Đêm hạ vị ương 【 Thần Chu 】 Chương 40

40. Một khoảnh khắc bình yên


Anh Lỗi kể lại chuyện Văn Tiêu ngất xỉu cho hai người bọn họ, vì thế sau khi thương lượng, bọn họ quyết định Trác Dực Thần sẽ đi tìm Ôn Tông Du để đổi lấy giải dược, Triệu Viễn Chu và Anh Lỗi sẽ trở về núi Côn Luân.

Trên núi Côn Luân, Văn Tiêu nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền, Bùi Tư Tịnh ngồi bên cạnh với thần sắc ngưng trọng.

Triệu Viễn Chu thấy thế lập tức dùng yêu lực tra xét, Anh Chiêu dẫn đầu mở miệng, "Ngươi cũng phát hiện ra đúng không? Không phải là độc..."

Triệu Viễn Chu nói tiếp: "Là lâm vào ảo cảnh."

Triệu Viễn Chu từ giữa mày rút ra một sợi thần thức màu đỏ, rồi sau đó chỉ vào Văn Tiêu, muốn đi ảo cảnh đánh thức Văn Tiêu.

Nhưng thần thức trước sau dừng lại ở giữa mày của Văn Tiêu, như có một lá chắn vô hình ngăn cản y đi vào.

"Văn Tiêu đã đi đâu trước khi hôn mê?" Triệu Viễn Chu hỏi.

Bùi Tư Tịnh đáp: "Chúng ta vừa mới ở thủy trấn Tư Nam ngồi trong chốc lát, Văn Tiêu đột nhiên liền hôn mê."

Triệu Viễn Chu nhíu mày lại: "Vậy thì Văn Tiêu sao có thể lâm vào ảo cảnh?"

Anh Lỗi nôn nóng hỏi: "Chúng ta phải làm sao? Nữ thần đại nhân có gặp nguy hiểm không?"

Triệu Viễn Chu lắc đầu ý bảo bọn họ yên tâm, "Trước mắt Văn Tiêu không sao, không cần lo lắng, chỉ cần đợi Trác Dực Thần trở về, dùng Vân Quang kiếm bài trừ ảo cảnh là được."

Ôn Tông Du nhận được thư của Trác Dực Thần, nên vội vã đến chỗ hẹn, lần này đi theo ông ta còn có cả Chân Mai.

Trác Dực Thần mở chiếc hộp trên tay ra, bên trong có một nhánh cây màu đỏ.

Ôn Tông Du nhìn chằm chằm vào Bất Tẫn Mộc, không giấu được sự hưng phấn, hô hấp tức khắc dồn dập, "Bất Tẫn Mộc...."

Dưới chân Ôn Tông Du vừa động, Trác Dực Thần liền mở miệng ngăn lại: "Thuốc giải."

Ôn Tông Du dừng bước, lấy một chiếc bình sứ từ trong ngực ra, chỉ vào một tảng đá cách đó không xa: "Ngươi để Bất Tẫn Mộc ở đó, sau đó lui về chỗ cũ. Ta vứt thuốc giải cho ngươi."

Trác Dực Thần đặt Bất Tẫn Mộc vào vị trí đã chỉ định, sau đó thối lui. Ôn Tông Du ném bình thuốc về phía hắn, một bóng người động tác nhanh chóng, đoạt lấy bình sứ trên không trung.

Trác Dực Thần và Ôn Tông Du đồng thời cả kinh.

Ngạo Nhân bắt lấy thuốc giải, nội tâm kích động. Nàng xoay người muốn chạy trốn, Trác Dực Thần xông lên phía trước, ngăn Ngạo Nhân lại rồi đánh một chưởng vào ngực Ngạo Nhân.

Bình sứ trong tay Ngạo Nhân tức khắc rơi xuống mặt đất, một búng máu nhổ ra.

Trác Dực Thần liếc mắt nhìn thấy Ôn Tông Du đang đi về phía Bất Tẫn Mộc, lập tức huy động Vân Quang kiếm, trực tiếp đâm thẳng vào lưng Ôn Tông Du.

Vân Quang kiếm đâm thẳng vào người Ôn Tông Du. Ôn Tông Du lập tức hộc máu, Chân Mai nhìn thấy một màn này thì vô cùng kinh hãi: "Sư phụ!!"

Ánh mắt của Ôn Tông Du điên cuồng, máu chảy ra từ khóe miệng, thoạt nhìn như tẩu hỏa nhập ma. Ông ta cố chấp mà duỗi tay đụng vào Bất Tẫn Mộc: "Bất Tẫn Mộc... Bất Tẫn Mộc..."

Ngay khi Ôn Tông Du cầm lấy Bất Tẫn Mộc, một luồng tia lửa xuất hiện.

Trác Dực Thần hét lớn: "Người trần mắt thịt không thể trực tiếp chạm vào!"

Nhưng đã quá muộn rồi...

Bất Tẫn Mộc lập tức đi vào cơ thể Ôn Tông Du thông qua bàn tay của ông ta. Những đốm đỏ đột nhiên xuất hiện trên da ông ta. Một ngọn lửa lớn bùng cháy bên trong cơ thể khiến Ôn Tông Du điên cuồng gào rống.

"A a a!!" Ôn Tông Du ngã xuống và bị thiêu thành tro trong ngọn lửa của Bất Tẫn Mộc. Hôi phi yên diệt, mà Bất Tẫn Mộc cũng biến mất cùng với Ôn Tông Du.

Trác Dực Thần cứng họng: "Không ngờ chấp niệm của Ôn Tông Du với Bất Tẫn Mộc đã đạt đến mức điên cuồng thế này."

Ngạo Nhân nhặt cái chai trên mặt đất lên, lại phát hiện là trống không. Nàng phẫn nộ chất vấn Chân Mai: "Thuốc đâu? Đưa ta thuốc giải?"

Chân Mai nhìn về phía Ngạo Nhân: "Vốn không có thuốc giải. Độc Ly Luân trúng không thuốc nào giải được. Trừ khi có người tự nguyện dùng yêu lực của mình dẫn độc lên người mình."

Giữa hư vô hỗn độn, Văn Tiêu mơ màng hồ đồ tỉnh lại, bên tai vẫn vang lên tiếng nước chảy không ngừng.

Văn Tiêu loạng choạng đứng dậy khỏi mặt nước, trước mặt nàng là biển cả mênh mông và trên bờ là những tảng đá ngầm quen thuộc.

Sư phụ nàng từng mai táng ở chỗ này.

Trong mắt Văn Tiêu tràn đầy nghi hoặc, nàng không phải đang ở thủy trấn Tư Nam sao? Như thế nào sẽ đến nơi này? 

Khi đang tự hỏi, nàng nghe thấy tiếng động như tiếng trẻ con khóc phía sau mình. Văn Tiêu quay đầu lại và nhìn thấy một bóng hình đáng sợ xuất hiện trước mặt mình.

Một sinh vật có đầu chim, thân báo và một chiếc sừng trên lưng, lúc này đang không ngừng thét chói tai, tựa như tiếng khóc trẻ con.

Nội tâm Văn Tiêu thấp thỏm: "Cổ Điêu... là hung thú ăn thịt người."

Vừa dứt lời, Cổ Điêu đột nhiên xông tới. Văn Tiêu nhanh chóng né tránh, sau đó giơ một nắm Hoán Linh Tán, cất bước liền chạy.

Trước sức mạnh tuyệt đối, tuyệt đối không thể lấy cứng chọi cứng.

Văn Tiêu không biết tình hình hiện tại thế nào, chỉ có thể chạy về một hướng. Khi đang chạy, nàng liền phát hiện không đúng.

Có rất nhiều âm thanh vang lên từ khắp nơi, bao gồm tiếng gào rống của các dã thú, trong nước, trên mặt đất và trên bầu trời.

Đột nhiên trời tối.

Văn Tiêu ngừng lại, ngửa đầu nhìn lên không trung. Một cái bóng khổng lồ lơ lửng phía trên, che khuất ánh sáng mặt trời.

"Côn Bằng......"

Văn Tiêu lại nhìn về phía xa xa. Phía trên những ngọn núi kéo dài chung quanh, có một số thân ảnh to lớn đang đứng, trông có vẻ hơi đột ngột.

"Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Thao Thiết, Đào Ngột......" Văn Tiêu thanh âm có chút run rẩy, "Tứ đại hung thú thời thượng cổ..."

Giờ phút này Văn Tiêu mới phản ứng là hiện tại minh đang ở nơi nào. Nàng đang ở Đại Hoang lại cũng không phải Đại Hoang.

Phải nói là cấm địa trong Đại Hoang, nơi này phong ấn các loại hung thú có hình thể to lớn. Để ngăn chặn chúng nó ra ngoài gây chuyện, Bạch Trạch đã phong ấn chúng nó ở đây.

Văn Tiêu không rõ nàng đi vào nơi này bằng cách nào, cũng không biết cách nào để quay về.

Một tiếng gầm rú được truyền đến từ Côn Bằng Đỉnh lơ lửng trên đầu. Bỗng nhiên, Văn Tiêu cảm thấy nó rơi xuống với tốc độ cực nhanh kèm theo tiếng "Ầm".

Văn Tiêu bị lực chấn động cực lớn đánh ngã xuống đất, cuốn lên một trận gió cát, một lát sau gió cát rơi xuống, một bóng dáng khổng lồ hiện ra trước mắt  nàng.

Côn Bằng ở trước mặt nàng nhắm mắt lại, không ngừng truyền đến tiếng thống khổ rên rỉ, Văn Tiêu tráng lá gan đi về phía trước.

Côn Bằng không nhúc nhích mà chỉ là mở nửa mắt nhìn chằm chằm nàng. Khi Văn Tiêu đến gần, phát hiện trên người Côn Bằng che kín vết máu.

"Ngươi... bị thương?"

Văn Tiêu vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve nó. Thuốc trên người nàng không có tác dụng gì trước một hình thể to lớn như vậy.

Đúng lúc này, tứ đại hung thú trên ngọn núi xa xa đột nhiên từ trên đỉnh núi lao xuống với tốc độ cao, trong chớp mắt đã đến trước mặt Văn Tiêu.

Thân hình nhỏ bé của Văn Tiêu bị chúng nó vây quanh. Lúc nàng cho rằng mình sắp chết ở đây, tứ đại hung thú đột nhiên nằm xuống.

Văn Tiêu sửng sốt một chút, đột nhiên phát hiện trên người chúng nó cũng có vết thương, hơn nữa còn rất nhiều.

Văn Tiêu nhịn không được phát run. Là loại yêu quái nào có thể thương đến chúng nó? Nhưng khi nhìn thấy ánh sáng xanh mờ nhạt phát ra từ vết thương, nàng đã vô cùng sửng sốt.

 "Đây là...... Vân Quang kiếm sao? Vết thương trên người chúng nó là do Vân Quang Kiếm gây ra sao?" Văn Tiêu tự hỏi, chẳng lẽ chủ nhân trước của Vân Quang kiếm đã đến đây, hơn nữa còn đả thương những hung thú này?

Văn Tiêu muốn giúp chúng nó, lại bất lực. Nhìn hung thú đang vô cùng đáng thương nhìn nàng, lấy Bạch Trạch lệnh ra.

Tuy rằng không biết liệu nó có hiệu quả không, nhưng vẫn phải thử một chút.

Văn Tiêu nắm chặt Bạch Trạch lệnh. Nếu tiếp tục thổi phỏng chừng nàng sẽ chết ở này. Tuy nhiên, nàng vẫn đưa nó lên môi và thổi nhẹ.

Thần lực Bạch Trạch ngừng trào ra từ phía sau nàng, lao về phía yêu thú bị thương, xoa dịu vết thương của nó và dần dần chữa lành chúng.

Văn Tiêu cảm thấy ngực nóng rát, cổ họng có vị tanh ngọt. Bàn tay nắm lấy Bạch Trạch lệnh run nhè nhẹ.

Nàng có dự cảm, có lẽ nàng không thể quay lại được nữa.

Thân hình của Văn Tiêu chậm rãi ngã xuống, độc đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của nàng. Văn Tiêu ngước nhìn bầu trời, nước mắt lăn dài trên má.

Thần lực Bạch Trạch từ xưa đến nay sẽ bảo vệ mỗi một thế hệ thần nữ. Ngay cả khi bị đầu độc hay bị thương, vẫn sẽ không chết.

Vết thương sẽ không lành, chất độc cũng sẽ không được giải, chỉ có thể chịu đựng sự tra tấn lặp đi lặp lại. Có lẽ chết cũng là một loại giải thoát.

Sơ đại thần nữ trúng ôn dịch, nàng ấy sẽ không chết, nhưng sẽ cảm thấy đau đớn.

Sư phụ nàng, bị lưỡi đao đá đâm thủng trái tim, sẽ không chết, nhưng sẽ cảm thấy đau đớn.

Mà nàng trúng độc, sẽ chết và cảm thấy đau đớn.

Nàng còn có rất nhiều chuyện muốn làm, làm sao nàng có thể chết được?

Chẳng phải thần lực Bạch Trạch sẽ bảo vệ các nàng sao, vì sao đến nàng liền không được.

Mặc dù Văn Tiêu có chút khó hiểu, lại cũng không có hận, cũng thế, đây có thể thực sự là kết cục của nàng.

Trước khi ý thức tiêu tán, Văn Tiêu nghe được một tiếng cười khẽ, có chút quen thuộc.

"Hãy đến núi Vô Vọng, ta sẽ cứu ngươi."

Văn Tiêu cố gắng không nhắm mắt lại. Dục vọng cầu sinh mãnh liệt khiến nàng đột nhiên ngồi bật dậy: "Núi Vô Vọng..... sao nghe quen thế?"

"Núi Vô Vọng ở đâu?"

Không ai trả lời.

Văn Tiêu có chút vô ngữ, muốn người đến núi Vô Vọng lại không nói cho người biết nó ở đâu.

Lúc này Côn Bằng ở bên cạnh cũng kêu lên vài tiếng. Văn Tiêu nghi hoặc nhìn lại, chỉ thấy Côn Bằng vỗ cánh hai lần, như đang nói gì đó.

Văn Tiêu suy đoán: "Ngươi biết núi Vô Vọng ở đâu? Ngươi muốn dẫn ta đến đó sao?"

Côn Bằng kêu một tiếng, Văn Tiêu không nói hai lời bò lên. Sau khi ngồi vững, Côn Bằng vỗ cánh và bay vút lên không trung với tốc độ cực nhanh.

Văn Tiêu thiếu chút nữa đã rớt xuống, sau lưng đột nhiên có một luồng gió mạnh thổi tới. Văn Tiêu quay đầu lại nhìn lại phát hiện là tứ đại hung thú.

Những yêu quái khác trên không trung muốn vây quanh nàng lại đột nhiên né xa ba thước, tứ đại hung thú dường như đang hộ tống nàng.

Côn Bằng tốc độ thực mau, không biết đã bao lâu rồi nó vẫn bay về phía trước trên không trung. Nhiệt độ trên bầu trời rất thấp, Văn Tiêu quấn chặt bộ quần áo mỏng quanh người.

Gương mặt phủ đầy gió tuyết, lông mày và lông mi phủ đầy băng, thời gian trôi qua chậm rồi lại rất nhanh, lúc này trời đã tối, Côn Bằng cuối cùng cũng dừng lại và đáp xuống một đỉnh núi.

Văn Tiêu run rẩy nhảy xuống. Đỉnh núi được bao phủ bởi một tầng băng tuyết. Khi gió thổi qua, luồng gió lạnh thấm vào tận xương tủy.

Văn Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, thấy một tòa tháp vàng khổng lồ đứng sừng sững trước mặt. Văn Tiêu bước vào.

Sau khi vào trong tháp, những ngọn nến trên tường sáng lên, chiếu sáng không gian xung quanh. Một nữ tử đứng ở giữa và chậm rãi xoay người. Văn Tiêu sửng sốt, là nữ tử trong chiếc đồng hồ mặt trời.

"Là người......"

Nữ tử cười cười, nhẹ nhàng nói: "Là ta. Ta vẫn luôn đợi ngươi."

"Đợi ta?"

Nữ tử gật gật đầu: "Ta tên là Bạch Trạch. Ta vẫn luôn tìm kiếm người có thể bảo vệ Đại Hoang và nhân gian vĩnh viễn."

Văn Tiêu sửng sốt, "Bạch Trạch. Người không phải......"

"Hiến tế." Bạch Trạch đi tới, "Bây giờ ta chỉ là một sợi thần thức, vẫn luôn đợi ngươi đến."

Văn Tiêu hành lễ, mở miệng dò hỏi: "Không biết tiền bối chờ ta là vì chuyện gì?"

"Sửa chữa tháp Bạch Đế."

Mặt Văn Tiêu lộ vẻ nghi hoặc: "Tháp Bạch Đế không phải đã được sửa chữa sao?"

Nàng còn nhớ rõ Anh Lỗi đã từng nói qua. Sau khi tháp Bạch Đế bị Cửu Túc Kim Ô phá hủy, có hai đại yêu dùng yêu lực của mình để sửa chữa sao?"

"Cái được sữa chữa chỉ là tháp Bạch Đế ở thế gian, là một phần của tháp Bạch Đế." Bạch Trạch giữ chặt tay Văn Tiêu, "Ta đang nói đến tháp Bạch Đế, chính là từ xưa đến nay đã cai quản luân hồi của chúng yêu."

Văn Tiêu trong miệng lẩm bẩm: "Luân hồi của chúng yêu?"

Bạch Trạch gật đầu, "Còn nhớ tòa tháp đen trên đồng hồ mặt trời không? Nó chính là chưởng quản luân hồi cùng sinh tử của chúng yêu. Mà hiện tại, ta chỉ là một sợi thần thức, cho nên cần ngươi giúp ta sửa chữa nó."

Văn Tiêu ngẩng đầu, "Sửa thế nào?"

Bạch Trạch giơ tay chỉ vào đỉnh đầu mình, "Mười tám tầng, mỗi tầng có một nghìn lẻ một bậc thang, yêu cầu ngươi đi bộ lên, đây là một khảo nghiệm dành cho ngươi."

Văn Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời vô tận phía trên. Bạch Trạch tiếp tục nói: "Sau khi đăng đỉnh, ngươi sẽ tự biết được."

Giọng nói rơi xuống, thân ảnh liền biến mất, chỉ còn lại Văn Tiêu đứng ở tại chỗ.

Văn Tiêu không do dự mà từng bước một đi về phía cầu thang.

Trên núi Côn Luân, Triệu Viễn Chu ở một mình trong phòng, đang loay hoay với thứ gì đó trên tay.

Đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, "Ngươi đang làm gì vậy?"

Là Trác Dực Thần.

Triệu Viễn Chu lập tức giấu thứ trong tay đi, rồi sau đó xoay người có chút chột dạ: "Ngươi về rồi à? Có mang thuốc giải về không?"

Trác Dực Thần cụp mắt xuống, lắc đầu.

Triệu Viễn Chu cười một cái, an ủi: "Không sao, chúng ta suy nghĩ biện pháp khác."

Trác Dực Thần còn muốn nói gì đó thì đã bị Triệu Viễn Chu đẩy ra khỏi cửa rồi đóng sầm cửa lại.

Trác Dực Thần chớp chớp mắt. Tại sao hôm nay Triệu Viễn Chu lại có biểu hiện kỳ ​​lạ thế?

Phỏng chừng có chuyện gì đó không muốn cho hắn biết, vì thế hắn chỉ có thể rời đi trước, đi xem Văn Tiêu.

Ban đêm, Trác Dực Thần lặng lẽ đẩy cửa phòng Triệu Viễn Chu ra, phát hiện Triệu Viễn Chu ghé vào trên bàn ngủ rồi. Hắn xoay người nhẹ nhàng đóng cửa lại và bước tới gần hơn.

Dưới ánh nến ấm áp, sườn mặt của Triệu Viễn Chu có vẻ dị thường nhu hòa, lông mi nhẹ nhàng rung động.

Trác Dực Thần ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Triệu Viễn Chu, nhưng Triệu Viễn Chu lại hơi nhíu mày, vẻ mặt mệt mỏi.

Trác Dực Thần duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve giữa mày Triệu Viễn Chu, vuốt phẳng chúng, tay chống cằm khóe môi gợi lên.

Chung quanh một mảnh yên tĩnh, khoảng thời gian yên bình tĩnh lặng này khiến Trác Dực Thần có chút tham luyến, nếu thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết bao.

Đúng lúc này, dư quang bỗng nhiên liếc đến một mạt bóng dáng quen thuộc, Trác Dực Thần thật cẩn thận cầm lấy thứ bị Triệu Viễn Chu ấn xuống lên.

Khi hắn tập trung nhìn vào thì trái tim thình thịch nhảy lên.

Đây là ngọc bội của hắn.

Trước khi hắn kịp nghĩ, bỗng nhiên ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng sấm, tia chớp chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, một tiếng nổ lớn làm rung chuyển mặt đất dưới chân.

Triệu Viễn Chu bị tiếng sấm này đánh thức, vừa mở mắt liền nhìn thấy Trác Dực Thần cảnh giác nhìn về phía cửa phòng. 

Trác Dực Thần thấy Triệu Viễn Chu đã tỉnh, mở miệng nói: "Ta ra ngoài xem thử."

Trác Dực Thần đứng lên đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy một luồng sáng màu vàng khổng lồ ở bên cạnh bắn thẳng lên trời, chiếu sáng màn đêm đen kịt tựa như ban ngày.

Triệu Viễn Chu hồi phục tinh thần, nói: "Đó là... phòng của Văn Tiêu!"

Hai người nhìn nhau rồi cùng lúc chạy tới.

Khi hai người đến nơi, Văn Tiêu đã tỉnh và đang đứng ở giữa sân, còn có Bùi Tư Tịnh và Anh Lỗi đứng bên cạnh.

Chỉ thấy Văn Tiêu ngồi trên mặt đất, nhắm mắt lại và trong miệng niệm chú: "Đại Hoang luân hồi, vạn vật trở về một đời."

Theo chú ngữ vang lên, ánh sáng vàng càng lúc càng chói lọi, sấm sét ầm ầm trên bầu trời và mưa lớn trút xuống.

Một lát sau Văn Tiêu mở mắt ra, kim quang dần dần tiêu tán, một tòa tháp nhỏ màu vàng rơi vào trong tay nàng.

Mọi người đều lộ vẻ nghi hoặc, Văn Tiêu thấy thế giải thích nguyên do sự tình, mọi người nghe xong đều hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Chẳng qua Văn Tiêu không nói cho bạn bè biết chuyện mình đã tao ngộ những gì trong ảo ảnh vừa rồi, vì không muốn bạn bè lo lắng cho mình.

Rốt cuộc nàng đã phải mất một tháng để đi lên hết 18.018 bậc thang trong ảo ảnh đó.

Lúc nàng chịu đựng không nổi, thiếp đi trên mặt đất, không ăn một hạt cơm hay uống một giọt nước.

Giày của nàng bị mòn và rách, máu chảy không ngừng dưới chân.

Một bước một cái dấu chân, khi nàng đi tới đỉnh tháp, và chứng kiến ​​những thay đổi của Đại Hoang kể từ khi thế giới được tạo thành.

Điều này cũng củng cố quyết tâm bảo vệ Đại Hoang của nàng.

Văn Tiêu lấy lại tinh thần, đột nhiên có người ôm chặt nàng vào lòng, là Bùi Tư Tịnh.

Văn Tiêu hỏi: "Bùi tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?"

Bùi Tư Tịnh ngữ khí nghẹn ngào, "Muội hẳn đã phải chịu khổ nhiều lắm phải không?"

Văn Tiêu cười không nói gì, nhưng Bùi Tư Tịnh lại biết con đường này tuyệt đối không dễ đi.

Khi Văn Tiêu bất tỉnh, nàng vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh. Có một đoạn thời gian, thần sắc của Văn Tiêu dị thường thống khổ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Nàng đoán Văn Tiêu nhất định đang trải qua chuyện gì đó, nên cảm thấy không ngừng đau lòng.

Văn Tiêu vỗ vai nàng, "Không sao, ta đã trở về rồi. Hơn nữa độc của ta cũng đã được giải rồi."

Mọi người đều sửng sốt khi những lời này được thốt ra. Triệu Viễn Chu dùng pháp lực tra xét thân thể của Văn Tiêu, phát hiện độc không chỉ được giải, thân thể cũng tốt hơn trước.

Một lát sau Triệu Viễn Chu gật gật đầu, mọi người rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thần sắc Trác Dực Thần có điều chuyển biến tốt đẹp: "Lúc ấy Chân Mai đã nói với ta là không có thuốc giải, trừ khi có người tự nguyện dùng yêu lực của mình dẫn độc lên người mình, ta còn tưởng rằng......"

Trác Dực Thần không nói nữa, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ ràng. Trác Dực Thần trước đó không nói ra, phỏng chừng là đang định tự mình hành động.

Triệu Viễn Chu lơ đãng nhìn Trác Dực Thần, thần sắc không rõ.

Trên mặt Anh Lỗi hiện lên vui sướng, "Thật tốt quá! Nhưng tòa tháp trong tay người là tháp Bách Đế sao? Có tác dụng gì?"

Văn Tiêu cười giải thích: "Sau khi yêu quái ở Đại Hoang chết đi, liền sẽ nhập tháp, tiến hành thẩm phán, thông qua thẩm phán có thể luân hồi chuyển thế."

Văn Tiêu dừng lại một chút rồi nói, "Ta đặt tên cho nó là  Vãng Sinh."

"Vãng Sinh? Nghĩa là gì?" Trác Dực Thần hỏi.

"Hai ý nghĩa." Văn Tiêu khoa tay múa chân một chút, "Điều thứ nhất là nếu ngươi không thông qua thẩm phán, quãng đời còn lại ngươi sẽ phải sống trong tòa tháp này."

"Mà thứ hai..." Văn Tiêu tạm dừng một chút, "Thông qua thẩm phán, quên đi quá khứ, trọng hoạch tân sinh."

Mọi người nói nói cười cười trò chuyện một hồi, sau khi thấy Văn Tiêu không sao, Trác Dực Thần kéo Triệu Viễn Chu đến thủy trấn  Tư Nam dưới chân núi.

Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ nói: "Trác Tiểu Thần, đêm khuya không ngủ, ngươi lại kéo ta ra ngoài làm gì?"

Trác Dực Thần không nói chuyện mà chỉ kéo Triệu Viễn Chu ngồi ở trên cầu. 

Triệu Viễn Chu chậm rì rì nói: "Như thế nào? Kéo ta uống gió Tây Bắc sao?"

"Triệu Viễn Chu!": Trác Dực Thần trừng mắt nhìn y một cái  rồi chỉ tay vào không trung.

Triệu Viễn Chu quay đầu lại, chỉ nhìn thấy trên không trung nổ tung một đạo pháo hoa, sau đó càng ngày càng nhiều pháo hoa thắp sáng bầu trời đêm.

Triệu Viễn Chu hừ cười: "Nga ~ Thì ra là dẫn ta đi xem pháo hoa à. Sao ngươi không nói sớm?"

Trác Dực Thần không trả lời, Triệu Viễn Chu cũng không nói gì nữa. Hai người ngồi dưới màn pháo hoa rực rỡ và hoành tráng, tận hưởng khoảnh khắc bình yên này.

Trác Dực Thần bất động thanh sắc tới gần một chút, Triệu Viễn Chu lắc đầu bất đắc dĩ cười cười.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro