Chương 50: Cô lại nhìn thấy rồi sao
Tiền thì không mất nhưng ở nơi hoang sơn dã ngoại này, biết tìm đâu ra chỗ để hong khô quần áo?
Cái bật lửa thì khỏi phải nghĩ, Chương Ngư Ca đưa mắt nhìn Mã Văn Tài: "Huynh nói huynh chạy trốn thì cứ chạy trốn, người ta tìm cũng không phải ta, huyng dẫn ta theo làm gì?"
Mã Văn Tài vô cùng bất lực, những người này thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, đã tìm thấy hắn, chẳng lẽ còn tha cho cô sao?
Ai cũng biết Chương công tử của Vạn Tùng thư viện là con trai trưởng ngoài giá thú của Bình Dương hầu, giờ đây Thất công chúa nắm quyền trong cung, mặc kệ cuối cùng ai trong hai người này nắm được thực quyền nhưng những người có liên quan như vậy, chẳng lẽ họ sẽ bỏ qua sao?
Nghĩ một lát, hắn nói: "Cơ thể không chịu được lạnh, chúng ta đi tìm một cái hang bên kia, hong khô quần áo trước đã."
Thấy cô đi đứng loạng choạng, vẻ mặt Mã Văn Tài dịu lại: "Đừng giận nữa, là ta không tốt, không suy nghĩ chu đáo, huynh cho ta một cơ hội để bù đắp được không?"
Chương Ngư Ca run rẩy hắt hơi một cái: "Đi nhanh lên, bị cảm lạnh chúng ta sẽ không có thuốc uống đâu."
Mã Văn Tài cũng không nói nhiều nữa, may mà hang động không khó tìm: "Huynh đừng vào vội, ta hun khói bên trong một chút, tránh rắn rết, chuột bọ cắn người."
Chương Ngư Ca đang định nói không có bật lửa thì sống thế nào thì thấy đối phương nhanh nhẹn thi triển kỹ năng khoan gỗ lấy lửa, không lâu sau, khói xanh đã bốc lên.
"Hắt xì!" Cô xoa xoa mũi, được rồi, cuộc sống hoang dã vẫn là huynh quen thuộc hơn.
"Lại đây ngồi." Lửa đã cháy, Mã Văn Tài vẫy tay với cô: "Cởi quần áo ra hong khô, mặc quần áo ướt không thoải mái."
"Cái này không hay lắm nhỉ?" Chương Ngư Ca có chút do dự.
Cô quả thực không có ý định đùa giỡn với cơ thể mình nhưng nam nữ cô đơn, đêm khuya thanh vắng, củi khô lửa cháy, cái này chúng ta luôn phải lo lắng đúng không?
Mã Văn Tài kéo tay cô, bắt đầu cởi áo khoác ngoài của cô: "Huynh đã đối xử với ta như vậy rồi, bây giờ còn do dự gì nữa?"
Hơn nữa, hắn có sức chịu đựng rất tốt, cũng nhịn được.
Chương Ngư Ca liếc nhìn hắn một cái, nghĩ rằng lúc này cũng không phải lúc làm bộ làm tịch liền đẩy tay hắn ra, nhanh nhẹn cởi áo khoác ngoài, sau đó dùng cành cây chống lên, đặt lên lửa để hong khô.
"Thật ra cũng không có gì cả! Ta không quá bận tâm về chuyện này đâu." Cô khó chịu một lúc rồi cũng bình tĩnh lại.
Dù sao trên người vẫn còn áo lót, trong áo lót còn có yếm, dù có cởi đến mức chỉ còn yếm thì cũng nhiều vải hơn bikini nhiều!
Mã Văn Tài nghe cô nói vậy, lập tức đỏ mặt, quay lưng lại với cô: "Bên ta còn một đống lửa nữa, huynh... huynh yên tâm, lúc huynh thay quần áo ta cũng sẽ không quay đầu lại đâu."
Nói rồi, hắn chậm rãi cởi áo khoác ngoài của mình ra, quay lưng lại với cô, cũng bắt đầu hong khô quần áo.
Chương Ngư Ca: "..."
Chỉ là hong quần áo thôi mà, đâu thể cứ nhìn chằm chằm vào đống lửa mãi được, nếu không sẽ hại mắt lắm chứ?
Vì vậy cô tự nhiên đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, nuốt nước bọt, cái vai rộng này, cái eo thon này, những đường nét dưới áo lót này... nuốt nước bọt!
Nếu không phải thời gian và địa điểm không đúng, e rằng cô lại nảy sinh ý nghĩ khác.
Còn Mã Văn Tài, dù quay lưng lại với cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng phía sau lưng.
Ném củ khoai môn vừa nhổ ra khi dọn dẹp cửa hang vào lửa để nướng, nghe tiếng củi cháy lách tách, mùi khoai môn nướng thơm lừng bay ra, hắn kiềm chế hành động muốn quay đầu lại ngay lập tức, khẽ hỏi cô: "Ta có thể quay đầu lại không? Củ khoai môn này nướng xong rồi, chắc huynh đói rồi chứ?"
"Đói rồi!" Chương Ngư Ca mắt sáng lên: "Huynh đợi một chút!"
Sau đó sột soạt, cởi hết quần áo trên người ra, chỉ khoác hờ áo khoác ngoài, đợi tất cả quần áo bên trong được treo lên xong liền đứng dậy: "Ta tự lấy, huynh cũng thay quần áo bên trong ra đi, áo khoác ngoài chắc khô rồi."
Mã Văn Tài dùng cành cây gạt củ khoai môn ra, kết quả vừa quay đầu lại liền phát hiện quần áo trên người cô trống rỗng.
Nhìn kỹ hơn, cái yếm không lớn hơn hai bàn tay là mấy đang đung đưa trên cành cây khiến người ta hoa mắt.
Lòng hắn chùng xuống, không đợi cô đến gần, vội vàng nói: "Huynh cứ đứng yên đó, đừng lại đây!"
Chương Ngư Ca nhấc một bước, nhướng mày: "Vậy ta đợi?"
Người huynh ướt sũng thế này, đứng lên hành động không thấy khó chịu sao?
Nhưng cô cũng biết điều: "Dùng cành cây gạt qua là được, huynh mau thay quần áo đi."
Mã Văn Tài "ừm" một tiếng, quay lưng lại với cô, từ từ cởi áo lót ra.
Chương Ngư Ca vừa xì xì ha ha bóc vỏ khoai môn, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn hắn hai cái.
Mặc dù quay lưng lại nhưng Mã Văn Tài vẫn hành động cứng nhắc, sau khi cởi áo lót, đối với quần cũng không thể xuống tay được.
Chương Ngư Ca ăn một củ khoai môn, củ kia chưa động, thấy hắn cởi trần, có chút ngạc nhiên: "Huynh không lạnh sao? Sao quần không cởi? Có phải tay không tiện không? Có cần ta giúp không?"
Cô đưa ra một loạt câu hỏi, người cũng lập tức đứng dậy.
Mã Văn Tài nhìn thấy bóng cô qua vách đá, lập tức căng thẳng: "Huyny đừng lại đây!"
Hắn vội vàng khoác áo khoác ngoài lên người, lại nhanh nhẹn cởi quần, mặt đỏ bừng vì vội: "Ta phải hong quần rồi, huynh đừng lại đây!”
Chương Ngư Ca: "..."
Chương Ngư Ca đảo mắt, cười hì hì: "Ta không định đi qua, chỉ là lo huynh vẫn còn đói bụng, này, củ khoai môn này để lại cho huynh."
Trong lòng Mã Văn Tài ấm áp: "Ta là nam nhi, đói một hai bữa không sao, huynh ăn đi."
"Ta ăn rồi, huynh ăn đi!" Chương Ngư Ca đẩy củ khoai môn qua: "Đã đi theo rồi, lát nữa ra ngoài còn phải trông cậy vào huynh, nếu huynh đói bụng không có tinh thần, ta biết dựa vào ai?"
Mã Văn Tài không vui: "Một củ làm sao mà no được? Ta sẽ không để huynh đói bụng đâu!"
Lại lo cô không chịu ăn, hắn liền đứng dậy: "Hay là ta ra ngoài xem có con mồi nhỏ nào không, tìm về nướng chín, cũng có thể lấp đầy bụng."
Đều là lúc mười sáu, mười bảy tuổi đang lớn, một củ khoai môn làm sao có thể no được!
Chương Ngư Ca: "..."
Màu son dần leo lên má, Chương Ngư Ca hiếm khi ngượng ngùng, không dám nói nhiều.
Mã Văn Tài: "..."
Ta đang bàn chuyện đi săn với nàng, nàng đỏ mặt làm gì chứ!
Cô vừa đỏ mặt, hắn cũng hoảng loạn, giọng nói run rẩy: "Những chuyện này đều là chuyện nhỏ, huynh có ý kiến gì thì... thì cứ nói thẳng, đừng... đừng như vậy."
Thật sự, trong lòng hắn chao đảo, sợ hãi!
"Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát." Chương Ngư Ca nói nhỏ như muỗi kêu, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta chỉ cảm thấy không hợp."
Mã Văn Tài: "..."
Không hợp? Chỗ nào không hợp?
Chẳng lẽ ý cô là hai người họ chưa có danh phận, việc hắn hy sinh vì cô là không hợp?
Nghĩ vậy, hắn nắm chặt tay ho khan một tiếng, ưỡn ngực: "Cái này là đương nhiên, ta vui lòng, huynh đừng nghĩ nhiều."
Là nam nhân, tuyệt đối không thể để nữ tử mình yêu thương đói bụng!
Chương Ngư Ca: "..."
Chương Ngư Ca cắn môi: "Huynh đi săn ta không có ý kiến, nhưng huynh để trống không như vậy... ý ta là, không mặc quần có phải là không hợp lắm không?"
"Lắc lư như vậy không khó chịu sao?"
Mã Văn Tài: "..."
Mã Văn Tài: "???"
Nàng lại nhìn thấy rồi sao!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro