Chương 54: Giờ Giải Lao Sau Cuộc Họp

Phòng họp đã vắng người, chỉ còn lại vài tiếng nói khe khẻ của những thanh tra còn ở lại. Akira nghiên đầu, khé hít một hơi thở dài, nở nụ cười ấm áp đến lạ lòng người đối diện. Cậu cúi xuống, dùng đôi tay mềm mại kiểm tra lại vết thương trên bụng Conan, cậu bé vẫn còn có chút nhảt nhòi.

"Hềm bố gạt ra, độ sâu đã được khâu đúng cách... các mô mô không bị nhiễm trùng. Tốt lắm," Akira nói khé, giọng điệu ôn hòa như nói với một đứa trẻ ngoan.

Conan ngược nhìn cậu, vừa lạ vừa bối rối. Đôi mắt đỏ ấy, nụ cười hiền hữu đó... giống đến mức không thể quên. Cậu bỗng nhớ lại khi còn là Shinichi, bị thương khi bắt tên tội phạm đầu tiên, người anh trai bí ẩn đã giúp cậu băng bó vết thương — người có nụ cười này.

Akira bất ngờ nghiên đầu cười híp mắt, nhéo nhéo má cậu bé một cái. "Chà, dễ thương thật đấy."

"A... đầu đó," Conan khựng lại, đôi mắt mở to, đỏ rầm cả lên.

Akira không trả lời, chỉ khét miệng cười, rồi lấy từ trong túi ra một tấm ảnh cũ. Trong ảnh là một cậu bé tầm báy tám tuổi, đôi mắt đỏ lấp lánh, gương mặt có phần nữ tính, đang được cha mẹ ôm trong vòng tay. Một ký ức xa xôi, một màu thời gian phai nhạt.

Hiromitsu đứng gần nhìn thấy tấm ảnh đầu tiên, bất giác nhìn qua Conan – hai khuôn mặt, một đỏ, một lam, như cùng chất liệu được khắc ra từ một nguồn gốc.

Ran bước đến, nhìn từng đường nét trên tấm ảnh, rồi nhìn qua Conan. Cô không giấu được sự kinh ngạc: "Cậu bé trong ảnh... trừ đôi mắt đỏ ra thì giống Conan y hệt! Có điều cậu bé đó trông nữ tính hơn một chút..."

Cả phòng không khí chợt lại. Akira chớp lấy tấm ảnh, vẻ mặt giữa buồn cười giữa không biết nên khóc hay cười: "Thằng nhóc trong ảnh đó... là tôi lúc nhỏ."

Ran đỏ bầng cả khuôn mặt, cuối đầu gấp gáp: "Em... xin lỗi anh, em thất lễ rồi."

Akira phôi tay, cười hiền: "Không sao." Rồi bất ngờ cầm tấm ảnh lên, nhìn qua nhìn lại giữa Conan và tấm ảnh, đột nhiên thốt ra: "Ba của anh... ngoại tình sao?"

Sự im lặng đọc ngay. Một vài giây sau, cả phòng đồng loạt nổ tiếng cười.

Megure đập tay lên đùi, cười đến nổi phải điều chỉnh lại mũ: "Ha ha ha! Chà, cậu nói đùng giộng đứa trẻ thật đấy, Hoshino-kun!"

Takagi vẫn cười không dứt, Sato dù che miệng cũng không giấu được. Shiratori lắc đầu, cười mỉm: "Quả thực giống Conan không khác gì anh em sinh đôi."

Hiromitsu khé ho, ánh mắt liếc Akira đầy cảnh báo. Anh biết, cậu nhỏ này đang đùa giỏi.

Akira nhìn lại, đôi đồng tửng lâp lánh, mỉm giọng nói đủ nghe: "Gì chứ, em nói có sai đâu."

Ngay khi tiếng cười vẫn còn vang, Akira vối tay vào ba lô, lấy ra một chiếc móc khóa bạc nhỏ, đưa cho Hiromitsu. Anh nhìn thấy vệt đen mỏ nhỏ ở góc, nhanh chóng nhận ra: "Thiết bị định vị...?"

Toàn bộ phòng lại chữt lặng. Ánh mắt Hiromitsu sẵc lẹm, quay sang Akira. "Sao em không nói sớm?"

Akira nhàn nhã, nghênh nghênh đầu, lắc lắc chiếc còng bạc trên tay cả hai: "Tại vì chiếc bánh trôi mè đen nào đó làm em quên mất."

Vài thanh tra còn ở lại ngơ ngác nhìn nhau. Matsuda bỏng phì cười, nhéo vai Hagiwara. "Cậu nhỏ này được đấy."

Hyoue Kuroda đứng từ xa, khé nheo mắt nhìn qua khe kính, ánh nhìn ẩn chứa niềm vui không tỏ ra. Trong lòng ông không khỏi nghĩ: "Vậy là giữ được một nhân tài rồi."

Phía ngoài cửa sổ, trời đã sâu đêm. Cái bống đèn đường đung đưa trên mặt đất ơ ảnh, đan xen với tiếng cười nhỏ trốn vàng không khí đầy nặng năng của những ngày trước — lần đầu tiên, phòng họp này có tiếng cười thật sự.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro