Diss Trận Phá Linh - Kẻ Không Lời Thắng Người Có Verse
Mây đen tụ hội trên đỉnh Linh Bịp Sơn, nơi Dao Chiến đang diễn ra. Trận chiến tưởng chừng chỉ là va chạm giữa các phái bịp đạo, nay chuyển hướng thành một đại chiến ngôn từ.
Pháo – nữ tu sĩ của phái Âm Trận Diss Tông – đứng giữa sân, mái tóc đỏ rực bốc khói nhẹ, ánh mắt như muốn thiêu cháy cả linh khí lẫn đối thủ. Nàng không nói, chỉ lấy ra một cây sáo bằng huyền ngọc obsidian, chính là linh khí của phái Diss Tông: Sáo Gào Thét.
ViruSs – gã tu sĩ ngông nghênh, hiện thân của phái Gáy Vô Ảnh – vẫn giữ nguyên thần sắc kiêu ngạo, giơ linh mic cao lên trời như muốn mượn thêm dương khí cho sát chiêu tiếp theo.
"Lúc nãy chỉ là khởi động. Nay mới thật sự khởi bát."
Hắn kết ấn, tạo ra một pháp trận ánh sáng dưới chân, từ đó vọng lên tiếng trống trap xen lẫn âm cúng đàn lễ. Linh mic của hắn phát sáng, tự điều chỉnh tần âm theo sát khí.
"Chiêu: Gáy Pháp Phá Vân – Rap Tới Mây Tách Đôi!"
Từng chữ, từng nhịp hắn thốt ra khiến cây cối xung quanh rụng lá, tu sĩ hàng ghế sau phải lấy pháp khí che tai, linh khí trong thiên địa vặn xoắn vì áp lực từ flow. Một luồng sóng âm tần số cao xé đôi mặt đất, tạo thành khe nứt hình... biểu tượng linh đồ SoundCloud.
Pháo không né, nàng đưa sáo lên miệng, nhắm mắt chắp tay kết ấn.
"Chiêu: Hồi Âm Đoạt Hồn – Diss Mà Không Cần Nói."
Tiếng sáo vang lên, không lời, chỉ có khí tức, nhưng khiến mọi kẻ từng đụng đến bút pháp rap đạo đều rơi vào trạng thái tự vấn nội tâm: "Liệu bần đạo có thật sự tu hành chân chính không?"
Trần Dần thất kinh:
"Không ổn rồi! Chiêu này đánh vào linh hồn của người viết câu!"
Khá Bảnh cũng ngừng pháp vũ:
"Tóc ta... xoay không đều nữa rồi..."
Ngay cả Huấn đạo nhân cũng chau mày:
"Đạo lý không cứu được tâm bị chấn bởi âm giai minor..."
Tiến đạo huynh vội vã thi triển phù chú: "Khiên Tự Tin!" nhằm bảo vệ đồng môn. Nhưng chính hắn cũng chao đảo:
"Ủa... bần đạo có thật sự truyền cảm hứng không vậy...?"
Chỉ duy nhất ViruSs còn đứng vững, cắn nhẹ vào đầu linh mic, gằn giọng:
"Chiêu hay đấy... nhưng ngươi quên một điều: bần đạo diss bằng chân tâm, không cần rhyme vẫn có sát thương."
Hắn quát lớn:
"Chiêu tiếp: Vô Vần Vô Tâm – Chém Không Cần Logic!"
Từ linh mic của hắn phát ra một đoạn chú ngữ không vần, không luật, không nhịp, nhưng oái oăm thay – từng câu đâm vào linh đài người nghe như đao cạo nguyên thần.
Đám tán tu ôm đầu, có kẻ rên xiết:
"Bần đạo không hiểu... nhưng lại thấy hổ thẹn trong tâm!"
Pháo thoái lui một bộ, ánh mắt hiện lên tia bất ngờ. Nàng không ngờ ViruSs đã đạt đến cảnh giới "ngôn từ phi lý vẫn tổn thương chân linh".
Cô lật tay tung ra một pháp trận màu huyết dụ:
"Chiêu tối hậu: Diss Ký Ức – Gợi Lại Những Câu Rap Đáng Quên Nhất!"
Pháp trận quét ngang chiến địa. Những câu rap dở từng được viết ra bởi bất kỳ tu sĩ nào đều hiện hình giữa không trung:
"Yêu nàng như cẩu dại, mà nay bần đạo tỉnh rồi."
"Đời bần đạo như giấy, nàng lại là cây kéo."
"Bần đạo là kẻ vô hình trong trái tim có thực."
Mỗi câu như một đòn vào nguyên khí của giới tu rap.
Trần Dần ngã ngửa:
"Thiên! Đó là bài lúc bần đạo còn ở lớp đan sơ..."
Jack ôm ngực:
"Đó là đoạn đầu tiên bần đạo gửi nàng... sao cô giữ kỹ thế..."
ViruSs nghiến răng, bước thẳng vào pháp trận, để từng câu rap dở lướt qua mà không chớp mắt.
"Đau? Có. Nhục? Cũng có. Nhưng là quá trình tôi luyện thành đạo."
Hắn hô lớn:
"Chiêu cuối: Chấp Nhận Quá Khứ – Flow Mới Sinh Ra Từ Sai Lầm!"
Linh mic phát quang trắng rực, tỏa hào quang xóa sạch trận pháp của Pháo. Trong ánh sáng ấy, hắn chú ngữ một đoạn – không hoàn mỹ, nhưng thật, dứt khoát:
"Bần đạo từng yếu, từng sến, từng lạc beat
Nhưng chưa từng quỳ trước điều thiên hạ ép phải tin.
Viết từ lỗi, flow từ vết sẹo
Verse này không ngầu, nhưng chân tâm – và bần đạo tự hào."
Chiến trường lặng như tờ.
Pháo thu sáo, chắp tay sau lưng:
"Không tệ."
Dao Chiến chưa kết thúc, nhưng trận này... kẻ không vần, không beat – đã thắng người có đủ mọi thứ, trừ một trái tim đang đập vì đạo.
Trên trời, âm thanh từ Thiên Đạo vang lên:
"Tạm kết hiệp. Chuẩn bị bước vào vòng: Phản Bịp Đại Hội."
ViruSs thở dài, lau mồ hôi, ngước nhìn thiên không:
"Bần đạo chưa dừng lại đâu... Hãy xem ai còn đủ can đảm để gáy tiếp."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro