Đêm hạ vị ương 【 Thần Chu 】 Chương 39
39. Đúc lại Vân Quang kiếm
Bên trong tháp Bạch Đế, Văn Tiêu, Bùi Tư Tịnh và Anh Lỗi đã đợi ở đó từ sớm, cuối cùng cũng nhìn thấy hai bóng người vào đêm khuya.
Chỉ thấy Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần đang sải bước tới, nhìn như không có gì dị thường, nhưng Văn Tiêu mắt sắc phát hiện lỗ tai hai người đỏ như thể đang nhỏ máu.
Văn Tiêu một bộ thần sắc tìm tòi nghiên cứu: "Hai người các ngươi còn biết trở về a?"
Trác Dực Thần ' khụ ' một chút, ánh mắt đảo qua đảo lại.
Trước đó không lâu mới vừa bày tỏ với Triệu Viễn Chu, hắn cũng không sốt ruột để Triệu Viễn Chu cho hắn câu trả lời, Triệu Viễn Chu quả thực không cho hắn câu trả lời.
Bất quá, trước mắt xem ra Triệu Viễn Chu cũng không hề biểu hiện ra vẻ thần sắt phiền chán, đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên nhìn thấy dấu răng trên cổ của Triệu Viễn Chu.
Cùng một nới lại bị hắn cắn hai lần.
Dấu vết ái muội này quá rõ ràng, Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đã phát hiện ra rồi.
Văn Tiêu cười xấu xa nói: "Triệu Viễn Chu, ngươi trên cổ...... Là cái gì?"
Triệu Viễn Chu lập tức che cổ lại, hơi mỉm cười rồi buông tay ra, dấu vết đã biến mất: "Bị chó cắn."
Nghe vậy, Trác Dực Thần nhìn về phía Triệu Viễn Chu. Hắn xem như nhận ra Triệu Viễn Chu trừ bỏ mắng hắn là chó vẫn là chó.
Văn Tiêu phát ra một tiếng thở dài: "Đi thôi, Bạch Nhan đại nhân còn đang đợi chúng ta."
Mọi người đi theo Văn Tiêu vào tháp Bạch Đế. Bạch Nhan đứng ở nơi đó, mỉm cười nhìn bọn họ: "Nói vậy các vị đã tìm được vảy rồng rồi. Trưa ngày mai chúng ta liền có thể sửa lại Vân Quang kiếm."
Mọi người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mà Bạch Nhan liếc nhìn Văn Tiêu rồi đột nhiên hỏi: "Có thể cho ta điều tra Bạch Trạch lệnh một phen không?"
Tuy Văn Tiêu không biết ý gì, nhưng vẫn đưa Bạch Trạch lệnh cho bà.
Bạch Nhan tiếp nhận sau dùng pháp lực tra xét một phen, sau đó sắc mặt ngưng trọng: "Quả nhiên."
Chỉ nghe Bạch Nhan lại hỏi: "Thần nữ đại nhân, có phải mỗi lần người thổi mộc tiêu xong, thì cảm thấy ngực đều đau như thiêu đốt, hơn nữa một lần so một lần càng nghiêm trọng hay không?"
Văn Tiêu sửng sốt, sau đó gật đầu.
Mọi người cả kinh, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Nhan suy tư một chút, "Kịch độc được bôi trên thân sáo gỗ Bạch Trạch lệnh, không màu, không mùi, rất khó phát hiện. Mỗi lần người thổi mộc tiêu để sử dụng Bạch Trạch lệnh, độc này sẽ đi vào cơ thể ngươi mà không có một dấu hiệu. Hiện giờ, có lẽ độc này...... đã xâm nhập vào trong tim rồi."
Văn Tiêu rũ mắt xuống, "Có phải ban đầu, lúc Ly Luân cướp Thần Mộc đã âm thầm giở trò không?"
Bùi Tư Tịnh vội vã hỏi Bạch Nhan: "Loại độc đó có giải dược không?"
Bạch Nhan thản ngôn nói: "Rất khó."
Anh Lỗi gãi đầu, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, "Vậy Thao Thiết có phương pháp thanh lộc không?"
Bạch Nhan lắc đầu, "Mấy ngày trước ta đã tìm qua, không có."
Trác Dực Thần nói: "Còn có vảy rồng nữa."
Bạch Nhan nhìn về phía nơi xa, màu mắt bi thương: "Vảy rồng chỉ có thể dùng để chữa trị Vân Quang kiếm."
Bùi Tư Tịnh nhíu mày hỏi: "Tại sao? Vảy rồng không phải có thể cho vạn vật sống lại sao? Loại độc này không thể giải được sao?"
"Tất nhiên vảy rồng có thể giải độc." Bạch Nhan nói.
Triệu Viễn Chu ngước mắt nhìn về phía Bạch Nhan: "Bà ấy sợ chúng ta sẽ dùng vảy rồng để cứu Văn Tiêu, chứ không dùng để sữa lại Vân Quang kiếm, cứu Bạch Cửu."
Bạch Nhan thẳng thắn đồng ý, "Đúng vậy, ta mong Vân Quang kiếm được khôi phục nhanh nhất có thể."
Bùi Tư Tịnh nghi hoặc hỏi: "Bạch Nhan đại nhân mang dòng máu thần, mà cũng ích kỷ vậy sao?"
Văn Tiêu nhàn nhạt mà cười: "Ta có thể hiểu được. Với tư cách một người mẫu thân, đương nhiên không muốn thấy nhi tử gặp chuyện."
Bạch Nhan lắc đầu: "Không, đây đều là chuyện thứ yếu. Thân là hậu duệ của Thần tộc, giữa nhi tử và thiên hạ, bắt buộc phải chọn thiên hạ."
Mấy người càng là khó hiểu, nếu bà ấy hiểu rõ lý lẽ này thì tại sao lại làm chuyện trái ngược. Nếu thần nữ Bạch Trạch đã chết, Đại Hoang sẽ rung chuyển bất an một lần nữa, hai giới sẽ lại đại loạn, không được an bình.
Thần sắc Trác Dực Thần nghiêm túc: "Nếu Bạch Nhan đại nhân hiểu rõ lý lẽ này thì tại sao lại làm chuyện trái ngược?"
"Nếu như Văn Tiêu chết, sẽ có thần nữ Bạch Trạch mới xuất hiện ở nhân gian, Bạch Trạch lệnh sẽ tự lựa chọn chủ nhân mới. Nhưng nếu nguyên thần của Ly Luân và Bạch Cửu dung hợp, chắc chắn hai giới sẽ rung chuyển, sinh linh đồ thán." Bạch Nhan nói.
Trác Dực Thần chậm rãi nói: "Nhưng Ly Luân đã từng nhập vào rất nhiều người."
Bạch Nhan giải thích: "Nhưng Bạch Cửu không giống thế. Tộc Thần Mộc chúng ta vừa có sức sống vừa mang hơi thở chết chóc. Ngoại trừ có thể hồi sinh vạn vật, còn có năng lực hấp thụ sức sống khắp nơi, khiến vạn vật diệt vong, cỏ cũng chẳng mọc nổi."
Bạch Nhan không có nói tiếp.
Nhưng Văn Tiêu nói tiếp: "Không có lương thực, trái cây, không có hoa cỏ, cam lộ, thiên hạ đói kém. Đó mới thực sự là đại loạn."
Bùi Tư Tịnh không xác định Bạch Nhan có phải nói sự thật hay không, "Chúng ta còn có thể tin người không?"
"Nếu các ngươi không tin thì có thể đi hỏi các Sơn Thần lão làng khác là tự khắc biết đáp án." Bạch Nhan đi đến trước mặt Văn Tiêu, đôi mắt bà ấy bình tĩnh nhìn Văn Tiêu.
"Ý trời đã định, mỗi một đời thần nữ Bạch Trạch đều sẽ ra đi vì giải cứu thế gian. Sơ đại thần nữ đã tự sát để ngăn chặn dịch bệnh lây lan, Thừa Hoàng làm hại Đại Hoang. Năm trăm năm trước, Cửu Túc Kim Ô đã phá hủy Tháp Bạch Đế và Kiến Mộc thần thụ bằng sức mạnh của lôi đình, thần nữ Bạch Trạch đương thời cũng đã hiến tế thân mình, cùng Cửu Túc Kim Ô đồng quy vu tận. Mà sư phụ ngươi Triệu Uyển Nhi, vì ngăn cản Triệu Viễn Chu đang mất khống chế bởi lệ khí mà đồng dạng tự nguyện hiến tế Bạch Trạch lệnh để ngăn chặn sự hủy diệt của thế gian này."
Thần sắc Văn Tiêu ảm đạm.
Ngữ khí Bạch Nhan bình đạm: "Có lẽ số mệnh đã được định sẵn từ lâu, đây chính điểm cuối của ngươi."
Lời nói của Bạch Nhan như một lời phán quyết dành cho Văn Tiêu, nói cho biết nơi này, chính điểm cuối của nàng.
Văn Tiêu há miệng lại chỉ có thể phát ra nỉ non: "Cho nên, không phải đại yêu, không phải Tiểu Trác, cũng chẳng phải Tiểu Cửu, mà là ta."
Thủy trấn Tư Nam, Văn Tiêu ngồi ở trên cầu, nhìn vào thủy trấn Tư Nam khôi phục náo nhiệt mà xuất thần.
Bùi Tư Tịnh ngồi ở bên cạnh nàng.
Văn Tiêu nhẹ giọng nói: "Ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm..."
Văn Tiêu nghẹn ngào, không có tiếp tục nói tiếp, ánh mắt ảm đạm.
Bùi Tư Tịnh cởi áo choàng ra, khoác lên người Văn Tiêu, "Đừng nản lòng. Không phải còn có vảy rồng có thể giải độc sao?"
"Nhưng chỉ có một miếng vảy rồng. Thân là thần nữ Bạch Trạch, ta phải đưa ra lựa chọn chính xác."
"Con kiến còn sống tạm bợ, muốn sống sao lại là lựa chọn không chính xác được?" Bùi Tư Tịnh hỏi.
Ánh mắt của Văn Tiêu tràn ngập ánh đèn lồng của thủy trấn Tư Nam, nàng mặc sức tưởng tượng ra thế giới nơi con người và yêu quái từng chung sống hòa bình, phồn vinh náo nhiệt. Đó là thế giới mà nàng chờ mong.
Những gì nàng theo đuổi sẽ quyết định sự lựa chọn của nàng, và sự lựa chọn của nàng, đã là vận mệnh của nàng.
Văn Tiêu than nhẹ một tiếng: "Hóa ra số mệnh của thần nữ Bạch Trạch, không phải cứu thế mà là cái giá để cứu thế."
Bùi Tư Tịnh biết Văn Tiêu đã chấp nhận sự hy sinh của bản thân, hay nói chính xác hơn là nàng đã đưa ra lựa chọn.
"Tuy rằng ta sợ chết, nhưng ta càng làm không được việc để Bạch Cửu chết, để mọi sinh linh vì ta mà chết."
Bùi Tư Tịnh nắm lấy tay Văn Tiêu: "Thế nên Bạch Trạch lệnh xưa giờ luôn lựa chọn người chí thuần chí thiện. Chỉ có bọn họ mới tự nguyện hy sinh vì thiên hạ."
Nàng vốn định là tới khuyên Văn Tiêu, nhưng bây giờ xem ra là nàng hẹp hòi. Bất kể Văn Hiểu có lựa chọn thế nào, nàng cũng sẽ ủng hộ.
Văn Tiêu mỉm cười, dựa vào vai Bùi Tư Tịnh, nhắm mắt cảm nhận làn gió đêm, ngân nga làn điệu Đại Hoang.
Không biết qua bao lâu, Văn Tiêu bỗng nhiên cảm nhận ngực đau nhói một trận, phun ra một búng máu, ngay sau đó ngất đi.
Bùi Tư Tịnh một trận kinh hoảng, nghĩ rằng là độc phát, cõng Văn Tiêu trên lưng và chạy về phía núi Côn Luân.
Trong sơn động, Trác Dực Thần ôm kiếm mà đứng trong bóng tối, dáng người như trúc, trước mặt có hai người đứng.
Ôn Tông Du hơi mỉm cười: "Lại gặp nhau rồi, Trác đại nhân."
Trác Dực Thần không muốn lãng phí thêm lời nào nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Độc trong người Văn Tiêu là ngươi hạ, đúng không?"
"Đúng vậy."
Trác Dực Thần không vui: "Rốt cuộc ngươi có mục đích gì?"
Ôn Tông Du nói: "Ta muốn cái gì, Trác đại nhân chẳng lẽ không rõ lắm sao? Ta muốn nội đan của Triệu Viễn Chu, ta sẽ đưa cho ngươi thuốc giải."
Trác Dực Thần trầm mặc.
Ôn Tông Du tiếp tục châm ngòi: "Lấy nội đan của tên yêu quái ác độc giết cha giết huynh ngươi để đổi lấy tính mạng thần nữ Bạch Trạch cao quý, có gì không được chứ?"
Trác Dực Thần ngẩng đầu, dùng đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm vào Ôn Tông Du, dị thường sắc bén.
Dưới tháp Bạch Đế, Triệu Viễn Chu, Trác Dực Thần và Bạch Nhan chuẩn bị chữa trị Vân Quang kiếm.
Bạch Nhan nhắc nhở: "Vân Quang kiếm là Thần Khí của tộc Băng Di, không phải thanh sắt bình thường. Lửa của nhân gian khó mà rèn được. Thế nên ngoài vảy rồng, còn cần mượn Bất Tẫn Mộc trong cơ thể Triệu Viễn Chu, mới có thể luyện được."
Triệu Viễn Chu cười cười: "Cầm đi."
Triệu Viễn Chu trả lời dễ dàng đến mức Bạch Nhan nhất thời hoài nghi y cũng không rõ ràng nguy hại trong đó, liền kiên nhẫn giải thích.
"Triệu Viễn Chu, một khi sử dụng sức mạnh của Bất Tẫn Mộc trong cơ thể ngươi thì sẽ khiến nội đan của ngươi tổn hại, yêu lực giảm mạnh. Trong thời gian ngắn khó mà hồi phục. Ngươi có biết không?"
Trác Dực Thần nghe xong lo lắng mà nhìn Triệu Viễn Chu liếc mắt một cái.
Triệu Viễn Chu lại không thèm để ý mà cười cười: "Ta đương nhiên biết. Thế nên trước khi yêu lực hồi phục, liền làm phiền Tiểu Trác đại nhân ở cạnh bảo vệ ta đó."
Bạch Nhan thở dài, bắt đầu thúc giục pháp thuật, chỉ thấy một đạo hồng quang lao về phía Vân Quang kiếm, liệt hỏa quay chung quanh thân kiếm.
Ống tay áo của Triệu Viễn Chu bị rách và cháy, cẳng tay y bị cháy đen và đầy vết bỏng.
Triệu Viễn Chu nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Vân Quang kiếm đang lơ lửng trước mặt. Thân kiếm và chuôi kiếm trước đó ảm đạm lại phát ra ánh sáng rạng rỡ lần nữa.
Trác Dực Thần tiến lên nắm lấy chuôi kiếm, một đạo kim sắc cột sáng từ mặt đất chiếu lên bầu trời. Khí lãng nổ mạnh, thổi bay mái tóc dài và quần áo của hắn. Đồng tử của hắn chuyển sang màu lam, phản chiếu ánh sáng sắc bén của thanh kiếm.
Đột nhiên, Triệu Viễn Chu phun ra một ngụm máu, y suy yếu mà chống đỡ tấm bia đá.
Trác Dực Thần lập tức tiến lên đỡ lấy Triệu Viễn Chu, đáy mắt tràn đầy đau lòng: "Triệu Viễn Chu!"
Khi Triệu Viễn Chu ngẩng đầu, nhìn thấy tay Trác Dực Thần đang đặt trên tấm bia đá. Trong trạng thái xuất thần, giống như lúc y và Ly Luân đặt tay lên tấm bia đá cùng nhau thề trước kia.
Triệu Viễn Chu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía người trước mặt, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Ly Luân.
Trác Dực Thần thấy Triệu Viễn Chu nhìn hắn, vừa định mở miệng, lại phát hiện Triệu Viễn Chu tựa hồ không phải đang xem hắn, mà là xuyên thấu qua hắn để xem một người khác.
Triệu Viễn Chu cảm thấy tâm tình phức tạp, suy yếu nói: "Tiểu Trác đại nhân, sau này chúng ta phải cùng bảo vệ Đại Hoang, bảo vệ nhân gian rồi."
Ánh mắt Trác Dực Thần dừng lại ở hai bàn tay trên tấm bia đá, bỗng nhiên nhớ lời Anh Lỗi đã nói. Sau khi tháp Bạch Đế tháp bị phá hủy, có hai đại yêu không biết tên dùng yêu lực của mình để sửa chữa tháp Bạch Đế.
Hắn từng hoài nghi là Triệu Viễn Chu và Ly Luân, nhưng bây giờ hắn thấy đúng là như vậy.
Ánh mắt Triệu Viễn Chu nhìn về phía hắn mang theo chờ mong: "Hứa với ta."
Trác Dực Thần rũ mắt xuống.
Triệu Viễn Chu, ngươi đến tột cùng là đang nhìn ta, vẫn là xuyên thấu qua ta để nhìn người bạn cũ của ngươi?
Còn ta thì sao? Có phải là sự thay thế cho người đó không?
Triệu Viễn Chu thấy Trác Dực Thần không đáp lời, lại lặp lại một lần: "Hứa với ta."
Trác Dực Thần lấy lại tinh thần, gật gật đầu.
Triệu Viễn Chu khẽ cười một tiếng, lại phun ra một ngụm máu, vô lực ngã về phía trước.
Trác Dực Thần vội vàng kéo người lại, ôm vào lòng, lau sạch vết máu nơi khóe miệng Triệu Viễn Chu.
Triệu Viễn Chu nhắm hờ mắt, giọng nói rất nhẹ: "Giữ cho hắn một đường sống......"
Nói xong trước mắt Triệu Viễn Chu tối sầm, cả người hôn mê bất tỉnh.
Trác Dực Thần đương nhiên biết "hắn" là ai, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.
Bạch Nhan nhắc nhở Trác Dực Thần, vừa rồi Triệu Viễn Chu tiêu hao quá nhiều tinh lực, trước để hắn nằm ở thạch thất nghỉ ngơi trong chốc lát.
Trong mắt Trác Dực Thần không có ánh sáng, bế Triệu Viễn Chu lên đi về phía thạch thất, đặt người lên giường, rồi sau đó anh ngồi xuống bên cạnh y. Trác Dực Thần vươn tay, đau lòng mà nắm lấy bàn tay cháy đen của Triệu Viễn Chu, "Đã nói là không cố gượng mà."
Triệu Viễn Chu lẳng lặng nằm nghiêng ở trên giường, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, vết thương trên tay trông rất đáng sợ.
Trác Dực Thần dùng khăn tay lau mồ hôi cho Triệu Viễn Chu. Giờ phút này trong lòng hắn loạn thành một đống, không thể nói rõ cảm xúc của mình là gì.
Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần từ từ tới, Triệu Viễn Chu sẽ dần dần chấp nhận hắn.
Nhưng vừa rồi hắn đột nhiên cảm thấy, nếu trong lòng một người đã sớm có một người, vậy thì người đến sau sao có thể sâm lấn vào được...
Triệu Viễn Chu trong lúc lơ đãng xông vào tim hắn, quyến rũ hắn mà không hề tự biết, nhưng hắn lại cam nguyện luân hãm, không muốn tỉnh lại.
Trác Dực Thần nắm lấy tay Triệu Viễn Chu, đặt lên mặt mình, lẩm bẩm nói: "Ngươi không thể thích người khác sao? Nhìn ta......"
Không người trả lời.
Trác Dực Thần chậm rãi cúi người, tựa trán vào trán Triệu Viễn Chu, nhắm mắt lại: "Ta hứa với ngươi."
Giữ cho hắn một đường sống.
Khi trời tối Triệu Viễn Chu mới tỉnh lại. Y vừa đi ra tháp Bạch Đế, liền nhìn thấy Trác Dực Thần đang ngồi bên ngoài tháp, một mình uống rượu.
Triệu Viễn Chu đến gần Trác Dực Thần và nói, "Tiểu Trác đại nhân, chờ ta à?"
Trác Dực Thần quay đầu lại nhìn về phía sau: "Bọn họ ở đâu?"
Triệu Viễn Chu ' sách ' một tiếng: "Chẳng lẽ ngươi không nên quan tâm đến ta sao? Quan tâm bọn họ làm gì?"
Trác Dực Thần nháy mắt lỗ tai đỏ bừng: "Triệu Viễn Chu!"
Triệu Viễn Chu nghẹn cười, ngồi xuống đối diện Trác Dực Thần, nhìn ly rượu trước mặt: "Sao lại chỉ rót một ly cho mình thế?"
Trác Dực Thần nhẹ giọng nói: "Chưa nghe nói người bệnh còn muốn uống rượu bao giờ."
Triệu Viễn Chu mỉm cười, trông rất mệt mỏi và yếu ớt, 90% còn lại là làm ra vẻ.
Y cố ý thở ngắn than dài nói: "Sự hành hạ của Bất Tẫn Mộc khiến lệ khí trong cơ thể ta sôi trào. Vốn muốn uống một ít ngọc cao làm dịu một chút...... ngươi nói không uống thì thôi vậy. Nghe ngươi đó."
Trác Dực Thần gỡ ngọc bội bên hông mình xuống, bóp nát, rải ngọc thạch vào trong bầu rượu, lắc đều rồi đưa cho Triệu Viễn Chu.
Triệu Viễn Chu hiện lên một tia kinh ngạc, rồi sau đó một bộ vui cười: "Quen nhau lâu vậy rồi, không ngờ mãi chưa có cơ hội uống rượu cùng Tiểu Trác đại nhân."
Trác Dực Thần suy nghĩ một chút rồi đáp: "Vỗn dĩ suýt đã có cơ hội rồi."
Triệu Viễn Chu nghi hoặc: "Khi nào?"
"Lúc lệ khí của ngươi mất khống chế nhốt mình vào Đào viên tiểu viện ấy. Ta muốn đi giết ngươi. Trước khi đi, Anh Lỗi đưa cho ta hai vò rượi lựu đưa tiễn. Hy vọng trước khi ta ra tay có thể cùng uống với ngươi một ly cuối cùng, ăn một bữa cơm cuối cùng."
Trác Dực Thần tự mình làm trò cười, Triệu Viễn Chu nghe cũng cảm thấy buồn cười, này thực sự giống như ý tưởng của Anh Lỗi.
Sau khi Triệu Viễn Chu rót rượu cho Trác Dực Thần, bưng ly rượu lên: "Cơ hội đó thôi khỏi cần."
Sau khi uống xong, Triệu Viễn Chu đột nhiên cảm khái: "Ai, ta nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươi ngay cả một ly rượu cũng không mời ta, còn muốn dùng kiếm đâm ta, thật sự khiến cho yêu thương tâm."
Trác Dực Thần cười khổ.
Chỉ thấy Triệu Viễn Chu lại rót đầy ly của mình rồi nâng lên: "Một ly này kính ngươi và ta thâm cừu đại hận mà vẫn có thể cùng nhau uống rượu."
Thần sắc Trác Dực Thần không rõ, "Trước đây đúng là chúng ta huyết hải thâm thù......"
Triệu Viễn Châu hỏi: "Trước đây?"
"Ừm." Trác Dực Thần ngước mắt nhìn về phía y, kiên định mở miệng: "Trước đây."
Triệu Viễn Chu cười một cái, chỉ nghe Trác Dực Thần thoải mái nói: "Ta đã từng thật sự hận ngươi tới tận xương tủy. Thế nên dù biết ngươi bị lệ khí khống chế, ta vẫn không thể tha thứ cho ngươi."
Lúc ấy thích cùng hận không ngừng đan chéo, và tràn ngập trong hắn.
Hắn nói bằng giọng rất nhẹ: "Về sau ta trở thành yêu quái, ta mới thật sự hiểu được cái gì là thân bất do kỷ. Ngươi và ta có thù oán, cũng có ơn. Đối với ngươi, ta có hận, cũng có yêu."
Nước mắt trào ra trong mắt Trác Dực Thần, thích và hận đồng thời tồn tại không phải là cảm giác dễ chịu, nhưng hai cảm xúc này dần hòa vào nhau.
Tình yêu đã vượt qua được thử thách của lòng căm thù.
Cuối cùng nó đã trở thành tình yêu.
Cho nên, hắn yêu y.
Trác Dực Thần nhìn về phía Triệu Viễn Chu bằng ánh mắt nóng cháy: "Trăm loại cảm xúc, khó mà nói rõ. Nhưng mà nếu ta đã chọn trở thành bạn thân của ngươi thì những chuyện này cũng không cần nhắc lại nữa....."
Tại sao lại là bạn thân? Bởi vì hắn không thể xác định được trái tim của Triệu Viễn Chu, chỉ có thể lựa chọn thân phận là bạn thân ở bên cạnh y.
Ánh mắt Triệu Viễn Chu khẽ nhúc nhích, tiếng hò hét trong lòng bị y cưỡng chế đè xuống, y tiếp tục nói theo lời của Trác Dực Thần: "Có một tri kỷ, không uổng kiếp này. Hy vọng tương lai, trời đất bao la, nhóm chúng ta vĩnh viễn sánh vai đồng hành."
Trác Dực Thần buồn bã mất mát, cũng học bộ dáng của Triệu Viễn Chu, rót cho mình một ly rượu rồi giơ lên,
"Ly rượi đầu tiên, cảm ơn ngươi đối xử chân thành, giúp ta cùng tìm được long cốt, rèn thân thành yêu, cứu mạng ta một lần."
Trác Dực Thần ngẩng đầu uống một ngụm, sau đó tiếp tục rót rượu: "Ly rượi thứ hai, cảm ơn ngươi dốc hết khả năng hao tổn yêu lực, đúc lại Vân Quang kiếm giúp ta."
Khi ly rượu thứ ba được rót đầy, Trác Dực Thần dừng một chút, ngước mắt lên, ánh mắt ý vị không rõ: "Ly rượi thứ ba, vẫn phải cảm tạ ngươi ơn cứu mạng."
Triệu Viễn Chu nhìn về phía Trác Dực Thần, y hiểu ý trong lời nói của Trác Dực Thần, ôn nhu nhìn hắn.
Bỗng nhiên Trác Dực Thần đã rút Vân Quang kiếm ra, chỉ về phía y.
"Không phải ta, là Văn Tiêu. Xin lỗi, để cứu người, nhát kiếm này ta vẫn phải đâm ngươi."
Triệu Viễn Chu nhìn mũi kiếm của Vân Quang kiếm, đặt ly rượu xuống, đứng dậy, bình tĩnh mở rộng vòng tay.
Trác Dực Thần nắm Vân Quang kiếm, đâm vào bụng Triệu Viễn Chu.
Vạt áo hai người bị gió thổi bay, Triệu Viễn Chu lui về phía sau một bước, một búng máu phun.
Anh Lỗi đi ngang qua trừng lớn đôi mắt, lập tức chạy tới.
Trác Dực Thần trước hắn một bước đỡ lấy Triệu Viễn Chu, ngữ khí nôn nóng: "Triệu Viễn Chu! Ngươi......"
Triệu Viễn Chu xả miệng cười, lại nhịn không được khụ một tiếng: "Ban nãy rất hung hiểm, nếu chiêu kiếm của Tiểu Trác đại nhân không tốt, hoặc là lệch một tấc, ta có lẽ đã chết rồi. Nhưng cũng may, kiếm pháp của Tiểu Trác đại nhân độc bộ thiên hạ."
Trác Dực Thần thấy Triệu Viễn Chu lúc này còn có thể khua môi múa mép, cả giận nói: "Triệu Viễn Chu!"
Triệu Viễn Chu bĩu môi, Anh Lỗi đứng sang một bên với vẻ mặt ngốc, "Các ngươi đây là......"
Triệu Viễn Chu trả lời: "Bất Tẫn Mộc."
Anh Lỗi theo tầm mắt của Triệu Viễn Chu nhìn thấy lưỡi Vân Quang kiếm của Trác Dực Thần kiếm là màu đỏ, trên mũi kiếm có một tia lửa đỏ đang nhảy múa.
Trác Dực Thần đặt những tia lửa đỏ nhảy ra từ mũi kiếm vào tấm vải a-mi-ăng trong hộp, bên trong có một cây nhánh cây, trong nháy mắt đã tạo ra một ngọn lửa nhảy lên.
"Ôn Tông Du muốn lấy nội đan của ta, bất quá là bởi vì Bất Tẫn Mộc mà thôi. Mà Băng Di kiếm chiêu mây trôi chỉ dẫn. Đã có thể tách nguyên thần ra thì có lẽ cũng có thể tách Bất Tẫn Mộc trong nội đan của ta ra. Thế nên bọn ta cùng thử."
Triệu Viễn Chu nói rất nhẹ nhàng, nhưng Anh Lỗi nghe xong lại sợ hãi.
"Đây là chuyện có thể thử bừa thế à? Không có nắm chắc, thì chẳng phải là lấy mạng ra đùa sao?" Anh Lỗi nói.
Triệu Viễn Chu nhìn Trác Dực Thần: "Thực ra vẫn nắm chắc năm phần......"
Trác Dực Thần cúi đầu, nhỏ giọng thành thật mà trả lời: "Ba phần......"
Anh Lỗi kinh hô một tiếng: "Ba phần?! Ngươi xong rồi, ta muốn nói cho gia gia."
"Đừng!" Triệu Viễn Chu lập tức nhận .
Triệu Viễn Chu sau đó dùng cả phương pháp dụ dỗ và lừa gạt để thuyết phục Anh Lỗi từ bỏ ý định nói cho Anh Chiêu.
Triệu Viễn Chu thấy sắc mặt Trác Dực Thần không tốt lắm, mở miệng an ủi: "Được rồi, bây giờ không phải ổn rồi sao?"
"Đau lắm phải không?" Trác Dực Thần hỏi.
"So với sự bỏng cháy của Bất Tẫn Mộc thì thực sự chẳng đau đớn gì." Triệu Viễn Chu dừng lại, "Nếu không có Bạch Trạch lệnh áp chế Bất Tẫn Mộc, sức mạnh hừng hực thiêu đốt này sẽ thúc giục lệ khí trong người ta, ta sẽ mất khống chế bất cứ lúc nào. Cho nên có thể coi như ngươi đã cứu mạng ta."
Sau khi nghe Triệu Viễn Chu nói xong, sắc mặt của Trác Dực Thần lúc này mới có điều chuyển biến tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro