Chúc mừng năm mới - phiên ngoại
Thời gian trôi nhanh, đảo mắt liền sắp đến Tết Âm Lịch. Hôm nay đã là đêm giao thừa, Thiên Đô Thành đã giăng đèn kết hoa, phi thường náo nhiệt, những người ra ngoài làm ăn đã trở về nhà để đoàn tụ với gia đình. Mỗi nhà đều dán câu đối xuân, treo đèn lồng, bầu không khí tràn ngập niềm vui.
Từ sau khi phụ huynh chết, Trác Dực Thần lẻ loi hiu quạnh, Tết Âm Lịch không phải là ngày lễ tốt đối với hắn, tuy rằng Văn Tiêu có đôi khi sẽ kêu hắn đến Phạm phủ, nhưng dù cảnh tượng có náo nhiệt đến đâu cũng không thể đánh thức trái tim lạnh giá của hắn. Nhưng hiện tại hắn có Triệu Viễn Chu, còn có nhiều đồng bạn ở Tập Yêu Tư, hắn không còn cô đơn nữa, cho nên Tết Âm Lịch năm nay cũng đặc biệt khác biệt.
Triệu Viễn Chu là yêu quái, bất quá là ngày hội của nhân gian, nhưng y vốn yêu thích nhân gian, sinh hoạt ở nhân gian lâu rồi, tự nhiên có rất nhiều thói quen của con người. Hơn nữa hiện tại y bị Trác Dực Thần kiều dưỡng có vài phần tính khí khi còn bé, tự nhiên cũng thực thích loại ngày hội náo nhiệt này.
Anh Lỗi và Bạch Cửu là hai cái thích xem náo nhiệt, đã dậy sớm và bắt đầu trang trí Tập Yêu Tư. Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh cũng được huy động. Khi Trác Dực Thần tỉnh dậy, Tập Yêu Tư quạnh quẻ ban đầu đã tràn ngập niềm vui.
Anh Lỗi bế Bạch Cửu lên ngồi ở trên vai mình, Bạch Cửu cầm một bộ câu đối xuân định dán lên trên cửa lớn của Tập Yêu Tư.
Văn Tiêu đứng ở nơi xa, không ngừng chỉ huy: "Chuyển sang bên trái một chút, không thẳng, chuyển xuống thấp hơn một chút, ừm, đúng rồi, không sao, dán đi."
Dưới sự chỉ huy của Văn Tiêu, Bạch Cửu cuối cùng cũng dán xong câu đối xuân. Lúc này Anh Lỗi đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Tập Yêu Tư đại môn ngày thường trang nghiêm túc mục, bị dán câu đố xuân, chữ Phúc, trông đặc biệt vui tươi vào thời điểm này.
Triệu Viễn Chu rời giường đi ra khỏi phòng, nhìn Tập Yêu Tư đỏ rực, suýt nữa không nhận ra, "Các ngươi làm đến cũng quá khoa trương rồi đó. Đây là hận không thể ngay cả cây tùng trong đình viện cũng đổi thành màu đỏ a."
Văn Tiêu suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngươi nói đúng. Anh Lỗi, không phải vẫn còn mấy chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ sao? Ngươi đi treo lên cây đi."
"Được rồi!" Anh Lỗi cầm một chiếc đèn lồng nhỏ, dẫn Bạch Cửu liền đi hướng hậu viện.
Triệu Viễn Chu nhìn những người này với vẻ mặt khó hiểu, không hiểu nhưng vẫn tôn trọng.
Sau đó Trác Dực Thần đi ra ngoài và nói: "Cứ để bọn họ muốn làm gì thì làm!"
Sau bữa trưa, mọi người quyết định ra ngoài chọn mua một chút hàng tết, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh nắm tay nhau đi trước, Bùi Tư Hằng đi theo ở phía sau phụ trách mang đồ cho hai người. Nhưng rất nhanh trên người liền chất đầy các loại đồ như phấn mặt của Hương Vân Các, trang sức từ Kim Ngọc Phường, vải vóc từ xưởng Dệt, cùng với các loại đồ ăn vặt.
Kinh thành vào dịp Tết Âm Lịch đặc biệt náo nhiệt, với đủ loại hoạt động như rao hàng, xiếc ảo thuật trên đường và mọi người dạo đến không biết mệt.
Nhưng mà, thể lực dù có tốt đến đâu cũng không chịu nổi một khắc không ngừng, Bạch Cửu và Anh Lỗi đã lén lút chạy trốn trước, lấy cớ nói là đi mua bánh hạt dẻ ở Phồn Vân Lâu.
Cuối cùng, khi bước vào tiệm quần áo thứ mười, Triệu Viễn Chu kéo tay Trác Dực Thần, lặng lẽ nói: "Ta mệt quá, các nàng nữ hài tử dạo phố đều không cần nghỉ ngơi sao?"
Trác Dực Thần kỳ thật cũng có chút ăn không tiêu, vừa lúc Triệu Viễn Chu nhắc tới, cũng liền thuận nước đẩy thuyền, "Vậy chúng ta cũng chạy đi, tìm một quán trà nghỉ ngơi, trễ chút trở về ăn cơm tất niên."
Ánh mắt Triệu Viễn Chu sáng lên, lập tức gật đầu đáp: "Được, được, vậy chúng ta trộm chạy, đừng để bọn họ bắt được."
Trác Dực Thần cười sủng nịch, "Được!" Hai người thừa dịp Văn Tiêu đang thảo luận về màu vải với Bùi Tư Tịnh, không có thời gian để ý đến bọn họ, hai người liền lén lút đi về phía cửa, sau đó rời khỏi cửa hàng, đi về phía Nam Thị.
Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần hai người đi vào Nam Thị, chọn một quán trà ven sông , thong thả uống trà, ngắm cảnh ngoài cửa sổ, nhất phái năm tháng tĩnh hảo.
Trác Dực Thần ngồi trước mặt Triệu Viễn Chu, chịu thương chịu khó lột hạch đào cho y.
Triệu Viễn Chu nhìn một màn này, đột nhiên bật cười thành tiếng.
Trác Dực Thần khó hiểu nhìn về phía y.
Triệu Viễn Chu cười nói: "Không nghĩ tới thống lĩnh Tập Yêu Tư của chúng ta, Trác đại nhân lại có một ngày ở đây lột hạch đào cho một đại yêu như ta. Thật là thế sự khó liệu a."
Động tác trong tay Trác Dực Thần không ngừng, nhàn nhạt nói: "Ta cũng không ngờ tới, đường đường đại yêu Chu Yếm nổi tiếng nhất Đại Hoang lại chỉ là một con khỉ trắng nhỏ thích ăn hạch đào."
Triệu Viễn Chu cả giận: "Là vượn, là vượn trắng cao quý, con khỉ trắng gì chứ, đừng nói bậy."
Trác Dực Thần cười một chút, sủng nịch nói: "Được rồi, được rồi, vượn trắng cao quý, ăn hạch đào hay không?"
"Ăn!" Triệu Viễn Chu lập tức đáp.
Trác Dực Thần buồn cười đem hạch đào đã lột xong đặt ở trước mặt y.
Ăn uống no say, bất tri bất giác đã đến đêm, trên đường trên phố đã dựng sạp hàng xong, hai người đi dạo quanh các sạp hàng, Triệu Viễn Chu nhìn thấy một sạp chong chóng, bước nhanh đi tới, kinh hỉ cầm lấy một cái chong chóng, khoa tay múa chân với Trác Dực Thần, "Là chong chóng. Lần đầu tiên ta đến nhân gian đều không nhận ra thứ này, còn tưởng rằng là cây trâm đâu, suýt nữa thì tự biến mình thành trò cười." Triệu Viễn Chu dường như nhớ tới chuyện nào đó, ý cười thu liễm một chút, đem chong chóng thả lại chỗ cũ, "Lúc ấy ta và Ly Luân cùng nhau tới, nhưng bây giờ..."
Trác Dực Thần cầm lấy chiếc chong chóng kia, một lần nữa nhét vào trong tay Triệu Viễn Chu, "Hiện tại ngươi có ta, ta sẽ mãi mãi ở bên ngươi."
Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần, nắm chặt chong chóng trong tay, trên mặt lại giơ lên tươi cười một lần nữa.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, hai người bước lên đường về nhà, còn phải quay lại Tập Yêu Tư ăn cơm tất niên.
Anh Lỗi ở phòng bếp vội đến khí thế ngất trời, Bạch Cửu ở một bên làm trợ thủ cho hắn, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đang sắp xếp chén đũa, thấy hai người bọn họ trở về, Văn Tiêu trêu ghẹo: "Nha, hai người chịu quay về rồi à."
Triệu Viễn Chu biết Văn Tiêu tức giận vì hai người lén lút đi mất, lấy lòng cười: "Anh Lỗi có phải sắp xong rồi hay không? Ta đi giúp hắn bưng thức ăn."
Trác Dực Thần không chịu nổi ánh mắt công kích của Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh nên đi theo Triệu Viễn Chu, "Một mình đoan y không mang nổi, ta đi hỗ trợ."
Dưới sự trợ giúp Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần, cuối cùng mọi người cũng tụ họp lại và bắt đầu ăn cơm tất niên.
Trác Dực Thần bưng chén rượu lên, "Năm nay là năm đầu tiên tiểu đội Tập Yêu Tư chúng ta cùng nhau ăn Tết. Một năm nay chúng ta đã trải qua sinh tử, ly biệt, đoàn tụ. Bây giờ mọi thứ đã kết thúc, chỉ nguyện sau này hết thảy trôi chảy. Ta ở đây cảm ơn mọi người vì tất cả những gì mọi người đã làm cho Tập Yêu Tư. Một ly này ta kính các ngươi." Nói xong trực tiếp đem rượu uống cạn.
Văn Tiêu cũng đứng dậy theo, "Tiểu Trác, Tập Yêu Tư không chỉ là Tập Yêu Tư của một mình con, chúng ta là đồng đội, tuy không chung huyết thống, nhưng còn hơn cả người nhà. Tiếng cảm ơn này ta cảm thấy không đúng. Giữ chúng ta còn cần nói cảm ơn sao? Hôm nay là trừ tịch, chúng ta tạm biệt những điều cũ và chào đón những điều mới. Chúng ta đừng nói về quá khứ mà hãy hướng tới tương lai. Tại đây ta chúc phúc mọi người bình an hỉ nhạc, hết thảy trôi chảy. Chúng ta cùng uống một ly đi!" Nói xong giơ chén rượu lên.
Mọi người đứng dậy hưởng ứng, giơ ly rượu lên, cùng nhau chạm cốc, một trận hoan thanh tiếu ngữ.
Rượu đủ cơm no, vẫn còn chưa buồn ngủ, vì thế mọi người đều tụ tập ở trong đình viện, Anh Lỗi lấy ra một đống pháo hoa cùng Bạch Cửu vui vẻ đốt lên. Dù sao bọn họ vẫn là hài tử tâm tính, Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu ngồi ở một bên nhìn bọn họ chơi đùa.
Trác Dực Thần cảm nhận được sự náo nhiệt của Tập Yêu Tư, trong lòng vô thức mềm nhũn, cười nói: "Hôm nay trên phố có lễ hội đèn lồng, còn có thể thả đèn trời, các ngươi muốn đi không?"
"Đi đi đi!" Bạch Cửu và Anh Lỗi lập tức hưởng ứng.
Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh cũng đáp lại: "Được, đi thôi!"
Triệu Viễn Chu hô lớn: "Vậy còn chờ gì nữa, xuất phát!"
Đêm giao thừa, trên đường giăng đèn kết hoa, phối hợp đủ loại kiểu dáng hoa đăng khiến không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.
Đoàn người đi vào trên đường, đã có nhiều người đã viết nguyện vọng của mình lên đèn trời, thắp sáng và thả đèn bay lên, cầu mong nguyện vọng của mình sẽ thành hiện thực.
Trác Dực Thần mua mấy chiếc đèn trời đưa cho mọi người. Triệu Viễn Chu cầm một chiếc, lén lút đi đến một góc, bắt đầu viết nguyện vọng, sau đó đem này bậc lửa thả bay. Khi Trác Dực Thần lại đây xem thì đèn trời đã bay lên không trung.
Trác Dực Thần buồn cười nhìn y, lắc đầu bất đắc dĩ rồi thả bay cái của mình.
Triệu Viễn Chu lén nhìn dòng chữ trên đèn trời của Trác Dực Thần, "Tiểu Trác, ngươi viết cái gì nha?"
Trác Dực Thần liếc y một cái, rồi nói "Nguyện vọng nói ra thì sẽ không linh."
Triệu Viễn Chu yên lặng thu hồi ánh mắt tò mò, "Được thôi."
Mọi người trên đường du ngoạn đều phấn khởi, cùng nhau ăn mừng sự kiện vui vẻ này. Anh Lỗi là một tiểu yêu tuổi còn trẻ, chưa từng thấy thịnh cảnh như này, liền kéo Bạch Cửu ra ngoài vui chơi. Văn Tiêu cũng kéo Bùi Tư Tịnh đi nơi nào không biết, chỉ còn lại Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần, hai người lang thang đi dạo không có mục tiêu.
Triệu Viễn Chu nhìn đồ vật mới lạ hai bên đường, thỉnh thoảng lại chạm vào một chút, Trác Dực Thần nhắm mắt đi theo phía sau y, thấy đồ y thích liền tự giác bỏ tiền mua cho y.
Trác Dực Thần đột nhiên nhìn thấy một sạp bán mặt nà ven đường, nghĩ rằng Triệu Viễn Chu có thể sẽ thích, vì thế đi tới chọn một cái. Hắn cầm lấy một chiếc mặt nạ trông giống như mặt khỉ, trên mặt có vẽ nhiều màu sắc, trong nháy mắt liền thích, liền mua muốn đưa cho Triệu Viễn Chu. Nhưng khi hắn xoay người, phát hiện Triệu Viễn Chu không biết khi nào đã biến mất không một dấu vết.
Trác Dực Thần có chút sốt ruột, ở trên phố lớn tiếng gọi: "Viễn Chu! Triệu Viễn Chu!"
Bóng người chen chúc, pháo hoa sắp bắt đầu, mọi người đều hướng về nơi bắn pháo hoa, chỉ có Trác Dực Thần đi ngược dòng, cảnh tượng hoảng loạn, không ngừng kêu gọi Triệu Viễn Chu.
Hắn sợ. Hắn sợ Triệu Viễn Chu không phải là đi lạc, mà là xảy ra chuyện. Hắn sợ mất đi Triệu Viễn Chu, hận không thể một tấc cũng không rời. Ngay lúc Trác Dực Thần đang do dự không biết có nên quay lại Tập Yêu Tư để nhìn xem hay không, rốt cuộc ở cách đó không xa phát hiện bóng người quen thuộc.
Trác Dực Thần nhanh chóng chạy về phía người nọ, một tay đem người ôm vào trong lòng ngực, trong mắt để lộ ra một tia nghĩ mà sợ.
Triệu Viễn Chu bị cái ôm làm cho sửng sốt, sau đó thuận theo tùy ý để Trác Dực Thần ôm chặt mình, đặt tay lên lưng hắn, trấn an: "Sao vậy? Sao Tiểu Trác đại nhân lại ra một thân mồ hôi lạnh thế?"
Trác Dực Thần không nói gì, chỉ ôm y cùng chặt hơn, một lúc sau mới buông y ra.
Trác Dực Thần nắm tay Triệu Viễn Chu, kéo y đi về phía trước, "Chúng ta đi xem pháo hoa thôi."
Triệu Viễn Chu nắm lại tay hắn, "Được!"
Hai người đi đến bờ sông, Trác Dực Thần đưa mặt nạ con khỉ trong tay cho Triệu Viễn Chu, mà Triệu Viễn Chu cũng ăn ý đưa cho Trác Dực Thần một chiếc mặt nạ có sừng rồng, hai người nhìn nhau cười, từng người mang lên.
Khi pháo hoa sáng lên và nở rộ trên bầu trời, bầu trời đêm được nhiễm bằng những bông hoa nhiều màu, đèn trời bay lên cao, tạo thành những ngôi sao nhỏ.
Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu nhìn pháo hoa, dưới lớp mặt nạ lộ ra nụ cười dịu dàng và hạnh phúc.
Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu, đôi mắt sáng lên như sao dưới sự phản chiếu của pháo hoa và ánh đèn, "Chúc mừng năm mới! Quãng đời còn lại không rời."
Triệu Viễn Chu nhìn vào đôi mắt Trác Dực Thần, trả lời: "Năm mới vui vẻ, quân nếu không rời, ta cũng không bỏ."
Hai chiếc đèn trời bay lên giữa không trung, ánh nến mờ nhạt, chỉ có dòng chữ mờ nhạt hiện lên: ' Cầu mong Triệu Viễn Chu một đời an khang, cuộc đời này không rời. ', ' Cầu mong Trác Dực Thần một đời hạnh phúc, duy nguyện không bỏ. '
( Mặc dù hơi muộn nhưng mà chúc các vị đọc giả một năm mới vui vẻ, hạnh phúc ngập tràn, có nhiều may mắn trong tương lai, nguyện vọng nào cũng đạt thành sự thật, khó khăn nào cũng vượt qua )
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro