Chương 7:
Trải qua một đêm (kì thực là 1 năm) ổn định năng lượng, Tsuna cũng cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn. Vừa định nằm ngủ thêm một chút thì cậu cảm nhận có ai đang lại gần mình nhưng ayakashi đó lại không thông báo ( vì quá sợ hãi đã ngất xỉu) nên đoán không phải địch. Ai dè, cậu nghe được tiếng lên đạn. Mạnh mẽ mở mắt ra, Tsuna thấy Reborn cầm một cây súng to chỉa vào đầu mình.
- Reborn, cậu làm gì vậy hả?
- Thực hiện phương pháp báo thức theo truyền thống Vongola. Không ngờ xuẩn Tsuna lại dậy, thật đáng tiếc.
Reborn vẻ mặt nuối tiếc cất cây súng vào. Reborn cây súng đó nó khá là to thế cậu để nó đâu rồi, chẳng lẽ cậu có không gian tuỳ thân sao?!!!
-Đây là lịch trình hôm nay của cậu.
-Gì vậy? Giới thiệu học sinh chuyển trường?
Tsuna tò mò nhìn tờ giấy. Gãi gãi mái tóc nâu của mình, Reborn lại tìm phiền phức gì cho mình đây?
-Đến trường cậu sẽ biết. Giờ thì nhanh chóng đi học đi, còn 10 phút nữa là trễ.
-A! Vậy tôi đi trước, cậu nói cho mama tôi không ăn sáng nhé!
Tsuna vội vàng mặc đồng phục, đánh răng súc miệng chỉ trong 1 phút (t/g: cái tốc độ thần thánh gì vậy trời -.-!). Cậu chạy thật nhanh đến trường, hi vọng hôm nay không có Hibari san a!~ Rất tiếc, trời phụ lòng người, ngay khi vừa tới cổng trường cậu đã nhìn thấy vị Hội trưởng hội kỉ luật đại nhân nào đó canh trước cổng. Ô! Ông trời ngươi muốn diệt ta! Đôi mắt caramel dưới mái tóc lóng lánh nước hướng về phía thân ảnh kia.
-Động vật nhỏ, ngươi muộn. Chuẩn bị nhận hình phạt chưa?
Cặp mắt phượng của Hibari hơi nhíu nhưng trong đó lại chứa đựng một vài tia vui vẻ và sủng nịnh (t/g: đây là ai? đây là ai? tại sao Hibari lạnh lùng của ta lại trở nên như vậy? kể từ khi nào chứ?).Lại thêm một lần nuối tiếc nữa là bé Tsuna nhà ta lại không nhìn thấy.
-Ara ara, trời hôm nay đẹp quá! Anh có thấy không Hibari san? Mà trời đẹp như vậy thì chúng ta nên tận hưởng chứ nhỉ?
Tsuna giả bộ nhìn lên trời, cười xoà. Chuẩn bị tư thế chạy đi bất cứ lúc nào.
-Đừng hòng đánh trống lảng, động vật nhỏ. Mau đánh với ta một trận.
Hibari giơ lên tonfa hướng Tsuna công kích. Sắc mặt Tsuna thoáng biến đổi rồi lại khôi phục bình thường, cậu giả bộ sợ hãi chạy về hướng phòng riêng của Hibari. Đánh nhau ở đây rồi phải đền bù sao? Cậu không ngu a!
Hibari và Tsuna đánh nhau 3 tiếng đồng hồ bất phân thắng bại , Hibari còn thảm hơn Tsuna. Cậu chỉ thở hơi rối loạn còn lại đều ổn, Hibari thì vết thương đầy người nhưng chỉ là vết thương nhẹ ngoài da.
-Hibari san, nghỉ ngơi nhé. Người ta mệt rồi, còn phải đi học nữa. Nha~~~
Giọng điệu Tsuna mang theo ý tứ làm nũng, ngọt ngào khiến không ai chống cự được, đế vương Namimori cũng thế
-Hừ - đây là đại biểu cho phép đi.
Tsuna xử lí vết thương cho Hibari xong thì nhanh chóng chuồn về lớp, nằm úp lên bàn ngủ. Đột nhiên cậu cảm thấy tầm mắt mãnh liệt nhìn về phía mình. Một thiếu niên với mái tóc bạc, thái độ hung thần ác ý nhìn cậu, đôi mắt màu lục trừng trừng. Tựa hồ là học sinh mới đi, trông là lạ. Hừm, cậu từng thiếu tiền người này sao? Tsuna có chút mê mang nghĩ (t/g: lạc đề, lạc đề a!)
Mỉm cười hồn nhiên thánh thiện với thiếu niên đó hoàn toàn là giả bộ), 2 thế trước cậu dùng chiêu này rất hữu hiệu nha, không ai nghi ngờ cậu cả. Thiếu niên đó bỗng chốc đỏ mặt lên quay sang hướng khác, tay còn bưng kín mũi.
-Tsuna cậu đang nhìn gì vậy?
Yamamoto từ đằng sau xuất hiện choàng tay lên vai cậu, cười ngây thơ như con nai tơ.
-Đó chẳng phải là học sinh chuyển trường từ Ý-Gokudera Hayato sao? Tsuna quen biết cậu ấy?
Nếu vị bạn học nào để ý kĩ thì xung có thể ngửi thấy mùi giấm chua trong câu nói của Yamamoto.
-Không có.- lắc đầu
- Vậy Tsuna lát nữa đến sân bóng chày xem tớ thi đấu được không?
Yamamoto vuốt mái tóc nâu bồng bềnh của Tsuna, uwm~so với trong tưởng tượng còn mềm mượt hơn đâu. Tên bụng tối nào đó rất ư là thoải mái ăn đậu hủ của thỏ, còn thỏ hồn nhiên không để ý.
-Cũng được, nếu không có chuyện gì xảy ra. - trực giác cho cậu biết trò rắc rối Reborn bày ra sắp sửa bắt đầu rồi.
Yamamoto cươi sáng lạn vui vẻ. Xoa xoa mái tóc Tsuna một hồi mới buông ra. Ăn vậy dù chưa đủ nhưng ít ra có còn hơn không. Về sau tìm cơ hội ăn nhiều hơn.
Quả nhiên giác của cậu chưa bao giờ lầm. Vào giữa lúc nghỉ trưa vị bạn học Gokudera Hayato hẹn cậu ra phía sau trường. Khụ, sao đột nhiên lại nghĩ đến vụ tỏ tình trong truyền thuyết thế này.
- Ta sẽ không đồng ý ngươi là Đệ thập Vongola. Mau quyết đấu với ta một trận.
Gokudera chỉ tay vào mặt cậu, hung dữ nói. Ta nói, từ khi nào ta trở thành Đệ Thập thế? Sao ta không biết nhỉ? -.-!
-Ra tay rồi sao, kẻ được mệnh danh là smoking bomb- Gokudera Hayato.
Reborn từ khi nào đó thần không biết quỷ không hay ngồi trên cây uống cà phê.
-Reborn san! Ngài nói chỉ cần tôi thắng thì sẽ thành Đệ Thập Vongola đúng không?
Gokudera cầm bom trên tay, chuẩn bị châm nổ.
-Đúng vậy! - Reborn được xem là chân thành gật đầu. Chân thành cái quái gì? Đó là bộ dạng của mấy tên lừa đảo đầu đường xó chợ a! Thế mà Gokudera lại tin a! Tên đó đang lừa cậu đó.
- Vậy chịu chết đi!
Gokudera ném bom liên tiếp vào người cậu nhưng đều được cậu hoàn mĩ tránh thoát.
-Xem đây, gấp 2 bom.
Ặc, rốt cuộc số bom đó ở đâu chui ra vậy? Lại ở một không gian khác cậu không biết sao?Tsuna nhảy lên cái cây Reborn đang ngồi, đôi môi nhếch lên nụ cười gian trá.
-Xuẩn Tsuna cậu đang làm gì?
- Làm gì ư? Tất nhiên là mang lại rắc rối cho cậu rồi. Chúc may mắn, Reborn!
Reborn nhảy xuống tránh bom không quên đá một cái vào đầu cậu và bắn ra một viên đạn. Cậu tránh được nhưng Gokudera vừa khít ở ngay sau cậu thì không.
- Ta chết chắc rồi! - Gokudera nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn viên đạn
-Cẩn thận!!! - Tsuna bật người lên về phía Gokudera, đẩy cậu ta ra tuy nhiên viên đạn lại xoẹt qua tay cậu tạo ra một vết xước, máu chảy thành từng giọt chói mắt rơi xuống. Tsuna ảo diệu che đi vết thương, mặt không biến sắc nâng Gokudera dậy.
- Tôi sai lầm rồi, ngài mới là người xứng đáng với chức đệ thập. Tôi- Gokudera Hayato nguyện trung thành với người trở thành cánh tay phải đắc lực.
-Khụ, Gokudera kun mau đứng lên. Tôi không phải đệ thập của con sò gia tộc gì đó đâu.
-Là Vongola! - Reborn nhảy lên vai cậu. - chào mừng gia nhập
-Này, đừng có tự ý quyết định!
- Không hổ là Juudaime, ngay cả lúc tức giận cũng vô cùng uy phong
Gokudera mắt sáng như sao, sùng bái nhìn cậu.
HAi chuyện này không liên quan đi?! Ma.... Thôi, ta già rồi, theo không kịp suy nghĩ của thời đại này nữa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro