Chương 1: Hôn lễ dị tinh
Chương 1
Hôn lễ dị tinh
Dưới đủ loại ánh nhìn, tay cô cố chấp đưa ra, nụ cười trên mặt rất khẽ khàng, giống như bóng trăng trong nước, tựa hồ chỉ chạm nhẹ một cái sẽ vỡ vụn theo rung động, nhưng rồi sẽ theo rung động mà xuất hiện lại như cũ.
...
Một buổi sáng ánh nắng tươi sáng, phi thuyền đã tới ngôi sao hành chính trung ương của Liên bang Odin – sao Relictus.
Dưới sự sửa soạn tỉ mỉ của cô hầu Thanh Việt và Thanh Sơ, công chúa Lạc Lane đội vương miện công chúa sáng chói, mặc váy bồng, giày thủy tinh, toàn thân trên dưới đẹp đẽ cao quý, giống như một gói hàng tinh xảo, một lễ vật hình người biết di chuyển.
Cửa khoang từ từ mở ra, hai hàng quân nhân mặc đồng phục thân thẳng như bút đứng hai bên cửa khoang, xếp hàng chào đón.
Tướng quân Yosef lễ phép khom người, mời công chúa đi trước, "Điện hạ."
Lạc Lan khẽ mỉm cười, đi về phía cửa khoang, trong lòng tràn ngập khẩn trương và nôn nóng, dĩ nhiên không phải vì sắp được gặp vị hôn phu của cô, mà bởi vì thế giới chưa từng biết tới kia.
Khi cô mở mắt ra, ở căn cứ nghiên cứu khoa học G9737, bốn bề hoang vắng, không một bóng người; vất vả lắm mới gặp được người, lại bị bắt vào nhà tù, ngoài phòng giam lạnh băng, chỉ có tòa án trang nghiêm; nhắm mắt lại, vừa mở mắt, đã ở trên phi thuyền hoàn toàn đóng kín.
Căn cứ, nhà tù, phi thuyền, tạo thành toàn bộ hiểu biết của cô về thế giới, thế giới bên ngoài, thế giới nơi người bình thường sinh sống, cô vẫn không biết gì cả.
Đứng ngoài cửa khoang, Lạc Lan hít sâu một hơi, giương mắt nhìn ra xung quanh. Trong phút chốc, tất cả như dời non lấp biển, gào thét hiện ra trước mắt cô ——
Phi thuyền lên lên xuống xuống, người máy bận bận bịu bịu, xe bay phóng đi như lướt, những tòa nhà hình dáng khác nhau...
Cô cố giữ bình tĩnh, chậm rãi đi về phía trước, ngoài mặt cao quý lạnh lùng, trong lòng lại không ngừng lật chuyển các loại biểu cảm say mê, Hả? Wow! Ồ? Ôi...
Thanh Việt dường như đang đùng đùng nổi giận trách móc gì đó, như Lạc Lan lúc này giống như một người nhà quê bất ngờ được lên tỉnh, không đúng, còn kích thích hơn thế nữa, giống như một đứa trẻ chưa bao giờ ra khỏi phòng đột nhiên kéo cửa bước ra, kinh ngạc hưng phấn trông thấy toàn bộ thế giới. Nhìn, sờ, nghe, đều mới mẻ thú vị, căn bản không để ý nghe các cô ấy nói gì.
Mơ mơ hồ hồ lên xe bay, nghe thấy Thanh Việt sắc mặt khó coi nói chuyện với tướng quân Yosef, Lạc Lan mới hiểu được, thì ra vị hôn phu của cô căn bản không hề xuất hiện, những người nghênh đón chẳng qua là mấy quan viên bình thường.
Thanh Việt tức giận nói: "Thật là quá đáng! Bọn họ xem công chúa của Đế quốc Arx là cái gì? Thật là quá đáng..."
Lạc Lan không biết phản ứng nào mới là phản ứng chính xác, đơn giản khép mắt ngồi yên, hai tay đan lại đặt trên đầu gối, mặt không biểu cảm, duy trì trầm mặc.
Thật may là, chẳng bao lâu đã đến nơi cần đến – cung Spera, khu vực sinh hoạt của các chính khách Liên bang Odin.
Lạc Lan vừa mới thở phào nhẹ nhõm, phát hiện sắc mặt Thanh Việt càng khó coi hơn, đến tướng quân Yosef vẫn luôn bình tĩnh thản nhiên cũng khó chịu nhíu mày.
Cô nhìn ra ngoài theo tầm mắt của bọn họ, phát hiện người đứng ngoài xe bay nghênh đón bọn họ thưa thớt, có người vành tai nhọn, có người đồng tử thẳng đứng, thậm chí còn có một người mọc một cái đuôi thật dài, thờ ơ vẫy tới vẫy lui.
Thì ra đây chính là loài người mang gene dị chủng!
Căn cứ theo tài liệu bác sĩ Mục cho cô, Đế quốc Arx cũng có những người ngoại hình biến dị, khác hẳn loài người, nhưng bọn họ vừa sinh ra đã tiếp nhận các loại phẫu thuật chỉnh hình, chữa trị những điểm dị thường, có rất ít người trưởng thành sẽ phô ra dị hình của mình không hề che giấu.
Có điều, biết rõ nơi này là Liên bang Odin, tướng quân Yosef kiến thức rộng rãi hẳn sẽ không vì vậy mà tức giận, mà là vì giữa bọn họ không có một nhân vật lớn nào trông như là công tước!
Một ông già có vành tai nhọn, thân thẳng như bút, nụ cười hàm ý khách khí xa lạ, nói với Lạc Lan: "Công chúa điện hạ, đi đường cực khổ rồi. Tôi là An Đạt, là tổng quản cung Spera."
Cô còn chưa mở miệng, tướng quân Yosef sau lưng cố ra vẻ kinh ngạc, nói: "Tại sao không thấy công tước? Chẳng lẽ Odin vẫn duy trì lễ nghi cổ xưa trong truyền thuyết, cô dâu chú rể không thể gặp mặt trước hôn lễ?"
Nụ cười của An Đạt chợt biến mất, sống lưng càng thẳng tắp hơn, lạnh lẽo nói: "Công chúa, mời đi theo tôi."
Lạc Lan lặng lẽ đi về phía trước.
Thanh Việt theo sát sau lưng châm chọc nói: "Odin thì có thể có lễ nghi gì? Một đám mọi rợ..."
Tướng quân Yosef hắng giọng một cái, ngăn hai chữ sắp ra khỏi miệng Thanh Việt lại.
Lạc Lan thầm thở dài trong lòng, tướng quân Yosef dám trong bông có kim châm chọc Odin cho hả giận, một là trước đó Odin sơ sót, hai là nhiệm vụ của ông ta chỉ là hộ tống công chúa đến Odin, rất nhanh sẽ có thể trở về Arx, không sợ đắc tội bọn họ. Nhưng, Thanh Việt lại phải ở lại Liên bang Odin, lời nói hành vi không khỏi quá lỗ mãng. Chỉ là, cô hầu thông minh lanh lợi cũng không được chọn theo đến Odin, coi như các cô đồng bệnh tương liên với công chúa vậy!
An Đạt dẫn bọn họ đi một hồi trong đại điện rộng lớn, dừng lại trước một cửa lớn màu nâu sẫm, cả cánh cửa làm bằng gỗ, bốn phía điêu khắc cành nguyệt quế uốn lượn, chính giữa là một đầu sư tử đang gầm gừ.
An Đạt hơi khom người, khách khí nói: "Các công tước ở bên trong, công chúa có muốn vào không?"
Lạc Lan ngẫm nghĩ ba chữ "các công tước", không trả lời ngay.
An Đạt không biết nhẹ nhàng ấn vào đâu một cái, hai cánh cửa lớn từ từ mở ra.
Trong phòng tĩnh mịch rộng lớn, không có đồ nội thất gì, chỉ đặt một cái bàn dài hình bầu dục lớn, cạnh bàn có sáu người đàn ông phong thái khác nhau đang ngồi, ánh mặt trời rực sáng hắt vào từ cửa sổ dài hai bên, vừa vặn bao phủ người bọn họ, khiến bọn họ như được mạ lên một vầng sáng vàng kim thật mỏng.
Sáu người đàn ông hẳn đều sửa soạn tỉ mỉ dựa theo chuẩn ăn mặc của công tước, sơ mi trắng tinh, lễ phục hai hàng khuy ôm gọn vóc dáng, quần thẳng thớm, ủng dài bóng loáng, thậm chí đeo kiếm laser phỏng theo kiểu dáng cổ, có thể nói ăn mặc trang trọng, dáng vẻ hoàn mỹ, tuy nhiên, bọn họ lúc này giống như đánh nhau không ngủ ba ngày ba đêm, còn là kiểu đánh không thắng, y phục ai nấy đều dúm dó, thậm chí còn bị kiếm laser cắt rách.
Trong chớp mắt cửa lớn mở ra, bọn họ đang giương cung bạt kiếm đối diện nhau.
Lạc Lan vừa bước một bước vào trong, liền phát hiện sức mạnh khiến người ta sợ hãi lưu động bốn phía, tựa hồ đi thêm một bước, cả người cũng sẽ bị nghiền nát. Cô lập tức chật vật lui về phía sau, vừa đến ngoài cửa, cảm giác bị bức bách liền biến mất, xem ra cánh cửa này còn có huyền cơ khác, tất cả đều được hạn chế bên trong.
Hiển nhiên, nơi này cũng không phải phòng tiếp khách, không nghi ngờ gì nữa, là An Đạt cố ý.
Lạc Lan không đoán được ông ta rốt cuộc muốn làm gì, chỉ lặng lẽ đứng đó, thông qua cánh cửa rộng mở quan sát "các công tước" bên trong.
Liên bang Odin có bảy khu tự trị, tổng cộng có bảy vị công tước, trong đó một vị là nữ, xem ra sáu vị công tước còn lại đều ở đây.
Vị nào là vị công tước muốn cưới cô đây?
Đột nhiên, một người đàn ông ngũ quan anh tuấn, khí chất lạnh lùng phát động công kích, chỉ một thoáng, sáu người đều động thủ.
Bởi vì động tác quá nhanh, Lạc Lan chỉ nhìn thấy vô số bóng mờ lắc lư.
Xem ra đây không phải lại một cuộc so tài hữu nghị, thể lực kém một chút, động tác chậm một chút, chỉ sợ sẽ nằm ngang ra cửa, khó trách phòng lớn như vậy, trừ bàn ghế thì không có nội thất gì khác.
Đột nhiên, máy truyền tin phát ra tiếng kêu tít tít tít, hỗn chiến trong phòng lập tức kết thúc, sáu người đàn ông như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, vẻ mặt tự nhiên ngồi vào ghế.
Một hình người lập thể ảo xuất hiện trong phòng, "Chắc công chúa Đế quốc Arx sắp đến rồi, các cậu còn chưa quyết định xong ai sẽ cưới cô ấy sao?"
Phạm vi tạo ảnh của máy truyền tin dường như chỉ giới hạn trong phòng, cho nên người đàn ông đang nói không nhìn thấy công chúa bên ngoài. Y đứng trên cánh đồng hoang vu ở hành tinh nguyên thủy, mặc chiến phục màu đen, đội mũ giáp đen, không thấy được diện mạo, nhưng trên chiến phục loang lổ vết máu, giọng nói không có nhiệt độ, biểu thị rõ ràng tâm tình của y.
Lạc Lan nghĩ, người có thể sử dụng khẩu khí như vậy nói chuyện với sáu vị công tước, chỉ có thể là quan chấp chính(1) đương nhiệm của Liên bang Odin.
Một người đàn ông ngũ quan tuấn mỹ, khí chất phong lưu gác đôi chân thon dài lên bàn, ngáp, lười biếng nói: "Đánh ba ngày ba đêm, không phân thắng bại, ngài nói nên làm sao đây?"
Thanh Việt nhẹ nhàng kéo áo công chúa Lạc Lan, cười đắc ý với cô: thì ra, không phải cố ý sơ sót với bọn họ, mà vì để lấy được công chúa Đế quốc Arx, bận đánh nhau tối mày tối mặt.
Lạc Lan mơ hồ cảm thấy chuyện có vẻ không như Thanh Việt nghĩ, mỉm cười đáp lại cô ta, tiếp tục yên lặng quan sát.
Quan chấp chính lạnh lùng nói: "Nếu các người còn không quyết định, ta sẽ tùy ý chỉ định!"
Người đàn ông xinh đẹp lên tiếng trước đó sờ cằm, cười híp mắt hỏi: "Ai thắng người đó cưới công chúa, nhưng mãi không phân được thắng bại, nếu đã như vậy thì không cần dựa vào thực lực nữa."
"Vậy dựa vào cái gì? Chẳng lẽ dựa vào vận rủi sao?"
"Đúng!"
Người đàn ông lật tay một cái, cầm sáu lá bài thoạt nhìn giống nhau như đúc, cười tủm tỉm hỏi: "Rút thăm?"
Những người đàn ông khác trầm mặc, cảm thấy không thể phản bác, còn không phải chính là ai xui thì phải cưới sao!
Người đàn ông khí chất lạnh lùng lúc đầu phát động công kích nhàn nhạt mở miệng, chắc như đinh đóng cột: "Rút thăm!"
Vừa dứt lời, sáu lá bài giống nhau như đúc bay lên không trung, sáu người đàn ông quyền qua cước lại, dùng hết thủ đoạn bắt lấy lá bài mình muốn.
Thấy bọn họ đã tìm được phương án giải quyết, quan chấp chính nói: "Muốn hôn nhân hòa hợp, thì nhã nhặn một chút, gây ấn tượng tốt với công chúa." lúc nói chuyện, chân trái y tùy ý đá về phía sau, đạp bay một con mãnh thú cao hơn ba thước đang nhào tới, tay phải vung từ dưới lên, trực tiếp chém một con chim răng nhọn đột ngột đánh lén thành hai nửa, nội tạng nổ tung, máu thịt văng khắp nơi.
Chất lượng hình ảnh của máy truyền tin quá tốt, hết thảy đều sống động như thể xảy ra ngay trước mắt, Lạc Lan cảm thấy ruột gan có chút khó chịu, đang cân nhắc có nên rời đi không, y đã ngắt thông tín, hình người ảo biến mất, những thứ ruột, phèo đầm đìa máu kia cũng biến mất không thấy.
Thanh Việt bên cạnh Lạc Lan càng không nói lời nào, gọn gàng dứt khoát hôn mê bất tỉnh, cũng không biết là tức giận, hay là sợ.
Lạc Lan sững sờ, cân nhắc đến tính tình của công chúa Lạc Lan thật, để không lộ tẩy, lập tức quyết định vờ ngất đi.
Mắt cô vừa nhắm, ngã xuống mặt đất, để hiệu quả giống như thật, không dám dùng sức, nửa người ngã uỵch đau điếng. Cô âm thầm quyết định, trở về phải chăm chỉ tập té xỉu, tìm góc độ ngã cho đúng, để không đến mức khổ sở như vậy.
Một cô hầu của Liên bang Odin đến kiểm tra công chúa, nói với An Đạt: "Sợ quá ngất xỉu." trong giọng nói hàm chứa vẻ khinh bỉ.
Cô ta đang chuẩn bị đỡ công chúa, thì tiếng vỗ tay rộn ràng, hò reo truyền tới, không khỏi dừng động tác.
"Chúc mừng! Chúc mừng! Chú rể..."
Xem ra việc rút thăm xem ai xui xẻo hơn đã có kết quả, Lạc Lan lập tức vểnh tai nghe ngóng.
Sáu người đàn ông rút thăm, nhất định có năm người vui, một người buồn. Hiển nhiên, năm người kia đều không ngại xát muối lên vết thương người nọ, tìm niềm vui trên nỗi đau của người khác.
Lạc Lan hoàn toàn không quan tâm ai sẽ cưới mình, chỉ hy vọng kẻ xui xẻo đó đừng phát tiết đau khổ lên người cô là được.
Trong tiếng "chúc mừng" hi hi ha ha, vui sướng khi người khác gặp nạn, sáu người đàn ông bước ra ngoài, không tránh khỏi nhìn thấy cô gái nằm dưới đất tư thế quái dị.
An Đạt tiến lên cung kích giải thích: "Công chúa điện hạ rất nôn nóng muốn gặp công tước, tôi đã tự mình làm chủ đưa cô ấy đến đây chờ, không ngờ cô ấy bị dọa hôn mê bất tỉnh."
Tiếng cười đùa hớn hở đột nhiên biến mất, yên lặng đến nghe được tiếng kim rơi, sau đó ——
Một đôi chân lãnh đạm bước qua người cô, rời đi.
Lại một đôi chân lãnh đạm bước qua người cô, rời đi.
Một đôi, một đôi, lại một đôi...
Lạc Lan buồn bực nghĩ, thì ra té xỉu không chỉ phải chọn đúng góc độ, còn phải chọn đúng địa điểm, nếu như té xỉu trước cửa, đều sẽ bị người ta bước qua người.
Đợi sáu người đàn ông nghênh ngang bước qua rồi, An Đạt dặn dò "Đưa công chúa về phòng khách nghỉ ngơi", Lạc Lan lập tức thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không cần tiếp tục nằm trên mặt đất lạnh băng nữa.
————•————•————
Lạc Lan mượn việc vờ bất tỉnh, ngủ một giấc ngắn.
Sau khi tỉnh lại, Thanh Việt mang đến cho cô tin tức mới nhất, "kẻ xui xẻo" sắp cưới cô là công tước Thần Sa, chính là vị ra tay nhanh nhất, biểu cảm lạnh nhất, cuối cùng tán thành việc rút thăm.
Lạc Lan cảm thấy kẻ xui xẻo không chỉ là Thần Sa, còn có cô.
Mặc dù sớm biết sáu người đàn ông không ai dễ trêu, nhưng vị này chính là người không dễ trêu của không dễ trêu mà!
Căn cứ tài liệu bác sĩ Mục cho cô, công tước Thần Sa là tư lệnh của quân đội Liên bang Odin, chủ quản phòng vệ liên hành tinh của Liên bang, là cỗ máy chiến tranh tiếng tăm lừng lẫy giữa các vì sao.
Tính tình hắn lạnh lùng, thủ đoạn cứng rắn, từ hai mươi sáu tuổi đã bắt đầu chỉ huy chiến dịch, cho đến lúc này, chưa một lần thất bại, ghi chép mới nhất là chiến dịch đánh cho Đế quốc Arx tơi bời hoa lá.
May mà cô không phải công chúa thật, nếu không chỉ riêng điều này, sợ rằng giữa "vợ chồng" đã có hiềm khích.
Thanh Việt giống như gà mái tức giận, đỏ mặt, giận dữ nói: "Còn rút thăm chọn chú rể! Lố bịch! Đúng là lố bịch..."
Lạc Lan u buồn nhìn ngón tay, lặng lẽ nghĩ: Quả thật lố bịch!
Đãi ngộ gene quý giá đã nói đâu? Cô một lòng chạy đến đây làm cây táo, cho dù không được vây quanh tôn sùng, ít nhất cũng nên nuôi nhốt cô cho đàng hoàng, tỉ mỉ cho ăn chăm sóc, nói ngon nói ngọt lừa cô phối hợp nghiên cứu chứ!
So với gốc cây táo kia của Đế quốc Arx, cô cảm thấy mình làm người thật thất bại!
Thanh Việt thấy cô mãi không lên tiếng, không cam lòng hỏi: "Công chúa không tức giận sao?"
"Hả... dĩ nhiên là giận! Tôi chỉ là..." Lạc Lan vắt hết óc nói lảng sang chuyện khác, "Có một vấn đề không nghĩ ra."
"Chuyện gì?"
Lạc Lan nhỏ tiếng nói: "Không phải bọn họ đều là người mang gene sinh vật dị chủng sao? Sao trông có vẻ người này lại càng đẹp hơn người kia?"
"Nhìn người tuyệt đối không thể nhìn vẻ bề ngoài! Tùy tiện phẫu thuật một chút, muốn đẹp bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu, bề ngoài đều là giả! Chỉ có gene bên trong mới là quan trọng nhất, bên trong! Vẻ đẹp bên trong mới là tất cả..." Thanh Việt lo lắng sợ sệt, chỉ sợ công chúa bị sắc đẹp lừa gạt, lằng nhằng lải nhải nói không ngừng, cũng không băn khoăn chuyện công chúa không cùng chung kẻ địch với cô ta nữa.
————•————•————
Ngày hôm sau, công chúa Lạc Lan và công tước Thần Sa cử hành hôn lễ ở Kỷ Niệm đường của cung Spera.
Không khí nghi thức rất nghiêm túc, không có khách mời, cũng không có truyền thông, chỉ có đại biểu hai nước xem lễ.
Công chúa Lạc Lan và công tước Thần Sa đứng sóng vai nhau, đối mặt bộ ghi chép của máy tính, ấn dấu tay xuống một văn kiện điện tử, ký chữ ký gene, đồng ý cùng đối phương kết thành vợ chồng.
Tướng quân Yosef thay mặt Đế quốc Arx đọc diễn văn, chúc tình hữu nghị giữa hai nước trường tồn.
Công tước Tử Yến, chính là vị dung mạo tuấn mỹ, lấy lá bài ra, đề nghị rút thăm chọn chú rể, thay mặt Liên bang Odin đọc diễn văn, chúc cô dâu chú rể hòa hợp mỹ mãn.
Không ai yêu cầu Lạc Lan và Thần Sa phát ngôn, đoán chừng hai bên cũng biết cái cọc hôn nhân này "hòa hợp" cỡ nào, một tự hủy dung mạo, một bất đắc dĩ rút thăm, để phòng ngừng lộ tẩy "mỹ mãn", mọi người rất ăn ý để hai người họ chỉ làm đạo cụ trang trí.
Lạc Lan ngoài mặt ngây như phỗng, thực ra là hứng chí bừng bừng nhìn quanh hôn lễ của mình, thứ cho hành động của một tên nhà quê chưa từng thấy cảnh đời đi vậy!
Cô dựa theo truyền thống cổ xưa của Đế quốc Arx, mặc áo cưới màu trắng, cầm một bó hoa cô dâu trong tay. Người đàn ông bên cạnh một bộ quân trang, trên người là áo lính màu đỏ gắn cầu vai vàng và dải lụa, thân dưới là quần lính màu đen, đứng nghiêm, từ đầu đến cuối mặt không cảm xúc, không nói một lời, giống như một ngọn núi băng khắp người tỏa ra khí lạnh, màu đỏ sôi nổi vui vẻ mặc lên người lại toát ra cảm giác lạnh nhạt thiếu sức sống.
Lạc Lan cảm thấy hắn không cần thay đồ, cũng có thể trực tiếp đi dự tang lễ.
Cuối hôn lễ, chiếu theo nghi thức, tướng quân Yosef thay mặt Đế quốc Arx thu hồi thiết bị đầu cuối cá nhân của công chúa Lạc Lan, công tước Tử Yến thay mặt Liên bang Odin trao cho cô một thiết bị đầu cuối cá nhân biểu thị thân phận mới, với ý nghĩa bắt đầu từ hôm nay, công chúa Lạc Lan của Đế quốc Arx trở thành phu nhân công tước Thần Sa của Liên bang Odin.
Thiết bị đầu cuối cá nhân mới là một chiếc vòng hồng ngọc có khắc hoa hồng, hết sức tinh xảo xinh đẹp, Lạc Lan rất hài lòng đeo nó lên tay.
Thiết bị đầu cuối cá nhân một khi khởi động, sẽ tiến hành ràng buộc, chỉ riêng mình có thể sử dụng. Chứng minh thân phận, thông tin liên lạc, tra cứu tư liệu, tiêu khiển giải trí, tài khoản tài chính, định vị bản đồ, theo dõi sức khỏe... tất cả sinh hoạt hàng ngày đều cần thiết bị đầu cuối cá nhân này, có thể nói, ở xã hội Các Vì Sao, không có thiết bị đầu cuối cá nhân quả thật nửa bước cũng khó đi.
Trước đây, cô vẫn luôn giả vờ mang thiết bị đầu cuối cá nhân của công chúa Lạc Lan, thật ra hoàn toàn không dùng được, bây giờ rốt cuộc đã có thể đường hoàng sử dụng thiết bị đầu cuối cá nhân.
Cô vui vẻ nghĩ, tham gia hôn lễ này thật không uổng!
————•————•————
Sau khi kết thúc hôn lễ, tướng quân Yosef vội vã chào từ biệt, công tước Tử Yến thuận nước đẩy thuyền vui vẻ đưa tiễn, hai người cười nói rộn ràng xác định lộ trình quay về.
Một tiếng sau.
Lạc Lan đứng ở cảng không gian, mặt mỉm cười, tiễn tướng quân Yosef lên đường về Đế quốc Arx.
Lúc phi thuyền bay lên không, Thanh Việt và Thanh Sơ khóc thất thanh, tựa hồ chính thức nhận ra các cô đã xa nhà đến một tinh cầu khác, tinh cầu nơi các cô sinh ra và lớn lên, cách một biển sao mênh mông, xa xôi như thể cả đời này cũng không chạm tới được nữa.
Bất kỳ lúc nào, tiếng khóc cũng sẽ không được hoan nghênh như tiếng cười, nếu như người nghe không thể cảm động lây, chỉ tổ rước thêm chán ghét và khinh bỉ.
Quan viên Odin rõ ràng tỏ biểu hiện mất kiên nhẫn, xin phép Thần Sa đứng bên cạnh Lạc Lan: "Tư lệnh, trở về chưa?"
Thần Sa dùng hành động để trả lời, xoay người rời đi, sải từng bước dài.
Lạc Lan đi sau hắn theo bản năng, bước chân lại càng lúc càng chậm. Tiếng khóc thiếu nữ giống như sợi dây leo vô hình, chậm rãi cuốn lấy chân cô, bất tri bất giác, cô dừng lại.
Vốn dĩ, cô cảm thấy mình chỉ là một công chúa giả, trong lòng vẫn luôn có một loại cảm giác người ngoài việc, nhưng giữa tiếng khóc bi thương bất lực của bọn họ, cô đột nhiên nhận ra, hai cô gái này không phải vì cô mới tới đây, mà là vì cô mới ở lại đây.
Nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, không chỉ có đau lòng cho quá khứ không giữ được, e rằng là đang sợ hãi tương lai không nhìn rõ nhiều hơn, giống như cô vậy. Cô cũng sợ hãi tương lai, chỉ là cô không thể khóc, bởi vì cô không có quá khứ để lưu luyến, chỉ có thể cắn răng tiến về phía trước.
Thần Sa đã lên xe bay, cách cửa sổ nhìn về phía Lạc Lan, lập tức có người thúc giục: "Phu nhân, tư lệnh đang đợi người."
Lạc Lan vờ như không nghe thấy, xoay người đi về phía Thanh Việt và Thanh Sơ vẫn đang đau lòng thút thít.
Các cô bất an lau nước mắt, cố gắng không chế tâm trạng mình.
Thanh Việt nghẹn ngào nói: "Chúng tôi thất lễ rồi."
Lạc Lan mỉm cười đưa tay ra, Thanh Việt vô thức nắm tay cô, trong mắt tràn ngập hoang mang khó hiểu, "Công chúa?"
Lạc Lan nói: "Chúng ta ở bên nhau."
Thanh Việt ngây ngốc nhìn cô một hồi, bất chợt, ngưng khóc mỉm cười, dùng tay kia kéo tay Thanh Sơ, "Đừng sợ, có công chúa ở bên chúng ta rồi!"
"Ừ." Thanh Sơ vừa lau lệ ở khóe mắt, vừa dùng sức gật đầu một cái, giống như tự cổ vũ chính mình.
Lạc Lan khẽ mỉm cười với Thanh Sơ, xoay người rời đi.
Tử Yến đứng giữa đường, híp đôi mắt hoa đào, cười hì hì quan sát cô.
Lạc Lan có hơi chột dạ, vị này cũng không phải người dễ trêu, thoạt nhìn xinh đẹp như hoa, phong lưu đa tình, thực tế nổi danh lòng dạ độc ác, trở mặt vô tình. Gã là bộ trưởng Bộ An toàn thông tin Liên bang Odin, phụ trách thu thập tình báo và an toàn của Liên bang, nói trắng ra chính là trùm gián điệp.
Lạc Lan lập tức kiểm điểm lời nói và hành động vừa rồi – nói chuyện, nắm tay cô hầu của mình, không có gì không ổn.
Cô duy trì biểu cảm thẫn thờ, mắt nhìn thẳng bước ngang qua bên cạnh Tử Yến.
Đến trước xe bay, Lạc Lan đang định đi lên, nghe thấy Thần Sa lạnh lùng nói: "Xin công chúa nhớ cho, tôi sẽ không chờ cô." bất ngờ, cửa xe đóng lại, xe bay bay bổng lên, gầm rú rời đi.
Lạc Lan trợn mắt há mồm, ngây người tại chỗ, sớm đoán được tính tình hắn không tốt, nhưng không ngờ tồi tệ như thế!
Trong ánh mắt chế giễu của mọi người, Lạc Lan mờ mịt nhìn xung quanh.
Nói thật, cô hoàn toàn không bận tâm mọi người đều biết cô "hôn nhân bất hạnh", chỉ là... cô nên về thế nào đây?
"Công chúa!" Tử Yến đứng cạnh xe bay của mình gọi.
Cô thắc mắc nhìn về phía gã, Tử Yến phong độ ngời ngời mở tay, làm tư thế mời, tủm tỉm nói: "Nếu không ngại, trên xe tôi còn chỗ trống."
Lạc Lan vội vàng đi tới, lên xe bay, cảm kích nói: "Cảm ơn!"
Tử Yến cười nói: "Công chúa đừng để ý, Thần Sa chỉ là có hơi khuôn khổ, chỉ cần tuân thủ quy tắc làm việc của cậu ta, sống chung không khó."
Lạc Lan không muốn thảo luận "đạo chung sống trong hôn nhân" với một người đàn ông xa lạ, ậm ờ nói: "Hiểu rồi."
Giữa ngón tay Tử Yến kẹp một lá bài màu tím lấp lánh, vòng tới vòng lui ngắm nghía, nhìn qua chính là lá bài hôm qua bọn họ dùng để rút thăm.
Động tác của gã lúc nhanh lúc chậm, vô cùng tùy ý, lá bài kia như thể mọc trên tay gã, bất kể năm đầu ngón tay lật úp thế nào, từ đầu đến cuối lá bài vẫn ở giữa ngón tay gã.
Ngày hôm qua khoảng cách xa, không nhìn thấy chính diện, bây giờ mới phát hiện đó là một lá bài Tarot, không biết làm bằng chất liệu gì, một tấm thật mỏng, lóng lánh như bảo thạch, thần chết khắc bên trên theo chuyển động, tựa hồ sắp nhảy ra ngoài.
Lạc Lan khen ngợi: "Bài Tarot đẹp quá."
Tử Yến nhìn cô một lúc, ngón trỏ và ngón giữa kẹp bài, tủm tỉm hỏi: "Biết hình vẽ này không?"
Chuông cảnh báo trong đầu Lạc Lan vang lên, giống như cảnh tượng đã từng quen biết – khi cô đứng ở nơi xét xử, quan tòa cũng từng chỉ vào hình ảnh trái táo, dẫn dụ từng bước hỏi "Biết đây là cái gì không".
"Không biết." Lạc Lan áy ngại cười cười, "Chỉ là ngẫu nhiên từng thấy trong một quyển sách, nói là bài Tarot."
"Công chúa hiểu biết rất rộng, lại biết trò chơi cổ xưa như vậy." Tử Yến mỉm cười thu bài lại.
Lạc Lan buồn bực nghĩ: Chẳng lẽ trước kia cô là nhà nghiên cứu lịch sử cổ đại?
Có lẽ có thể tìm một vài tài liệu lịch sử về phương diện này xem thử, nói không chừng sẽ nhớ lại chút gì đó.
Hành trình sau đó, hai người mang tâm sự riêng, dọc đường không nói một lời, rất nhanh đã đến cung Spera.
Lạc Lan nói cảm ơn với Tử Yến lần nữa xong, xuống xe bay.
Trở lại nơi ở của mình, thay áo cưới, chuẩn bị đi tắm, đến lúc này cô mới nhận ra một chuyện: cô và Thần Sa đã chính thức kết thành vợ chồng, như vậy theo lẽ thường, có phải nên ở cùng nhau không?
Nhìn cái giường trước mặt, tưởng tượng hình ảnh mình và hắn nằm chung một giường, Lạc Lan lập tức cảm thấy cả người đều không ổn. Loài người cũng đã tiến hóa nhiều năm như thế, sao vẫn chưa tiến hóa thành sinh sản vô tính vậy?
————•————•————
Buổi tối, sảnh tiệc ở cung Spera cử hành dạ tiệc, chúc mừng tân hôn công tước Thần Sa và công chúa Lạc Lan.
Nghe nói là do Tử Yến đề nghị, Lạc Lan xem như đã có nhận thức ban đầu về người này, hoàn toàn là một người thích quạt gió thổi lửa khắp nơi, chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Thanh Việt xúi cô đừng đi tham gia dạ tiệc, ra vẻ một chút, tỏ chút thái độ cho những kẻ ngạo mạn vô lễ Odin kia xem.
Lạc Lan đồng ý, có điều không phải vì muốn ra vẻ, mà nghĩ rằng dù sao cũng không ai vui vẻ gặp cô, chi bằng nghỉ ngơi thật tốt, đỡ phải tự tìm mất mặt.
Lúc An Đạt tới đón cô, Lạc Lan uyển chuyển tỏ ý không muốn tham gia.
An Đạt mặt không biểu cảm nói: "Đây là yến tiệc cố ý tổ chức cho công chúa, rất nhiều người muốn gặp phu nhân của tư lệnh."
Thanh Việt đang định không khách khí mỉa mai mấy câu, Lạc Lan giật mình, giơ tay lên ngăn cản cô ta.
Lạc Lan ngẫm nghĩ một lát, đồng ý ra dự dạ tiệc, ngược lại không phải vì "rất nhiều người muốn gặp cô", mà là bởi vì "cô muốn gặp rất nhiều người".
Cô không có bản lĩnh chạy trốn như công chúa Lạc Lan thật, thậm chí cũng không biết làm sao để ngồi phi thuyền đến một tinh cầu khác, trong tương lai có thể thấy trước, cô chắc chắn vẫn phải tiếp tục ở lại Liên bang Odin.
Chẳng lẽ chỉ vì bọn họ không thích cô, cô phải vĩnh viễn trốn trong phòng không gặp ai sao?
Nếu là như vậy, cô sẽ càng thêm nửa bước khó đi.
Công chúa Lạc Lan thật ít ra còn có máu mủ cố quốc, có một đường lui, cô lại không có gì cả.
Đã không có đường nào để lui, nếu còn không đi về phía trước, cô sẽ chỉ có một con đường chết.
Bất kể trong lòng kháng cự bao nhiêu, cô cũng phải đi ra ngoài, hiểu rõ hơn về thế giới này, quen biết nhiều người, học tập nhiều hơn, chỉ có như vậy, một ngày nào đó, cô mới thật sự có tư cách không muốn gặp ai thì không gặp người đó, đó là một loại từ chối cao quý, chứ không phải tránh né thấp hèn như hôm nay.
————•————•————
Một góc đại sảnh, sáu người đàn ông hoặc đứng hoặc ngồi đang nói chuyện, thỉnh thoảng có người quen bước qua chào hỏi, không khí rất thoải mái hòa hợp.
Lúc Lạc Lan đến gần, bức tranh đột biến, bọn họ đều trầm mặc nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt, giống như đang quan sát một con thú nhỏ không biết sống chết, đột nhiên xông vào lãnh địa của bọn họ.
Thật ra thì, Lạc Lan cũng không muốn tự làm mình mất mặt, nhưng mà, trong cả đại sảnh, cô chỉ quen bọn họ, hơn nữa, thái độ của bọn họ đối với cô quyết định thái độ của toàn Odin đối với cô, người trong khắp đại sảnh đều sẽ nhìn thái độ của bọn họ mà hành sự, đã như vậy, cứ nhằm chỗ khó mà lên, đánh thẳng phủ Hoàng Long(2).
Lạc Lan khom gối hành lễ, mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi tối!"
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Thần Sa, Thần Sa uống rượu, như thể không hề nghe thấy, không có chút phản ứng nào, mọi người lại đồng loạt dời mắt đi, cũng đều không trả lời.
Dưới ánh nhìn trừng trừng của đám đông, bị xem như hạt bụi, nói không khó chịu, đó là điều không thể.
Nhưng Lạc Lan không có bản lĩnh phất tay áo bỏ đi, chỉ có thể tự giễu nghĩ: Đãi ngộ cho công chúa còn không bằng tù nhân, ít nhất lúc ở trong tù, thân là trọng phạm, chỉ cần cô mở miệng, quan tòa tuyệt đối nghiêm túc lắng nghe.
Lạc Lan tựa như hoàn toàn không cảm thấy sự khinh thường của mọi người, mỉm cười nói tiếp: "Tôi là công chúa Lạc Lan của Đế quốc Arx, sáng nay vừa trở thành phu nhân công tước Thần Sa, rất hân hạnh được gặp mọi người, mọi người có thể trực tiếp gọi tôi là Lạc Lan."
Vẫn không ai nói chuyện, có người tràn đầy hứng thú quan sát cô, có người chuyên chú ăn đồ ăn, có người lơ đãng nhìn về phía khác.
Lạc Lan cắn răng, vòng qua Tử Yến, đi lên trước mấy bước, đưa tay ra với một người đàn ông ngũ quan thanh nhã, phong thái nhã nhặn: "Chào anh!"
Anh ta đang thưởng thức điệu múa của người trên sàn nhảy, sững sờ chốc lát, ngước mắt nhìn Lạc Lan, lần lữa không trả lời.
"Chào anh!" Lạc Lan đưa tay, nói lại một lần.
Cô cố gắng khiến nụ cười căng thẳng của mình tự nhiên hơn chút, nhưng cơ mặt giống như càng thêm cứng đờ.
Dưới đủ loại ánh nhìn, tay cô cố chấp đưa ra, nụ cười trên mặt rất khẽ khàng, giống như bóng trăng trong nước, tựa hồ chỉ chạm nhẹ một cái sẽ vỡ vụn theo rung động, nhưng rồi sẽ theo rung động mà xuất hiện lại như cũ.
Người đàn ông rốt cuộc đứng lên, cầm tay cô, ôn hòa nói: "Chào cô, tôi là công tước Sở Mặc của khu IV Liên bang Odin, cô có thể gọi tôi là Sở Mặc, rất vinh hạnh gặp cô."
Chẳng qua có mấy phút ngắn ngủi, Lạc Lan lại cảm thấy giống như qua một thế kỷ, tay đang khẽ run, Sở Mặc chắc chắn cảm thấy, nhưng không hề tỏ ra một tia khác thường.
Chờ anh ta buông tay ra, Lạc Lan đã điều chỉnh xong tâm trạng, cười đưa tay ra với người đàn ông bên cạnh – người đàn ông cao lớn khôi ngô, mái tóc đỏ được cắt rất ngắn, sợi nào sợi nấy dựng đứng như kim, mày rậm mắt to, dáng vẻ chính trực.
Anh ta có chút kháng cự, nắm nhẹ tay Lạc Lan như chuồn chuồn chạm nước, ồm ồm nói: "Chào cô, tôi là công tước Bách Lí Thương của khu V Liên bang Odin, cô có thể gọi tôi là Bách Lí Thương."
Có hai người này mở đầu, sau đó dường như thuận lợi hơn.
Tả Khâu Bạch khu III, tóc xoăn chấm vai, biểu lộ lạnh nhạt tùy ý, vẫn tựa nghiêng trên sô pha, ngay cả lúc bắt tay với cô cũng không đứng lên.
Tông Ly khu VII, mái tóc nâu chải không rối một sợi, ngũ quan tuấn tú, nhưng đôi môi mỏng mím chặt, lộ vẻ cay nghiệt, đôi mắt màu trà âm trầm lạnh lẽo, bị hắn ta nhìn lên chằm chằm, giống như ánh nhìn của rắn độc, khiến người ta gần như không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Bách Lí Thương và Tả Khâu Bạch đều giới thiệu mình theo cách của Sở Mặc, hắn ta lại một mình một ý, không đợi Lạc Lan đưa tay, đã nói ngắn gọn: "Khu VII, Tông Ly." không hề có ý định bắt tay.
Lạc Lan biết điều nói tiếng "Chào anh" xong, lập tức bước đến vị kế tiếp.
Tử Yến chủ động nhiệt tình đưa tay ra: "Chào cô, tôi là Tử Yến ở khu VI." gã giơ tay lên chỉ Thần Sa, ranh mãnh hỏi: "Vị này còn cần tự giới thiệu không?"
Lạc Lan bình tĩnh nói: "Không cần, trên văn bản kết hôn của chúng tôi viết rất rõ, khu I, Thần Sa."
Tử Yến và Tả Khâu Bạch đều phì cười một tiếng, Tử Yến nháy mắt nói: "Thần Sa, không giới thiệu phu nhân của cậu với những người khác sao?"
Lạc Lan không nhịn được nhìn về phía Thần Sa có chút mong đợi, hắn căn bản không để ý tới Lạc Lan, thuận tay cầm lên một quả trái cây, nhét vào trong miệng Tử Yến. Tử Yến hừ hừ ồ ồ, lại nói không ra lời nào.
Lạc Lan từ mong đợi biến thành thất vọng.
Đột nhiên, người khiêu vũ lao xao dừng lại, một cô gái mặc sơ mi trắng, váy bút chì màu đen, tóc búi tròn, mang kính gọng đen bước qua sàn nhảy, đi tới.
Khuôn mặt cô ấy nghiêm túc, trang phục nghiêm cẩn, vừa đi, vừa như suy nghĩ điều gì, giống như một vị học giả đi dự đại hội học thuật lại hồ đồ đến nhầm chỗ. Tuy nhiên, người trong sàn nhảy không hề tỏ ra khó chịu, đều cung kính nhường đường cho cô ấy.
Tầm mắt cô gái dừng lại chỗ bọn họ, hai mắt sáng lên, mặt giãn ra cười, tựa như nhìn thấy người khiến cô vô cùng nhung nhớ, hưng phấn bước nhanh hơn.
Lạc Lan lập tức né sang bên cạnh, xét thấy sự kiện té xỉu lần trước, cô đã hiểu được sâu sắc, chó khôn không cản đường, nhất định đừng đứng sai vị trí.
Bên cạnh cô chính là Thần Sa, cô gái rõ ràng là đi về phía Thần Sa. Trong nháy mắt Lạc Lan suy diễn ra rất nhiều mẩu chuyện cẩu huyết, tự nói với mình lát nữa bất luận xảy ra chuyện gì, nhất định phải giữ bình tĩnh, yên lặng theo dõi tình hình.
Cô gái cười tươi như hoa, bổ nhào đến đây, ôm lấy... cô.
Miệng Lạc Lan biến thành hình chữ "O".
Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải giữ bình tĩnh...
Cô gái vô cùng nhiệt tình chào áp má với Lạc Lan, vẫn không chịu buông cô ra, nắm thật chặt tay cô, nhìn cô từ đầu đến chân, lại từ chân lên đâu.
Lạc Lan rợn cả tóc gáy, không cách nào yên lặng theo dõi tình hình nữa: "Cô là?"
"Cô nhất định là công chúa Lạc Lan, thật là xinh đẹp, thông minh, ưu nhã, đáng yêu. Từ đầu tôi nên tới gặp cô, nhưng lại bị thí nghiệm giữ chân. Thí nghiệm vừa kết thúc, tôi liền lập tức chạy đến, hy vọng cô bỏ quá cho..."
Ha ha, Lạc Lan cười khan, thật không biết bộ mặt đờ đẫn của mình nhìn chỗ nào ra được thông minh ưu nhã? Cô nhìn Tử Yến cầu cứu, Tử Yến hắng giọng một cái, nói: "Công tước Phong Lâm khu II, chủ quản nghiên cứu khoa học và giáo dục Liên bang."
Lạc Lan chợt hiểu ra, lập tức nắm chặt tay Phong Lâm, thì ra đây chính là quái nhân khoa học trong truyền thuyết sẽ cắt lát cô ra nghiên cứu. Đãi ngộ cây táo của cô mặc dù lề mề đến chậm, nhưng cuối cùng đã tới!
Phong Lâm quan tâm nói: "Cô mới tới Odin, nếu có chỗ nào không quen cứ nói với tôi, tôi nhất định nghĩ cách giải quyết." cô ấy nhìn lướt qua sáu người đàn ông kia, "Ai muốn bắt nạt cô, nói tôi biết, tôi đảm bảo không đánh chết hắn!"
Lạc Lan quả thực lệ nóng lưng tròng, chị gái ơi, sao cô không xuất hiện sớm một chút?
Phong Lâm nhiệt tình hỏi: "Ăn cơm tối chưa? Muốn ăn gì? Tôi đi lấy giúp cô."
"Tôi không đói, chỉ là muốn làm quen mọi người một chút."
"Tôi giới thiệu cho cô." Phong Lâm khoác cánh tay Lạc Lan, dẫn cô đi vào đám người trong đại sảnh.
Lạc Lan có chút tiểu nhân đắc chí, không nhịn được quay đầu lại, nhìn Thần Sa một cái: Hừ! Anh không giới thiệu giúp tôi, tự nhiên có người giới thiệu giúp tôi, không cần tới anh!
————•————•————
Dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của Phong Lâm, người trên yến tiệc, Lạc Lan đã biết được bảy tám phần.
Thật ra thì, nhất thời không nhớ được nhiều gương mặt như vậy, có điều, dù gì trước tiên cứ giả vờ quen thuộc, không đến nỗi sau này cái gì cũng mù mờ.
Bởi vì có hành động trước đó của sáu vị công tước, lại thêm Phong Lâm nhiệt tình giới thiệu, tất cả mọi người cũng không quá bài xích cô nữa, thân thiện hơn rất nhiều. Cho dù là giả vờ, Lạc Lan cũng hài lòng, giữa người với người, trừ người rất thân rất gần gũi, nhất định phải thật lòng đổi thật lòng, những người khác đều không phải khách khí diễn kịch sao?
Phong Lâm đụng phải người quen, nhìn bộ dạng đối phương hình như có chuyện nói với Phong Lâm, Lạc Lan vừa hay có hơi khát nước, nói tiếng "thất lễ", đi tìm thức uống.
Lạc Lan đứng trước bàn đồ uống, nhìn đủ loại lựa chọn rực rỡ, nhất thời không có chủ ý gì.
Tử Yến đi tới bên cạnh cô, "Trả lời một câu hỏi của tôi, tôi sẽ nói cô biết loại nào ngon."
"Câu hỏi gì?"
"Tại sao tôi đứng bên cạnh cô, khoảng cách với cô gần nhất, cũng coi như quen nhất, cô lại vòng qua tôi, đến chào hỏi Sở Mặc?"
"Tôi không có lòng tin anh sẽ để ý đến tôi, cho dù anh có để ý đến tôi, chỉ sợ cũng sẽ trêu chọc tôi, khiến tôi mất mặt."
Tử Yến híp mắt hoa đào, không nói gì mà chỉ cười rộ lên: "Cô có lòng tin Sở Mặc sẽ để ý đến cô?"
"Cũng không, chỉ là so với những người khác, anh ấy có khả năng hơn."
"Tại sao?"
Lạc Lan cảm thấy có mấy lời không tiện nói ra, ậm ờ nói: "Cảm giác thôi."
Lúc ấy, Tử Yến, Tả Khâu Bạch, Tông Ly đều luôn nhìn cô, bất kể là mỉm cười, hay là lạnh nhạt, đều chứng tỏ bọn họ đều thờ ơ trước tình cảnh của cô. Bất cứ lúc nào, ở hiện trường tai nạn, người vây xem bừng bừng phấn khởi mới là người hời hợt nhất.
Bách Lí Thương vẫn đang ung dung ăn uống, chứng tỏ anh ta không hề gì với việc này, không có bất kỳ thái độ nào.
Thần Sa và Sở Mặc không nhìn cô, nhưng một người mắt nhìn không trung, là không hề quan tâm; một người khác lại là đang thưởng thức hình ảnh đẹp đẽ, lảng tránh nỗi khó xử của Lạc Lan.
Tử Yến ý vị thâm trường quan sát Lạc Lan: "Cảm giác rất chuẩn! Sở Mặc là người dễ nói chuyện nhất trong chúng tôi, người chưa quen chúng tôi thường sẽ bị nụ cười ngốc nghếch của Bách Lí Thương và sắc đẹp của tôi mê hoặc."
Lạc Lan không nói gì trừng gã một cái, chỉ chỉ thức uống trên bàn, ý bảo gã bớt nói nhảm, thực hiện cam kết.
Tử Yến chọn một ly thức uống giao thoa giữa màu xanh da trời và xanh lá cây, lóe lên ánh sáng trầm trầm, đưa cho cô.
Lạc Lan nửa tin nửa ngờ, lần lữa không dám uống.
Tử Yến bĩu môi, lấy một ly giống vậy, uống hết một hơi trước mặt cô, lật úp cái ly lại.
Lạc Lan nâng ly lên, uống một ngụm, chua chua ngọt ngọt, uống rất ngon, vừa định cám ơn gã, bất chợt trời long đất lở, tựa như có gì đó nổ tung trong đầu, trước mắt tối sầm, không biết gì nữa.
_______________________________
(1) Quan chấp chính (tiếng Latin: Consul) là chức vụ có từ thời kỳ Cộng hòa La Mã, là chức vụ cao nhất có thể bầu. Quyền lực tương đương với vua, quan chấp chính đưa ra luật pháp, nắm giữ tòa án, quân đội và vị trí trưởng tế của quốc gia.
(2) Phủ Hoàng Long: đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ sào huyệt địch. Ý như giết địch thì giết tướng ấy :)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro