Đêm hạ vị ương 【 Thần Chu 】 Chương 33
33. Thương nhớ ngày đêm
Sáng sớm hôm nay, Sùng Võ Doanh đã báo cáo chuyện Triệu Viễn Chu mất khống chế bỏ chạy cho Hướng vương. Hướng vương nổi trận lôi đình, đã hạ lệnh cho Phạm Anh lập tức bắt giữ Triệu Viễn Chu. Nếu không toàn bộ Tập Yêu Tư đều phải đầu rơi xuống đất.
Khi Trác Dực Thần đi ra khỏi Tập Yêu Tư, đi ngang qua một cái sân, trong viện có trồng một cái cây, hắn liền ngừng lại.
Bóng dáng Triệu Viễn Chu hiện lên, nằm ở trên cây thảnh thơi thảnh thơi ăn quả đào, Trác Dực Thần ngẩn ra một chút.
Lúc này, hắn nghe thấy có người gọi mình từ phía sau. Trác Dực Thần xoay người, phát hiện Anh Lỗi đang ngồi ở bên cái bàn, trên bàn có hai vò rượu.
Anh Lỗi tiếp đón: "Tiểu Trác đại nhân, ta đến tiễn ngươi đó."
Trác Dực Thần cười một cái, đi tới ngồi xuống, "Tiểu Sơn Thần ở nhân gian đã lâu rồi, không ngờ lại quen thuộc với tập tục lễ tiết của bọn ta đến vậy."
Anh Lỗi nghi hoặc hỏi: "Tập tục của ác ngươi?"
"Đúng vậy. Trước khi quân nhân ra trận chiến đấu đều sẽ uống rượu. Một là để cổ vũ anh hùng, sớm ngày khải hoàn trở về......" Trác Dực Thần dừng lại, không có nói tiếp.
Anh Lỗi không hiểu chuyện gì nên vội vàng hỏi: "Thứ hai thì sao?"
"Hai là nếu anh hùng một đi không trở lại, thì đây sẽ là đồ uống từ biệt cuối cùng. Ngày giỗ mai này sẽ vẩy rượu làm kỉ niệm." Trác Dực Thần nói.
Anh Lỗi lập tức thu hồi nụ cười, "Phi phi phi...... Coi như ta chưa hỏi câu này. Tiểu Trác đại nhân, đây là ta rượi thạch lựu ta tự tay ủ, rót lời chúc phúc của Sơn Thần vào. Uống vào có thể giúp cường thân kiện thể, bổ sung linh lực. Tặng ngươi và đại yêu đấy."
Trác Dực Thần có chút kinh ngạc, "Không ngờ ngươi cũng sẽ nhớ đại yêu."
Anh Lỗi cúi đầu, trầm giọng nói: "Chỉ là không biết bây giờ hắn thế nào, cơ thể có khó chịu không...... Mong hắn còn có thể giữ được tỉnh táo."
Anh Lỗi không đành lòng mà dừng một chút, "Gặp mặt còn có thể ngồi xuống uống một chén, cũng không uổng công quen biết một hồi."
Trác Dực Thần nhìn Anh Lỗi, đột nhiên nói: "Vậy chúng ta uống một ly trước."
Anh Lỗi nghe vậy, lập tức rót một chén rượu đưa cho Trác Dực Thần: "Chưa bao giờ uống rượi cùng Tiểu Trác đại nhân. Không ngờ lần đầu tiên, lại là khung cảnh thế này."
Trác Dực Thần đem rượu uống một hơi cạn sạch, nhẹ giọng nói: "Ta và hắn, hình như cũng chưa từng uống rượu nghiêm túc lần nào."
Nội tâm Anh Lỗi phức tạp, do dự mở miệng: "Thế nhân đều nói Chu Yếm tập thiên địa đại ác với một thân, nhưng ta thấy hắn chỉ là một người trọng tình trọng nghĩa, không thể tự cứu lấy chính mình."
Anh Lỗi nhìn về phía Trác Dực Thần, chỉ thấy ánh mắt Trác Dực Thần không tha mà nhìn Tập Yêu Tư, như thể đang tạm biệt từng cái cây từng ngọn cỏ ở nơi đây.
Trác Dực Thần lại dặn dò: "Chăm sóc Bạch Cửu thật tốt. Ta vừa đi tìm quanh một vòng nhưng không thấy đệ ấy, ngươi thay ta nói tiếng tái kiến."
Anh Lỗi lắc đầu, "Không được, Tiểu Trác đại nhân. Ngươi nhất định phải bình an trở về, tự mình nói với hắn."
Trác Dực Thần bất đắc dĩ gật gật đầu, cầm lấy hai vò rượu liền đứng dậy rời đi.
Anh Lỗi nhìn theo bóng dáng Trác Dực Thần rời đi, hắn luôn cảm thấy bóng lưng ấy có chút cô đơn.
Văn Tiêu đang ngồi một mình ở cửa vào Tàng Quyển Các, Bạch Cửu đi tới, ngồi xổm trước mặt Văn Tiêu: "Văn tỷ tỷ, Tiểu Trác ca đâu?"
"Hắn đã lên đường rồi." Văn Tiêu nói.
"Tuy là đại yêu... Hồi trước luôn hù dọa đệ, bắt nạt đệ, nhưng dạo gần đây ngày ngày ở bên nhau, hắn sẽ thời thời khắc khắc bảo vệ đệ, thỏa mãn những yêu cầu vô lý của đệ. Hiện tại hình như đệ cũng quen với sự hiện diện của hắn, có hắn ở bên cạnh." Bạch Cửu nói.
Văn Tiêu nhẹ nhàng đáp lời, "Thế nên trên đời này, điều đáng sợ nhất, chính là thói quen."
Bạch Cửu cảm thán, "Nếu như có thể cho những chuyện đã xảy ra cùng đại yêu vào đồng hồ mặt trời của Thừa Hoàng thì hay quá. Như thế, khi nhớ đến hắn, vẫn còn hồi ức để xem."
Biểu cảm của Văn Tiêu hơi động, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó. Trước khi Bạch Cửu kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Văn Tiêu đã lao ra ngoài.
Bạch Cửu, Bùi Tư Tịnh và Anh Lỗi đi cùng Văn Tiêu đuổi tới miếu Sơn Thần, Văn Tiêu vội vàng dò hỏi ý nghĩ của chính mình có khả thi hay không với Lục Ngô.
Lục Ngô trả lời là có thể thực hiện được. Đồng hồ mặt trời không chỉ có thể lưu giữ hồi ức mà các cảnh tượng trong đồng hồ còn có thể khiến thời gian và không gian ngừng lại.
Vậy nên nếu có người mang theo cành non của Thần Mộc tiến vào sơn cốc thời gian, đợi Thần Mộc tự nở hoa kết quả. Sau 300 năm, lại hái lấy cành đó, mang khỏi sơn cốc thời gian, liền có thể phục hồi Bạch Trạch lệnh.
Nhưng Lục Ngô vẫn là nhịn không được nhắc nhở nàng, rằng thời gian và không gian ngừng lại, sống một ngày dài tựa một năm, nổi khổ trong đấy, giày vò vô tận. Bên trong không có nhật nguyệt sao trời, không có xuân hạ thu đông, chỉ có sự trống vắng vô tận.
Ánh mắt của Văn Tiêu rất kiên định. Việc sửa chữa Bạch Trạch lệnh không chỉ là vì Triệu Viễn Chu, mà còn vì Đại Hoang đang trong tình thế tràn ngập nguy cơ .
Sau khi rời khỏi miếu Sơn Thần, mọi người đều đến đài quan sát. Bạch Cửu nghi hoặc hỏi: "Nhưng chẳng phải đồng hồ mặt trời đã bị huỷ rồi sao?"
Bùi Tư Tịnh giải thích: "Thứ bị hủy là cái chặn giấy mà ta vô tình lấy trong phòng đệ. Còn đồng hồ mặt trời thật vẫn ở chỗ ta."
Văn Tiêu phủng một cái chậu gốm, trong đó có trồng một cành mới của Thần Mộc.
Anh Lỗi đột nhiên lấy ra con dao bếp và tin tưởng mười phần, "Thần nữ đại nhân cứ yên tâm, ta sẽ luôn canh giữ ở đây."
Bùi Tư Tịnh mỉm cười nhìn về phía Văn Tiêu, "Ta sẽ chờ ngươi ở đây."
Văn Tiêu gật đầu, phủng chậu gốm rồi đặt tay lên đồng hồ mặt trời rồi biến mất tại chỗ.
Nhật nguyệt không thay đổi trong suốt một trăm năm, thời gian dài thời gian thì dài đến nỗi dường như không tồn tại. Dù ngươi có ngủ hay thức thì cũng chẳng có gì thay đổi.
Trong hỗn độn, Văn Tiêu cũng không biết thời gian đã qua bao lâu.
Chỉ nhớ rõ là một ngày nọ khi nàng thức dậy, thần thụ đã nở hoa. Văn Tiêu liền từ trong hỗn độn kia thanh tỉnh lại, tiếp tục ngồi ở dưới tàng cây, thổi làn điệu Đại Hoang cho thần thụ.
Có một ngày Văn Tiêu ngồi thẫn thờ dưới gốc cây với đôi mắt vô hồn. Bỗng nhiên một cái bóng dáng xuất hiện ở trước mặt nàng, Văn Tiêu ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện là một nữ tử mang theo khăn che mặt.
Văn Tiêu bị dọa tới mức suýt nữa không ngồi ổn, chỉ thấy nữ tử kia đột nhiên mở miệng, "Ta đợi ngươi lâu lắm rồi."
Văn Tiêu nhíu mày, bởi vì thật lâu không có mở miệng nói chuyện qua, lúc này có chút nói lắp, "Người, người là ai?"
Nữ tử lắc đầu, "Ngươi không cần biết ta là ai. Ngươi chỉ cần biết ta ở đây là vì muốn giúp ngươi là được."
Văn Tiêu tràn đầy nghi hoặc, nữ tử bước tới gần Văn Tiêu và vươn tay, "Trăm năm khổ sở, ta tới là tìm việc gì đó cho ngươi làm."
Ngay từ đầu Văn Tiêu không hiểu ý tứ trong câu nói đó, mãi đến khi Văn Tiêu bị nữ tử đánh ngã xuống đất, chính mình lại không hề có sức phản kháng mới phản ứng lại đây.
Cứ như vậy, Văn Tiêu mỗi ngày đều bị nữ tử bắt đi huấn luyện ma quỷ, từ cơ sở nhất là đứng tấn, một đứng chính là một ngày.
Văn Tiêu lại làm không biết mệt, Dưới sự hướng dẫn ngày này qua ngày khác của nữ tử, có một ngày nàng đột nhiên phát hiện thân thể của mình không còn suy yếu như trước nữa.
"Bây giờ ngươi cảm giác được rồi đấy." Nữ tử khẽ cười một tiếng, "Ngươi đã luyện những võ công cơ bản đến không sai biệt lắm. Đã đến lúc dạy ngươi những điểm hữu dụng chân chính rồi."
Văn Tiêu không rõ nguyên do, chỉ nhìn thấy nữ tử ngồi khoanh chân bên cạnh nàng và nhắm mắt lại. "Đi theo ta."
Văn Tiêu ' nga ' một tiếng, học bộ dáng của nữ tử ngồi trên mặt đất, chỉ nghe nàng ta ngâm xướng một đoạn ca dao, những chiếc lá của thần thụ phía sau đã bắt đầu rung chuyển, tỏa ra ánh sáng vàng. Sau đó, nàng niệm một câu thần chú: "Đại Hoang hướng luân hồi, vạn vật trở về cuộc sống."
Văn Tiêu học theo nữ tử, và niệm ra chú ngữ tương tự, ' leng keng ' một tiếng, có thứ gì rơi xuống trên mặt đất.
Văn Tiêu mở mắt ra, nhìn thấy một vật thể giống như tòa tháp màu đen nằm im trên mặt đất. Nàng tò mò đứng dậy và bước tới nhặt nó lên. Lúc xoay người định đưa cho nữ tử, lại phát hiện nữ tử đã biến mất.
Giờ phút này Văn Tiêu đã hiểu, sự xuất hiện của nữ tử này chính là để trao tòa tháp cho nàng, trong lòng loáng thoáng cảm giác cái tháp này rất quan trọng, nên đã cẩn thận cất nó đi.
Không có nữ tử Văn Tiêu lại trở thành một người cô đơn, chẳng qua nhưng những ngày tiếp theo, ngoài việc ngủ nàng còn luyện tập võ công mà nữ tử đã truyền dạy cùng đả tọa tĩnh tâm.
Cứ như vậy ngày qua ngày, thần thụ dần dần phát triển từ một cây non thành một cây cao lớn, nở hoa và kết trái.
Thời gian 300 năm không có tung tích.
Bên ngoài đồng hồ mặt trời, thời gian bất quá chỉ quá một cái búng tay, ánh sáng trên đồng hồ mặt trời lóe lên, một bóng người bước ra.
Bạch Cửu lập tức chạy tới, "Ra rồi kìa! Văn tỷ tỷ!"
Bùi Tư Tịnh vội vàng tiến lên đỡ Văn Tiêu, quan tâm hỏi thăm: "Ngươi sao rồi? Có khổ sở không?"
Văn Tiêu quay lại nhìn đồng hồ mặt trời, cảm thấy như đang trong mơ.
Văn Tiêu cười cười, "Ba trăm năm, khá là khổ sở...... Ta xem như đã hiểu được sự giàu vò vô tận mà Sơn Thần Lục Ngô nói."
Văn Tiêu giơ một đoạn thần mộc trong tay lên, "Nhưng may là ta đã lấy được rồi."
Anh Lỗi kinh hỉ nói: "Thật hay quá! Có thể phục hồi Bạch Trạch lệnh rồi!"
Bạch Cửu phụ họa: "Đi đi đi, bây giờ chúng ta đi cứu đại yêu!"
Anh Lỗi thì có chút bất an: "Nhưng Tiểu Trác đại nhân đã xuất phát nửa ngày rồi."
"Liệu chúng ta có kịp ?" Bùi Tư Tịnh hỏi.
Văn Tiêu gật đầu, "Sẽ kịp thôi. Thực ra ta và Tiểu Trác đã lên kế hoạch từ trước."
Sau khi nghe Văn Tiêu nói về kế hoạch của nàng và Trác Dực Thần tối qua, mọi người nghe được thì đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ có Bạch Cửu, trừng lớn đôi mắt, ngây ra như phỗng: "Văn tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc đang nói gì thế? Châm Lạc Hồn? Châm Lạc Hồn gì chứ? Tối hôm qua đệ ở trong nhà ngủ suốt, không hề đi tìm Tiểu Trác đại nhân, càng chưa từng nghiên cứu chế tạo thứ như là tỷ nói!"
Anh Lỗi tiến lại gần Bạch Cửu cẩn thận ngửi mùi hương, "Không có mùi lưu huỳnh. Vậy ngươi là Tiểu Cửu thật. Nói như vậy Tiểu Trác đại nhân nhất định có vấn đề."
Bạch Cửu lập tức phản bác: "A? Tiểu Trác đại nhân sao có thể có vấn đề?"
"Ngươi tỉnh táo lại đi. Tỉnh táo lại suy nghĩ xem. Lúc mà chúng ta bắt Ngạo Nhân, nàng ta rõ ràng đã trúng phải Hoán Linh Tán có pha cỏ ô đầu, tốc độ của nàng ta đã giảm đi. Với thân thủ mạnh mẽ của Tiểu Trác đại nhân, mà lại không bắt được nàng ta." Anh Lỗi nói.
Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu liếc nhau, sắc mặt hai người tái nhợt, "Ngạo Nhân giả mạo ta giết thừa tướng. Ta luôn nghĩ là nhận lệnh từ người khác."
"Bọn ta suy đoán Ngạo Nhân nghe lệnh của Ly Luân." Bùi Tư Tịnh nói.
Anh Lỗi nhìn thần sắc của hai người, dường như đã đoán được điều gì đó: "Lúc Ly Luân chết, mấy người có nhìn thấy nội đan của Ly Luân không?"
Văn Tiêu lắc đầu, "Không. Lúc đó bọn ta tưởng nội đan của hắn bị Bất Tẫn Mộc thiêu thành tro rồi."
Anh Lỗi đột nhiên tỉnh ngộ, "Vậy thì đúng rồi! Ly Luân vốn dĩ có năng lực ký sinh vào sinh linh khác. Chắc chắn trước khi chết, hắn đã để nội đan của hắn vào cơ thể người nào đó có mặt ở đó rồi. Do đó khi hắn bị Bất Tẫn Mộc thiêu tới hồn phi phách tán, thì đã ký sinh vào người đó rồi!"
Văn Tiêu đột nhiên nhớ tới lời Ly Luân nói trước khi bị thiêu thành tro: ' Rồi sẽ có một ngày ngươi giết hắn, giết Triệu Viễn Chu. '
"Là Tiểu Trác. Lúc đó Ly Luân đã ký sinh vào Tiểu Trác." Văn Tiêu cả kinh, "Đi mau! Nếu chúng ta không nhanh lên, Ly Luân sẽ giết Triệu Viễn Chu!"
Bên ngoài Đào Nguyên cư, Trác Dực Thần đang đi trên con đường mòn trong rừng trúc, một tay cầm hai vò rượu, tay kia cầm Vân Quang kiếm.
Khi hắn đi qua, những chiếc lá tre phía sau hắn đung đưa và rơi trong gió. Ngay khi hắn đi đến phụ cận Đào Nguyên cư, một tầng kết giới đã chặn hắn lại.
Trác Dực Thần không có quá ngoài ý muốn, mà là dùng Vân Quang kiếm cắt vào lòng bàn tay mình. Máu chảy qua thanh kiếm, thân kiếm tỏa sáng.
Vân Quang kiếm dễ dàng đâm xuyên qua kết giới Vườn Đào trước mặt. Một luồng ánh sáng xanh lan tỏa khắp kết giới trong suốt, hắn vặn mạnh chuôi kiếm, toàn bộ kết giới vỡ vụn ầm ầm sụp xuống.
Trác Dực Thần cầm theo rượu, đi qua hành lang không có một bóng người. Những tia sáng cuối cùng trên bầu trời in bóng hắn đến trên tường.
Hắn dừng lại khi đi ngang qua bàn đu dây một chút, lại nhấc chân đi vào phòng, không có đèn cũng không có lửa.
Trên sập, Triệu Viễn Chu cúi đầu tĩnh tọa, Trác Dực Thần đặt hai vò rượu trong tay lên bàn, ngồi đối diện với Triệu Viễn Chu, ánh mắt đen tối.
"Ta mang rượu tới. Nhưng trông có vẻ, ngươi không uống được."
Không có ai trả lời.
Trác Dực Thần tự mình nói: "Ta đã từng lập lời thề, nhất định sẽ tự tay kết liễu ân oán với ngươi. Suốt chặng đường qua, bao nhiêu chuyện đều khiến ta cảm thấy có lẽ lời thề có thể phá vỡ, có lẽ số trời có thể thay đổi."
Hơi thở của Trác Dực Thần không ổn định, há miệng thở dốc lại phát không ra được bất kỳ thanh âm nào, nước mắt đã làm nhòe đi tầm nhìn của hắn: "...... Nhưng, ngày này cuối cùng vẫn tới. Giống như một quyển sách đã viết sẵn kết cục. Dù ta lật xem bao nhiêu lần, thì kết cục vẫn không thay đổi."
Trác Dực Thần chậm rãi ngước mắt, nhìn Triệu Viễn Chu không hề có ý thức, trong lòng một trận đau đớn, đưa tay chạm vào má Triệu Viễn Chu.
Không có độ ấm.
"Ngươi đã từng là ác mộng ngày ngày đêm đêm của ta, nhưng hiện giờ ngươi lại là người mà ta ngày đêm thương nhớ."
Lời thề mà hắn đã lập trong quá khứ lúc này có vẻ hơi nực cười, cứ việc giữa bọn họ có cách muôn vàn, người cũng được, thù cũng thế, thì không gì có thể ngăn cản được tình ý bùng nổ không thể khống chế của hắn phát ra.
Trác Dực Thần cười khổ một tiếng, trên đường đến Đào Nguyên cư, hắn vẫn luôn suy nghĩ đến tám năm trước, phụ thân và huynh trường của hắn xuất phát từ sứ mệnh cùng với trách nhiệm, đi đến núi Côn Luân để tru sát đại yêu Chu Yếm.
Nhưng Chu Yếm ở núi Côn Luân cũng không có hành động gì, lúc này đột nhiên có một đám người tới đây muốn giết y, lúc đó y đang mất khống chế không có ý làm sao có thể để mặc người xâu xé.
Khi đó phụ thân và huynh trường của hắn không thể đi đánh cuộc, lo lắng Chu Yếm đang mất khống chế đến tột cùng có thể đi đến nhân gian đại khai sát giới hay không, vì thế đi tru sát y trước.
Mà Chu Yếm là vì tự bảo vệ mình, ra tay giết người.
Thị phi đúng sai trong đó không thể cân nhắc, lập trường của bọn họ bất đồng, tựa hồ mọi người đều sai, nhưng thực ra không có ai sai cả.
Cuối cùng, chỉ có thể trách cho vận mệnh bất công.
Lệ khí là từ oán khí chồng chất mà hình thành, mà oán khí lại được sinh ra từ vạn vật trên thế gian. Sự xấu xa trong tâm, những ý nghĩ xấu, hận thù vận mệnh, oán trách người khác, luôn là chất dinh dưỡng cho oán khí.
Mà lệ khí lựa chọn đều là người chí thuần chí thiện, bởi vì chỉ có những người như vậy mới không làm điều ác và hủy thiên diệt địa.
Hắn từng ở trong trí nhớ của Ly Luân thấy được một Chu Yếm rộng rãi, tươi đẹp. Nếu không phải vì vận mệnh buồn cười này, lệ khí vạn ác này, làm sao một người hoạt bát như vậy lại có thể trở nên trong mắt không hề sáng rọi, chỉ một lòng muốn chết.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được tiếng nói trong lòng mình và ngừng trốn tránh và lừa dối bản thân.
Hắn không muốn Triệu Viễn Chu mất khống chế, không muốn Triệu Viễn Chu chết, càng không muốn tự tay giết chết Triệu Viễn Chu.
Trác Dực Thần thu tay lại, thấp giọng nói: "Lời này ta cũng chỉ dám khi ngươi không có ý thức... mới dám nói ra."
Bỗng nhiên Triệu Viễn Chu ngẩng đầu lên, hai mắt màu đỏ tươi. Y không còn nhận ra được người đang đứng trước mặt mình nữa, chỉ nghiêng đầu đánh giá Trác Dực Thần, rồi sau đó, y bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị.
Trong sơn cốc, một luồng ánh sáng xanh và một luồng ánh sáng đỏ va vào nhau.
Bên ngoài Đào viên tiểu viện, mấy người vội vã chạy tới tự nhiên cảm nhận được luồng năng lượng dao động mạnh mẽ.
Văn Tiêu lập tức lấy Thần Mộc cùng cái chai đựng Dao Thủy ra, nhẹ nhàng tưới Dao Thủy lên Thần Mộc. Sau đó, một luồng ánh sáng vàng phát ra từ thân Thần Mộc, và từ từ bay lên, lơ lửng trong không trung.
Đột nhiên có một bóng người tấn công từ trong bụi cây, Ngạo Nhân vươn móng vuốt sắc nhọn của mình ra và tóm lấy thần mộc giữa không trung. Bùi Tư Tịnh phản ứng lại liền lập tức kéo cung bắn tên.
Nhưng tốc độ của Ngạo Nhân cực nhanh, nàng ta né được tất cả và bắt lấy Bạch Trạch lệnh giữa không trung.
Anh Lỗi nhấc dao bếp tới công kích Ngạo Nhân, muốn lấy lại Thần Mộc. Ngạo Nhân lại không đánh với hắn mà chỉ nhanh chóng né tránh.
Bùi Tư Tịnh liên tiếp bắn ra mấy mũi tên, Ngạo Nhân thừa cơ lui về sau từng bước, đột nhiên quay người lao về phía Bạch Cửu bên cạnh.
Bạch Cửu nhìn Ngạo Nhân lao về phía mình, vừa quay người định trốn thì bị Ngạo Nhân một chưởng đánh hôn mê từ sau lưng.
Anh Lỗi chạy tới nâng Bạch Cửu dậy, khẩn trương mà kêu: "Tiểu Cửu!" Hắn vội vàng xem xét, cũng may Bạch Cửu chỉ là hôn mê bất tỉnh.
Bên kia tốc độ Ngạo Nhân quá nhanh. Nàng ta không những né được mũi tên mà còn lao tới trước mặt Bùi Tư Tịnh. Bùi Tư Tịnh chỉ có thể ném cung tiễn xuống rồi rút đoản đao ra vật lộn với Ngạo Nhân.
Anh Lỗi và Văn Tiêu đang muốn gia nhập chiến cuộc trợ giúp Bùi Tư Tịnh, nhưng khi họ ngẩng đầu lên, chỉ thấy trước mặt thế họ là hai người Bùi Tư Tịnh đang chiến đấu ở phía trước.
Trong khoảng thời gian ngắn, Văn Tiêu cũng không phân biệt được thật giả, không biết giúp ai. Văn Tiêu lập tức cho Anh Lỗi một ánh mắt: "Cùng lên. Mỗi người đối phó một tên, rồi sẽ lộ ra sơ hở thôi!"
Vừa nói, hai người vừa đồng loạt ra tay, tách hai người Bùi Tư Tịnh đang đánh nhau ra.
Một trong hai người Bùi Tư Tịnh chỉ nắm lấy cổ tay Văn Tiêu, không có đánh trả, mà một Bùi Tư Tịnh khác lại đánh nhau với Anh Lỗi.
Văn Tiêu biết rõ ràng người trước mặt mình chính là Bùi Tư Tịnh, Bùi Tư Tịnh cũng thực mau buông tay Văn Tiêu ra.
Nàng lập tức hét lên: "Anh Lỗi đó là giả!"
Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đang muốn xoay người đi giúp Anh Lỗi, kết quả phía sau lại là hai cái Anh Lỗi đang đánh nhau.
Chẳng qua lần này, một Anh Lỗi trong tay có dao bếp, còn người kia thì không.
Bùi Tư Tịnh nói: "Anh Lỗi có dao phay mới là thật!"
Anh Lỗi không có dao phay nóng nảy, "Cái gì? Các ngươi đừng đùa! Nàng ta cướp dao phay của ta đấy!"
Anh Lỗi có dao phay cũng nóng nảy, "A! Các ngươi đừng tin hắn!"
Bùi Tư Tịnh dao động, bó tay không có biện pháp.
Văn Tiêu nhíu mày: "Ngạo Nhân quỷ kế đa đoan, sẽ liên tục biến hình, khó mà phân biệt."
Đột nhiên Anh Lỗi đoạt lại dao phay, đột nhiên tăng tốc độ tấn công: "Không cần hỗ trợ, ta tự xử lý!"
Ngay sau đó, Anh Lỗi cầm dao vung lên, chém trúng vai Anh Lỗi còn lại, Ngạo Nhân lại trở về hình dạng ban đầu.
Bùi Tư Tịnh lập tức tiến lên gia nhập chiến cuộc, Ngạo Nhân bị tiền hậu giáp kích, thực mau không địch lại.
Anh Lỗi một chưởng đánh bay Ngạo Nhân. Thần Mộc trong vạt áo Ngạo Nhân rơi xuống mặt đất. Bạch Cửu đang đứng bên cạnh đột nhiên tỉnh lại, nhìn chằm chằm thì phát hiện Thần Mộc đã rơi xuống mặt đất cách hắn không xa.
Vì thế Bạch Cửu đứng dậy, đi tới, nhặt Thần Mộc lên.
Chỉ thấy Ngạo Nhân ngoan ngoãn đứng sau lưng Bạch Cửu, mà Bạch Cửu càng là lộ ra sự kỳ quái không nói nên lời, một tay hắn chắp sau lưng, tay còn lại nắm chặt Thần Mộc, tư thái không giống trẻ con chút nào.
"Ngươi...... Ngươi không phải Bạch Cửu! Ngươi mới là Ly Luân!" Anh Lỗi nói.
Ly Luân sâu kín mở miệng: "Thất vọng thật đấy. Đến bây giờ, các ngươi mới nhìn ra. Từ lúc ở ảo cảnh Tập Yêu Tư, ta đã để nội đan vào trong cơ thể Bạch Cửu, chuẩn bị nhập vào nó bất cứ lúc nào."
Ly Luân nghiêng đầu nhìn mọi người: "Ta vừa mới ký sinh, sức mạnh suy yếu, còn chưa thể hoàn toàn kiểm soát cơ thể này. Thế nên trong khoảng thời gian qua ta chỉ đành chờ đến đêm lúc nó chìm vào giấc ngủ, mới có thể ra ngoài hành động."
"Vậy là ban nãy Ngạo Nhân cố tình đánh ngất Tiểu Cửu, chính là để thả ngươi ra khống chế cục diện?" Bùi Tư Tịnh hỏi.
Ly Luân đáp dứt khoát, "Không tồi. Nếu không sao ta ngăn cản các ngươi được."
Anh Lỗi cả giận nói: "Ngươi lừa Tiểu Trác, lợi dụng hắn mượn đao giết người. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì đại yêu?"
"Ta dùng một nửa năng lượng tinh phách của mình ngưng tụ thành châm, lạc hồn đoạt phách, có thể khống chế thần thức. Chỉ cần thành công đâm vào ấn đường của Triệu Viễn Chu, hắn sẽ làm việc cho ta. Hắn sẽ không nhớ mình là ai nữa. Tất nhiên cũng sẽ quên các ngươi. Từ nay về sau, hắn sẽ chỉ biết ngoan ngoãn nghe lệnh. Còn một thân lệ khí của hắn, sẽ không còn là lời nguyền rủa của hắn nữa, mà sẽ là mũi nhọn tung hoành thiên địa của hắn." Ly Luân nói.
Bùi Tư Tịnh tiến lên muốn cướp đoạt Thần Mộc từ tay Ly Luân, lại bị Ngạo Nhân ngăn lại.
Ly Luân giơ tay thả dây leo ra, lao thẳng về phía Văn Tiêu và Anh Lỗi. Đột nhiên, những sợi dây leo lần lượt bị cắt đứt, ngay sau đó một bóng người lắc mình đến trước mắt hắn.
Ly Luân cả kinh, Văn Tiêu lập tức duỗi tay cướp đoạt Bạch Trạch lệnh, nhưng Ly Luân phản ứng cũng cực nhanh, một chưởng phách về phía Văn Tiêu.
Anh Lỗi lo lắng hét lớn, nhưng phát hiện Văn Tiêu vòng eo vừa chuyển né tránh, Ly Luân liên tục tấn công Văn Tiêu, nhưng Văn Tiêu đều né được, còn đánh ra mấy chưởng.
Anh Lỗi khiếp sợ đến không nói nên lời, Ly Luân đồng dạng khó hiểu. Chỉ mới có mấy ngày mà võ công tay chân của Văn Tiêu đã tiến bộ nhiều như vậy sao?
Văn Tiêu có thể né tránh công kích, lại cũng không có biện pháp đến gần người, chỉ có thể lui về phía sau.
Anh Lỗi tức giận đến mức cầm lấy dao phay định chém về phía Ly Luân, nhưng nhanh chóng dừng lại.
Ly Luân mỉa mai nói: "Không nỡ ra tay chứ gì? Ngươi bổ chém vài nhát chưa chắc ta đã chết, nhưng Bạch Cửu nhất định sẽ chết."
Anh Lỗi đánh đến sợ tay sợ chân, thần sắc sốt ruột.
Nhưng đột nhiên, Ly Luân cảm thấy ngực đau rát, gần như không thể chịu đựng được.
Văn Tiêu nhặt chiếc lá lên, đưa vào miệng rồi thổi một làn điệu, đó chính là làn điệu của Đại Hoang.
Thần Mộc giấu ở trên người Ly Luân như có cảm ứng, bay ra khỏi cơ thể hắn, bay về phía Văn Tiêu. Văn Tiêu lại nắm giữ Bạch Trạch lệnh.
Ly Luân sắc mặt lập tức âm trầm xuống dưới, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Văn Tiêu bình tĩnh cười nói: "Khúc Thần Mộc này là ta tự tay nuôi lớn, trong ba trăm năm bị nhốt trong đồng hồ mặt trời, ngày nào ta cũng thổi đầu khúc này. Tất nhiên nó sẽ cảm ứng với ta."
Anh Lỗi lập tức lại lao về phía trước, vây khốn ly luân: "Thần nữ đại nhân, ngươi đi tìm Triệu Viễn Chu, ở đây giao cho bọn ta!"
Văn Tiêu cắn răng, xoay người trực tiếp nhảy vào Đào Viên tiểu viện.
Bên trong Đào Nguyên cư, có hai bóng người đang đánh nhau dữ dội. Trác Dực Thần một bên dùng bảo vệ tay ngăn cản, một bên dùng hai ngón tay kẹp chặt cái ngân châm kia, lại lần nữa huy kiếm công kích Triệu Viễn Chu.
Bỗng nhiên, lệ khí trên người Triệu Viễn Chu bạo trướng, Trác Dực Thần mở ra bảo vệ tay ngăn cản, lại như cũ bị khí lãng đánh bay, đụng vào cây đào phía sau.
Khóe miệng Trác Dực Thần chảy ra vết máu, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Viễn Chu, thần sắc kiên nghị, "Ta không muốn ngươi chết, thế nên, ta nhất định phải làm được."
Trác Dực Thần dùng kiếm cắt vào lòng bàn tay bên trái, máu tươi không ngừng nhỏ giọt.
Triệu Viễn Chu đã từng trêu chọc hắn rằng nếu sau này muốn bảo vệ người khác, không cần phải dùng đến phương pháp tự làm tổn thương bản thân như lấy máu này.
Nhưng vì Triệu Viễn Chu, hắn nguyện ý làm một vạn lần.
Trác Dực Thần phất tay, những giọt máu hóa thành những mũi gai sắc nhọn bay tới. Triệu Viễn Chu dùng tay nắm chặt trong không khí, lòng bàn tay bị bỏng cháy toát ra một trận khói trắng, lưu lại vết thương.
Triệu Viễn Chu có một cái chớp mắt không thể tin tưởng, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị.
Cùng lúc đó, Trác Dực Thần nhảy lên, vung kiếm tấn công Triệu Viễn Chu. Triệu Viễn Chu bị bức buộc phải lui lại về phía sau, Trác Dực Thần cúi người xông lên trước.
Cùng lúc đó, Vân Quang kiếm phụt một tiếng xuyên thủng da thịt, đâm vào bụng Triệu Viễn Chu.
Triệu Viễn Chu không thể động đậy, bạo nộ giãy giụa. Lệ khí giống như ngọn lửa đang bùng cháy quanh cơ thể y, cũng đồng dạng quanh quẩn lấy Vân Quang kiếm.
Vân Quang kiếm phát ra hai tiếng răng rắc nứt nhẹ, thế nhưng thân kiếm lại xuất hiện dấu vết nứt gãy do chịu sự chống lại của lệ khí.
Trác Dực Thần không dám chậm trễ, nâng tay lên, đang muốn đem cây ngân châm trong tay đâm vào ấn đường Triệu Viễn Chu.
Phía sau truyền đến tiếng Văn Tiêu quát bảo ngưng lại.
"Tiểu Trác! Dừng tay! Ngân châm đó là giả!!"
Nghe thấy tiếng động Trác Dực Thần khó khăn lắm dừng ngân châm lại, sau đó bị Triệu Viễn Chu đẩy văng ra, liền mang theo kiếm bay ra ngoài.
Văn Tiêu lập tức nâng Trác Dực Thần ngã xuống đất nôn ra máu đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Bạch Cửu đã bị ly luân khống chế, con mau đi ra ngoài giúp bọn họ trước, đại yêu giao cho ta."
Văn Tiêu vừa nói vừa lấy Bạch Trạch lệnh ra, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói cho hắn yên tâm.
Có Bạch Trạch lệnh, Trác Dực Thần không còn lo lắng nữa, lập tức chạy ra ngoài Đào Nguyên Cư.
Văn Tiêu tiến lên một bước, trong tay cầm đoản tiêu, điều động sức mạnh Bạch Trạch lệnh, ấn ký giữa hai lông mày lóe lên.
Đôi mắt nàng chuyển sang màu vàng và ánh sáng vàng bao quanh nàng. Sức mạnh đó nhìn như nhu hòa, lại là che trời lấp đất đánh tới.
Phù văn màu vàng bao vây lấy y, lệ khí trên người Triệu Viễn Chu được bình ổn, ánh sáng đỏ tiêu tan, thần sắc trở nên thanh minh, đồng tử khôi phục màu sắc bình thường.
Thần sắc Triệu Viễn Chu có một khắc mờ mịt, Văn Tiêu đột nhiên mở miệng, "Mau! Bạch Cửu đã bị ly luân khống chế, Tiểu Trác đã đi qua rồi, chúng ta mau đi giúp hắn!"
Triệu Viễn Chu liếc nhìn vết thương trên lòng bàn tay, y không còn nhớ được chuyện gì vừa xảy ra nữa, nhìn vào ánh sáng xanh ở đằng xa rồi bay về phía trước mà không suy nghĩ.
Trong rừng trúc, Trác Dực Thần vốn đã bị thương, lại không dám hạ tử thủ với thân thể của Bạch Cửu, nơi chốn bị quản chế, hoàn toàn bất lợi khi chiến đấu với Ly Luân.
Ly Luân bóp chặt cổ Trác Dực Thần ấn ở trên mặt đất. Trác Dực Thần thanh âm hàm hồ mà kêu: "Tiểu Cửu... Tiểu Cửu...."
"Nhìn cho kỹ, ta là Ly Luân. Ta phải cho ngươi chết rõ ràng." Giọng nói rơi xuống, đồng tử của Ly Luân chuyển sang màu vàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt Trác Dực Thần. Trác Dực Thần cảm giác hai mắt một trận bỏng cháy, khuôn mặt trước mắt đã biến thành Ly Luân.
Trác Dực Thần đột nhiên vung mạnh Vân Quang kiếm, Ly Luân lập tức lui về phía sau.
"Đừng lãng phí sức lực nữa. Nội đan của ta đã xâm nhập vào trong cơ thể Bạch Cửu nhiều ngày, nguyên thần sớm đã ngưng tụ, mạnh hơn Bạch Cửu gấp nhiều lần. So với ta, thần thức của nó chỉ là con kiến nhỏ yếu, mặc ta nghiền nát. Mấy canh giờ còn lại cuối cùng, thần thức của nó không bao giờ ra được nữa."
Trác Dực Thần tựa như nổi điên mà điên cuồng vung thanh Vân Quang kiếm về phía Ly Luân. Hắn lại cắt vào tay mình lần nữa, Vân Quang kiếm càng sáng hơn nữa.
Anh Lỗi đã bị trọng thương, nằm trên mặt đất, nôn nóng hô to: "Tiểu Trác đại nhân, thân thể của ngươi không chịu nổi đâu! Đừng tiêu hao máu Băng Di của ngươi nữa!"
Trác Dực Thần không nghe, đâm Vân Quang kiếm ra. Ly Luân không ngừng lui về phía sau, đột nhiên tươi cười nghiền ngẫm, một quyền đánh vào từ mặt bên Vân Quang kiếm.
Cùng với tiếng răng rắc đứt gãy, thân của Vân Quang kiếm nguyên bản liền có vết rách, hiện tại trực tiếp răng rắc đứt thành hai nửa.
Trác Dực Thần thấy thế kinh hãi mà trừng lớn hai mắt, cùng lúc đó, hắn liền phun ra một ngụm máu tươi, Vân Quang kiếm gắn liền với hắn, kiếm còn người còn, kiếm hủy người chết.
Đôi mắt Trác Dực Thần sung huyết rồi ngã trên mặt đất, hắn nhìn lên bầu trời, tự hỏi tại sao trời lại chuyển sang màu đỏ máu, là bên Triệu Viễn Chu xảy ra vấn đề gì sao......
Hô hấp Trác Dực Thần dần dần yếu đi, quần áo trên người hắn đã bị máu tươi nhiễm ướt đẫm, khuôn mặt tái nhợt đầy vết máu.
Ly Luân tiến lại gần, từ từ đưa tay về phía Trác Dực Thần, một cổ yêu lực ngang ngược xông thẳng về phía hắn. Hắn vội vàng tránh thoát.
Chỉ thấy Triệu Viễn Chu nghiêng ngả lảo đảo mà chạy đến bên cạnh Trác Dực Thần, đem người ôm vào trong ngực, nắm lấy tay Trác Dực Thần không ngừng chuyển vận yêu lực.
Ly Luân cười lạnh: "Ngươi sống dai thật đấy. Vẫn để ngươi thoát được một kiếp này."
Triệu Viễn Chu ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt lạnh như băng: "Sao ta có thể chết trước ngươi được."
Ly Luân khinh thường cười thanh: "Triệu Viễn Chu, thực ra ta rất cảm ơn ngươi. Nếu ngươi không đưa tiểu tử này đến trước mặt ta, sao ta có được một thân thể hoàn hảo xứng với hòe quỷ ta như thế. Cuối cùng ngươi đã làm được một chuyện khiến ta cao hứng."
Triệu Viễn Chu lạnh lùng vạch trần lời nói dối của hắn, "Ngươi hợp tác với Ôn Tông Du, còn không phải là vì thân thể này sao? Ngươi rất rõ ràng, một khi thoát khỏi phong ấn của thần nữ Bạch Trạch, chẳng mấy chốc chân thân của ngươi sẽ khô héo mà chết."
"Vẫn là ngươi hiểu ta. Nhưng muốn trách, thì phải trách Ôn Tông Du đủ tàn nhẫn, đến đồ đệ của mình cũng có thể hy sinh. Ta vẫn luôn nói với ngươi, nhân loại nhỏ yếu, luôn ngoan độc hơn yêu quái lớn mạnh nhiều. Ngươi cứ không tin." Ly Luân nói.
Văn Tiêu oán hận ngẩng đầu mà nhìn chằm chằm vào Ly Luân, giọng nói run rẩy vì tức giận, "Ôn Tông Du có thể hy sinh cả đồ đệ, ngươi và hắn không thân chẳng quen, sao ngay cả điều này ngươi cũng không hiểu rõ?"
"Tất nhiên ta hiểu. Ta và hắn, chỉ là tự lấy thứ mình cần thôi."
Triệu Viễn Chu lạnh giọng đánh gãy: "Ly Luân. Ngươi có biết mục đích thật sự của hắn không?"
"Người trong thiên hạ, rộn ràng nhốn nháo, hám lợi đen lòng. Ôn Tông Du ham mê quyền quý, muốn phá hủy Bạch Trạch lệnh, khiến chúng yêu Đại Hoang đến nhân gian làm loạn. Như vậy hắn có thể nhân đó tái hiện thời hưng thịnh quyền khuynh thiên hạ của Sùng Võ Doanh. Chỉ có điều Ôn Tông Du vẫn quá ngây thơ....."
Triệu Viễn Chu dùng tay áo lau máu trên mặt Trác Dực Thần, thấp giọng nói: "Người ngây thơ chính là ngươi, Ly luân. Ngươi đã sống mấy vạn năm, lại không bằng một đứa bé mười tuổi ở nhân gian. Ôn Tông Du vẫn luôn săn bắt yêu thú, âm thầm nghiên cứu, muốn chế tạo ra người yêu hóa còn mạnh hơn yêu quái. Mượn đó tiêu diệt tất cả yêu quái trên thế gian. Triệt để biến Đại Hoang thành chốn hư vô. Đây mới là mục đích thật sự của hắn."
Sự đắc ý của Ly Luân biến mất, chỉ còn lại vẻ khiếp sợ, "Ngươi nói gì cơ?"
"Tám năm trước, những tiểu yêu bị nhốt ở địa lao chịu đủ giày vò mà ta và ngươi nhìn thấy ở nhân gian, chính là do Ôn Tông Du phái người săn bắt giam nhốt. Năm đó ta và ngươi chính vì chuyện này mà trở mặt. Nhưng bây giờ ngươi lại giúp kẻ đầu sỏ kia. Ly Luân, ngươi đã từng uống máu lập lời thề sẽ bảo vệ Đại Hoang, ngươi quên hết rồi sao?" Triệu Viễn Chu nói.
Ly Luân khó có thể tin, "Ta không quên, là ngươi lừa ta! Ngươi lại lừa ta!"
"Hắn không lừa ngươi. Kẻ lừa ngươi, vẫn luôn là Ôn Tông Du." Văn Tiêu nói.
Triệu Viễn Chu rũ mắt xuống, "Nếu ngươi không tin, thì đến mật thất của Sùng Võ Doanh xem xem. Ở đó có đáp án ngươi muốn."
Đồng tử Ly Luân rung động, hóa thành một đống lá hòe, theo gió mà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro