Đêm hạ vị ương 【 Thần Chu 】 Chương 38
38. Nói sự thật
Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu dựa theo ước định chờ ở cửa tháp Bạch Đế, Văn Tiêu đã triệu hoán quá công chúa Long Ngư đến đây gặp mặt.
Nhưng thời gian đã trôi qua rất lâu kể từ thời điểm ước định mà vẫn chưa thấy bóng dáng công chúa Long Ngư đâu.
Một bàn tay Triệu Viễn Chu che đôi mắt ngẩng đầu nhìn mặt trời, tay còn lại đưa ra giúp Văn Tiêu chặn thái dương.
Văn Tiêu nói: "Nàng công chúa Long Ngư này trái tính trái nết, vả lại cực kỳ ghét gặp mặt người khác, nhất là nam nhân. Vậy nên chỉ đành để đám Tiểu Trác tránh mặt trong tháp Bạch Đế Tháp một lát."
Triệu Viễn Chu chỉ vào mình nói: "Ta không phải nam nhân à?"
Văn Tiêu nói: "Ngươi là con vượn mà."
Triệu Viễn Chu nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi cần, lúc nào ta cũng chi viện được."
Văn Tiêu cười khẽ hai tiếng. Con khỉ quả nhiên nghe không hiểu tiếng người, hết chỗ nói rồi.
"Hầy, vốn định nghe lén công chúa Long Ngư, cho nên mới thi triển pháp thuật trên người đám Tiểu Trác đại nhân, để truyền tiếng nói vào tai."
Triệu Viễn Chu lắc đầu thở dài nói: "Giờ thì hay rồi, bọn họ đều nghe hết những lời chúng ta nói, quá ngượng ngùng."
Văn Tiêu trừng mắt nhìn y liếc mắt một cái, " Triệu Viễn Chu, ngươi không biết xấu hổ sao?"
Triệu Viễn Chu nhướng mày, không chút nào để ý.
Văn Tiêu thấy vậy liền nói: "Ta phát hiện ngươi có vẻ thích bị mắng nhỉ?"
Triệu Viễn Chu lập tức phản bác: "Nào có? Sao có thể?"
Văn Tiêu cố ý trêu ghẹo: "Thật sao? Vậy tại sao mỗi lần Tiểu Trác mắng ngươi, trên mặt ngươi đều lộ ra nụ cười ngây ngô?"
Triệu Viễn Chu sửng sốt một lát, "Tiểu Trác đại nhân kia không phải mắng chửi người, một chút lực sát thương cũng không có, giống như tán tỉnh vậy."
Văn Tiêu ' khụ ' một tiếng. Cuối cùng nàng cũng hiểu được những gì Trác Dực Thần phải đối mặt mỗi ngày.
Không lựa lời như thế, bộ dáng còn không hề tự giác, thật sự rất tức giận.
Trác Dực Thần, Bùi Tư Tịnh, Anh Lỗi ở trong thạch thất, nghe Triệu Viễn Chu nói chẳng biết xấu hổ.
Trác Dực Thần tức giận đến mức gân xanh nổi hết lên: "Thứ chó má này! Mồm toàn ăn nói linh tinh!"
Anh Lỗi kinh ngạc cảm thán: "Tiểu Trác đại nhân à, thành yêu quái một cái, là ngay cả mắng người cũng vang dội, mạnh mẽ hơn nhỉ."
Anh Lỗi lại chỉ vào vân băng trên cổ Trác Dực Thần: "Nhưng ta khuyên ngươi cẩn thận chút, hình như vân băng của ngươi toác ra rồi."
Nghe vậy Trác Dực Thần sờ sờ cổ, như đang xác nhận.
Bùi Tư Tịnh rũ con ngươi xuống, nói: "Nếu có Tiểu Cửu ở đây, trông thấy Tiểu Trác đại nhân trở thành đại yêu ghê gớm thế này, chắc chắn sẽ vui tới mực hét toán lên."
Anh Lỗi tiến lại gần, nhỏ giọng nói: "Tiểu Cửu sợ đại yêu nhất mà, có khi là sợ tới mức hét toáng lên cũng nên."
Trác Dực Thần nghe vậy quay đầu nhìn Anh Lỗi, hỏi: "Buổi tối nay ăn gì? Sườn xào chua ngọt à?"
Vẻ mặt Anh Lỗi thanh triệt: "Ý gì thế?"
Trác Dực Thần hơi hơi mỉm cười: "Vậy tạo sao ngươi không mua đường với sườn non?"
Anh Lỗi vẫn là không hiểu, lại nhìn về phía Bùi Tư Tịnh.
Bùi Tư Tịnh lắc đầu, thấy bộ dáng thanh triệt và ngu xuẩn của Anh Lỗi, mở miệng nhắc nhở: "Sườn xào chua ngọt không có đường và sườn non, chỉ còn lại giấm thôi."
Anh Lỗi ' ừm ' một tiếng, không thể tin nhìn về phía Trác Dực Thần, "Tiểu Trác đại nhân, chẳng trách đại yêu lại nói bản lĩnh âm dương quái khí của ngươi trở nên lợi hại hơn!"
Trác Dực Thần không để ý tới.
Lúc này, Triệu Viễn Chu đột nhiên tập trung suy nghĩ, nhìn về phía trước: "Đến rồi."
Công chúa Long Ngư chậm rãi đi đến trước mặt hai người, tháo khăn che mặt xuống, khi nhìn thấy Văn Tiêu, vẻ mặt trở nên phức tạp: "Thần nữ Bạch Trạch......"
Công chúa Long Ngư đột nhiên nhìn về phía Triệu Viễn Chu: "Ngươi là Chu Yếm?"
Triệu Viễn Chu đắc ý, vội vàng khoe khoang: "Ngươi xem, ta đã bảo là ai ai ở Đại Hoang cũng biết ta mà."
Công chúa Long Ngư khoan thai bỏ thêm cái tiền tố: "Chu Yếm tiếng xấu đồn xa"
Sắc mặt Triệu Viễn Chu cứng đờ, thanh âm bài trừ từ trong khẽ răng: "Lần sau, xin hãy nói hết câu trong một hơi nhé."
Công chúa Long Ngư không để ý tới Triệu Viễn Chu, chỉ nhìn về phía Văn Tiêu: "Thần nữ Bạch Trạch hóa giải cấm chế của ta, triệu hồi ta tới đây là có chuyện gì?"
"Ta muốn xin một miếng vảy rồng." Văn Tiêu nói.
Long Ngư công chúa đột nhiên cười, "Thú vị thật, sao hôm nay có nhiều người muốn xin vảy rồng của ta ghê."
Triệu Viễn Chu nghe xong trên mặt không kềm chế được tươi cười thu liễm lên: "Còn ai khác tìm ngươi xin vảy rồng sao?"
Công chúa Long Ngư không có trả lời, hỏi ngược lại: "Ngươi cần vảy rồng để làm gì?"
"Ta bị trúng độc, nên cần thuốc giải. Xin miếng vảy rồng chỉ vì mạng sống. Như vậy ta mới có thể ở bên huynh ấy trọn đời."
Ba người trong tháp liếc nhau.
Anh Lỗi bội phục vỗ tay, "Thần nữ đại nhân cũng bịa giỏi ghê chứ!"
Trác Dực Thần gật gật đầu: "Trong Tàng Quyển Quán, ngoài sách về yêu quái, chắc hẳn còn rất nhiều thoại bản. Người từng đọc rất nhiều."
Anh Lỗi cười như không cười, "Thoại bản á? Từ nhỏ, ông nội của ta đã không cho phép ta đọc mấy thứ đó, người bảo là làm hỏng thuần phong mỹ tục."
Trác Dực Thần liếc mắt nhìn hắn, Anh Lỗi lập tức xua tay: "Ta không hiểu lắm đâu nhé."
Lỗ tai Trác Dực Thần đỏ bừng, lại vẫn là mở miệng giải thích: "Thoại bản mà Văn Tiêu đọc, khác hoàn toán với thể loại mà gia gia ngươi nói. Về sau ngươi sẽ hiểu."
Màn trình diễn ngẫu hứng của Văn Tiêu khiến Triệu Viễn Chu hít hà một hơi. Không ai nói cho y rằng sẽ diễn loại tiết mục này a! Vì thế phản ứng không kịp, Văn Tiêu từ sau lưng bóp lấy cánh tay y.
Triệu Viễn Chu ăn đau, kỹ thuật diễn lập tức khôi phục, nhìn về phía Văn Tiêu, trong mắt tràn đầy lưu luyến.
Văn Tiêu làm bộ thương cảm: "Người đời đều nói, tình sâu mà duyên cạn, lan nhân nhứ quả, mà lại không biết vẫn còn thứ tình yêu có thể từ bỏ tất cả, kiên định không thay lòng."
Triệu Viễn Chu giả mù sa mưa mà nắm lấy bàn tay Văn Tiêu, "Chính là hai ta."
"Mối tình giữ người và yêu, đã được định sẵn là có kết cục bi kịch." Công chúa Long Ngư nói.
Văn Tiêu nghiêm mặt nói: "Vốn dĩ, vảy rồng là thứ ngươi còn nợ ta. Ngươi còn nợ ta một mạng sống. Ngươi đã quên rồi sao?"
Công chúa Long Ngư lộ ra thần sắc bi thương: "Sao mà quên được."
Công chúa Long Ngư tiếp tục nói: "Ta đã lén bỏ một loại kịch độc cực mạnh của tộc Long Ngư ở nhà Mạnh Huyền, hương Tiêu Cốt."
Triệu Viễn Chu nghi hoặc hỏi, "Hương Tiêu Cốt?"
Văn Tiêu giải thích: "Một loại độc cực mạnh có thể khuếch tán được đặc chế từ giao châu đỏ. Người ngửi phải sẽ chết vì lở loét khắp người. Là một loại độc bị cấm tuyệt đối không được đưa tới nhân gian."
Thần sắc công chúa Long Ngư xúc động: "Vốn dĩ ta chỉ muốn giết chết vợ con hắn, không ngờ Mạnh Huyền không tới chỗ hẹn, trở về nhà sớm hơn. Có lẽ ông trời cũng cảm thấy hắn đáng căm hận, tự làm tự chịu."
Ba người trong tháp Bạch Đế thần sắc không đồng nhất. Anh Lỗi mở miệng: "Có phải nhân gian các ngươi có câu là thất phu vô tội, hoài bích có tội hay không?"
"Có lẽ cả đời này, công chúa Long ngư sẽ chẳng thể phân biệt được, rốt cuộc những kẻ ái mộ đó tới là vì bản thân nàng ấy hay chỉ bởi vảy rồng của nàng ấy." Bùi Tư Tịnh nói.
Trác Dực Thần thấp giọng nói: "Người mang kho báu trên người luôn có sói dữ và cáo già xảo quyệt rình rập xung quanh. Có rất nhiều lúc, vì để bảo vệ kho báu mà bản thân cũng biến thành con mãnh thú khát máu đó."
"Đây là một sự lựa chọn, nàng ấy cũng có thể không chọn." Bùi Tư Tịnh nói.
Trác Dực Thần nhìn về phía Triệu Viễn Chu. Theo góc nhìn của hắn, Triệu Viễn Chu và Văn Tiêu vẫn nắm tay nhau và chưa từng buông tay.
Tuy rằng biết là đang diễn kịch, nhưng đều diễn xong rồi cũng nên buông lỏng ra đi?
Trác Dực Thần dời tầm mắt đi: "Bất kể ra sao, răng nanh lẫn móng vuốt, đều không được phép giơ về phía kẻ yếu vô tội."
Hốc mắt Văn Tiêu đã đỏ bừng, thần sắc đau đớn: "Mạnh Huyền đáng hận, nhưng ngươi cũng đáng chết. Vợ của Mạnh Huyền đã mang thai mà ngươi cũng nhẫn tâm ra tay! Hơn nữa ngươi còn hại chết cả phụ thân của ta!"
Công chúa Long Ngư cúi đầu, không lời gì để nói.
"Thứ ta nợ ngươi, tự khắc ta sẽ trả. Nhưng ta có một yêu cầu." Công chúa Long Ngư chỉ vào Triệu Viễn Chu nói: "Muốn có vảy rồng thì đổi bằng nội đan của hắn."
Sắc mặt Văn Tiêu biến đổi.
Sắc mặt Trác Dực Thần đồng dạng cũng trầm xuống, một đường này quả thực có rất nhiều người muốn mạnh của Triệu Viễn Chu.
Sau khi công chúa Long Ngư rời đi, Văn Tiêu suy sụp ngồi bên bờ nước, ngơ ngác nhìn đàn cá bơi trong nước.
Ba người trong tháp Bạch Đế tháp đi ra ngoài.
Văn Tiêu nói: "Vốn tưởng rằng, lợi dụng sự hỗ thẹn của công chúa Long Ngư với ta là có thể khiến nàng ta giao vảy rồng, không ngờ lại như vậy."
Bùi Tư Tịnh an ủi nàng: "Đừng tự trách bản thân, không phải tất cả mọi người cũng thiện lương như ngươi. Đừng vì sự độc ác của người khác mà nghi ngờ về sự lương thiện của bản thân."
Tất cả mọi người đều trầm mặc, lặng ngắt như tờ.
Văn Tiêu nhấp chặt môi, sắc mặt Trác Dực Thần âm trầm, Bùi Tư Tịnh trầm tư, Anh Lỗi tầm mắt nhìn nơi khác phát ngốc.
Chỉ có biểu tình Triệu Viễn Chu tính là nhẹ nhàng: "Này, trông biểu cảm của mọi ngươi cũng nặng nề quá đấy. Ai không biết còn tưởng rằng Đại Hoang lại sắp sụp đổ."
"Đại Hoang không sụp đổ, là ngươi sắp đi đời thì có. Thế mà vẫn còn cười được." Trác Dực Thần nói xong liền trừng mắt nhìn y liếc mắt một cái, đều khi nào rồi có còn tâm tình nói giỡn, không quan tâm đến bản thân hoặc những người quan tâm đến y.
Trác Dực Thần nghiêm túc nói: "Đường này không đi được thì tìm cách khác vậy."
Văn Tiêu đột nhiên đứng dậy, quay lưng về phía bờ, quay mặt về phía mọi người, lấy một vật từ trong ngực ra.
Bùi Tư Tịnh, Anh Lỗi và Triệu Viễn Chu ở phía đối diện nhìn Văn Tiêu, thần sắc khẽ biến, không nói gì.
Trác Dực Thần đứng sau lưng Văn Tiêu phát hiện biểu cảm trên mặt bọn họ có chút kỳ lạ, vừa định tiến lên mở miệng, "Triệu Viễn Chu......"
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Triệu Viễn Chu đánh gãy: "Có gì mà không đi được? Giao nội đan của ta ra là có thể đổi lấy vảy rồng, sửa lại Vân Quang kiếm của ngươi."
Biểu cảm của Trác Dực Thần trở nên lạnh lẽo: "Triệu Viễn Chu, cứ giữa nội đan của ngươi đi cho kỹ vào. Ta sẽ không lấy nội đan của ngươi để đổi lấy bất cứ thứ gì, Vân Quang kiếm cũng không được."
Triệu Viễn Chu cười nói: "Ta đối với ngươi quan trọng như vậy sao? So với Vân Quang kiếm còn quan trọng hơn?"
"Đương nhiên." Trác Dực Thần trả lời không chút do dự.
Đáy mắt Triệu Viễn Chu run lên, trái tim cũng run theo một chút, không thể nói là cảm giác gì.
Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh liếc nhau, tựa hồ không nghĩ tới Trác Dực Thần lại làm như vậy.
Triệu Viễn Chu nhìn về phía Anh Lỗi và Bùi Tư Tịnh, ánh mắt hơi động.
Trác Dực Thần lập tức nói: "Ngươi nhìn bọn họ cũng vô dụng thôi, kiếm là của ta, ta quyết định."
Thần sắc Triệu Viễn Chu cũng lạnh xuống, thấp giọng nói: "Nhưng nội đan là của ta, ta quyết định."
Văn Tiêu lơ đãng nháy mắt với Bùi Tư Tịnh. Hai người đều suy nghĩ vì đối phương và không ai chịu nhường ai.
Trác Dực Thần lạnh giọng vội la lên: "Triệu Viễn Chu, ngươi đừng ép ta."
Triệu Viễn Chu dị thường nghiêm túc: "Ta không ép ngươi, ta chỉ không muốn đẩy ngươi vào một lựa chọn khó khăn thế này. Thế nên ta chọn thay ngươi. Hơn nữa, trông có vẻ Bùi Tư Tịnh và Anh Lỗi cũng khá đồng tình với ta."
Trác Dực Thần chau mày: "Ta biết các ngươi muốn cứu Tiểu Cửu. Nhưng Triệu Viễn Chu cũng là bằng hữu của chúng ta. Bằng hữu, chẳng lẽ còn chia bên nặng bên nhẹ sao?"
Đôi mắt Anh Lỗi đỏ hoe: "Tự ngươi thấy hèn, tự ngươi muốn chia đều, không có nghĩa là tất cả mọi người đều như thế. Các ngươi không dám chọn, ta dám. Tiểu Cửu càng trọng hơn! Nếu mọi người đều không sao, ta sẽ không ép Triệu Viễn Chu. Nếu hôm nay công chúa Long Ngư cần nội đan của ta, ta cũng sẽ giao ra ngay lập tức."
Biểu cảm của Anh Lỗi thần trở nên xúc động, "Nhưng hôm nay, giữa Triệu Viễn Chu và Tiểu Cửu buộc phải phải có một người chết, ta sẽ nói mà không hề do dự, để Triệu Viễn Chu chết. Các ngươi đều mở miệng nói những lời đường đường chính chính, màu màu mè mè, chẳng lẽ trong lòng bản thân không muốn được thiên vị, không muốn được chọn một cách kiên định sao?"
Nhất thời cảm xúc của Văn Tiêu cũng có chút kích động: "Thế Triệu Viễn Chu không cần được thiên vị, không cần được chọn một cách kiên định à? Cả cuộc đời hắn chưa từng được ai lựa chọn một cách kiên định. À không phải, có chứ. Có lệ khí đã lựa chọn hắn, thế nên tất cả mọi người đều vứt bỏ hắn."
Anh Lỗi quay đầu nhìn Trác Dực Thần, lần đầu tiên ở trong mắt tiểu Sơn Thần thấy được lệ quang: "Trác đại nhân, chẳng lẽ ngươi không muốn cứu Tiểu Cửu sao? Tiểu Cửu bị nhốt trong nới tối tăm đó, chắc chắn đệ ấy hắn rất sợ. Vào mỗi lúc sợ hãi nhất, người mà đệ ấy muốn xin sự giúp đỡ nhất đều là ngươi mà."
Bùi Tư Tịnh cũng nhìn về phía Trác Dực Thần: "Trác đại nhân, Bạch Cửu cần ngươi."
Văn Tiêu kiên trì: "Dù có ra sao, ta cũng đứng về phía Tiểu Trác. Chúng ta không đồng ý hy sinh Triệu Viễn Chu đổi vảy rồng."
Bùi Tư Tịnh lạnh giọng: "Không có chúng ta, chỉ có ngươi và Trác Dực Thần thôi."
Ánh mắt của Trác Dực Thần toát ra thất vọng và bị thương: "Ta vốn tưởng rằng chúng ta cùng chung chí hướng. Ta sai rồi."
Trác Dực Thần ánh mắt dừng ở Triệu Viễn Chu trên người: "Hôm nay kẻ nào muốn lấy nội đan của Triệu Viễn Chu thì bước qua xác ta rồi nói."
Triệu Viễn Chu ôm cánh tay, thần sắc đạm nhiên, nhưng đôi tay giấu dưới cánh tay lại co chặt lại, nắm chặt tay áo.
Bùi Tư Tịnh chĩa đoản đao về phía Trác Dực Thần, Anh Lỗi cầm dao phay, Văn Tiêu nắm đoản nhận ở trên tay.
Đúng lúc hai bên sắp xung đột, Triệu Viễn Chu ngăn lại, lớn tiếng nói: "Không cần phiền phức thế. Đừng bỏ đao rút kiếm ra. Nội đan của ta để ta tự lấy."
Vừa nói, Triệu Viễn Chu giơ tay vận khí, yêu khí màu đỏ ngưng tụ trên lòng bàn tay, một quả cầu tròn nhỏ hiện ra.
Văn Tiêu và Trác Dực Thần đồng thời hét lên.
"Đại yêu! Đừng!"
"Triệu Viễn Chu!"
Triệu Viễn Chu tay dùng sức nắm chặt, phát ra một cổ năng lượng, một ngụm máu tươi đột nhiên phun ra từ trong miệng.
Tầm mắt của y dần dần mờ đi và nhìn thấy Trác Dực Thần đang chạy về phía y.
À......hơi đau một chút.
Văn Tiêu lại triệu hồi công chúa Long Ngư, nàng giao một viên nội đan màu đỏ vào tay công chúa Long Ngư.
Công chúa Long Ngư thì đưa một cái tráp cho Văn Tiêu. Văn Tiêu mở tráp ra, bên trong là một miếng vảy rồng phát sáng.
Trong tiệm bán quan tài ở thủy trấn Tư Nam, Ôn Tông Du mang mặt nạ đẩy cửa bước vào.
Công chúa Long Ngư đưa tay ra, trong lòng bàn tay có một viên nội đan màu đỏ: "Ta mang nội đan của Triệu Viễn Chu đến rồi. Thư đâu?"
Ôn Tông Du lấy một lá thư từ bên hông ra đưa cho công chúa Long Ngư. Công chúa Long Ngư cũng đồng thời giao nội đan ra, lấy này trao đổi.
Công chúa Long Ngư nhận lấy lá thư, nhưng thay vì đọc, nàng xé nó thành nhiều mảnh rồi ném xuống đất.
Ôn Tông Du phảng phất có chút ngoài ý muốn và sững sờ trong giây lát.
Công chúa Long Ngư cười lạnh: "Bức thư này đối với ta đã không còn ý nghĩa gì nữa."
Ôn Tông Du không hề giật mình, chậm rãi tháo mặt nạ xuống.
Khi công chúa Long Ngư nhìn thấy lại khuôn mặt này sau nhiều năm trôi qua, đúng là vẻ mặt quen thuộc trong trí nhớ của nàng. Nàng cảm thấy có chút thống khổ lại có chút thoải mái.
"Quả nhiên ngươi chưa chết. Lúc ngươi lừa gạt tình cảm của ta, lừa lấy vảy rồng của ta, có từng nghĩ sẽ gặp báo ứng không?"
Ôn Tông Du hít sâu một hơi: "Báo ứng? Ông trời vẫn chiếu cố ta. Bao nhiêu năm qua chẳng phải lại khiến chính ngươi tự dâng tới cửa đó sao? Đã đến rồi thì ta liền sẽ cho ngươi chết! Ta vất vả nghiên cứu suốt bao chính là vì chờ đợi ngày này. Để báo thù cho phu nhân và đứa con chưa chào đời của ta!"
Công chúa Long Ngư ngẩng đầu nhìn ông ta, nước mắt lưng tròng, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười bi thương.
Vừa dứt lời, một người đội mũ rơm xông vào. Đột nhiên, một mũi tên từ trên cao bay xuống, bắn thẳng vào ngực người yêu hóa, xuyên thủng người hắn.
Người yêu hóa bị lực của mũi tên đánh bật về phía sau và ngã ra ngoài cửa.
Ôn Tông Du nhíu mày nhìn xung quanh: "Tên Liệp Ảnh của Bùi Tư Tịnh. Xem ra ngươi đã hợp tác với đám người của Tập Yêu Tư."
Hôm qua, Văn Tiêu quay lưng lại với bờ và đối mặt với mọi người. Ngoại trừ Tiểu Trác đứng phía sau nàng, mọi người đều thấy Văn Tiêu lấy quyển sách nhỏ mà ngày thường nàng dùng để ghi chép từ trong lòng ngực ra.
Văn Tiêu mở ra một tờ, trên đó viết: Dưới nước có cá.
Mọi người nghi hoặc, Văn Tiêu lật sang trang thứ hai: Công chúa Long Ngư có thể nói chuyện với vạn vật trong nước .
Triệu Viễn Chu nhướng mày, không rõ dụng ý.
Văn Tiêu lật đến trang cuối cùng, trên đó có ghi: Nhất Tự Quyết, diễn.
Triệu Viễn Chu mỉm cười.
Trác Dực Thần đứng sau Văn Tiêu, đang định tiến lên nói thì bị Triệu Viễn Chu đánh gãy. Mọi người cùng nhau diễn một vở kịch.
Cảm xúc thăng trầm, vui sướng tràn trề, trừ bỏ Trác Dực Thần không nhìn thấy chữ trên quyển sách của Văn Tiêu.
Kế hoạch thuận lợi, công chúa Long Ngư bị lừa và đến đây theo thông tin của Bùi Tư Tịnh.
Trước một nén nhang, mọi người liền mai phục tại lầu hai, ngoại trừ Trác Dực Thần đang đứng trước mặt bọn họ, tay ôm kiếm, mặt mày hờn dỗi.
"Tỷ chắc chắn công chúa Long Ngư sẽ đến?" Văn Tiêu hỏi.
Bùi Tư Tịnh trả lời: "Ta còn để lại vài tai mắt ở Sùng Võ Doanh, hẳn là tin tức chính xác."
Văn Tiêu gật đầu lại nhìn về phía Triệu Viễn Chu, "Vậy còn ngươi? Ngươi chắc chắn viên nội đan giả đưa cho nàng ta có thể lừa được Ôn Tông Du chứ?"
"Ôn Tông Du luôn nham hiểm xảo trá, hy vọng han muốn mãnh liệt với nội đan của ta sẽ khiến ông ta lơ là cảnh giác." Triệu Viễn Chu nói.
Anh Lỗi nhịn không được đánh gãy, khụ hai tiếng thật cẩn thận nói: "Hình như chỗ chúng ta hết chuyện rồi, nhưng mà bên đó hình như không ổn lắm."
Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trác Dực Thần nhắm mắt lại không muốn để ý đến bọn họ.
Triệu Viễn Chu đi qua. Anh Lỗi muốn gọi người lại, Triệu Viễn Chu tràn đầy tự tin, nói: "Giao cho ta."
Sau đó Triệu Viễn Chu cười nói: "Tiểu Trác......"
Trác Dực Thần lạnh lùng nói: "Tránh ra..."
Triệu Viễn Chu không chút do dự quay người lại: "Được."
Sau khi trở về vị trí cũ, Triệu Viễn Chu chột dạ nhìn Trác Dực Thần, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Trác Dực Thần, lập tức mỉm cười.
Anh Lỗi nén cười tấm tắc nói: "Nếu ta là Tiểu Trác đại nhân, chắc chắn ta sẽ tức điên. Quan trọng là thường ngày Tiểu Trác đại nhân nghiêm túc, một đám diễn sâu diễn với nhau, chỉ mình hắn bộc lộ tình cảm thật lòng, xấu hổ quá đi."
Mọi người cười trộm, vừa đau lòng vừa buồn cười.
Văn Tiêu bình luận vở kịch ngày hôm qua: "Chủ yếu là vị trí đứng của Tiểu Trác có vấn đề. Nếu nó nhìn thấy, thì cá trong hồ cũng sẽ nhìn thấy."
Bình luận sắc bén của Anh Lỗi: "Không liên quan tới vị trí đứng. Tiểu Trác đại nhân cương trực công chính tính cách quang minh lỗi lạc, thường ngày bảo hắn nói dối, tai hắn cũng đỏ như sắp nhỏ máu. Nếu thật sự bắt hắn nói dối, cá trong hồ kia nhìn thấy sẽ cười đến ngữa bụng lên mất. Cười chết mất."
Sau khi nghe cuộc trò chuyện của mấy người, sắc mặt của Trác Dực Thần, mặt càng đen.
Nhưng bỏ qua sự xấu hổ, lúc này hắn lại thấy thật may mắn, đây là giả.
Mà lúc này, trong phòng, công chúa Long Ngư phun ra một búng máu mở miệng: "Trên nội đan đã bôi kịch độc của tộc Long Ngư, ngươi sẽ chết nhanh thôi. Ngươi rất nhớ vợ con còn gì, vậy thì xuống ở bên bọn họ đi...... Ta cũng đi cùng ngươi."
Ôn Tông Du sửng sốt: "Ngươi giao nghịch lân của ngươi ra?"
Công chúa Long Ngư gật đầu: "Phải. Nhưng Văn Tiêu không hề biết, một khi tộc Long Ngư tộc giao nộp nghịch lân thì sẽ chết."
Văn Tiêu núp trong bóng tối trên tầng hai nghe đến đó, mặt lộ vẻ khiếp sợ, hốc mắt hơi đỏ lên.
Ánh mắt của công chúa Long Ngư trở nên lạnh lẽo: "Còn ngươi thì biết. Vì ta yêu ngươi, tin ngươi, nói hết mọi bí mật của ta cho ngươi. Kẻ đáng chết là ngươi! Mạnh huyền."
"Đến bây giờ ngươi còn gọi sai tên, ngươi không thấy đáng buồn sao?" Ôn Tông Du nắm lấy nội đan trong tay, lập tức hóa thành bụi phấn rơi lả tả trên mặt đất.
Công chúa Long Ngư kinh ngạc.
Ôn Tông Du xé lớp da người giả trên tay.
Công chúa Long Ngư không thể tin được, hung hăng mà nhìn Ôn Tông Du, khí huyết công tâm, lại phun ra một búng máu.
Ôn Tông Du nhìn bộ dáng của nàng ta, cười lạnh: "Sớm biết ngươi sẽ gian lận cho nên ta đã đề phòng trước. Quả nhiên các ngươi không khiến ta thất vọng."
Ôn Tông Du nhìn người yêu hóa sau khi bị trúng mũi tên nhưng vẫn đứng dậy.
Công chúa Long Ngư nghiến răng nghiến lợi: "Mạnh Huyền!"
Ôn Tông Du tức giận: "Ta không phải Mạnh Huyền. Là ngươi hại chết phu nhân của ta. Hại chết đứa con chưa chào đời của ta. Đều là lỗi của yêu quái các người!"
Công chúa Long Ngư không thể cử động, chỉ có thể giơ đôi tay run rẩy ra, cố gắng nắm lấy vạt áo của Ôn Tông Du.
"Nhưng ngươi yên tâm, thực mau, ta sẽ tiễn yêu quái của cả Đại Hoang đi chôn cùng ngươi." Ôn Tông Du quay người lại, kéo vạt áo của mình ra khỏi người Long Ngư công chúa.
Trác Dực Thần nhìn chằm chằm Ôn Tông Du, hỏi: "Làm hắn đi sao?"
Triệu Viễn Chu lắc đầu: "Trong viện có mười mấy người bị yêu hóa. Nhất Tự Quyết của ta không có tác dụng với chúng. Vân Quang kiếm của ngươi còn chưa sửa được, bây giờ cứng đối cứng, chúng ta sẽ bị thiệt. Tạm thời đừng rút dây động rừng. Xem xem rốt cuộc Ôn Tông Du muốn làm gì."
Mọi người đều nghiêng đầu ra ngoài, thấy thân thể của công chúa Long Ngư đã hóa thành tinh quang, chậm rãi phiêu tán biến mất. Mọi người đi xuống lâu, Văn Tiêu nhặt lấy nội đan của công chúa Long Ngư trên mặt đất rồi bỏ vào túi.
Trác Dực Thần kéo Triệu Viễn Chu qua, do dự mở miệng: "Ngươi...... đi theo ta đến một nơi."
Triệu Viễn Chu nghiêng đầu nhìn về phía hắn, "Ừm?"
Trác Dực Thần lại nhìn về phía những người khác, "Các ngươi về núi Côn Luân trước đi, ta và hắn sẽ về trễ chút."
Không đợi những người khác nói gì, hắn đã kéo Triệu Viễn Chu đi nhanh ra ngoài bằng cửa sau.
Văn Tiêu liếc nhìn Bùi Tư Tịnh, lắc đầu ngữ khí thương hại: "Tỷ cảm thấy đêm nay bọn họ có thể trở về không?"
Bùi Tư Tịnh tự nhiên hiểu: "Có lẽ đi."
Vừa thấy, Trác Dực Thần nổi giận, muốn tính sổ với con yêu kia.
Anh Lỗi ở một bên nhìn các nàng thần bí, có đôi có cặp. Nghĩ đến đây, hắn càng nhớ Bạch Cửu.
Trong Tập Yêu Tư, Triệu Viễn Chu bị Trác Dực Thần một đường hỏa hoa mang tia chớp túm trở về, không cấm cảm thán. "Tiểu Trác đại nhân đã trở thành yêu quái, không chỉ lời mắng chửi càng thêm lợi hại, thực lực cũng càng mạnh hơn."
Hai chữ ' tay kính nhi ' nói đến nghiến răng nghiến lợi. Trác Dực Thần cũng không để ý tới y, lập tức túm người đi về phía trước.
Triệu Viễn Chu sống không còn gì luyến tiếc, chỉ có thể tùy ý hắn kéo mình đi.
Cho đến khi Triệu Viễn Chu bị Trác Dực Thần một phen ném lên trên giường mới khó khăn lắm lấy lại tinh thần. Triệu Viễn Chu đỡ eo vừa định ngồi dậy, bỗng nhiên có người đè y xuống.
Trác Dực Thần dùng một tay giữ chặt cả hai cổ tay của y rồi ấn lên đầu.
Triệu Viễn Chu có chút ăn đau kêu lên một tiếng, ngữ khí không vui: "Ngươi làm gì vậy!?"
Triệu Viễn Chu cảm giác không thể hiểu được, có chút tức giận, bỗng nhiên trên mặt ướt át. Y ngẩng đầu lên, phát hiện nước mắt của Trác Dực Thần từng giọt từng giọt rơi xuống mặt mình.
Triệu Viễn Chu có chút kinh ngạc, nghi hoặc nói: "Không phải? Ngươi khóc cái gì?"
Trác Dực Thần nhẹ giọng nói: "Không phải ngươi đã hứa với ta rồi sao?"
Triệu Viễn Chu sửng sốt một chút, "Hứa cái gì?"
"Sẽ không tự mình tìm chết." Ánh mắt của Trác Dực Thần tối sầm lại, "Ngươi là kẻ lừa đảo......"
Triệu Viễn Chu phản ứng lại, lập tức giải thích: "Đó chỉ là diễn thôi! Hơn nữa..."
Lời nói còn chưa nói xong, trên môi mềm nhũn.
Khi Triệu Viễn Chu phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, Trác Dực Thần đã lột ra áo ngoài của y, tế tế mật mật hôn dừng ở trên môi y, tham lam đòi lấy hơi thở của y.
Triệu Viễn Chu cả kinh, muốn đẩy người kia ra nhưng không thể động đậy: "Ngươi làm gì...... Ngô!"
Trác Dực Thần không cho y có cơ hội nói chuyện, mang theo ý vị không dung kháng cự, như trừng phạt mà một ngụm cắn trên cổ y.
"Trác Dực Thần! lại lên cơn động kinh rồi à?" Triệu Viễn Chu còn tưởng Trác Dực Thần lại phát bệnh, nhưng động tác kế tiếp làm y cười không nổi.
Trác Dực Thần ở giải đai lưng của hắn.
Triệu Viễn Chu ý thức được có điều không ổn, bắt đầu kịch liệt giãy giụa, "Ngươi làm gì vậy! Ngươi buông ta ra!"
Trác Dực Thần đột nhiên dừng lại, hơi thở nóng hổi phả vào tai Triệu Viễn Chu khiến y cảm thấy ngứa ngáy.
Không đợi Triệu Viễn Chu mở miệng, giọng nói nghẹn ngào của Trác Dực Thần truyền đến: "Ta thích ngươi......"
Triệu Viễn Chu đột nhiên ngẩn ra, một câu ' ta thích ngươi ' vẫn văng vẳng bên tai y. Hơi ấm của người đó trên cơ thể y nóng đến nỗi y nghĩ đó chỉ là ảo giác.
Giờ này khắc này, mọi thứ xung quanh đều im lặng, chỉ còn lại tiếng tim đập của nhau, 'thình thịch, thình thịch, thình thịch'.
Triệu Viễn Chu há miệng, hơi thở không ổn định, nhưng không nói được lời nào.
Trác Dực Thần chậm rãi đứng dậy, buông tay đang giam cầm Triệu Viễn Chu ra, chống ở hai sườn y, nước mắt tràn mi mà ra và thanh âm đứt quãng: "Ta thích ngươi, ta không muốn ngươi chết...... Ngươi đã hứa với ta......"
Triệu Viễn Chu không thể tin nhìn hắn: "Ngươi......"
Trác Dực Thần chua xót cười: "Ta vốn định giấu ở trong lòng...... Nhưng ta phát hiện ta không làm được. Ta không thể nhìn ngươi mỉm cười chào hỏi với người khác, không thể không nghĩ đến ngươi, nhớ ngươi, càng không thể trơ mắt nhìn ngươi đi tìm chết......"
Trác Dực Thần bình thường khi khen ngợi người khác đều ngại ngùng, nhưng giờ phút này lại nói ra loại lời nói này, lúc này là bị bức đến một khắc cuối cùng, không thể không nói.
"Ngươi, nghiêm túc đấy à?"
"Đương nhiên." Ánh mắt của Trác Dực Thần vô cùng nồng nhiệt, những người nhìn thấy đều cảm thấy nóng bừng trong lòng, không thể không chú ý.
Triệu Viễn Chu không nói gì, nhưng sự lạnh lẽo trong mắt y dần biến mất, giống như một ngọn núi sâu bao phủ trong sương mù quanh năm, khói bụi tan biến, trở nên trong trẻo và sáng sủa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro