây non đó chính là Bạch Cửu.

Sau khi hy sinh để cứu Trác Dực Thần, thi thể của Bạch Cửu được mẫu thân mang đi. Một thời gian dài trôi qua, vào một buổi sáng yên tĩnh, Tư Đồ Minh mang đến một cây non, đặt sau viện Tập Yêu Ty rồi rời đi. Khi Văn Tiêu nghe tin chạy đến, người đã đi, trà cũng đã nguội.

Sau khi quan sát và nghiên cứu, Văn Tiêu cùng Bùi Tư Tịnh xác nhận rằng đó chính là Bạch Cửu. Lập tức, họ gửi tin này đến Trác Dực Thần và cử người đi tìm phụ mẫu của Bạch Cửu.

Tính theo thời gian, hẳn Trác Dực Thần đã nhận được thư, nhưng người được phái đi vẫn không tìm thấy tung tích của hai vị trưởng bối ấy. Bọn họ như thể biến mất khỏi nhân gian, không ai biết họ ở đâu.

Buổi sáng, khi trời vừa hửng sáng, một làn sương mỏng bao phủ mặt đất, không khí phảng phất hơi lạnh ẩm ướt.

Trác Dực Thần trở về trong màn sương sớm, từng bước chân nhẹ nhàng. Đế giày cọ vào mặt đất phát ra tiếng xào xạc khe khẽ. Tà áo vương chút sương đọng, hơi ẩm thấm vào vải mang theo hương vị thanh khiết của buổi sớm. Cơn gió nhẹ lướt qua gò má, y có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại sáng rực, lấp lánh sự kích động và vui mừng.

"Trác đại nhân! Là Trác đại nhân trở về!"

Tiểu tư kích động chạy đến gõ cửa phòng thống lĩnh. Lời còn chưa dứt, cả hai cánh cửa đồng thời mở ra.

"Tiểu Trác!"

"Trác đại nhân!"

Hai giọng nói ngắn gọn mà dứt khoát, không có thêm bất kỳ lời nào khác. Chỉ riêng việc gọi tên đối phương đã đủ để biểu lộ sự nhớ nhung mãnh liệt.

"Những gì viết trong thư... là thật sao?"

Trác Dực Thần bước nhanh lên trước, có phần thất thố.

"Là thật, Bạch Cửu đã trở về. Nhưng... chính ngươi tự mình xem đi."

Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh dẫn Trác Dực Thần đến sân viện. Đập vào mắt y không phải đứa trẻ lanh lợi ngày nào, mà chỉ là một cây non yếu ớt.

"Sao lại thành ra thế này?"

Trác Dực Thần nhẹ nhàng chạm vào nhành cây, lá cây như có ý thức mà cọ vào lòng bàn tay y. Y vận chuyển yêu lực truyền vào thân cây, bên tai là giọng nói của Văn Tiêu lải nhải, thỉnh thoảng có Bùi Tư Tịnh xen vào vài câu. Cuối cùng, y cũng hiểu được toàn bộ câu chuyện.

"Mấy ngày tới, ta sẽ ở lại đây giúp Tiểu Cửu hóa hình."

Trác Dực Thần dừng truyền yêu lực, nếu đưa vào quá nhiều một lúc, Bạch Cửu sẽ không chịu nổi. Có lẽ... y phải để Triệu Viễn Chu đợi thêm một thời gian rồi.

Vài ngày sau, vào buổi sáng, một tiếng hét chói tai đánh thức Trác Dực Thần khỏi giấc ngủ. Những ngày qua tiêu hao quá nhiều sức lực, y gần như đã dùng đến một nửa yêu lực của bản thân. Nhiều lúc cơ thể rệu rã, nhưng y vẫn cố chịu đựng để quay về phòng, không muốn Văn Tiêu và mọi người lo lắng. Cũng chính vì thế, y không phát hiện ra rằng Bạch Cửu đã thành công hóa hình.

"Tại sao ta hóa hình mà lại không có y phục?!"

"Vẫn như trước kia." Trác Dực Thần nghĩ thầm trong đầu, rồi lập tức sải bước đến nơi phát ra tiếng hét.

Sau khi thay y phục xong, vừa nhìn thấy Trác Dực Thần, Bạch Cửu lập tức nhào tới. Nhưng điều cậu làm không phải là ôm chầm lấy đối phương, mà là bắt mạch cho y.

"Tiểu Trác ca! Dạo này huynh tuyệt đối không được vận công! Nội lực trống rỗng, yêu lực bất ổn... Tiểu Trác ca, huynh có đang nghe ta nói không?!"

Câu trách móc của Bạch Cửu kéo sự chú ý của Trác Dực Thần trở lại. Vừa nhìn thấy Bạch Cửu, y không khỏi nhớ đến ngày hôm đó—đứa trẻ cô độc nằm trên mặt đất, trên người đầy vết bỏng lớn nhỏ. Đôi tay hành y của cậu, thậm chí còn thảm thương không nỡ nhìn.

"Nghe, ta đang nghe."

"Ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt."

Nhưng một người tâm tư sâu như Tiểu Trác đại nhân, làm sao có thể thật sự an tâm dưỡng thương? Chỉ cần xác định Bạch Cửu đã không còn vấn đề gì, trong lòng liền bắt đầu tính toán chuyện rời đi. Dù gì... Triệu Viễn Chu vẫn đang chờ y.

"Trác đại nhân! Có biến động trong địa lao!"

Hôm qua, Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu ra ngoài làm việc, đến giờ vẫn chưa trở về. Hiện tại, trụ cột của Tập Yêu Ty chính là Trác Dực Thần.

Y vỗ nhẹ lên vai Bạch Cửu, ra hiệu cho cậu bé yên tâm. Sau đó, cầm lấy Vân Quang Kiếm, cùng hộ vệ của địa lao nhanh chóng chạy đến tra xét.

Vừa bước vào địa lao, Trác Dực Thần đã lập tức cảm nhận được luồng yêu khí quen thuộc. Vân Quang Kiếm trong tay lập tức sáng lên, lòng nóng như lửa đốt, hắn vội vã đi sâu vào trong.

"Tiểu Trác đại nhân, ta chờ ngươi lâu lắm rồi, đến mức có chút buồn ngủ rồi đây."

Quả thực là câu nói "Tương ngộ vô ngôn, chỉ có lệ nghìn hàng."

Lại được nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong, Trác Dực Thần loạng choạng bước tới, từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống. Người trước mặt y chậm rãi xoay người, dang rộng hai tay như đang chờ đón một cái ôm.

Nhưng khi bàn tay Trác Dực Thần vừa chạm vào lồng ngực đối phương thì lại xuyên thẳng qua. Y trợn tròn mắt, không thể tin được mà ngẩng đầu lên nhìn. Cả người Trác Dực Thần hơi run rẩy, trong lòng trào dâng nỗi sợ hãi—sợ đây chỉ là một ảo ảnh, sợ đến mức thậm chí quên mất rằng bản thân sở hữu Phá Huyễn Chân Nhãn.

"Hừm... Xem ra yêu lực vẫn chưa ổn định, ta vẫn chưa thể hoàn toàn hóa hình."

Một tiếng thở dài của Triệu Viễn Chu khiến tâm thần Trác Dực Thần ổn định lại. Y chớp mắt, nhìn thấy một điểm sáng mờ nhạt trên bụng của Triệu Viễn Chu. Không chút do dự, Trác Dực Thần lập tức truyền yêu lực vào cơ thể hắn.

Triệu Viễn Chu không thể ngăn cản hành động điên cuồng của y, chỉ có thể liên tục nói: "Tiểu Trác! Dừng lại!"

Cuối cùng, trời không phụ lòng người. Bóng dáng Triệu Viễn Chu dần dần trở nên rõ ràng. Một Triệu Viễn Chu trọn vẹn xuất hiện trước mắt y. Trác Dực Thần yên tâm... rồi ngất đi.

Lần nữa tỉnh lại, Trác Dực Thần chậm rãi mở mắt, nhưng y lại phát hiện mình dường như đang bị nhốt trong một vực sâu vô tận. Trước mắt không còn là cảnh tượng quen thuộc nữa, mà chỉ có một màn đen dày đặc, đặc quánh đến mức không thể tan rã. Y chớp mắt, cố gắng tìm kiếm chút ánh sáng, nhưng không thấy gì cả. Thế giới dường như trong khoảnh khắc đã mất hết màu sắc, chỉ còn lại bóng tối đến nghẹt thở.

"Két—"

Có người bước vào.

"Ai?"

Trác Dực Thần cảm thấy các giác quan của mình trở nên chậm chạp, y thậm chí không nhận ra người vừa đến là ai.

"Tiểu Trác, ngươi tỉnh rồi."

Là Triệu Viễn Chu.

"Ta đang ở đâu?"

"Yêu lực của ngươi đã cạn kiệt, yêu đan trong cơ thể xuất hiện vết rạn, khiến cho mắt bị mù."

"Tiểu Bạch Thỏ ở y quán ngày đêm tìm cách chữa trị. Bùi đại nhân sáng nay đã ra ngoài, nói rằng có yêu quái nhân lúc Thần Nữ không ở đây đã lẻn ra khỏi Đại Hoang. Văn Tiêu vừa nghe tin cũng lập tức lên đường quay về Đại Hoang trấn giữ."

Triệu Viễn Chu hiểu rõ Trác Dực Thần muốn hỏi gì, vì vậy liền nói ra tất cả trong một hơi.

"Vậy còn ngươi? Ngươi thế nào rồi?"

"Ta?" Triệu Viễn Chu cười nhạt: "Tiểu Trác đại nhân hao tổn sức lực cứu mạng ta, bây giờ ta đương nhiên là khỏe mạnh như trâu rồi."

Vừa nói, hắn vừa vươn tay vuốt phẳng đôi mày vô thức nhíu lại của Trác Dực Thần.

"Ngươi là khỉ."

"Được được, khỉ, ta là khỉ."

"Ta dìu ngươi đi ăn chút gì đó, A Thần."

Nghe giọng điệu cố ý thay đổi xưng hô của Triệu Viễn Chu, khóe môi Trác Dực Thần khẽ nhếch lên.

"Ấu trĩ..."

Từ sau khi Trác Dực Thần mất đi thị lực, Triệu Viễn Chu gần như dính chặt lấy y. Y đi đến đâu, phía sau sẽ luôn có một cái đuôi bám theo, hơn nữa còn là một con khỉ suốt ngày "Tiểu Trác, Tiểu Trác" không ngừng gọi.

Thân thể Trác Dực Thần ngày càng suy yếu, nhưng trong lòng y lại rất hạnh phúc. Người y yêu ở bên cạnh, bằng hữu ở ngay trước mặt. Dù ngày ngày phải chịu đựng sự ồn ào của Triệu Viễn Chu, dù mỗi bữa đều phải uống những bát thuốc đắng chát, y vẫn vô cùng trân trọng những tháng ngày này.

"Tiểu Trác ca ngủ rồi?"

"Ừm."

Giọng nói của Triệu Viễn Chu không còn vẻ phóng túng như ban ngày, mà trở nên trầm thấp hơn khi đứng sau lưng Bạch Cửu.

"Đã tìm được cách chưa?"

"Không còn cách nào tốt hơn."

"Chỉ có thể thử phương pháp lấy mắt đổi mắt, cần một người tình nguyện."

Bạch Cửu đặt quyển y thư xuống, lắc đầu.

"Vậy thì dùng mắt ta đi."

"Ta chỉ có bốn phần chắc chắn."

"Chỉ cần có hy vọng, dù ít vẫn phải thử."

"Ta đã sống đủ lâu rồi, phong cảnh gì cũng đã ngắm qua, cũng đã nhìn đủ."

"Lần này có thể sống lại, Tiểu Trác đã dùng đến một nửa yêu lực của y."

"Y thành ra thế này, nói cho cùng vẫn là vì ta."

"Tiểu Trác còn trẻ, ta không nỡ để y sống cả đời trong bóng tối."

"Vậy thì ba ngày sau đi."

"Ta sẽ thêm chút dược an thần vào thuốc của Tiểu Trác ca, ngươi trông chừng để huynh ấy uống hết."

"Chuyện này không thể để y biết, y sẽ không bao giờ đồng ý."

...

Ba ngày sau.

Hôm nay, Triệu Viễn Chu vẫn như thường lệ dụ dỗ Trác Dực Thần ăn thêm nửa bát cơm. Nhưng hôm nay, con khỉ này lại liên tục chạm vào mặt y. Điều kỳ lạ hơn nữa là Bạch Cửu lại không hề hét lên ghen tuông mà đập tay Triệu Viễn Chu ra như mọi khi. Quái lạ, quá quái lạ. Có vấn đề.

Dù không nhìn thấy, Trác Dực Thần vẫn nhạy bén nhận ra bầu không khí kỳ dị trên bàn ăn. Từ khi mất đi thị lực, khứu giác của y ngày càng nhạy bén hơn. Khi nhận bát thuốc từ tay Triệu Viễn Chu, y ngay lập tức ngửi ra mùi vị hôm nay có phần đậm hơn, hương thuốc cũng phức tạp hơn thường ngày. Y lập tức đề cao cảnh giác, nhân lúc Triệu Viễn Chu xoay người, liền âm thầm nhổ hết thuốc vào chăn. Không còn cách nào khác, để tránh bị nghi ngờ, y đành phải hy sinh tấm chăn tơ vàng yêu quý của mình.

"Tiểu Trác ca ngủ rồi chứ? Tiểu Trác ca? Tiểu Trác ca——"

Trác Dực Thần nằm trên giường giả vờ ngủ, nghe thấy tiếng bước chân của Bạch Cửu len lén đẩy cửa bước vào.

"Ngủ rồi. Chúng ta bắt đầu đi."

Bắt đầu? Bắt đầu cái gì? Trác Dực Thần càng thêm hoài nghi. Bạch Cửu kết ấn bằng cả hai tay, linh lực tụ lại nơi đầu ngón tay, những cây ngân châm lần lượt bay về phía mắt của hai người. Trận pháp phát ra ánh sáng xanh u ám, bao trùm cả hai.

Triệu Viễn Chu cảm thấy đôi mắt mình đau nhói, nhưng hắn chỉ cắn chặt răng, không phát ra một tiếng nào. Giờ phút này, Trác Dực Thần làm sao còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Y lập tức mở to mắt, gắng gượng ngồi dậy, theo bản năng lao về phía Triệu Viễn Chu.

Ầm!

Trận pháp bị phá vỡ, linh lực phản phệ. Bạch Cửu phun ra một ngụm máu tươi, lảo đảo lùi về sau. Trác Dực Thần ôm chặt lấy Triệu Viễn Chu, nhưng y nhanh chóng nhận ra hơi thở của người trong lòng đang ngày một yếu dần.

"A Thần..."

Triệu Viễn Chu cố gắng nâng tay lên để chạm vào khuôn mặt y, nhưng rồi lại vô lực rơi xuống.

"Không! Không được!"

Trác Dực Thần gào khóc thảm thiết.

"Bạch Cửu! Cứu hắn! Ta cầu xin đệ cứu hắn!"

Bạch Cửu gắng gượng đứng dậy, nhưng khi kiểm tra, yêu đan vốn đã mong manh của Triệu Viễn Chu đã hoàn toàn vỡ nát, yêu lực đang tan biến với tốc độ chóng mặt. Trác Dực Thần dường như cũng cảm nhận được điều đó.

Đột nhiên, y bật cười. Y cúi đầu, nhẹ giọng thì thầm bên tai Triệu Viễn Chu.

"Triệu Viễn Chu, sau này cứ mỗi khi trời mưa, ta sẽ đến tìm ngươi. Đừng tự trách mình, ta vẫn luôn ở đây."

Nói rồi, y vận toàn bộ yêu lực, ép những mảnh vỡ của yêu đan vào trong cơ thể Triệu Viễn Chu.

Đây là Băng Di Cấm Thuật—dùng mạng đổi mạng. Một khi thi triển, chắc chắn phải chết.

"Không! Đừng mà!"

Triệu Viễn Chu muốn ngăn cản, nhưng đã không thể cử động được nữa. Hắn cảm nhận được yêu lực quay trở lại trong cơ thể mình, nhưng hơi thở của Trác Dực Thần lại dần dần tan biến.

"A Thần..."

Hắn đưa tay ra, muốn níu giữ điều gì đó, nhưng trước mắt chỉ còn một khoảng không vô tận.

Lúc Triệu Viễn Chu mở mắt lần nữa, trước mặt y chỉ có một màn đen kịt. Hắn đưa tay sờ mắt mình, chỉ cảm thấy lớp băng gạc được Bạch Cửu vội vã quấn lấy. Triệu Viễn Chu gắng gượng ngồi dậy, nhưng bị Bạch Cửu cản lại.

"Tiểu Trác đâu?"

Không ai trả lời.

"Ta hỏi ngươi, Trác Dực Thần đâu?!?!"

Triệu Viễn Chu mất kiểm soát, gào lên giận dữ. Băng gạc trên mắt hắnđã bị máu nhuộm đỏ. Hắn túm lấy cổ áo Bạch Cửu như bám lấy cọng rơm cứu mạng. Một lúc lâu sau, hắn buông ra, đôi tay rơi xuống, vô lực.

"Là ta mất kiểm soát rồi... Xin lỗi... Ngươi ra ngoài đi."

"Đôi mắt của ngươi..."

Bạch Cửu khó khăn lên tiếng. Từ trước đến nay, cậu chưa từng thấy một đại yêu nào lại suy sụp đến vậy. Mà giờ phút này, chính cậu cũng chẳng khá hơn là bao.

"Ta nói... Ra ngoài."

Bạch Cửu lảo đảo đứng dậy, nhưng ngay khi vừa mở cửa, cậu liền ngất xỉu. Bùi Tư Tịnh vội vã chạy đến đỡ lấy người đệ đệ không cùng huyết thống của mình. Văn Tiêu lặng lẽ đóng cửa lại, để lại không gian riêng cho Triệu Viễn Chu.

Trong phòng, Triệu Viễn Chu siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu.

Tiểu Trác đại nhân của hắn... lại một lần nữa cứu hắn. Còn hắn... lại một lần nữa hại Trác Dực Thần. Nhưng lần này, sẽ không ai cho hắn cơ hội bù đắp nữa.

Sau chuyện này, mắt của Triệu Viễn Chu lúc nào cũng mờ mịt, nhưng hắn từ chối chữa trị. Hắn thường ngồi trên chiếc xích đu trước căn nhà nhỏ trong vườn đào. Khi trời mưa... Giữa màn nước mờ ảo, hắn dường như lại nhìn thấy Trác Dực Thần.

END.

Nguồn: https://yigedian24851.lofter.com/post/4c40572a_2bdd848ef?incantation=rzjQCFsFeOl1

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro