Tiểu Trác, cứ như vậy thôi.
OOC cảnh báo: Kiếm Vân Quang được phục hồi; sau khi yêu hóa, máu của Trác Dực Thần có thể kiểm soát sát khí trong cơ thể Triệu Viễn Chu.
"Tiểu Trác, Tiểu Trác."
Trác Dực Thần trên giường đã hôn mê từ lâu. Kể từ khi bị Ly Luân làm tổn thương, dung hợp máu Băng Di, y đến giờ vẫn mắc kẹt trong mộng. Nhưng giấc ngủ của y không hề yên bình. Hàng lông mày nhíu lại và những giọt mồ hôi mỏng trên thái dương khiến Văn Tiêu không khỏi đau lòng. Nàng nhúng khăn vào nước, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên thái dương của Trác Dực Thần.
"A!"
Đôi mắt bất ngờ mở ra của Trác Dực Thần và bàn tay bắt lấy nàng làm Văn Tiêu giật mình hoảng sợ. Nhưng ý thức của y chưa hồi phục, y xuống giường, đi về một hướng nào đó. Văn Tiêu tiến lên ngăn cản, nhưng bị Trác Dực Thần bóp lấy cổ.
"Tiểu Trác, là ta, Văn Tiêu đây!"
Nàng cố vỗ vào tay Trác Dực Thần, nhưng bất lực trước sự chênh lệch sức mạnh. Nước mắt sinh lý không ngừng tràn ra từ khóe mắt, nàng sắp nghẹt thở.
"Tiểu Trác! Văn Tiêu!"
Triệu Viễn Chu sử dụng yêu lực, tạm thời chế ngự Trác Dực Thần.
Yêu lực tách hai người ra, Văn Tiêu kiệt sức, quỳ rạp xuống đất. Những dấu vết trên cổ và nước mắt nơi khóe mắt cho thấy Trác Dực Thần mất kiểm soát nguy hiểm đến nhường nào. Văn Tiêu nhìn Trác Dực Thần ngất đi trên đất, ánh mắt tràn đầy đau lòng.
Triệu Viễn Chu bước tới, hắn biết Văn Tiêu muốn nói gì, liền lên tiếng trước.
"Máu Băng Di là yêu huyết. Dù Tiểu Trác là hậu nhân của Băng Di, y vẫn mang thân phận phàm nhân. Quá trình dung huyết và kiểm soát yêu lực cần thời gian."
Hắn đỡ Văn Tiêu dậy: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, nơi này để ta chăm sóc."
Triệu Viễn Chu bế Trác Dực Thần trở lại giường. Hắn nhẹ nhàng đặt người xuống, đắp chăn cẩn thận, rồi quay lại nhìn Văn Tiêu vẫn đứng yên tại chỗ. Hắn hiểu nàng lo lắng, nhưng giờ chỉ có nghỉ ngơi mới đủ sức chăm sóc Trác Dực Thần và đối phó Ly Luân. Hắn gật đầu với Văn Tiêu. Nàng đứng một lúc, muốn nói rồi lại thôi, sau đó quay người rời đi.
Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần lúc này đang yên lặng. Hắn hiểu nỗi đau và sự mất kiểm soát của Trác Dực Thần. Nỗi đau không thể kiểm soát cơ thể, hắn đã trải qua rất nhiều lần. Hắn không muốn Trác Dực Thần cũng chịu đựng như vậy. Nhưng máu Băng Di đã bị phong ấn nhiều năm, quá trình dung huyết sẽ trải qua những gì, hắn không thể biết trước. Hiện tại, điều duy nhất hắn có thể làm là truyền một chút yêu lực, giảm bớt đau đớn cho người kia.
"Ta đến đưa thuốc cho Tiểu Trác."
"Bùi đại nhân?"
Bùi đại nhân đặt thuốc xuống cạnh giường.
"Ngươi cũng mệt cả ngày rồi. Nơi này để ta trông, ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Cô định đỡ Trác Dực Thần dậy, nhưng bị Triệu Viễn Chu đẩy mạnh ra.
"Ly Luân, chơi mấy trò này với ta, thú vị lắm sao?"
Ly Luân dứt khoát không giả vờ nữa: "Vẫn không qua được mắt ngươi nhỉ."
Triệu Viễn Chu đứng dậy, chắn trước Trác Dực Thần. Nhưng hành động này khiến Ly Luân không hài lòng.
"Chu Yếm, hắn quan trọng với ngươi đến vậy sao?" Ly Luân mặt mày dữ tợn, sát khí sau lưng ngày càng nặng nề.
"Hiện tại hắn thế này chẳng phải là nhờ ngươi ban cho sao?"
Ly Luân cười lớn: "Đây chính là mục đích của ta. Ta muốn giết sạch những người thân cận với ngươi!"
"Ta không thể để ngươi làm tổn thương Tiểu Trác thêm nữa."
"Được thôi, vậy thì xem hôm nay ta có lấy được mạng hắn không!"
Hai luồng sức mạnh lao vào nhau, chạm trán kịch liệt. Trong không khí chỉ còn lại những tàn ảnh, mỗi lần vung tay đều mang theo tiếng rít xé không gian.
"Chu Yếm, ngươi không thể đánh bại ta. Ngay cả lệ khí trong cơ thể mình, ngươi cũng không kiểm soát được. Cuối cùng, ngươi chỉ có thể trở thành con rối để ta giết Trác Dực Thần!"
"Vậy ngươi cứ chờ xem, ta có trở thành con rối của ngươi không!"
Hai bên rơi vào thế giằng co.
"Ly Luân, ta khuyên ngươi hãy dừng tay lại!"
Ly Luân nhìn Triệu Viễn Chu, ánh mắt vừa dịu dàng vừa điên cuồng lóe sáng.
"Lệ khí trong cơ thể ngươi sắp bùng nổ rồi. Đúng lúc ta cũng mệt rồi, đã đến lúc nhân vật chính xuất hiện."
Triệu Viễn Chu hoảng sợ, nhưng lưỡi dao đã chạm vào lưng hắn, khiến cơ thể hắn bản năng nghiêng về phía trước. Trác Dực Thần không biết kiểm soát yêu lực, sức mạnh lớn đến kinh ngạc. Trong khi đó, lệ khí trong cơ thể Triệu Viễn Chu đã mất kiểm soát.
"Vở kịch hay bắt đầu."
Kiếm pháp của Trác Dực Thần chuẩn xác và tàn nhẫn, mỗi chiêu đều ẩn chứa sức mạnh lớn và kỹ thuật điêu luyện. Triệu Viễn Chu di chuyển linh hoạt trong căn phòng, như hòa mình vào bóng tối. Yêu lực tụ trong lòng bàn tay hắn, mỗi lần vung lên đều phóng ra những luồng sóng xung kích vô hình.
Trong khoảnh khắc giao tranh, vụn gỗ và đá vụn bay tứ phía. Trác Dực Thần không địch lại Triệu Viễn Chu. Khóe môi y hơi trùng xuống, một dòng máu đỏ tươi từ miệng chậm rãi trào ra.
Nhưng dường như y đã khôi phục thần trí. Trác Dực Thần sững sờ nhìn cảnh tượng đổ nát trước mắt và Triệu Viễn Chu đang bị sát khí khống chế. Còn chưa kịp phản ứng, y đã bị Triệu Viễn Chu đè mạnh xuống đất.
Đầu va đập mạnh, máu từ trong miệng hắn trào ra, bắn tung tóe khắp nơi. Vô tình, Triệu Viễn Chu nếm phải máu của y. Sát khí tụ lại, thần trí khôi phục.
"Sao lại thế này?"
Ly Luân còn chưa kịp kinh ngạc đã bị yêu lực của Triệu Viễn Chu đẩy lui. Ly Luân bỏ chạy, Triệu Viễn Chu vừa định đuổi theo thì bị Trác Dực Thần nắm lấy tay kéo lại. Triệu Viễn Chu vội vàng ôm lấy Trác Dực Thần, truyền yêu lực để giúp y hồi phục.
"Ta vừa làm gì thế này?"
Giọng nói của Trác Dực Thần yếu ớt, nhưng máu Băng Di và yêu lực của Triệu Viễn Chu khiến y trông không khác người thường. Triệu Viễn Chu kể lại những gì vừa xảy ra.
"Ngươi nói là, máu của ta có thể kiểm soát lệ khí trong cơ thể ngươi?"
"Ta cũng không chắc, nhưng sau khi ngươi mất một phần máu, thần trí ta khôi phục, và ta kiểm soát được lệ khí."
"Vậy làm sao để kiểm chứng? Nếu lần sau ngươi bị lệ khí khống chế, ta phải làm sao để giúp ngươi?"
Trác Dực Thần hơi sốt ruột. Triệu Viễn Chu cười, xoa đầu Trác Dực Thần. Trác Dực Thần vừa mới khôi phục thần trí, ngây ngô nhìn Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu chỉ biết bất lực.
"Làm như thế này."
Hắn giơ bàn tay bị Trác Dực Thần cắt trúng lên, vết thương trên lòng bàn tay vẫn chưa lành. Hành động của hắn khựng lại, còn Trác Dực Thần thì trông càng ngây thơ hơn. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt môi lên vết thương, đầu lưỡi khẽ chạm vào dòng máu ấm áp.
Trác Dực Thần quay đầu sang chỗ khác, để mặc đại yêu trước mắt thỏa mãn tham lam.
"Tiểu Trác, cứ như vậy thôi."
END.
Nguồn: https://0321771238.lofter.com/post/8306e48d_2bd2eb0cb?incantation=rzWMXFBgP7xp
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro