[20] Sức Mạnh Tiểm Ẩn.
Tập 5: Những bước chân đầu tiên.
Chương 20: Sức Mạnh Tiềm Ẩn - 6k1.
***
Aizawa đã nhắc lại ngắn gọn về cách họ đã đánh giá thể chất mà không có năng khiếu khi họ còn trẻ. Aizawa lật danh sách, mắt nửa mở, nửa như dán băng dính buồn ngủ, giọng khàn đều như chiếc kèn bị dội nước: “Bakugou. Lên trước.”
Hai bóng người bước ra khỏi hàng. Cùng lúc.
Một cao, vai rộng, tóc dựng bùng lên như muốn thách thức lực hấp dẫn. Một thấp hơn, mái tóc buộc cao chỉnh tề, vạt tóc lượn nhẹ theo bước chân. Cả hai cùng đứng nghiêm chỉnh, và đồng loạt… nhìn thẳng vào Aizawa như thể ông vừa ban bố mệnh lệnh quân sự.
“…À” – Aizawa chớp mắt.
Một tiếng thở dài rất dài thoát ra, kéo theo sự cam chịu. Nó nghe như thể thầy đang vật lộn về thuật toán phân lớp của phòng kỹ thuật và bắt đầu nghiêm túc cân nhắc khả năng nghỉ hưu sớm. Cả lớp bắt đầu rung nhẹ vì cố nén cười, như một mớ dây cáp điện bị chập mạch cùng lúc.
“Trông thầy Aizawa như sắp yêu cầu cả hai… thi đấu xem ai là phiên bản chính thức.” – Hanta thầm thì, tay che miệng như thể đang tiết lộ bí mật quốc gia.
Mina khom người, hai vai run lên vì cười lặng. Cô ghì lấy Ochako, người đang quay mặt đi nơi khác trong nỗ lực tuyệt vọng bảo toàn phong thái. Tenya định lên tiếng nhắc nhở trật tự nhưng... mắt cậu lại len lén chỉnh kính để nhìn rõ hơn.
Còn Shouto thì nghiêng đầu, đôi mắt chớp chớp như đang truy cập cơ sở dữ liệu thực tại: “Họ... thường hành động đồng bộ như vậy à?”
“Có lẽ đó là một Quirk của gia đình, kiểu như… ‘đồng bộ hóa khó hiểu’ chăng?” – Minoru lầm bầm, trán nhăn lại như đang cố vẽ biểu đồ phả hệ gia đình Bakugou.
Izuku chỉ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi, nhỏ đến mức nếu không để ý thì dễ bỏ qua. Cậu lẩm bẩm, vừa đủ để chính mình nghe thấy: “Một sự ăn ý mà chỉ họ mới có thể hiểu...”
Eijirou bật cười khanh khách, đấm nhẹ vào vai Katsuki: “Đúng là anh em nhà Bakugou! Đến cả việc bước ra cũng phải giống nhau sao?!”
Katsuki liếc nhẹ sang, chỉ -Tch- một tiếng, rõ ràng không có hứng với màn cười cợt... nhưng khóe môi cậu khẽ co lên một góc rất nhỏ, gần như vô thức.
Nedzu thong thả nhấp trà. Tiếng chạm của tách sứ vào đĩa nhỏ vang lên tinh tế, như dấu chấm câu hoàn hảo cho một cảnh tượng bất ngờ. – “Khả năng đồng bộ hóa phi ngôn ngữ này rất đáng chú ý. Nó cho thấy một mức độ gắn kết và hiểu nhau sâu sắc. Đây là một lợi thế lớn trong công việc anh hùng nhóm.” – Ông ta mỉm cười đầy ẩn ý, như thể đã nhìn thấy trước những tiềm năng.
Aizawa khẽ nheo mắt, vẻ mặt như thể đang tính toán xem có thể trốn thoát khỏi hoàn cảnh này bằng cách nào mà không bị đuổi việc. Tay ông nâng quả bóng đo thể lực như thể đang ôm một món nợ nghiệp báo chưa trả xong từ kiếp trước — nặng nề, lạnh lẽo và không thể chối bỏ. Ông lười nhác đưa tay chỉ về phía trước, giọng khàn khàn, mệt mỏi nhưng tuyệt đối không lẫn vào đâu được:
“Bakugou… và Bakugou nhỏ.”
Một chuỗi “hự” khẽ vang lên trong lớp như tiếng phản ứng dây chuyền của những người vừa bị đánh úp bởi biệt danh mới được cập nhật vào hệ thống định danh nội bộ của lớp. Có vẻ như Aizawa không định làm rõ ai là ai. Hoặc đúng hơn, ông đang mặc kệ.
“Thầy Aizawa đặt biệt danh cho Koutsuki-chan rồi kìa!!” – Denki ôm bụng, rung người như sắp tự chích điện vào mình. Cậu gần như hét lên, vừa kinh ngạc vừa phấn khích như trẻ nhỏ nghe tin bánh kẹo giảm giá.
Aizawa trong phòng chiếu thì thờ ơ nhấp một ngụm cà phê, như thể những tiếng cười của học trò chẳng ảnh hưởng gì đến ông. Ông hoàn toàn không nhận trách nhiệm với “phiên bản Aizawa trên màn chiếu” đang được học sinh dùng làm bằng chứng lịch sử.
“Cấp 2. Các em ném bóng được bao nhiêu mét?” – Aizawa hỏi, mắt mơ màng nhìn về một điểm xa xăm không tồn tại, như thể đang cố phân tích tại sao mình lại chọn nghề này trong một vũ trụ có vô vàn lựa chọn. Biểu cảm ông lúc này là sự kết hợp tinh tế giữa chứng đau đầu mãn tính và sự chịu đựng của một người đã quen với khổ ải.
“67 mét.” – Katsuki trả lời, giọng chắc nịch như viên đá rơi xuống mặt kim loại. Âm sắc nghe như thể cú ném trước cả khi cậu cử động.
“33 mét.” – Koutsuki đáp, giọng bình thản như thể đang đọc chỉ số chất lượng không khí. Tay cô vẫn khoanh, ánh mắt dõi về phía sân, đầy vẻ phê bình. Không phải về kết quả của mình, mà là về phía sân trường.
Aizawa thò tay vào túi áo khoác, lấy ra hai quả bóng thể lực. Ông ném cho họ một cách lười biếng nhưng đầy kỹ thuật – vừa tầm, vừa đủ lực – như thể bấy nhiêu thôi cũng đã xả được vài phần u uất trong tâm hồn của một nhà giáo mệt mỏi.
“Bakugou trước. Bakugou nhỏ sau.”
Katsuki đón bóng bằng một tay, gân tay nổi lên rõ từng đường nét như muốn bóp vỡ quả cầu vô tội. Cậu xoay cổ tay một cái –rắc– âm thanh khô khốc vang lên như tiếng khai hỏa.
Cậu bước vào vòng ném với tư thế của một vận động viên cấp vũ trụ, nhưng biểu cảm thì lại như sắp gây chiến với cả Hệ Mặt Trời. Toàn thân căng như dây cung, gân cơ cuộn lại như sấm cuộn trước cơn giông. Cậu ngẩng đầu, cằm hơi hất lên, ánh mắt như thiêu cháy không gian.
Và rồi—
“CHẾT ĐI!!”
Tiếng gầm xé không khí như sấm nổ giữa trưa. Quả bóng rời tay, tạo thành một vệt sáng đỏ rực lao đi với âm thanh đặc trưng của vật thểK vượt giới hạn vật lý cho phép.
“Thành thật mà nói.” – Yuuga chậm rãi nghiêng đầu, chống cằm, giọng trầm tĩnh như một nhà phê bình nghệ thuật đang phân tích tranh thời kỳ phục hưng – “Bakugou à… cậu nên update câu cửa miệng đi. ‘Chết đi’ nghe không được... branding lắm. Như kiểu ‘Bay đi’ nè, nghe thơ hơn. Hoặc ‘Đi mà gặp thần linh’... ít nhất còn poetic một tí.”
“CÂM!” – Katsuki gầm lên. Lớp học đồng loạt nghiêng người né sang bên như đã được huấn luyện quân sự từ trước. Không ai bất ngờ. Chỉ là tránh cho đúng nhịp.
Denki rút người vào trong áo khoác, thu nhỏ như một con hamster bị phát hiện trốn học. Giọng cậu yếu ớt như bản tin cuối cùng từ phi hành gia bị kẹt ngoài quỹ đạo: “Tao thề luôn… nếu một ngày nào đó Bakubro nói ‘chào buổi sáng’... chắc tao khóc rống tại chỗ mất.”
“Nếu Bakugou-chan cũng hét ‘chết đi’ một lần thôi... chắc toàn bộ UA phát nổ theo nghĩa đen luôn á.” – Kyouka chống cằm, quay sang Momo, ánh mắt mơ màng như đang tưởng tượng đoạn kết của một bộ phim bom tấn. Momo nín cười, dùng quyển sách che nửa mặt như tiểu thư thời Edo chứng kiến cảnh hỗn chiến trong buổi lễ trà đạo.
Fumikage nhíu mày, biểu cảm như đang đối diện với một ranh giới đạo đức chưa từng được phân loại: “Liệu cô ấy có cùng khuynh hướng biểu cảm bằng âm lượng… như cậu ta không?”
Và Izuku –
Izuku đang đổ mồ hôi như một nhân vật chính vừa nhìn thấy ending bí mật không nên mở khóa. Cậu quay sang Tenya, rồi quay lại, ánh mắt như cầu nguyện. Nuốt khan, cậu hỏi nhỏ, ánh mắt như thể đang cầu xin sự đảm bảo: “…Cô ấy sẽ không hét kiểu đó, đúng không?”
Quả bóng của Katsuki vừa bay mất hút vào chân trời, để lại sau lưng một làn khói mờ mờ và âm vang còn đọng lại trong tim thầy Aizawa. Ông khẽ nhấc thiết bị đo, nhìn con số hiện lên: “702,5 mét.”. Câu nói vang lên nhẹ như gió thoảng, nhưng cả lớp lập tức vỡ òa trong một chuỗi âm thanh không rõ là kinh ngạc hay sợ hãi.
Sau cú sốc trọng lực đến từ Katsuki, đến lượt Koutsuki bước lên. Cô nắm lấy quả bóng. Không ném liền. Không lên gân. Chỉ đứng yên… và chờ. Đến khi các giọt mồ hôi bắt đầu thấm đầy lòng bàn tay và bọc quanh quả bóng như lớp phủ ma thuật. Đứng vào vị trí, Koutsuki hạ thấp người, vai thả lỏng, mắt nhắm trong tích tắc. Không ai thở. Ngay cả côn trùng gần đó cũng đổi hướng bay.
Rồi…
“CÚT ĐI!!!”
Quả bóng bùng nổ theo đúng nghĩa đen. Một luồng sóng nhiệt nhỏ gợn lên từ điểm phát động. Âm thanh vang lên như tiếng xé của bầu trời bị trúng đạn. Quả bóng bay đi với vận tốc lạ kỳ.
“KATSUKI!!!” – Cả lớp gào lên, phản xạ đầu tiên không phải là ấn tượng, mà là... đổ lỗi. Tên Katsuki được hét lên như thể vừa gây ra tai nạn liên trường.
Katsuki thì gần như gào lại tức thì: “KHÔNG PHẢI DO TAO!! Thề! Tao có dạy nó hét đâu! Tao còn đang cố... tiết chế đây này!!”
“Tao hỏi thật…” – Kyouka nheo mắt. – “Thề theo kiểu mày không mở lớp huấn luyện riêng, hay là kiểu ‘truyền nhiễm qua gen gia đình’ vậy?”
Minoru đập tay vào vai Izuku như vừa nhìn thấy định luật di truyền mới: “CẬU THẤY CHƯA?! Cái kiểu hét câu chửi như tuyên ngôn cuộc đời ấy—là GEN! GEN đó, Midoriya!!”
Izuku toát mồ hôi hột, mắt vẫn dõi theo quỹ đạo quả bóng vừa bốc hơi khỏi không gian thị giác: “…Họ khác nhau mà… khác rất rõ ràng…”
“‘Không ngoài dự đoán’ nhưng vẫn ‘ngoài sức tưởng tượng’!” – Hanta chen vào, vừa cười vừa ho.
Tenya đã phục hồi phong thái nghiêm túc như một thẩm phán quân sự. Cậu chỉnh kính, giọng vẫn nghiêm nghị: “Thật là một sự bùng nổ năng lượng! Nhưng... cách thể hiện này có vẻ hơi... quá mức cần thiết cho một bài kiểm tra thể lực cơ bản.”
“Hai đứa...không bình thường được à?” – Aizawa thở dài. Không phải kiểu thở dài bất mãn thông thường, mà là kiểu của một người đàn ông đã quá mệt mỏi khi liên tục bị chính thực tại đánh úp. Aizawa quay đi, tay day trán, thầm cảm thấy một sai lầm chiến lược trầm trọng khi từng nghĩ rằng Bakugou nhỏ sẽ là phiên bản ngoan ngoãn hơn Bakugou lớn.
Aizawa chống cằm, lẩm bẩm như thể chính mình là học sinh đang trình bày bài tiểu luận thất bại: “Sau những gì ta đã thấy... con bé phải ngoan hơn chứ. Phải chứ? Nó điềm tĩnh. Lý trí. Cô bé có kiến thức và đọc sách triết học vào ban đêm mà...”
Yamada đã quá vui từ phút đầu tiên. Ông đang chống một tay lên thành ghế, cười đến suýt rớt kính: “Công bằng mà nói—cả hai đứa đều tuyệt vời trong việc khiến tôi cảm thấy như đang sống trong phim hành động!”
Aizawa liếc ông bạn thân với ánh mắt như muốn đổi vé phim đó lấy một kỳ nghỉ phép dài hạn.
Nedzu vẫn thong thả như một vị tiên trong truyện cổ, khẽ nâng tách trà, mắt híp lại đầy chiêm nghiệm. Ông đặt nhẹ tách xuống đĩa, tạo một âm thanh thanh thoát như dấu chấm hết cho một chương truyện. – “Một sai lầm phổ biến khi đánh giá. Sự điềm tĩnh thường che giấu một sự bùng nổ tiềm tàng.”
Lực áp ban đầu tạo ra từ cú ném khiến mặt đất dưới chân Koutsuki rung nhẹ như thể vừa bị gõ vào điểm huyệt trọng lực. Quả bóng vút đi trong tiếng gió bị xé toạc, mang theo làn sóng nhiệt nhỏ như dư chấn của một cú búng tay của vũ trụ. Koutsuki vẫn đứng yên, ánh mắt không rời khỏi bầu trời, nơi quả bóng đang thu nhỏ dần thành một chấm đen lơ lửng ở chân trời.
Cô nghiêng đầu. Nhẩm thời gian.
Một… hai… ba…
BÙM!
Từ xa, một vụ nổ nhỏ lóe lên trên thân quả bóng – như một lời nhắc rằng trọng lực chỉ là một khái niệm… tạm thời. Quả bóng đổi hướng, tăng thêm đà, bay tiếp với quỹ đạo như đường vẽ tay thần thánh.
Koutsuki vẫn không nhúc nhích. Ánh mắt sắc lạnh. Cứ mỗi 5 giây, lại một vụ nổ nhỏ nữa vang lên từ xa.
Lần hai... Lần ba... Lần bốn...
Mỗi lần quả bóng có dấu hiệu giảm tốc hoặc chuẩn bị rơi xuống, lại được "nhấc bổng" lên bằng một cú hích nổ như phép màu.
Lần năm... Lần sáu...
Cho đến khi, sau một phút rưỡi đậm chất viễn tưởng, tiếng tích tích trên thiết bị của Aizawa vang lên, nhẹ nhàng mà tuyệt vọng, như tiếng chuông báo kết thúc một chương trong sự nghiệp giáo dục bình thường mà ông từng mơ tới.
978,5 mét.
Izuku mím môi, mồ hôi nhỏ giọt từ thái dương nhưng tay vẫn ghi như thể cây bút của cậu vừa ký hợp đồng với cơn sốt dữ liệu: “Cô ấy tính toán thời điểm phát nổ… căn tốc độ rơi… điều chỉnh lực đẩy…” – Giọng cậu run, không phải vì sợ, mà vì cơn phấn khích trí tuệ đang trào lên như thác dữ.
Bên cạnh cậu, Momo cũng đang ghi. Tay run, mắt vẫn dán vào màn hình, nhưng nét chữ tuyệt đối không lệch hàng. – “Cô ấy làm điều đó mà không cần thiết bị... Chỉ bằng cảm giác và điều phối Quirk...”
Mina há hốc miệng như thể quên mất phải hít thở: “Là ảo thuật thật sự luôn rồi đó. Chỉ thiếu tiếng nhạc nền kiểu Ta-da! thôi á!”
“...Cô ấy dùng Quirk như động cơ tên lửa phụ.” – Tsuyu chớp mắt, ngón tay đặt lên môi, giọng chậm rãi và chính xác.
Mezou – người luôn bình tĩnh và phân tích logic – giờ đây nhìn màn hình với ánh mắt phức tạp chưa từng thấy. Cậu gật đầu chậm rãi: “Không chỉ mạnh. Mà là tinh xảo. Không ai dạy được điều đó. Tự học. Tự điều chỉnh. Không ai dạy điều này.”
Katsuki chỉ im lặng. Cậu ta nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi mắt mở to hơn bình thường. Cậu ta biết cô mạnh, nhưng đây là một màn trình diễn vượt xa những gì cậu ta mong đợi. Một nụ cười tự mãn không kìm được xuất hiện trên môi cậu, pha lẫn một chút... bất ngờ.
Aizawa gật đầu, động tác nhỏ đến mức chỉ ai từng ở bên ông hơn mười năm mới nhận ra. – “Không nghi ngờ gì nữa, một Quirk linh hoạt, được tối ưu hoàn hảo. Cô bé biết chính xác mình đang làm gì.”
“TUYỆT VỜI!! Cô bé đó là tương lai của sự sáng tạo! Tôi nóng lòng muốn xem em ấy phát triển thêm nữa!” – Yagi bật cười lớn, tiếng cười như tiếng trống tuyên bố mở hội.
Bà Chiyo chỉ mỉm cười nhẹ, tay đặt lên vai Aizawa, giọng nhỏ đến mức chỉ hai người nghe thấy: “‘Giáo viên’ này... sẽ phải cực nhiều việc với hai đứa nhà Bakugou đấy.”
Aizawa khẽ nhắm mắt. Không phản bác.
Từng học sinh bắt đầu hào hứng hơn với bài đánh giá thể chất khi thấy những người như Katsuki và Koutsuki thoải mái bung hết Quirk, như thể đây không còn là bài kiểm tra, mà là sân khấu thể hiện năng lực cá nhân. Tiếng ai đó reo lên: “Nghe có vẻ vui phết đó!”
Ngay lúc ấy, Aizawa chậm rãi quay lại. Vẻ mặt không đổi. Giọng khàn đều như tông chuông gõ vào tâm trí cả lớp: “Người xếp cuối… sẽ bị đuổi học.”
Mặc dù mọi người đều đã biết kết cục thật sự… nhưng ký ức về giây phút đó vẫn nguyên vẹn trong tâm trí họ.
Denki lập tức nuốt khan, bàn tay bấu chặt tay áo như thể nếu lỏng ra thì sẽ bị… kéo về ký ức cũ. Cậu quay sang Hanta, người đang dán mắt vào Aizawa với biểu cảm như thể ông vừa tuyên bố sẽ dùng điểm kiểm tra để quyết định ai được uống nước.
“...Mặc dù thầy Aizawa đã nói đó chỉ là lời nói dối…” – Ochako ôm ngực, giọng thều thào như vừa sống sót sau một cơn bão giông cảm xúc. – “…tớ sợ đến mức tim muốn chạy trốn khỏi cơ thể luôn…”
Minoru không cần giữ hình tượng—có giữ cũng chẳng có đâu mà giữ. Cậu run như cún con gặp mưa, môi run lập cập: “Tớ… tớ vẫn còn bị ám ảnh! Cảm giác bị đuổi học nó đáng sợ hơn bất kỳ con villain nào!! Nó như… như bị viết tên vào Death Note ấy!!”
Eijirou ôm ghì lấy Denki, cố cười, nhưng trán lại bóng loáng mồ hôi: “Đúng là cú sốc đấy… Nhưng nhờ thế mà tụi mình bung hết sức mà, đúng không? Tinh thần chiến đấu bùng nổ! Manly!!”
“Tuyệt vọng thì có!!” – Kyouka chen vào không thương tiếc. – “Tớ lúc đó nghĩ đời mình tiêu rồi… kiểu: ‘Đây là kết thúc của arc đầu tiên à?’”
Tenya đẩy kính, giọng điệu nghiêm túc nhưng ánh mắt cũng hiện rõ sự căng thẳng. – “Mặc dù đó là một chiến thuật để thúc đẩy học sinh, nhưng việc đe dọa đuổi học có thể gây ra áp lực tâm lý không cần thiết.”
Momo gật đầu nhẹ, giọng dịu nhưng ánh mắt vẫn còn đọng lại chút kinh hoàng trong quá khứ: “Rất đáng sợ thật… Nhưng cũng không thể phủ nhận hiệu quả trong việc đẩy học sinh vượt giới hạn.”
Trong khi đó, Izuku—người từng “vinh dự” chạm đáy bảng xếp hạng ngày ấy—chỉ siết tay thành nắm đấm. Cậu không nói nhiều. Nhưng ánh mắt cậu, đậm đặc chất trauma có chứng nhận, nhìn ra khoảng không như thể còn nghe thấy tiếng Aizawa vọng từ hư vô.
. . .
Yagi khẽ thở dài. Giọng ông không trách, chỉ lặng lẽ như hơi gió thổi qua khoảng trống tâm trạng: “Thầy Aizawa luôn có những cách… rất riêng để ‘dạy dỗ’ học sinh.”
Aizawa không đáp. Ông đang uống cà phê. Từng ngụm nhỏ. Bình tĩnh như thể không phải mình là người đã thả bom vào tâm hồn tuổi trẻ. Biểu cảm ông vẫn lạnh như bài kiểm tra Toán không cho phép dùng máy tính. Cặp mắt nửa mở ấy dường như đã dự liệu mọi phản ứng.
“Hiệu quả.” – Ông lẩm bẩm. Chỉ một từ. Không cần giải thích. Vì ông đã nhìn thấy hiệu quả đó tận mắt.
Bà Chiyo – như thể đọc được tâm can cả lớp lẫn đồng nghiệp – đặt tay lên vai Aizawa, giọng nhỏ và hiền như một lời khuyên. – “Cậu lại bắt nạt bọn trẻ nữa rồi.”
“Chỉ là một lời ‘nói dối’ nhỏ thôi mà.” – Aizawa nhún vai, không tỏ vẻ gì đặc biệt. Ông nói nhẹ tênh. – “Cần thiết để kích thích tiềm năng.”
Nhưng trong ánh mắt của ông và các giáo viên khác, một sự thật không lời được khẳng định: Họ biết đó không phải là lời nói dối hoàn toàn. Đối với Aizawa, việc đuổi học một học sinh không đủ năng lực không phải là điều ông ngần ngại.
Những tiếng rì rầm biến mất, thay bằng sự hoảng loạn âm ỉ, lan như điện chạy dưới da. Không ai dám nói lớn. Vì ai cũng nghe thấy—rất rõ—tiếng “đuổi học” vẫn đang lơ lửng như lưỡi hái treo trên đầu.
Cảnh quay chuyển sang Yagi, người vừa mới tìm hiểu Aizawa Shouta là giáo viên chủ nhiệm của cả Izuku và Koutsuki. Trong thoáng chốc, nụ cười thường trực của ông không còn đủ để giấu đi sự lo lắng thật sự trong ánh mắt.
“...Aizawa à...” – Ông khẽ lặp lại tên, rồi cúi đầu suy nghĩ. Không có lời chế giễu. Không có giọng cao vút hào hứng. Chỉ là một câu nhận xét, nhẹ như tiếng gió lướt qua hành lang trống: “Vậy là nhóc Midoriya… sẽ chịu khổ ngay từ ngày đầu tiên rồi.”
“Thầy All Might... cũng lo lắng như vậy sao?” – Ochako khẽ thì thầm, ánh mắt chạm vào màn hình nơi Yagi đang cúi đầu suy tư.
Izuku ngồi cạnh, siết chặt tay. Ngón tay cậu ấn vào da lòng bàn tay, để lại dấu đỏ hằn sâu. Đầu cúi thấp, không vì xấu hổ, mà vì cậu hiểu.
Hiểu rõ cái gánh mà Yagi đã trao. Hiểu rằng trong mắt nhiều người, Midoriya Izuku là người thừa kế của một biểu tượng. Là học sinh của All Might. Là người tiếp nối “một vì tất cả.”
Nhưng trong mắt Aizawa—ở thời điểm đó—cậu chỉ là một đứa học trò không kiểm soát được Quirk, thiếu nền tảng thể chất, và đang đứng cuối bảng với ngón tay gãy như cảnh báo. Và cái ánh nhìn đầu tiên ấy... đã đủ để nói rằng: “Nếu em không chứng minh được, em sẽ không được phép ở lại.”
Cảnh quay chuyển lại sân tập, nơi Izuku đang nhìn Aizawa. Không chớp mắt. Không lùi bước.
Trước mắt cậu, Aizawa như được bao phủ bởi một lớp sương mù tím đặc. Không phải Quirk. Không phải kỹ xảo. Mà là… áp lực.
Áp lực đến từ việc cậu biết rằng người đàn ông kia sẽ không nhìn cậu như một đứa trẻ đang cố gắng – mà như một ứng viên đang được đánh giá. Không một dấu hiệu cảm thông. Không một lời động viên. Chỉ có ánh mắt mệt mỏi – và chính xác.
“Phải nói là… tôi thực sự đồng ý với quan điểm của Midoriya ở đây.” – Rikidou lên tiếng, giọng trầm, từ tốn như rút ra từ sổ tay đạo đức. – “Thầy Aizawa… có thể cảm thấy khá đáng sợ khi ông ấy muốn.”
“Thật vậy. Được bao quanh bởi một luồng khí đen tối… nghe chừng rất phù hợp với ông ấy.” – Fumikage lúc nào cũng có phần triết lý đen tối – thì đệm thêm, giọng như vọng ra từ nơi sâu thẳm của cõi bóng tối. – “Như một người gác cổng giữa thế giới con người và vực thẳm vậy.”
Lớp học bật cười khẽ, lẫn trong những tiếng thở chậm. Tiếng cười không lớn, nhưng đủ để làm dịu đi cái lạnh vừa bủa vây khi nhớ lại ánh mắt Aizawa trong ngày đầu tiên ấy. Không phải vì thầy Aizawa bớt đáng sợ. Mà vì cảm giác đáng sợ ấy giờ đây có thể gọi tên, có thể đùa cợt. Và thế là đủ để khiến nó… ít nhọn hơn một chút.
“Gác cổng à…” – Mina nghiêng đầu, môi mím lại như đang cố tưởng tượng thầy giáo của mình đội mũ trùm và cầm liềm. – “Có khi nào thầy là boss ẩn của UA không trời? Mà Midoriya phải đánh bại ổng mới được ra khỏi tutorial.”
“Hoặc là Midoriya là nhân vật chính bị ném vào map khó nhất.” – Hanta tiếp lời, cố giữ vẻ mặt nghiêm túc mà không thành công.
Và Aizawa, tất nhiên, nghe thấy hết. Nhưng ông chỉ khẽ nhếch môi trước sự lạc quan ngây thơ của tụi trẻ.
Izuku bắt đầu cảm thấy mình đang chìm. Không phải chìm trong nước. Mà là trong những dòng suy nghĩ quẩn quanh đang siết lấy phổi cậu, khiến từng nhịp thở trở nên ngắn hơn, cạn hơn.
“Mình... không thể dùng Quirk.” – Câu nói ấy lặp lại trong đầu như một chiếc kim bị kẹt, cứa dần vào mọi mảnh tự tin mong manh cậu đang cố bám víu. – “Nếu mình dùng... sẽ bị thương. Nếu không dùng... sẽ bị loại. Nếu bị loại—” – Cậu không dám nghĩ tiếp.
Góc quay nghiêng về phía Ochako, người đã không thể nhịn được nữa.
“Không thể như vậy được!” – Cô thốt lên, đôi mắt căng tròn vì kinh ngạc. – “Đuổi học vào ngày đầu tiên? Không ai chuẩn bị tinh thần cho điều đó cả! Thật bất công!!”
Aizawa vẫn không xoay người. Ông vẫn đứng giữa sân, tay đút túi áo, mái tóc rối đen thẫm như màn đêm giữa buổi trưa. Giọng ông vang lên, khàn và đều như một dòng chảy cũ kỹ, không thay đổi bởi bất kỳ tiếng la hét nào: “Đất nước này đầy rẫy sự bất công.”
Gió thoảng qua. Không ai nói gì. Vì giọng Aizawa không để lại chỗ cho phản biện.
“Trở thành anh hùng có nghĩa là phải sống sót, dù trong tình huống tồi tệ nhất. Có thể em không được lựa chọn hoàn cảnh. Nhưng nhiệm vụ của em – là chiến thắng nó.”
Bà Chiyo hơi nghiêng người, như để giảm bớt sức nặng trong tim sau câu nói vừa rồi: “...Một số người có thể không thích phong cách giảng dạy của anh ấy.” – Bà nhìn theo dáng Aizawa trên màn hình – cái dáng lặng thinh mà kiên định, không bao giờ nương tay nhưng cũng chưa từng quay lưng. – “Nhưng phải thừa nhận là... nó hiệu quả.”
Nedzu gật đầu, ly trà nhỏ trong tay ông kêu “tách” khi chạm nhẹ vào dĩa sứ như lời xác nhận.
Tenya người lúc này đứng thẳng, hai tay đan trước ngực như đang tự tổ chức một buổi họp khẩn trong lòng mình. Mắt cậu nghiêm lại, giọng nói nội tâm vang lên đều và rõ, cậu tự nhủ rằng: Điều này… quá nghiêm trọng để chỉ là một trò đe dọa.
Những học sinh khác được cho thấy trông có vẻ phấn khích hoặc quyết tâm.
“Tôi… bị lừa dễ dàng quá.” – Tenya khoang tay, nhưng mặt lại hơi ửng đỏ. Gò má cậu đỏ lên vì ngượng, nhưng giọng nói vẫn giữ nguyên cái khí chất nghiêm nghị thường ngày—chỉ là giờ, nó hơi… quê.
“Chúng ta đều thế Ida, đừng buồn về điều đó.” – Izuku mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, giọng trấn an không phải chỉ cho Tenya, mà cho cả lớp từng một thời cũng bị đe dọa đến chảy mồ hôi lạnh.
Tenya gật đầu, lòng thầm biết ơn vì sự đồng cảm đến từ người bạn từng “đứng cuối bảng” với cả ngón tay gãy nát trong bài kiểm tra đó.
Các giáo viên nhìn nhau. Không ai lên tiếng. Nhưng từng ánh mắt là một phản ứng nhỏ mang theo tầng lớp ý nghĩa. Aizawa khẽ nhếch mép. Không cười thành tiếng, nhưng có một độ cong vừa đủ nơi khóe môi.
Yagi cười nhẹ. Đôi vai hơi run lên như muốn giữ lại tràng cười lớn hơn. Đó là nụ cười của một người đã quen nhìn thấy những cậu bé nghiêm túc tự ép mình vào khuôn mẫu danh dự.
Nedzu ánh mắt lấp lánh: “Cậu bé ấy… có một tinh thần đúng đắn. Việc tin vào lời đe dọa đó không phải là ngây thơ—mà là trách nhiệm.”
“Thằng bé ấy… chưa từng xem nhẹ bất cứ điều gì. Kể cả những điều mà người khác cho là trò hù dọa.” – Aizawa nhấp một ngụm cà phê, mắt không rời màn hình.
Trên màn hình, Koutsuki vẫn đang nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú ghim lấy Aizawa như thể ông là một phương trình lạ cần giải.
“Koutsuki-chan lúc đó đang nghĩ gì vậy nhỉ?” – Mina vừa hỏi vừa ngồi nghiêng về phía trước, tay chống cằm, mắt dõi theo hình ảnh cô bạn tóc buộc cao trên màn hình.
“Tớ không nghĩ cậu ấy cũng sẽ lo lắng về mấy cái bài kiểm tra thể lực này đâu…” – Ochako thì thầm. – “Với năng lực của cậu ấy… chắc không cần phải suy nghĩ nhiều đến mức đó.”
“Ừm…” – Momo gật đầu nhẹ, mắt không rời khỏi hình ảnh Koutsuki. – “Cậu ấy quá bình tĩnh. Giống như… đang quan sát?”
. . .
Yamada thì khoanh tay, chống lưng vào thành ghế, giọng rộn ràng như đang chọc ông bạn già: “Này, Shouta~ ông có người hâm mộ mới rồi đó nha! Nhìn ánh mắt kia đi, rõ ràng là đang phân tích ông như một tiểu luận triết học hiện sinh đó!”
Aizawa liếc qua Yamada, không nói gì. Chỉ là một ánh mắt đủ để chuyển tải toàn bộ cảm xúc kiểu: “Tôi đã sống với ông quá lâu để còn bất ngờ.”
Giọng nói bên trong Koutsuki không lớn. Nó không dữ dội, không giận dữ, cũng không sầu não. Chỉ là một dòng chảy âm thầm, như mạch nước ngầm len qua tầng đá.
“Ông ấy không giống bọn họ.”
Không giống những giáo viên cũ tệ hại mà cô từng biết. Bề ngoài luộm thuộm, lúc nào trông cũng như thể vừa bò ra khỏi giấc ngủ chưa trọn, giọng thì khàn đặc như một chiếc máy phát cũ... nhưng lại có gì đó khác.
Cô không lý giải được ngay – chỉ là một cảm giác trầm tĩnh, sâu trong lồng ngực: người này sẽ không làm tổn thương học sinh của mình để chứng minh một bài học rẻ tiền. Ông ấy không né tránh, không nói lời hoa mỹ, và cũng chẳng hạ thấp ai để tỏ ra mình cao hơn.
“Giá như họ từng có một người lớn như vậy sớm hơn một chút...”
Izuku khẽ rùng mình, ánh mắt đau đáu. Cậu nhớ về những ngày tháng ở trường cũ, khi những lời lẽ tàn nhẫn và sự thờ ơ của giáo viên đã tiếp tay cho những kẻ bắt nạt. Cậu nhìn sang Katsuki, và cả hai đều biết rõ Koutsuki đang nghĩ về ai.
Katsuki siết chặt tay, hàm răng nghiến ken két. Mặc dù cậu ta là một phần của sự bắt nạt đó, nhưng cậu cũng nhận thức được sự im lặng đáng sợ của người lớn.
“Cô ấy đang so sánh thầy Aizawa với giáo viên cũ.” – Tsuyu nói bằng giọng điệu điềm tĩnh nhưng đầy thấu hiểu. Chỉ là một sự thật trôi qua miệng – và nặng như đá chìm.
Mọi người trong phòng chiếu đều im lặng khi nhớ về người thầy cũ của Koutsuki và Izuku – người đã trơ mắt nhìn Izuku bị bạo lực học đường và phớt lờ sự vắng mặt của Koutsuki. Một bầu không khí nặng nề bao trùm.
“Ông ta... không xứng đáng được gọi là giáo viên đâu, Tsuyu.” – Eijirou nói khẽ, nắm chặt tay. Là người ít khi nặng lời, nhưng lúc này… giọng cậu cứng như thép nung.
Giọng Yagi lặng như cơn gió thổi qua khu nghĩa trang của những ước mơ bỏ lại: “Không đứa trẻ nào đáng phải học cách tự sinh tồn trong một nơi đáng ra phải bảo vệ các em…”
Và bà Chiyo, người vẫn theo dõi các thế hệ học sinh trưởng thành và gãy đổ, khẽ thở dài.
Koutsuki khẽ thở ra, động tác nhỏ nhưng rõ ràng như một tiếng đóng cánh cửa nội tâm. Những suy nghĩ trầm lặng vừa rồi được cất vào ngăn kéo, khóa lại gọn gàng, để cô có thể trở lại với hiện tại. Cô nhẹ nhàng nghiêng đầu, rồi quay sang nhờ vài bạn gái đứng gần mình: “Che hộ tớ chút nhé.”
“Trang phục của cậu ấy có vẻ cần hỗ trợ tối ưu việc kích hoạt Quirk.” – Momo nói, giọng vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ. – “Việc thay đổi ngay trước khi sử dụng Quirk… rất hợp lý. Đó là sự chuẩn bị chu đáo.”
Aizawa chậm rãi gật đầu, như xác nhận một luận điểm quen thuộc: “Koutsuki là một trong số ít học sinh luôn suy nghĩ trước một bước.”
Ông dừng lại trong một nhịp thở, sau đó liếc sang Momo, tiếp lời với giọng đều đều đặc trưng: “Không mấy ai nhận ra tầm quan trọng của việc chuẩn bị tối ưu trong các tình huống. Em cũng là một trong số ít người hiểu điều đó.”
Momo quay sang, mắt sáng lên.
“Hai em có điểm chung. Quirk đều liên quan đến diện tích tiếp xúc với da – thứ cần được giải phóng để vận dụng tối đa sức mạnh.” – Ông chỉ tay về hướng màn hình. – “Nếu tiện, em có thể tham khảo cách Koutsuki tối ưu hóa trang phục – vừa đảm bảo hiệu quả thao tác, vừa giữ được sự kín đáo và bảo vệ.”
Momo mở to mắt như vừa có ai nhấn công tắc trong não. Cô đưa tay lên cằm, môi khẽ mím lại trong một cử chỉ quen thuộc mỗi khi tập trung suy nghĩ.
Giọng nói trong đầu Koutsuki, mượt mà, chậm rãi như thể đang trò chuyện với chính mình qua một tấm gương mờ hơi: “Thật ra thì... mình chẳng thấy có gì khi hở hang. Không lạnh, không ngượng, không rạo rực. Nó chỉ là da. Là vỏ. Vấn đề là... mình không chắc lắm... mấy người bạn tương lai này có muốn nhìn thấy không.”
Minoru đứng bật dậy, mắt trợn tròn, tay vung lên như nạn nhân bị cướp mất kho báu: “Hả?! Cô ấy không cảm thấy gì khi hở hang sao?! Không chắc là muốn nhìn thấy ư?! Có chứ! Cho tôi nhìn thấy đi!!”
Ngay lập tức—BỐP!
Một cú tát như trời giáng bằng... lưỡi của Tsuyu, kéo thẳng từ phía sau khiến Mineta lộn một vòng như một chiếc đĩa bay mất trục.
“Mineta, nói những điều đó là không thích hợp, ribbit.” – Tsuyu nói, giọng đều nhưng đậm chất cảnh báo như cầm sổ phê bình hạnh kiểm.
“ĐỒ BIẾN THÁI!!” – Mina thét lên như pháo bông, má ửng hồng nhưng giọng đầy uy quyền.
“Yên nào, Mineta!!” – Kyouka không nói thêm, chỉ cắm thẳng jack tai vào người cậu chàng.
Mineta co rúm lại như cục nho khô. Nằm vật ra ghế như hi sinh vì lý tưởng sai trái.
“MÀY CÂM NGAY CÁI MỒM BẨN THỈU ĐÓ LẠI, THẰNG NHỎ CON KHỐN NẠN!!” – Katsuki – dù chẳng mấy khi quan tâm tới cậu ta – ánh mắt đỏ rực như đầu pháo chờ châm.
Denki – bằng sự sống còn của bản năng – cười cứng ngắc, như thể đang làm MC cho một gameshow sắp cháy sân khấu: “À... ừm... Koutsuki-chan đúng là rất chu đáo với bạn bè ha ha ha...!”
“Thiệt tình... ông này đúng là không có liêm sỉ mà. Làm lớp học xấu hổ theo luôn á.” – Hanta thở dài, kéo Mineta ra góc ghế như vớt xác lũ bạn sau đại chiến.
Ochako đỏ mặt, hai tay ôm má, nhưng không nhịn được mà bật cười trước cơn náo loạn.
Aizawa khẽ thở dài. Không dài kiểu thông thường. Mà là kiểu dài như biển Đông ngày bão, như thể từng hơi thở đang gom lại bao năm kiên nhẫn.
“Ôi trời!! Nhóc Mineta năng động quá nha~ Giống tui hồi trẻ đó!!” – Yamada thì ngược lại—ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Bà Chiyo lắc đầu chậm rãi: “Đúng là... một cậu bé kỳ quặc.”
Nedzu vẫn nụ cười như hiểu tất cả mà không cần nói: “Cá tính độc đáo của Mineta cũng là một phần tạo nên sự đa dạng cho lớp học…” – Nhưng rồi, ông mắt hơi nheo lại: “…Tuy nhiên, điều đó chỉ nên tồn tại trong giới hạn của hài hước. Khi nó vượt qua ranh giới, thì không còn là cá tính... mà là quấy rối.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro