Đêm hạ vị ương 【 Thần Chu 】 Chương 42

42. Uống rượu và nói chuyện


Từ khi Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần thẳng thắn ở Hòe Giang Cốc, hai người đã không gặp nhau hai ngày rồi.  không biết Triệu liệu có phải Viễn Chu có cố ý tránh mặt hắn hay không.

Trác Dực Thần nhàm chán ngồi trước cửa núi Côn Luân, dùng cây gỗ nhỏ vẽ trên mặt đất, trong đầu không ngừng nhớ lại nụ hôn kia.

Mềm mại, lạnh lạnh.

Hắn thực sự muốn......

Đang lúc nghĩ ngợi thì đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh, dọa Trác Dực Thần sợ đến nỗi cây gậy gỗ nhỏ trong tay cũng bay mất.

Trác Dực Thần quay đầu lại, thấy là Văn Tiêu.

Văn Tiêu hơi mỉm cười, nhìn xuống đất rồi trêu ghẹo: "Con đang...... vẽ Triệu Viễn Chu?"

Trác Dực Thần lắc đầu phủ nhận.

Văn Tiêu hừ một tiếng, cười , "Vậy con vẽ một con khỉ làm gì? Ta còn tưởng rằng con và Triệu Viễn Chu ở bên nhau ."

Trác Dực Thần có chút kinh ngạc, tựa hồ không ngờ Văn Tiêu lại trực tiếp như vậy, lỗ tai ' vèo ' một chút đỏ lên.

Văn Tiêu nói tiếp: "Vết thương của Anh Lỗi đã lành, hắn nói buổi tối muốn đi uống rượi."

Trác Dực Thần gật đầu, Văn Tiêu vỗ bờ vai của hắn, "Đôi khi hắn không chủ động, ta chủ động là được."

Trác Dực Thần ngẩng đầu lên, phát hiện Văn Tiêu đã đi xa rồi. Trác Dực Thần đứng lên. Trước đó, hắn còn muốn xác định một chuyện vì thế đi tìm Bạch Cửu.

Bạch Cửu ngồi ở trước bàn, vẻ mặt nghiêm túc: " nói chính là thật sự!"

Trác Dực Thần khẽ nhíu mày: "Đệ nói độc trong cơ thể Triệu Viễn Chu đã được giải?"

Bạch Cửu nghiêm túc gật đầu, "Đúng vậy. Lúc trước đệ đã bắt mạch cho hắn, hiện tại ngoại trừ việc suy yếu ra thì hắn vẫn ổn, chất độc trong người cũng đã biến mất."

Trác Dực Thần suy tư một chút, rồi quyết định tìm cơ hội hỏi một câu. Rõ ràng Chân Mai đã nói rõ ràng là không có thuốc giải, vậy thì làm sao có thể giải được độc?

Bạch Cửu gục đầu xuống, thần sắc ảm đạm: "Cho đến bây giờ đệ vẫn chưa tìm ra cách khôi phục năm giác quan của đại yêu..."

Trác Dực Thần sờ đầu Bạch Cửu, nói: "Không sao, chúng ta đều tin tưởng ."

Sau khi rời khỏi chỗ của Bạch Cửu, Trác Dực Thần liền đi tìm Triệu Viễn Chu, lại phát hiện người không ở trong phòng, vì thế liền chuẩn bị ra ngoài tìm.

Hiện tại mong muốn gặp Triệu Viễn Chu của hắn đã lên tới đỉnh điểm. Bức thiết muốn nhìn thấy khuôn mặt đó và nụ cười của y.

Ngay khi Trác Dực Thần bước ra khỏi cổng núi Côn Luân, liền nhìn đến một bóng người đơn bạc màu trắng đứng trên mép vách đá nhìn xuống.

Trác Dực Thần hô một tiếng: "Triệu Viễn Chu?"

Triệu Viễn Chu không có đáp lại. Đột nhiên, Triệu Viễn Chu tiến lên một bước. Trác Dực Thần trong lòng cả kinh, phi thân nhảy lên phía trước, từ phía sau ôm chặt Triệu Viễn Chu, kéo người trở về.

Triệu Viễn Chu không cảm giác được có người tới gần, đột nhiên bị ôm chặt, phát ra một tiếng kinh hô, thử kêu một tiếng: "Tiểu Trác đại nhân?"

Trác Dực Thần mất thăng bằng ngã xuống đất, ngay sau đó Triệu Viễn Chu cũng ngã xuống trên người hắn, đau đến nhịn không được kêu lên một tiếng.

Nhưng mặc kệ đau đớn trên người, hắn vẫn xoay Triệu Viễn Chu lại, nôn nóng nhìn về phía y. Khi phát hiện y không có bị thương lúc sau thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi sau đó không vui nói: "Vừa rồi  muốn làm gì?"

Triệu Viễn Chu vô tội mà chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Trác Dực Thần, buồn bã nói: "Tiểu Trác đại nhân, ngươi sẽ không cho rằng ta muốn tự sát ?"

Trác Dực Thần lẳng lặng nhìn chằm chằm y, dường như đang nói, bằng không đâu?

Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ thở dài nói: "Hiểu lầm. Thật là hiểu lầm. Vừa rồi ta chỉ là phát hiện có một đóa hoa bên vách núi, tương đối tò mò nên mới tiến lên một bước."

"Vậy cũng không được." Môi của Trác Dực Thần run nhè nhẹ. Vừa rồi hắn cho rằng Triệu Viễn Chu muốn đi tìm cái chết, tay hắn run đến mức gần như không thể đỡ được.

"Tiểu trác đại nhân, ta thật sự không sao." Triệu Viễn Chu nói.

Trác Dực Thần giương mắt nhìn về phía y, hốc mắt có chút hồng, tựa hồ đang khắc chế cảm xúc: "Triệu Viễn Chu, đừng làm chuyện khiến ta hiểu lầm, ta thật sự sợ hãi."

Triệu Viễn Chu trầm mặc. 

Trác Dực Thần cúi đầu hít sâu một hơi: "Thật sự......"

Triệu Viễn Chu vẫn trầm mặc như .

Trác Dực Thần chậm chạp đợi người trước mặt trả lời, mới ngẩng đầu lên, lại phát hiện Triệu Viễn Chu đang mỉm cười nhìn , không khỏi ngẩn ra.

Ánh nắng mặt trời chiếu vào làn da trắng nõn của Triệu Viễn Chu, mi mắt cong cong, mang theo thần sắc sủng nịch, mị thái mọc lan tràn.

"Được rồi Tiểu Trác đại nhân, ta đã biết."

Trác Dực Thần chậm rãi gật đầu rồi sau đó đứng lên, đỡ Triệu Viễn Chu đứng dậy, "Anh Lỗi bảo tối nay chúng ta đi uống rượu, cùng đi ?"

"Được. Nhưng..." Triệu Viễn Chu dừng lại một chút, sau đó kéo Trác Dực Thần đi xuống chân núi, "Trước tiên, ngươi phải đi cùng  đến một nơi."

Trác Dực Thần không rõ nguyên do, nhưng vẫn là tùy ý Triệu Viễn Chu túm hắn. Triệu Viễn Chu trong lúc lơ đãng liếc nhìn người phía sau, khóe miệng nhếch lên.

Trước kia y chưa bao giờ dám tưởng rằng Trác Dực Thần thực sự sẽ thích y, cho nên vẫn luôn không dám thừa nhận tình cảm của mình.

Nhưng bây giờ xem ra tình cảm của Trác Dực Thần dành cho y là rõ ràng chính xác.

Vậy trong những ngày tiếp theo, phải quý trọng đoạn cảm tình này.

Hai người đến thủy trấn Tư Nam dưới chân núi. Triệu Viễn Chu dẫn theo hắn đi tới một quán trà, trên sân khấu có một thuyết thư tiên sinh đang say sưa kể chuyện, mọi người dưới đài sôi nổi trầm trồ khen ngợi.

Triệu Viễn Chu kéo Trác Dực Thần một đường đi vào lầu hai, tìm một chỗ ngồi ở giữa ngồi xuống một lúc, sau đó gọi một ấm trà và một ít điểm tâm.

Triệu Viễn Chu vừa ăn điểm tâm vừa nhìn dưới đài. Trác Dực Thần phảng phất lại gặp được một Chu Yếm rộng rãi thật náo nhiệt.

Triệu Viễn Chu nhìn dưới đài, Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu, cứ như vậy không biết qua bao lâu, có một người đứng trước bàn của bọn họ.

Hai người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy một vị nữ tử ôn tồn lễ độ đứng bên cạnh, mỉm cười với bọn họ: "Hai vị công tử, xin hỏi chúng ta có thể ngồi chung một bàn không? Không còn chỗ trống nữa rồi."

Trác Dực Thần vừa định cự tuyệt, Triệu Viễn Chu lại đồng ý ngay: "Không sao, ngươi ngồi đi."

Nữ tử nghe vậy nói lời cảm tạ, sau đó ngồi xuống.

Ba người nhất thời không nói gì, cho đến khi Triệu Viễn Chu nghe chuyện xưa bỗng nhiên cảm khái: "Ai, sau khi nghe đi nghe lại những câu chuyện xưa này thì mấy cái tình tiết đều giống nhau. Không phải một người chết và một người sống, hoặc cả hai đều chết. Tại sao không thể có một kết thúc có hậu đâu......"

Đúng vậy, bọn họ nghe chính là câu chuyện tình yêu do dân gian dựng nên, chuyện xưa có thể nói là lên xuống phập phồng.

Nam chủ đối nữ chủ ngược thân ngược tâm, nữ chủ vẫn liên tục cho nam chủ cơ hội, phân phân hợp hợp nói vài trăm hiệp.

Đến cuối cùng không phải là sau khi nữ chủ chết, nam chủ nhân hối tiếc không kịp, mang theo áy náy tồn tại, bằng không chính là sau khi nữ chủ chết, nam chủ tuẫn tình.

Cốt truyện này có thể nói là cẩu huyết, phi thường cẩu huyết.

Lúc này, nữ tử mở miệng: "Rất nhiều chuyện xưa, nữ tử đều phải chịu đựng những trải nghiệm tương tự, đến cuối cùng chỉ có thể lấy  cái chết thoát khỏi biển khổ này."

Triệu Viễn Chu rũ mắt, "Nhưng đôi khi cái chết chưa chắc đã là sự giải thoát."

"Chỉ cần ngươi chưa chết thì vẫn còn cơ hội." Trác Dực Thần nói.

Nữ tử cười một cái, "Cơ hội nào?"

Trác Dực Thần nói: "Một cơ hội để Niết bàn trọng sinh."

Nữ tử như là tò mò, thường xuyên qua lại thế nhưng bắt đầu trò chuyện với Trác Dực Thần.

Tuy rằng Trác Dực Thần câu được câu không đáp lại, nhưng Triệu Viễn Chu nhìn bộ dáng bọn họ vừa nói vừa cười, híp híp mắt, sau đó đứng dậy, chụp một khối nén bạc ở trên bàn.

"Ta đi trước đây." Nói xong, y bỏ đi mà không ngoảnh lại nhìn.

Trác Dực Thần thấy thế vội vàng đuổi theo, nhưng Triệu Viễn Chu vẫn là sải bước về phía trước, chỉ có thể chạy tới giữ chặt người lại.

Triệu Viễn Chu một phen ném ra.

Trác Dực Thần bỗng nhiên ý thức được cái gì, ' phụt ' một tiếng cười ra.

Triệu Viễn Chu dừng lại một chút, theo sau xoay người chất vấn: "Ngươi cười cái gì?"

"Ngươi ghen tị." Trác Dực Thần ngữ khí thập phần chắc chắn.

"Đúng vậy, ta ghen tị."

Triệu Viễn Chu thừa nhận quá mức dứt khoát. Trác Dực Thần căn bản không đoán trước , có chút nói lắp: "Ngươi...... Ta......"

Triệu Viễn Chu câu môi cười, đấu với y, ngươi vẫn còn hơi ngây thơ.

Sau khi hai người rời đi, có ba bóng người đi ra từ quán trà bên đường. Anh Lỗi và Bạch Cửu ló đầu ra nhìn về phía bóng lưng của họ.

Anh Lỗi nhịn không được cảm thán: "Thì ra lời thần nữ đại nhân nói đều là thật sự. Đại yêu và Tiểu Trác đại nhân quả nhiên là một đôi."

Bạch Cửu lấy hai tay ôm đầu như thể trời sập, không thể tin vào sự thật, "Tiểu Trác ca...... Tiểu Trác ca và đại yêu...... Bọn họ, bọn họ là một đôi !?"

Anh Lỗi nghẹn cười, theo sau đưa một thỏi bạc cho nữ tử bên cạnh, "Cảm ơn cô nương."

Nữ tử xua xua tay, cầm bạc rời đi.

Không sai, vị nữ tử này chính là người mà Anh Lỗi và Bạch Cửu tìm tới thí nghiệm Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần, kết quả đã rất rõ ràng.

Anh Lỗi mang theo Bạch Cửu còn không có phục hồi tinh thần lại từ khiếp sợ về tới núi Côn Luân, chuẩn bị bữa tối cho đêm nay.

Bóng đêm dần dần dày, làn gió nhẹ nhàng thổi qua không khí, ánh trăng nhu hòa nhẹ chiếu xuống dãy núi Côn Luân.

Bên trong đình, Anh Lỗi bưng món ăn cuối cùng lên rồi ngồi xuống. 

Bạch Cửu bên cạnh liên tục phát ra tiếng kinh ngạc cảm thán: "Wow! Anh Lỗi, trù nghệ của ngươi lại tiến bộ rồi, trông ngon quá!"

Anh Lỗi vẫn là một bị người khích lệ liền sẽ thẹn thùng, "Mau nếm thử!"

Bạch Cửu không chút khách khí kẹp lên một cái đùi gà cắn một ngụm, thịt gà không khô mà mềm và mọng nước. Cắm một ngụm liền cảm thấy siêu cấp thỏa mãn.

Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu đang im lặng ăn. Triệu Viễn Chu không động đũa, mà là cứ nhấp từng ngụm nước từ bình bạch ngọc.

Trác Dực Thần thấy thế, bới cho Triệu Viễn Chu một chén cơm tẻ, lại gắp một cái đùi gà, nhẹ nhàng nói: "Ăn chút gì đi. Tay nghề nấu nướng của Anh Lỗi rất tốt."

Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh liếc nhau, ăn ý không có hé răng, an tĩnh xem diễn.

Anh Lỗi điên cuồng gật đầu, chờ mong nhìn Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu đặt bình bạch ngọc xuống, cầm lấy chiếc đũa cắn một miếng, "Xác thật hương vị không tồi. Nếu không thì Tiểu Cửu đã không cao lớn như vậy."

Triệu Viễn Chu vừa nói xong, mọi người mới nhận ra Bạch Cửu đã cao thêm một cái đầu mà không hề hay biết, không khỏi thở dài thời gian trôi qua thật nhanh.

Triệu Viễn Chu lại dùng đũa gắp thêm một miếng rau rồi ăn. Bạch Cửu cũng ngay sau đó gắp đồng dạng đồ ăn, nhưng mới vừa ăn vào trong miệng  phun ra.

Bạch Cửu nhíu mày: "Hoắc, loại rau gì mà đắng thế?"

Anh Lỗi nghi hoặc nói: "Không thể a......" vừa nói vừa cắn một miếng, sau đó mặt nhăn lại thành một đoàn, "Ai nha, lấy nhầm món rồi. Đại yêu, đáng như vậy mà ngươi không nếm ra sao?"

Tay Triệu Viễn Chu đang gắp đồ ăn dừng lại một chút, theo sau cười nói: "Nước ta uống lúc nào cũng đắng, món ăn này với ta mà nói thật sự không khổ, ta còn khá thích."

Anh Lỗi vẫn là có chút không tin: "Nếu không đừng ăn, ta sẽ làm đĩa khác."

"Được rồi Anh Lỗi, ngươi đã làm tốt lắm, chúng ta ăn món khác là được." Văn Tiêu nói.

Trác Dực Thần nhìn về phía Triệu Viễn Chu bên cạnh, tay không tự giác nắm chặt, hắn phát hiện ngũ cảm của Triệu Viễn Chu càng ngày càng yếu.

Hôm nay vào ban ngày, y không nghe thấy hắn gọi tên y từ khoảng cách gần như vậy. Rõ ràng vừa mới bắt đầu y có thể nghe thấy hắn bất kể hắn có đứng xa đến đâu, nhưng bây giờ...

Trác Dực Thần đột nhiên nhớ ra gì đó, "Đúng rồi, độc trên người của ngươi đã giải? Giải như thế nào?"

Triệu Viễn Châu dừng một chút, sau đó cười nói: "Đương nhiên, ta chính là đại yêu a. Hơn nữa, ngươi quên ta có thể chất đặc thù sao?"

Trác Dực Thần suy nghĩ một chút, quả thực không phát hiện ra điều gì bất thường ở Triệu Viễn Châu. Hơn nữa Tiểu Cửu cũng nói trong cơ thể Triệu Viễn Châu quả thực không có độc.

Vậy thì mọi chuyện thực sự ổn rồi.

Nghĩ như vậy, cục đá trong lòng cũng coi như rơi xuống đất.

Sau khi mọi người cơm nước xong, Anh Lỗi lấy ra ba bình rượi do chính mình nhưỡng, đặt lên bàn, và đưa cho mỗi người một ly.

Sau khi rót rượu cho những người khác, hắn lại rót một  trà cho Bạch Cửu.

Bạch Cửu bất mãn nói: "Sao của ta lại là trà?"

"Tiểu hài tử thì uống rượu gì chứ." Anh Lỗi nói.

"Ta mặc kệ, ta phải uống!"

Anh Lỗi ' sách ' một tiếng, lại bất đắc dĩ tượng trưng mà rót cho Bạch Cửu, "Uống một chút thôi, rượu này rất mạnh, cẩn thận đừng say."

Triệu Viễn Chu cầm ly rượu lên ngửi, hại, không ngửi thấy mùi gì... Vừa định uống một ngụm, một bàn tay che lại chén rượu, y quay đầu lại thì phát hiện đó là Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hiện tại thân thể của ngươi không thể uống rượu."

"Ai nha không sao, uống một chút thôi." Triệu Viễn Chu vừa định giơ ly rượu lên uống, Trác Dực Thần chặt chẽ đè lại không cho y uống.

Triệu Viễn Chu nhíu mày, "Bạch Cửu, nói cho ta biết, ta có thể uống được không?"

Bạch Cửu mới vừa nếm xong rượu chép chép miệng, "Có thể a, uống một chút ngược lại có chỗ lợi. Thật tuyệt khi uống một ít rượu mạnh để làm ấm cơ thể trong trận tuyết lớn này."

Vừa dứt lời, Bạch Cửu ' ầm ' một tiếng, ngủ gục trên bàn.

Khóe miệng Anh Lỗi giật giật: "Tôi đã nói rồi, loại rượu này rất mạnh."

Mọi người nhìn nhau cười. Có lời nói của Bạch Cửu, Trác Dực Thần cũng không còn ngăn cản Triệu Viễn Chu uống rượu nữa, chẳng qua uống được hai ly liền không cho người nọ uống nữa.

Văn Tiêu hỏi Bùi Tư Tịnh: "Thế nào? Cảm giác có chỗ nào khó chịu không?"

Bùi Tư Tịnh biết Văn Tiêu đang hỏi cái gì, lắc đầu: "Trừ bỏ cảm giác sức lực mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn thì không thấy khó chịu gì cả."

Văn Tiêu gật đầu: "Vậy là tốt rồi."

Lúc này Anh Lỗi đề nghị chơi trò chơi, rất đơn giản, chính là vung quyền.

Kẻ thua cuộc phải uống rượu.

Anh Lỗi không sợ chết dẫn đầu khiêu chiến Triệu Viễn Chu, sau đó những người khác liền trơ mắt nhìn Anh Lỗi một người uống lên hai vò rượu.

Thế là Trác Dực Thần được lệnh đi lấy rượu trong khi những người còn lại vẫn tiếp tục chơi.

Không thể không nói tửu lượng của Anh Lỗi vẫn là không tồi. Bị mãnh rót hai bình còn có thể ý thức thanh tỉnh, đúng là rất hiếm gặp.

Triệu Viễn Chu thừa dịp Trác Dực Thần đi lấy rượu, đã uống hết phần còn lại trong vò. Tuy rằng nếm không ra hương vị, nhưng là y vẫn ở trạng thái hơi say.

Nhưng một lát sau, rượu phát huy tác dụng, Triệu Viễn Chu chỉ cảm thấy chung quanh trời đất quay cuồng.

Đây là loại rượu gì thế...... mạnh thế......

' phanh ' một tiếng, Triệu Viễn Chu cũng ngủ thiếp đi trên bàn.

Khi Trác Dực Thần mang rượu trở lại, phát hiện mọi người trên bàn đều nằm ở đó.

Một cái không dư thừa, được sắp xếp gọn gàng.

Trác Dực Thần đỡ trán, thật sâu hít một hơi.

Không tức giận, không tức giận.

Trác Dực Thần gọi Anh Chiêu tới, trước tiên đưa Bạch Cửu và Anh Lỗi về phòng. Sau đó chính mình cũng đưa Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh trở về.

Khi hắn quay lại thì phát hiện Triệu Viễn Chu đã biến mất.

Tim hắn đột nhiên thót lên, hắn bắt đầu tìm Triệu Viễn Chu khắp sân, nhưng vẫn không tìm được. Cho đến khi nhìn thấy một bóng người quen thuộc trên cây ở hậu viện, hắn mới vội vàng chạy tới.

Triệu Viễn Chu đưa lưng về phía hắn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

"Triệu Viễn Chu?"

Trên cây Triệu Viễn Chu xoay người, khuôn mặt nghịch ánh trăng mặt như ẩn như hiện, đôi má hơi ửng hồng, mê mang nhìn hắn.

Trác Dực Thần vươn tay, nhẹ giọng nói: "Xuống đây, chúng ta trở về nghỉ ngơi."

Triệu Viễn Chu nghiêng đầu, đung đưa chân, lẩm bẩm một tiếng: "Vậy ngươi cõng ta đi."

"Ngươi xuống đây, ta cõng ngươi." Trác Dực Thần nói.

Vừa dứt lời, đã bị người phác cái đầy cõi lòng. Mùi đào thoang thoảng trên người Triệu Viễn Chu ập vào trước mặt, Trác Dực Thần cõng y trên lưng, đi về phía phòng ngủ.

Bỗng nhiên Trác Dực Thần dừng bước, cảm giác mặt muốn chín.

Lúc này, Triệu Viễn Chu đang chậm rì rì thổi khí vào lỗ tai hắn, Trác Dực Thần cực lực khắc chế, áp xuống một cổ hỏa kia.

Hắn xem như phát hiện Triệu Viễn Chu chỉ đang ve vãn chứ không chịu trách nhiệm.

Trác Dực Thần nhịn một đường, mở cửa phòng ngủ đi vào, cõng Triệu Viễn Chu đặt người ở trên giường.

Rồi sau đó bưng một chậu nước, đem Triệu Viễn Chu áo ngoài cởi ra, thấm ướt khăn bằng nước ấm, lau má và tay cho Triệu Viễn Chu.

Sau khi lau xong lại lấy chăn đắp lên người người đó. Ngay lúc hắn định mang chậu nước đi thì có người túm lấy góc áo.

Trác Dực Thần quay đầu lại nhìn thì phát hiện Triệu Viễn Chu đang nhìn mình không chớp mắt. Hắn ôn hòa hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Triệu Viễn Chu không nói gì.

Trác Dực Thần đặt chậu nước xuống, ngồi xổm xuống, lại hỏi: "Ngươi thấy không thoải mái...."

Lời nói còn chưa nói xong, trên môi mềm nhũn.

Mặc dù hắn uống ít, nhưng nụ hôn nhẹ nhàng mang theo rượu hương này thế nhưng làm hắn say.

Sau khi hôn xong, Triệu Viễn Chu nằm ngửa trên giường, sau đó di chuyển vào trong, vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh.

Trác Dực Thần vẫn chưa lấy lại tinh thần sau nụ hôn vừa rồi, hành động này của Triệu Viễn Chu làm hắn lại là cả kinh.

Đêm nay... Triệu Viễn Chu... khá là chủ động.

Tim Trác Dực Thần đập nhanh hơn ngồi ở mép giường, rồi sau đó thật cẩn thận nằm xuống. Ai ngờ mới vừa nằm xuống, Triệu Viễn Chu liền thò qua ôm chặt hắn, làm hắn sợ đến mức không dám nhúc nhích.

Không biết qua bao lâu, Trác Dực Thần mới cảm nhận được nhiệt độ cơ thể bên cạnh mình trở nên chân thực, không nhịn được mỉm cười. Sau đó phất tay thổi tắt ngọn nến đang cháy, căn phòng đột nhiên trở nên tối đen.

Trác Dực Thần cũng chìm vào giấc ngủ trong tiếng thở đều đều của Triệu Viễn Chu. Sau khi hắn ngủ đi, Triệu Viễn Chu chậm rãi mở mắt ra.

Nương ánh trăng nhìn về phía sườn mặt của Trác Dực Thần, y đã sống lâu như vậy, nhưng chưa từng tưởng tượng ra cảnh tượng như thế này.

Nếu là có thể kéo dài mãi mãi thì tốt biết bao.

Ngực y đau nhói khi nghĩ đến điều đó. Sớm muộn gì ta cũng xé tờ khế ước chết tiệt này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro