Đêm hạ vị ương 【 Thần Chu 】 Chương 35

35. ' Ta ' hiểu Triệu Viễn Chu

Sáng hôm sau, Trác Dực Thần chậm rãi mở mắt ra hít sâu một hơi, quá trình yêu hóa không hề đau đớn như tưởng tượng, mà khi hắn cảm nhận được yêu khí quen thuộc trong cơ thể, mới phát giác ra rằng mình đã suy nghĩ nhiều.

Xem ra là Triệu Viễn Chu đã áp chế yêu lực Băng Di đang đấu đá lung tung thay hắn nên hắn mới không có quá nhiều cảm giác.

Lúc này, hắn chỉ cảm thấy yêu lực của Triệu Viễn Chu trong lồng ngực hóa thành một quả cầu ánh sáng nhỏ, ấm áp, làm người cảm thấy an tâm.

Nhưng một lát sau, Trác Dực Thần phát hiện không chỉ lòng mình tĩnh lặng, ngay cả xung quanh cũng tĩnh lặng, không một tiếng động.

Trác Dực Thần ngẩng đầu nhìn xung quanh. Trong ánh sáng mờ ảo, hắn chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hàng rào sắt, không có người, không có yêu quái, chỉ có chính hắn.

Trác Dực Thần cười tự giễu. Hắn còn nhớ phòng giam nơi Triệu Viễn Chu bị giam giữ. Đó chính là phòng giam mà hắn đang ở.

Thật là...... Thiên Đạo luân hồi a.

Trác Dực Thần lẩm bẩm: "Thì ra... là loại cảm giác này sao......"

Loại loại cảm giác như thể trong thiên địa chỉ lại chính mình, cô độc, bi thương.

Cùng lúc đó, một đám người trong Tập Yêu Tư cũng đang gây rối ở cửa và ồn ào đến túi bụi. Chính là vị công tử đã say rượu tối qua. Theo sau hắn là một đám bá tánh, đứng ở cửa Tập Yêu Tư, dẫn đầu trong việc kêu gào.

"Đêm hôm qua ta nhìn thấy rõ mồn một, chính là Trác Dực Thần của Tập Yêu Tư các ngươi, giết người ngay giữa phố! Hung tàn quá thể!"

"Mau giao Trác Dực Thần ra đây!"

"Hôm nay các ngươi buộc phải giải thích cho rõ ràng! Người của Tập Yêu Tư các ngươi là muốn làm gì thì làm sao?"

"Giết người thì phải đền mạng!"

Anh Lỗi nhịn không được gầm lên một tiếng: "Sao mấy ngươi các ngươi vô lý thế hả?"

Công tử nhà giàu không để ý đến hắn, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Tập Yêu Tư các ngươi suốt ngày nhập bọn với yêu quái, cho dù các ngươi là người, thì cũng trở nên hung tàn như yêu quái rồi!"

"Rốt cuộc Trác Dực Thần đang ở đâu?!"

Chuyện xảy ra đêm qua sáng sớm đã giống như mọc chân mà lan truyền khắp Thiên Đô Thành.

Thoạt nhìn thì rõ ràng là có người quạt gió thêm củi, nhưng bản thân tin tức này cũng đủ làm người sợ hãi: Người của Tập Yêu Tư, giết người, ngay giữa phố.

Nếu việc này là sự thật, bá tánh Thiên Đô chỉ sợ muốn nhân tâm hoảng sợ.

"Đủ rồi!" Bùi Tư Tịnh quát bảo ngưng lại, "Đi ra ngoài hết cho ta!"

"Nghe thấy chưa? Ra ngoài hết....." Lời Anh Lỗi còn chưa nói xong, một vài chiếc lá rau bay về phía hắn, rồi ngày một nhiều hơn.

Bên ngoài liên tục có tiếng người ồn ào, Văn Tiêu đã bị đánh thức. Khi Văn Tiêu bước vào sân, đã không có tiếng người, chỉ nhìn thấy khuôn mặt và cơ thể của Anh Lôi phủ đầy lá rau thối.

Anh Lỗi nhặt hết lá rau và vỏ trứng dính trên mặt, ném xuống đất, không ngừng nôn khan: "Thối quá, thối quá, vốn mũi ta nhạy cảm nhất mà, như thế này ta sẽ chẳng ngửi ra nổi hương vị đồ ăn mất!...... Không được, ta sẽ bị 'thối đến muôn đời' mất!"

Vẻ mặt Anh Lỗi đang đưa đám, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Văn Tiêu, lập tức lại đánh lên tinh thần miễn cưỡng nở nụ cười: "Thần nữ đại nhân, người tỉnh rồi à! Người không sao chứ?"

Văn Tiêu lắc đầu. May mắn là tối hôm qua còn có Bạch Trạch lệnh bảo vệ, nếu không nàng đã bị một chưởng kia chụp cho nàng thành Muggle.

"Vừa rồi, bên ngoài xảy ra chuyện gì? Vì sao ầm ĩ như thế? Sao ngươi lại thành ra thế này? không đánh trả sao?"

Bùi Tư Tịnh và Anh Lỗi liếc nhau, đ cả hai đều không biết nên bắt đầu cuộc trò chuyện thế nào, đều bắt đầu ấp úng.

Anh Lỗi thở dài, "Ai, không dám đánh trả, cũng chẳng đánh trả được."

Một giấc này của Văn Tiêu đột nhiên ngủ rất say, xoa xoa giữa mày: "Triệu Viễn Chu đâu?"

Anh Lỗi chỉ vào phòng Nghị Sự, vừa rồi cũng không dám để Triệu Viễn Chu ra ngoài, bằng không càng phải bị mắng là Tập Yêu Tư suốt ngày nhập bọn với yêu quái.

Mọi người tề tụ ở phòng Nghị Sự, Triệu Viễn Chu mang đến hai tin tức tốt. Y nói: "Người điểm canh đêm qua đã tỉnh rồi, suýt bị thương ở vùng gan, nhưng miễn cưỡng cứu vớt được tánh mạng."

Anh Lỗi thở phào nhẹ nhõm, "Người còn sống là tốt, còn sống là tốt."

Văn Tiêu nhìn thần sắc Triệu Viễn Chu thong dong, suy đoán: "Không phải Tiểu Trác làm đâu, đúng chứ?"

Triệu Viễn Chu đáp: "Không phải."

Bùi Tư Tịnh hỏi tiếp: "Có cách nào chứng minh được sự trong sạch của Tiểu Trác chưa?"

"Ta đã hỏi người điểm canh rất kỹ càng, tuy kẻ tối hôm qua tuy rằng trông giống hệt Tiểu Trác, nhưng lại thiếu mất một đặc điểm trên người Tiểu Trác mà khó có thể mô phỏng được." Triệu Viễn Chu nói.

"Đặc điểm gì cơ?" Văn Tiêu hỏi.

Triệu Viễn Chu đáp: "Chính là thứ đêm qua mới xuất hiện trên người Tiểu Trác, vân băng. Người đó mô phỏng đến thiên y vô phùng, nhưng lại không biết Tiểu Trác đã bị yêu hóa, trên cổ và dưới hàm xuất hiện vân băng màu lam. Đặc điểm khi Tiểu Trác bị yêu hóa, vừa hay giúp hắn thoát tội. Đúng là dở khóc dở cười."

Kẻ giết người thực sự là ai, không cần nói cũng biết.

Triệu Viễn Chu cảm thán một tiếng, "Hoặc có lẽ đó là ý trời, phúc họa có nhau."

Trước mắt có thể lén đưa Trác Dực Thần ra khỏi ngục tối trước, nhưng bởi vì còn chưa bắt được Ngạo Nhân, nên hắn không thể xuất hiện cao điệu trước trước mặt đám người trước khi giải thích rõ ràng với bá tánh Thiên Đô.

Bùi Tư Tịnh ngồi bên hồ nước của Tập Yêu Tư, suy nghĩ về mọi chuyện. Văn Tiêu thấy thế bước tới và ngồi xuống.

Bùi Tư Tịnh do dự một lát, hỏi: "Có phải mọi người trách ta không tin tưởng Tiểu Trác đại nhân, cố chấp muốn giam hắn vào địa lao không?"

Ban đầu, nàng không để bụng người khác nghĩ gì về mình, nhưng hiện tại, nàng sẽ nhịn không được giải thích cho Anh Lỗi,  người không hiểu gì, cũng muốn biết Văn Tiêu nghĩ gì.

Văn Tiêu cười hỏi: "Bùi tỷ tỷ có coi chúng ta là bằng hữu không?"

Bùi Tư Tịnh không chút do dự: "Đương nhiên rồi. Mọi người là những bằng hữu tốt nhất của ta."

Văn Tiêu nghiêm túc trả lời: "Ta tán thưởng Bùi đại nhân chính là bởi sự công bằng, không thiên vị của tỷ. Năm đó, vì bảo vệ bá tánh Thiên Đô mà tỷ chọn cắt chặt đứt tình cảm máu mủ với đệ đệ ruột của mình. Tỷ lựa chọn bản thân thừa nhận thống khổ, mà khiến pháp lý tiếp tục tồn tại trên thế gian công bằng. Thực ra Bùi đại nhân làm như vậy, không chỉ bảo vệ bách tính Thiên Đô mà cũng bảo vệ cả Tiểu Trác."

Ánh mắt Bùi Tư Tịnh cảm động, hơi hơi mỉm cười, "Ngươi đúng là một người bạn tốt."

Văn Tiêu nhịn không được trêu ghẹo, "Thật sự chỉ là bạn thôi sao?"

Bùi Tư Tịnh sửng sốt một chút, ánh mắt khi nhìn về phía Văn Tiêu, có một cái chớp mắt hoảng loạn.

Văn Tiêu nhịn cười, đưa tay ra, "Vậy bây giờ, đi đón một người bạn khác của chúng ta nhé."

Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu đi vào địa lao của Tập Yêu Tư.

Trong địa lao, Trác Dực Thần lẳng lặng mà ngồi ở chỗ kia, không còn thần thái phi dương như dĩ vãng, dáng người cũng gầy gò.

Vẻ mặt Trác Dực Thần áy náy mà nhìn Văn Tiêu, "Văn Tiêu, xin lỗi......"

Văn Tiêu ngồi xổm xuống an ủi, "Tiểu Trác, con không cần phải nói xin lỗi. Con chỉ bị yêu lực khống chế thôi. Giống như Triệu Viễn Chu bị lệ khí khống chế vậy."

Trác Dực Thần đột nhiên phun ra một ngụm máu.

Văn Tiêu nôn nóng nói: "Phải mau chóng lên đường đến cấm địa Băng Di, nếu không Tiểu Trác sẽ bị yêu lực nghiền nát."

Bùi Tư Tịnh có chút chần chờ: "Nhưng còn chưa bắt được Ngạo Nhân, nếu cứ thế thả Trác đại nhân đi thì dân chúng Thiên Đô sẽ không bao giờ tin tưởng Tập Yêu Tư nữa. Đây chẳng phải mục đích của Ôn Tông Du sao?"

Buổi tối, Triệu Viễn Chu và đoàn người đi vào Thiên Hương Các. Trên đầu Trác Dực Thần đội mũ trên áo choàng, dùng mạng che mặt màu đen che khuất khuôn mặt cùng vân băng.

Trên hành lang lầu hai, Chân Mai nói: "Sư phụ, người đoán không sai, quả nhiên bọn chúng đã đến Thiên Hương Các tìm Ngạo Nhân. Nhưng vì sao Ngạo Nhân phải giết người?"

"Yêu thú trúng độc ăn gan người có thể thuyên giảm độc phát tác. Ly Luân đã trúng độc của ta, không có thuốc giải, hắn chỉ có thể móc gan người ăn, để tạm thời đè nén độc tính. Nhưng đây cũng không phải kế lâu dài. Đến cuối cùng, hắn vẫn chỉ có thể đến tìm ta."

Ôn Tông Du thấp giọng cười, trước mặt là bàn cờ, vẻ mặt tràn đầy tự tin nắm chắc thắng lợi.

Mụ mụ đón khách nhìn thấy Triệu Viễn Chu, mắt đột nhiên sáng lên: "Này, đây là bạn mới à?"

Còn không đợi Triệu Viễn Chu mở miệng, Chân Mai đã đi xuống cầu thang: "Bạn mới gì chứ? Vị này chẳng phải Trác thống lĩnh sao? Trùng hợp thế, đã lúc nào rồi mà còn có nhã hứng này chứ?"

Khi các vị khách ở nhiều bàn nghe thấy điều này, sôi nổi ngừng nói chuyện, châu đầu ghé tai nghị luận.

"Trác thống lĩnh? Là Trác Dực Thần của Tập Yêu Tư sao?"

"Đáng sợ quá. Đã nhốt lại rồi cơ mà? Sao lại thả ra chứ?"

"Mang cái áo choàng lén la lén lút không dám gặp ai, chắc chắn có vấn đề!"

Xung quanh có rất nhiều tiếng bàn tán, từng lời nói đều không sót một chữ nào mà đều truyền đến tai Trác Dực Thần. Văn Tiêu thấp giọng cả giận nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Triệu Viễn Chu không nhìn thấy được biểu tình của Trác Dực Thần lúc này, nhưng có thể cảm nhận được sự cứng đờ của hắn.

Leng keng một tiếng, chén rượu bị rơi xuống mặt đất, một bóng người say khướt đứng dậy lảo đảo đi tới.

Hắn giơ tay chỉ vào Trác Dực Thần, cười lớn: "Trác thống lĩnh? Trác thống lĩnh gì chứ. Hắn chính là yêu quái đó! Còn là một con yêu quái giết người!"

Hai chữ 'yêu quái', đột nhiên làm Trác Dực Thần cảm thấy đau lòng. Hắn cúi đầu, động cũng không dám động.

Người nói chuyện chính là công tử nhà giàu đã trốn ở hiện trường đêm hôm đó. Hiện giờ vài chén rượu xuống bụng, lá gan của hắn càng to ra.

"Ta đã nói Tập Yêu Tư bọn họ đáng sợ lắm mà. Bọn họ suốt ngày làm bạn với yêu quái, còn toàn giúp yêu quái nữa. Thấy chưa bản thân cũng thành yêu quái luôn rồi. Tà ma!"

Trác Dực Thần nắm chặt hai bàn tay đang buông thõng, khớp xương trắng bệch.

Anh Lỗi rút dao phay ra một nửa, bị Trác Dực Thần ấn trở về.

Văn Tiêu quay đầu, thần sắc nghiêm túc mà lý luận với người nọ, "Làm bạn với yêu quái thì sẽ biến thành yêu quái? Vậy các ngươi suốt ngày ăn thịt heo thịt dê, chẳng phải cũng là heo yêu sao?"

Những tiếng chỉ trích xung quanh ngày càng lớn hơn.

Ánh mắt Triệu Viễn Chu lạnh băng, một luồng khí tức áp bách từ cơ thể y bốc lên, "Muốn biết tà ma thực sự là gì không? Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."

Công tử nhà giàu kia có chút co rúm lại, nhưng rồi hắn lại nghĩ, trước mặt công chúng, bọn họ không dám làm gì.

"Sao hả? Các ngươi còn muốn đánh nhau à? Đừng quên, các ngươi là người phải bảo vệ bá tánh đấy! Bá tánh chúng ta nộp tiền thuế, không phải để nuôi đám người không phân biệt chính tà các ngươi!"

Bùi Tư Tịnh lạnh lùng nói: "Đúng là phải bảo vệ dân chúng, nhưng gặp người dân không phân biệt được phải trái, đúng sai cũng không thể ngồi yên mặc kệ."

"Ta không phân biệt được đúng sai phải không? Ý gì hả? Chẳng lẽ hắn không phải yêu quái à?" Lúc này, công tử nhà giàu kia nghiễm nhiên trở thành trung tâm. Hắn vô cùng kích động, thừa dịp mọi người không để ý, hắn bước lên trước kéo mặt nạ và áo choàng của Trác Dực Thần xuống.

Lúc này, tất cả khách nhân đều thấy, sắc mặt của Trác Dực Thần tái nhợt như tờ giấy, giống như một con quái vật không có máu, vân băng trên cổ thì rõ ràng.

Trác Dực Thần sững sờ một lúc, bên tai vang lên những lời mắng chửi, nhục mạ không dứt. Hắn nhìn vào khuôn mặt của những người này, sự bảo vệ mà hắn từng làm, giờ phút này giống như thành trò cười.

Đám đông vây quanh hắn, Anh Lỗi che ở trước người đứng trước mặt. Đám người tách Triệu Viễn Chu, Văn Tiêu cùng Bùi Tư Tịnh ra, ba người cùng nhìn về phía Trác Dực Thần đang không biết làm sao.

Đột nhiên, một quả trứng thối từ đâu đó bay tới, đập thẳng vào mặt Trác Dực Thần. Một mùi hôi thối bốc lên và xung quanh trở nên im lặng trong giây lát.

Sau đó lại có một quả trứng thối khác. Ba người họ lập tức chen qua đám đông và chạy tới, Văn Tiêu rút khăn tay ra lau sạch dịch  trứng trên mặt Trác Dực Thần, tức giận nói, "Kẻ nào làm vậy! Ra đây!"

"Ném hắn thì sao chứ? Yêu quái thì phải ném!"

"Đúng vậy! Ném tuyệt lắm!"

Mắt Triệu Viễn Chu đỏ hoe, lòng đau nhói khi nhìn thấy bộ dáng Trác Dực Thần cúi đầu trước mặt.

Cao lãnh chi hoa trước đây, lúc này đang bị giẫm đạp dưới chân của người mà hắn đang bảo vệ, thậm chí người đó còn nhổ nước bọt vào hắn.

Văn Tiêu cả giận nói: "Ta khuyên các ngươi đừng có quá đáng! Bằng không chúng ta sẽ đánh trả đấy!"

Trác Dực Thần ngước mắt lên, trong mắt ngấn lệ, ánh mắt nhìn về phía Triệu Viễn Chu tràn đầy ủy khuất, há miệng thở dốc nhưng không biết nên nói gì.

Triệu Viễn Chu chậm rãi xoay người, che ở trước mặt Trác Dực Thần, khí tràng của y đáng sợ đến mức mọi người không dám lại gần. Y giơ tay lên, trên người toát ra lệ khí màu đỏ tươi, đồng tử cũng từ từ chuyển sang màu đỏ.

"Nhiều yêu quái thế? Ghét nhất là yêu quái!"

"Tên tóc bạc này chắc chắc cùng là yêu quái!"

"Ngươi xem ta liền nói đi! Bằng chứng như núi! Mọi người mau nhìn đi!"

Triệu Viễn Chu nhịn không nhịn được cười, chậm rãi đưa ngón tay lên môi. Bùi Tư Tịnh lập tức tiến lên, "Triệu Viễn Chu! Ngươi đừng kích động."

Giọng nói của Triệu Viễn Chu bình tĩnh đến đáng sợ: "Bùi Tư Tịnh, ngươi tránh ra."

Đột nhiên, Chân Mai lên tiếng, chỉ tay về phía tầng hai: "Trác thống lĩnh, người các ngươi muốn tìm ở đó đúng không?"

Khuôn mặt của Ngạo Nhân lóe lên rồi biến mất ở tầng hai.

Triệu Viễn Chu lập tức nói: "Anh Lỗi, ngươi đưa Tiểu Trác đại nhân rời khỏi đây."

Triệu Viễn Chu xông thẳng lên lầu hai, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh cũng theo sát phía sau. Bọn họ nóng lòng muốn bắt được Ngạo Nhân, trả lại sự trong sạch cho Trác Dực Thần.

Anh Lỗi mang theo Trác Dực Thần quay người định rời đi, nhưng vừa quay người lại đã bị đám người vây quanh. Đám đông ngày càng thu hẹp lại và đông đến mức khó thở.

Đột nhiên có người hung hăng đẩy mạnh Trác Dực Thần, đẩy hắn xuống ao giữa sân khấu. Một người nào đó trong đám đông đã ném một quả cà chua thối trúng vào mặt hắn. Nước trái cây màu đỏ nhỏ giọt và làm dơ khuôn mặt hắn.

Lúc này, những người khác cũng bắt đầu noi theo, ném đồ vật về phía Trác Dực Thần, đổ thức ăn thừa và rượu lên người Trác Dực Thần. Giọng nói của mọi người đều kích động, như thể người trước mặt họ là một tội nhân thiên cổ.

Chàng thiếu niên đã từng được dâng lên thần đàn, hiện giờ bị bọn họ chà đạp dưới chân mà tùy ý giẫm đạp.

Anh Lỗi che ở trước mặt Trác Dực Thần, nhưng đám đông quá kích động, hắn không thể ngăn cản họ được. Chẳng mấy chốc, toàn thân Anh Lỗi đã trở thành một mảnh hỗn độn.

Trác Dực Thần giương mắt, nhìn Anh Lỗi trước mặt đang che chở mình, rồi lại nhìn đám người trước mặt đang ném đồ về phía mình. Khuôn mặt của những người đó trở nên dữ tợn, vặn vẹo.

Dường như bọn họ có mối hận ngập trời với Trác Dực Thần, nhưng rõ ràng hắn không làm gì cả. Nếu phải nói làm cái gì, đó chính là trước khi trở thành yêu quái, hắn vẫn luôn vì bảo vệ dân chúng Thiên Đô mà sống.

Khi đi trên những con phố dài của Thiên Đô, hắn khí phách hăng hái sau chuyến đi giết yêu quái rồi trở về, cũng là bá tánh vây quanh bên cạnh hắn. Họ mang theo đồ ăn ngon, quà tặng, gấm vóc, trái cây, vây quanh hắn, reo hò tên của hắn.

Giờ thì... thật nực cười.

Trác Dực Thần kéo Anh Lỗi nghiêng ngả lảo đảo chạy đến nơi vắng vẻ mới dừng lại.

Anh Lỗi nhìn Trác Dực Thần đầy người hỗn độn, muốn giúp hắn sửa sang lại nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Nhưng hắn dường như đã quên rằng bản thân mình lúc này cũng đang trong tình trạng một thân chật vật.

Trác Dực Thần nhấp nhấp miệng, giọng nói không chút cảm xúc, "Anh Lỗi, ngươi về Tập Yêu Tư trước đi, ta muốn...... muốn ở một mình..."

Anh Lỗi vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn thấy thần sắc của Trác Dực Thần, chỉ có thể đi về phía Tập Yêu Tư, cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn lại.

Cho đến khi bóng dáng Anh Lỗi biến mất ở đầu ngõ, Trác Dực Thần dựa vào tường vô lực ngồi liệt dưới đất.

Hắn rũ đầu, và trời bắt đầu đổ mưa, giống một ngươi trưởng bối nhẹ nhàng rửa sạch dơ bẩn trên người thay hắn.

Đột nhiên có một bóng người tiến lại gần hắn. Trác Dực Thần ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt vàng, hai mắt Trác Dực Thần bỏng cháy, thân ảnh của Ly Luân hiện ra trước mắt.

"Là ngươi?"

"Là ta."

Trác Dực Thần ngồi đó, vẫn không nhúc nhích.

Ly Luân có chút ngoài ý muốn, "Sao hả? Hiện tại không giết ta nữa à?"

Trác Dực Thần lạnh lùng nói: "Bây giờ ta cũng là yêu quái, không tư cách giết ngươi. Ta nên giết chính bản thân ta hơn."

Thấy hắn tự sa ngã như vậy, Ly Luân cười nói: "Ngươi có biết, Chu Yếm ghét nhất cái gì không?"

Trác Dực Thần vẫn im lặng.

Ly Luân tiếp tục nói: "Hắn ghét nhất là yêu quái giết người."

Không đợi Trác Dực Thần mở miệng, Ly Luân ngồi xổm xuống đắc ý vô cùng nói, "Bây giờ, hắn vĩnh viễn sẽ không thích ngươi."

Trác Dực Thần đột nhiên ngẩng đầu, căm tức nhìn hắn.

Ly Luân nhướng mày, châm chọc nói: "Sao thế? Ngươi tức giận vì ta đoán được suy nghĩ của ngươi sao?"

Trác Dực Thần nắm chặt nắm tay trầm mặc không nói. 

Ly Luân gợi lên khóe môi, "Thích kẻ thù của mình quả thực là chuyện hiếm có trên đời. Ngươi nói...... nếu Triệu Viễn Chu biết, liệu hắn có còn giúp ngươi bất chấp hậu quả không?"

Trác Dực Thần cười lạnh một tiếng, ánh mắt thiêu đốt: "Đều do ngươi lên kế hoạch, đúng không? Vu khống ta, khiến người đời phỉ nhổ ta. Ngươi muốn Triệu Viễn Chu rời xa ta, đúng không?"

Ly Luân không có hảo ý mà cười: "Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?"

"Hiểu cái gì?"

Ly Luân cười như không cười nói: "Hiểu ta."

Trác Dực Thần nhổ máu trong miệng ra, không nói gì nữa.

Ly Luân tiếp tục nói: "Chắc chắn ngươi cũng cảm nhận được rồi nhỉ? Bị loài gian dế vô tri, yếu ớt phỉ nhổ. Sự xem thường, chà đạp, mắng chửi của chúng đều chỉ là bởi vì chúng ta không phải đồng loại của chúng. Cảm giác này như thế nào? Có phải căm hận lắm, oan ức lắm không?"

"Không phải thế nhân khinh thường yêu quái, mà là khinh thường yêu quái tàn nhẫn máu lạnh, giết người như ngóe. Mọi người căm hận kẻ tội đồ đến máu tanh." Trác Dực Thần nói.

Ly Luân nhíu mày, "Nhưng ngươi không phải kẻ tội đồ, chúng cũng vẫn căm hận ngươi."

Trác Dực Thần có chút dao động, giọng nói không ổn định: "Bọn họ... chỉ là bọn họ không biết chân tướng mà thôi."

Ly Luân đột nhiên đứng dậy, giơ chân lên đạp mạnh vào vai Trác Dực Thần, hung hăng đè hắn ở trên vách tường. 

"Con người đẩy ngã một pho tượng thần, giẫm đạp, phỉ nhổ rồi thì không thể dựng nó dậy quỳ lạy cung phụng được nữa. Bởi vì pho tượng thần đã từng chiếu rọi ác niệm xấu xí trong lòng chúng. Bọn chúng đánh đập ngươi, nhục mạ ngươi, chỉ là đang trút sự ác độc trong lòng ra thôi."

Ly Luân có chút điên cuồng, "Biến thành yêu quái hẳn đi. Ngươi còn chờ gì nữa?! Ngươi đã từ người biến thành yêu quái, khó mà được nhân gian chấp nhận nữa. Nhưng ngươi lại từng giết bao nhiều yêu quái, ngươi cũng không thể được Đại Hoang chấp nhận. Ngươi mới là kẻ khác loài thật sự. Nực cười không? Cô độc không? Tuyệt vọng không?"

Trác Dực Thần dường như đã bị Ly Luân nói nỗi sợ hãi sâu sắc nhất trong lòng hắn, thần sắc lo sợ không yên, trong đầu lóe lên bóng ma bị xa lánh, bị cô lập khi còn nhỏ.

"Ta từng thấy rất nhiều yêu quái, bọn họ đều giống như ngươi đêm nay, chịu những lời nhục mạ chói tai, trận đánh đập bạo lực. Những thứ ném về phía bọn họ không chỉ là chén rượu, rau nát, mà là lưỡi dao, mũi tên." Ly Luân nói.

Trác Dực Thần bình tĩnh nhìn bộ dáng của Ly Luân, trong mắt lộ ra vẻ nhẹ nhõm, "Ngươi nói rất đúng......"

Trong giọng nói của hắn không còn cảm xúc hỗn loạn nữa, giống như dòng sông êm đềm chảy qua con hẻm tối tăm.

"Số rau nát, lời nhục mạ và đánh đập kia đều chỉ là cái cớ buông thả ác ý  trong lòng mình. Những cái cớ ấy sẽ không khiến ngươi trở nên mạnh mẽ hơn, ta không muốn biến thành kẻ giống ngươi."

Ly Luân không cam lòng, hắn tiếp tục dùng sức mà kích thích cảm xúc của Trác Dực Thần, "Ngươi mãi mãi không thể trở nên giống ta được. Bởi vì ngươi quá yếu đuối, ngươi không đủ mạnh. Ngươi giống Triệu Viễn Chu, hèn yếu."

Trác Dực Thần dùng sức đỡ tường đứng lên. Đôi mắt hắn chuyển sang màu xanh băng, băng vết rạn càng ngày càng sáng. Đột nhiên cả người chấn động, khí lãng cùng ánh sáng màu lam hất tung Ly Luân ra xa và hắn ngã mạnh xuống sông.

Ly Luân lại cười đến thực vui vẻ.

Trác Dực Thần đứng dậy, cúi đầu đi về phía Ly Luân. hắn chậm rãi ngẩng đầu, lại lộ ra một khuôn mặt bình tĩnh.

"Ngươi có biết bây giờ ngươi giống gì không?" Trác Dực Thần dừng lại, "Giống một mặt gương. Ta nhìn thấy ngươi, như nhìn thấy một cái vực sâu."

Ly Luân thấp giọng nói: "Vực sâu có đáy, lòng người khó dò. Lòng người mới là vực sâu lớn nhất trên đời này."

Trác Dực Thần lắc đầu: "Ngươi sai rồi. Chỉ cần ta không nhảy hạ xuống thì không gọi là vực sâu."

Ly Luân nhìn hắn với vẻ không tin nổi.

Trác Dực Thần đột nhiên cười, nói : "Ngươi chỉ muốn nhìn ta nhảy xuống. Nhảy xuống thì sẽ biến thành ngươi. Ngươi phải thất vọng rồi. Chúng ta không mềm yếu mà là trong lòng có thiện niệm. Đêm tối có dài đến mấy cũng không át được tảng sáng."

Trác Dực Thần ngước nhìn bầu trời đen kịt, trên đó có vài điểm sáng đang nhấp nháy, thoải mái nói: "Mọi chuyện đều sẽ qua. Một đốm ánh sao, một ánh nến, một ngọn đèn đường để lại cho người lữ hành, đều có thể phá tan bóng tối, phá tan ngươi."

Trác Dực Thần đang chuẩn bị rời đi, Ly Luân hô: "Ngươi muốn đi tìm Triệu Viễn Chu?"

Trác Dực Thần không có quay đầu lại, "Đúng vậy."

Ly Luân cả giận nói: "Đừng si tâm vọng tưởng, hắn sẽ không có loại ý tưởng này với ngươi đâu, tuyệt đối không."

Trác Dực Thần nhắm mắt, ngữ khí thương hại: "Ngươi thật sự rất đáng thương. Ngươi mới là người cô độc nhất trên thế giới này. Ngươi vừa mới hỏi có phải ta đã hiểu ngươi không. Ngươi hỏi lại lần nữa đi."

"Hỏi rồi, trả lời đi."

Nước mắt Trác Dực Thần trào ra, nhưng hắn vẫn cười: "Ta sẽ không bao giờ hiểu ngươi. Nhưng bây giờ, ta đã hiểu Triệu Viễn Chu."

Trác Dực Thần xoay người rời đi.

"Trác Dực Thần." Ly Luân biến lại thành bộ dáng của Bạch Cửu, gọi Trác Dực Thần lại.

Khi Trác Dực Thần nghe thấy giọng nói của Bạch Cửu, bóng dáng dừng lại một chút, nhưng hắn không quay đầu lại mà tiếp tục bước về phía trước.

"Trác Dực Thần."

Lại có một âm thanh khác vang lên, nhưng lần này hắn quay đầu lại.

Triệu Viễn Chu cầm ô đứng ở cách đó không xa. Trời lại bắt đầu mưa mà hắn không hề hay biết, và chiếc ô này thực sự xuất hiện đúng lúc.

Trác Dực Thần liếc nhìn Ly Luân trong nước, đột nhiên lảo đảo ngã ngã quỵ. Thấy mình sắp ngã vào vũng bùn, khẩn cấp thay đổi cái phương hướng, ngã xuống con đường đá bên cạnh.

Chỉ nghe Triệu Viễn Chu vội vàng hô một tiếng ' Tiểu Trác ', sau đó nhanh chóng chạy về phía hắn, khóe môi Trác Dực Thần chậm rãi cong lên.

Triệu Viễn Chu ngồi xổm xuống và đỡ Trác Dực Thần. Khi y cúi đầu xuống, thấy sắc mặt Trác Dực Thần tái nhợt, bên miệng còn có vết máu.;

Triệu Viễn Chu lập tức quay đầu lại nhìn Ly Luân trong nước: "Ngươi thật là...... Đủ rồi!"

Ly Luân chỉ vào mình với vẻ không thể tin, liền nhìn thấy Triệu Viễn Chu đưa ô cho Trác Dực Thần, rồi sau đó chặn ngang bế người lên, không quay đầu lại mà đi về phía trước.

"Triệu Viễn Chu!"

Triệu Viễn Chu dừng lại một chút rồi nhấc chân rời đi.

Ly Luân nghiến răng nghiến lợi, sau đó hắn nhìn thấy một cảnh tượng khiến tim hắn đau nhói.

Chỉ thấy Trác Dực Thần một tay vòng qua cổ Triệu Viễn Chu, một cái tay khác nhẹ nhàng lắc chiếc ô trong tay, tiếng ' đinh linh leng keng ' vang lên, nhếch khóe môi lên, ánh mắt khiêu khích nhìn hắn.

Dường như lại nói, thấy được sao?

Ly Luân đứng ở trong nước, điên cuồng đập mạnh vào mặt nước, vừa bất lực vừa cuồng nộ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro